Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Chương 16
N
hìn đứa cháu vợ bằng ánh mắt bực bội, ông Phú răn đe:
- Từ giờ trở đi, bớt hung hăng đi nhé! Mày chọc ngay ổ kiến lửa, trách sao không xẩu mình? Dượng phải tốn nhiều công sức mới thu xếp vụ này được. Ráng tu tỉnh lại đi con, đừng lông bông nữa.
Anh Vũ bình thản đáp lại:
- Con tự thấy mình chẳng làm gì sai trái. Dượng nhọc công vì con, con rất biết ơn nhưng lẽ ra không phải vất vả vậy đâu. Pháp luật rất công minh, chắc chắn sẽ có sự phân xử đúng đắn.
Ông Phú bĩu môi:
- Mày ngây thơ quá, con ạ! " Nén bạc đâm toạc tờ giấy", cứ đợi đấy rồi người ta phán xử công bằng cho.
Anh Vũ đứng lên, vắn tắt nói với ông:
- Thưa dượng, con đi làm.
Ông Phú nói với theo:
- Xách đàn đi tới đi lui hoài có bao nhiêu tiền đâu? Về ngân hàng làm cho dượng đi Vũ.
Anh Vũ quay lại, nhưng chỉ để khước từ:
- Con không nên thân, rớ vô tiền bạc sẽ hư sự của dượng hết thôi.
Bất lực nhún vai, ông Phú cúi đầu vào mớ sổ sách trên bàn.
Đọc xong xấp báo cáo dày cộp, trán nhíu lại, ông Phú gọi điện cho ông Tín bằng giọng nóng nảy:
- Anh đang ở đâu vậy? Đến gặp tôi ngay!
Nửa tiếng sau, ông Tín có mặt với bộ dạng còn sật sừ vì bị dựng dậy giữa giấc ngủ say:
- Chuyện gấp lắm sao mà anh không để đến sáng mai được vậy? Tôi mới chợp mắt đó.
Ông Phú gí sát xấp tài liệu vào mắt kẻ dưới quyền, rít lên:
- Chuyện trọng đại như vầy mà anh vẫn ngủ ngon được hả? Tụi An Hảo đã qua mặt mình cái vù rồi!
Thái độ khẩn trương của cấp trên đã kéo ông Tín khỏi cơn buồn ngủ. Lấy kính đeo lên mắt, ông lẩm nhẩm đọc những giòng chữ rồi nói với vẻ do dự:
- Tôi vẫn chưa nắm rõ vấn đề cho lắm. Anh có thể giải thích kỹ càng hơn được không?
Ông Phú ngồi phịch xuống ghế, vò đầu rên lên:
- Trời ơi! Bản báo cáo này do chính tay anh viết ra mà bây giờ hỏi ngược lại tôi là sao?
Ông Tín chống chế:
- Tôi chỉ là Thiên lôi " sai đâu đánh đó", làm sao bằng anh được?
" Nói ngọt lọt đến xương", đang cáu giận như vậy mà nghe xong câu tán tụng thì nét mặt ông Phú giãn ra, nỗi bực tức giảm gần phân nửa.
Rót nước trà cho cả hai, ông Phú dịu giọng:
- Uống cho tỉnh rồi nói chuyện. An Hảo chuyên về bất động sản, tụi nó xin mở khu công viên nước gần mình mà anh không thấy lo sao?
Ông Tín vẫn chưa hiểu:
- Chuyện ai nấy làm, có gì phải lo hả anh?
Ông Phú đập mạnh bàn:
- Chẳng mấy chốc họ sẽ lấn lướt, giành hết khách bên khu nghỉ dưỡng của mình. Anh đã thấy nguy hiểm chưa?
Ông Tín ngồi lặng môt lúc lâu rồi rụt rè lên tiếng:
- Chắc không đến nỗi vậy đâu. Tôi có thông tin nội bộ là ông Lê Sinh hợp tác với An Hảo, cái gì dính tới nước nôi thì có bàn tay của ông ấy. Dựa vào sự thân thiết giữa hai nhà, tôi tin ông Sinh không để mình thiệt hại đâu.
