Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Chương 15
Anh, anh hiểu em rất rõ, anh biết mọi chuyện về em.
Em biết là anh sẽ tha thứ cho em, rằng tất cả là tại em
b###Myslovitz “Chúng ta”
o O o
Tôi không được chuẩn bị cho vị khách tình cờ. Chỉ có cái bàn là được chuẩn bị - một chiếc đĩa, một chiếc ly.
Tôi xịt nước hoa. Loại mà Marek tặng tôi vào Giáng Sinh năm ngoái. Nếu nói về nước hoa, thì tôi rất cố định trong cảm xúc. Cho một buổi tối lãng mạn – Nina Ricci, cho buổi gặp gỡ bạn bè thân thiết – Burberry Weekend, còn khi tôi muốn là femme fatale - Gucci II. Ngoài ra không thêm gì. Đã có lần tôi định đổi, nhưng ở đây không giống như với đàn ông. Tôi không thay đổi nước hoa.
Một lọn tóc bướng bỉnh xòa trên trán tôi. Tôi lấy kẹp tóc kẹp lại. Tôi nhìn mình trong gương. Marek rất thích mái tóc của tôi. Anh thích mọi thứ nơi tôi. Tôi khỏa thân, tôi mặc một chiếc sơ mi thật đẹp hay một chiếc áo đẫm mồ hôi khi chúng tôi cùng chạy, điều đó không quan trọng.
Anh luôn yêu tôi và luôn thích tôi.
Tôi biết là sau khi chia tay với một người, sau một khoảng thời gian nào đấy thì chúng ta chỉ nhớ về những cái tốt. Những cái xấu thì chúng ta không nhớ. Tôi cũng không nhớ những cái xấu.
Tôi cởi hai chiếc cúc áo trên cùng của áo sơ mi. Tôi không có thời gian để thay đồ.
Có tiếng chuông cửa. Marek đã ở trên tầng. Anh không vào. Tôi mở cửa cho anh. Tôi không nhìn thấy anh, chỉ thấy cây Noel đã được trang hoàng đầy đủ che khuất anh.
Anh nhìn từ phía sau cây Noel và cười.
— Có ai ở đây không có cây Noel ấy nhỉ?
— Em không có. – Tôi trả lời với nụ cười. – Cuối cùng thì ngày lễ cũng đã tỏa hương thơm.
Anh để cây thông ở hành lang. Cởi giầy. Anh vào phòng, chuyển chiếc phô-tơi sang phòng ngủ. Đặt cây Noel vào chỗ mà nó vẫn đứng. Anh nhìn đầy vẻ hài lòng.
— Đẹp quá nhỉ?
— Bao giờ anh cũng mua được cây đẹp. – Tôi đứng trong góc nhà. – Anh ngồi chứ? Em không có mười hai món ăn...
— Nhưng em có món quan trọng nhất này. – Anh chỉ lên bàn. – Em biết là anh rất mê món bánh anh túc.
— Em không có bánh thánh.
— Đó chỉ là tượng trưng. Chúng ta có thể chia nhau bánh mì, bánh anh túc. – Người ở trên kia chắc sẽ không phản đối gì đâu. – Anh nhìn lên trần nhà. – Và không phải là anh nói về bác Jozek đâu nhé.
Tôi cười vang. Bác Jozek là một ông già rất dễ mến, không bao giờ thấy bị phiền toái gì. Có lần gặp chúng tôi đi nghỉ về, bác giang rộng cánh tay để chào chúng tôi, bảo rằng vắng chúng tôi thật im ắng quá, và rằng mọi người đã mất cả và giờ sẽ đến lượt bác. May mà dù đã cõng trên lưng hơn tám mươi năm, bác vẫn khỏe mạnh.
— Anh không về mẹ à? – tôi hỏi khi chúng tôi ngồi vào bàn.
— Không... anh không thích... Đầu tiên anh có chương trình đón Giáng Sinh một mình. Thậm chí anh đã trang trí cây Noel, chỉ cốt cho có không khí ngày lễ. Nhưng... Chẳng có lễ tết gì. Ở đằng ấy ngay cả chỗ cho cây Noel cũng không có.
Tôi ngồi không nói gì. Có cảm giác như có một cái gì đó lơ lửng trong không khí. Tôi sợ điều ấy. Một không khí lễ tết, quá lãng mạn, buồn buồn. Đó là một buổi tối rất dễ xảy ra điều kỳ diệu. Những điều kỳ diệu mà có thể đến một lúc nào đó ta sẽ phải nuối tiếc.
Lúc nào tôi cũng nghĩ về việc mình đã có thai. Rằng mọi cái sẽ có thể thu xếp được. Rằng chúng tôi có thể sống hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc răng long nếu như không có cái chuyện đã xảy ra trước đây. Mọi cái đều khiến lòng tôi đau đớn. Marek nhìn tôi bằng cặp mắt xanh, đầy tin cậy của anh, như thể anh tin rằng tất cả rồi sẽ tốt đẹp. Tôi thì đã không còn tin nữa. Nếu như không có đứa bé, tất cả còn có thể sắp xếp được. Bây giờ thì không rồi.
Chúng tôi ăn bánh anh túc. Đặc biệt ngon, mặc dù được làm từ đồ hộp. Ngon như chưa bao giờ ngon thế.
