Số lần đọc/download: 2081 / 60
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Chương 15
N
hững ngày lười lĩnh nối nhau đi. Sau mỗi cuối tuần, sau mỗi đêm chè chén, Kwang Meng cảm thấy rất khó hòa mình vào thế giới công việc nhàm chán ban ngày. Không hẳn anh không quen đi được. Nhưng quen đi là một thứ, thậm chí chấp nhận làm tiếp cũng là một thứ, vì có được chọn lựa đâu, còn tìm ra con đường mình muốn đi là thứ khác. Giá như anh biết con đường đó là gì.
Mỗi sáng thứ Hai, và mỗi buổi sáng sau đó, anh phải tự ý thức điều chỉnh chính mình. Ở văn phòng, anh luyện mình chịu đựng những giờ mà anh hay những người như anh không bị buộc đưa ra quyết định nào. Ai đó đã nói rằng, thật đáng ghen tị với những người không phải quyết định điều gì. Nhưng nếu nghề nghiệp của ai đó bắt buộc anh ta dự vào một quy trình đều đều không cần suy nghĩ, thì tồn tại chỉ là một sự cạn kiệt khô cằn.
Rồi cứ mỗi tối, Kwang Meng thấy mình có nhiều thứ phải quyết định, nhưng những thứ quyết định đó chẳng hề có ý nghĩa gì mà chỉ là chọn lựa đi đâu làm gì. Đi đâu? Làm gì? Chẳng có gì lớn lao. Cũng tệ hại như cuộc sống ban ngày không chọn lựa. Giá mà sự kiện kinh thiên nào đó xảy đến chiếu rọi hồn anh, khiến cuộc đời tươi sáng để anh tìm ra tiếng nói của chính mình nhỉ. Cho tới lúc đó, anh chỉ có thể mò mẫm thế này. Nếu như cả đời trôi qua mà chẳng có gì xảy đến thì sao? Anh biết những người như thế, biết những người sống cả đời mà không có gì xảy đến cả. Định mệnh chăng? Định mệnh? Ở thời đại này ư?
Đôi lúc anh tự hỏi, cuộc đời này có ý nghĩa gì. Nghe có vẻ sáo rỗng quá. Vậy mà anh cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi không ngừng, khi ngồi một mình trong quán bar nào đó, hay trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được, nằm nghe tiếng xe đôi lúc phóng qua, hay tiếng hú đêm của lũ chó đuổi nhau
Hú… u… hú…
Hú… u… hú…
Anh biết cuộc đời này phải có ý nghĩa gì đó, nếu không, được sinh ra, lớn lên, sống trên đời sẽ chỉ là một sự phù phiếm không sao chịu đựng nổi, một sự phi lý. Anh không cần giàu sang, cũng không cần một công việc thú vị hơn, mặc dù anh vẫn muốn làm một thứ gì có ý nghĩa hơn là công việc nhàm chán thường lệ, anh không cần cái gì cụ thể. Anh chỉ cần thấy cuộc đời này, với tất cả niềm vui nỗi buồn, có chút gì ý nghĩa. Anh khao khát điều đó, nhưng không biết làm thế nào để đạt được. Ai đó như đang bảo anh rằng, tất cả những thứ anh đã làm đều có ý nghĩa, rằng anh có thể tìm được sự hài lòng ngay trong đời này. Câu trả lời không có trong sách vở, cũng không có trong rượu bia, không có trong bất cứ thứ gì anh biết. Anh chỉ biết là mình không biết mà thôi.
Nhưng khi Kwang Meng ở bên Lucy, có những phút lo âu phiền muộn như biến mất. Tình yêu chăng? Anh đã yêu Lucy ư? Bây giờ khi đã qua rồi, anh cứ tự hỏi mình như thế. Anh không chắc nữa. Có thể chắc chắn hoàn toàn chăng? Nếu như biết chắc, thì tình cảm với Lucy không phải là yêu nữa rồi. Vậy đó là gì? Sau này nghĩ lại, anh mơ hồ nhận ra trong phút giây thẳng thắn, quan hệ của họ sẽ không kéo dài được. Định mệnh nữa sao?
Vậy nên anh cứ mãi trôi dạt từ sáng sang trưa từ trưa sang tối, rồi sáng trở lại. Vòng quay vô nghĩa. Chờ đợi chờ đợi hoài, nhưng chẳng biết chờ đợi gì.
Một hôm, cậu Cheong đến ăn tối. Cậu vừa trở về từ chuyến đi làm ăn ở Sabah. Những thị trấn ở đó, cậu kể cho họ, cứ y hệt như những thị trấn tiên phong hồi ba mươi bốn mươi năm trước ở Malay. Cũng chính sự thô ráp đó, sự hào hứng đó lấp đầy không khí, một bầu khí quyển đầy thách thức. Cậu nói, nếu còn trai trẻ, cậu đã đến Sabah thử vận may rồi. Có rất nhiều cơ hội ở đó cho những người trẻ tuổi ưa phiêu lưu và kiên định.
