A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: diep ho
Upload bìa: diep ho
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 43
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Những Điều Kỳ Lạ Xảy Ra Với Nửa Đêm Và Đuôi Vụt
HƯƠNG 16
Những điều kỳ lạ xảy ra với Nửa Đêm và Đuôi Vụt
Khung cảnh sau đó rất lộn xộn và vội vã, khẩn trương. Hai người hầu khác xuất hiện, theo sau là người hầu đầu tiên, sau đó thêm một thanh niên trẻ mặc áo chùng dài xanh lam, có vẻ là học đồ tập sự của pháp sư. Tất cả những người này đôn đáo chạy quanh, trong khi Lettie ôm Nửa Đêm chạy tới lui trong sảnh, hét lên ra lệnh. Giữa cảnh ồn ào này, Manfred dẫn Abdullah ra chỗ ngồi và nghiêm trang đưa anh một ly rượu. Vì đây dường như là điều anh nên làm, Abdullah ngồi xuống và hớp một ngụm, có phần sửng sốt trước cảnh rối loạn.
Ngay khi anh nghĩ cảnh tượng này sẽ tiếp diễn mãi chẳng dứt, tất cả đều ngừng lại. Một người đàn ông cao lớn uy nghi mặc áo chùng đen chẳng biết từ đâu xuất hiện. “Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?” người đàn ông này nói.
Vì câu hỏi tổng kết toàn bộ cảm xúc của Abdullah lúc này, anh thấy mình khá có thiện cảm với người mới xuất hiện. Anh ta có mái tóc hoe đỏ và gương mặt nhăn nhúm mệt mỏi. Nhìn bộ áo chùng đen, Abdullah biết chắc đây là pháp sư Suliman - dù ăn mặc thế nào anh ta hẳn cũng phải toát ra khí chất pháp sư. Abdullah đứng dậy và cúi đầu chào. Vị pháp sư ném cho anh cái nhìn hồ nghi và gai góc rồi quay sang Lettie.
“Anh ta đến từ Zanzib, Ben,” Lettie nói, “và anh ta biết gì đó về mối đe dọa lơ lửng trên đầu công chúa. Và anh ta đưa chị Sophie theo. Chị ấy là con mèo kia! Nhìn này! Ben, anh phải lập tức biến chị ấy trở về như cũ!”
Lettie là kiểu phụ nữ trông càng đáng yêu hơn khi nổi khùng. Abdullah không ngạc nhiên khi pháp sư Suliman dịu dàng nắm lấy khuỷu tay cô và nói, “ừ, dĩ nhiên rồi, em yêu,” rồi hôn lên trán cô. Điều đó khiến Abdullah đau khổ tự hỏi không biết có bao giờ anh có cơ hội hôn Hoa Đêm như thế không, hay được nói như vị pháp sư đang nói, “Bình tĩnh nào - hãy nhớ đến con.”
Sau đó, vị pháp sư nói qua vai. “Và ai đó ra đóng cửa trước lại được không? Giờ hẳn nửa Kingsbury biết chuyện gì xảy ra ở đây rồi.”
Câu nói này càng khiến Abdullah thấy thiện cảm với vị pháp sư hơn bao giờ hết. Nãy giờ anh không đứng dậy và đóng cửa chỉ vì sợ rằng phong tục ở đây là để cửa mở toang trong khi nhà có chuyện. Anh lại cúi đầu, và thấy vị pháp sư quay người lại đối diện anh.
“Thế chuyện gì đã xảy ra, chàng trai trẻ?” pháp sư hỏi. “Làm sao anh biết con mèo này là chị gái phu nhân của ta?”
Abdullah hơi sửng sốt trước câu hỏi này. Anh giải thích - vài lần - rằng anh không hề biết Nửa Đêm là người chứ đừng nói tới việc là chị vợ của một pháp sư hoàng gia, nhưng anh không chắc liệu có ai lắng nghe anh nói. Tất cả họ đều vui mừng được thấy Nửa Đêm đến nỗi họ chỉ đơn thuần cho rằng Abdullah đã mang cô mèo tới đây hoàn toàn vì tình bằng hữu. Pháp sư Suliman không chỉ không đòi một khoản phí khổng lồ nào mà dường như còn nghĩ mình mắc nợ Abdullah, và khi Abdullah cự nự rằng không phải như vậy, pháp sư nói, “Chà, dù sao cứ đi theo chúng tôi và xem chị ấy biến trở lại nào.”
