Số lần đọc/download: 2881 / 5
Cập nhật: 2016-06-03 16:19:40 +0700
Chương 16
S
ong Lan tay vịn chiếc xe đạp Martin, đứng trước cổng trường Lê Qúy Đôn. Trước giỏ xe của cô có một chùm phượng đỏ thẳm. Người phụ việc vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt và chấm mấy giọt mồ hôi rịn bên thái dương của cô xong đã lùi về sau. Tiếng đạo diễn vang lên:
- Xong chưa? Chuẩn bị nhé. Bắt đầu!
Song Lan chầm chậm đưa mắt nhìn lên bảng tên nơi cổng trường, rồi thong thả dắt xe bước đi.
- Cắt! - Tiếng đạo diễn.
Cô khựng lại. Ông đạo diễn đến bên cô nhăn nhó:
- Trời ơi, Song Lan! Đã bảo với em rồi. Em phải diễn tả chứ. Hôm nay sao em cứ làm hỏng hoài vậy?
Cô ấp úng:
- Em có nhìn lên, có diễn tả mà.
Đạo diễn nhằn nhừ:
- Diễn tả khiểu thản nhiên và tươi cười như vậy à? Phải, em cười rất đẹp, nhưng cái tôi cần hôm nay là vẻ ngậm ngùi luyến tiếc kìa. Em cần phải diễn tả tâm trạng của một cô học trò trung học cuối cấp khi phải chia tay với mái trường thân yêu của mình kìa. Phải tiếc nhớ mênh mang buồn chứ đâu có hí hửng dửng dưng kiêu em vậy được.
Song Lan thở ra. Cái trường lạ hoắc chả có ấn tượng gì với cô. Đây chỉ là cảnh quay trước cổng trường, thậm chí cô chưa từng lần nào bước chân vô trong cả, vậy mà cũng bắt cô luyến tiếc nó. Khó lắm chứ bộ.
- Làm lại đi! - Đạo diễn hằng rõ giọng.
Cô nhún vai. Thì làm lại vậy. Lệnh của đạo diễn mà. Tuy rằng cái câu ra lệnh làm lại này có nghề nãy giờ đã phát ớn rồi, nhưng biết làm sao, khi người đạo diễn này là bạn của thầy Ánh Dương.
Cô vừa cần tiền, lại vừa nghĩ đến lời khuyến khích của thầy, nên cô kiên nhẫn với công việc mới làm có một hai lần mà chưa chi đã thấy quá cực này.
Lần diễn tiếp có lẽ cũng chưa đạt yêu cầu của đạo diễn, ông nhăn nhó và bực bội ra mặt. Song Lan cũng phát phiền, cô hỏi thẳng:
- Vẫn chưa được sao đạo diễn?
Đạo diễn phấc tay, nói giọng chán nản:
- Thôi đành vậy. Em trong khóa diễn viên cải lương mà, bắt em có cái nhạy bén và tinh tế của diễn viên điện ảnh thì chắc khó bằng được. Tạm như vậy cho rồi.
Lời nói của đạo diễn bỗng làm Song Lan nóng mặt. Cô ngẩng phất đầu:
- Em... xin lỗi, đạo diễn! Em sẽ làm lại lần nữa vậy.
Ông đạo diễn lắc đầu:
- Vừa tập vừa quay nãy giờ cũng hai ba tiếng đồng hồ rồi. Em chưa mệt nhưng máy quay của tôi cũng cần phải nghĩ đó. Thôi đi!
- Nhưng mà...
Cô ngập ngừng rồi dịu giọng nài nỉ:
- Em hứa sẽ cố diễn tả như ý đạo diễn, xin cho em thử một lần nữa. Lần này chắc chắn sẽ khá hơn.
Ông đạo diễn nhìn cô ngạc nhiên:
- Sao lần nữa lại có thể khá hơn?
Cô quả quyết:
- Chắc chắn là vậy. Em hiểu ý đạo diễn rồi.
Đạo diễn ngần ngừ một chút rồi đành gật đầu:
- Vậy thôi cũng được. Làm lại lần cuối đó nhé. Nếu không thành công thì tạm coi lần nào khá nhất.
Vào vị trí trước ống kính máy quay và những băng phản quang từ hai góc, Song Lan đợi tiếng hô bắt đầu của đạo diễn.
Cô tạm quên những chuyện phiền toái những lo toan trong ngày. Cô dồn sạch tâm trí mình, để nghĩ về quê nhà, nghĩ về những ngày còn cắp sách đến trường làng.
Tiếng hô to quen thuộc ấy cuối cùng cũng vang lên.
Song Lan ngoái nhìn tấm bảng tên trường rõ ràng trên cổng, nhìn thoáng màu đỏ của cây phượng vỹ vung trãi sau cổng sắt. Ánh mắt cô đầy vẻ tư lự.
Cô cũng sắp ra trường Cao Đẳng Sân Khấu - Điện Ảnh cũng là trường dạy nghề, nhưng tốt nghiệp xong rồi, có sinh viên nào trong khóa cải lương của cô được nhận ngay về đoàn diễn đâu.
Lớp chỉ hơn 20 mạng, nhưng vào những ngày mấp mé chia tay này, ai cũng ráng thu cho mình một nghề tay trái, tay trái nhưng lại kiến ăn được trước mắt.
Và cô, sự nghiệp ca nhạc trẻ không thành, cô sẽ đi về đâu?
- Cắt!
Tiếng hô lớn của đạo diễn làm Song Lan giật mình.
Cô chưa kịp tỉnh trí thì giọng vui mừng của đạo diễn vang lên bên tai:
- Khá lắm Song Lan! Chẳng những em lột tả được sự luyến tiếc về ngôi trường mà cònt hể hiện được vẻ ưu tư về tương lai của những cô học trò mới vừa tốt nghiệp trung học nữa. Lần này thì quá sức mong đợi của tôi.
Cô phì cười. Thì ra bài giảng về nhập tâm và liên tưởng của thầy cô trong trường sân khấu lần đầu tiên áp dụng đã có kết quả tốt như vậy.
Đạo diễn vỗ tay mấy lượt kêu gọi sự chú ý của toàn nhóm:
- Lần quay cuối rất tốt. Nghĩ ở đây được rồi. Anh chị em thu dọn đi để tìm quán ăn trưa.
Thoáng thấy bóng Huy vừa trờ tới, Song Lan vội lên tiếng:
- Xin lỗi đạo diễn, em về trước được không ạ? Em... có bạn đón.
Đạo diễn cười gật đầu:
- Lại có bạn đón. Bạn của em lúc nào cũng đúng lúc nhỉ. Thôi cũng được, em về trước đi.
Nhướng mắt nhìn ra hiệu cho người phụ tá, đạo diễn cầm phong bì đưa cho cô:
- Tiền cát sê của em đây, hôm nay tuy hơi cực, nhưng lần quay cuối em diễn rất khá. Cứ giữ như vậy nhé.
Cô vừa định bước đi, đạo diễn đã chợt kêu lên:
- Ánh quê mất. Chủ nhật tuần này có cảnh quay chiều, em nhớ có mặt lúc ba giờ trước nhà thờ Đức Bà. Nhớ mặc áo dài màu nhạt.
- Dạ, em nhớ rồi - Song Lan nhoẻn cười - Cám ơn đạo diễn.
Chào nhóm quay phim xong, cô chạy đến Huy. Chiếc xe to tướng của anh chờ cô phóng xuống đường. Anh hắng giọng:
- Hôm nay sao mà lâu dữ vậy hả em?
Đội lên đầu cái kết trắng để che bớt cái nắng gay gắt, cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh biết là lâu?
- Nãy giờ anh rảo qua đây ba bận rồi đó - Anh làu bày - Quay cảnh minh họa karaoke thôi mà cũng rườm rà. Có một cảnh cầm chùm hoa phượng với cảnh dắt xe đạp trước cổng trường thôi mà làm gì cứ quay đi quay lại hoài hết mấy tiếng đồng hồ. Anh chỉ rảo phía ngoài thôi còn phát mệt.
Song Lan tròn mắt:
- Anh biết hết trơn hả? Hôm nay anh cũng tập nhạc à? Sao lại rãnh tạt qua tạt lại ngó chừng em vậy?
HUy nhún vai:
- Tập có mấy bài nên xong sớm.
Nghe câu đáp của anh, Song Lan tủm tỉm cười một mình. Cô biết tỏng cái tính hay ghen của Huy. Chắc là anh phải bồn chồn khó chịu nên đã bỏ một bữa tập nữa rồi đây.
Khi nhận lời giới thiệu của thầy AD, thật ra cô đã biết trước anh sẽ không mấy hài lòng, nhưng đã mấy tháng rồi cô không có thu nhập gì đáng kể, đành tập sự và làm đại cái nghề quá phù phiếm này cho qua thời gian thôi.