Ông Phú thiếu điều gầm lên:
- Đụng tới tiền bạc thì "lục thân không nhận’, nói gì đến bạn bè!
Nghĩ đến thủ đoạn ông đem ra đối phó với cháu gái ruột của mình, ông Tín nín khe, không dám có ý kiến.
Mân mê xấp giấy trong tay một lúc lâu rồi ông Phú khoát tay, nói giọng chán nản:
- Anh về đi. Để tôi tính toán lại.
Còn một mình trong phòng làm việc, ông Phú ngồi bất động, trán nhăn lại chứng tỏ đang vận dụng trí óc rất căng thẳng. Đến khi các nếp nhăn bắt đầu giãn ra thì ông nhấc điện thoại gọi cho con gái:
- Con ngủ chưa? Qua phòng làm việc gặp ba một chút.
Khả Mi có mặt sau đó không lâu. Cô ngạc nhiên hỏi cha:
- Khuya rồi sao ba không ngủ? Công việc để sáng mai bàn cũng được mà.
Ông Phú nghiêm nghị chỉ vào chiếc ghé trước mặt, nói gọn lỏn:
- Ngồi xuống!
Vẻ mặt nghiêm trọng của ông khiến Khả Mi cũng hồi hộp theo. Cô ngoan ngoãn làm theo lời cha, căng mắt nhìn ông, chờ nghe chuyện.
Không rào trước đón sau, ông Phú hỏi thẳng luôn:
- Tình cảm của con với Khắc Ninh ra sao rồi? Nó đã nói gì với con chưa?
Mặt đỏ bừng ( không hiểu vì e thẹn khi nghe đề cập đến vấn đề tế nhị này hay đơn giãn chỉ là sự xấu hổ bởi câu hỏi này còn cách xa sự thật bằng cả đoạn đường marathon), Khả Mi ngúng nguẩy hỏi lại để kéo dài thời gian:
- Ba dựng con dậy giữa đêm chỉ để bày tỏ sự quan tâm đến chuyện hôn nhân của con cái thôi sao?
Ông Phú nghiêm giọng:
- Ba không có thì giờ tranh luận với con. Mau trả lời chính xác cho ba biết!
Quay mặt đi, Khả Mi khẽ lắc đầu.
Sự thất vọng thể hiện rõ trên gương mặt, ông Phú tức tối hỏi gặng:
- Sao con lại để vuột một mối tốt như vậy được chứ?
Khả Mi ấm ức đáp:
- Anh ấy không chọn con thì biết làm thế nào?
Quắc mắt lên, người cha nói giọng đanh thép:
- Phải giành lấy thứ mình muốn bằng mọi cách! Có chuyện tốt đẹp nào tự đến đâu.
Khả Mi rùng mình trước vẻ mặt quyết liệt của cha mình khi ông đưa ra lời khuyến dạy ấy. Cô lí nhí thốt:
- Con không đủ lực để làm việc đó.
Ông Phú nhìn con, trầm giọng:
- Để đó ba lo. Chỉ cần con đồng ý làm vợ nó là được rồi.
Mặt đỏ rần, Khả Mi lặng thinh không nói nhưng trong trường hợp này im lặng có nghĩa là đồng ý!
ØË×
Vụt mạnh tay cho quả banh golf lăn vào lỗ với kỹ thuật đầy khéo léo, ông Phú cười hỉ hả:
- Vậy mới sướng chứ! Mình nghỉ giải lao thôi.
Ông Lê Sinh nghe theo.
Hai lon bò húc nhanh chóng được uống cạn. Ông Phú khề khà hỏi:
- Khắc Ninh thay anh quán xuyến công việc được rồi chứ?
Ông Lê Sinh thận trọng đáp:
- Nhanh nhạy thì nó có thừa nhưng kinh nghiệm vẫn chưa đủ. Tôi vẫn phải kèm cặp thêm chứ chưa giao hẵn được.
Ông Phú cất giọng thở than:
- Anh có con trai nối nghiệp là may mắn hơn tôi nhiều lắm! Nhà họ Kim toàn con gái, kiếm cho được chàng rể giỏi giang để quản lý sự sản là chuyện khiến tôi đau đầu không ít.
