Nguyên tác: The Final Diagnosis
Số lần đọc/download: 261 / 21
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:51 +0700
Chương 15
Từ trên xe lăn, Vivian ngước nhìn bác sĩ Lucy Grainger vừa bước vào phòng bệnh. Đã bốn ngày trôi qua kể từ hôm làm sinh thiết lạnh và ba ngày kể từ khi bác sĩ Pearson gởi các bản lam mẫu đi New York và Boston.
Bác sĩ Lucy lắc đầu:
- Vivian, hễ có là chị báo cho em ngay.
- Chừng nào... chừng nào bác sĩ mới biết được...chắc chắn.
- Có lẽ hôm nay đây - Lucy trả lời dứt khoát. Cô không muốn để lộ ra rằng chính cô cũng xốn sang vì sự chờ đợi.
Tối hôm qua cô đã hỏi lại bác sĩ Pearson; ông nói nếu trưa hôm sau hai vị chuyên gia vẫn chưa gửi điện trả lời thì ông sẽ gọi dây nói hối thúc họ. Sự chờ đợi đè nặng tất cả mọi người, kể cả cha mẹ của Vivian mới từ Oregon đến Burlington ngày hôm trước.
Lucy gỡ băng đầu gối của Vivian. Chỗ mổ sinh thiết đã lành miệng. Vừa băng lại cô vừa nói:
- Chị biết là khó đấy, nhưng em hãy ráng nghĩ đến những chuyện khác đi.
Vivian gượng cười:
- Không dễ đâu.
Ra đến cửa, Lucy nói:
- Nếu có người vào thăm chắc em sẽ cảm thấy vui hơn. Em có một vị khách đến sớm đây này - Cô mở cửa ra hiệu.
Mike Seddons bước vào. Lucy đi ra.
Seddons mặc áo bơ-lu trắng. Anh nói:
- Anh ăn cắp mười phút làm việc và dành hết cho em.
Anh bước đến bên xe lăn và hôn nàng. Nàng nhăn mặt lại và níu chặt lấy anh. Anh lùa tay vào tóc nàng, giọng anh êm ái bên tai nàng:
- Đợi chờ mệt quá phải không em?
- Ôi, Mike ơi, giá mà em biết được điều gì sắp xảy đến. Có lẽ em chẳng bận tâm nhiều lắm đâu. Đàng này... chỉ thấp thỏm... không biết ra thế nào.
Anh hơi lùi lại,nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Vivian yêu quí, anh ao ước làm được một điều gì đó cho em.
- Anh đã làm cho em rất nhiều rồi đó -Vivian mỉm cười. Chỉ cần có anh... được gần bên anh. Em sống thế nào đây nếu thiếu vắng...- Nàng ngừng nói vì ngón tay anh đã chặn ngang môi nàng.
- Đừng nói thế! Chúng ta gặp nhau như tất yếu. Duyên trời xe đã định sẵn rồi, mọi chuyện xảy ra đều theo một trật tự ngẫu nhiên có lớp lang hài hòa - Anh tươi cười với nàng.
Riêng một mình anh biết đó chỉ là những lời trống rỗng.
Cũng như bác sĩ Lucy, anh hiểu hết mọi hệ lụy trong sự trễ tràng của khoa Xét nghiệm.
Anh đã thành công khi làm cho Vivian bật cười:
- Khỉ ạ. Nếu em không bước vào cái phòng mổ xác chết gớm ghiếc ấy hoặc có cô y sinh nào đến với anh trước...
- Ô là la - Anh lắc đầu - Bề ngoài có thể thấy như thế, nhưng làm sao trốn thoát được ý trời tiên định. Từ hồi xửa hồi xưa khi mà tổ tiên chúng ta còn nhảy nhót chuyền cành và gãi nách sồn sột thì “gien của” em và của anh vẫn đang song hành vượt qua cát bụi Thời gian, Cuộc Đời và Số Mạng. Anh nói chỉ để mà nói, nghĩ ra chữ nào thì tuôn ra chữ nấy, thế mà đã tạo ra được hiệu quả như anh mong muốn.
Vivian nói:
- Ô, Mike ơi, anh nói chuyện vớ vẩn nghe thật là tuyệt. Em yêu anh quá chừng.
- Anh hiểu - anh lại nhẹ nhàng hôn nàng - Chắc mẹ em cũng mến anh lắm.
Nàng đưa tay lên miệng:
- Anh lo cho em quá. Thế mà em là quên hỏi thăm. Tối hôm qua, sau khi mọi người ở đây về, tất cả đều tốt đẹp phải không anh?
- Hẳn rồi. Anh theo ông bà cụ về khách sạn và ngồi nói chuyện một lúc. Má em không nói nhiều nhưng anh hiểu cha em đang chấm điểm anh. Có lẽ ông cụ nghĩ thầm: anh chàng định cưới con gái xinh của ta là người thế nào nhỉ?
