Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
15
A
nh hãy để tôi đi! - Diana nói như vậy trong bữa điểm tâm.
Ian uống xong tách cà phê, chàng ngẩng đầu lên, sửng sốt thấy Diana đứng đó, đang khẩn khoản xin lòng khoan dung của nàng.
Như để đệm thêm vào vẻ giận dữ trên khuôn mặt Diana, trận mưa bên ngoài quật mạnh vào các ô kính cửa sổ. Một cơn giông vừa bắt đầu.
Mưa tầm tã đã sáu tiếng đồng hồ, nhưng lúc này mới bắt đầu thổi mạnh. Ngoài trời, những đám mây màu chì nặng nề xuống rất thấp và mặt biển biến thành màu xám, báo hiệu một cơn giông khủng khiếp. Sóng biển dữ dội dâng cao, quật vào vách đá. Sân lâu đài phủ một lớp bụi nước và tiếng động bên ngoài càng làm tăng thêm tâm trạng suy sụp của Diana.
Đêm qua, nàng mệt đến nỗi không đủ sức phản đối Ian, lúc chàng bồng nàng về lâu đài, đặt nàng lên giường. Nàng đã ngoan ngoãn nhận ly rượu mạnh chàng đưa và vừa đặt đầu lên gối, nàng đã thiếp ngủ.
Buổi sáng thức dậy, Diana thấy toàn thân đau như dần và nàng phải tự đấu tranh rất mạnh để có đủ sức mặc quần áo rồi xuống nhà ăn điểm tâm.
Ian đã chờ ở đó suốt một tiếng đồng hồ, nhưng chàng vẫn kiên nhẫn đợi Diana. Nàng chỉ khẽ đáp lời chào của Ian rồi lấy lại ngay vẻ lạnh lùng. Cho đến khi đã ăn đôi chút và được tách cà phê kích thích, nàng mới thấy trong người đủ khỏe khoắn để trò chuyện.
Thoạt đầu, nàng tính đợi đến lúc ăn xong mới nói, nhưng không khí nặng nề trong bữa ăn làm nàng tưởng như không còn chịu nổi. Và nàng đã đứng phắt dậy, nói:
- Anh để tôi đi.
Ian uống nốt tách cà phê vẻ bình thản rồi cũng đứng lên.
- Không!- chàng nói.
Cằm chàng lộ vẻ kiên quyết và giọng chàng khiến Diana hiểu rằng câu trả lời kia không phải là nảy ra lúc này mà đã được Ian nghiền ngẫm, cân nhắc trong một thời gian dài.
- Anh định bắt tôi ở lại đây bao lâu nữa?
Diana cố dùng giọng điềm tĩnh. Kinh nghiệm dạy nàng rằng làm ầm ĩ chẳng có ích gì.
- Tôi đưa cô đến đây nhằm hai mục đích. Một là dạy cho cô một bài học, hai là tôi khao khát cô. Đến nay tôi đã hiểu là mục đích thứ nhất tôi không đạt được, nhưng mục đích thứ hai vẫn còn nguyên đó.
Diana chua chát nói:
- Tôi thấy cách trừng phạt này vượt quá mức độ tội lỗi của tôi.
Ian im lặng nhìn nàng. Chàng nhớ lại những câu mà nàng nói với chàng hôm cuối cùng ở London, lúc chàng bộc lộ tình yêu với nàng. Kỉ niệm đó lúc này hòa lẫn vào với kỉ niệm về Jack. Không thấy Ian đáp, Diana bèn phó mặc cho cơn giận dữ bùng nổ. Nàng uất hận giậm chân, thét:
- Thôi được, anh có thể giam tôi ở đây, nhưng xin anh để tôi yên, để tôi được sống một mình.
Ian không đáp, từ từ bước ra ngoài. Còn lại một mình trong phòng ăn, Diana uất hận ngồi phịch xuống ghế bên cạnh cửa sổ, tay đấm liên tiếp xuống mấy chiếc gối đặt gần đó. Cơn giận dữ của nàng hòa vào với nỗi bất lực.
Lát sau Diana trấn tĩnh lại được và nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng thấy màn mưa bao phủ cảnh vật. Nàng nghĩ đến bản thân và nỗi tủi nhục càng đè nặng lên trái tim nàng.
Mọi người khác có thể ghét nàng, thậm chí sỉ nhục nàng, nhưng Ian thì khác. Anh ta không chỉ dùng lời nói mà dùng cả hành động. Diana căm ghét những hành động đó nhưng không thể không thừa nhận rằng muốn tiến hành những hành động đó, Ian phải có một lòng dũng cảm mà Diana chưa thấy có ở một người đàn ông nào nàng quen biết.