Ông Lê Sinh an ủi:
- Trai gái gì cũng là con. Đặt nặng vấn đề chi cho khổ hả chú?
Ông Phú chép miệng:
- Phải ở hoàn cảnh như tôi thì anh mới hiểu.
Tôn trọng sự suy nghĩ của người đang đối thoại, ông Lê Sinh không góp ý nữa mà nói sang chuyện khác:
- Bác Thành khỏe không chú? Từ hôm mừng thọ đến giờ, tôi chưa có dịp ghé thăm bác.
Ông Phú cởi mở đáp:
- Ông cụ chạy bộ mấy cây số mỗi ngày. Sức tôi với anh sợ theo không kịp đó. Mối quan tâm lớn nhất của ba tôi hiện giờ là việc sớm bồng cháu cố thôi.
Ông Lê Sinh tặt lưỡi:
- Vậy chú mau kiếm rể quí cho bác vui.
Ông Phú khéo léo lái câu chuyện dần vào quỉ đạo:
- Biết vậy rồi nhưng gã con cũng phải xem tông, chọn giòng chứ anh.
Ông Lê Sinh cười ý nhị:
- Tôi chưa có kinh nghiệm về vụ này nên xin phép miễn bàn.
Ông Phú thở ra:
- Tôi cũng vậy. Mà anh chị thấy Khắc Ninh đã có nơi nào chưa?
Ông Lê Sinh ngần ngừ:
- Nó đi du học mới về, quen bạn gái ít lắm. Thân thiết nhất chỉ có con gái với cháu gái chú thôi.
Ông Phú nói nửa đùa nửa thật để dọ ý:
- Nếu hai nhà kết thông gia thì sao nhỉ?
Ông Lê Sinh khôn khéo đáp:
- Được vậy thì quá tốt rồi nhưng con cái bây giờ không chịu để cha mẹ sắp xếp hôn nhân đâu chú. Cứ để tụi nó tự do chọn lựa thì hơn.
Ông Phú gật gù, nói lững lơ:
- Mình thành người một nhà thì có nhiều điều lợi lắm nhưng biết đâu được ý bọn trẻ. Mà thanh niên thời nay thường yêu cuồng sống vội lắm, không định hướng là chệch đường như chơi.
Chờ một lát để những lời ướm nãy giờ kịp ngấm sâu vào tiềm thức người cùng đối thoại rồi ông Phú đứng lên, cao giọng rủ:
- Làm tiếp vài ván nữa chứ, anh Sinh?
Ông Sinh gật đầu, hăng hái trở ra sân.
ØË×
Về đến nhà, thấy con trai quần áo chỉnh tề đang dắt xe ra cổng, ông Lê Sinh ngạc nhiên hỏi:
- Chủ nhật mà con đi chơi đâu sớm vậy?
Khắc Ninh lắc đầu, đáp:
- Con đi thu tiền nhà.
Tuy không chủ tâm nhưng chẳng hiểu sao câu hỏi vẫn bật khỏi miệng ông Lê Sinh:
- Ghé sớm như vậy chắc nhân tiện thăm cô chủ quán luôn chứ gì?
Khắc Ninh thẳng thắn đáp:
- Dạ đúng. Tụi con vừa là bạn bè, vừa có mối quan hệ kinh doanh nên gặp gỡ thường xuyên.
Ông Lê Sinh lại hỏi:
- Còn Khả Mi thì sao?
Lúng túng vài giây rồi Khắc Ninh có câu trả lời rất tuyệt:
- Tiện đâu thì ghé đó. Con không thấy có gì rắc rối cả.
Đã có chủ định, ông Lê Sinh vẫn truy hỏi không ngừng:
- Nhưng con thấy mình hợp với ai hơn?
Khắc Ninh nhẹ giọng:
- Con thân nhiều với Khả Mi nhưng quí Mỹ Trang hơn.
Nói xong, anh lên xe đi thẳng.
Ông Lê Sinh nhìn theo con một chặp rồi bước vào phòng khách.
Bà Sinh đang xem tivi, tươi cười hỏi chồng:
- Anh tắm rồi ăn cơm luôn nha. Trưa nay Khắc Ninh đi chơi với bạn, không ăn ở nhà.