Anh ta nói những lời này đầy thân thiện và tin tưởng đến nỗi Abdullah càng thấy có thiện cảm với anh ta hơn và để mình bị cuốn theo đoàn người tới một căn phòng lớn dường như ở phía sau nhà - mỗi tội Abdullah cảm thấy chỗ này không hiểu sao lại ở một nơi hoàn toàn khác hẳn. Sàn và tường dốc hơn bình thường.
Abdullah chưa bao giờ nhìn thấy pháp sư nào làm phép. Anh nhìn quanh hứng thú, bởi căn phòng đầy kín những đồ phép phức tạp. Gần anh nhất là những vật bằng bạc có làn khói duyên dáng quấn quanh. Bên cạnh nó, những ngọn nến lớn và kỳ lạ được thắp sáng bên trong những biểu tượng phức tạp, và tiếp theo chúng là những hình thù lạ lùng làm từ đất sét ẩm. Xa hơn, anh thấy một đài phun có năm tia nước đổ xuống theo những đường nét hình học kỳ quặc, và đài phun nước này lại che đi một phần nhiều thứ kỳ lạ hơn được chất san sát ra xa tít.
“Trong này hết chỗ làm phép rồi,” pháp sư Suliman vừa nói vừa lệt sệt đi qua. “Những thứ này phải chờ trong khi chúng ta vào phòng bên cạnh thôi. Nhanh lên, tất cả mọi người.”
Mọi người đổ xô vào một cái phòng nhỏ hơn ở kế bên, trong phòng chẳng có gì ngoài vài chiếc gương tròn treo trên tường. Ở đây, Lettie cẩn thận đặt Nửa Đêm xuống một viên đá xanh ngọc ở giữa phòng, ra đó nó đưa hai chân trước lau sạch sẽ mặt với vẻ hoàn toàn thờ ơ, trong khi tất cả mọi người, kể cả Lettie và những người hầu, vội vã dựng lên một thứ giống như túp lều quanh nó, lợp từ những cây gậy bạc dài.
Abdullah thận trọng đứng dựa vào tường quan sát. Tới lúc này, anh khá tiếc nuối vì đã trấn an vị pháp sư rằng anh ta chẳng nợ gì mình. Anh lẽ ra nên nắm bắt lấy cơ hội mà hỏi cách bay lên lâu đài trên trời. Nhưng anh cho rằng vì dường như chẳng có ai chịu lắng nghe lúc đó, tốt hơn anh nên đợi tới khi mọi chuyện lắng xuống. Trong lúc đó, những cây gậy bạc được xếp thành hình những ngôi sao rỗng, và Abdullah quan sát khung cảnh huyên náo đó, thấy hơi khó hiểu trước hình ảnh phản chiếu của cảnh vật trong tất cả những tấm gương lồi nhỏ nhắn được trang trí cầu kỳ. Những tấm gương oằn xuống cũng kỳ quặc như tường và sàn.
Cuối cùng pháp sư Suliman vỗ hai bàn tay lớn và xương xẩu vào nhau. “Được rồi,” anh ta nói. “Lettie có thể giúp ta ở đây. Tất cả những người còn lại đi vào căn phòng kia và đảm bảo kết giới bảo vệ công chúa vẫn yên lành.”
Các pháp sư tập sự và những người hầu vội vàng đi ra. Pháp sư Suliman vươn tay. Abdullah định quan sát chăm chú và ghi nhớ thật kỹ những điều diễn ra. Nhưng không biết tại sao, ngay khi pháp sư bắt đầu làm phép, anh không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Anh biết có chuyện đang diễn ra, nhưng chúng lại dường như không diễn ra. Cảm giác giống như đàn gảy tai trâu. Cứ thỉnh thoảng, pháp sư Suliman lại thì thầm một từ lạ lùng và nghiêm trang, khiến cả căn phòng lẫn tâm trí Abdullah mờ mịt, thành thử lại càng khó thấy rõ chuyện đang diễn ra. Nhưng Abdullah thấy vất vả chủ yếu vì phải đối mặt với những cái gương treo trên tường.