Gia nhân vào dọn dẹp bàn ăn. Diana vẫn ngồi đó, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài trời mưa, như thể không nhìn thấy gì. Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng gõ nhẹ vào ô kính cửa sổ. Nàng đưa mắt nhìn xuống vườn.
Jean Ross đang đứng bên ngoài. Cô mặc áo mưa dầy và mũ mưa kiểu thủy thủ, che kín gáy, nhưng tóc cô vẫn ướt đẫm và bết vào má. Bàn tay cô chìa lên xanh lướt do lạnh.
Diana vội vã mở cửa sổ. Gió mạnh lùa vào làm bay tung giấy má trên bàn, cuốn tung rèm cửa và làm bay chiếc mũ nàng đội.
- Gì thế? - nàng vội vã hỏi, biết rằng Jean đến chỉ vì mục đích duy nhất mà nàng đã đoán được.
- Chị muốn về đất liền không?
Diana bùng lên nỗi mừng rỡ khôn cùng.
- Tất nhiên rồi. Nhưng bằng cách nào?
- Tôi có một chiếc ca nô máy, - Jean nói. - Hiện đang ở dưới bến kia. Cha tôi đang nói chuyện với ngài chủ. Nếu chị sửa soạnh được nhanh, tôi sẽ đưa chị về đất liền ngay bây giờ.
- Tôi chỉ sửa soạn trong một phút thôi. - Diana hổn hển nói.
Nàng lao ra khỏi phòng ăn rồi bước từng ba bậc một cầu thang lên gác, đồng thời có không để ai chú ý. May nàng không gặp ai. Nàng vớ mũ và áo măng tô cùng xắc đựng tiền rồi chạy xuống gặp Jean.
Nhờ cô giúp, nàng trèo được ra ngoài cửa sổ và vài phút sau, dưới trời mưa tầm tã và gió quất vào mặt, nàng theo Jean chạy theo con đường rải sỏi dẫn xuống bến.
Đúng dưới chân vách đá sát lâu đài có một bến nhỏ, rất ít dùng đến, bởi đã có một bến lớn chỉ cách lâu đài vài trăm mét. Bậc xuống bến nhỏ này lâu không ai đi nên phủ rêu kín và các vòng sắt để buộc thuyền bè đều han rỉ.
Xuồng máy đã buộc ở đây, đang bồng bềnh trên mặt nước. Đáy xuồng có một lớp nước mưa chừng vài phân.
Thật ra đây là một loại thuyền cỡ lớn, thường được dân đảo dùng vào việc đánh cá, nhưng được lắp thêm một động cơ chân vịt ở đúng giữa. Do vậy người ngồi trên xuồng máy này dễ bị dầu mỡ bắn vào người. Các ghế ngồi đều bẩn thỉu và chỗ nào cũng sực nức mùi cá tanh tưởi. Nhưng Diana mải tập trung chuyện đi trốn nên không quan tâm đến những thứ vặt vãnh đó. Nàng lẳng lặng ngồi xuống ghế trước, dưới tấm vải sơn làm mái che đầu. Jean cởi dây buộc rồi đẩy xuồng ra xa. Họ bồng bềnh trên mặt sóng một lúc rồi Jean mới cho nổ máy. Lát sau họ đã ra khơi và con xuồng như lọt thỏm giữa các đợt sóng hung dữ.
Vậy là cuối cùng, nàng đã tự do! Diana quay đầu nhìn lại tòa nhà cổ kính. Không ai nhìn họ. Cuộc ra đi này của nàng không ai biết. Về đến đất liền nàng sẽ tận hưởng niềm sung sướng của tự do và sẽ khoái trá nhớ lại cuộc trốn chạy này.
Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, Diana hỏi Jean:
- Ở đó có chuyến tàu hỏa nào không?
- Khoảng nửa giờ nữa có một chuyến, Jean đáp. - Tôi đã dò hỏi lúc đến đón chị. Đấy là chuyến duy nhất trong ngày. - Cô nói thêm bằng giọng hét to để át tiếng sóng biển ào ạt và tiếng động cơ máy nổ.
Chẳng bao lâu Diana đã ướt sũng áo quần. Trên mặt biển sóng dữ, mỗi bước tiến của xuồng phải vượt qua không biết bao nhiêu lực cản. Tuy nhiên lâu đài mỗi lúc một xa, mờ dần sau màn mưa dầy đặc và cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của Diana. Lát sau, dần dần xuất hiện trước mặt nàng cảng nhỏ Torvish mờ ảo.
