Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 16
"P
hần nào, nếu để quạt như vậy... tức là ảnh muốn thổi bay cái mùi gì ra khỏi phòng đúng không?"
Tôi giơ ngón cái lên thể hiện sự tán dương. Dĩ nhiên Ibara sẽ không bao giờ coi nó là lời khen để mà vui nên nhỏ quay mặt đi chỗ khác.
"Vậy đây là câu hỏi tiếp theo là tại sao anh ta lại muốn khử mùi căn phòng? Hay nói cho đầy đủ luôn: tại sao anh Toogaito - con trai của một gia tộc giàu truyền thống nhà giáo - lại khoá mình trong phòng cùng một bộ cảm ứng hồng ngoại thủ sẵn bên ngoài?"
"T-từ từ đã! Cái gì mà có cảm ứng hồng ngoại ở đây? Ông bị lậm tiểu thuyết hành động rồi hả?"
Biết ngay, quên chưa giải thích là y như rằng,
"Chưa ghé qua cái cửa hàng công nghệ mới khai trương à? Họ từng giới thiệu một bộ cảm ứng hồng ngoại có khả năng kích hoạt chuông báo cho người sử dụng. Giờ mà mua là 5000 yên một bộ thì phải."
"Chúng được gắn ở đâu?"
"Ngay hành lang trước phòng thí nghiệm Sinh Học. Anh Toogaito đã sơn bộ cảm ứng bằng màu trắng nên chỉ nhìn sơ thì khó mà nhận ra, nhưng khi thấy cái loa nhỏ xíu trong phòng trù bị thì nghi ngờ của tôi cũng được xác nhận phần nào."
"Ông kì dị thật đó", Ibara cau mày.
"Muốn thằng kì dị này nói tiếp không?... Đến đâu rồi?... À đây. Vì chúng ta đã đi qua bộ cảm ứng nên một thông báo khẩn đã được gửi đến ảnh. Có ai nghĩ được vì sao ảnh dám liều cái chồng giấy đặt trên bàn để mở quạt không?"
Tôi có kiên nhẫn chờ câu trả lời của Ibara.
Nhỏ ngần ngừ một chút rồi đáp lại với ánh mắt nghi ngờ: "Chẳng lẽ là... không muốn chúng ta ngửi thấy cái mùi trước đó còn ở trong phòng?"
Kì này nhỏ đáng nhận được một tràng pháo tay,
"Quá chuẩn. Anh ta thậm chí còn xịt cồn khử mùi lên khắp người. Vậy thứ mùi gì có thể phát tán nhanh chóng ra xung quanh và bám chặt lấy cơ thể của một người nhất định nào đó?"
"Đừng nói là..."
"Đúng vậy, Toogaito đã hút thuốc lá. Anh ta còn đi xa tới mức sắm cả cảm ứng chỉ để sở hữu một nơi hút thuốc riêng tư, nhưng đây là chuyện có thể tạm thông cảm. Đừng quên nhà Toogaito là một gia tộc danh giá và có ảnh hưởng lớn trong ngành giáo dục của vùng. Tưởng tượng xem việc quý tử nhà Toogaito bị phát hiện hút thuốc trong trường sẽ tạo nên tai tiếng lớn đến cỡ nào?"
"Hiểu rồi, nếu đúng là vậy... thì ảnh cũng tội nghiệp thật."
Quả vậy. Sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi - nói đúng hơn là của Chitanda - đã làm sụp đổ cả một hệ thống phòng ngự của anh chàng Toogaito tội nghiệp cố công gầy dựng. Chính cái họ "Chitanda" làm anh run sợ. Nếu Chitanda phát hiện bí mật của anh và kể cho nhà mình nghe thì có thể không chỉ mối quan hệ giữa hai nhà, mà mọi quan hệ với các gia tộc danh giá khác đều sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng tính ra anh cũng may mắn vì Chitanda đang bị cảm. Nếu cái mũi của nhỏ hoạt động bình thường có nước anh giấu cái mùi thuốc lên trời.
"À, và tôi không có thừa năng lượng để tìm hiểu cái sở thích khoái hút thuốc ở trường của ảnh nhé. Hài lòng với lời giải thích rồi chứ?"
Nói xong tôi thấy ánh nhìn của Ibara thay đổi hẳn.
"Này, thực ra nãy giờ điều tôi cố gắng hỏi ông là làm thế nào mấy cuốn tập san lại có ở đây? Anh Toogaito đã giấu chúng ở đâu để có thể mang lên phòng của chúng ta ngay sau khi ông gửi cái tối hậu thư cho ảnh?"
Đúng là bỏ quên phần này rồi, tôi lai phải nói tiếp: "Chắc là trong cái hộp sơ cứu."
"O - re - ki!"
