Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: David Nicholls
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
“Ồ, ổn. Tôi đã có vai diễn ứng khẩu này, thứ thật sự là ngẫu hứng, thật sự không thể đoán trước được. Đôi khi, chỉ đơn giản là tôi không hài hước được! Nhưng tôi cho rằng đó chính là niềm vui của việc ứng khẩu, đúng không?” Emma không chắc điều này có đúng không nhưng vẫn gật đầu. “Tôi sẽ có buổi diễn vào tối thứ Ba này tại Mr Chuckles ở Kennington. Nó hơi trừu tượng hơn một chút, mang tính thời sự hơn. Giống như tôi đang làm cái việc của Bill Hicks(17) về quảng cáo? Giống như những nội dung quảng cáo ngu ngốc trên truyền hình?...
17. William Melvin “Bill” (1961-1994) là một diễn viên hài, nhạc sĩ người Mỹ.
Anh bắt đầu trở lại thói quen của mình và nụ cười trên môi Emma như bị đóng băng. Nếu nói ra điều này sẽ giết chết hy vọng của anh, nhưng suốt thời gian cô biết Ian, anh chỉ khiến cô cười được khoảng hai lần, và một trong số đó là khi anh ngã xuống các bậc thang của hầm rượu. Anh là người có khiếu hài hước tung trời nhưng đồng thời lại chẳng hài hước chút nào. Không giống như Dexter: Dexter chẳng quan tâm đến các trò đùa, có lẽ cậu ấy nghĩ rằng khiếu hài hước, giống như một vấn đề lương tâm chính trị, là thứ hơi bối rối và không thú vị, thế nhưng khi ở cạnh Dexter, lúc nào cô cũng cười, có lúc cười như điên, nói thật lòng là cười cho đến buồn tè. Trong kỳ nghỉ ở Hy Lạp, họ đã cười suốt mười ngày liền sau khi đã giải quyết được chút bất đồng nhỏ đó. GIờ này Dexter đang ở đâu? Cô tự hỏi.
“Cô có xem cậu ta trên truyền hình không?” Ian hỏi.
Emma ngần ngại, như thể bị bắt quả tang. “Ai cơ?”
“Bạn cô, Dexter, trên chương trình ngốc nghếch đó.”
“Thỉnh thoảng, anh biết đấy, nếu chương trình được bật lên.”
“Cậu ta thế nào rồi?”
“Ồ ổn, bình thường. Thật ra là có hơi quẫn trí, hơi mất phương hướng. Mẹ cậu ấy ốm và cậu ấy cảm thấy khó chấp nhận được.”
“Tôi rất tiếc về điều đó.” Ian cau mày thể hiện sự quan tâm và tìm cách chuyển đề tài. Không phải tàn nhẫn; nhưng anh không muốn sự đau ốm của một người xa lạ nào đó phá hỏng buổi tối của mình. “Hai người có hay nói chuyện với nhau không?”
“Tôi và Dex hả? Hầu như mỗi ngày. Dù không thường gặp mặt cậu ấy, vì công việc truyền hình và những cô bạn gái của cậu ấy.”
“Thế hiện cậu ta đang hẹn hò với ai?”
“Không rõ nữa. Họ giống như những con cá vàng trong công viên; chẳng cần phải nhớ tên bởi họ sẽ không bao giờ tồn tại lâu đến thế.” Trước đây cô đã từng nói như thế này và hy vọng Ian có thể thích nó, nhưng anh vẫn đang cau mày. “Khuôn mặt đó là sao?”
“Chỉ là chưa bao giờ thích cậu ta, tôi cho là thế.”
“À, tôi nhớ.”
“Tôi đã cố.”
“Anh không việc gì phải cảm thấy bị xúc phạm về điều đó. Cậu ấy không tốt với những người khác như thế, cậu ấy nghĩ là không cần thiết.”
“Thực tế là tôi luôn nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
“Rằng cậu ấy xem cô như một điều hiển nhiên. Chỉ có thế.”