- Hôm nay em sẽ cho cha biết.
- Em sẽ nói gì?
-Ồ, chưa biết - Nàng nắm hai tay của Seddons và xoay xoay đầu anh mà ngắm nghía:
- Có thể em sẽ nói: “Chàng có mái tóc đỏ tuyệt đẹp, lúc nào cũng rối bù nhưng lùa tay vào thấy êm mát lắm” - Nàng vừa nói vừa đùa tóc anh.
- Hay quá! Không nói thế thì không có đám cưới được đâu. Gì nữa nào?
- Em sẽ nói: “Đã đành chàng trông không ngon mắt lắm, nhưng chàng có trái tim vàng và sắp trở thành một nhà phẫu thuật tài giỏi. Seddons cau mày:
- Em có thể nói thêm là “hết sức tài giỏi” được không?
- Được, nếu...
- Sao?
- Nếu anh lại hôn em... ngay bây giờ.
o O o
Trên lầu hai của bệnh viện, Lucy Grainger gõ nhẹ cửa phòng làm việc của bác sĩ trưởng rồi bước vào. Rời mắt khỏi đống giấy tờ, Kent O'Donnell nói:
- Chào Lucy. Cho khúc xương mỏi nghỉ đi.
- Nghe anh nói mà em thấy hơi mỏi rồi đấy - Cô ngồi xuống chiếc ghế lớn bọc da ngay trước bàn giấy của O’Donnell.
- Sáng nay anh đã tiếp ông Loburton, việc đầu tiên trong ngày- O'Donnell ra khỏi ghế và thân mật ghé ngồi vào góc bàn gần Lucy nhất.
- Hút thuốc?- Anh chìa ra một cái hộp bằng vàng trạm nổi.
- Cảm ơn - Cô rút một điếu -Vâng, cha của Vivian - Lucy nhận mồi lửa của O’Donnell rồi rít một hơi thuốc thật sâu. Khói thuốc mát lạnh dễ chịu. Cô nói tiếp: - ông bà cụ cùng đến vào ngày hôm qua, dĩ nhiên là lo âu lắm. Họ không biết gì về em. Em đề nghị ông Loburton đến gặp anh.
- Ông ta đến rồi – O’Donnell nói khẽ - Anh bảo với ông ta rằng theo anh biết thì con gái ông ta không thể tìm đâu ra bàn tay ai chăm sóc tốt hơn được nữa, rằng trong hội đồng thầy thuốc chẳng có ai mà anh tin tưởng hơn. Có thể nói ông ta cảm thấy rất an tâm.
- Cảm ơn anh - Lucy rất sung sướng vì những lời của O’ Donnell. Bác sĩ trưởng mỉm cười:
- Đừng cảm ơn anh. Đó là lơi khen ngợi chân thành nhất. Cô bé thế nào hở Lucy? Chuyện tới đâu rồi?
Cô nói vắn tắt về bệnh án, lời chẩn đoán ban đầu của mình và ca mổ sinh thiết. O’Donnell gật đầu.
- Có vấn đề gì với khoa Xét nghiệm không? Joe Pearson làm việc kịp thời chứ?
Lucy nói qua về sự trì hoãn cùng những lý do đi kèm theo. O’Donnell suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ừ, anh thấy như vậy là hợp lý, không chê trách gì được. Nhưng em hãy cố theo sát Joe Pearson. Không nên để quá ngày hôm nay.
- Em sẽ không để quá đâu - Lucy xem đồng hồ đeo tay - Em định ăn trưa xong sẽ gặp lại Joe xem sao. Khi ấy chắc là ông ta có kết quả dứt khoát rồi.
O’Donnell nhăn mặt:
- “Dứt khoát” cũng chỉ có mức độ ở những chuyện như thế - Anh tư lự: - Tội nghiệp, em nói cô bé bao nhiêu tuổi?
- Mười chín - Lucy chăm chú nhìn nét mặt của O’Donnell. Theo cô, đây là một gương mặt phản chiếu ý nghĩ, tính cách và sự thông cảm. Cô nghĩ thầm: anh có tấm lòng cao thượng và mang theo với mình dễ dàng vì nó thuộc về anh. Chính vì thế, những lời khen ngợi anh dành cho cô ban nãy có vẻ nồng ấm và nhiều ý nghĩa hơn.
Bỗng nhiên, rung động cả cõi lòng như trong cơn phát nổ của màn sáng, Lucy nhận ra điều mà cô chối từ suốt bao tháng qua, ấy là cô đã yêu người đàn ông này một cách say mê, tha thiết. Rõ ràng đến mức kinh ngạc, cô biết cô đã dối lòng mình, có lẽ vì bản năng sợ bị tổn thương. Giờ đây, dù cho bất cứ điều gì xảy đến, cô không còn dối lòng mình được nữa. Trong khoảnh khắc ý nghĩa ấy khiến cô bàng hoàng. Cô áy náy không biết mình có để lộ ra ngoài mặt hay chăng.