— Em nhớ không, có lần tụi mình hứa là sẽ có một Giáng Sinh mà chúng mình sẽ chỉ làm bánh anh túc? Không có cá trích, cá chép, bắp cải... Và bao giờ mình cũng chỉ đợi món bánh này. Anh cứ phân vân, không biết tại sao vào mùa hè bánh anh túc lại không ngon nhỉ. - Em không bao giờ làm bánh anh túc vào mùa hè.
— Tất nhiên là em có làm. Em có nhớ mình đã ăn bánh anh túc ngoài ban công vào ban đêm không?
— Đấy là em lấy bánh từ ngăn đá ra.
— Ừ. Đó là cái năm mà em đã dùng cả một cân bột để làm bánh anh túc...
— Hình như là hai...
— Sau ba ngày ăn liền tù tì, tụi mình đã ngấy đến cổ... Không dám nhìn bánh anh túc nữa.
Tôi cười. Đương nhiên là vào mùa hè thì không ngon rồi. Chúng tôi ngồi ngoài ban công, tôi sấy lại bánh anh túc, cho vào đĩa và chẳng có gì huyền bí ở đây cả. Huyền bí là thời gian chờ đợi cái món ấy. Chờ đến bữa đại lễ Giáng Sinh. Chỉ một lần trong năm, và sau đó người ta lại phải nhớ.
— Hay em uống vang nhé? – Marek hỏi. Không đợi tôi trả lời, anh đứng đậy, sang bếp lấy cái mở nút chai.
Tôi không uống vang. Bởi tôi không thể...
— Marek, em không biết là em có uống được không... - tôi bắt đầu nói... - em đang uống kháng sinh. Em bị đau tai...
— Có lẽ một ly nhỏ thì được. – Anh đưa ly của mình ra để cụng ly.
Tôi chạm chiếc ly của mình vào ly của anh.
Keng.
Âm thanh của hạnh phúc.
Âm thanh của thành công.
Của sức khỏe và những ước mơ sẽ trở thành hiện thực.
— Chúc mọi sự tốt lành – Marek nhìn vào mắt tôi.
Tôi cúi nhìn xuống. Tôi nghĩ rằng trong thời điểm đó, anh tin rằng tất cả rồi sẽ được thu xếp, rằng điều tốt nhất đối với chúng tôi là được ở bên nhau, ngay cả sau khi chết. Nằm trong cùng một ngôi mộ, có cùng một tấm bia.
Tiếc thay, không thể như vậy được.
Điện thoại reo.
Kuba. Hẳn là anh gọi giữa món cá trích và cá chép. Giữa “Chúc hạnh phúc” cho người vợ-không vợ và “Chúc mọi sự tốt lành” cho bà mẹ vợ.
Tôi không thưa máy.
— Em nghe đi – Marek nói. – Không ảnh hưởng gì tới anh đâu.
— Nhưng với em thì ảnh hưởng – tôi nói nhỏ. – Người ta sẽ chúc sức khỏe, hạnh phúc và thành công. Anh có nghĩ rằng tất cả mọi người đều thực sự chúc chúng ta những điều ấy không? Tại sao không ai cân nhắc về những lời chúc dành cho chúng ta trong những ngày lễ này. Khi người ta phải chúc một điều gì đó thực sự từ trái tim, người ta sẽ cảm thấy ngu ngốc và sẽ im lặng. Và sẽ nói cái câu hết sức thông thường “chúc mọi sự tốt lành”. Như cuộc sống chỉ ra, thì không thể có mọi thứ, mà tốt lành thì lại càng không.
— Em có lý. Nhưng chắc những lời chúc của anh không phải là tầm thường chứ?
— Không, anh bao giờ cũng cố gắng... Anh cố gắng...
— Còn em thì mong ước điều gì?
— Sự bình an. Một cái tâm thanh thản.
— Em đã có bình an...
— Em đã có sự bình thường... Nhưng để có cái tâm thanh thản thì còn xa xôi lắm.
Marek thở dài.
— Sự bình thường rồi em sẽ lại có. Còn về cái tâm thanh thản thì chúng ta có thể sẽ cố gắng. Cùng nhau.
Anh ngồi cạnh tôi trên phô tơi. Anh xích lại gần hơn như thể muốn ôm tôi.
Tôi không thể chịu đựng được điều đó. Tôi mong anh làm điều đó, nhưng tôi không muốn làm anh phải hy vọng viển vông. Chúng tôi không thể cùng nhau được. Anh không thể chịu nổi điều ấy.
Tất nhiên là trong tôi đang âm ỉ một hy vọng, rằng cái thai chỉ là phát kiến của tôi. Phải chăng đó là hy vọng? Tôi đang bị xâu xé giữa mong ước có thai và được sống cùng với Marek. Tôi có thể có con, đứa con mong ước của tôi, nhưng nó lại loại trừ khả năng được cùng với người mà thực sự cần cho tôi. Với Marek. Tại sao tôi lại ý thức được điều này một cách muộn màng đến vậy... Đôi khi chỉ vài phút cũng đã là quá muộn. Và lần này tôi đã làm hỏng kế hoạch cho cuộc đời mình.
Mặt khác, những gì đã xảy ra lại cho tôi hy vọng.
Phân chia ước mơ, khát vọng và sự thường nhật.
