Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ôi xin lỗi vì đã làm anh khổ sở như thế”, Paprika dỡ Gorgones trên đầu Noda ra. “Bởi anh sắp tỉnh giấc rồi nên tôi mới cố ép cho anh nhớ ra. Không phải anh giết anh Toratake, có đúng không?”
Mùi hương ngọt ngào nơi bờ ngực Paprika phảng phất quanh chóp mũi phập phồng của Noda. Cô vòng tay ôm chặt ông, trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ màu trắng. Noda cố kìm nước mắt, trút ra một tiếng thở dài.
“Cậu ấy tự sát. Nhưng cũng chẳng khác nào chính tay tôi giết cậu ấy cả.”
“Làm sao anh biết được. Anh hiểu sai nhiều chuyện lắm”, Paprika vỗ về Noda với giọng điệu thản nhiên như thể chỉ đang đơn thuần thông báo sự thật. “Thôi nào, bây giờ anh đi tắm đi, rồi hai ta cùng ăn sáng. Vừa ăn vừa nói chuyện được không nào?”
Cô dỗ dành Noda như một bà mẹ tuổi trung niên dỗ con, nét mặt đã vui tươi hơn hẳn so với ngày hôm qua.
Nhớ ra rồi. Ông đã nhớ ra tất cả. Đứng dưới vòi hoa sen phun nước nóng, ông bình thản tới độ không thể hiểu nổi nguyên nhân vì đâu bấy lâu nay không thể kiểm soát được nỗi bất an trong lòng mình. Noda vốn dĩ tự tin vào sự dạn dày kinh nghiệm trong chuyện đối nhân xử thế, khi lo lắng bất an ập đến, ông còn nghĩ có lẽ nào não mình có vấn đề, nhưng dường như không phải vậy.
“Người bạn thân nhất của anh thuở ấy là anh Toratake nhỉ?”, Paprika ngồi đối diện Noda, bắt đầu đặt câu hỏi. Cô cố quay mặt đi để Noda không nhìn thấy con mắt trái vẫn sưng mọng.
“Ừ, cậu ấy là con trai của nhà trọ Toratake. Có khi chính vì lẽ ấy nên trong giấc mơ mới xuất hiện nhà trọ kiểu truyền thống. Mọi người còn nháo nhào cả lên vì có hổ đến nữa chứ”, Noda trả lời. Tại sao salad không rưới xốt mà vẫn ngon đến thế nhỉ, ông ngạc nhiên bởi lẽ với ông, đó là điều trước nay chưa từng có.
“Vậy tất cả những con hổ trước nay xuất hiện trong giấc mơ đều tượng trưng cho Toratake. Lúc chúng ta ở trong rạp, mặt tôi biến thành mặt hổ cũng là bởi anh thường hay đi xem phim với Toratake, anh đã định trả lời tôi như thế đúng không?”
“Ngay từ đầu, những giấc mơ đã gợi ý cho tôi nhớ về Toratake”, Noda nói, tự mình phân tích giấc mơ. “Trong đám học sinh đội lốt thú ở phòng học cũng xuất hiện một con hổ. Đám ma của Nanba trong mơ cũng biểu tượng cho cái chết của Toratake. Rồi cả việc tôi tận hưởng cuộc đấu súng giữa Nanba, khi ấy là Dr.No và bản thân tôi trong vai 007 cũng thể hiện rằng ngày xưa đã có thời tôi vô cùng thân thiết với Toratake. Nhưng tại sao thân đến như thế mà tôi không thể nào nhớ ra được cậu ấy? Tôi thấy lạ lắm. Mà nói mới nhớ, từ trước tôi đã hay mơ thấy hổ. Mỗi lần như thế, tôi vừa sợ lại vừa có cảm giác hoài niệm thế nào ấy.”
“Thế mà anh lại nhớ được Takao, cái cậu nhìn như con gấu ấy.”
“Đến cả Takao cũng xuất hiện trong ngoại hình của Segawa”, Noda tiếp tục hăng hái phân tích. “Những nhân vật trong giấc mơ, Sukenobu, Segawa, tôi và Nanba nhắc tôi nhớ đến lũ bạn cùng lớp có thói bắt nạt ăn hiếp người khác thời học cấp hai.”