O’Donnell cáo lỗi:
- Anh phải đi Lucy ạ. Một ngày đầy kín công việc. Anh mỉm cười - Em nói hết rồi phải không?
Tim đập mạnh, cảm xúc dâng trào, cô đứng lên bước ra ngoài. Lúc mở cửa cho cô, O’Donnell quàng tay qua vai cô. Đó là một cử chỉ thông thường mà người bạn đồng nghiệp nào cũng có thể làm được. Nhưng lúc này cánh tay của anh như có luồng điện chạy khiến cô bối rối và như muốn ngừng thở.
- Lucy, có vấn đề gì cứ cho anh biết nhé. Nếu em cho phép, trong ngày hôm nay anh sẽ ghé qua xem bệnh nhân của em.
Cố trấn tĩnh, cô nói:
- Chắc chắn cô bé sẽ vui lắm, cả em cũng thế.
Khi cánh cửa đã khép, Lucy nhắm mắt lại một lúc để phục hồi tâm trí đang quay cuồng
o O o
Mike Seddons bị chi phối mạnh vì những ngày giờ căng thẳng chờ đợi kết quả chẩn đoán bệnh chứng của Vivian.
Bình thường, vốn vui tính và cởi mở, anh được coi là những người linh hoạt nhất của nhóm tập sự ở bệnh viện Three Counties. Rất thường bắt gặp anh làm cây đinh cho một đám đông cười nói ồn ào trong khu nhà dành cho giới tập sự. Nhưng những ngày qua anh thường tránh mặt mọi người, lòng trĩu nặng vì biết kết quả xét nghiệm xấu sẽ có ý nghĩa thế nào đối với Vivian và bản thân anh. Tình cảm của anh đối với Vivian không hề lung lay. Có khác chăng ấy là hai người càng thêm gắn bó. Anh hy vọng đã tỏ lộ được điều này trong khoảng thời gian trò chuyện với cha mẹ của Vivian từ hôm qua, sau khi đã gặp gỡ nhau lần đầu tiên tại bệnh viện. Thoạt tiên, như đã dự kiến, tất cả mọi người - gồm ông bà Loburton, Vivian và chính anh - đều căng thẳng, lời chuyện trò nghe kỳ quặc và lắm lúc rất khách sáo. Ngay cả về sau, vì trước mắt có vấn đề bệnh tật của Vivian, dường như ông bà Loburton coi việc gặp gỡ với chàng rể tương lai chỉ là thứ yếu. Nếu vào hoàn cảnh khác, có lẽ cuộc gập gỡ đã là một dịp rất quan trọng.
Trong chừng mực nào đó, Mike Seddons cảm thấy mình được chấp nhận chỉ vì ông bà Loburton đâu có thời giờ để nghĩ đến điều khác nữa.
Dù sao, khi trở về khách sạn, họ đã trao đổi vắn tắt về Vivian và bản thân anh. ông Henry Loburton, người to béo nhét chật cứng trong chiếc ghế nhồi rơm căng phồng, đã hỏi thăm về tương lai của anh - lời hỏi thăm mà anh ngờ rằng có tính chất lịch sự xã giao hơn là ân cần. Anh đã trả lời vắn tắt rằng dự định của anh là hành nghề phẫu thuật tại Philadelphia sau khi hết thời gian tập sự ở bệnh viện Three Counties. Hai ông bà cùng gật đầu một cách lịch sự rồi bỏ lửng vấn đề ở đó...
Xem ra chuyện cưới xin không gặp phải sự chống đối nào cả. “Vivian lúc nào cũng có vẻ như biết mình muốn gì.”, ông Henry Loburton nhận xét: “Dạo nó muốn đi làm y tá cũng vậy đó. Chúng tôi còn ngờ ngợ thì nó đã quyết định rồi. Thế là không nói được gì nữa.” Mike Seddons bày tỏ niềm hy vọng rằng Vivian không bị coi là còn quá nhỏ tuổi để kết hôn. Bà Angela Loburton liền mỉm cười: “Tôi thấy khó có thể dựa vào đó mà phản đối. Cậu biết không, tôi lấy chồng năm mười bảy tuổi, mà phải bỏ nhà đi mới được đây”. Bà mỉm cười với chồng: “Dạo ấy chúng tôi chỉ có đôi bàn tay trắng, xoay sở rồi cũng xong”.
Seddons cũng cười: “Thế thì bác cháu mình giống nhau. Chuyện tiền bạc phải đợi đến khi cháu ra nghề mới được.”
