Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 16
Thành phố, ngày... tháng... năm...!!!Mộng Nghi thương mến,!!!Nhận được thư chị gởi về cũng mừng, người đầu tiên là Vũ Nam. Anh ấy đón cánh thư trong tay với ánh mắt reo vui, với nụ cười nở trên môi mà từ lâu lắm chưa lần đến.!!!Nhưng niềm vui đến với chị cùng anh Trung xa lạ nào đó, khiến nụ cười trên môi Vũ Nam chợt tắt và nỗi buồn in trọn trên màu mắt ấy.!!!Mộng Nghi ơi! Nếu Tấn Trung đem cho chị những ngày hạnh phúc nơi chân trời mới, em mừng cho chị, nếu lòng chị thật sự xóa được hình ảnh của Vũ Nam.!!!Ngược lại, nếu đây chỉ là ngày tháng rong chơi gượng ép, thì em xin chị đừng quên thành phố này có người mãi mãi hoài vọng về chị. Và chiếc dương cầm cô đơn vẫn chờ đợi 10 ngón tay của chị dạo lên cung phím cũ.!!!Mộng Nghi ơi! Nhà mình bây giờ buồn lắm, không khí chọc phá ngày nào không còn nữa. Nếu không có sự hiện diện của bé Đông Nghi, mẹ sẽ buồn và cô đơn lắm.!!!Dung Nghi đã bước ra khỏi cuộc đời của Vũ Nam để cùng Triệu Mỹ nối lại mối tình ngày trước. Vì họ đã có sợi dây ràng buộc đó là bé Đông Nghi. Tác phẩm đầu tay của Triệu Mỹ gởi cho Dung Nghi nhờ Vũ Nam xuất bản.!!!Điều này khiến Vũ Nam đau khổ nhưng không tê tái bằng cánh thư chị bay về. Lòng em muốn bù đắp cho Vũ Nam sự thiệt thòi về Dung Nghi. Cho anh có nguồn vui sống khoảng đời còn lại. Nhưng em không có những điều ắt có và đủ trong vai người yêu, người vợ tâm đầu ý hợp như chị.!!!Vậy em phải làm gì để Vũ Nam có người vợ tốt và chị có người chồng gương mẫu như Vũ Nam hả chị? Em mong sự góp ý của chị?!!!Đình Nghi.
Mộng Nghi bâng khuâng ngồi bên khung cửa, mắt đăm đăm nhìn ra khơi. Những chiếc tàu nhỏ xa xa trông thật đơn lẻ giữa biển mênh mông. Tình nàng cũng thế, cô đơn vẫn cô đơn, dù Trung 1 lòng yêu chiều, chàng cố tạo cho nàng nụ cười để xóa đi nét buồn nàng ôm kín trong trái tim muộn phiền của mình.
Nàng muốn đặt mình trong bổn phận làm vợ của Tấn Trung. Có người vợ nào không yêu chồng sau bao ngày chung sống đâu? Ái ân nồng nàn, nghĩa tình sâu đậm sẽ bôi xóa tất cả những kỷ niệm thời con gái! Nàng tin thế và nghĩ rằng nàng nhận lời cầu hôn của Trung là hợp lý. Thư báo tin cho Đình Nghi biết đó là chuyện phải làm thôi.
Nhưng thư hồi âm của Đình Nghi cho biết Đông Nghi là giọt máu của Triệu Mỹ. Điều bất ngờ ấy khiến nàng chới với. Không ngờ cuộc đời Vũ Nam đau khổ đến nhường ấy. Mộng Nghi không biết viết gì cho Đình Nghi trong thơ phúc đáp tới đây và lời nào cho Trung trong tâm trạng phân vân này.
Trung đến bên nàng cười:
- Em! Má vừa ẵm Bảo Nghi đi xem ngày cho mình đó.
Mộng Nghi cười gượng:
- Xem ngày cho anh để làm lễ đính hôn với Ngọc Trâm phải không?
Trung thở dài:
- Nếu không yêu em, anh đã làm chuyện ấy, không cần em vẽ sẵn đường đi lối về như thế. Em là vua ác, Mộng Nghi.
- Làm gì ác! Biết người ta ác yêu làm chi?
Trung cười:
- Bao giờ em hết ác vậy?
- Ai biết được. Tốt nhất là tìm những người nhân hậu. Đừng chờ đợi sự hồi âm của kẻ khác, phí mất tuổi xuân uổng lắm.
Trung thở dài:
- Tình yêu rắc rối là ở chỗ đó. Khi người ta yêu mình, mình lại thờ ơ lạnh nhạt. Đến khi mình yêu say đắm, họ lại hất hủi chẳng thèm yêu. Anh còn tức anh chứ đừng nói chi ai.