Toàn thân rét run, nhưng trong lòng rất vui, Diana bước chân lên bờ. Vậy là họ đã thành công. Họ đã trốn thoát. Diana cảm thấy phấn khởi đến mức nàng muốn hát lên, bất chấp cái lạnh xuyên thấu tận xương cốt nàng. Các ngón tay của nàng tê cóng, bởi nàng không đeo găng tay.
Diana quay sang Jean, chìa tay cho cô:
- Tôi không biết phải trả ơn chị bằng cách nào đây. Tôi không biết điều gì đã khiến chị làm cử chỉ này, nhưng tôi vô cùng biết ơn chị.
Diana đã đứng lên bậc đá để lên bờ, và Jean quay mặt về phía nàng. Chiếc xuồng được hai người đàn ông ở bến cảng đến giúp họ neo lại.
- Tôi giúp chị chạy trốn bởi vì tôi muốn chị cút khỏi hòn đảo của chúng tôi, - Jean nói.
Diana đầy ngạc nhiên thấy giọng nói độc ác và nét mặt đầy căm thù của Jean.
Cô ta nói tiếp:
- Chị không xứng đáng với anh ấy. Anh ấy là người đàn ông quá tốt so với chị. Tôi muốn tống cổ chị ra khỏi đảo Ronsa. Cho nên thấy chị muốn đi, tôi đã tạo điều kiện cho chị. Chị không yêu đảo Ronsa và đảo Ronsa cũng chẳng cần đến chị.
Những chữ cuối cùng, Jean như quát vào mặt Diana và không để nàng kịp định thần, cô ta hét với hai người giữ xuồng rồi biến mất.
Diana theo đường phố hẹp để ra ga xe lửa. Nàng không thể lầm được vì đứng dưới bến nàng có thể nhìn thấy tòa nhà ga trên cao, ngay gầnn đó. Những bảng hiệu như chào đón nàng.
Torvish chỉ là một làng nhỏ với vài chục mái nhà dân chài, một trạm bưu điện, một nhà thờ rất nhỏ, nhưng nguyên việc nó có bến cảng, có trạm bưu điện, có nhà ga cũng đủ để xóm chài trở thành trung tâm văn hóa của cả một vùng đất hoang vu.
Đám người tụ tập ngoài sân ga tò mò nhìn Diana. Lúc đến ga, nàng nhận thấy khá nhiều khách đang chờ tàu, nhưng đại đa số đến để nhận hàng, bởi ở đây tàu hỏa là phương tiện vận chuyển duy nhất.
Những người đàn ông có tuổi xách túi lưới, vừa ngậm tẩu hút vừa chờ tàu. Những người đàn bà đội khăn san trò chuyện với nhau bằng thổ ngữ, hoặc đùa với mấy bà nông thôn trong vùng.
Một cô gái mảnh dẻ bồng trên tay một đứa trẻ sơ sinh, vai đeo bọc quần áo. Đứa trẻ xem chừng chỉ vài tháng tuổi. Một người đàn bà đang quát ba đứa trẻ mải chạy nhảy gần đó.
Mọi người đều chăm chú nhìn Diana, như thể nàng là người sao Hỏa. Quần áo ướt sũng, đầu tóc bù rối và bết lên trán, lên má, trông nàng vẫn quá sang trọng ở vùng đất này.
Nhìn nàng một lúc, họ lại tiếp tục trò chuyện với nhau bằng thổ ngữ. Diana không hiểu nhưng đoán họ bàn tán về nàng.
Cuối cùng, lúc Diana cầm chiếc vé trên tay, nàng được nhà ga cho biết đoàn tàu sẽ đến một ga lớn và ở đó nàng phải chuyển tàu để lên đoàn tàu chính chạy về phía Nam. Mười phút sau nàng đã ngồi trong toa tàu chật hẹp. Tàu chuyển bánh và chạy rất chậm.
Tuy nhiên Diana vẫn cảm thấy chưa an toàn. Ian là người không xoàng và nàng chưa dám tin như thế này là nàng đã thoát được tay anh ta.
