Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 16 - Trong Nhà Tắm Thổ Nhĩ Kỳ
D
ại tá Boundary ăn một bữa sáng thịnh soạn có ba người. Mặc dù đã thức trắng đêm, ông ta không có dấu hiệu mệt mỏi. Pinto và Crewe không được như vậy, họ có vẻ hốc hác và nhìn càng mệt mỏi hơn vì cả hai đều không cạo râu tử tế.
“Một nửa phi vụ đã thành công,” Đại tá nói. “Chúng ta sẽ trừ khử được cô ta và Solly White chỉ bằng một đòn. Tôi e ngại phía Solly, ông ta biết quá nhiều. Mà này, Raoul sắp đến.”
“Raoul!” Crewe ngồi bật dậy, “Hả, Đại tá, ông điên rồi! Không phải lão già ở Sở cảnh sát đã bảo…”
“Rằng lão ta nghi ngờ một người Pháp là thủ phạm trong vụ án Gregory Tuyết? Càng có thểm lý do để gọi Raoul đến,” Đại tá bình thản nói. “Anh ta sẽ có mặt vào sáng nay.”
“Ông mạo hiểm quá,” Pinto gầm gừ.
“Không có gì bất thường,” Đại tá trả lời, lột vỏ một quả trứng chim. “Sau lời cảnh báo của họ, điều Sở cảnh sát ít nghĩ tới nhất là tôi sẽ đưa Raoul trở lại. Vả lại, họ cũng không biết anh ta. Chỉ là một thợ đóng tủ người Pháp trẻ tuổi vô hại. Anh ta không nói, và tôi sẽ khiến anh ta bỏ cái thói quen ngớ ngẩn luôn để lại danh thiếp như vậy.”
Một khoảng im lặng, rồi Crewe phá vỡ nó.
“Ông muốn gọi anh ta để…”
Anh ta chưa nói hết câu.
“Để làm một việc,” Đại tá đáp. “Có ngàn điều hối tiếc, nhưng nó sẽ nhân lên gấp ngàn lần nếu các cậu và tôi bị xét xử, rồi chờ đợi trong phòng tử tù cho đến khi lão đao phủ nổi tiếng Ellis xuất hiện. Raoul là một người thạo nghề. Chúng ta có thể tin tưởng anh ta. Anh ta không chơi bất kỳ trò hề nào. Anh ta sống ở nước ngoài, tôi có thể xóa dấu vết cho anh ta. Hơn nữa,” Đại tá tiếp tục, “tôi sẽ cho anh ta đủ tiền sống thoải mái trong hai năm. Raoul là một con thú biết ơn, và tạ ơn Chúa, anh ta không biết đọc, biết viết.”
“Tôi không thích như thế,” Crewe nói. “Tôi ghét những chuyện này. Tại sao không cho Solly một cơ hội? Tại sao không đánh nhau - đấu tay đôi, bất cứ chuyện gì ngoài việc tàn sát máu lạnh?”
Đại tá hướng ánh mắt lạnh lùng sang người kia, và đôi môi hé mở trong nụ cười rầu rĩ.
“Anh đang nói đúng với bản chất của mình đấy, phải không Crewe?” Ông ta khó chịu nói. “Anh trở lại làm ‘Quý ông Crewe’ lần nữa, hả? Anh muốn làm theo cung cách người ta dạy trên ghế nhà trường? Chà, anh có thể dọn hết mấy thứ đó cho lợn ăn giùm tôi. Tôi là Dan Boundary, chờ hưởng thụ một tuổi già dễ chịu. Tôi không có cái gì giống với Hiệp sĩ Bàn tròn đâu.”
Crewe đỏ bừng mặt.
“Được rồi,” anh ta nói, “cứ làm theo cách của ông.”
“Anh có thể cược mạng sống của mình là tôi sẽ làm theo cách của mình,” ông ta nói. “Còn cậu đã gặp cô ta sáng nay, phải không Pinto?”
Pinto lắc đầu.
“Cậu cứ tránh xa một vài ngày. Tôi đã lệnh cho Boyton canh giữ và sẽ cho cô ta ăn đủ bromua* cho đến khi cô ta không cần biết mình đang ở địa ngục hay Wigan nữa. Bên cạnh đó, tất cả chúng ta sẽ bị theo dõi trong một hoặc hai ngày tới, đừng nghi ngờ về chuyện đó. Stafford King sẽ không để cỏ mọc dưới chân mình. Còn bây giờ, các cậu về nhà đi và cố gắng diễn như thể đã ngủ cả đêm.”