Đó là chuyện tối qua. Còn sáng nay, sau khi ghé thăm Vivian anh thấy lòng nhẹ hẳn đi, không hiểu vì lý do nào.
Có lẽ anh bị dồn nén một cách trái tự nhiên đã quá lâu, giờ đây bản tính vui tươi đang tìm một lối thoát. Dù bởi lý do nào đi nữa, anh hân hoan tin tưởng rằng tất cả rồi sẽ tốt đẹp. Tâm trạng ấy đang ở với anh lúc này, trong phòng mổ xét nghiệm tử thi. Anh đang giúp Roger McNeil mổ xác một bà cụ mới chết trong bệnh viện tối hôm qua. Tâm trạng vui tươi thúc đẩy anh kể chuyện tiếu lâm cho Mc Neil nghe.
Anh có cả một kho chuyện loại này - đó cũng là lý do khiến anh được tiếng là tay chọc cười có duyên.
Đang kể giở một chuyện nữa, anh dừng lại hỏi Mc Neil:
- Cậu có điếu thuốc nào không?
Bác sĩ bệnh lý học tập sự đùng đầu ra hiệu vì tay anh đang bận rạch quả tim vừa lấy ra khỏi lồng ngực xác chết.
Seddons bước qua gian phòng, tìm được thuốc lá trong túi áo của Mc Neil và châm một điếu. Trở lại, anh kể tiếp:
- Chị ta bèn nói với anh chàng khu mai táng: “Rất cảm ơn anh vì công việc ấy. Hẳn là vất vả nhiều lắm”. Anh chàng đáp: “Ồ, có gì mà vất vả. Tôi chỉ việc tráo đầu cho họ là xong”.
Đùa cợt trong khung cảnh này thật là điều oái oăm, nhưng Mc Neil vẫn cười vang. Tiếng cười chưa dứt khi cửa phòng mở ra và David Coleman bước vào.
- Bác sĩ Seddons, anh làm ơn dập thuốc lá đi cho - tiếng Coleman vang lên điềm đạm. Mike Seddons nhìn ra rồi nói rất dễ thương:
- A, chào bác sĩ Coleman. Vừa rồi không biết ông ở ngoài đó.
- Thuốc lá, bác sĩ Seddons - Giọng lạnh băng, đôi mắt như thép nguội.
Vẫn chưa hiểu ra, Seddons nói:
- À...à...vâng. - Rồi đưa tay về phía bàn mổ.
- Không phải chỗ đó. - Coleman chặn ngang bằng những lời cộc lốc. Sau mấy giây, bác sĩ phẫu thuật tập sự bước qua gian phòng tìm chiếc gạt tàn và bỏ điếu thuốc vào đó.
- Bác sĩ Mc Neil.
- Vâng, thưa bác sĩ Coleman - Roger Mc Neil nhỏ nhẹ đáp.
- Anh làm ơn che mặt. Cực chẳng đã, hiểu ý Coleman, Mc Neil đưa tay lấy khăn. Chiếc khăn đã dùng rồi, có dính nhiều vết máu lớn.
Vẫn giọng nhẹ nhàng nhưng cương quyết, Coleman nói:
- Xin dùng khăn sạch. Cả bộ phận sinh dục nữa.
Mc Neil gật đầu ra hiệu cho Seddons mang đến hai chiếc khăn sạch. Mc Neil dùng khăn che mặt và bộ phận sinh dục cho xác chết.
Hai bác sĩ tập sự đứng đối điện với Coleman. Cả hai người đều lộ vẻ bối rối và đoán trước được chuyện gì sắp xẩy ra.
- Thưa quý vị, tôi thấy cần phải nhắc nhở đôi điều - David Coleman vẫn nói một cách nhỏ nhẹ. Từ lúc bước chân vào phòng, anh chưa hề to tiếng nhưng giọng nói vẫn lộ rõ ý định và uy quyền. Anh cân nhắc từng lời:
- Chúng ta mổ xét nghiệm tử thi là nhờ được phép của thân nhân người quá cố. Không có phép thì cũng không có ca mổ. Hẳn các anh đã quá rõ điều ấy.
- Dạ rõ - Seddons đáp. Mc Neil gật đầu.
- Tốt lắm - ánh mắt Coleman lướt qua bàn mổ rồi trở lại với hai người trước mặt - mục đích của chúng ta là nâng cao kiến thức y học. Gia đình của người quá cố trao phó xác chết cho chúng ta với tất cả lòng tin tưởng và mong rằng chúng ta xử sự với nó một cách cẩn thận, trang nghiêm và tôn trọng.
Anh ngừng lại. Sự yên lặng buông xuống. Mc Neil và Seddons đứng im phăng phắc.
