Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 5: Stay Away From The Tree House
Số lần đọc/download: 1153 / 15
Cập nhật: 2018-04-28 09:58:03 +0700
Chương 16
Một con ma thực sự.
Trông tựa như một cậu bé. Một cậu bé trạc tuổi tôi. Nhưng tôi có thể nhìn xuyên qua người nó.
Khi tôi nhoài người qua vòm cửa, thằng bé vươn tay ra túm lấy tôi. Những ngón tay lạnh toát của nó sượt qua gò má tôi.
Tôi vội né khỏi tầm tay nó và chúi sát vào tường nhà.
Cùng lúc đó anh Steve xông vào, miệng hú lên kiểu chó sói. Nhưng khi nhìn thấy con ma, tiếng hú của anh ấy liền chuyển thành một tiếng rên ú ớ.
Con ma chìa hai tay ra đằng trước. Hai bàn tay nó nắm chặt lại thành nắm đấm. Tôi khiếp đảm dõi theo cử chỉ bật cong từng ngón tay của nó trỏ thẳng vào mặt Steve.
Một luồng khí lạnh thổi lộng lên, phát ra từ hai tay con ma. Luồng khí đẩy bật Steve ngã quỵ xuống rồi bay giật về phía tôi.
Bất chợt một tiếng rầm rất to vang lên! Tiếng cánh cửa sập xuống.
Steve và tôi lập cập ôm nhau chúi vào góc nhà. Mồ hôi tôi vã ra đầm đìa mặc dù căn phòng đang rất lạnh. Từng dòng mồ hôi chảy tràn trên má xuống mí mắt tôi. Tôi muốn chớp mắt. Nhưng không đủ can đảm.
Tôi không dám rời mắt khỏi con ma.
Con ma bắt đầu dịch chuyển về phía chúng tôi. Trông thì tưởng nó đang đi nhưng thực ra chân nó không hề chạm sàn nhà.
Cặp mắt nó, một cặp mắt đỏ ngầu, lóng lánh, rọi thẳng vào mắt tôi. Tôi luống cuống đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Lập tức cặp mắt con ma lóe sáng. Tôi rụt vội tay lại chỗ cũ.
Tôi cảm nhận từng nhịp run rẩy của Steve sát cạnh mình.
— Em… em… cho là nó sẽ làm gì bọn mình? – Anh ấy run run hỏi.
Tôi lặng thinh không đáp. Đúng hơn là không nói nổi nên lời. Tôi chí còn biết mở to mắt khiếp đảm, nhìn như bị thôi miên vào cặp mắt đáng sợ đó.
Con ma tiến lại gần hơn.
Gần nữa.
Nó nâng cánh tay màu trắng trong suốt lên cao và bắt đầu vươn ra. Vươn ra như sắp chạm tới người chúng tôi.
Hai môi nó nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm.
Không khí xung quanh chúng tôi trở nên lạnh giá hơn. Răng tôi bắt đầu đánh vào nhau lập cập.
Gần hơn. Gần hơn nữa.
Con ma chỉ còn cách chúng tôi vài xăng ti mét.
Làm gì đi, làm gì đi, tôi tự thúc giục. Đừng có đứng đó. LÀM GÌ ĐI CHỨ!
Tôi nhoài người né qua người con ma, lao ra phía cửa nhà. Xông thẳng ra cái cửa sập.
Tôi gập người lại lom khom bò ra chộp lấy nắm đấm cửa. Tôi bắt đầu lay cửa, nhưng nấm đấm cứ trượt khỏi bàn tay trơn nhẫy mồ hôi của tôi.
Con ma hú lên giận dữ. Nó phóng vọt lên không trung.
Tôi luống cuống quỳ thẳng lên lay thật mạnh nắm đấm cửa.
— Nhanh lên, Dylan! – Anh Steve thét to. – Nhanh lên!
Con ma nhào xuống.
Tôi đã mở hé được cánh cửa sập.
Con ma lao thẳng vào người tôi. Rồi nó bay vèo xuyên qua tôi. Nó bay lơ lửng ngay trên đầu tôi. Tôi đứng chết trân kinh hoàng.
Tôi nhìn vào mắt con ma. Hai mắt nó đỏ long lên giận dữ.
Nó lềnh bềnh trôi lại gần tôi. Tôi cảm nhận rõ hơi thở lạnh giá của nó phả vào gáy mình. Rồi nó cúi xuống đập mạnh tay vào cánh cửa sập. Lập tức cánh cửa hạ ngay xuống.
— Không được động dậy. – Con ma gầm lên. – Chúng mày không được đi đâu hết.