Ngồi trong toa tàu vắng tanh, Diana gắng chịu đựng quần áo ướt át, đầu tóc rối bời, nàng không thiết thứ gì, kể cả sửa sang lại mặt mũi đôi chút. Cho đến lúc ngồi trên đoàn tàu nhanh lao vun vút về phía Nam, Diana mới thấy thật sự yên tâm. Nhưng sức khỏe của nàng bị sa sút nghiêm trọng, và lúc đến London, nàng lên cơn cảm sốt dữ dội.
Trong lúc ngồi tắc xi chạy trên đường phố thủ đô London, Diana cảm thấy như nàng đã xa nơi này hàng chục năm trời. Thời gian kể từ lúc nàng vội vã ra câu lạc bộ hàng không Hanworth buổi sáng đẹp trời hôm đó... Lúc đó trong lòng nàng rộn rã niềm vui sắp được đi một chuyến du ngoạn nghỉ ngơi, được gặp gỡ bàn bè tại bãi biển miền Nam nước Pháp.
Diana có cảm giác nàng đã già đi biết bao nhiêu. Tất cả những thứ trước đây quen thuộc đối với nàng thì bây giờ bỗng trở nên xa lạ. Và bản thân nàng cũng không còn như trước. Tuy nhiên nàng tự chế giễu mình là đã để trí tưởng tượng đi quá đà. Tất cả những ngày vừa qua chỉ là cơn ác mộng mà nàng quên đi rất nhanh, chẳng mấy khó khăn. Nàng đã thoát được và nàng sẽ không bao giờ để cho Ian len lỏi vào cuộc đời nàng nữa.
Diana định sẽ không kể lại với ai những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua. Những chuyện đó làm nàng xấu hổ và hạ thấp giá trị nàng. Nàng chỉ muốn trở về cuộc sống bình thường, gặp lại bạn bè và tham dự vào những cuộc vui chơi giải trí.
Suốt đêm ngồi trên đoàn tàu nhanh nàng không ngủ, mà cũng không thể gạt đi trăm ngàn suy nghĩ. Đã có lần nàng hơi thiếp đi nhưng liền sau đó lại choàng thức giấc, hoảng hốt tưởng như Ian đang ngồi bên cạnh.
Khi không thấy gì, Diana thở phào nhẹ nhõm và lại ngả đầu lên gối nhưng từ lúc đó nàng không ngủ được nữa. Nàng nằm lắng nghe tiếng bánh sắt lăn trên đường ray, nhưng lặp đi lặp lại câu hỏi: "cô có thực sự được tự do chưa? Liệu cô có thoát được chưa?" Rồi bản thân nàng cũng đâm nghi ngờ rằng nàng đã được tự do.
Trước đây Diana rất tin vào quyền lực của mình, vậy cái quyền lực đó bây giờ ở đâu? Nàng đã từng tin tưởng rằng không người đàn ông nào thoát được sức quyến rũ của nàng và mọi người đàn ông đều chỉ có thể say mê và kính trọng nàng. Nhưng từ lúc này trở đi, liệu nàng có giữ được niềm tin đó không? Liệu nàng có còn lòng can đảm và sự táo tợn như xưa nữa không? Bởi kỷ niệm về những ngày cam chịu sự khinh thường và sỉ nhục của Ian đã làm lung lay mọi thứ.
Ian không chỉ cưỡng bức thân thể nàng, mà cả tinh thần nàng. Bây giờ nàng vẫn có thể đấu tranh, có thể đương đầu với cuộc sống nhưng lòng tự tin, sự can đảm ngày trước không còn nữa. Liệu đến bao giờ những kỷ niệm về thời gian sống trên đảo Ronsa mới chịu buông tha nàng?
Diana về đến nhà. Tắc xi đỗ trước cửa nhà nàng. Một gia nhân ra mở cửa và kinh hoàng nhìn thấy cô chủ trong hình dạng như thế này. Nàng đi qua gian tiền sảnh, nơi mọi cửa sổ đều đóng chớp, mọi đồ đạc đều bọc vải để che bụi. Nàng bước nhanh lên thang gác, không nói một lời, rồi vẫn hổn hển, nàng bước vào phòng bà vú Ellen.
Diana đi nhanh vào đó. Ellen ngồi trong ghế xích đu. Ít nhất thì cũng còn một người hoàn toàn không thay đổi gì hết trong căn phòng thân thiết và quen thuộc đối với nàng.
Bà vú nở một nụ cười rạng rõ, dang rộng hai tay đón Diana... Nàng không thốt được một lời, òa lên tiếng khóc nức nở. Hai bàn tay và giọng nói nàng đã siết bao quen thuộc lập tức an ủi, động viên Diana như xưa nay chúng vẫn thường làm.