Ông Lê Sinh thuận miệng thốt:
- Anh cũng đóan vậy.
Bà vợ hỏi lại với vẻ ngạc nhiên:
- Đoán chuyện gì?
Ông Lê Sinh giải thích:
- Chải chuốt láng mướt như vậy thì chỉ có gặp bạn gái mà thôi.
Bà Lê Sinh cười:
- Giống anh hồi xưa phải không?
Ông cười theo:
- Hơn anh chứ giống anh sao được. Hồi trước, anh chỉ theo đuổi có mình em, còn nó thì hai bên hai người, không biết chọn ai bỏ ai.
Bà Sinh thắc mắc:
- Sao anh biết?
Ông Lê Sinh đáp với vẻ bí mật:
- Anh là ba của nó mà.
Bà Sinh ngập ngừng ướm hỏi:
- Hy vọng không phải là chị em họ Kim.
Ông Lê Sinh gật đầu xác nhận:
- Rất tiếc là em đã đoán đúng!
Vừa nói, ông vừa đi lên lầu.
Lát sau,trở xuống phòng ăn với bộ dạng khỏe khoắn, mát mẻ vì mới tắm xong, ông thấy vợ đang ngồi chống cằm tư lự chứng tỏ đang có điều bận tâm suy nghĩ.
Khua hai tay trước mắt vợ để lôi kéo sự chú ý, ông hỏi giọng đùa vui:
- Chắc em không đoán già đoán non tự hỏi hôm nay anh có lén đi chơi với cô nào không chứ?
Bừng tỉnh, bà nhìn chồng bằng ánh mắt yêu thương, dí dỏm nói đùa:
- Anh có lá gan chuột nhắt thì sao dám làm việc tày trời ấy được?
Giơ hai tay lên trời, ông Lê Sinh kêu lên với giọng bị xúc phạm:
- Không ngờ dưới mắt vợ mình thì tôi lại là một kẻ kém cỏi đến thế!
Gắp thức ăn vào chén chồng, bà Sinh âu yếm giục:
- Vậy thì ăn hết miếng gan này cho mật đầy, gan nở đi.
Ông Lê Sinh ngoan ngoãn thực hiện lời vợ với vẻ mặt sung sướng của người đàn ông được vợ yêu chiều. Bữa cơm chỉ có hai vợ chồng nên hai ông bà tha hồ hâm nóng tình cảm mà không sợ bị ai chê cười.
Thế nhưng điều bận tâm vẫn không thoát khỏi tâm trí bà Lê Sinh. Đang ăn, bà bỗng chống đũa, hỏi chồng:
- Quan hệ giữa Khắc Ninh với chị em họ Kim đến đâu rồi, hở anh?
Ông Lê Sinh trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Dường như nó đang lưỡng lự giữa hai người, chưa biết chọn ai.
Bà Sinh dè dặt phát biểu:
- Mình biết Khả Mi từ nhỏ. Nếu chọn nó làm dâu thì tôi yên tâm hơn.
Ông Lê Sinh cười:
- Quyền lựa chọn đâu đến phiên mình?
Bà Sinh cười theo rồi phân vân đặt câu hỏi:
- Nếu nó chọn con gái anh Đạt thì sao?
Ông Lê Sinh giang rộng hai tay:
- Thì tùy nó. Mỗi đứa đều có nét hay riêng: Mỹ Trang xông xáo, lanh lẹ; Khả Mi từ tốn, dịu dàng. Đặt anh vào địa vị của nó thì anh cũng khó lòng lựa chọn.
Nguýt chồng bằng ánh mắt sắc lẻm, bà Lê Sinh nghiến ngầm:
- Rõ ràng là có ý gian tà. Đừng chối nữa nhé!
Ông Lê Sinh siết tay vợ đầy nồng ấm:
- Đó là anh nói đến Khắc Ninh, chứ bản thân anh thì chỉ cần một mình em thôi, bà xã à.
Nụ cười vui sướng làm sáng bừng gương mặt còn rất xinh đẹp của bà Sinh. Bà tạm thời quên đi những âu lo về chuyện tình duyên của con trai để tận hưởng niềm hạnh phúc của mình.