Marek càng lúc càng xích lại gần tôi. Tôi đứng dậy.
— Em phải đi toalet – tôi thì thào.
Tôi khóa trái cửa phòng tắm. Tôi cần phải thở. Tôi ngồi trên bồn cầu, nước mắt lăn dài trên má. Ánh mắt của tôi dừng lại trên viền đăng ten trắng của chiếc quần lót.
Nó không hoàn toàn trắng.
Chiếc quần lót ánh lên màu đỏ.
Tôi nín thở một lúc. Tôi không biết nên vui hay nên khóc.
Tôi có cảm giác như ai đó đã cho mình một cơ hội thứ hai.
Tôi vội đứng dậy và lấy que thử thai trong tủ ra. Làm theo hướng dẫn.
— Mọi cái vẫn ổn chứ? – Tôi nghe thấy từ trong phòng vọng xuống.
— Ổn! – tôi reo lên với Marek, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc que thử, lúc này nó như một bà bói, sẽ nói cho tôi biết tương lai của tôi.
Một vạch dày.
Kết quả âm tính.
Tôi không biết phải phản ứng như thế nào. Lần đầu tiên trong đời tôi không thể chia sẻ niềm vui của mình với Marek.
Tôi không có thai. Tôi có thể bắt đầu mọi cái từ đầu. Chưa bao giờ trong đời tôi lại nghĩ rằng một tin như thế này lại có thể làm cho tôi vui. Tôi nhớ lại những lúc đau khổ khi đứng trước que thử và khóc vì không có gì.
Bây giờ cũng không có gì. Và tôi cảm thấy như trút được gánh nặng.
Tôi ra khỏi phòng tắm và cầm chiếc ly.
— Anh biết không? Loại kháng sinh này không mạnh lắm. – Tôi cười với Marek. – Nếu em uống ít chắc cũng không sao.
Anh ngạc nhiên, với chai rượu. Rót đầy cho tôi. Có lẽ chưa bao giờ tôi thích cái thứ đồ uống màu rubi này đến thế.
— Chúc anh hạnh phúc. Hơi thông thường một chút... Nhưng em thật lòng chúc anh hạnh phúc. – Tôi hôn lên má anh.
Anh cầm tay tôi, và giữ nó trong tay mình một lúc.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tất cả rồi sẽ tốt đẹp. Tôi không biết là bao giờ, như thế nào, nhưng chúng tôi sẽ đi tới niềm hạnh phúc ấy, điều mà chúng tôi chúc nhau. Không ai nói rằng sẽ dễ dàng.
Điện thoại reo.
Lại Kuba.
— Em xin lỗi, em phải thưa máy – tôi nói với Marek.
Anh gật đầu.
Tôi vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Tôi không muốn anh nghe thấy câu chuyện của mình.
— Chào em... Em đã không nghe...
— Em bận.
— Em ở nhà bố mẹ à?
— Không, ở nhà em.
— Anh dắt cún đi dạo... Anh đợi thời điểm thích hợp để gọi... Anh muốn chúc em mọi sự tốt lành. Chúc em luôn hạnh phúc... Và chúc cho mọi chuyện sẽ được xếp đặt ổn thỏa... - Giọng anh buồn và đầy vẻ trốn chạy.
— Sẽ được sắp xếp ổn thỏa, Kuba. Em không có thai.
— Sao lại thế? – Giọng anh run run.
— Đơn giản thôi. Em đã thử... - tôi nói nhỏ. – Và... em đã có kinh. Anh không phải lo nữa đâu. Anh không phải lo gì hết.
Phía đầu kia im lặng.
Một lúc lâu sau anh nói:
— Lúc nào anh cũng lo cho em.
Tôi không biết phải nói gì.
— Em cảm thấy thế nào? Thất vọng? – anh hỏi. – Em vẫn mơ ước điều này cơ mà...
— Em đã mơ ước... Nhưng đây không phải là thời điểm tốt. Chính anh cũng biết đấy.
— Anh biết. Nhưng mọi chuyện có thể được sắp xếp như thế nào đấy.
— Như thế nào đấy.
Lại im lặng. Tôi phá vỡ nó.
— Chúc nghỉ lễ vui vẻ. – Tôi không thể chúc khác được. Mà chỉ một lúc trước tôi đã có cuộc trao đổi rất chung về đề tài này với Marek.
— Chúc nghỉ lễ vui vẻ - anh nói. – Anh sẽ gọi cho em... Sau kỳ nghỉ lễ... Mà về nguyên tắc là sau Tết. Mai tụi anh về bên bố mẹ anh.
Giáng Sinh cuối cùng cũng là một dịp lễ gia đình. Anh cũng đón Năm Mới cùng những người thân.
Tôi đón Giáng Sinh với ông xã. Còn Năm Mới? Thời gian sẽ trả lời.
— Mọi chuyện ổn chứ? – Marek hỏi khi tôi quay lại.
— Còn tốt hơn là ổn. – Tôi cười. – Thật đấy – tôi nhắc lại. – Những lời chúc dễ thương.
— Không theo công thức?
— Công thức nhất có thể. Chúc nghỉ lễ vui vẻ.
— Chà, anh phải làm cho vui lên mới được. – Anh nhìn xuống gốc cây Noel.
