If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ang ngủ chập chờn trong một căn nhà trọ, chợt Thiên Kim nghe tiếng còi xe vọng lại. Nàng choàng dậy và chỉ một lát sau đã có mặt ngoài bến xe. Đêm qua, nàng đã quyết định đi đâu.
Xe đến Đà Lạt đã hơn 2 giờ chiều. Thiên Kim đi bộ về nhà chú họ ở gần chợ Đà Lạt. Nàng định ở lại đó một thời gian rồi sẽ tính tiếp.
-Ủa, sao cháu đi có một mình vậy?-Trông thấy nàng, ông chú ngạc nhiên hỏi.
-Dạ, cháu đi công chuyện trên này.
Bà thím của nàng nhìn cháu giọng mát mẻ:
-Ba má mày chê chú thím nghèo nên gả con không thèm mời một tiếng.
Thiên Kim giật mình:
-Dạ tại lúc đó gấp quá với lại ba má cháu còn sợ chú thím bỏ công ăn vịêc làm...
Thím nàng cười nhạt:
-Cả cháu cũng không thấy mặt. Tới bây giờ đụng chuyện rồi mới mò xuống đây. Nè, lúc này ba má mày... làm gì mà sống vậy? Tội nghiệp quá. Bà ta chép miệng:
-Tự dưng rồi tiêu tan sản nghiệp.
Mặt mày Thiên Kim trắng bệch. Nàng không hay biết chuyện đã xẩy ra với gia đình mình. Điều bà thím vừa nói ra khiến nàng rụng rời.
-Nghe nói gia đình bên chồng cháu giàu lắm, sao không nhờ họ giúp một tay?-Ông chú xen vào.
Thiên Kim mệt mỏi rã rời. Nàng không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến vậy.
-Dạ họ cũng có giúp -Thiên kim nói liều.
Bà thím nhìn nàng chăm bẵm:
-Cháu đi công chuyện gì trên này vậy?
Đã lỡ nói dối rồi nên Thiên Kim đành phải diễn cho trọn vai:
-Cháu định lên đây xem đất đai trên này như thế nào để mua vài mẫu xây nhà nghỉ mát cho ông bà già chồng cháu.
-Vậy sao?-Bà thím bỗng hoạt bát hẳn lên. Để chú của mày kiếm giùm cho. Chỉ cần cho ổng chút tiền cà phê cà pháo thôi cháu à.
-Cháu có nhờ một người bạn chồng cháu tìm giúp -Thiên Kim tìm cớ thoái thác. Còn chờ xem họ trả giá thế nào rồi cháu sẽ cho chú thím biết.
Đến lúc này thì ý định ở lại đây không còn trong đầu Thiên Kim nữa. Nàng đứng dậy cáo từ:
-Cháu ghé thăm chú thím một lát, bây giờ cháu phải đi.
-Bậy nè!-Bà thím gạt đi. Lên đây thì ở đây với chú thím, còn định đi đâu nữa?
-Cháu ra khách sạn ở để tiện sắp xếp công chuyện. Xin phép chú thím!-Thiên Kim dứt khoát cáo từ.
-Cháu đã không muốn ở thì chú tím cũng không cấm, nhưng khi nào có tin tức gì về chuyện đất đai nhớ báo cho chú thím biết nghen con -Ông chú của nàng ngọt ngào bảo.
Vậy là Thiên Kim đành phải đi. Không có giấy tờ tuỳ thân nên nàng không thuê được khách sạn. Đành phải ở tạm trong một căn nhà trọ lẹp xẹp cạnh bến xe. Với số tiền mà Thúy Vân đã trả, nếu biết tằn tiện nàng cũng có thể sống hàng năm trời. Còn tài khoản ở ngân hàng Pháp -Á nàng sẽ để dành lo liệu cho cha mẹ.
Đêm đầu tiên ở Đà Lạt, Thiên Kim không tài nào ngủ được. Cái lạnh ngoài trời làm se thắt thêm cái lạnh trong lòng nàng. Không chịu nổi, sáng sớm nàng gọi điện thoại về Sài Gòn. Đến lúc này nàng mới hay điện thoại ở nhà đã bị cắt. Và nàng bỗng rùng mình khi nghĩ đến khả năng... ngôi nhà của cha mẹ mình đã thay đổi chủ. Nếu điều đó xảy ra thì...sẽ còn khủng khiếp đối với nàng hơn là phải làm vợ tên mập kia.
Nhưng có điều còn khủng khiếp gấp trăm ngàn lần đang chờ đón Thiên Kim mà nàng không hề hay biết.
Liên tiếp mấy hôm, thấy trong người cứ váng vất khó chịu lại không ăn uống được gì Thiên Kim bèn đến một phòng mạch tư nhân ở gần nhà trọ để khám bệnh.