Chúng cứ cho thấy những hình ảnh tròn nhỏ giống như hình phản chiếu, nhưng lại không phải - hoặc không hẳn. Mỗi lần một tấm gương lọt vào mắt Abdullah, nó phản chiếu hình ảnh cái khung bằng gậy sáng lấp lánh ánh bạc theo những hình thù mới - ngôi sao, hình tam giác, hình lục giác, hay những biểu tượng góc cạnh và bí ẩn khác, trong khi những cây gậy thực sự trước mặt anh chẳng hề sáng lên. Một hoặc hai lần, một tấm gương phản chiếu hình ảnh pháp sư Suliman vươn cánh tay ra, trong khi lúc ấy, hai cánh tay anh ta buông thõng. Đôi lúc có tấm gương phản chiếu hình Lettie đứng yên chắp tay, trông rất căng thẳng. Nhưng mỗi lần nhìn Lettie ngoài đời thực, anh lại thấy cô đang di chuyển xung quanh, cử chỉ kỳ lạ và hoàn toàn bình thản. Nửa Đêm chẳng hề xuất hiện trong bất cứ tấm gương nào. Thật kỳ lạ khi người ta khó mà nhìn rõ bóng dáng màu đen nhỏ bé của nó giữa đống gậy ngay cả trong hiện thực.
Rồi tất cả những cây gậy đột nhiên sáng lên ánh bạc mờ ảo và không gian bên trong đó tràn ngập sương mù. Vị pháp sư thốt lên thật nghiêm trang từ cuối cùng và bước lùi lại.
“Chết tiệt!” ai đó nói bên trong những cây gậy. “Giờ tôi tuyệt nhiên chẳng ngửi được mùi mọi người!”
Nghe thế pháp sư nhếch môi, còn Lettie thì phá lên cười. Abdullah đưa mắt tìm kiếm người khiến họ thấy buồn cười như thế, và lập tức buộc phải quay đầu đi. Người phụ nữ trẻ nằm rạp bên trong cái khung xếp bằng gậy hiển nhiên không hề mặc quần áo. Chỉ thoáng nhìn là anh kịp nhận thấy tóc Lettie tối màu bao nhiêu thì tóc người phụ nữ trẻ này nhạt màu bấy nhiêu, nhưng ngoài ra thì hai người họ khá giống nhau. Lettie chạy sang một bên phòng và quay lại với một bộ váy phù thủy màu xanh lục. Khi Abdullah bạo gan quay lại nhìn, người phụ nữ đã mặc xong bộ váy dài giống như áo choàng tắm, và Lettie đang cố gắng vừa ôm vừa giúp cô ra khỏi cái khung xếp bằng gậy.
“Ôi chị Sophie. Chuyện gì đã xảy ra thế?” Lettie cứ nói mãi.
“Đợi một lát,” Sophie thở hắt ra. Ban đầu cô dường như gặp khó khăn khi đứng cân bằng trên hai chân, nhưng rồi cô ôm Lettie và loạng choạng bước sang chỗ vị pháp sư và ôm cả anh ta. “Không có đuôi lạ thật đấy!” cô nói. “Nhưng cảm ơn em vô cùng, Ben à.” Rồi cô tiến đến Abdullah, bước đi đã dễ dàng hơn. Abdullah lùi lại sát tường, sợ rằng cô cũng sẽ ôm cả anh nữa, nhưng Sophie chỉ nói, “Anh hẳn tự hỏi tại sao tôi lại đi theo anh. Sự thực là, tôi luôn lạc đường ở Kingsbury.”
“Tôi rất vui đã giúp được chị, thưa kẻ thay hình đổi dạng quyến rũ nhất,” Abdullah nói, vẻ gượng gạo. Anh không chắc mình sẽ hòa hợp với Sophie hơn với Nửa Đêm. Anh thấy so với một phụ nữ trẻ, cô cứng cỏi đến mức khó chịu - gần như Fatima, chị gái bà vợ đầu của cha anh.
Lettie vẫn gặng hỏi điều gì đã biến Sophie thành mèo, còn pháp sư Suliman lo lắng hỏi, “Chị Sophie, có phải điều này cũng có nghĩa anh Howl đang lang thang trong lốt thú không?”
“Không, không,” Sophie nói, và đột nhiên trông cực kỳ lo lắng. “Chị chẳng biết Howl đang ở đâu. Vì em thấy đấy, anh ấy chính là người biến chị thành mèo.”