Ánh mắt của tôi cũng đi theo anh mắt của anh.
— Ông Già Noel có đến không? – tôi hỏi.
— Không, làm gì có chuyện đó. Có Ông Sao đến với em thôi. Anh bảo rằng em bận, nhưng ông ấy có để lại cái gì ấy dưới gốc cây.
— Em cám ơn! – Tôi đến chỗ Marek và nép vào người anh. Chúng tôi cứ đứng như vậy một lúc. Tôi đưa tay lấy chiếc hộp được gói bằng giấy nhiều màu.
— Em... Em chẳng có gì cho anh... - Tôi cúi đầu.
— Không quan trọng. Chúng ta có bằng chứng là không có Ông Già Noel. Chỉ những ai tin vào Ông Sao thì mới được nhận quà thôi. Em mở đi.
Bên trong chiếc hộp là một chiếc vòng tay được làm bằng dây da, có mặt bằng bạc. Tôi không hiểu đây có phải là bạc chạm không... Ở điểm trung tâm có một ngôi nhà mà một phần bị núi che khuất. Trên cùng là một bé gái có hai bím tóc. Phía dưới là dòng chữ: “Tất cả rồi sẽ tốt đẹp”.
Tôi nhìn Marek.
— Theo thiết kế của anh đấy – anh nói. – Nó được làm theo đơn đặt hàng. Nó đợi em suốt từ hồi đầu tháng mười hai. Em thích không?
— Rất thích...
— Có cả nước hoa nữa. Chắc em cũng hết rồi.
Tôi cười. Tất nhiên. Hôm nay tôi đã phải dùng đến những giọt cuối cùng. Marek bao giờ cũng nhớ đến nước hoa.
— Em lại càng thấy mình dở quá.
— Em sao thế. Em đã làm bánh anh túc. Em biết là anh thích món này như thế nào mà.
— Em biết. Có thể đơn giản là Ông Già Noel chỉ đến muộn? Đúng. Chắc chắn là ông ấy đến muộn...
Tôi giơ tay ra để anh đeo vòng cho tôi. Anh thắt nút ở chỗ mắt cá tay. Chiếc vòng đẹp quá. Với đồ trang sức, bao giờ anh cũng hợp gu với tôi. Bạc và dây da. Liệu ai còn muốn gì hơn nữa?
Chúng tôi ngồi trên sô pha xem chương trình Giáng Sinh. Marek đã không còn cố xích lại gần tôi nữa. Anh không xích lại gần? Tốt hơn chăng? Có thể cả hai chúng tôi đều phải cân nhắc xem chúng tôi cần gì trong cuộc đời?
— Em có nhớ Giáng Sinh mà chúng mình mua hai cây Noel không? – anh hỏi.
— Có chứ, đó là Giáng Sinh đầu tiên của chúng ta... Ai cũng muốn sao cho thật vui. – Tôi cười vang nhà.
— Sau đấy em gọi cho người thân, xem có ai chưa có không...
— Và mọi người đều có hết rồi – tôi nói chen vào.
Trong mắt anh, những tia vui nhảy nhót.
— Chúng mình đã lấy dây xích buộc hai cây Noel lại...
— Mẹ anh bảo rằng điều đó phản chiếu chính xác hai đứa mình, rằng chúng mình đã mua hai cây Noel, để ai cũng có cây của mình.
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc.
— Thế em có nhớ mình bị hỏng ô tô ở Koscierzyna không?
— Mình đã nghĩ là phải đón Noel ở ngoài đường... Thậm chí mình đã bắt đầu ăn.
— Lần ấy mình ăn gì ấy nhỉ?
— Sao lại ăn gì? – Marek chỉ vào cái bát tôi đang giữ trên đùi và tôi đang ăn mì ngọt đựng trong cái bát ấy.
— Bánh anh túc! – cả hai cùng reo lên.
Marek lấy nĩa. Chúng tôi ăn chung một bát. Bằng sứ, dành cho Giáng Sinh, có viền vàng. Nhưng chỉ một cái. Trên TV đang phát chương trình hòa nhạc thánh ca. Những bản nhạc truyền thống nhất.
Chúng tôi nhớ lại những Giáng Sinh chung. Cả những mùa Giáng Sinh khi chúng tôi chưa là vợ chồng, hai đứa ra khỏi nhà để đi dự đêm Noel, chỉ cốt để gặp nhau. Sau đấy chúng tôi rét run ở ngoài sân, thứ duy nhất sưởi ấm cho chúng tôi, đó là những nụ hôn. Bố mẹ chỉ ngạc nhiên, tại sao chúng tôi lại về nhà muộn thế.
Nhưng bố mẹ hiểu rằng, đó là một đêm Noel dài đặc biệt.
Hoặc là cái mùa Giáng Sinh mà bố mẹ tôi quyết định đi nghỉ. Tôi đã rất tức bố mẹ. Hình như năm ấy tôi mười bảy tuổi và tôi không thể hình dung nổi việc phải xa Marek những mấy ngày. Thế mà các cụ lại muốn đi nghỉ. Cả một tuần. Đêm giao thừa tôi trở về, nhớ nhà kinh khủng. Tôi nói rằng chúng tôi sẽ đi chơi riêng, chỉ có hai đứa. Chúng tôi không cần thêm ai cho hạnh phúc của mình.