Chồm lên vai anh, cô nói:
- Hôm nay em diễn không đạt, nên đạo diễn bắt làm lại, may mà lần cuối cùng cũng xong.
- Được không? - Huy hỏi.
Cô cười khoe liền:
- Ổng khen khá hơn mấy lần trước.
Huy im lặng không ừ hử gì. Song Lan khều vai anh:
- Em nhận tiền cát sê rồi, hôm nay em bao anh ăn trưa nha?
Huy nhăn mặt gạt đi:
- Thôi đi. Có chút đỉnh tiền mà bao với đãi cái gì.
Cô cãi:
- Thì lâu lâu cũng để em đãi anh một bữa chứ có gì đâu.
Huy trầm giọng lắc đầu:
- Em cứ cất đó đi, đừng có lộn xộn. Anh vẫn còn tiền mà.
Song Lan đành thôi. Cô đang có một dự định khác trong đầu.
Dạo này buổi tối Huy vẫn đi đàn, nhưng ban ngày anh chúi đầu nghiên cứu lại mấy cuốn sách vở kiến trúc gì đó mượn của thầy giáo cũ.
Cô sẽ dùng tiền cát sê của mình lần này để mua tặng anh một bộ sách mới. Người thầy của anh, cô đã có gặp qua, cô sẽ nhờ ông ấy cho ý kiến nên mua cuốn nào.
Mãi tính toán, cô không để ý rằng Huy cứ chạy vòng vèo ở mấy cond dường rợp bóng lá, khi phát hiện ra, cô kêu lên:
- Ủa, anh đi đâu vậy? Chưa đóib ụng à?
Huy ngần ngừ rồi lầm bầm trả lời cô:
- Hôm nay anh không muốn đi ăn ngoài quán nữa. Có một chỗ...
Song Lan ngạc nhiên thấy anh tăng tốc quẹo vào một con đường nhỏ yên vắng. Con đường không dài lắm, lại ít xe cộ.
Anh dừng lại ở một ngôi nhà có cổng rào sơn xanh đóng kín.
- Đi đâu vậy anh? - Cô lạ lùng hỏi.
- Em xuống đi. Tới rồi đó.
Song Lan ngơ ngác xuống xe và nhìn quanh. Chỗ này toàn là nhà dạng biệt thự, cửa đóng im ỉm, có hàng quán gì đâu, sao anh lại ghé đây nhỉ?
Chưa kịp thắc mắc, cô dã thấy Huy chồm người thản nhiên bấm chuông. Mất khoảng vài phút, cánh cửa được mo8? ra, và một người đàn bà với nét mặt kinh ngạc đứng sững người nhìn Trình Huy.
- Mẹ tôi ở nhà chứ hả dì Sái?
Dắt xe vào sân, Huy hỏi.
Người đàn bà sực tỉnh gật lia lịa:
- Có, bà chủ có trong nhà.
Không để ý đến vẻ hốt hoảng của Song Lan, HUy chống chân xe và quay lại nắm tay cô:
- Vào đây em!
Vẻ ngơ ngác, cô theo anh đi lên bậc tam cấp nhỏ vào một gian phòng khách mát mẻ và rộng rãi.
Một người đàn bà khác trong bộ đồ lụa màu vàng nhạt vừa bước xuống nhỮng bậc thang uốn lượn cầu kỳ bên trong. Bà xúc động khi thấy hai người.
- Huy! Con đã về à?
Giọng Huy vang lên:
- Mẹ dùng cơm trưa chưa? Con muốn về nhà ăn cơm một bữa.
Người đàn bà lặt đặt xuống hết bậc tam cấp:
- Hay quá! Mẹ đang định cho bày cơm đây, có con về ăn cơm thì còn gì bằng.
Thấy ánh mắt thỏang vẻ tò mò của mẹ, Huy cười nư:
- Quên nữa. Con muốn kể tới hai phần cơm trưa chứ không phải một đâu. Không biết dì Sáu hôm nay có nấu nhiều món không.
Bà Lưu cười.
Bà nói với con mà mắt vẫn ngắm nhìn nét ngượng ngập và ngơ ngác của Song Lan:
- Không đủ thì nấu thêm, dì Sáu xưa đến nay nấu nhanh lắm mà. Con lo chi chuyện thiếu phần, sao không lo giới thiệu với mẹ bạn của con đi.
Huy tủm tỉm nhìn sang Song Lan:
- Con không quên đâu, đây là bạn gái con, tên Song Lan. Còn đây là mẹ anh.
Song Lan hoảng hồn cúi đầu chào bà Lưu:
- Thưa bác.
- Cháu xinh quá.
Bà Lưu cười hài lòng.
Giờ cái kết vẫn còn trên đầu cô, Huy phì cười:
- Nhỏ ơi, đây đâu còn nắng nữa, để anh giữ nón dùm em cho.
Song Lan đỏ mặt nhìn bà Lưu:
- Cháu.. xin lỗi!
- Có gì đâu. - Bà Lưu cùng cười.
Mắt sáng rực nét vui mừng, bà lúng túng mất mấy giây rồi cuối cùng hỏi con trai:
- Đưa Lan lên phòng rữa mặt đi Huy, mẹ sẽ nói dì Sáu nấu thêm một vài món và dọn thức ăn. Nhanh lắm, chừng vài phút là xong thôi.
Câu hối thúc của mẹ làm Huy hơi ngạc nhiên, anh dắt Song Lan lên lầu, và mở cánh cửa căn phòng củ của mình. Căn phòng gọn ghẻ và ngăn nấp quá làm anh ngẩn người ra mất một lúc.
Vậy là mẹ vẫn luôn cho người quét dọn phòng ốc đợi anh về, mẹ vẫn luôn mong cái ngày anh trở về ngôi nhà mình, sau mấy năm trời sống lăng bật bên ngòai.
- Gì vậy anh? - Song Lan hỏi nhỏ.
Huy sực tỉnh:
- À, không có gì. Phía trong có phòng tắm, em vào rửa mặt đi cho tỉnh táo.
Khi trở ra, Song Lan với gương mặt tươi tỉnh hơn. Thấy Huy vẫn còn ngồi thừ trên giường nhìn ngắm một khung ảnh nhỏ, cô rụt rè đến bên:
- Anh Huy, em xuống phụ mẹ anh nấu cơm nhé?
Huy phì cười, kéo cô ngồi xuống cạnh mình:
- Xuống đó làm chi. Người đang nấu cơm ở dưới là dì Sáu thôi. Dì làm nhanh lắm, em khỏi lo.
Thấy cô có vẻ ấy nấy, anh giải thích:
- Mẹ anh chưa bao giờ biết nấu ăn đâu. Mẹ tuyên bố xuống bếp, chắc chắn chỉ là luẩn quẩn quanh đó để chờ thực đơn và hối thúc dì Sáu mà thôi. Em đừng bận tâm chuyện đó.
Vồ xuống mặt nệm kế bên, anh nói:
- Ngồi xuống đây với anh.
Song Lan ngồi xuống, cô liếc qua khung hình trên tay anh:
- Hình gia đình anh à?
Anh chuyền cho co xem:
- Ừ! Đây là hình lúc anh mới thi tốt nghiệp trung học. Trong hình là ba mẹ. Còn thằng nhóc lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, cười toe toét ở giữa là anh đó. Năm đó anh đậu điem cao, nên thấy điệu bộ hạnh diện ghê không. Cứ y như là mình vừa đọat giải Nobel không bằng.
Cảm thấy giọng anh cố đùa, nhưng vẫn đang xúc động với khung ảnh củ kỷ đó, cô ngấm tấm hình rồi nói nhẹ nhàng:
- Anh thật hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương anh như vậy.
Huy ngẩn nhìn. Anh choàng tay qua vai cô:
- Anh cứ thường nghe em nhắc đến ngọai thôi, chứ ít khi em nhắc đến cái chết của ba mẹ. Họ mất đã lâu chưa?
- Hồi em mới bốn năm tuổi. Lúc đó nhỏ quá, vả lại người lớn đều giấu em, nên em cứ đinh ninh rằng ba mẹ chỉ đi vắng đâu đó một thời gian.
Cô so đôi vai giọng buồn buồn:
- Có điều thời gian này dài quá.
Anh vuốt mái tóc cô:
- Em không lạ lùng về sự vắng mặt của ba mẹ sao?
Cô lắc đầu:
- Có chứ, nhưng em hỏi thì không ai nói thật hết. Vì lúc đó em đang bệnh phải nằm viện, em yếu lắm, nên mọi người không muốn em phát hiện rằng mình sẽ thiếu ba mẹ vĩnh viễn, ai cũng nói dối là ba mẹ mới gia nhập một đòan cải lương, phải đi xa để diễn và gửi em cho mấy cô chăm sóc.