- Thưa quý vị, chúng ta phải xử sự với xác chết đúng như thế - Coleman nhấn mạnh một lần nữa: - Cẩn thận, trang nghiêm, và tôn trọng. Mỗi khi mổ xét nghiệm phải che kín mặt và bộ phận sinh dục của xác chết. Tuyệt đối không hút thuốc. Còn về cử chỉ nhất là chuyện trò bông đùa (Mike Seddons đỏ chín mặt) tôi thiết nghĩ nên để cho các anh tự suy xét. Coleman nhìn thẳng vào mặt từng người một lúc rồi nói tiếp:
- Cảm ơn quý vị. Xin hãy tiếp tục công việc.
Anh gật đầu bước ra ngoài.
Cánh cửa khép lại. Bên trong chẳng ai nói với ai một lời nào. Lúc sau, Seddons khẽ lên tiếng nhận xét:
- Có vẻ như là chúng ta đã bị tách rời ra từng mảnh một cách khéo léo.
Giọng rầu rầu, Mc Neil nói:
- Chắc có lý do gì đây. Cậu có nghĩ như vậy không?
o O o
Elizabeth quyết định khi nào hai vợ chồng có đủ tiền, cô sẽ mua một cái máy hút bụi. Cái máy quét thảm cổ lỗ hiện đang chỉ phủi được bụi bặm trên mặt. Cô đẩy máy tới lui nhiều lần trên mặt thảm và chăm chú xem xét kết quả.
Không khá lắm, nhưng phải dùng tạm vậy thôi. Tối nay phải nhớ bàn chuyện này với John. Máy hút bụi không đắt lắm, tiền lương phụ trội hàng tháng đủ để mua sắm. Cái khó là họ cần quá nhiều thứ, cân nhắc ưu tiên cho thứ nào là cả một vấn đề. Kể ra John cũng có lý phần nào - cô nghĩ thầm. Nói thì dễ, phải hy sinh và chịu thiếu thốn để John theo học y khoa. Nhưng vào cuộc rồi thì mới thấy khó xoay sở bằng số lợi tức ít ỏi một khi con người đã quen có một mức sống nào đó. Cứ lấy tiền lương bệnh viện của John mà xét. Số tiền không cho họ được sung túc nhưng cũng đủ để sống thoải mái và hưởng những thú xa xỉ nho nhỏ mà mấy tháng trước đây vẫn còn xa tầm tay với. Nay có thể bỏ đi hết những điều ấy được chăng? Elizabeth nghĩ là được, nhưng sẽ rất khó nhọc. Đại học y khoa đồng nghĩa với bốn năm vật lộn. Lại còn những năm nội trú. Nếu John chọn chuyên khoa thì sẽ phải thêm thời gian tập sự. Có nên đeo đuổi chẳng? Hay là thôi - cứ bằng lòng với hạnh phúc đang có, chấp nhận một vai trò, dẫu là vai trò khiêm tốn nhất tại đây và hiện nay.
Nghe xuôi lắm, phải không? Thế nhưng, không hiểu sao Elizabeth vẫn thấy ngờ ngợ. Cô có nên tiếp tục động viên John vào đại học y khoa để vươn lên dù với bất cứ giá nào? Rõ ràng bác sĩ Coleman đã biểu đồng tình. Thế nào nhỉ? - Nếu anh đã có ý và có cơ hội mà không vào học trường thuốc thì ra có thể sẽ phải hối tiếc cả đời cho coi. Nghe những lời này, Elizabeth rất xúc động và cô ngờ rằng John cũng cảm thấy như thế. Lúc này nhớ lại, cô càng thấy thấm thía hơn. Cô nhíu mày suy nghĩ - Có lẽ tối nay vợ chồng nên bàn kỹ lại một lần nữa. Một khi biết rõ được ý muốn của John, có lẽ cô đủ sức ép anh vào một quyết định nào đó. Đây không phải là lần đầu tiên cô khăng khăng giữ ý định của mình về những điều liên quan đến cả hai vợ chồng.
Elizabeth cất máy hút bụi và bắt đầu lau dọn khắp căn phòng. Tạm gác lại những ý nghĩ căng thẳng, cô vừa làm việc vừa hát vang lên. Buổi sáng tươi đẹp. Nắng ấm soi vào làm sáng gian phòng tiếp khách, tuy nhỏ bé nhưng thoải mái, dễ chịu. Nắng còn làm tăng vẻ đẹp của những tấm màn che mới tinh mà cô vừa treo lên tối hôm qua.