Chúng tôi nói đủ thứ chuyện nhưng cũng chẳng về chuyện gì cả. Chúng tôi ngồi sát nhau như những ngày xưa. Marek gõ ngón tay lên đùi tôi theo nhịp của những bản thánh ca. “Những người chăn gia súc chạy đến
Betlejem...”.
Marek nhè nhẹ xoa đùi tôi.
Như hơn chục năm trước đây trong tiết học âm nhạc.
Khi những con mọt ở Bukovina bị âm nhạc lôi ra.
o O o
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Anh xin lỗi...
Em yêu,
Đúng, anh viết cho em đấy, mặc dù chưa bao giờ anh gọi em như thế.
Chúng ta luôn thành thật với nhau. Và bây giờ cũng sẽ như thế.
Đàn ông không thích thất bại. Họ không thích thú nhận những điểm yếu của mình. Nhưng anh sẽ thú nhận... Bởi.... Bởi anh rất cần em. Như một người bạn, như một người đàn bà...
Anh đã rất sợ.
Sợ khủng khiếp, rằng anh đang đùa với số phận.
Khi em nói với anh về cái thai, một nửa trong con người anh vui mừng vì sẽ được làm bố, còn nửa kia lại không thể chịu nổi nỗi đau mà anh sẽ gây ra cho Ania khi nói với cô ấy về điều này.
Có lần em hỏi anh có yêu cô ấy không. Anh không biết liệu đó có phải là tình yêu. Bởi liệu có thể đồng thời yêu hai người phụ nữ?
Ania không phải là một phụ nữ mạnh mẽ. Không giống em. Cô ấy không thể chịu đựng nổi sự ra đi của anh. Cô ấy buộc phải mạnh mẽ trong công việc. Khi phải chiến đấu với những con quái vật trong những giấc ngủ của con trẻ. Khi phải chọc mũi kim truyền vào những cánh tay thơ trẻ mỏng manh. Khi phải dỗ dành các bé trước những xét nghiệm chẳng dễ chịu gì. Cô ấy buộc phải rất mạnh mẽ.
Khi về nhà, cởi bỏ lớp vỏ bọc là cô ấy lại mềm như lông tơ. Nhạy cảm. Rất dễ bị nghiền nát.
Cô ấy không thể chịu đựng nổi sự ra đi của anh. Anh không thể bỏ rơi cô ấy.
Veronika à, anh không biết phải làm gì.
Phải thú nhận rằng anh đã muốn đưa tiền cho em và không nghĩ thêm về chuyện này nữa. Nhưng anh biết em sẽ không làm điều ấy. Anh hiểu em và anh biết rằng nếu thế, em sẽ căm thù anh mãi mãi...
Anh không biết em chờ đợi ở anh điều gì, chúng ta chưa nói chuyện về đề tài này. Chúng ta sống bằng hiện tại. Và lúc này có lẽ mọi thứ đều thật đẹp. Chúng ta cùng nhau, bởi cả hai đều muốn điều đó, chứ không phải vì những nguyên tắc đòi hỏi điều đó...
Anh muốn lại được như ngày nào. Em lại viết thư cho anh, tâm sự về những khó khăn, lo lắng và chia sẻ với anh niềm vui. Em lại gửi cho anh những bức ảnh của em, quyến rũ anh bằng câu chữ.
Em sẽ làm thế chứ?
Anh nghiện em mất rồi. Nghiện những bức thư của em. Mỗi ngày thiếu chúng giống như bị cai nghiện. Một cuộc cai nghiện đầy khó khăn, nhọc nhằn. Chẳng khác gì một gã nghiện rượu, anh sẽ run rẩy mong ngóng thư em. Bức thư mà rất có thể sẽ không bao giờ đến nữa.
Anh hiểu điều đó. Anh hiểu em. Và anh tôn trọng mỗi sự lựa chọn của em. Một cách đau đớn.
Cám ơn em vì tất cả. Cám ơn những lời em nói, cám ơn thân thể em.
Anh chưa bao giờ được nhìn thấy bộ ngực đẹp như vậy. Cân đối, săn chắc nhưng lại mềm mại. Chúng vừa vặn một cách lý tưởng với tay anh.
Cám ơn vì mùi thơm của em. Anh sẽ nhận ra nó ở bất cứ nơi đâu. Anh ước gì luôn có nó ở bên mình. Đã có lần em bỏ quên khăn quàng trong xe anh.
Anh luôn luôn mang theo nó. Giống như thể anh có được, cho dù chỉ là một phần của em ở bên anh.
Bức thư này anh viết rất lộn xộn. Có quá nhiều điều anh muốn nói với em, bởi anh không biết em có đọc những bức thư tiếp theo của anh không. Anh không biết liệu em có trả lời bức thư này không... Mặc dù anh tin rằng, với tất cả những gì đã gắn bó chúng ta, thì em sẽ viết cho dù chỉ là vài chữ.
Chưa chia tay em, mà anh đã nhớ.
Anh yêu cái hõm cổ của em. Ở đó không chỉ có mùi thơm của nước hoa. Mà còn là mùi thơm của em. Mùi thơm ấy không một ai có thể làm ra được.