Lại là mình đây! Vừa làm thủ tục. Nhưng lúc này thật sự là say rồi. Hơi đa cảm một chút. Cậu là một người tuyệt vời, Emma Morley. Rất vui được quen biết cậu. Hãy gọi cho mình khi cậu về nhà. Mình còn muốn nói gì nữa nhỉ? Không có gì ngoại trừ một điều rằng cậu là một người rất tuyệt vời, vô cùng tuyệt vời. Vậy khi nào về, hãy gọi cho mình. Hãy gọi cho mình nhé.
Lúc chai rượu thứ hai được mang ra thì họ đã say túy lúy. Cả nhà hàng dường như đều đã say xỉn, thậm chí người nghệ sĩ đánh đàn piano tóc bạch kim cũng đang chơi một cách cẩu thả bài “I Get a Kick Out of You”, chân ông ta đạp vào bộ giảm âm như thể ai đó đã cắt dây phanh. Buộc phải lên tiếng, Emma có thể nghe thấy nó vang trong đầu khi cô kể về công việc mới của mình với niềm đam mê lớn lao và ấn tượng sâu sắc.
“Đó là một trường tổng hợp lớn ở Bắc Luân Đôn, giảng dạy bộ môn tiếng Anh và một ít nghệ thuật kịch. Một ngôi trường tốt, có cả nam lẫn nữ, không có học sinh dễ bảo đến mức lúc nào cũng vâng thưa cô, không thưa cô. Thế nên cũng hơi có chút thách thức với lũ nhóc này, nhưng rồi sẽ ổn, phải không? Trẻ con là vậy mà. Tôi có thể nói điều đó lúc này. Đám trẻ ranh ấy, chúng có thể sẽ ăn tươi nuốt sống tôi.” Cô lắc rượu quanh ly theo cách cô đã nhìn thấy trên phim ảnh. “Tôi hình dung mình đang ngồi bên mép bàn, nói về việc Shakespeare là rapper đầu tiên hay đại loại thế, và tất cả lũ trẻ chỉ biết há hốc miệng nhìn chằm chằm vào tôi - như bị thôi miên. Tôi phần nào tưởng tượng mình đang bay bổng trên đôi vai của những đứa trẻ được truyền cảm hứng. Đó là cách tôi sẽ đi tới trường học, bãi đậu xe, vào căng tin, bất kỳ nơi nào tôi đến: trên đôi vai của những đứa trẻ đáng yêu này. Một trong những giáo viên biết nắm bắt mọi phút giây hạnh phúc trong hiện tại.”
“Xin lỗi, những giáo viên gì cơ?”
“Biết nắm bắt mọi phút giây hạnh phúc trong hiện tại.”
“Khoảnh khắc…”
“Anh đó, nắm nắm bắt cơ hội trong ngày ấy mà.”
“Đó có phải là những gì nó muốn nói? Tôi nghĩ nó có nghĩa là nắm bắt tấm thảm(18)!”
18. Carpe diem trong tiếng Latin có nghĩa là “nắm bắt khoảnh khắc, tận dụng phút giây hạnh phúc mà ta đang có,” carpet là tấm thảm. Ở đoạn này tác giả muốn chơi chữ giữa carpe và carpet.
Emma tạo ra một tiếng nấc vui vẻ lịch sự, mà đối với Ian, nó giống như một khẩu súng lục đang lên nòng. “Đó chính là điểm mà tôi đã mắc sai lầm! Chu choa, những ngày đi học của tôi hẳn đã rất khác nếu tôi biết được điều này! Tất cả những năm tháng đó, lăn lê bò toài trên nền gạch…”
Cảm thấy thế là đã quá đủ, Emma gắt lên, “Ian, đừng làm thế.”
“Làm gì?”
“Đừng có lại bắt đầu kiểu hành động của anh. Anh không phải làm thế, anh biết mà.” Anh trông có vẻ tổn thương, còn Emma thì hối tiếc vì cái miệng của mình, chồm người qua bàn và nắm tay anh. “Tôi chỉ nghĩ là anh không cần phải lúc nào cũng quan sát, hoặc lặp lại, hoặc tỏ ra châm biếm, bóng gió. Đó không phải là diễn kịch, Ian, đó chỉ là, anh biết đấy, trò chuyện và lắng nghe thôi.”