Elizabeth dừng lại bên chiếc bàn ở chính giữa phòng và chỉnh lại hoa trong bình. Cô ngắt đi hai bông héo và định bước vào gian bếp nhỏ tí xíu thì cơn đau bất thình lình trở lại không báo trước, như lửa sắt nung hừng hực và dữ dội hơn, dữ dội hơn nhiều so với cơn đau trong nhà ăn bệnh viện hôm trước. Thở mạnh, mím môi, cố không rên to, Elizabeth gieo mình xuống chiếc ghế dựa ở phía sau. Cơn đau tan biên chốc lát rồi trở lại và càng có vẻ quặn thắt hơn. Cơ hồ như vừa trọn một chu kỳ. Cô chợt hiểu ra và bất giác kêu lên: “Không! Không!” Mơ hồ, trong cơn thống khổ đang bao trùm, Elizabeth biết phải hành động thật nhanh. Số điện thoại bệnh viện có ghi trên tập giấy đặt sẵn bên máy. Bỗng nhiên máy điện thoại nằm ở cuối phòng trở thành cái đích xa vời. Tranh thủ thời gian ở cuối mỗi nhịp đau, tay bám tựa vào mép bàn, Elizabeth rời ghế ngồi và lần bước đi. Sau khi quay số và nghe có tiếng trả lời, cô nói trong hơi thở hổn hển:
- Bác sĩ Dornberger... cấp cứu...
Yên lặng một lát rồi bác sĩ có mặt ở đầu dây.
Mrs. Alexander...gọi - cô nói - tôi... tôi sắp... sinh.
o O o
David Coleman gõ cửa phòng bác sĩ Pearson rồi bước vào. Nhà bệnh lý học đang ngồi ở bàn giấy. Carl Bannister đứng cạnh, vẻ mặt căng thẳng. Ông ta liếc nhanh một cái rồi cố ý tránh không nhìn về phía Coleman.
- Thưa, ông cần gặp tôi - Coleman đang làm sinh thiết trên khu phẫu thuật thì nghe hệ thống loa đang gọi tên mình, bèn trở lại khoa Xét nghiệm.
- Phải - Cử chỉ của Pearson lạnh lùng và nghi thức - bác sĩ Coleman, tôi vừa nghe có lời phàn nàn anh từ một thành viên của ban quản trị khoa, ông Carl Bannister đây.
- Ủa? – Coleman nhíu mày. Bannister vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Pearson nói tiếp:
- Tôi hiểu rằng sáng nay giữa hai người đã nổ ra một cuộc xung đột nhỏ.
- Tôi không muốn gọi như thế - Coleman giữ giọng nói tự nhiên, bình thản.
- Vậy anh muốn gọi làm sao? - Giọng ông cụ lộ rõ vẻ gay gắt.
Colman nói đều đều:
- Thật lòng tôi không có ý định thưa lại chuyện này với ông. Nhưng bởi ông Bannister đây đã muốn như thế. Tôi mong ông nghe cho đủ các sự việc.
- Vâng, nếu ông bảo đảm cho rằng sẽ không phiền phức quá.
Phớt lờ cái giọng châm biếm ấy, Coleman nói:
- Chiều hôm qua tôi báo cho cả hai kỹ thuật biên phòng huyết thanh rằng sẽ có kiểm tra đột xuất về công tác xét nghiệm. Sáng nay tôi kiểm tra luôn - Coleman liếc nhìn Bannister - tôi lấy mẫu máu của một bệnh nhân và chia làm hai phần trước khi giao xuống phòng huyết thanh. Phần dư ra tôi ghi vào bản yêu cầu xét nghiệm làm mẫu máu thử xem. Ông Bannister đã đưa ra hai kết quả xét nghiệm khác nhau trong khi thật ra hai kết quả chỉ là một. - anh nói thêm nếu muốn ông có thể xem các chi tiết trong biên bản xét nghiệm.
Pearson lắc đầu. Ông đã đứng lên và hơi xoay người về phía khác, dáng vẻ nghĩ ngợi. Coleman tự hỏi liệu sắp có chuyện gì xẩy ra. Anh biết anh hoàn toàn đúng lý. Cách làm vừa qua của anh đúng tiêu chuẩn của hầu hết các phòng xét nghiệm đàng hoàng. Công việc ấy nhằm bảo vệ cho bệnh nhân và đề phòng sự bất cẩn. Các kỹ thuật viên có lương tâm nghề nghiệp luôn sẵn lòng chấp nhận sự kiểm tra như một phần công tác. Vả lại, Coleman đã chấp hành đúng nguyên tắc làm việc là báo trước cho Bannister và John Alexander biết rõ có kiểm tra.
Bất thình lình Pearson xoay người về phía Bannister:
- Được rồi, ông cần nói gì nào?
-Tôi không thích bị dò xét - câu trả lời đầy vẻ bất mãn và hung hăng - chưa bao giờ tôi phải làm việc theo kiểu đó và không đời nào tôi chấp nhận.