Anh tiếc là chưa thuyết phục được em đi xe máy. Có biết bao điều anh tiếc! Tiếc nhất là chúng ta đã không gặp nhau hơn một chục năm trước đây. Rằng anh không phải là người đàn ông đầu tiên của em. Anh sẽ không cho phép em bỏ đi. Anh sẽ làm tất cả để em ở bên anh.
Anh sẽ luôn luôn lo lắng cho em. Sẽ luôn nghĩ về em.
Hẳn là sau tất cả những chuyện vừa rồi, em sẽ không muốn liên hệ với anh nữa. Hẳn là em muốn tạo dựng cuộc sống mới. Có thể là với chồng em?
Em yêu... Anh chúc em hạnh phúc. Và anh xin lỗi vì tất cả những gì không hay. Xin lỗi em vì những điều anh nói. Xin lỗi em vì những việc anh làm.
Anh yêu em. Và có lẽ sẽ như thế mãi mãi.
Kuba
Tôi nhận được thư vào ngày hôm trước đêm giao thừa. Tôi phải thú thật rằng những ngày gần đây tôi nghĩ về Kuba không nhiều. Tôi nghĩ về Marek.
Tôi viết trả lời bức mail ấy. Mấy câu. Tôi không có gì phải ân hận với Kuba. Thậm chí tôi còn biết ơn anh vì anh đã mở mắt cho tôi trước một số vấn đề. Tôi biết ơn anh vì sự nâng đỡ tôi trong những thời khắc khó khăn của cuộc đời tôi. Vì sự khách quan.
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Em hiểu...
Kuba,
Cần phải như thế. Em không ân hận gì cả. Có lẽ em sẽ luôn nhớ câu chuyện tình của chúng ta... Chuyện tình? Điều này còn nói lên quá ít. Tình bạn của chúng ta, được làm đầy thêm bởi tình cảm. Đó không chỉ có sex. Đó là sự gần gũi nhau mà cả hai chúng ta đều cần.
Em không biết tiếp theo sẽ là cái gì.
Em suy nghĩ miên man về một số vấn đề, những vấn đề mà anh đã khiến em phải sáng mắt ra trước chúng. Rất cám ơn anh vì đã tin tưởng em, vì đã nhìn thấy nơi em người đàn bà vào thời điểm mà em không muốn làm điều đó.
Anh khỏe nhé.
Và đừng có tán đàn bà con gái lạ trên bãi biển vào lúc nửa đêm nữa nhé.
Có thể họ sẽ bị rối trí. Và bị mê hoặc.
Em sẽ rất nhớ anh. Nhưng sự im lặng sẽ tốt hơn cho chúng ta.
Veronika
Kuba viết trả lời. Tôi không biết anh viết gì. Tôi đã tự hứa với mình là sẽ không đọc bất cứ một bức mail nào của anh nữa. Anh có thể làm được rất nhiều bằng lời nói. Gợi nên sự hưng phấn, làm hơi thở của tôi nhanh hơn. Anh có thể khiến tôi phải nghĩ đến anh mỗi ngày. Tôi không muốn lại một lần nữa bước vào rollercoaster[13] ấy nữa. Nếu ngã sẽ rất đau. Thậm chí có thể không chịu nổi.
[13] Trò chơi cảm giác mạnh.
Tôi không nghĩ tới một điều gì khác. Thậm chí tôi không muốn tất cả lại tiếp diễn. Sau tất cả những chuyện này tôi thấy mình mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ hơn để một lần nữa thử sức với một cuộc sống thật sự.
Đêm giao thừa có tiếng chuông điện thoại.
Marek.
— Không hiểu thế nào mà anh không có kế hoạch gì cho giao thừa...
— Ồ, anh xem này... Em cũng không có.
— Vậy có thể chúng mình cùng không có kế hoạch? – anh hỏi.
— Buồn mà có hai người thì sẽ dễ chịu hơn. – Tôi cười.
— Ai nói đến buồn thế nhỉ?
— Thì anh khơi mào mà.
— Anh sẽ đến chỗ em lúc mười tám giờ. Phải ăn mặc thế nào đây?
— Anh cứ thoải mái đi.
Marek thù ghét mọi loại đồng phục nghiêm chỉnh. Khi đi đâu mà không được mặc quần jean hay loại quần túi hộp là anh như người ốm dở. Phải mặc đồ công sở đi làm với anh là quá đủ rồi. Bao giờ anh cũng gọi đồng phục là áo giáp.
— Oài, may quá, em không bắt anh phải mặc áo giáp đến. Anh đã thấy lo lo. Nhưng em biết không, anh sẽ không có gì phản đối nếu em mặc váy và đi giầy cao gót.
Có một lần tôi mua giầy cao gót. Cao lênh khênh. Màu đỏ. Bất tiện khủng khiếp. Phải khó khăn lắm tôi mới đi được đôi giầy ấy từ phòng ra nhà tắm. Marek cười, bảo rằng đôi giầy ấy chỉ để lên giường thôi. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng hăng hái sử dụng chúng lên giường. Không thể đi bằng đôi ấy được.
Nói chuyện xong là tôi chạy ngay ra cửa hàng. Mọi người đều đang sung sướng với pháo hoa, sâm-banh, với những mái tóc vuốt keo, còn tôi thì đi mua tất.