- Anh trách khéo em đó hả? Em không thích lừa dối anh, nên đem những gì có trong tư tưởng em cho anh biết. Em không muốn đặt anh vào chuyện đã rồi. Nếu anh bảo rằng anh đau khổ vì yêu em thì anh cũng hiểu em khổ không ít khi từ chối cuộc hôn nhân từ anh. Em sợ...
Trung cướp lời:
- Em sợ anh không yêu em bằng Vũ Nam chứ gì? Hay anh không đủ điều kiện đem lại cho em cuộc sống cao sang của 1 bà bác sĩ? Hoặc em cho rằng anh không thành thật yêu em?
Giọng êm ái, nàng bảo:
- Em không bao giờ nghĩ như anh viễn tưởng. Nếu anh thuộc những mẫu người đó, em đã rời nơi đây từ lâu. Nếu chọn hình thức, em sẽ chọn anh. Vì tình yêu anh cho em suôn sẻ bình yên quá. Còn người ấy chỉ đem lại cho em muộn phiền và nước mắt thôi. Anh đừng giận em, vì em không thể gian dối được với người yêu em chân thành như anh.
Trung nghiêng mình hôn lên má nàng, chàng khẽ bảo:
- Trong tình yêu có sự cao thượng thì cũng có sự ích kỷ xen lẫn. Bởi chúng ta không phái là thần thánh... lời chân thật của em cho anh vui, vì em không gian dối điều gì với anh. Nhưng chính nó làm tim anh buốt đau bởi nó tố cáo cho anh biết anh không là gì trong em cả.
- Em khổ tâm không ít. Kẻ có con với em không cho em được làm vợ. Người yêu em thiết tha em không thể nhận làm chồng! Em bằng lòng làm vợ anh là em mang đến cho anh nỗi đau khổ trọn đời không làm sao khác hơn được.
Trung than thở:
- Yêu là khổ. Em còn ngại gì khi anh chấp nhận khoảng thời gian đầu chung sống trong chịu đựng. Từ từ rồi đâu cũng vào đó cả.
Nàng cúi đầu phân vân, không biết nên nhận lời hay từ chối... Nàng sẽ ở Nha Trang trọn đời hay ngược về thành phố nối lại đường tơ cũ? Trung nâng cằm nàng lên cho mặt đối mặt, để chàng nhìn trong ánh mắt ấy lóe lên niềm hy vọng cho chàng không. Đôi môi mang tất cả kinh nghiệm trong đời để áp mạnh lên môi nàng, hầu tạo lại cảm xúc tuyệt vời của yêu thương. Chàng mong cánh cửa tim nàng 1 lần nữa hé mở đón chân chàng vĩnh viễn lưu lại nơi ấy! (110)
o O o
Trong khi ấy tại thành phố, Dung Nghi vẫn đi bên Triệu Mỹ, hòa mình trong ánh đèn mờ nhạt ở những tụ điểm ăn chơi khét tiếng. Nàng cố nén nỗi đau vào lòng để nụ cười nở trên môi trọn vẹn cho vui lòng người tay trong tay.
Nàng thú thật cho Triệu Mỹ biết Đông Nghi là con gái của chàng. Triệu Mỹ đặt vấn đề chung sống cùng nàng, bởi những kẻ từng qua tay chàng không 1 ai ở trong giới trí thức sang trọng như Dung Nghi. Qua bao cuộc tình, bấy nhiêu cuộc hôn nhân tạm bợ, Triệu Mỹ chán ngán, chàng muốn dừng chân bên nàng để xây dựng tương lai cho con gái của 2 người.
Triệu Mỹ là con cáo già trong lãnh vực thương mại, chàng cũng từng đem sở trường để giăng bẫy chiếm đoạt tình yêu, nhưng chàng muốn Dung Nghi làm vợ chàng vĩnh viễn. Dung Nghi cho chàng cuộc đời con gái không xin chàng 1 khoảng nhỏ bù đắp sự thua thiệt ấy. Nàng lặng lẽ nuôi con bên Vũ Nam vì Dung Nghi không thể kết hôn với 1 kẻ mua bán ngoài pháp luật như chàng.
Chính vì điều này chàng tin Dung Nghi muốn xây dựng vĩnh viễn bên chàng bên đứa con gái, sợi dây thắt chặt tình yêu 2 người khi Vũ Nam phát hiện được điều bí mật ấy.
Triệu Mỹ nhìn điếu thuốc trên tay Dung Nghi sắp tàn, thế mà nàng vẫn yên lặng nhìn 3 điếu thuốc lần lượt qua tay mình. Thái độ buồn bã, im lặng, thẫn thờ rất hiếm có từ lúc 2 người quen nhau.