“Cái gì? Chồng chị biến chị thành mèo!” Lettie kêu lên. “Anh chị lại cãi nhau à?”
“Đúng vậy, nhưng với lý do hoàn toàn hợp lý,” Sophie nói. “Em thấy đấy, đó là lúc có kẻ trộm đi lâu đài bay. Anh chị chỉ biết trước nửa ngày, và đó cũng chỉ bởi Howl vô tình đang thực hiện một phép thuật linh thiêng cho đức vua. Phép thuật cho thấy có thứ gì đó cực kỳ hùng mạnh đang định trộm đi lâu đài và bắt cóc công chúa Valeria. Howl bảo anh ấy sẽ cảnh báo đức vua ngay lập tức. Anh ấy làm thế chưa?”
“Hẳn rồi,” pháp sư Suliman nói. “Công chúa được canh gác từng giây một. Em đã triệu hồi lũ quỷ và đặt kết giới ở phòng bên cạnh. Bất cứ thứ gì đe dọa công chúa sẽ không có cơ hội lọt qua.”
“Tốt quá!” Sophie nói. “Nghe thế chị nhẹ cả người. Đó là một ma thần, em biết không?”
“Đến cả ma thần cũng không lọt qua được đâu,” pháp sư Suliman nói. “Nhưng Howl đã làm gì?”
“Anh ấy chửi thề,” Sophie nói. “Bằng tiếng Wales. Rồi anh ấy đưa Michael và pháp sư tập sự mới đi. Anh ấy cũng muốn đưa chị đi. Nhưng chị nói nếu anh ấy và Calcifer ở lại, thì chị cũng ở lại, và chẳng lẽ anh ấy không thể ếm lên chị một loại bùa chú để ma thần không phát hiện ra chị đang ở đó sao? Và bọn chị tranh luận về chuyện đó...”
Lettie cười khẽ. “Sao chuyện đó lại không làm em ngạc nhiên nhỉ?” cô nói.
Gương mặt Sophie ửng hồng và cô ngẩng cao đầu bướng bỉnh. “Ừm, Howl cứ nói mãi là chị sẽ an toàn ở xứ Wales với em gái anh ấy, trong khi anh ấy biết chị không hợp với nó mà, và chị nói mãi rằng chị sẽ có ích hơn nếu ở lại trong lâu đài mà tên trộm không biết. Dù sao...” cô úp mặt vào bàn tay, “... chị e là bọn chị còn đang tranh luận thì ma thần đã đến. Có một tiếng động rất lớn, và mọi thứ trở nên tối tăm hỗn độn. Chị nhớ Howl đã hét lời chú hóa mèo - anh ấy gấp đến độ lắp bắp - và rồi gào lên với Calcifer...”
“Calcifer là con quỷ lửa của họ,” Lettie lịch sự giải thích với Abdullah.
“... gào lên bảo Calcifer hãy bỏ chạy và tự cứu lấy mình, bởi ma thần hùng mạnh hơn cả hai bọn họ,” Sophie nói tiếp. “Rồi lâu đài bay lên từ phía trên chị như thể cái nắp đậy một đĩa pho mát. Rồi chỉ trong chớp mắt, chị đã là một con mèo ở vùng núi phía Bắc Kingsbury.”
Lettie và pháp sư hoàng gia bối rối nhìn nhau qua Sophie, lúc này đang cúi gằm. “Tại sao lại là những ngọn núi đó?” pháp sư Suliman hỏi. “Lâu đài không hề ở gần đó.”
“Không, nó ở bốn nơi cùng một lúc,” Sophie nói. “Chị nghĩ chị bị ném xuống đâu đó ở giữa. Còn có thể tồi tệ hơn ấy chứ. Nơi đó có nhiều chuột và chim chóc để bắt ăn.”
Gương mặt dễ thương của Lettie nhăn lại vẻ kinh tởm. “Chị Sophie!” cô kêu lên. “Chuột ấy à!”
“Tại sao không? Mèo ăn thế mà,” Sophie nói, lại ngẩng đầu lên bướng bỉnh. “Chuột rất ngon. Nhưng chị không thích chim. Lông chim làm chị bị nghẹn. Nhưng...” Cô nuốt nước bọt và lại úp mặt vào tay. “Nhưng chuyện xảy ra không đúng lúc lắm cho chị. Chị sinh Morgan một tuần sau đó, và dĩ nhiên nó ở trong lốt mèo con...”