Cô nhỏ nhẹ:
- Từ nhỏ, em đã có bản tính là ngốc nghếch và rất dễ tin, nên dù đôi khi buồn nhớ mẹ, hoặc thắc mắc mơ hồ, nhưng em vẫn không dám hỏi nhiều, vẫn cứ tin rằng ba mẹ vừa theo một đòan hát nào đó đi diễn ở đâu xa lắm, chưa về được.
- Rồi sau đó ra sao?
Song Lan nhún vai:
- Em hết bệnh, họ đưa em về nhà nội ở một vai năm học mẫu giáo. Sau đó bên nội làm thủ tục đi nước ngòai, em mới được chuyển về ngọai. Lúc đó em đã hiểu biết một chút, và tạm quên với sự thiếu vắng ba mẹ, ngọai mới cho em biết sự thật.
Huy thở dài và nắm lấy mấy ngón tay mảnh dẻ của cô. Anh không lên tiếng, nhưng cử chỉ nhẹ nhàng như đồng cảm sâu sắc.
Song Lan chợt nhìn anh:
- Anh có biết cái tên của em có nghĩa gì không?
Huy mỉm cười:
- Anh nghe thấy quen tai, nên đã có lần hỏi người quen rồi. Cái song lan là nhạc cụ gõ nhịp trong đòan hát mà, phải không?
Cô gật đầu kể:
- Ba mẹ em ngày xưa quen nhau trong đòan hát, cả hai người đều rất mê những câu vọng cổ, những điệu hò, nên khi sinh ra em, đã chọn cho em một cái tên bình thường với sân khấu, nhưng lại lạ lẫm với người không chuộng cải lương.
Huy nhìn cô:
- Em vẫn còn mê cải lương lắm à?
- Tất nhiên. Học khoa cải lương là tự em chọn cho mình mà anh. - Cô cười - Mấy câu vọng cổ, mấy điệu Nam Xuân, Nam ải là vốn liếng của ba mẹ, là tình yêu của ba mẹ để lại cho em đó. Hồi nhỏ, em hay luẩn quẩn bên ba mẹ khi cả hai hoc tuong, em đã nhấp tâm và yêu thích những điệu ca cổ từ xa xưa đó.
Cô chép miệng nói:
- Có lẻ anh cho là lạ lùng, ngớ ngẩn. Vì em không nhớ rỏ lắm hình dáng ba mẹ ra sao, nhưng mọi nghi ngân nga những điệu hát quen thuộc ấy, em lại mơ hồ cảm nhận được tình yêu thương ngày trước của ba mẹ dành cho mình.
Huy nhìn cô một thoáng rồi hỏi dò:
- Sân khấu cải lương dạo này hầu như không trụ được nữa. Em vẫn có ý tưởng theo nghề chứ?
Cô cười:
- Em hiểu tình hình này. Nên như anh thấy đó, em không thích đi hát, không thích đống những cảnh phim karaoke, nhưng em muốn lấy ngắn để nuôi dài, muốn làm tạm những việc vật vảnh trái nghề để hy vọng cho ngày mai.
Không để ý đến vẻ trầm ngâm của anh, cô nói bằng một giọng lạc quan:
- Em vẫn tin là dù thế nào đi nữa, sẽ cũng có lúc người ta tìm về cọi nguồn. Cải lương là tinh hoa của văn hóa dân tọc, cải lương sẽ không bao giờ phải lụi tan và biến mất đâu. Em tin như vậy.
Có tiếng gõ nhẹ cửa bên ngoài, rồi giọng dì Sáu bảo đã dọn cơm cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Huy đưa Song Lan đi xuống lầu. Chân máy móc bước sau cô, anh đang lởn vởn một ý tưởng mới mẻ vừa chợt đến trong đầu.
Chuyến đi về quê ngoại làm Song Lan và cả Huy mệt nhoài. Đi đường đã mệt, về nhà trọ nghĩ đến phải leo lên mấy tầng lầu lại càng mệt hơn.
Huy dành phần xách hai cái túi du lịch, anh cầm mấy lá thư và tin nhắn từ chỗ bà Bính liền hối Song Lan lên phòng.
Leo lên hết thang, cô dựa tường đợi anh mở chìa khóa phòng dùm cô.
Cánh cửa chỉ vừa mở là cô đã tràn vào và ngồi phịch xuống sàn thở ra sung sướng. Huy nhìn cô phì cười:
- Mệt lắm à? Sao em không rửa mặt cho khỏe.
Tay gỡ đôi sandal, cô lắc đầu quầy quậy:
- Cho em nghỉ mấy phút đã, rửa mặt hay tắm táp gì cũng chút nữa, em mệt muốn đứt hơi rồi đây.
Huy đặt mấy túi xách vào góc phòng:
- Tại em chứ ai, đã bảo em ngủ sớm đi, lấy sức sáng nay về, em lại cứ nhỏ to tâm sự với bà ngoại suốt đêm, để đến sáng dậy không nổi.
Song Lan lè lưỡi:
- Em cũng không biết sao bây giờ dỡ vậy, lên xe đã dựa anh ngủ một chập rồi mà vẫn còn mệt.
Huy chỉ cười không nói gì, anh nhìn sơ qua mấy cái thư vẫn còn cầm trên tay.
- Thư của ai vậy anh? - Song Lan hỏi.
Huy đưa cả cho cô, giọng là lạ:
- Cả hai cái là của em hết.
Song Lan ngạc nhiên. Cô bới lại mớ tóc cho gọn rồi cầm xem. Một phong bì không có tên người gửi, cái còn lại bên ngoài có dấu đóng in rõ mấy hàng chữ "Đài Phát Thanh Thành Phố", cô kêu lên:
- Đài Phát Thanh? Anh ơi, là thư báo của Đài Phát Thanh.
Huy gật:
- Em mở ra xem đi.
Song Lan ngập ngừng rồi ngẩng lên nhìn anh:
- Anh xem chung với em đi.
Huy cười nhưng cũng chiều ý cô, anh ngồi xuống bên cạnh sau khi với lấy cho cô cái kéo nhỏ.
Tay run run, cô cắt viền và mở phong bì, tờ thư báo bên trong chỉ vỏn vẹn có mấy hàng, nhưng cô cứ đọc đi đọc lại hàng phút. Rồi cô nhìn anh.
- Có phải vui quá không nói nên lời nói không? - Huy cười hỏi.
Cô bật lên tràng cười:
- Chà, anh nói đúng quá xá, em đang mừng đến phát điên đây. Anh có biết thư báo gì không? Em trúng tuyển rồi đó. Em trúng tuyển rồi.
Vẻ mặt rạng rỡ, cô chụp tay anh say sưa nói:
- Hôm đó em đi hát thử, em thấy nhiều người đến dự thi quá nên cũng có chút sợ, anh nhớ bữa đó em nắm tay anh miết không? Cũng nhờ anh giúp em trấn tĩnh lại, may thật, bây giờ thì đậu thật rồi.
Đang huyên thuyên, chợt cô khựng lại nhìn anh.
Ánh mắt cô như có điều kinh ngạc. Huy chột dạ:
- Gì vậy?
- Sao em thấy... anh không có vẻ mừng giống em.
Huy phì cười:
- Anh mừng chứ, sao lại không. Em được nhận làm cộng tác viên chương trình ca cổ của Đài Phát Thanh thì anh phải mừng chứ, không thấy nãy giờ anh cùng cười vui với em à?
- Nhưng... cái mừng của anh không giống em - Song Lan nhăn trán như suy nghĩ - Ồ, hồi nãy anh cũng không có hồi hộp giống em. Anh cứ tỉnh bơ như là.. như là...
- Như là gì?
Cô tìm lời để diễn tả:
- Em thấy cứ như là.. anh coi qua cái thư này trước rồi vậy.
- Bậy nè - Huy nghiêm mặt - Thư của em mà, sao anh lại xem trước làm gì. Hơn nữa anh với em từ quê lên, dì Bính mới đưa xấp thư cho anh mà, bộ em nghĩ...
Song Lan vội sửa lời:
- Không phải, em nói sai. Ý em là giống như.. Ánh, giống như anh có biết qua nội dung cái thư này vậy, tức là.. anh Phú là bạn cũ của anh mà, ảnh chủ nhiệm chương trình này, không biết...
Cô nói giọng dò dẫm:
- Không biết có phải anh nhờ ảnh giúp đỡ cho em không?
Huy nghiêm mặt:
- Sao em lại nghĩ anh làm vậy? Em có giọng ca tốt thật mà. Sao không tin tài mình? Em trúng tuyển là vì giọng hát của mình, anh cần gì phải nhờ vả ai.
Song Lan ngập ngừng:
- Thật à? Em đậu là nhờ sức mình à? Anh thật không nhờ người ta?
Huy lườm cô:
- Khổ quá, anh tin vào em mà em lại nhát quá, không dám tin vào mình.
Cô bẽn lẽn:
- Tại em sợ...
Huy lắc đầu:
- Sợ cái gì mà sợ. Em hát hay thật mà.