“Xin lỗi, tôi…”
“Ồ, không phải chỉ mình anh, đàn ông nói chung là thế, tất cả các anh lúc nào cũng làm theo ý của mình. Ôi Chúa, con sẽ phải làm gì để ai đó chỉ nói và lắng nghe thôi!” Cô nhận thấy mình nói quá nhiều, nhưng không thể dừng lại. “Tôi chỉ không thể hiểu được vì sao cần phải như thế. Đây đâu phải là buổi thử vai.”
“Ngoại trừ rằng nó cũng phần nào giống như thế, phải không?”
“Với tôi thì không. Không phải như thế.”
“Xin lỗi.”
“Và cũng đừng lúc nào cũng nói xin lỗi.”
“Được thôi.”
Ian im lặng một lúc, và lúc này chính Emma lại cảm thấy có lỗi. Cô không nên nói ra suy nghĩ của mình; chẳng có gì tốt đẹp xảy đến sau khi nói ra suy nghĩ của mình cả. Cô định xin lỗi thì Ian thở hắt ra và chống tay lên má.
“Tôi nghĩ điều đó là gì, nếu cô là giáo viên mà không được sáng sủa hoặc dễ nhìn hoặc nổi tiếng hay đại loại thế, và rồi một hôm, cô nói một điều gì đó và khiến mọi người bật cười, đúng, cô sẽ phần nào tóm lấy cơ hội đó, phải không nào? Cô nghĩ, à, mình cũng hài hước,mình mình có khuôn mặt to ngớ ngẩn này, đùi to và không ai ngưỡng mộ mình, nhưng ít ra mình có thể khiến mọi người bật cười. Và đó sẽ là một cảm giác thú vị, việc khiến cho mọi người cười ấy, và có lẽ cô sẽ trở nên hơi dựa dẫm vào nó. Kiểu như, nếu không hài hước thì cô chẳng thể… làm gì.” Lúc này anh đang nhìn vào khăn trải bàn, dùng ngón tay vun vun những mảnh vụn bánh mì tạo thành một hình kim tự tháp nhỏ khi nói. “Thật ra, tôi nghĩ tự cô có thể biết được đó là gì.”
Emma đặt tay lên ngực mình. “Tôi ư?”
“Làm bộ làm tịch.”
“Tôi không làm bộ làm tịch.”
“Hành động đó hơi giống lũ cá vàng trong công viên mà cô vừa nói khi nãy.”
“Không, tôi… sao nào?”
“Tôi chỉ nghĩ là chúng ta rất giống nhau, cô và tôi. Thỉnh thoảng.”
Suy nghĩ đầu tiên của cô là cảm giác bị xúc phạm. Không, tôi không như thế, cô chỉ muốn nói vậy, thật là một ý nghĩ kỳ cục, nhưng anh đang mỉm cười với cô một cách - nói thế nào nhỉ - rất trìu mến, và có lẽ cô đã hơi gay gắt với anh. Thay vào đó, cô nhún vai. “Dù sao thì tôi cũng không tin điều đó.”
“Điều gì?”
“Rằng không có ai ngưỡng mộ tôi.”
Anh nói bằng giọng mũi đầy hài hước. “Nhưng thực tế dường như chứng minh điều ngược lại.”
“Tôi đang ở đây, phải không nào?” Sau đó là một khoảng im lặng; cô thật sự đã quá say, và lúc này đến phiên cô nghịch nghịch những vụn bánh mì trên bàn. “Nói thật là tôi đang nghĩ thời gian gần đây trông anh khá hơn rất nhiều.”
Anh đưa cả hai tay ôm bụng. “À, tôi đã tập luyện.”
Rất tự nhiên, nhìn anh và cho rằng đó thật sự không phải là một khuôn mặt xấu trai; không phải khuôn mặt của một cậu bé xinh xắn ngớ ngẩn nào đó, mà là khuôn mặt của một người đàn ông đích thực và lịch sự. Cô biết rằng sau khi thanh toán hóa đơn xong, anh sẽ tìm cách hôn cô, và lần này, cô sẽ để cho anh làm điều đó.
“Chúng ta nên đi thôi,” cô nói.