Marek bao giờ cũng thích tất. Có gã trai nào mà không thích tất nhỉ? Tôi mua hai đôi. Tôi vẫn chưa biết mình sẽ mang gì trên người ngoài đôi giầy cao gót đỏ. Ngoài tất, tôi còn lấy thêm đồ lót nữa. Tôi chuẩn bị cho buổi gặp với chồng mình y như đến buổi hẹn hò đầu tiên ấy.
Một sự thay đổi không tồi.
Tôi thấy rất thích thú.
Lần đầu tiên từ nhiều năm nay, trước cuộc gặp Marek tôi cảm thấy rạo rực trong lòng.
Tôi về nhà rồi tắm rất lâu. Tôi nhớ lại buổi đầu của chúng tôi. Tối tối tôi nằm trong bồn tắm và nghĩ mông lung về Marek. Tôi vẫn chưa biết là chúng tôi sẽ sống cùng nhau, trong tim tôi có một sự không chắc chắn ngọt ngào. Bây giờ cũng giống hệt như thế.
Tôi có ý muốn vặn nhạc to hết cỡ, sao cho có thể cảm nhận nó bằng từng phân tử trong con người tôi.
Tôi mặc tất, đồ lót, một chiếc đầm bó màu đen và đi đôi giầy cao gót đỏ.
Không quan trọng nếu Marek đến trong chiếc quần bò. Thậm chí anh có thể mặc đồ thể thao. Không quan trọng.
Khoảng mười tám giờ anh gõ cửa.
Tôi mở cửa.
Anh đứng ngoài cửa, tay cầm bó hoa.
Anh không mặc đồ thể thao. Anh không làm điều đó với tôi.
— Chúng mình đi đâu đó nhé? – tôi hỏi.
— Đầu tiên để anh ngắm em cái đã. Còn sau đấy, sẽ tính. – Anh cười.
Chúa ơi, tôi lại ngượng với những lời khen từ chính ông xã mình.
— Để em cắm hoa vào bình – tôi nói rồi nhún nhảy đi xuống bếp. Tôi cảm nhận được ánh mắt anh trên người mình... Và điều đó khiến tôi sung sướng.
Tôi quay lại phòng, nơi Marek đang ngồi. Anh không ngừng quan sát tôi.
— Có chuyện gì sao? – tôi hỏi.
— Không, không có chuyện gì cả. Đơn giản là trong khoảnh khắc anh quên mất, em đẹp biết bao.
Tôi lấy rượu vang và ly từ trong tủ ra. Marek rót rượu.
— Chúng ta uống vì cái gì đây? Hay là vì năm cũ sắp qua, để không bao giờ lặp lại nữa?
Tôi nghĩ đến Kuba. Đó là những kỷ niệm dễ thương. Hơi đa cảm một chút. Một nỗi nhớ, như nhớ về một đồ chơi mà bạn rất yêu thuở ấu thơ, nhưng bạn biết rằng bạn đã không thể chơi được nữa. Bạn phải chấp nhận cho người khác sử dụng nó, tuy có buồn.
— Tạm biệt năm cũ – tôi nói. – Đã có biết bao chuyện đã xảy ra trong năm nay – tôi nói thêm.
— Em có muốn nói về chuyện này không? – anh hỏi.
Nghe có vẻ rất nghiêm trọng. Tôi ngồi xuống cạnh anh. Chiếc váy để lộ ra viền tất đăng ten của tôi.
— Bao giờ anh cũng thích em mặc tất thế này. – Anh làm một động tác như thể muốn chạm vào chúng. Song anh đã không chạm.
Chúng tôi nhớ lại cặp đôi tuổi teen của lần hò hẹn đầu tiên. Đứa nào cũng muốn, nhưng lại sợ.
Bởi chúng tôi hiểu nhau quá rõ. Ngần ấy năm cùng nhau đã dậy chúng tôi đọc suy nghĩ của nhau, phản xạ của nhau. Thế mà lúc này chúng tôi bước từng bước hết sức nhẹ, như đi trên lớp băng mỏng.
— Vì năm cũ. Để cuối cùng thì nó cũng qua đi và để năm mới này sẽ tốt hơn nhiều lần. – Marek nâng ly chúc mừng.
— Và để cho năm tiếp theo còn tốt hơn nữa...
— Chính thế. Và vân vân...
Chúng tôi uống rượu vang. Người chúng tôi nóng lên từ bên trong. Marek đứng đậy bật nhạc. Sade. Bao giờ cô ca sĩ này cũng khiến tôi liên tưởng đến mùa đông. Tôi bắt đầu nghe đĩa này từ khoảng tháng mười một và tôi trải qua cả mùa đông với nó. Và năm nào cũng vậy.
— Cứ nhìn đĩa trong máy là biết được đang là mùa nào trong năm. – Marek cười. Hồi tháng mười một, anh thấy thiếu bản nhạc này quá.
— Anh có thể đến... Nghe...
Marek im lặng.
Một lát sau anh nói:
— Bây giờ anh đang nghe.
Chúng tôi ngồi, có vẻ như vô tình, cứ mỗi lúc một gần nhau hơn. Không như một cặp vợ chồng, không như một đôi đã có nhiều năm kinh nghiệm, mà như những cô cậu mới lớn chưa hề có kinh nghiệm gì, đang ở cái khoảnh khắc trước nụ hôn đầu tiên.