Cô tròn mắt nhìn anh:
- Nhưng... anh đã nghe em hát vọng cổ bao gio đâu mà khen em?
Thôi chết! Huy gãi tóc ngần ngừ rồi đành thú thật một nữa:
- Ờ thì... hôm trước anh có tình cờ gặp anh Phú ngoài phố.
Thấy miệng cô đang tròn như chữ không, anh vội giải thích một hơi:
- Nói chuyện vài câu thì ảnh có nhắc qua em, và khen em hôm đó hát rất hay, phong cách hát cũ, giản dị mà ngọt ngào, sâu lắng, không cần luyến láy quá nhiều như một số diễn viên theo phong cách mới bây giờ. Đài Phát Thanh chính là cần những chất giọng như em...
Song Lan vỡ lẽ, cô mau mắn ngắt lời anh:
- À! Em biết rồi, họ đang muốn tìm người hát theo phong cách cũ đó, cho nên em trúng tủ, phải không?
Huy thở phào:
- Em... thông minh ghê.
Cô cười thích thú nói thêm:
- Vì vậy nên anh mới đoán trước là có thể em được chú ý, nên bữa nay có thư báo, anh cũng tỉnh bơ chẳng ngạc nhiên gì hết.
Huy vỗ tay cười:
- Đúng luôn. Em biết hết, hay thật!
Cô cười toe:
- Em đoán đại vậy thôi mà.
Mắt lấp lánh niềm vui, cô thỏ thẻ:
- Anh nè, anh thấy tháng này tụi mình hên không. Em thì được nhận vào làm cộng tác viên cho Đài Phát Thanh, còn anh thì lại được giao thiết kế một công trình. Nếu mình làm tốt, thì có thể mai mốt đây, em sẽ khỏi đi đóng mấy cái phim karaoke, và anh thì chính thức trở lại nghề cũ, khỏi cần tối tối đi đàn nữa.
Huy nhìn cô cảm động:
- Ừ, tuy chỉ là thiết kế xây dựng một tiệm ăn nhỏ, nhưng anh sẽ xem đây là công trình quan trọng nhất để cố gắng đầu tư tâm trí vào nó, anh có trở lại với nghề kiến trúc hay không, phải trông vào kết quả của công trình này.
Song Lan ghếch cằm lên vai áo anh:
- Hôm trước đi thi tuyển, anh đã ủng hộ em rồi, bây giờ đến em ủng hộ anh hết mình.
Huy nheo mắt nhìn:
- Ủng hộ anh? Bằng cách nào đây?
Cô hơi lúng túng:
- Ờ thì... Có nghĩa là trong thời gian này, anh cần gì cứ lên tiếng, em sẵn sàng làm hết.
- Thật không? - Anh cười cười.
- Thật chứ.
Chợt như nhớ ra điều gì, cô đỏ mặt giao hẹn:
- Nhưng không như anh nghĩ đâu.
- Thông minh dữ, em biết anh nghĩ gì à?
Song Lan trợn mắt:
- Sao lại không? Đầu óc anh hắc ám thấy mồ. Mấy lần trước tại em không kịp đề phòng đó thôi. Bây giờ em khôn ra một chút rồi, anh đừng hòng giở cái tật hễ hứng chí thì mi ẩu người ta, bất kể có mặt người khác, bất kể là đang ngồi ở quán nước.
Huy nói ngay:
- Vậy thì trừ lúc vào quán nước, trừ lúc có người khác, chỉ có anh với em thôi thì anh có quyền "ẩu" chứ gì?
Song Lan phì cười, cô trề môi:
- Ai nói anh vậy? Ở đâu mà ra cái quyền ngang xương đó?
Huy phá lên cười:
- Vậy cũng không được sao? Đừng có quên là em đem anh về ra mắt với ngoại rồi, ngoại chịu anh là cháu rể tương lai rồi. Em chẳng thể nào mà có cơ hội quay lại với cái anh chàng Ngàn đeo vàng đầy mấy ngón tay đó đâu.
Cô lườm anh:
- Đã nói anh đừng nhắc Ngàn rồi mà. Hôm bữa anh cứ tỉnh bơ nói chuyện mà như kình với anh ta làm em sợ gần chết. May mà không có gì xảy ra. Anh không biết chứ Ngàn nóng nảy và hung dữ nổi tiếng ở đó.
Huy nhún vai:
- Chỉ là vẻ ngoài nhát thiên hạ, hắn chỉ dám hung dữ với người yếu đuối mà thôi. Anh nói chuyện nghiêm chỉnh thì hắn lại huênh hoang khiêu khích, đến khi anh hết chịu nỗi sẵn sàng nghing hắn thì hắn lại lãng đi.
Song Lan cười:
- Anh ta là vậy mà. Có điều dù gì thì anh ta cũng có chút quan hệ bà con, nên em ngại chuyện không hay xảy ra.
Huy nắm tay cô cười:
- Anh biết. Anh cũng đâu có muốn lần đầu về ra mắt ngoại em mà bị điểm xấu.
Song Lan mỉm cười dựa vào Huy.
Đưa anh về quê, cô biết tướng tá anh bặm trợn, không cởi mở, nên cứ sợ vẩn vơ rằng sẽ làm ngoại không yên tâm.
Nhưng thật may khi ngay bữa đầu tiên, Ngàn nghe mợ báo tin cô về cùng một người lạ, anh ta đã tìm đến. Sự giáp mặt giữa hai người thanh niên có vẻ ngoài dữ dằn như nhau khiến cô nhận ra sự khác biệt quá xa giữa hai tính cách.
Cách xử sự chín chắn, đúng mực nhưng ẩn chứa sự lì lợm, không dễ chịu thua ai của Huy làm Song Lan cảm thấy hãnh diện.
Có lẽ Ngàn sau vài phút cố hung hăng dọa dẫm cũng nhận ra điều này, nên cuối cùng, anh ta tiu nghỉu bỏ về với cuộc gây hấn bất thành.
Mấy ngày sau đó, cô lại có thêm niềm hạnh phúc mỗi khi cô nghe ngoại hối mình dọn cơm, giăng mùng cho anh hoặc rầy la cô vì đôi lần cô bướng bỉnh cãi anh.
Ngoại hài lòng khi có anh bên cô. Còn mẹ của anh, bà có hài lòng khi có đứa con dâu vừa chậm lụt, vừa ngốc nghếch như cô không?
Song Lan chưa biết câu trả lời.
Thỉnh thoảng Huy đưa cô về thăm nhà, mẹ anh đối với cô khá dịu dàng, thân thiện, nhưng điều làm cô có đôi chút lạ lùng là đối với anh, bà có một vẻ gì đó rất khác thường. Bà yêu thương con trai, điều đó quá hiển nhiên rồi, nhưng đi kèm với tình yêu thương dường như là sự e dè, ngại ngùng vậy.
Song Lan không dám hỏi Huy tại sao, cô đoán là nhà anh có truyền thống cổ hủ, chắc trong gia đình anh coi trọng vai trò người đàn ông hơn hết.
Và nếu cô có trở thành một thành viên trong gia đình anh, chắc chắn cô cũng phải chịu ảnh hưởng cái truyền thống cũ kỷ này.
Cô biết Huy là người cao ngạo, nhưng chỉ ở nhà anh, anh mới lộ rõ nhất cái tính chuyên quyền và phong cách chủ nhân ông.
Tuy vẫn lễ phép với mẹ, nhưng từ sự dè dặt ẩn giấu của bà, cô nghĩ anh phải độc đoán và khó tính ghê lắm.
Song Lan chép miệng nén tiếng thở dài. Mình yêu anh, nhưng nếu mai sau về làm vợ anh, không biết mình có chịu đựng nổi cái tính chuyên quyền kiểu đó không?
Cô lẫn thẫn tự hỏi. Và nếu như mình không chịu nổi thì... mình có thể thay đổi được tính anh không?
- Nghĩ gì mà thừ người ra nãy giờ vậy em? - Huy chợt lên tiếng hỏi.
Song Lan giật mình ngóc dậy:
- Đâu có, đâu có gì anh.
Huy hắng giọng:
- Vậy à. Nếu không mơ mộng gì đặc biệt thì Nô tỳ Isaura đời mới ơi, nhường em rửa mặt tắm táp trước, sau đó thay đồ, nhớ diện một chút, đợi anh tắm xong thì ta đi.
Cô ngạc nhiên:
- Đi? Đi đâu giờ này hả anh?
Anh lừ mắt với cô:
- Còn hỏi? Đi ăn tối chứ đi đâu. Em không biết đã gần bảy giờ rồi à? Anh đói bụng gần chết.
Song Lan phá lên cười. Cô lắc đầu trêu cái tính háu đói của anh rồi đến bên tủ soạn lấy khăn và bộ quần áo mặc chạy ra nhà tắm.
- Trong lúc em tắm, anh về phòng cất đồ đi.