Sau khi họ rời đi, Đại tá tự chuẩn bị. Westminster có nhiều nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ và ông ta đến một trong những nơi đó. Quấn một chiếc khăn, ông ta đi từ phòng xông hơi này sang phòng xông hơi khác, và cuối cùng đến phòng giải khát lớn, trần hình vòm, lát gạch từ sàn lên đến mái, nơi những vị khách duỗi người trong những chiếc ghế vải bạt, ngủ hoặc đọc sách. Đại tá nằm ngửa trên ghế, mắt nhắm nghiền, dường như quên hết xung quanh. Cũng không ai để ý rằng ông ta nhìn thấy người đàn ông nhỏ bé gầy gò đến ngồi cạnh mình. Người mới đến có làn da vàng bủng và cằm nhô ra, cánh tay dài đầy kín hình xăm từ vai đến cổ tay.
“Đây,” một giọng nói nhẹ nhàng bằng tiếng Pháp.
Đại tá không mở mắt, chỉ thả chiếc quạt cọ mà ông đang lười biếng vẫy qua lại để che miệng.
“Cậu còn nhớ quý ông White?” Ông ta cũng nói giọng Pháp.
“Nhớ chứ,” người kia trả lời. “Ông ta là người không chấp nhận để cậu bạn nghiện hút của ông… bị xử lý.”
“Chính là người đó,” Đại tá nói. “Cậu có trí nhớ tốt đấy, Raoul.”
“Thưa quý ngài, trí nhớ của tôi rất tuyệt, nhưng than ôi, người ta không thể sống bằng ký ức,” gã ra vẻ dạy đời.
“Vậy hãy nhớ điều này: có một nơi gần London tên là Bãi Putney.”
“Bãi Putney,” người kia nhắc lại.
“Có một ngôi nhà tên là Giám mục.”
“Giám mục,” người kia nhắc lại.
“Ngôi nhà đó bỏ trống - rất lớn, để cho thuê, hiểu không. Trong tình trạng hoang vắng đáng buồn. Khu vườn, ngôi nhà - cậu biết kiểu địa thế đó chứ?”
“Cực rõ, thưa ngài.”
“Vào chín giờ tối nay và chín giờ tối mai, cậu sẽ đứng gần cửa. Có một bụi cây lớn, cậu sẽ núp phía sau. Cậu sẽ ở đó đến mười giờ. Trong khoảng giờ đó, ông White sẽ tiếp cận và đi vào nhà. Hiểu chứ?”
“Hiểu chứ, thưa ngài,” giọng nói lặp lại.
“Cậu sẽ bắn chết ông ta ngay lập tức.”
“Ông ta là kẻ đã chết,” gã người Pháp nói.
Một khoảng im lặng dài.
“Tôi sẽ trả cho cậu 60 ngàn franc, và sẽ sắp đặt một chiếc xe trực tiếp đưa cậu đến Dover. Cậu sẽ bắt thuyền đêm đi Ostend. Hộ chiếu sẽ được chuẩn bị, và cậu có thể thong thả lên đường đi Paris. Khoản thanh toán, cậu sẽ nhận được ở Paris. Như vậy có thỏa đáng không?”
“Quá chuẩn, thưa ngài,” người kia nói. “Tôi cần một ít chi phí cho thời điểm này. Ngoài ra tôi muốn thông tin về nơi chiếc xe sẽ đón tôi-”
“Nó sẽ chờ cậu ở góc đường đầu tiên sau khi đi qua ngôi nhà, hướng đi từ London. Cậu sẽ không nói chuyện với tài xế và anh ta cũng sẽ không nói chuyện với cậu. Trong xe, cậu sẽ tìm thấy đủ tiền cho nhu cầu trước mắt. Có cần phải giải thích thêm không?”
“Không cần bất cứ điều gì, thưa ngài,” giọng nói nhỏ nhẹ, và Raoul gục đầu xuống một bên như thể đang ngủ.
Về phần Đại tá, ông ta không giả vờ ngủ, mà thực sự đi vào vùng đất mơ, ngủ lặng lẽ và bình thản, với vẻ nhân hậu tiên khuôn mặt đây đà.
Một người khác duy nhất trong phòng lạnh, một người đàn ông cao to đang đọc báo, cũng nhắm mắt - nhưng anh không ngủ.