Số lần đọc/download: 1210 / 3
Cập nhật: 2017-09-01 22:17:03 +0700
Chương 16: Lòng Ta Như Thác Đổ, Càng Ngày Càng Mạnh
B
an tổ chức đặt vé hạng thượng gia cho hai ông. Đó là loại vé được ngồi phía trước, ghế cũng rộng hơn, ăn uống tốt hơn, chỉ có người có tiền mới được ngồi ghế này.
Lão Ngô chưa từng đi máy bay, lên máy bay rồi lão rất hưng phấn, đi theo nữ tiếp viên xinh đẹp đến ngồi đúng ghế của mình. Lão nhìn trái nhìn phải, cứ nhấp nha nhấp nhỏm để cảm nhận được sự mềm mại và rộng rãi của chỗ ngồi.
Lúc máy bay cất cánh lão thấy nữ tiếp viên kéo một cái rèm nhỏ sau lưng hai lão. Lão suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu cái rèm đó dùng làm gì, lão nhéo vào thắt lưng Giáo sư, hỏi:
Đằng ấy ơi, cái rèm sau lưng mình dùng để làm gì vậy?
Giáo sư cười:
Để ngăn khoang thương gia với khoang thường, chúng ta ngồi ở khoang thương gia, nên có tính riêng tư, thế nên mới được ưu tiên như vậy.
Khoang thương gia?
Lão Ngô đợi lúc nữ tiếp viên không để ý thì kéo rèm ra, quả nhiên phía sau là rất nhiều cái đầu, màu gì cũng có.
Lão Ngô so sánh độ dài, độ rộng ghế của mình với họ. Lão phát hiện chỗ của mình rất thoải mái, đến tay ghế cũng không cùng đẳng cấp, chân lão có thể duỗi ra thoải mái, nhưng những người phía sau thì không được như vậy. Cả đời lão chưa từng nếm qua cảm giác “hơn người một bậc” nên lão thấy như có một dòng điện chạy qua người vô cùng khoan khoái, lão nhắm mắt hưởng thụ.
Giáo sư Trần chỉ cho lão cách thắt dây an toàn, lão thắt xong thì ngồi đợi máy bay cất cánh. Trong thời gian đó nữ tiếp viên hướng dẫn mọi người về những điều cần chú ý bằng cả hai thứ tiếng.
Máy bay cất cánh lão chăm chú nhìn xuống phía dưới. Lúc này mắt lão mở to thao láo, hai tay nắm chặt lấy tay ghế, toàn thân lão cứng đơ. Đến lúc nữ tiếp viên thông báo máy bay đã đạt độ cao an toàn, lão mới thả lỏng người ra.
Giáo sư Trần hỏi:
Đằng ấy căng thẳng cái gì đấy?
Lão gãi đầu:
Không phải lúc cất cánh thì người cũng bay lên sao... sao bây giờ chẳng thấy động tĩnh gì?
Giáo sư Trần chống cằm:
Đó là trong phi thuyền vũ trụ chứ không phải là máy bay... Nếu mà mọi người trong máy bay đều bay lên thì Newton sẽ khóc hu hu mất.
Lão Ngô nhìn ông với ánh mắt không hài lòng:
Tớ xin đấy, đừng có kỳ thị người không có trình độ nữa. Đằng ấy không thấy tớ đáng thương lắm sao?
Đúng như Giáo sư Trần dự tính, lão Ngô bị say máy bay.
Lão không nôn nhưng cảm thấy mọi thứ quay cuồng, lại còn thấy lúc nghiêng bên phải lúc nghiêng bên trái, đảo loạn cả lên, Giáo sư xót ruột quá, kéo lão dựa vào vai mình. Kết quả là lão chưa dựa được bao lâu đã bị bờ vai gầy guộc của Giáo sư châm vào huyệt thái dương.
Nữ tiếp viên hàng không cứ như tiên nữ giáng trần, hiểu ý nên đã mang thuốc say tàu xe và khăn lạnh đến cho lão.
Sau một hồi bị dày vò, lão Ngô đã ngủ ngon lành.
Lúc tiếp viên mang cơm trưa đến thì lão mới tỉnh giấc.
Tiếp viên cũng đã mang đến mấy lần đồ ăn vặt, nhưng Giáo sư thấy lão ngủ ngon nên không nỡ gọi. Lão biết chuyện này nên tức muốn ói máu.
Thức ăn của hạng thương gia rất ngon, lại nhiều nữa, lão ăn một bụng no kềnh. Ợ một cái rồi lại nằm ngủ.
Lúc này tiếp viên lại mang nước giải khát đến, lão Ngô quyết không bỏ lỡ cơ hội. Lão uống hết ly này đến ly khác, khiến cho cái bụng no kềnh của lão chướng lên. Thời gian còn lại lão cứ chạy tới chạy lui trong nhà vệ sinh.
Sau hai tiếng ngồi máy bay họ đã đến sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Hai người bước ra khỏi sân bay, từ xa đã thấy ngay tấm bảng tiếp đón.
Cái bảng to như thế mà chỉ viết có mấy chữ “Mr. & Mrs. Chen”. Nhưng điều không bình thường là đứng sau người cầm tấm bảng đó lại có một tốp người cầm một tấm băng rôn màu đỏ, viết một hàng chữ tiếng Anh chuẩn hình thức tiếp đón ngoại giao. Đại ý là: Nhiệt liệt hoan nghênh bậc thầy nghệ thuật Trần tiên sinh cùng phu nhân!