“Để tôi gọi tính tiền.” Anh làm động tác vẫy tay gọi người phục vụ. “Thật kỳ lạ phải không, cái điệu bộ nhỏ mà mọi người đều diễn ấy? Tôi tự hỏi không biết đó là ý tưởng của ai?”
“Ian?”
“Gì cơ? Xin lỗi. Xin lỗi.”
Hai người chia đôi chỗ tiền phải trả như đã hứa và trên đường đi ra, Ian mở cửa, đá mạnh phía dưới để tạo cảm giác là nó đã đập vào mặt anh. “Một ít hài kịch hình thể ở đó…”
Bên ngoài, một đám mây đen u ám đã che kín bầu trời. Cơn gió ấm áp cùng với tiếng sét rền vang báo hiệu một cơn bão sắp tới, và Emma cảm thấy váng vất lẫn mùi rượu dễ chịu khi họ đi bộ về phía Bắc qua quảng trường. Cô luôn ghét Covent Garden, với những ban nhạc người Peru, những kẻ tung hứng và những trò đùa gượng gạo, nhưng tối nay, nó dường như trở nên thú vị, thú vị và tự nhiên như thể ở trong vòng tay của người đàn ông này, người luôn tử tế và quan tâm đến cô, thậm chí anh đang khoác áo lên một bên vai bằng một chiếc khuyết nơi cổ áo. Nhìn lên, cô thấy anh đang cau mày.
“Gì thế?” cô hỏi, đưa tay ra nắm chặt cánh tay anh.
“Cô biết đó, chỉ là tôi cảm thấy mình đã hơi ‘nổ’, thế thôi. Căng thẳng, cố gắng quá sức, đưa ra những lời nhận xét dở ẹc. Cô có biết điều tồi tệ nhất của một nghệ sĩ độc diễn là gì không?”
“Trang phục à?”
“Đó là mọi người luôn mong đợi bạn phải ‘diễn’. Bạn phải luôn theo đuổi tiếng cười…”
Và phần nào để thay đổi đề tài, cô đặt hai tay lên vai anh, tựa mình vào người anh để lấy thăng bằng khi cô nhón chân lên hôn anh. Miệng anh ươn ướt nhưng ấm áp. “Quả mâm xôi và vani,” cô thì thầm khi môi họ chạm vào nhau dù trên thực tế anh có mùi pho mát và rượu. Cô không quan tâm. Anh cười và cô hạ chân xuống đất, vẫn giữ khuôn mặt anh trong tay mình và nhìn lên. Trông anh như thể muốn khóc vì cảm động và cô cảm thấy vui vì mình đã làm thế.
“Emma Morley, tôi chỉ có thể nói rằng…” Anh nhìn xuống cô với một thái độ hết sức trịnh trọng. “Tôi nghĩ là cô thật sự đáng ngưỡng mộ.”
“Ian, với những lời ướp mật đó,” cô nói. “Mình về chỗ của anh nhé? Trước khi trời bắt đầu mưa.”
Biết ai không? Bây giờ là mười một giờ rưỡi. Cậu đang ở đâu thế, cô gái xấu xa? Thôi được. Hãy gọi cho mình bất cứ lúc nào. Mình vẫn ở đây. Mình sẽ không đi đâu hết. Tạm biệt.
Tại một góc phố trên đường Cally, căn hộ của Ian chỉ được thắp sáng bởi ánh đèn đường và đèn pha từ những chiếc xe buýt hai tầng thỉnh thoảng chạy ngang qua. Cứ mỗi phút, cả căn phòng rung lên vài lần vì một vài chiếc xe chạy qua khu phố Puccadilly, Victoria hay các chuyến tàu điện ngầm ở ga Northern Lines hay những chiếc xe buýt số 30, 10, 46, 214 và 390. Xét về mặt giao thông công cộng, đây có thể là căn hộ tuyệt vời nhất ở Luân Đôn, nhưng chỉ trong phạm vi đó thôi. Emma có thể cảm nhận được những cơn rung chuyển này ở lưng khi cô nằm xuống chiếc giường có thể gấp thành ghế Sofa, chiếc quần tất cả cô đã phần nào được kéo xuống dưới đùi.