"Không hề đùa đâu. Vậy vấn đề cuối cùng đặt ra là tìm cái hộp sơ cứu. Còn nhớ câu trả lời của anh Toogaito về việc chuyển mấy cái thùng các-tông vào phòng trù bị không? Ngay lúc đó tôi đã đoán được chắc chắn cái hộp sơ cứu vẫn còn ở trong phòng."
"...Nhưng chúng ta đâu có thấy?"
"Không thấy không đồng nghĩa với không có. Dĩ nhiên là nó đã bị giấu đi, nguỵ trang, cùng với nhiều thứ khác."
Đề Ibara tiêu hoá xong những lời vừa rồi tôi mới tiếp tục: "Lí do anh ta phải giấu biệt cái hộp vì nơi đó còn là nơi chứa đống 'sở thích' của ảnh. Có ai thấy đầu lọc, bật lửa hay gạt tàn để đâu không nào? Nhớ mãi cảnh ảnh lồng lộn lên khi nghe đến tên thầy Ooide... Quay lại chủ đề chính, nơi mà cái hộp bị giấu ấy tôi đoán chính là bên trong chiếc thùng các-tông lớn nhất được dùng làm cái bàn ngay chính giữa phòng trù bị."
Kết thúc một lời giải thích dài, tôi thở phào.
Không sai khi Chitanda nói tôi đã có phần không phải khi cố cài anh Toogaito vào thế bí và buộc ảnh nổi nóng, nhưng thực tình tôi không bao giờ muốn bí mật của anh bị lộ. Ai cũng có bí mật, và cũng như ảnh tôi sẽ không vui chút nào khi có kẻ tò te được bí mật của mình. Cứ xem như kì này anh ấy gặp xui đi.
Ibara có vẻ không còn muốn đưa ra câu hỏi nào. Đến lúc này tôi mới nhận thấy sự hiện diện cùa một người bình thường rất hay nói. Tôi quay sang người ấy,
"Chitanda?"
Chitanda đang nhìn vào mấy cuốn tập san trên bàn giáo viên, ánh mắt của nhỏ nghiêm túc hệt như lần tôi thấy ở "Pineapple Sandwich". Hình như nhỏ đã không nghe thấy tiếng gọi của tôi.
"Sao thế Chitanda?"
Nhỏ vẫn chẳng để ý, tôi đành vác thân mình lên đó để vỗ vào vai nhỏ một cái,
"Có chuyện gì vậy?"
"Ồ, Oreki-san à... cậu xem này", nhỏ đưa cho tôi một trong những cuốn tập san.
Đó là một quyển tập khá mỏng, cỡ bằng loại tập Campus bán ở nhà sách. Từng trang từng trang được kết với nhau bằng chỉ, bởi một bàn tay cực kì thành thục nào đó. Trang bìa là một lớp da thuộc màu nâu lợt, trên có một hình vẽ bằng mực đen hai loài vật: chó săn và thỏ.
Một đàn thỏ quây thành một vòng tròn và trong vòng là hình một con chó săn và một con thỏ cắn chặt lấy nhau. Hàm răng sắc nhọn của con chó cắm sâu vào đầu con thỏ như sắp dứt lìa nó ra, trong khi bộ răng cửa của con thỏ cũng ngoạm cả cần cổ kẻ thù. Vì được vẽ theo kiểu hoạt hình nên trông bức tranh này buồn cười hơn là thấy ghê. Từng có một thành ngữ của người xưa nói về việc những con chó săn bị giết chung với lũ thỏ chúng vừa bắt được, nhưng ở đây cứ như thể hai con thú đang săn lẫn nhau vậy. Để ý kĩ đám thỏ bên ngoài có thể thấy hai con trong số chúng ném cái nhìn bàn quan vào cảnh tượng bên trong. Tự dưng tôi cảm thấy một thứ điềm báo như vừa toát ra từ bức tranh, điềm không lành...
Trên phần hình minh hoạ có ghi mấy chữ "Kem Đá, tập hai" cùng với năm xuất bản là 1968. Khá là xưa đấy, nhưng cái làm tôi băn khoăn là...
"Kem Đá?"
Nhan đề đây sao?
"Tên gì lạ thế?"
Ibara ngó qua vai tôi để nhìn cuốn tập. Nhỏ đồng ý: "Ừ, còn khó hiểu nữa."
Y như lần đầu tôi nghe đến tên "Hội Kanya" vậy, mặc dù đoán gốc gác của nó kể ra cũng có hướng - bằng chứng là Satoshi đã mò ra được. Thông thường nhan đề một tác phẩm sẽ bao trùm toàn bộ nội dung chứa trong nó, đằng này chẳng có chút xíu liên quan nào giữa "CLB Cổ Điển" và "Kem Đá" mà tôi có thể suy ra được.