- Được rồi, khỏi lo cho anh.
Huy mỉm cười nhìn theo cô. Còn một mình trong phòng, anh lười biếng không về phòng mình cất hành lý vội mà nằm dài xuống sàn tự cho mình vài phút thư giãn.
Quê Song Lan thật ra không phải xa xôi lắm, nhưng chuyến đi qua phà chờ đợi có hơi rườm rà.
Ở lại mấy ngày, cô vui tươi, hớn hở quá chừng.
Anh thích cùng cô thăm vườn, thích ngắm cô nhàn nhã đi quanh mấy góc nhãn tìm trái hạt tiêu, thích được cô dắt tay mình đi thám thú cùng khắp và kể cho mình nghe cô thường hái trộm hoa ở đâu, có lần té u đầu chảy máu ở đâu.
Vẻ mộc mạc, dễ thương của cô khi kể những chuyện nhỏ nhỏ xa xưa ấy khiến anh yêu cô hơn.
Anh đã dặn lòng mình rằng cho dù mai sau có bận bịu công việc thế nào, cũng phải ráng mỗi năm một lần đưa cô về thăm quê thăm ngoại vài ngày.
Gió đưa tờ thư báo bay xuống cạnh chỗ Huy nằm, anh nhặt nó lên.
Vậy là cô đã có thể đạt được ước muốn đơn giản mà dễ thương của mình. Hát trong chương trình ca cổ không phải là một nghề chính, nhưng anh đã có sẵn dự định rồi.
Cuối năm lấy nhau, anh sẽ đưa cô về nhà, và những công việc nội trợ linh tinh bên mẹ anh, sẽ làm cô bận rộn.
Cuộc đời làm vợ và nhất là cuộc đời làm mẹ tiếp theo sau đó, sẽ lấp đầy những khoảng thời gian ngoài công việc ở Đài Phát Thanh của cô. Cô sẽ chẳng cần phải bon chen để tìm thêm công việc nào nữa, và anh với cô sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất.
Huy mỉm cười. Song Lan vẫn khờ khạo và dễ tin. Nhưng anh yêu cô nhất điểm này. Sự ngây thơ và lạc quan của cô đã giúp anh xua đi những ám ảnh về những tổn thương xảy ra đối với gia đình mình, bản thân mình.
Anh không định kể hết cho cô nghe về những điều này, sẽ còn một số chuyện anh không cho cô biết. Nhưng anh tin đó là cách tốt nhất.
Chú Ánh có lần phàn nàn riêng với anh là Song Lan khờ quá, nhất là sự xét đoán về cuộc sống chung quanh. Anh đã cười và trả lời rằng có anh bổ khuyết cho cô rồi. Dù biết trả lời như vậy là tự cao, nhưng anh thật sự nghĩ nếu đầu óc mình nhạy bén hơn cô mấy phần thì lại càng phải có trách nhiệm lo lắng cho cô hơn nữa.
Gió chiều từ khung cửa sổ thổi vào mát rượi. Huy mơ màng nghĩ đến sự có mặt của Song Lan bên cạnh suốt cuộc đời mình.
Khi Song Lan tươi tỉnh quay về phòng, cô thấy anh nằm ngủ quên luôn trong phòng mình, mớ hành lý vẫn ngổn ngang trong góc.
Tần ngần một chút rồi cô chắc lưỡi khép cửa lại. Che miệng giấu một tiếng ngáp dài, cô nghĩ mình cũng không nên đánh thức anh. Cô không đói bụng, chỉ thấy mệt và buồn ngủ mà thôi.
Lười biếng nằm xuống cạnh anh, cô loáng thoáng nghĩ nếu sau vài tiếng chợp mắt, tỉnh dậy họ cũng còn có thể dắt tay nhau xuống phố mua hai cái bánh bao đầu ngõ cứu đói cho cả hai. Ông già ấy luôn bán bánh bao tới tận khuya mà, lo gì.
Gọi hai tô phở xong, Huy quay qua Song Lan và phát hiện cô đang nhìn anh vẻ là lạ:
- Gì vậy em?
Cô xịu mặt:
- Anh không hỏi em ăn gì mà cứ gọi phở tái thêm hột gà.
Huy ngạc nhiên:
- Em không thích ăn phở tái à?
Cô phụng phịu:
- Không phải thích hay không thích, mà em đang nghĩ.. hình như anh hơi độc tài.
- Anh độc tài? Chỉ có gọi giúp em món ăn mà em cũng nói anh độc tài? Sao hôm nay...
Anh trợn mắt nhìn cô một thoáng rồi chợt phì cười:
- Thôi được, anh xin lỗi, có lẽ anh cũng có chút độc tài thật.
Gương mặt cô có chút hài lòng khi nghe anh dễ dàng nhận lỗi. Huy chặc lưỡi:
- Tại anh cứ nghĩ đơn giản là em với anh giống nhau, vả lại phở tái ăn bổ, thêm hột gà nữa càng tốt cho chú nhóc của mình, nếu em không thích thì gọi món khác vậy.
Huy ngoắc người phục vụ lại:
- Xin lỗi anh, cho tôi gọi lại.
Anh quay qua cô:
- Em ăn gì?
- Em...
Đột nhiên, Song Lan bỡ ngỡ nhìn người phục vụ, rồi lại nhìn Huy. Thật sự cô chỉ bực anh vậy thôi, chứ không nghĩ mình sẽ ăn món phở gì khác. Cô cảm thấy lúng túng trước vẻ chìu chuộng của Huy và trước ánh mắt chờ đợi của người phục vụ.
- Chị dùng gì ạ? Tái, nạm, gầu, gân hay phở gà - Người phục vụ lên tiếng nhắc.
Song Lan bối rối với tràng quảng cáo đó, cô thấy mình xìu xuống, hết muốn tranh với Huy quyền gọi món gì nữa.
- Chị à! - Người phục vụ hơi sốt ruột.
Cô liếc nhìn Huy trong khi ấp úng:
- Ánh, ơ... xin lỗi! Cho tôi... cho tôi một tô phở... giống ảnh cũng được.
"Ảnh" của cô đang ngó lên trần cố nhịn cười, còn người phục vụ thì sau cái trợn mắt chưng hửng, anh ta cẩn thận hỏi lại:
- Anh này gọi phở tái thêm hột gà.
- Ừm... Thì tôi cũng vậy đó.
Người phục vụ nghe tiếng gắt khẽ của cô liền khôn khéo dạ dạ bỏ đi. Song Lan liếc nhin Huy làu bàu:
- Anh có muốn cười chọc quê em thì cười ha ha đại đi.
Huy khịt mũi thanh minh:
- Anh đâu dám chọc quê em đâu.
Song Lan sượng sùng:
- Còn nói. Em biết tỏng anh đang ngạo em. Thú thật là.. em chỉ thấy ấm ức khi lúc nào anh cũng xem em như con nít, không bao giờ họi ý kiến em hết, nên em mới nói vậy thôi.
Huy chột dạ ngưng ngay ý định trêu cô, anh ngẫm nghĩ rồi gục gặc đầu:
- Ừ, hình như thỉnh thoảng anh cũng tỉnh bơ quyết định hết mọi việc, như vậy không tốt lắm.
Song Lan đính chính:
- Không phải không tốt lắm, em biết tất cả những quyết định của anh đều dúng, em biết em dở nhiều chuyện, nhưng đôi khi.. - Cô ngập ngừng - Không được hỏi ý kiến gì, cứ theo sư; sắp đặt của anh, em cảm thấy mình giống như đứa trẻ chưa lớn hoặc giống như người vô dụng vậy.
Huy vội nghiêm mặt:
- Bậy nè, ai nói là em vô dụng đâu, sao em lại nghĩ lẩn thẩn như vậy.
- Thật mà, không hiểu sao gần đây em hay có cảm giác đó, thấy buồn lắm nhưng không biết nói sao để anh hiểu.
Huy cầm tay cô dịu dàng:
- Anh hiểu em rồi. Tại anh không khéo thôi. Em nói đúng, đáng ra phải hỏi ý kiến em nhất là những chuyện liên quan đến em, nhứng anh lại cứ quyết định bừa. Đó chỉ là vì anh lo cho em quá thôi chứ không có gì đâu.
Thấy cô vẫn tần ngần, anh nhẹ nhàng hơn:
- Em không hề vô dụng tí nào, bằng chứng là em đã làm rất nhiều việc mà chả ai làm được. Chương trình ca cổ từ khi có em liên tục được yêu cầu phát đi phát lại. Em đã cố gắng và em đã khá thành công rồi, cái tên Song Lan bây giờ đâu có xa lạ gì với người yêu ca cổ nữa.
Cô nhìn anh:
- Anh nghĩ là... em cũng có chút thành công à?
Huy mỉm cười:
- Còn gì nữa. Vợ của anh giỏi lắm mà.