Kwang Meng chơi đùa với ý tưởng đó trong đầu. Tại sao không? Dẫu sao thì, như bất cứ ai ở Singapore, gốc gác của anh là dân nhập cư mà. Ông bà nội ngoại của anh đã chèo trên những chiếc thuyền tàn tạ nhỏ bé từ Trung Quốc đến một vùng nhiệt đới xa lạ ở Nam Dương, mà không biết nên trông đợi gì. Hình ảnh ấy làm anh phấn chấn. Anh như cảm thấy dòng máu của ông bà chảy giần giật trong huyết quản. Nhưng khi nhìn sang cha mẹ, anh thấy dòng máu đó như đã loãng đi khá nhiều. Nhưng có thể nào lòng nhiệt huyết ấy nhảy qua một thế hệ mà truyền tới anh không? Cũng có thể lắm chứ. Có thể anh mới là người thừa hưởng tinh thần tiên phong kiên định của ông bà. Phải, anh gần như hình dung được mình là người mở mang một đất nước xanh mướt trinh nguyên. Chuyến tàu tới Jesselton đang vẫy gọi anh.
Đầu tiên, anh phải nói chuyện với cha mẹ, giải thích thật kiên nhẫn nhưng cương quyết cho họ, rằng chuyện này là ở trong máu rồi, rằng chuyện này là một sự thôi thúc không cưỡng lại được, một sự thôi thúc bí ẩn, gần như là thần thánh, định mệnh do trời xanh sắp đặt. Phải, anh sẽ thuyết phục họ, và kể cả khi họ không thể bị thuyết phục, không chịu hiểu, không thông cảm, anh sẽ không nhượng bộ. Phải, đầu tiên anh phải xin thôi việc ở công sở, rồi phải lấy giấy phép làm việc. Nghĩ đến đây, Kwang Meng chợt khựng lại. Giấy phép đi mở mang một quốc gia? Than ôi, đấy là luật mà. Anh chắc rằng mình chẳng bao giờ lấy được cái giấy đó. Phải, vấn đề là thế. Và anh chẳng biết xin xỏ chạy chọt thế nào, chẳng quen ai giỏi chạy giỏi xin. Kẹt cứng. Mà anh lại muốn đi mở mang một quốc gia đến thế cơ chứ. Định mệnh nữa ư!
Sau bữa tối, cậu Cheong kéo tay anh ra ban công. Kwang Meng hiểu ra ngay, chuẩn bị nghe dạy dỗ đây. Cha mẹ anh hẳn đã phàn nàn với cậu. Anh chuẩn bị tinh thần chờ chuyện gì sẽ tới. Hai lần hít vào thật sâu, thở ra chậm rãi. Nhiều ôxy đến khó chịu, anh châm thuốc để đốt đi không khí trong sạch dư thừa.
Họ cùng tựa người vào lan can mà nhìn xuống. Cậu Cheong thắp điếu thuốc địa phương mỏng đét, hít thật sâu. Kwang Meng thầm nghĩ, tới lúc rồi đây.
“Tối nay đẹp trời mát mẻ quá nhỉ?” cậu Cheong hỏi bằng tiếng Phúc Kiến. Gia đình anh có thể nói được cả tiếng Anh lẫn tiếng Phúc Kiến, đôi khi trộn lẫn cả hai trong vô thức.
“Dạ, thưa cậu.”
“Tí nữa cháu có ra ngoài chơi không?”
“Dạ có, thưa cậu.”
“Cháu thấy công việc ở văn phòng thế nào, Meng?”
“Chán ngắt,” Kwang Meng thật thà trả lời, nhưng vội thêm vào. “Cháu chịu được.”
“Ừ, cậu hiểu hẳn là phải chán lắm. Nhưng ai cũng có lúc khởi đầu, từ từ mới leo lên cao được.”
“Lên cao là lên đâu hả cậu?”
Cậu Cheong cũng từng là thư ký, và từ đó tìm cách leo lên cao. Bây giờ cậu đã thành ông chủ. Nhưng cậu chưa bao giờ nói nhiều về chuyện ấy, và cả giờ cũng không tìm cách trịch thượng với Kwang Meng. Cậu quá lịch thiệp. Cậu quay lại nhìn đứa cháu.
“Cậu không biết Meng à. Tự cháu nghĩ thế nào?”
“Cháu nghĩ thế nào à? Cháu nghĩ chắc mình sẽ mãn kiếp làm thư ký mất.”
Kwang Meng đột ngột mong muốn được nói thật lòng mình. Anh quyết định sẽ thẳng thắn hết mức.
