Số lần đọc/download: 1202 / 72
Cập nhật: 2016-06-26 12:19:39 +0700
Chương 3: Chị Em Nhà Brontës, Nhóm Z-Boys, Và Thời Kỳ Phục Hưng
C
hị em nhà Brontes (New York: St. Martin's Griffin, 1994) của Juliet Barker là một công trình rất xuất sắc trong lĩnh vực tiểu sử. Cũng xem Ann Loftus McGreevy, "The Parsonage Children: An Analysis of the Creative Early Years of the Brontes at Haworth," Gifted Child Quarterly 39, số 3 (1995), tr.146-53, cũng như các phân tích rất rõ ràng về Bronte, George Eliot, và Charles Dickens trong Gienius Explained của Michael J. A. Howe (Cambridge, U.K.: Cambridge University Press, 1999). Một câu chuyện đầy màu sắc về những ngày đầu thành lập của nhóm Z-Boys có thể tìm thấy trong "Lords of Dogtown" của Greg Beato, Spin, March 1999.
Để có thêm thông tin về hệ thống phường hội thời Phục Hưng, mời xem thêm cuốn "Craft Guilds, Apprenticeship, and Technological Change in Preindustrial Europe," Journal of Economic History 58, số 3 (1998), tr.684-713 và Wage Labor and Guilds in Medieval Europe.
el Hill: University of North Carolina Press, 1991) của S.R.Epstein.
Để có thêm thông tin về việc học nghề thời Phục Hưng, xem cuốn The Craft of Art: Originality and Industry in the Italian Renaissance and Baroque Workshop (Athens: University of Georgia Press, 1995) của Andrew Ladis và Carolyn H. Wood; cuốn Key Monuments of the Italian Renaissance (Boulder, Colo.: Westview Press, 2000) của Laurie Schneider Adams; The World of Michelangelo (New York: Time-Life Books, 1966) của Robert Coughlan; và cuốn Leonardo da Vinci: Flights of the Mind (New York: Viking Penguin, 2004) của Charles Nicholl. Nghiên cứu về “Ngài Myelin” chỉ ra tại sao Michael Jordan (và những vận động viên điền kinh khác, những người phụ thuộc vào tốc độ) đã nghỉ hưu vào độ tuổi bốn mươi, xem cuốn "Lifespan Trajectory of Myelin Integrity and Maximum Motor Speed," Neurobiology of Aging (2008) của George Bartzokis, cũng có ở trên mạng Internet qua PubMed.
Về vai trò của gien di truyền với kỹ năng, xem cuốn The Selfish Gene (Oxford, U.K.: Oxford University Press, 1976) của Richard Dawkin. Có một câu chuyện thú vị liên quan đến việc dư thừa myelin của Einstein. Một nhà nghiên cứu bệnh học, Thomas Harvey, gần như đã đánh cắp não của Einstein, rồi dành cả đời để bảo quản nó và sau đó gửi cho một số nhà nghiên cứu may mắn khác. Toàn bộ câu chuyện được kể trong cuốn Driving Mr. Albert của Michael Paterniti (New York: Dial Press, 2000). Marian Diamond là một trong những nhà nghiên cứu đó, và năm 1985, bà đã công bố phân tích toàn diện về một số vùng chủ yếu, cả bên phải và bên trái của bộ não này. Bà đã so sánh não của Einstein với một số vùng tương tự của 11 bộ não siêu việt khác của những người có cùng độ tuổi và phát hiện ra rằng, khi xem xét các neuron thần kinh thì chúng như nhau. Tuy nhiên, khi xem xét các tế bào hỗ trợ myelin thì não của Einstein có nhiều gấp đôi. Xem cuốn "On the Brain of a Scientist: Albert Einstein," Experimental Neurology 88, số 1 (1985), tr.198-204 của Diamond.