- Tôi bảo ông là thằng ngu. Pearson quát lên - phạm sai lầm vớ vẩn đã là ngu, mà khi bị vạch mặt còn chạy đến với tôi lại càng ngu hơn nữa - ông ngừng lại môi mím chặt, hơi thở nặng nề. Coleman cảm thấy ông cụ giận dữ một phần cũng vì bị rơi vào cái thế không thể làm gì khác hơn là ủng hộ những gì mà bác sĩ bệnh học trẻ tuổi đã làm, mặc dù có thể ông không thích. Đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Bannister, ông quát tháo:
- Ông muốn tôi làm gì cho ông? Vỗ vai và gắn huy chương cho ông hả?
Bannister nhăn nhó, xem ra không biết trả lời thế nào, Pearson nhìn ông ta trừng trừng như định nói tiếp nhưng lại thôi.
Hơi xoay người sang phía khác, ông khoát tay:
- Xéo đi! Xéo đi!
Không nói một lời, mặt bí xị, mắt nhìn thẳng, Bannister ra khỏi phòng và khép cửa lại.
Pearson quay ngoắt sang Coleman:
- Anh muốn cái quái gì trong việc ấy?
David Coleman thấy được cơn giận bừng bừng trong ánh mắt của ông cụ. Anh hiểu rằng sự việc vừa diễn ra với Bannister mới chỉ là khúc đạo đầu. Quyết giữ lòng thản nhiên anh nói ôn tồn:
- Việc ấy là việc gì, thưa bác sĩ Pearson?
- Ông biết tỏng đi rồi. Kiểm tra - không có phép của tôi.
Coleman lạnh lùng:
- Có thật sự cần phải được ông cho phép không? Đó chỉ là một việc thường lệ.
Pearson đập bàn:
- Khi nào muốn kiểm tra tôi sẽ ra lệnh.
Colenlan vẫn điềm nhiên:
- Nếu ông muốn thế, tôi xin nói là đã được phép của ông rồi. Hôm qua, theo phép lịch sự, tôi đã thưa với ông rằng tôi muốn kiểm tra công tác xét nghiệm ở phòng huyết thanh, và ông đã đồng ý.
Pearson ngờ ngợ:
- Tôi không nhớ.
- Tôi cam đoan là chúng ta đã có trao đổi với nhau. Dẫu sao đi nữa, tôi không có thói quen nói không thành có - Daivd Coleman cảm thấy cơn giận bốc lên khó lòng che giấu được sự khinh thường đối với ông già bất tài này. Anh nói tiếp: - Hình như lúc đó ông đang bận tâm đến chuyện gì khác.
Xem ra anh đã chế ngự được Pearson, ít nhất một phần nào đó, ông cụ lầu bầu:
- Anh nói thì tôi tin. Nhưng mong rằng đây là lần cuối cùng anh làm việc tùy tiện như thế. Hiểu chưa?
Coleman cảm thấy đây là giây phút quyết liệt cho cả hai người. Anh hỏi bằng giọng lạnh như băng:
- Xin ông vui lòng cho biết trách nhiệm của tôi ở khoa này là gì?
- Anh sẽ làm bất cứ việc gì do tôi giao phó.
- Tôi e rằng như thế không thỏa đáng.
- Không thỏa đáng ư - Pearson đứng trực diện với người trẻ tuổi, đầu ông nhìn về phía trước. Hừm, có mấy điều tôi cũng thấy không thỏa đáng.
- Chẳng hạn? - David Coleman không muốn bị dọa dẫm. Nếu ông cụ muốn trút ra tất cả, anh sẵn lòng nghênh đón ngay tại đây.
- Chẳng hạn, nghe nói anh đã ra luật lệ ở phòng mổ tử thi.
- Chính ông đã nhờ tôi trông coi nơi đó.
- Tôi chỉ bảo anh giám sát các ca mổ chứ không nhờ anh đặt ra cả một mớ luật lệ lạ lùng. Cấm hút thuốc. Tôi hiểu. Kể cả tôi nữa hả?
- Thiết tưởng cái đó tùy ở ông, thưa bác sĩ Pearson.
- Chắc chắn phải tùy ở tôi - vẻ bình tĩnh của Coleman dường như càng khiến cho Pearson thêm giận dữ - Nghe đây, nghe cho kỹ. Rất có thể anh tài giỏi mặt này mặt nọ, nhưng còn phải học hỏi nhiều mà tôi thì vẫn phụ trách khoa này. Vả lại, có lý do vững chắc để tin rằng tôi sẽ còn ở lại đây khá lâu nữa. Thành thử đây là lúc quyết định - nếu không ưa cách điều hành của tôi, anh biết có thể làm gì ròi đấy.
Coleman chưa kịp trả lời thì có tiếng gõ cửa. Pearson sốt ruột gọi ra:
- Hả?
Một cô thư ký bước vào, đôi mắt tò mò nhìn từ người này sang người khác. Coleman thầm nghĩ ít ra người ở ngoài hành lang cũng nghe rõ giọng nói của Pearson.