“Đúng rồi, nhưng chắc chắn giấc mơ không chỉ gợi cho anh nhớ về chuyện đó thôi đâu. Anh nghĩ sâu thêm một chút đi. Tôi bây giờ cũng rất tò mò”, má Paprika đỏ lựng lên, cô phấn khích vô cùng khi cuối cùng cũng sắp tìm ra chân tướng sự thật. Đối với một chuyên viên tâm lý mà nói, có lẽ không gì thỏa mãn hơn là giải đáp được những bí ẩn trong giấc mơ của người bệnh.
“Tất cả mọi thứ, từ giấc mơ trong rạp chiếu phim, rồi giấc mơ trong đó tôi làm đạo diễn còn Nanba quay phim, đều ám chỉ Toratake cả. Cảnh ở khu đất sau tiệm thuốc lá cũng thế. Akishige và đàn em của cậu ta là Shinohara cùng Takao, cứ không ưa đứa nào là lại dẫn nó đến khu đất đó để đánh đập ăn hiếp. Akishige không ưa gì Toratake, tại cậu ấy học giỏi. Có một hôm, Akishige bảo tôi dẫn Toratake đến đó. Không cần nói cũng thừa hiểu, nếu không làm theo lời nó, tôi sẽ là đứa bị đánh thay cho Toratake. Thế nên tôi đành dẫn cậu ấy đến. Trong lúc cậu ấy bị ba đứa kia hùa vào ăn hiếp, tôi chỉ đứng đó nhìn”, Noda Tatsuo rên lên đau đớn. “Chết tiệt! Dạo gần đây khi thỉnh thoảng nhớ lại cảnh tượng ấy, tôi cứ co rúm hết cả người lại.”
“Chắc vì chuyện với Nanba ở công ty nên anh mới cảm thấy áp lực như thế.”
“Đương nhiên là vậy rồi. Chuyện xảy ra như thể lịch sử lặp lại mà”, Noda đưa tách cà phê lên gần miệng, ngước lên nhìn Paprika. “Chứng rối loạn lo âu của tôi là do áp lực này mà ra ư?”
“Đúng rồi. Nhưng tất nhiên không chỉ có thế. Mà cậu Toratake cũng không chỉ vì mỗi lý do đó mà tự tử được.”
“Sau khi bị tẩn cho nhừ tử, người cậu ấy bê bết máu. Tôi đã dìu cậu ấy về nhà. Toratake biết tôi bán đứng cậu ấy, nhưng vẫn không oán trách lấy một lời. Tôi cũng chẳng nói gì. Từ lúc ấy, chúng tôi không còn là bạn nữa. Tôi nghĩ sự phản bội của tôi đối với cậu ấy là một cú sốc vô cùng lớn”, Noda nhìn vào khoảng không sau lưng Paprika. “Đúng rồi, có khi tôi đặt tên con là Torao với hàm ý muốn chuộc tội với cậu ấy.”
“Nhưng chẳng lẽ Toratake tự tử chỉ vì chuyện đó?” Paprika lặp lại, bởi một bên mắt sưng lên nên vẻ nghi ngờ trên gương mặt cô lại càng hiện rõ. “Anh có bao giờ suy xét lại chuyện này trên góc độ logic và quan điểm hiện thời của bản thân chưa?”
“Hả?”, Noda đơ người ra trong thoáng chốc. “Ý cô là sao?”
“Suy nghĩ của anh thời còn thanh niên chẳng lẽ không thay đổi chút gì khi anh trưởng thành, bất kể chúng vô lý và thiếu tự nhiên đến thế nào hay sao?”
“Nhưng chính do sự việc lần ấy, Toratake cứ bị ba đứa kia hành hạ mãi đấy.”
“Anh có ở đó khi Toratake bị đánh không?”
“Không”, Noda dần dà nghi ngờ ký ức của chính bản thân mình. Những ký ức tưởng chừng như hoàn hảo không sai sót, nhưng không biết bao nhiêu lần ông nhận ra mình đã lầm.