Câu nói của anh hiệu nghiệm. Song Lan như tan mất áng mây mù trong mắt khi nãy, cô nguýt anh:
- Ai làm vợ anh hồi nào?
Huy nháy mắt:
- Bây giờ thì chưa, nhưng đến chủ nhật tuần này thì phải rồi. Em không thoát khỏi anh đâu, nhất là bây giờ anh đã... thế chấp đứa con của minh cho em giữ rồi.
Cách nói của anh làm cô đỏ mặt:
- Anh lại vậy nữa rồi. Em đã ngượng mà anh cứ nhắc hoài.
Huy trợn mắt:
- Cái gì mà ngượng, có con là chuyện tốt chứ bộ.
- Nhưng... có con trước ngày cưới vẫ n là... không đúng lắm.
Huy phì cười:
- Anh thấy chẳng cơ gì không đúng hết. Mình cũng chỉ có vài ngày nữa là lấy nhau rồi. Chuyện có con sớm muộn gì cũng vậy thôi. Bộ em ngại mẹ anh khó tính à? Đừng lo, mẹ anh đâu có cổ hủ kiểu đó.
- Không phải em ngại mẹ.
- Hay em sợ mặc áo cưới không đẹp? Anh nghĩ mới hai tháng thì đâu có mất dáng đâu mà lo, em vẫn thon thả lắm mà ngại gì.
Song Lan im lặng một lúc rồi cô chép miệng:
- Thật ra em cũng không biết mình ngại gì nữa. Từ hôm trước biết là có thai, em cứ lo lo sợ sợ.
Huy mỉm cười nhìn cô:
- Thôi được rồi, nhìn anh nè.
Cô nghe lời anh. Ánh mắt anh điềm tỉnh và thành thật như lời anh nói vậy:
- Em đừng nghĩ ngợi lung tung. Anh yêu em. Mình sắp cưới nhau rồi. Những điều đó là thật. Anh hiểu nỗi lo sợ của em. Mọi việc có vẻ nhanh quá, phải không? Nhưng em tin anh đi. Tất cả mọi chuyện là thật. Chúng ta sẽ lấy nhau, mình sẽ có một chú nhóc, hay cô nhóc dễ thương. Lúc đó, em sẽ thấy những chuyện lo lắng này là quá lo xa, quá nhạy cảm mà thôi.
Anh nói khoan thai, nhưng với một vẻ quả quyết chắc chắn. Song Lan nhìn anh và thấy lòng mình dịu lại. Bàn tay cô đang được anh nắm gọn đầy mạnh mẽ và tự tin.
Người phục vụ mang cái khay có hai tô phở nghi ngút khói đen. Song Lan sực tỉnh, cô rút tay lại để anh ta đặt món ăn lên bàn. Mắt cô nhìn Huy qua màn khói nóng của mấy tô phở và cô nhoẻn miệng cười.
Huy thở phào nhẹ nhõm khi thấy lại nụ cười ngây thơ của cô vợ sắp cưới. Cầm đôi đũa cô vừa đưa, anh buột miệng:
- Em nếm dùm anh luôn đi.
Song Lan tròn mắt nhìn anh, rồi lập tức cô vui vẻ gật đầu:
- Để em. Em biết anh không thích ăn tương, nhưng ăn nhiều ớt và chanh.
- Cha, em hay quá.
Cô cười thích chí khi tỉ mỉ nêm nếm cho anh. Huy gật gù ngắm nhìn cô, lòng tự nhủ thỉnh thoảng nên "làm biếng" kiểu này. Cô bực mình tính độc tài của anh, nhưng lại rất thích khi được nhờ vả, lạ thật! Làm biếng mà được vợ lo lắng, săn sóc chu đáo với vẻ tự nguyện dễ thương thế này thì thật là một đặc ân cho những ông chồng như mình.
- Rồi đó anh.
Huy gật đầu kéo tô phở về. Gắp phở đầu thật ngon. Anh nheo mắt ngạc nhiên khi cô cười tíu tít:
- Sao anh? Vừa miệng phải không? Em biết em nếm đúng ý anh à.
- Ùm, em giỏi ghê!
Huy nói với vẻ khâm phục và hài lòng thực sự. Chắc là cô cũng đã nhiều lần để ý cái khấu vị hơi khó tính và không giống ai của anh. Cô vợ của mình cũng tỉ mỉ đó chứ, đâu phải lúc nào cũng vô tư và đểnh đoảng đâu.
Đang ăn, bỗng anh thấy cô khựng lại đôi đũa và mở to mắt nhìn qua vai mình. Huy quay lại, có một đôi nam nữ đang bước vào quán, họ cũng lập tức nhận ra hai người.
Thế có vẻ kinh ngạc nhìn Song Lan rồi sầm mặt khi nhìn qua anh. Hắn lửng khửng rồi quay người đi trở ra.
- Anh Thế! Đợi em với.
Cô gái đi cùng hắn kêu lên. Trước khi đuổi theo Thế, cô ta còn quay lại ném về phía Song Lan cái nhìn ganh ghét và tức tối.
Huy quay lại. Song Lan vẫN nhìn theo bóng họ.
- Ai vậy em? - Anh hằng giọng, cố dằn cơn ghen đang nhấp nhỏm trong lòng.
CÔ buồn rầu nhìn anh:
- Anh Thế, anh biết rồi mà.
Anh ngắt lời:
- Anh hỏi cô gái kia kìa, cô ta biết em phải không?
- Đó là Mỹ Trinh, bạc học chung với em trong trường sân khấu Điện Ảnh. Mỹ Trinh hiện là bạn gái của anh Thế.
Tô phở trở thành đắng nghét và nhạt nhẽo. Huy im lặng.
Ánh mắt cô gái ấy chứa đầy sự Oán ghét của những người khi gặp tình địch. Song Lan và Thế đã không còn gì gần hai năm nay rồi, tại sao cô ta vẫn còn ánh mắt ấy.Tại sao Song Lan như bị sốc khi thấy họ đi với nhau? Tại sao cô buồn buồn như thế? Thất vọng ư? Hay tiếc nuối?
Sau vài phút tư lự, Song Lan chợt phát hiện Huy đã dừng đũa, cô ngạc nhiên:
- Sao anh không ăn tiếp?
Huy không đáp, anh châm điếu thuốc.
- Em nếm không ngon à?
Anh khàn giọng:
- Không phải.
- Vậy sao anh không ăn?
Huy nhún vai:
- No rồi.
Vẻ lãnh đạm khó chịu của anh làm cô cau mày. Cô cũng buông đũa xuống. Khi anh ngẩng nhìn dò hỏi, cô đáp ngay:
- Anh không ăn, em cũng không ăn.
Huy nheo mắt nhìn cô thật kỹ, sau cùng anh dửng dưng buông giọng:
- Tốt. Vậy thì thôi. Về!
Anh búng tay gọi tính tiền. Vẻ thản nhiên rít thuốc đợi tiền thối lại của anh làm cô tức uất. Sao anh lại có thái độ kỳ lạ như vậy chứ?
- Đi! - Huy nói cộc lốc.
Anh đứng lên trước và quay người bước thẳng ra cửa như không hề có ý đợi cô. Song Lan vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy nỗi tức giận lẫn tủi thân ùa đến khi cầm lấy túi xách.
Song Lan muốn hỏi anh xem chuyện gì đã khiến anh như vậy, nhưng sự bất ngờ vì cách cư xử thiếu tôn trọng của anh làm cô nghẹn lời. Cô chậm rãi đi ngang qua hai hàng bàn ghế đầy khác, cô ngăn mình không vấp té hoặc rơi nước mắt.
Ra đến bên ngoài, cô đi lướt qua chiếc mô tô anh nổ máy và đàng chờ sẵn. Cô bước men theo con lộ lớn và đôi chân mơ hồ không định hướng.
Huy hơi kinh ngạc trước hành động của cô, anh cho xe phóng xuống theo.
- Lên xe đi! - Anh trầm giọng ra lệnh.
Song Lan né qua bên như không nghe thấy. Lòng đường đã bị anh chiếm, cô đi lên lề.
- Có nghe không? Song Lan!
Cô vẫn bước, chân cô hơi chuệch choạng với những bờ lề mập mờ. Huy gọi lần nữa. Nhưng lần này không phải là gọi, mà anh gần như quát lên:
- Song Lan! CÓ nghe không? Lên xe mau! ĐỪng để tôi giận lên!
Cô lầm lũi bước nhanh hơn, mặc kệ những ánh mắt tò mò hiếu kỳ của người đi đường, mặc kệ sự giấn dữ của anh. Anh giận ư? Đâu phải chỉ có anh biết giận. Cô cũng đang giận đến run người đây mà.
- Không chịu lên phải không?
Song Lan vẫn mím môi ngoan cố. Huy quắc mắt nhìn cô, rồi anh cười gằn:
- Em giỏi lắm! Thích lủi thủi đi bộ chứ gì? Được thôi!