“Đó là gì?”
Ian lắng nghe để nhận ra vật thể đang gây nên tiếng rung. “Tàu điện ngầm ở Piccadilly đi hướng Đông.”
“Sao anh có thể chịu đựng được nó, Ian?”
“Cô sẽ quen với nó. Vả lại tôi có thứ này…” và anh chỉ tay về phía hai con giòi béo ị làm bằng sáp màu xám trên bệ cửa sổ. “Nút bịt tai đúc bằng sáp.”
“Ồ, được đấy.”
“Có một hôm tôi quên lấy chúng ra và thế là sau đó tôi đã nghĩ rằng mình bị u não. Tất cả trở nên giống như trong bộ phim Children-of-a-Lesser-God, nếu cô hiểu được ý tôi muốn nói.”
Emma cười lớn, sau đó nhăn mặt khi một cơn buồn nôn khác kéo đến. Anh nắm lấy tay cô.
“Cảm thấy đỡ hơn không?”
“Tôi ổn miễn là không nhắm mắt lại.” Cô xoay người nhìn anh, kéo cái chăn bông xuống để nhìn thấy mặt anh và cảm thấy chút buồn nôn khi nhận ra rằng cái chăn không có lớp bọc ngoài và có màu của súp nấm. Căn phòng có mùi giống như của một cửa hàng từ thiện, mùi của đàn ông sống một mình. “Tôi nghĩ là do chai rượu thứ hai gây ra.” Anh mỉm cười, nhưng ánh đèn pha trắng của một chiếc xe buýt quét qua căn phòng, và cô có thể nhận thấy rằng anh có vẻ phiền muộn. “Anh giận tôi à?”
“Dĩ nhiên là không. Chỉ là, cô biết đó, khi đang hôn một cô gái và cô ấy đột nhiên dừng lại bởi vì cảm thấy buồn nôn…”
“Tôi đã nói với anh rồi, đó chỉ vì say rượu. Tôi đã có một buổi tối vui vẻ, thật sự là thế. Chỉ là vì tôi muốn lấy lại hơi thở. Đến đây nào…” Cô ngồi dậy để hôn anh nhưng chiếc áo ngực của cô co dúm lại khiến phần dây bên dưới ấn vào sát nách cô. “Ái!” Cô kéo mạnh nó trở lại chỗ cũ, sau đó chán nản vùi đầu vào giữa hai gối. Lúc này, anh đưa tay ra sau xoa xoa vào lưng cô, giống như một y tá và cô cảm thấy bối rối vì đã làm hỏng mọi việc. “Tôi nghĩ là tôi nên đi.”
“Ồ, được, nếu đó là điều cô muốn.”
Họ lắng nghe tiếng lốp xe trên con đường ẩm ướt, đèn pha rọi sáng căn phòng.
“Đó là gì?”
“Xe buýt số 30.”
Cô kéo mạnh chiếc quần tất lên, sau đó loạng choạng đứng dậy và xoay chiếc váy lại. “Tôi đã có một buổi tối vui vẻ.”
“Tôi cũng thế…”
“Chỉ là uống quá nhiều rượu thôi…”
“Tôi cũng thế…”
“Tôi sẽ về nhà và làm cho mình tỉnh táo lại…”
“Tôi hiểu. Nhưng thật tiếc.”
Cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình. 11 giờ 52 phút. Dưới chân cô, tiếng xe điện ngầm đang ầm ầm chạy qua, nhắc cô nhớ rằng mình đang đứng tại điểm chết của tâm điểm giao thông đặc biệt. Năm phút đi bộ đến King’s Cross, trạm tàu điện ngầm Piccadilly đi hướng Tây thì khoảng 12 giờ 30 sẽ về đến nhà. Mưa bám trên khung cửa sổ, nhưng không nhiều.