Giáo sư Trần cảm thấy họ quá lố, cầm cả băng rôn giống như ban nhạc nhà trường vậy, nhìn quê ơi là quê. Nhưng lão Ngô thấy vậy rất vui, lại còn tâng bốc Giáo sư.
Hai người đến đón đều biết Giáo sư Trần, thấy ông xách túi đi ra từ nhà ga sân bay thì vội vả chạy tới chào đón. Lão Ngô thấy vậy vội vội vàng vàng giành lấy túi hành lý từ tay Giáo sư, để ông rảnh tay bắt tay họ.
Người tiếp đón nắm chặt tay Giáo sư rồi sổ ra một tràng tiếng Anh:
Welcome to Beijing! Mr. Chen! My name is Bruce...
Lão Ngô thấy hai người nói tiếng Anh tía lia, mình chẳng chêm được câu nào, nên hạ quyết tâm sẽ học tiếng Anh.
Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, lão Ngô ngoan ngoãn đi theo, mắt láo liên nhìn tứ phía. Lão giống như bà nhà quê ra phố, cái gì cũng thấy lạ lẫm.
Burce nhìn thấy lão Ngô xách túi cho Giáo sư trong lòng vô cùng tán dương: Giáo sư Trần không hổ là một bậc thầy nghệ thuật lẫy lừng trên trường quốc tế, hành động đúng là mẫu mực. Anh thấy những người khác đi đâu cũng đem theo cả đám trợ lý chân dài, thế mà ông chỉ mang theo một anh phụ việc... À mà không, cũng không phải là anh phụ việc, mà chỉ là một ông bạn già cùng tuổi, đúng là người có phẩm đức cao quý...
Nghĩ vậy nên Burce càng sùng bái ông hơn, anh tuôn là bao nhiêu là lời tôn kính, Giáo sư Trần cũng quen với kiểu nói xã giao như vậy nên cũng vui vẻ nói chuyện.
Lúc hai người đang nói ba hoa chích chòe, thì đột nhiên anh chàng đi cùng mới hỏi:
Excuse me, Mr Chen. I am the guide for Mrs.Chen, but, where is Mrs.Chen?
Giáo sư ngẩn ra, một lát sau mới phản ứng “Mrs. Chen” là chỉ ai... Từ lâu ông đã xem lão Ngô như người nhà.
Giáo sư Trần thực sự muốn kết hôn với lão Ngô để nhập quốc tịch cho lão. Nhưng mà lão vẫn chưa có thẻ xanh, vả lại lão cũng không để ý chuyện này, thế nên mới dề dà đến hôm nay.
Quả thật Ban tổ chức rất chu đáo nên đã sắp xếp cho ông và lão Ngô mỗi người một hướng dẫn viên riêng, lại phục vụ rất chu đáo.
Giáo sư quay lại thì phát hiện lão Ngô đang ở phía sau, mắt láo liên nhìn bốn phía, khiến cho là đã gây bao nhiêu phiền toái cho anh chàng hướng dẫn. Nhưng cũng là lỗi do ông đã không giới thiệu lão với hai anh chàng.
Nghĩ vậy, ông vội kéo lão lại, trịnh trọng giới thiệu với họ về thân phận của lão.
Hai anh chàng hướng dẫn không ngờ “Mrs. Chen” lại là “Mr. Chen”, hai chữ “phu nhân” lúc nãy khiến cho hai người tẽn tò. Đã vậy Bruce còn nghĩ đây là người phụ tá của Giáo sư, ôi chao! Sao mà mất mặt quá!
Anh chàng còn lại phản ứng rất nhanh. Anh nghĩ bụng, không hổ danh là nhà nghệ thuật, mắt nhìn người cũng khác! Người xách túi này quả thật rất giống ông già nhà quê nhưng cũng là một nguồn khơi gợi cảm xúc.
Anh hướng dẫn viên vội chạy đến dành xách cái túi trên tay của lão rồi đưa cho anh bạn theo sau, rồi nhân lúc lão chưa có phản ứng gì thì vội bắt tay lão:
Nice to meet you!Mr Chen!! I am your guide, my name is Tom, you can call me Tommy!!
Lão Ngô bị Tommy sổ cho một tràng tiếng Anh, lại chẳng biết anh ta nói gì, nên đần mặt ra nhìn anh chàng.
Tommy bị ánh mắt sắc lẹm của lão làm cho bối rối, nghĩ bụng có lẽ lúc nãy mình “có mắt mà không thấy Thái Sơn” nên đã đắc tội với lão, nên vội vội vàng vàng xin lượng thứ.
Thực tế là lão Ngô nghe cả buổi, chỉ nghe được một từ “tôm mì”, lão đang ngẫm nghĩ không hiểu “tôm mì” có nghĩa là gì.
Lão làm ra vẻ hiểu, nhắc lại:
Tôm Mì?
Tommy nghe lão gọi nickname của mình, nghĩ là lão không giận mình nữa, mau miệng nói:
Yes! Tommy! My name is Tommy!
Lão thấy anh nghe thấy “Tôm Mì” thì vui ra mặt, lại còn lập đi lập lại, rồi còn chỉ vào ngực nữa, nên chắc mẩm đây là tên của anh. Trong lòng lão ngẫm nghĩ: chắc là nhà thằng bé nghèo lắm, nếu không thì đã không đặt tên nó là “Tôm Mì”, tám mươi phần trăm là nhà nó nghèo chỉ có ăn khoai mì...
Nghĩ vậy mà ánh mắt lão nhìn Tommy chứa chan tình yêu.