Chàng nóng ruột hỏi:
- Từ chiều đến giờ em lặng lẽ bên anh, em có điều gì buồn phiền, cứ nói cho anh biết để mình chia sẻ. Đừng im lặng ôm ấp 1 mình, anh không chịu nổi, Dung Nghi ạ.
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt buồn lắng như nỗi u uất chưa giải bày cùng ai vậy:
- Anh không nghe người ta bảo: "Im lặng là nói rất nhiều" sao?
- Em muốn nói với anh vấn đề gì?
- Về chuyện chúng ta. Anh cứ để em đi sớm về khuya... 1 cách âm thầm như thế này mãi sao?
- Anh chờ ý kiến em và Vũ Nam?
Dung Nghi nạt ngang:
- Không có gì liên quan đến Vũ Nam, đừng nhắc đến hắn, chuyện này chỉ có anh, em và Đông Nghi, con của chúng ta thôi.
Triệu Mỹ dịu dàng hỏi:
- Ý em muốn gì?
- Liệu anh có đáp ứng những gì em nêu ra không chứ.
- Từ nào giờ có bao giờ anh để em buồn hay thất vọng điều gì không?
Dung Nghi cười buồn:
- Đâu có để buồn nhớ. Để tuyệt vọng chứ thất vọng làm chi. Anh quên mau hay không muốn nhớ?
Triệu Mỹ lúng túng:
- Cái đó... là vì anh quá yêu em, chủ yếu là vậy.
Dung Nghi cười:
- Anh yêu em, em biết. Vậy mà anh chứng minh điều đó bằng hành động ngay bây giờ được không?
- Dĩ nhiên là được. Em phát biểu ý em đi.
Dung Nghi thở dài nhẹ nhàng bày tỏ:
- Em muốn mình chính thức sống chung với nhau. Anh đồng ý không?
Triệu Mỹ tỏ vẻ vui mừng:
- Thật không? Em không gạt anh chứ?
- Chưa bao giờ em gạt anh. Chỉ có anh lập thế để lừa em thôi. Có đúng như vậy không? Kiểm mình lại đi.
Triệu Mỹ nhăn mặt:
- Chuyện đã cũ em nhắc hoài. Bỏ qua cho anh đi. Anh vẫn yêu em mà. Tha anh 1 lần nghe Dung Nghi.
- Có chuyện cũ mới có đề tài mới chứ?
- Dung Nghi, bao giờ em thực sự về với anh?
- Tùy anh, em xin anh 1 căn nhà tùy túi tiền của anh. Em không có đòi hỏi vì em không muốn anh cho đó là điều kiện đền bù. Anh thương em thế nào, em nhận thế ấy. Bởi trái tim và vòng tay anh bao dung quá nhiều đàn bà... em biết có còn chỗ nào cho em không nữa mà đòi!
Triệu Mỹ nhìn Dung Nghi cười lắc đầu:
- Môi em mặn như muối, đắng như vỏ so đũa.
Dung Nghi cười:
- Cây so đũa anh đem lại trấn trước cửa nhà em, anh quên sao?
- Dung Nghi về với anh ngay. Anh đón em.
Dung Nghi lắc đầu:
- Em không thích sự chung đụng và tranh giành, em muốn nhà em là thế giới của riêng em, khi anh đến anh là vua, em là hoàng hậu. Em không thích ánh mắt nào nhìn em khi em hôn anh, chăm sóc và phục vụ cho anh. Hay là anh sợ tốn tiền vì em?
Triệu Mỹ lắc đầu:
- Anh không nghĩ thế, ngay lúc này anh phải có bổn phận với em và con. Anh muốn thực hiện ngay những điều em vừa đề nghị, vì anh sợ em đổi ý, khi anh chưa mua kịp nhà cho em.
- Em mừng cho Đông Nghi có người cha biết nghĩ như anh. Em không đến nỗi thất vọng.
Triệu Mỹ hớn hở:
- Em biết Đông Nghi là con gái anh từ bao giờ.
Cố nén nỗi đau vào lòng, nàng dịu bảo:
- Từ lúc cấn thai. Còn anh?
- Ngay lúc Vũ Nam rời phòng xét nghiệm máu. - Triệu Mỹ cười nắm lấy tay nàng, đáp.
Nàng khen lấy lòng:
- Anh cũng "đa mưu túc trí" thật, không hổ danh bạn be anh khen tặng. Anh khỏi phải lặn lội tìm nhà, em có sẵn địa chỉ nè. Anh lại xem và trả giá. Em rất vừa ý căn nhà này. Nếu anh cho em mừng lắm. Anh hứa là phải giữ lời đừng để người ta cười ông Triệu Mỹ giàu có mà thất hứa với vợ nhé.