Nhưng cô hình dung phải đi bộ đến cuối đầu kia con phố, sự im lặng của căn hộ trống khi cô mò mẫm tìm chìa khóa, bộ quần áo ướt dính sát vào lưng. Cô tưởng tượng cảnh một mình mình trên giường, trần nhà quay cuồng, vật vã trên chiếc giường Tahiti, cảm giác nôn nao, nuối tiếc. Liệu không ở lại đây có thật sự là sai lầm tồi tệ nhất, có được một chút ấm áp, một chút yêu thương, gần gũi để thay đổi cuộc sống? Hay cô đúng là một trong những cô gái mà thi thoảng cô vẫn nhìn thấy trên tàu điện ngầm: nôn mửa, tái xanh và cáu kỉnh trong chiếc váy dự tiệc đêm qua? Mưa tạt vào cửa sổ, lần này mạnh hơn một chút.
“Để tôi tiễn cô ra ga?” Ian vừa mặc áo thun vào vừa nói. “Hay có lẽ…”
“Gì cơ?”
“Cô có thể ở lại, ngủ lại đây? Chỉ là, cô biết đó, cuộn mình vào nhau thôi.”
“Cuộn mình?”
“Cuộn mình, ôm ấp. Hoặc thậm chí không gì cả. Chúng ta có thể chỉ nằm đơ người bối rối suốt cả đêm nếu cô muốn.”
Cô mỉm cười, và anh cười đáp lại vẻ đầy hy vọng.
“Có kính áp tròng không,” cô nói. “Tôi không mang theo cái nào cả.”
“Có đấy.”
“Tôi không biết là anh cũng đeo kính áp tròng cơ đấy.”
“Vậy cô nói xem… chúng ta còn điểm chung nào nữa không.” Anh tủm tỉm và cô cũng cười khe khẽ. “Có khi nào có một đôi bịt tai bằng sáp dự trữ đâu đó nếu cô may mắn.”
“Ian Whitehead. Tên dẻo miệng.”
“… hãy nhấc máy đi, nhấc máy đi, nhấc máy đi. Gần nửa đêm rồi. Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, anh sẽ biến thành một cái gì, anh không biết, có thể là một tên ngốc. Vì thế, dù thế nào, nếu còn nhận được tin này…”
“Xin chào? Xin chào?”
“Em ở đó à!”
“Chào, Dexter.”
“Anh không đánh thức em chứ?”
“Vừa về. Anh ổn không đấy, Dexter?”
“Ồ, anh ổn.”
“Vì nghe giống như anh hơi say thuốc.”
“Ồ, chỉ là anh vừa mới dự một buổi tiệc. Chỉ có anh. Một bữa tiệc nhỏ riêng tư.”
“Vặn nhỏ tiếng nhạc xuống được không?”
“Thật ra anh vừa tự hỏi… giữ máy nhé, anh sẽ vặn nhỏ tiếng nhạc xuống… em có muốn đến chỗ anh không. Có sâm banh, có nhạc, thậm chí có cả một ít ma túy. Alo? Alo? Em còn ở đó chứ?”
“Em tưởng chúng ta đã quyết định rằng đây không phải là ý hay?”
“Anh không thể say bí tỉ là lại gọi và mong rằng em sẽ…”
“Thôi nào, Naomi, làm ơn đi? Anh cần em.”
“Không!”
“Em có thể đến đây trong khoảng nửa giờ mà.”
“Không! Trời đang mưa rất to.”
“Anh không bảo em đi bộ. Hãy đón taxi. Anh sẽ trả tiền.”
“Em đã bảo là không!”
“Anh thật sự cần phải nhìn thấy ai đó, Naomi.”
“Thế thì gọi Emma đi!”
“Emma ra ngoài rồi. Vả lại cô ấy không phải đối tượng anh cần. Em biết ý anh mà. Sự thật là, nếu anh không chạm vào một người nào đó trong đêm nay, anh nghĩ là anh có thể sẽ chết.”
“…”
“Anh biết em còn ở đó. Anh có thể nghe tiếng em thở.”
“Được rồi.”
“Rồi sao?”
“Nửa tiếng nữa em sẽ có mặt ở đó. Đừng uống rượu. Hãy đợi em.”
“Naomi? Naomi, em có biết rằng?”
“Gì?”
“Em có biết rằng em đang cứu vớt cuộc đời anh không?”
Môt Ngày Môt Ngày - David Nicholls Môt Ngày