Điều này làm Lettie, nếu có thể, còn kinh hãi hơn ý nghĩ chị mình ăn chuột. Cô bật khóc và ôm lấy Sophie. “Ôi chị Sophie! Chị đã làm gì?”
“Dĩ nhiên là điều mèo luôn làm,” Sophie nói. “Cho nó ăn và liếm nó sạch sẽ. Đừng lo, Lettie. Chị để nó lại với người lính bạn của Abdullah. Ông ta sẽ giết bất cứ ai làm hại con mèo con của ông ta. Nhưng,” cô nói với pháp sư Suliman, “chị nghĩ chị phải đưa Morgan tới đây để cậu cũng biến nó trở về như cũ.”
Pháp sư Suliman trông cũng khổ sở như Lettie. “Giá mà em biết điều đó trước!” anh ta nói. “Nếu cháu được sinh ra trong lốt mèo cũng bởi phép thuật đó, thì lúc này cháu chắc đã biến trở lại thành người rồi. Chúng ta tốt hơn nên xem xem.” Anh ta bước tới một tấm gương tròn và khoát vòng vòng cả hai tay.
Tấm gương - tất cả các tấm gương - dường như cùng lúc phản chiếu hình ảnh trong căn phòng ở nhà trọ, mỗi tấm gương lại thể hiện một góc nhìn khác nhau, như thể chúng đang treo trên tường ở đó. Abdullah trân trân nhìn từ cái gương này sang cái gương kia, và cũng hoảng hốt như ba người còn lại trước điều mình thấy. Tấm thảm ma thuật vì lý do nào đó đã bị trải ra sàn. Trên đó là một đứa bé hồng hào múp míp trần như nhộng. Dù đứa bé còn rất nhỏ, Abdullah có thể thấy bé có tính cách cũng mạnh mẽ như Sophie. Và bé đang thể hiện tính cách đó. Chân tay bé khua loạn xạ, mặt bé vặn vẹo tức giận và miệng bé ngoác to giận dữ. Dù cảnh trong gương không có tiếng, rõ ràng Morgan đang rất ầm ĩ.
“Người đó là ai?” pháp sư Suliman hỏi. “Tôi đã từng thấy người này.”
“Một người lính Strangia, thưa người tạo nên những điều kỳ diệu,” Abdullah bất lực nói.
“Thế thì hắn khiến ta nhớ tới một người ta biết,” vị pháp sư nói.
Người lính đứng bên cạnh đứa bé đang gào khóc, với vẻ kinh khiếp và bất lực. Có lẽ lão đang hy vọng linh thần có thể làm gì đó. Dù sao thì lão cũng đang cầm cái chai linh thần trong một tay. Nhưng linh thần đang lơ lửng bên ngoài cái chai thành vài luồng hơi xanh quẫn trí, mỗi luồng hơi đều có một cái mặt và hai tay bưng tai, cũng bất lực như người lính.
“Ôi đứa cháu thân yêu tội nghiệp!” Lettie nói.
“Ý em hẳn là người lính tội nghiệp chứ,” Sophie nói. “Morgan đang rất tức giận. Nó chưa bao giờ là thứ gì khác ngoài mèo con, và mèo con có thể làm được nhiều điều hơn trẻ con. Nó tức giận vì nó không thể bước đi. Ben, em nghĩ em có thể...”
Câu Sophie định hỏi bị nhấn chìm trong một tiếng động như thể có mảnh lụa khổng lồ nào bị xé toạc. Cả căn phòng rung chuyển. Pháp sư Suliman kêu lên gì đó và chạy ra cửa - rồi phải vội vàng nhảy tránh. Cả một bầy thứ gì đó la hét gầm rít tràn xuyên qua bức tường bên cạnh cửa, lao ngang căn phòng và biến mất qua bức tường còn lại. Chẳng ai trông thấy rõ vì chúng lao quá nhanh, nhưng dường như không con nào trong số chúng có dáng vẻ loài người. Abdullah thoáng thấy mơ hồ những cái chân đầy móng vuốt, hay thứ gì đó trôi mà chẳng có cái chân nào, hay những sinh vật chỉ có một con mắt hoang dại, và những sinh vật khác có cả đám mắt túm tụm. Anh thấy những cái đầu có răng nanh, lưỡi dài thè lè, đuôi bốc lửa. Một con, di chuyển nhanh nhất, còn là một quả bóng bùn lăn tròn.