Song Lan chưa kịp hiểu lời anh thì chiếc mô tô đã rú ga và chồm lên như một con thú hung hăn, chỉ chớp mắt, chiếc xe phóng vụt đi, để lại vết khói mỏng và âm thanh gầm rú vọng lại.
Song Lan đứng sững người ngơ ngác nhìn theo.
ANh đã chạy xe đi? Anh thật sự bỏ đi sao? Để mặc cô ở đây? Một mình?
Cô nhìn theo con đường không còn gì quen thuộc, và ngơ ngác nhìn xung quanh, những khuôn mặt xa lạ, những ánh mắt tò mò xa lạ.
Anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao? Anh đã bỏ cô giữa đường?
"Mình sắp cưới nhau rồi mà, chỉ còn mấy ngày thôi. Hãy tin anh..."
Song Lan loạng choạng bước thêm vài bước, rồi như không đủ sức lê tiếp, cô run rẩy dựa vào thân cây bên ven đường. Nước mắt không còn kìm được nữa, giờ đây đã lăn dài thành hàng trên mặt cô.
Những điều người ta nói thì dễ dàng và trơn tru quá. Lời nói êm tai nhưng có bao nhiêu phần trăm sự thật? Anh chỉ vừa hứa hẹn một cách chắc chắn, vậy mà mới đó đã bỏ mặc cô rồi. Thì ra đàn ông giống nhau thôi. Cô yêu anh và đã tưởng mình có thể tin cậy vào anh. Anh tàn nhẫn như vậy thì có khác gì Thế.
Nhưng nếu trước với Thế, cô có cẩn thận giữ mình. Còn với anh, cô đã quá tin và yêu anh, mà phạm vào điều cấm kỵ quan trọng nhất mà trước khi đưa cô lên thành phố, ngoại đã căn dặn kỹ càng mấy lượt.
Nước mắt lã chả, cô sờ nhẹ lên bụng. Hai tháng rồi. Có phải cô là đứa con gái ngu ngốc nhất không? Dễ tin người quá, để hôm nay chẳng còn gì để mất?
Song Lan nấc khẽ và đưa tay ôm lấy gương mặt đẫm ướt. Vậy là nỗi lo sợ của cô mấy tuần nay không phải là không có cơ sỡ, nó đã thành một sự thật đau lòng rồi sao? Tình cảm của cô và anh đã tự bao giờ rạn nứt mà dẫn đến thái độ lạnh lùng, tàn nhẫn của Huy hôm nay.
Hình ảnh cô gái son phấn đậm đà đã đứng chửi rũa trước cửa phòng anh với mớ hành lý bị anh quăng ra ngày nào vẫn còn trong ký ức, giờ đây trở lại rõ nét với cô. Có phải cô đang là người kế tiếp? Chuyện yêu thương trong hai năm qua của anh chỉ là trò vui đùa ác ý?
Những dằn vặt đau lòng, những tư tưởng tự xỉ và trách mắng mình làm cô nghẹt thở, đau thắt buồng ngực và cảm thấy đôi chân như không chịu nổi sức nặng thân mình. Những ánh đèn xe như loang loáng và chao đảo loạn xạ trước mặt. Song Lan cảm thấy mình đang khụy xuống dù cô cố níu lấy thân cây xù xì kia. Có ai đó vịn lấy cô và tai cô vang vang những tiếng nói lao xao:
- Nè cháu, cháu làm sao vậy?
- Coi chừng, đỡ cô lên đi.
- Hình như cô đó xỉu rồi.
Và giữa những tiếng kêu đó, cô mơ hồ nghe một giọng nói quen thuộc đang hối hả kêu lên:
- Xin lỗi, cho tôi vào, đó là vợ tôi!
Song Lan cố mở to mắt nhưng chẳng trông thấy gì. Cô ngất đi.
Song Lan tỉnh dậy trong tiếngthở phào của ai đó. Cô ngơ ngácnhìn cái trần trắng tóat.
- Con tỉnh dậy rồi, thật mayquá. - Mẹ Huy lên tiếng.
Đôi mắt bà ánh lên tia nhìn vui vẻ khác thường:
- Con đừng lo, bác sĩ mới khám mạch cho con, con không sao đâu.
Cô đỡ lấy đầu:
- Còn... con bị sao vậy?
Bác sĩ nhìn bà Lưu cười, bà đỡ lời:
- Con có thai nên yếu trong người thôi, cứ nằm nghĩ một chút cho khỏe đi.
Né tránh bàn tay Huy bên cạnh đang ân cần đỡ mình, cô ngồi lên và nhìn quanh. Cô đang nằm trên
giường rộng, ngòai con người cô không muốn nhìn ra, có mặt bà Lưu, vị bác sĩ và
cả dì Sáu đang lấp ló bên ngòai. Có lẽ cô đang ở nhà Huy. Nhận ra vẻ lân cận vụng về của con trai, bà Lưu hắng giọng:
- Để mẹ tiển bác sĩ ra về rồi xuống bếp dẫn dì Sáu pha ly sữa cho con uống. Uống ly sữa nóng con sẽ tỉnh ra. Cánh cửa phòng khép lại nhẹ nhàng,
chỉ còn cô và anh. Song Lan buông chân xuống nền gạch định đứng dậy, nhưng Huy níu tay cô:
- Em đi đâu vậy?
Cô buông gọn:
- Anh bỏ tay tôi ra.
- Nhưng em muốn đi đâu?
- Tôi về nhà.
- Đây là nhà em, không cần đi đâu nữa.
Song Lan cố gỡ bàn tay to khoẻ đang nắm cứng lấy cánh tay mình nhưng vô hiệu. Cô tức tối ngẩng phất lên nhìn anh:
- Anh muốn gì? Sao không thả tay tôi ra? Sao không để tôi đi?
- Sao anh lại có thể để em đi được, em đan không
khỏe.
- Mặc kệ tôi. Lúc nãy anh cũng đã mặc kệ tôi rồi mà. Tôi không cần anh quan tâm nữa. Huy im lặng. Mất một lúc, anh mới lắc đầu khắn giọng:
- Anh xin lỗi, Song Lan! Anh không biết tại sao mình lại có thể bỏ mặc em giữa đường như vậy. Anh...
Đang nói, Huy bỗng dừng lời. Anh lính quýnh vì giọt nước mắt của cô lại rơi. Những lỡi anh nói làm cô
nhớ lại tình cảnh thất vọng và nhục nhả của mình khi nãy, cô lại bật khóc.
Huy vụng vệ dỗ cô:
- Nín đi em! Anh xin lỗi! Là tại anh, anh tệ quá.
Song Lan đẩy tay anh ra, nhưng anh như sợ cô tìm cách vùng dậy, nên chồm đến ôm lấy cô:
- Đừng khóc nữa em. Là tại anh. Anh xin lỗi!
Song Lan gượng không được đôi tay mạnh mẻ và bờ vai quen thuộc của anh, cô bều bào:
- Sao anh lại có thể làm như vậy? Anh nở đối xử với em như vậy đó, vậy mà cứ nói sẽ lo lắng, yêu thương
em.
Huy nhăn mặt với chính mình:
- Ờ, tại... anh điên, anh sai rồi, đừng giận anh nhé Song Lan!
Cô vùi đầu vào vai anh mà khóc cho trôi đi cơn tủi thân anh đã mang lại. Huy không dám lên tiếng, cứ
ngồi yên ôm lấy cô và mong cô nguôi đi. Đến khi nước mắt đã cạn, như tỉnh hơn, cô đẩy anh ra.
- Song Lan! - Giọng anh vang lên đầy ăn năn - Em đừng giận anh nữa! Cho anh xin lỗi mà!
Cô quẹt nước mắt nhìn anh. Bây giờ thì anh lại hối lỗi, khác xa gương mặt dữ dằn đánh lạnh khi nãy nhiều quá. Đâu mới là tính cách thật, bộ mặt thật của anh?
Nhận thấy vẻ trách móc và nghi ngờ vẫn còn trong ánh mắt cô, Huy thở dài. Đang đợi cho anh làm, khi không lại nổi điên và đối xử cục súc với cô như vậy. Bây giờ làm sao đây?
Huy buồn rầu phân trần:
- Anh biết khó mà làm em nguôi giận, nhưng mà.. Anh thật sự không hiểu sao mình lại có thể làm như vậy. Lúc đó anh giận quá nên...
- Ai lam gì đâu mà anh giận? - Song Lan ngắt lời một cách gay gắt.
Huy khó khăn giải thích:
- Là lời của anh. Đáng lẽ ra mình đang vui vẻ nhưng... Khi cái gả Thế đó vào quán... thì anh thấy nóng.
Song Lan mím môi:
- Anh Thế vào quán thì đã sao?
Huy xịu mặt:
- Anh không muốn mình gặp hắn.