Marek lại rót thêm rượu. Phải chăng là để có thêm can đảm?
Ánh mắt của chúng tôi gặp nhau. Sade hát về một tình yêu không bình thường, còn đôi mắt đang đói của Marek thì chăm chú nhìn vào đùi tôi.
Tôi mở đùi trong sự bằng lòng câm lặng. Anh nhìn vào mắt tôi và anh đã hiểu. Rằng tôi rất muốn điều ấy, cũng như anh. Rằng anh không có gì phải sợ, rằng anh không cần phải uống rượu để lấy can đảm. Sự run rẩy của cảm xúc mà cả hai chúng tôi đều cảm thấy, đó là dấu hiệu chứng tỏ rằng lịch sử sẽ lặp lại. Dòng sông mà chúng tôi bước xuống không bao giờ là chính dòng sông ấy, cứ mỗi lần lại có thể cảm nhận những cảm xúc khác hơn và lần nào cũng cảm thấy trong lòng rạo rực.
Marek chạm vào diềm tất đăng ten một cách không tự tin cho lắm.
Anh nhìn vào mắt tôi và kéo mặt tôi lại gần mặt anh. Như thể vô tình, anh lướt qua đôi môi hé mở của tôi. Môi chúng tôi khẽ chạm vào nhau. Mắt anh hỏi rằng liệu anh có thể, liệu tôi có phản đối gì không? Tôi không trả lời. Tôi đưa lưỡi ra trước, để mình tan biến trong nụ hôn. Tôi chỉ mong nụ hôn ấy kéo dài mãi. Bàn tay Marek vuốt ve diềm tất đăng ten, đoạn lang thang lên cao hơn, cho tới tận phần để trần của cơ thể tôi. Tôi hối hả tuột bỏ váy và cởi cúc áo anh.
Tôi có cảm giác như mình đã làm một việc bị cấm nghiêm ngặt mà có thể sẽ bị ai đó bắt quả tang. Như thể tôi quên rằng mình đang ở trong nhà mình, với chồng mình.
— Tại sao anh lại không nhớ là em đẹp thế này nhỉ... - anh nói. – Điều này tôi không biết, đó là một cái gì đó mới mẻ... - Anh cởi áo nịt ngực của tôi bằng một động tác mất bình tĩnh.
— Không cần đâu, em sẽ cởi cho anh ngay bây giờ mà.
Anh dẫn tôi khỏa thân vào phòng ngủ, vừa đi anh vừa vứt một phần quần áo của mình. Chúng tôi nằm trên chiếc giường của chúng tôi, chiếc giường đã là nhân chứng cuộc sống chung của hai chúng tôi.
Marek biết rõ từng ngóc ngách trên cơ thể tôi. Trong ngần ấy năm, anh đã kịp học những phản ứng của tôi đối với từng động chạm dù là nhỏ nhất. Anh biết, cái gì mang đến cho tôi niềm khoái cảm mãnh liệt nhất, và anh sử dụng hiểu biết ấy một cách có ý thức.
Đó không chỉ là sex. Đó là tình yêu. Cả hai chúng tôi cùng biết, thế nào là “yêu nhau”. Với một người thích hợp ở một địa điểm thích hợp.
Đó có lẽ là hạnh phúc.
Có lần Kuba đã giải thích cho tôi, rằng không thể lội hai lần xuống cùng một dòng sông. Giờ đây thì cả tôi nữa cũng hiểu rằng, dòng sông vẫn chảy và khi ta lội xuống đó, mỗi lần lại lội xuống một dòng nước khác. Những giọt khác đang bao bọc thân thể chúng tôi.
Tôi hiểu ra rằng con cái, mang thai, đó không phải là những thứ khiến cho ước mơ của tôi trở thành hiện thực. Tôi không chỉ cần những thứ ấy trong cuộc đời. Đó chưa đủ để hạnh phúc.
Tôi cần cả người đàn ông. Tôi cần Marek, chồng tôi.
Tôi đã biết điều đó.
Đã có lúc tôi phân vân, sẽ như thế nào nếu cùng với một người khác. Giờ đây tôi đã biết.
Tốt hơn?
Khác hơn. Ít an toàn hơn, nhiều rủi ro hơn...
Nó giống như với những chiếc giầy...
Tôi thích giầy cao gót. Cả đôi màu đỏ cũng thế. Nhưng không phải cho hàng ngày. Hàng ngày tôi thích mang những đôi giầy thật thuận tiện.
Với giầy cao gót tôi có thể khiêu vũ được một đêm. Và sau đó chân tôi sẽ đau.
Những đôi giầy đi bộ tiện lợi, có thể không lịch sự lắm, có thể không làm ta thỏa mãn lắm, nhưng tốt hơn nhiều nhiều lần. Có thể dùng chúng suốt đời. Chúng bảo vệ ta trong mùa đông, chống lại cái nóng mùa hè, chống lại gió, mưa. Nếu như chúng được chọn tốt, ta còn không bị một vết chai nào.
Marek là như thế. Anh bảo vệ trước cái xấu và cho cái tốt. Tôi biết ơn Kuba, bởi sự quen biết với anh giúp tôi tự ý thức được, quả thật là hạnh phúc tôi đã có trong tầm tay.
Muộn, còn hơn không bao giờ...