Thế rồi tất cả bọn chúng biến mất. Cánh cửa bị một pháp sư tập sự hốt hoảng đẩy bật mở. “Thưa ngài, thưa ngài! Kết giới đã bị phá! Chúng tôi không thể giữ...”
Pháp sư Suliman nắm lấy cánh tay người thanh niên và vội vàng đưa cậu ta quay trở lại phòng bên cạnh, đoạn ngoái lại nói qua vai. “Tôi sẽ trở lại khi có thể! Công chúa đang gặp nguy hiểm!”
Abdullah nhìn tiếp xem chuyện gì đang xảy ra với người lính và đứa bé, nhưng giờ những cái gương tròn không chiếu hình ảnh gì ngoài gương mặt lo lắng của chính anh, và của Sophie cùng Lettie, tất cả họ đều ngẩng lên nhìn gương.
“Chết tiệt!” Sophie nói. “Lettie, em có thể làm chúng hoạt động không?”
“Không. Chúng là chuyên môn của Ben,” Lettie nói.
Abdullah nghĩ về tấm thảm được trải ra và cái chai linh thần trong tay người lính. “Vậy thì trong trường hợp đó, thưa đôi ngọc trai,” anh nói, “thưa những quý bà xinh đẹp nhất, với sự đồng ý của hai vị, tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại nhà trọ trước khi có quá nhiều lời phàn nàn về tiếng ồn.”
Sophie và Lettie đồng thanh trả lời rằng họ sẽ đi cùng anh. Abdullah chẳng thể trách họ, nhưng anh suýt làm như thế trong vài phút tiếp theo. Lettie không thể vội vã lao qua các con phố trong tình trạng đáng chú ý của cô bây giờ. Trong khi cả ba người họ vội vàng đi qua khung cảnh hỗn loạn ầm ĩ khi những lời chú bị phá vỡ trong phòng bên cạnh, pháp sư Suliman đang tạm ngừng việc vội vàng dựng lên những pháp bảo mới giữa đống đổ nát để ra lệnh cho Manfred đi lấy xe ngựa. Khi Manfred chạy đi, Lettie đưa Sophie lên tầng để lấy cho chị quần áo đúng mực.
Họ để lại Abdullah bước tới bước lui trong sảnh. Nhờ nỗ lực của mọi người, anh chỉ phải đợi ở đó không đến năm phút, nhưng trong suốt quãng thời gian này anh cố gắng thử mở cửa trước ít nhất mười lần, chỉ để phát hiện nó bị phù phép đóng chặt. Anh nghĩ mình sẽ phát điên. Dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi Sophie và Lettie đi xuống dưới nhà, cả hai mặc đồ đi đường đẹp đẽ, và Manfred mở cửa trước để lộ một cái xe ngựa nhỏ đợi sẵn trên nền sỏi, được một con hồng mã kéo. Abdullah muốn nhảy như bay vào trong cái xe đó và quất roi thúc ngựa. Nhưng dĩ nhiên như thế không lịch sự. Anh phải đợi Manfred giúp hai người phụ nữ vào xe rồi trèo lên chỗ ngồi của người đánh xe. Chiếc xe ngựa lao vút đi trên nền sỏi trong khi Abdullah vẫn còn đang cố nhét mình vào ghế bên cạnh Sophie, nhưng ngay cả như thế cũng không đủ nhanh đối với anh. Anh khó có thể chịu được khi nghĩ về những điều người lính có thể đang làm.
“Em hy vọng Ben có thể dựng lại phần nào kết giới quanh công chúa,” Lettie lo lắng nói trong khi họ lao nhanh qua một quảng trường thênh thang.
Lời còn chưa dứt thì có một chuỗi tiếng nổ gấp gáp, giống như pháo hoa bị bắn hỏng. Tiếng chuông vang lên đâu đó, buồn thảm và vội vã - coong - coong - coong.
“Chuyện này là sao vậy?” Sophie hỏi, rồi tự trả lời câu hỏi của mình, vừa chỉ tay vừa kêu to, “Ôi chết tiệt! Nhìn kìa, nhìn kìa, nhìn kìa!”