“Anh nói Toratake tự sát, vậy anh có đi đưa tang cậu ấy không?”
“Cái đó tôi không nhớ”, Noda lơ đãng hướng ánh nhìn vào khoảng không.
“Anh thấy không, bây giờ phân tích mọi sự theo logic thông thường mới nhận ra chuyện này cứ có gì là lạ.”
“Nhưng chính Shinohara đã nói với tôi như thế mà. Đúng rồi, gã có gọi điện liên lạc với tôi để thông báo về buổi họp lớp.”
“Họp lớp?”, Paprika ngạc nhiên đáp lại.
“Có nghĩa là, Toratake không tự sát thời còn học cấp hai”, Noda nói khẽ, không còn tự tin vào trí nhớ của mình nữa. “Từ hồi tôi tốt nghiệp cấp hai, mãi đến lúc vào đại học rồi tôi mới nhận được thông báo họp lớp. Vì trong lớp chỉ có tôi theo gia đình chuyển lên Tokyo sống, các bạn học của tôi đều học ở trường gần làng bên, gặp nhau suốt nên không cần phải họp lớp.”
“Shinohara nói gì khi gọi cho anh?”
“Gã hỏi ‘Toratake tự sát rồi đấy, biết chưa?’”
“Có thật thế không?”, Paprika càng lúc càng nghi ngờ.
“Chắc chắn. Lúc ấy sốc ghê lắm nên tôi nhớ rõ mà.”
“Thế thì tại sao? Kể cả cậu ấy có tự sát đi chăng nữa, thì cũng là chuyện sau thời cấp hai, có liên quan gì tới anh đâu?”
Noda chán nản. “Đúng như cô nói đấy. Hà cớ gì bây giờ tôi cứ nghĩ mọi thứ đều là lỗi của mình thế nhỉ?”
“Vì anh đã kiềm chế tình cảm của mình với Toratake đấy”, Paprika đứng lên, bắt đầu dọn đĩa trứng chiên và thịt xông khói. Cô ra vẻ thản nhiên để không làm Noda sốc. “Cũng giống như bây giờ anh đang kiềm chế tình cảm của mình dành cho Nanba. Cảm xúc bị trấn áp quá nhiều, dần dà chuyển thành bất an.”
“Cảm xúc?”, Noda choáng váng trong giây lát. “Có nghĩa là, tôi có xu hướng đồng tính luyến ái ư?”
“À, cái đó ai chẳng có”, Paprika thản nhiên nói. “Anh uống thêm cà phê không?”
Nhìn Noda lặng im không biết nói gì, Paprika bật cười như người mẹ nhìn đứa con lần đầu tiên được giáo dục giới tính. “Ôi trời, sao anh có vẻ sốc quá vậy. Nhưng cái đó là giải thích theo học thuyết của Freud thôi. Nguyên nhân chứng rối loạn lo âu của anh đương nhiên không chỉ có thế. Có nhiều cách phân tích lắm, để xem nào…”, Paprika nghịch chiếc muỗng trên tay, nghĩ ngợi đôi chút, cúi đầu xuống rồi ngẩng lên nhìn Noda. “Đối với anh, có lẽ áp dụng tư duy xã hội để giải thích chắc sẽ dễ hiểu hơn. Nỗi bất an của con người còn có thể được phân tích trong phạm vi quan hệ con người. Trong giai đoạn đầu đời, ý tôi không muốn tập trung vào giai đoạn sơ sinh, mà là giai đoạn bước vào tuổi thiếu niên. Ngày còn bé, anh chỉ biết tới đau đớn và sợ hãi, nhưng khi chập chững trưởng thành, ngoài hai trải nghiệm cảm xúc không lấy gì làm dễ chịu kia ra còn bắt đầu xuất hiện nỗi bất an. Anh bị khước từ bởi một nhân vật quan trọng trong giai đoạn đầu của cuộc đời, đó là anh Toratake. Khi chuyển sang giai đoạn trưởng thành, đối tượng của nỗi sợ hãi bị khước từ và không được công nhận kia chuyển sang một nhân vật quan trọng khác, thậm chí đối tượng đó không phải là người, mà là một tiêu chuẩn thông thường của xã hội chẳng hạn. Tóm lại, nỗi bất an nảy sinh từ quan hệ giữa người với người, nó phát triển và tan biến trong khuôn khổ đó.”