Chỉ vào hình minh hoạ, tôi hỏi Ibara: "Với tư cách là thành viên của CLB Nghiên Cứu Manga, cậu nghĩ sao về hình vẽ này?"
"Một bức tranh ấn tượng. Tất cả hình ảnh được gói gọn trong một hình tròn nên hầu như không có khoảng bị trống... Nói chung là tốt, tôi thích đấy."
Tôi khá bất ngờ khi nhỏ có thể nói thích hay ghét một thứ rõ ràng như vậy. Nhận ra điều mình vừa nói, Ibara liền trả cuốn tập lại cho tôi mà chống chế:
"Ơ, cũng không hẳn là 'thích' đâu, vì nó chẳng đẹp gì cả... thấy gớm là đằng khác. Xét về mặt nghệ thuật thì ổn, nhưng về ý nghĩa thì..."
Lúc này Chitanda có vẻ không vui, hình như mọi niềm vui mà nhỏ lẽ ra phải có khi tìm được tập san vừa bị mộ con ma cà rồng hút hết sạch.
Tèn bèn hỏi lần nữa: "Chitanda này, có chuyện gì vậy?"
Vừa nghe tiếng nhỏ liền kéo tôi vào một góc phòng và nói khẽ: "Cái này."
"Cái gì?"
Thay vì một đôi mắt nở to vì hiếu kì như thường lệ, bộ mặt nghiêm túc được tô sáng bởi vô vàn ánh tà dương màu cam sẫm của nhỏ làm tôi cảm thấy nhỏ vừa phát hiện một bí ẩn quan trọng. Nhỏ tiếp tục thì thầm: "Tớ tìm ra rồi, đây chính là thứ cậu của tớ muốn cho tớ xem. Cuốn tập san này sẽ giúp tớ tìm lại những lời nói ấy!"
Hay vậy.
"Thế là cậu đã nhớ ra chút gì rồi sao?"
Thay vì trả lời nhỏ chỉ tay vào cuốn "Kem Đá, tập hai" tôi đang cầm,
"Trong đây họ có nhắc về cậu ấy, liên quan đền một sự việc nào đó xảy ra ba mươi ba năm về trước. Cậu xem đi."
Tôi làm theo lời nhỏ mà mở cuốn tập ra, trang đầu tiên...
*****
Lời tựa
Vậy là năm nay chúng ta lại tham dự hội văn hoá...
Thời gian thấm thoát, vậy là đã một năm kể từ lúc Sekitani-sempai rời xa CLB Cổ Điển và chúng ta.
Năm ấy, sempai đã giũ bỏ tấm áo anh hùng để trở thành huyền thoại, nhờ đó mà lễ hội văn hoá năm ngày vẫn được tổ chức như thường niên.
Tuy vậy, tôi vẫn thường trộm nghĩ: những con người đang bàn tán và ca tụng kia mười năm sau liệu còn nhớ đến người chiến binh thầm lặng và người anh hùng tử tế ấy chăng? Khi tất cả những gì anh để lại chỉ là một quyển tập san, với nhan đề "Kem Đá" do chính tay anh đặt?
Dù là người hy sinh trong cuộc tranh đấu ấy, sempai vẫn cười. Nụ cười của anh như đã theo dòng thời gian mà đến cõi vĩnh hằng, mà đến tận cùng của sự vô biên...
Không, có lẽ chúng ta không ai nên nhớ về anh. Vì câu chuyện của anh không phải là câu chuyện về một người anh hùng.
Khi một câu chuyện bị mất đi phần chủ ngữ cụ thể, nó sẽ được trao cơ hội để trôi theo dòng chảy vô tình của thời gian, để hy vọng được trở nên "kinh điển".
Liệu ngày đó có tới, khi câu chuyện của chúng ta trở nên kinh điển với một ai đó?
13/10/1968
Kooriyama Youko.
*****
"Đây là..."
"Cụm từ 'đã một năm' tức là chỉ ba mươi ba năm về trước, vậy 'Sekitani-sempai' chắc chắn là cậu của tớ. Vậy chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy? Câu trả lời cuối cùng của cậu dành cho tớ... về một câu hỏi liên quan đến CLB Cổ Điển..."
Tôi mỉm cười, và tôi cũng không kịp nhận ra nhỏ đanh vui một tí nào khi lên tiếng:
"Vậy là tốt rồi đúng khô..."
Tôi đã không kịp nhận ra ánh mắt vô hồn của nhỏ.
"Nhưng tớ vẫn không thể, dù đã tiến sát đến mức này rồi! Chẳng... chẳng lẽ trí nhớ của tớ tệ hại đến thế ư? Câu trả lời ấy là gì? Chuyện ba mươi ba năm về trước rốt cuộc là chuyện gì?"