Cô tức giận kêu lên:
- Em cũng không muốn, nhưng chạm mặt thì cũng đã chạm mặt rồi, có phải lỗi em đâu? Chuyện gì đáng giận đâu mà anh trút hết vào em?
Huy ngập ngừng thú nhận:
- Anh xin lỗi! Tại... anh nổi ghen, anh...
Song Lan trợn mắt nhìn anh:
- Anh... ghen? Anh ghen với anh Thế sao?
Huy sượng sùng gật đầu. Song Lan kêu lên kinh ngạc:
- Bộ anh định đùa hay sao lại ghen em với anh Thế? Em với anh Thế còn gì đâu? Em có gặp lại anh Thế đâu mà anh ghen? Anh nói vô lý quá vậy.
Huy vội vã gật đầu:
- Anh biết, anh biết mình vô lý, nhưng lúc đó... lúc đó tự dưng anh không kềm được.
Song Lan nhìn anh phân vân. Anh đang nói thật đó chứ? Có thật chỉ vì anh ghen? Cô im lặng một lúc rồi dịu giọng hỏi:
- Thực ra sao anh lại ghen với anh Thế?
- Anh...
- Em muốn anh nói thật, chuyện hôm nay nếu anh giận thì em cũng giận lắm, em muốn nghe và nói chuyện cho rỏ ràng.
Huy nhìn cô đâm đâm, anh ngần ngừ rồi đành chép miệng thú thật:
- Hắn chỉ vào rồi trở ra ngay, nhưng anh thấy em nhìn theo hắn với một vẻ gì đó như là... buồn tiếc vậy. Anh ngồi quan sát em có đến mấy giây, người ta đi mất rồi em còn thờ thẩn nghĩ ngợi gì đó. Anh bực quá, chịu hết xiết.
Song Lan im lặng nghe anh nói, cô nữa muốn phát giận, nữa lại muốn phá lên cười vì sự khôi hài kỳ quái này.
Trời đất ơi, anh chỉ ngồi đó, theo dỗi cái ánh mắt của cô thôi, vậy mà cũng là lý do để anh không thèm ăn, không thèm nói chuyện với cô, và thậm chí còn bỏ cô giữa đường sao?
- Song Lan! - Giọng Huy có vẻ lo lắng.
Cô lắc lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói:
- Lúc đó em có hơi buồn tiếc thật, nhưng không phải vì anh Thế, mà là vì em buồn tiếc cho tình bạn giữa em và Mỹ Trinh.
- Mỹ Trinh? Là cái cô gái đi chung với tay Thế à?
Cô gật đầu và kể:
- Lúc mới lên thành phố nhập học, em quen và khá thân với Mỹ Trinh. Nhưng rồi cũng vì có sự có mặt của Thế nên sau đó tình bạn giữa hai đứa phai nhạt. Về sau này em mới biết Trinh giận em vì nó thích anh Thế. Cách đây mấy tháng, về trường gặp lại bạn cũ, không có mặt Trinh, nhưng em nghe vài tin về nó. Nó không theo đòan tỉnh của anh Bằng, không lấy chồng như ý nguyện của ba má, mà theo anh Thế.
Cô chép miệng:
- Thế mở nhà hàng vài năm thấy không khá lắm, nên giờ đã chuyển thành quán nhậu, quán bia ôm hát ca cổ lẫn tân nhạc. Mỹ Trinh theo anh Thế, có lẽ không vui vẽ gì.
Huy im lặng. Anh nhớ lại cô gái tóc uốn quấn có một vẻ lụy tình đến tội nghiệp trước cái gã chỉ có toàn tình vụ lợi và tài khua môi múa mép. Quả thật tình cảm của cô ta với hắn, nhìn thoáng qua cũng thấy không có kết quả tốt đẹp.
Song Lan chép miệng:
- Em thấy tiếc cho tình bạn của hai đứa, tiếc cho Trinh bây giờ, và tiếc cho mình ngày xưa. Khóa học của em ra trường chỉ vỏn vẹn mười mấy người, vậy mà không có ai được đường hòang diễn trên sân khấu hết. Mọi người vớ đại một nghề tay trái trẻo ngoẻ để kiếm sống.
Huy nắm tay cô, giọng anh khẻ khắng:
- Thôi em, đừng buồn nữa, chuyện qua rồi, mọi người có một hướng đi, một quyết định cho đời mình thôi. Cho dù thế nào đi nữa, niềm đam mê nghệ thuật vẫn không nguôi trong lòng mọi người mà. Rồi sẽ có một ngày nền nghệ thuật ca cổ sẽ trổi dậy, và sẽ được trân trọng như xưa.
Song Lan gật đầu. Cô ngoan ngỏan để anh kéo mình vào lòng, tâm trí cô lảng đảng với những kỷ niệm vui buồn của những ngày đầu nhập học.
Giọng cô chợt mênh mang:
- Em lại nghĩ thấy mình vẫn có quá may mắn, vẫn có thể ca được. Không phải là ca cho những ong bồm nhậu say xưa lệ nhệ mùi bia rượu mà ca cho những khán giả trung thành với sáu câu vọng cổ. Từ thành phố, cho đến miệt quê em, ai cũng có thể nghe được.
Huy im lặng nghe, anh khẻ vuốt tóc, cảm nhận sự bình yên của mình khi có cô trong vòng tay.
Đồng hồ gỏ nhịp khoan thai ngoài phòng khách, Song Lan giật mình ngóc dậy, cô hỏi ngơ ngác khi nhận ra mình đã dễ dàng bị anh thuyết phục.
- Có gì hả em? - Huy ngạc nhiên khi thấy cô lườm anh.
- Em chưa tha lỗi cho anh mà.
Anh phì cười:
- Vậy à? Vậy ai nãy giờ nằm yên trong lòng anh vậy?
Cô liếc xéo:
- Phải, em là đứa rất ngu, còn nhẹ dạ nữa, nên mai mốt anh tha hồ mà hành, muốn bỏ giữa đường là chỉ cần quyết định một tích tắc thôi, phóng xe đi liền chứ gì?
Huy nghiêm mặt:
- Thôi mà, em. Anh biết lỗi rồi, thật đó. Anh hứa không bao giờ cà chớn và ghen khùng như vậy nữa, anh thật tệ, phải không. Nhưng chỉ có lần này thôi, không có lần sau đâu.
- Ai mà tin anh được. - Cô lầu bầu.
Huy nói như khẳng định:
- Em phải tin thôi, đừng nghi ngờ anh nữa, không thôi đứa con của tụi mình sinh ra với cặp mắt nhỏ rí lúc nào cũng dương ra ngó ra đôi với vẻ dò xét, nghi ngờ. Lúc đó đến phiên thiên hạ chẳng ai tin nó là con của đôi vợ chồng thật thà, dễ thương mình, mà tưởng nó là con cháu Tào Tháo thì khổ.
Song Lan phì cười trước vẻ mặt nghiêm trọng của anh, cô trề môi:
- Xạo hòai, anh chỉ giỏi tài ăn hiếp và dọa nạt em.
Huy tròn mắt:
- Đâu có, ngoài mấy cái tài đó anh còn nhiều tài hay hơn nữa mà, em chưa nhận ra sao? Hay để anh nhắc em nhé, chịu không?
Song Lan ré lên cười sặc sụa, cô co người tránh né cái kiểu đùa nham nhở của anh.
Có tiếng gõ nhẹ lên cửa làm cả hai im bật. Huy ngừng giởn, anh miễn cưởng ra mở cửa. Giọng dì Sáu vang lên bên ngòai:
- Cậu Huy, có ông Ánh đến chơi, bà chủ bảo tôi nhắc cô cậu dùng cơm.
Huy gật đầu:
- Dạ, cảm ơn dì Sáu! Tụi con ra liền.
Song Lan cột lại mớ tóc vừa bị anh làm tung. Tóc tai đã gọn gàng, cô tụt xuống giường và vuốt lại tấm nệm cho phẳng.
Khi quay lại, cô phát hiện anh đang dựa lưng vào cửa ngấm mình. Ánh mắt đầy yêu thương làm cô thấy lòng lâng lâng. Cô ngắm lại anh và nhoẻn cười. Nụ cười của cô như một lời khuyến khích, Huy bước nhanh lại và ghì chặt lấy cô.
- Ý, anh, chú Ánh với mẹ đang đợi mà.
Huy cười hì hì:
- Thì ít nhất cũng cho anh hôn một cái đã. Em cũng biết hôn một cái chỉ tốn có một phút thôi mà. Phải không bà xã?
Song Lan không trả lời kịp, cô đành nhận lấy bờ môi của "ông xã" nóng tính hay ghen ẩu tả với niềm hạnh phúc ngập tràn.
Tiếng khua của cái phong linh nghe thật thanh thót, nghe như tiếng chuông nhạc trong một ngày vui nhất đời vậy.
Khánh Mỹ (1998)