Noda nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi, “Lúc tôi mơ về đám tang của Nanba ấy, cô nói người vợ xuất hiện trong đó là Anima đúng không?”
“Phải rồi.”
“Đó là tôi ư? Nói cách khác, người phải lòng Nanba chính là tôi?”
“Đúng rồi, là phần nữ trong anh đấy.”
“Cô cho tôi một tách cà phê nữa nhé. Ra là vậy. Quả nhiên phải để ý đến Nanba nữa nhỉ.”
“Ơ từ từ đã, anh lo chuyện tình cảm của mình với Nanba đấy ư?”, Paprika cười và rót thêm Blue Mountain vào tách của Noda.
Ông cười gượng gạo, “Làm gì có, chẳng là Nanba không sớm thì muộn cũng bị Sukenobu gây rắc rối thôi.” Đoạn, ông kể cho Paprika nghe về cuộc trò chuyện giữa ông, Sukenobu và Chủ tịch ở quán bar trong khách sạn đêm trước nữa. Ông cũng đề cập đến mối nghi ngại của mình, rằng Sukenobu có lẽ đang toan tính điều gì đó.
Paprika mỉm cười đầy ẩn ý, “Lời giải đáp cho việc đó có lẽ cũng ẩn trong giấc mơ rồi nhỉ.”
“Mà tiện thể, tôi đã khỏi hẳn rồi sao?”
“Vâng, việc điều trị kết thúc tại đây được rồi.”
Noda nhìn thấy nét luyến tiếc thoáng qua trong đôi mắt Paprika khi cô nói thế. Trước nay đã có vài cô gái trẻ đem lòng cảm mến Noda, nhưng ông vẫn gạt đi, coi như biểu cảm luyến tiếc trên gương mặt Paprika khi ấy chỉ là do mình tưởng tượng ra.
“Khỏi nhanh thế này là nhờ ý chí và sự thông tuệ của anh đấy”, Paprika nói. “Nhưng vẫn còn một chuyện tôi muốn anh làm, ấy là anh phải cố gắng tháo gỡ khúc mắc với mọi người trong công ty. Chuyện này có lẽ tôi không cần phải nói. Với lại anh cũng cần phải điều tra sự thật về cái chết của Toratake nữa, việc này rất quan trọng. Anh không thể cứ để mặc vấn đề ở đó mà không giải quyết được đâu. Anh làm được đúng không?”
“Được rồi, tôi sẽ thử hỏi Shinohara xem sao. Gã có vẻ quý tôi lắm, bao nhiêu lần gọi điện giục tôi về quê họp lớp.”
“Những đứa trẻ bị bắt nạt thì mãi không quên được chuyện trong quá khứ, nhưng những đứa trẻ đi bắt nạt người khác lại chẳng nhớ gì cả. Chuyện này cũng thường gặp mà.”
Khi chuẩn bị bước ra khỏi căn hộ, Noda Tatsuo bứt rứt không sao chịu thấu. Ông quay đầu lại, mặt đối mặt với Paprika.
“Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được cô mất.”
“Cái đó, người ta gọi là ‘rapport’ đấy. Ý là bệnh nhân đem lòng yêu bác sỹ ấy mà”, cô nói và gỡ sợi chỉ vương trên ngực áo Noda. “Nhưng hiện tượng này bác sỹ cũng gặp. Tôi sẽ không bao giờ quên được anh đâu”, Paprika nói, đầu vẫn cúi xuống, không nhìn thẳng vào mắt Noda. “Anh Noda ơi, mặt mũi thế này nên tôi cũng hơi ngại, nhưng vì đây là lần cuối rồi, chúng ta hôn tạm biệt nhé.”
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