Cô gái thưa:
- Xin lỗi, thưa bác sĩ Pearson, có hai bức điện vừa gửi đến cho ông.
Pearson nhận hai chiếc phong bì màu vàng sẫm từ tay cô gái. Cô gái lui ra rồi, Coleman toan trả lời nhưng Pearson khoát tay ngăn lại. Dùng ngón tay cái rọc phong bì, ông nói:
- Sắp có câu trả lời cho cô bé bệnh nhân của Lucy Grainger - giọng ông khác hẳn mấy phút trước đây: - Lâu lắm rồi còn gì!
Thói quen nghề nghiệp khiến David Coleman cảm thấy bị thu hút ngay. Anh ngầm đồng ý với Pearson tạm hoãn cuộc tranh cãi để nhường chỗ cho việc này quan trọng hơn.
Pearson vừa mở được bức điện thứ nhất thì chuông điện thoại vang lên gay gắt. Buột miệng càu nhàu, ông đặt hai chiếc phong bì xuống để nhấc máy.
- Tôi đây.
- Bác sĩ Pearson, đây là khoa phụ sản, bác sĩ Dornberger cần nói chuyện với ông, xin ông đợi cho một chút.
Im lặng, rồi giọng nói của Dornberger vang lên khẩn thiết:
- Joe, khoa Xét nghiệm các ông có trục trặc gì thế - không đợi nghe trả lời, ông nói tiếp - vợ ông kỹ thuật viên của các ông, Mrs. Alexander sắp sinh thiếu tháng. Xe cứu thương đang trên đường đến bệnh viện mà tôi vẫn chưa nhận được kết quả xét nghiệm cảm ứng máu. Xin chuyển ngay cho.
- Được rồi, Charlie.- Pearson gác máy rồi với tay lấy xấp giấy trên chiếc khay có ghi chữ “Ký tên”. Hai chiếc phong bì lại đập vào mắt ông. Ông đẩy vội chúng cho Coleman:
-Cầm lấy xem họ nói gì. Pearson tìm tòi trong mớ giấy tờ. Lần đầu tiên vì vội vã, ông lật qua tờ giấy cần tìm. Qua lần thứ hai ông mới tìm thấy nó. Ông lại nhấc máy, lắng nghe rồi nói cộc lốc:
- Bảo Bannister vào đây.- Gác máy lại, ông ký nghệch vào tờ giấy vừa lấy ra.
- Ông cần tôi?- Giọng nói và nét mặt của Bannister cho thấy rõ ông ta vẫn còn nhức nhối vì trận mắng nhiếc ban nãy.
- Tất nhiên là cần.- Pearson nhìn tờ giấy vừa ký: - Đem cái này cho bác sĩ Dornberger, nhanh lên. Ông ta đang ở bên khoa Phụ sản. Vợ John Alexander gặp nguy, sắp sinh con.
Nét mặt Bannister đổi khác:
- Thằng nhỏ biết chưa? Nó đang ở dưới...
Sốt ruột, Pearson cắt ngang:
- Đi đi thôi. Mau lên.
Bannister vội vã lui ra.
David Coleman chỉ mơ hồ nhận biết các sự việc đang xảy ra trong phòng vì tâm trí anh đã bị cuốn hút theo ý nghĩa ghê gớm của hai bức điện đang mở trên tay. Pearson quay sang hỏi anh:
- Thế nào, con bé mất chân hay là không? Cả hai đều trả lời dứt khoát chứ?
Coleman nghĩ thầm: “Đây là nơi bệnh lý học khởi đầu và kết thúc, đây là giới tuyến để chúng ta đối mặt với sự thật là sự hiểu biết của mình còn quá ít ỏi; đây là giới hạn của tri thức; mép bờ cheo leo của những hố nước xoáy đen ngòm chứa đựng bao điều còn chưa được biết đến”.
Anh nói khẽ:
- Vâng, cả hai đều dứt khoát. Bác sĩ Chollingham ở Boston nói: “Ác tính rõ rệt.”, bác sĩ Barnhart ở New York nói: “Mô lành - Không có dấu hiệu ác tính”.
Im lặng. Lúc sau, Pearson lên tiếng chậm rãi nhỏ nhẹ:
- Hai chuyên gia giỏi nhất nước, ông này bỏ phiếu “thuận”, ông kia bỏ phiếu “chống” - ông nhìn Coleman, giọng nói mỉa mai nhưng không thù nghịch - này, anh bạn xét nghiệm viên trẻ tuổi, bác sĩ Lucy Grainger mong hôm nay có câu trả lời. Ta phải cho cô ấy một câu trả lời dứt khoát - ông mỉm cười méo xệch cả miệng:
- Anh có cảm thấy như chúng ta đang đóng vai trò của thượng đế không?