Abdullah quay nhìn theo hướng cô chỉ. Anh vừa kịp nhìn thấy một đôi cánh đen dang rộng che khuất các vì sao bên trên những mái vòm và tòa tháp gần nhất. Bên dưới nó, từ đỉnh của vài tòa tháp, có những luồng chớp nhỏ và vài tiếng nổ khi quân lính bắn vào đôi cánh. Abdullah hẳn có thể nhắc họ rằng những thứ đó chẳng có tác dụng gì trước một ma thần. Đôi cánh vỗ bình thản và lượn vòng lên trên, rồi biến mất vào bầu trời đêm xanh thẳm.
“Là gã ma thần bạn anh,” Sophie nói. “Tôi nghĩ chúng ta đã làm Ben sao nhãng ở thời khắc quan trọng nhất.”
“Ma thần đã sắp đặt là ta sẽ làm như vậy, thưa bà cựu mèo,” Abdullah nói. “Nếu chị nhớ thì khi rời đi hắn đã nói rằng hắn chờ một trong số chúng ta giúp hắn bắt cóc công chúa.”
Những chiếc chuông khác quanh thành phố cùng kêu lên báo động. Người ta chạy ra phố và nhìn lên trời. Xe ngựa lọc cọc đi tiếp qua khung cảnh càng lúc càng ồn ào, và buộc phải đi chậm hơn, chậm hơn nữa bởi lượng người tụ tập trên các con phố cứ tăng dần. Ai cũng biết chính xác điều đã xảy ra. “Công chúa bị bắt đi rồi!” Abdullah nghe thấy. “Ác quỷ đã bắt mất công chúa Valeria.” Hầu hết mọi người đều kinh ngạc và sợ hãi, nhưng một hai người đang nói: “Nên treo cổ gã pháp sư hoàng gia đó đi! Hắn được trả lương để làm gì cơ chứ?”
“Ôi trời!” Lettie nói. “Đức vua giờ sẽ chẳng hề tin Ben đã vất vả như thế nào để ngăn chặn chuyện này xảy ra!”
“Đừng lo,” Sophie nói. “Ngay khi chúng ta đón được Morgan, chị sẽ nói chuyện với đức vua. Chị giỏi nói chuyện với đức vua mà.”
Abdullah tin cô. Anh ngồi bồn chồn sốt ruột.
Sau dường như cả thế kỷ nữa, nhưng có lẽ cũng chỉ mới năm phút thôi, xe ngựa chen vào cái sân quán trọ đông nghẹt. Trên sân chật cứng người đang nhìn lên trời. “Tôi đã thấy đôi cánh,” anh nghe thấy có người nói, “một con quái điểu đang quặp lấy công chúa trong móng vuốt của nó.”
Xe ngựa dừng lại. Abdullah cuối cùng cũng có thể để mình tha hồ thể hiện sự nôn nóng. Anh nhảy xuống, hét lên, “Tránh đường! Tránh đường nào, mọi người! Ở đây có hai phù thủy đang làm công chuyện quan trọng!” Nhờ không ngừng la hét và xô đẩy, anh xoay xở đưa được Sophie và Lettie tới được cửa nhà trọ và đẩy họ vào trong. Lettie xấu hổ vô cùng.
“Tôi ước giá mà anh không nói thế!” cô nói. “Ben không thích người ta biết tôi là phù thủy.”
“Ngay lúc này anh ta chẳng có thời gian nghĩ về chuyện đó đâu,” Abdullah nói. Anh đẩy cả hai người đi qua ông chủ quán trọ đang trân trối nhìn và đi lên tầng. “Đây là hai phù thủy mà tôi đã nói với ông, thưa ông chủ siêu phàm nhất,” anh nói với ông ta. “Họ lo cho đôi mèo của họ.” Anh nhảy lên cầu thang. Anh vượt qua Lettie, Sophie, và lao lên những bậc thang tiếp theo. Anh đẩy mở cửa phòng. “Đừng làm chuyện liều...” anh nói rồi sững lại khi nhận ra bên trong hoàn toàn yên lặng.
Căn phòng chẳng có ai.
Lâu Đài Trên Mây Lâu Đài Trên Mây - Diana Wynne Jones Lâu Đài Trên Mây