Triệu Mỹ hôn lên má nàng bảo:
- Anh hứa gì em rào đón kỹ quá làm anh có cảm tưởng mình là người hay quên lắm vậy.
- Sao không quên! Hơn 2 năm nay, có bao giờ anh nhớ rằng, anh có 1 người vợ khổ sầu, 1 đứa con bơ vơ không? - Nàng trách.
Triệu Mỹ cười:
- Từ đây anh sẽ nhớ. Trong 3 ngày anh sẽ cho em biết kết quả. Còn vấn đề Đông Nghi, em tính sao?
- Thì mình về nhà mới đem nó theo. Vũ Nam đâu giữ nó làm gì khi biết nó không phải là giọt máu của mình. Em sợ cạnh bên anh thôi. Mấy bà vợ anh "quậy" em, anh tính sao?
Triệu Mỹ cười:
- Không dám đâu... anh cúp lương là đói dài dài... làm sao dám cãi anh. Chỉ có mình em làm khổ, chống đối anh thôi.
- Tại sao em không sợ đám đệ tử rằn ri của anh. Phải ý anh muốn hỏi thế không?
Triệu Mỹ cười, chàng giả lả:
- Vũ Nam có phản ứng gì khi biết chuyện đôi mình, Dung Nghi?
- Bình thường. Vả lại, em lên tiếng chia tay từ lúc biết Đông Nghi là con của anh. Anh đừng lo chuyện gia đình em, em chỉ sợ anh đem buồn đến cho em thôi.
Triệu Mỹ dịu dàng bảo:
- Đời em ngày nay do anh 1 phần lớn. Từ nay, anh sẽ lo cho em. Dung Nghi hãy yên tâm. Anh làm mọi cách để em vui.
- Cám ơn anh đã tạo niềm tin trong em. Mình chia tay nhá, em về chờ tin vui từ anh. Triệu Mỹ! Đừng để em thất vọng lần nữa nhé.
Ngồi trước máy điện thoại trong phòng trực công ty, Dung Nghi mỉm cười với Mai Đào qua máy:
- Sáng nay Triệu Mỹ đến dàn giá với mày về căn nhà. Mày cố găng giúp tao lần đầu cũng như lần cuối nghe Mai Đào.
- Yên tâm đi. Tao sẽ hết lòng giúp mày. Vả lại, giúp mày thành công tao đâu tốn đồng bạc nào, ngoài ba tấc lưỡi uốn cong. Dung Nghi! Mày đừng ngại. Ý mày muốn bao nhiêu?
- Càng nhiều càng tốt. 30 cây được hông. Nhà mặt tiền vị trí tốt nói ít quá sợ lộ.
- Ừ, mọi kế hoạch y như cũ hả?
- Đúng vậy, mày ráng khéo léo nghe Đào. Triệu Mỹ tinh khôn lắm đó à.
- Yên tâm đi, tao đủ sức đóng trọn vẹn vai tuồng mà đạo diễn Dung Nghi chỉ đạo, không vỡ kế hoạch đâu mày sợ.
- Dù ở nơi đâu tao vẫn nhớ đến mày Mai Đào à. Chỉ có mày hiểu tao buồn gì, nhớ gì và muốn gì. Mai Đào! Nhiều khi tao bực tính bướng bỉnh của tao ghê. Vì nó là bức bình phong che kín tình cảm chân thực của tao.
- Thôi, đừng buồn. Sao mày không lại nhà mà gọi điện thoại cho tao vậy?
- Tao sợ Triệu Mỹ đến bất tử gặp tao ở nhà mày khó bảo quản dự định của tao. Thôi, tao gác máy nha có khách đến.
Dung Nghi ngồi mỉm cười khi nghĩ đến kết quả tốt đẹp sắp đến với nàng. Và đứa con gái bất hạnh của nàng có được chút đền bù trong ngày mai.
Với Vũ Nam, thực tế cho nàng biết tình yêu không bao giờ nở trong tim lần thứ hai cùng 1 đối tượng nào đó. Vũ Nam chỉ tội nghiệp khi thấy nàng thật sự đau buồn chán nản.
Nàng sẽ tái tạo tình yêu với người khác. Lần này nàng tin nàng sẽ có hạnh phúc. Nhưng trong lòng nàng chắc chắn 1 điều không bao giờ trở lại nằm trong tay Triệu Mỹ.
Đối với hắn, Dung Nghi là con nai vàng ngơ ngác trước con cáo già... Nhưng con nai vàng đôi khi cũng biết lợi dụng sự ngơ ngác khờ khạo của mình để thủ lợi... 1 lần... 1 lần thôi...