“Nói cách khác, cậu à,” anh nói. “Cháu chẳng có tương lai gì. Không mảy may. Trước mặt cháu lúc nào cũng sẽ như thế này: thư ký, luôn luôn là thư ký, sống một cuộc đời thư ký, cưới cô vợ của một thư ký, nuôi nấng một gia đình thư ký, chết như một thư ký, và nếu cháu có con, con cháu chắc cũng theo đuôi cháu thành thư ký. Cháu không biết cậu đã làm thế nào, dễ hay khó, giờ đây dễ hơn hay khó hơn, nhưng cháu không biết. Cháu chỉ biết là cháu không làm được… Cháu không có… (anh định nói “tài”, rồi lại định nói “ước nguyện”, nhưng…)… khả năng gì cả. Không có khả năng,” anh lặp lại.
“Bây giờ còn sớm quá Meng à. Cháu đi làm được bao lâu rồi? Một năm? Chưa được một năm. Sớm quá, chưa nói được gì cả. Cháu phải cho bản thân một cơ hội đi. Phải biết công bằng với mình chứ!”
“Cháu đang công bằng với mình đây. Đúng là chỉ một năm thôi, nhưng chừng đó là đủ rồi. Đủ cho cháu hiểu, hiểu là cháu sẽ không làm gì được.”
“Vớ vẩn. Không ai biết được, chỉ một năm thì không được. Hãy cho mình thêm thời gian đi. Cháu có thể làm được mà. Cậu không nói ai cũng làm được, nhưng cậu nghĩ cháu có thể làm được. Cháu chỉ cần chút can đảm, nhiều nỗ lực, nhẫn nại, kiên trì, và dĩ nhiên là may mắn. Cháu cần nhiều may mắn.”
“Vậy là cần nhiều lắm cậu à. Cháu không nghĩ cháu có thể kiếm đủ chừng đó đâu.”
“Cậu không dè cháu trầm cảm như thế đó Meng.”
“Cháu không có trầm cảm cậu à. Cháu chỉ là, ừ, biết thế là thế thôi.”
“Nhưng những gì cháu biết, những gì cháu nói ra đều âu sầu quá. Còn trẻ như cháu mà đã biết thế là thế, đấy gọi là trầm cảm đấy.”
“Cậu nói như thể chuyện này đặc biệt lắm vậy. Cháu nghĩ cũng chẳng ít gì người như cháu đâu. Cả nghìn cả nghìn người. Chắc là họ đều biết cả chứ?”
“Chắc thế, chắc thế,” cậu anh nói, rồi dừng lại, những nếp nhăn li ti rúm lại quanh mắt khi ông hình như nhìn vào khoảng không vô tận. Hẳn cậu đang nhìn thấy hình ảnh hàng ngàn hàng ngàn thanh niên âu sầu như Kwang Meng, những kẻ trẻ tuổi âu sầu đã biết. Hàng ngàn hàng ngàn người như thế khắp cả thành phố. Ông đã quên mất tuổi trẻ khó khăn như thế nào. Đột ngột, ông như nhớ lại tuổi trẻ của chính mình, những khó khăn của chính mình. Ông quay lại nhìn đứa cháu, lòng ông vẫn luôn yêu mến Kwang Meng. Ông thích sự trầm lắng, sự nhạy cảm không lời của đứa cháu này.
“Meng,” ông nhẹ nhàng nói. “Mẹ cháu lo lắng vì chuyện rượu chè của cháu đấy. Rất lo.”
Trước khi Kwang Meng kịp trả lời, ông nói tiếp.
“Cháu không cần giải thích. Cậu nghĩ cháu đã giải thích cặn kẽ rồi. Có lẽ cậu hiểu được.”
“Cảm ơn cậu.”
“Đừng cảm ơn cậu, Meng à. Cậu có làm gì đâu. Mà cũng chẳng làm gì được. Đây là chuyện cháu phải tự quyết lấy, khi nào cháu đủ sức. Cậu chỉ nhắc tới vì đây là chuyện mẹ cháu nói với cậu. Hy vọng cháu sẽ…” ông dừng lại như tìm từ. “Cẩn thận hơn chăng?”
“Vâng, cháu sẽ cố.”
Kwang Meng không ngạc nhiên gì về việc mẹ anh đã chọn cậu Cheong để gửi gắm lo lắng, và nhờ cậu can thiệp. Nhưng anh tiếc rằng người đó không phải là cha anh. Dù anh thích cậu đến thế nào, dù anh hiểu rõ nguyên cớ mẹ chọn. Cảm giác này như có gì thuộc về nguyên thủy. Cái gì đó thuộc về cha và con, chắc vậy.
“Được rồi,” cậu anh nói. “Hôm nào rảnh cậu cháu mình đi uống cùng nhau nhé. Cậu sẽ nói với mẹ cháu không cần lo lắng. Mẹ cháu chỉ cần ai đó trấn an thôi.”
Khi cậu anh đã về, Kwang Meng lại băng mình vào bóng tối. Lúc này đây, khi đã nhìn rõ nỗi tuyệt vọng trong lòng, anh uống nhiều hơn thường lệ, và tối đó xỉn quắc cần câu. Uống như để trả thù.