Sau khi nghe nàng kể lại các triệu chứng, ông bác sĩ bỗng hỏi:
-Cô có gia đình chưa?
Thoạt đầu Thiên Kim định trả lời "chưa" nhưng sau đó lại nói liều:
-Thưa bác sĩ, cháu đã lập gia đình rồi...
-Vậy thì xin chúc mừng cô...nếu cô muốn biết chắc chắn thì hãy đến khoa sản của bệnh viện tỉnh để khám...nhưng theo tôi thì có đến 90% khả năng cô có thai rồi.
Mặt đất chao đảo ngả nghiêng trước mặt Thiên Kim. Rồi tất cả bỗng tối sầm...phải đến hơn một tiếng đồng hồ sau nàng mới gượng dậy nổi để đi về nhà trọ. Thế là hết rồi! Nàng đã bị trừng phạt vì những lỗi lầm đã gây ra
Bất giác nàng nhớ đến tác giả bào thai trong bụng mình. Hưng sẽ phản ứng ra sao nếu biết chuyện gì đã xảy ra với nàng? Liệu anh có thật sự yêu nàng như đã nói hay không? Cần phải biết rõ sự thật trước khi quyết định số phận giọt máu oan nghiệt này.
Tối đó khi đã thật sự bình tâm, Thiên Kim gọi điện thoại cho Hưng. Sợ gặp Thúy Vân nên nàng không gọi đến của hàng mà gọi thẳng về nhà Hưng. Người nghe điện thoải bảo rằng nếu nàng muốn gặp thì hãy gọi đến chỗ Thúy Vân.
Ngán ngẫm, Thiên Kim thở dài. Hôm sau nàng gọi lại sớm hơn một chút. May quá, Hưng đang ở nhà.
-Anh đó hả? Kim đây!-Nàng nói nhỏ.
Hưng cũng đã nhận ra:
-Em đang ở đâu vậy? Sao tự dưng em lại bỏ đi?
Chẳng biết Hưng giả vờ hay thật sự anh ta không biết gì? Cũng có thể Thúy Vân không nói...Giọng Hưng đã kém phần hồ hởi:
-Có chuyện gì vậy Kim?
-Em...có thai!-Nàng thở hắt ra.
-Trời ạ! Có thật không?-Giọng Hưng hốt hoảng:
-Bác sĩ đã nói chắc chắn như vậy –Thiên Kim run run. Em không biết...ý anh thế nào? Im lặng rất lâu, đến nỗi Thiên Kim sốt ruột hỏi lại:
-Anh còn cầm máy không vậy?
-Còn...còn...Hưng lên tiếng.
-Kim này. Tháng sau anh và Thúy Vân sẽ làm lễ cưới...cho nên...cái mà em vừa nói rất rầy rà... tốt nhất là...không nên giữ làm gì.
Thiên Kim buông máy, ngồi vật xuống, không nói thêm được lời nào. Đời là thế đấy! Nàng đã phạm quá nhiều sai lầm...nếu anh ta đã nói vậy thì thôi...
Bà chủ nhà trọ vốn là người nhẹ dạ. Nghe Thiên Kim kể lể nỗi niềm về người chồng phụ bạc, bà ta mủi lòng:
-Thật là khốn nạn! Chị em phụ nữ chúng mình khổ thật. Thằng chồng tôi hồi xưa cũng thế.
-Chị có biết...chỗ nào an toàn mà khỏi...phải tới bệnh viện không?-Thiên Kim ngập ngừng.
Suy nghĩ một hồi bà ta lắc đầu:
-Muốn giải quyết cái này thì phải vào bệnh viện thôi cô à. Ở ngoài không đảm bảo đâu. Có khi lại mất mạng. Thấy báo chí đăng tin hoài đó.
-Vô bệnh viện em sợ thủ tục phiền phức.
-Không sao đâu. Nếu sợ phiền cô đi "làm" ngoài giờ. Khoẻ re hà. Tôi có "làm" rồi nên tôi biết. Để tôi đưa cô đi "nó"còn nhỏ, không nguy hiểm đâu.
Thiên Kim không còn cách nào khác. Nàng không đủ can đảm để giữ lại đứa con. Đúng hơn lúc này nàng không hề nghĩ rằng trong bụng mình lại có một đứa con! Đối với nàng nó chỉ là một giọt máu bẩn thỉu mà nàng phải tẩy sạch khỏi cơ thể mình.
Đúng như lời bà chủ nhà trọ nói. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, nhe nhàng. Nhưng do Thiên Kim bị chứng máu loãng nên mất máu khá nhiều. Người ta đã truyền cho nàng một bịch máu.
-Coi vậy chứ không ỷ y được. Cô phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng -Bà chủ tốt bụng căn dặn lai. Thấy vậy chứ nó cũng làm hao tổn sức khoẻ lắm.
-Cũng may là có chị, bằng không em chẳng biết xoay sở ra sao!-Thiên Kim cảm động nhìn bà ta.
Loay hoay lại đến Tết. Chưa có cái Tết nào đối với Thiên Kim lại buồn đến như vậy. Nàng vẫn chưa khỏe hẳn nên cứ nằm lì ở nhà. Vả chăng, nếu không bị bệnh nàng cũng không biết đi chơi đâu giữa cái xứ xa lạ, lạnh lẽo này.
Giờ đây, bà chủ trọ đã xem Thiên Kim như một đứa em nên chăm chút, lo lắng cho nàng đủ thứ. Tuy nhiên, điều đó cũng không thể nào khỏa lấp được nỗi trống vắng mêng mông trong lòng nàng.
Sau Tết ít lâu, bà bảo Thiên Kim:
-Mai mốt chị có công chuyện phải vô Sài Gòn vài hôm. Em trông coi nhà cửa giùm chị nghen.
Nghe bà đi Sàii Gòn, Thiên Kim bỗng nảy ra một ý định. Nàng ghi địa chỉ cha mẹ đưa cho bà.
-Chị đến hỏi giùm em hai người này còn ở đó không?
-Họ là gì của em vậy?
-Là một người quen của gia đình. Chị chỉ cần hỏi cho biết vậy thôi chứ đừng nói gì thêm.
-Được rồi. Vô tới Sài Gòn chị sẽ đi hỏi liền cho em.
Hôm bà ta tới nhà thì có cả Quỳnh Như ở đó. Trông thấy nàng ra mở cửa bà ta có vẽ ngỡ ngàng nên không dám hỏi vội.
-Xin lỗi, dì tìm ai!-Chủ nhà hỏi.
Bà ta chìa mảnh giấy ghi địa chỉ ra.
Quỳnh Như nhìn mấy dòng địa chỉ và giật mình. Đây là nét chữ của Thiên Kim mà! Ngay lúc ấy trong đầu nàng bỗng nảy ra một ý nghĩ:
-Họ đã bán nhà dọn đi nơi khác rồi -Nàng nói nhanh.
-Vậy sao? Tiếc quá -Bà ta chép miệng thở dài
-Dì có cần gặp họ lắm không?-Quỳnh Như lại hỏi.
Bà ta gật đầu:
-Cần lắm cô à! Thú thật tôi hỏi giùm một người quen chớ không phải hỏi cho tôi.
-Có thể bà con xung quanh đây biết họ dời đi đâu -Quỳnh Như nhíu mày ra vẻ nghĩ ngợi.
-Nếu vậy thì phiền cô đi hỏi giùm tôi- Bà ta chộp lấy câu nói của nàng, mừng rỡ bảo.
-Nhưng nếu có tin tức, cháu sẻ phải tìm dì ở đâu?
-Tôi ở nhà một người bà con bên Tân Định -Bà ta nói số nhà. Cô nên tới vào buổi trưa hoặc buổi tối vì những lúc khác tôi phải đi chợ bỏ hàng.
-Được rồi có hay không cháu cũng báo dì biết.
-Cám ơn cô nhiều lắm.
Bà ta hấp tấp chào nàng rồi đi ngay, bỏ quên mảnh giấy của Thiên Kim ở lại.
-Ai vậy con?-Ông tâm có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng ở ngoài cổng quá lâu.
-Ba mẹ xem này!-QNhư chìa mảnh gấy ra. Có phải là nét chữ của Thiên Kim không?
-Đúng rồi!-Bà Tâm kêu lên. Ai đưa cho con vậy?
-Một ngườii đàn bà lạ mặt, nhưng bà ta chẳng nói gì. Con đã có cách lần ra chỗ ở của Thiên Kim rồi ba mẹ ạ.
Nàng nói cho ông bà Tâm nghe dự định của mình. Họ nghe xong trong lòng chứa chan hy vọng.
-Được rồi! Con cứ làm như vậy!-Ông Tâm gật đầu.
Có tiếng còi xe vang lên ngoài cổng. Quỳnh Như lật đật đứng dậy.
-Anh Huy tới đón con. Xin phép ba mẹ con về.
Nàng lên xe ngồi cạnh Huy mà trong lòng ngổn ngang những điều suy nghĩ. Lần này chắc chắn sẽ tìm được Thiên Kim...Bất giác nàng đưa mắt nhìn chồng. Có lẽ Huy không thể ngờ được rằng người đàn bà có tên trong giấy kết hôn của chàng sắp sửa trở về. Điều đó cũng có nghĩa là Quỳnh Như phải ra đi mãi mãi.
Cuộc đời quả lắm chuyện.
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở