Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Chương 16: Tranh Ăn
S
au cái chết của con nai, vừa đúng lúc để nó khỏi chết rét và chết đói, Kazan kiệt quệ, nằm xoài ra trên mặt tuyết lai láng máu. Nó không còn đủ hơi sức để cho đôi hàm hoạt động nữa.
Sói Xám trái lại, với sức dẻo dai hơn hẳn của nòi giống, nhảy bổ vào cái xác to lớn và đã bắt đầu cắn xé điên cuồng vào lớp da dày ở cổ, để cho lòi lớp thịt non ra.
Xong việc, nó không ăn vội mà chạy đến bên Kazan, vừa khẽ rên rỉ vừa lấy mõm hít hít và dùng vai đẩy bạn. Kazan đứng lên cùng với Sói Xám đến bên chỗ thịt tươi, bấy giờ cả hai mới phè phỡn một bữa ăn ê hề.
Mãi đến lúc tia sáng nhợt nhạt cuối cùng của ngày phương bắc chìm vào bóng đêm, chúng mới rời khỏi đống mồi. Hai con no đến tận mõm và hai bên hông của chúng lại căng phình.
Gió đã yếu. Vài đám mây bập bềnh trong ngày, lúc này đã tan và ánh trăng lại vằng vặc soi sáng trời đêm.
Hoà vào ánh sáng thanh bình của trăng, chẳng mấy lúc ánh sáng run rẩy của bình minh phương bắc toả rộng trên trời, về hướng địa cực.
Tiếng tít đơn điệu tựa tiếng thép của xe trượt chạy trên nền tuyết, vẳng nhẹ đến tai Kazan và Sói Xám đang ngủ mê mệt.
Thoạt nghe cái tiếng bí mật đó của bầu trời phương bắc, chúng thôi không ngủ, đứng ngay dậy nghi hoặc và giỏng tai cảnh giác.
Chúng thong thả đến bên đống mồi giết được. Chúng đã cùng nhau chiến đấu để hạ được nó và thừa biết nó thuộc về chúng chỉ là nhờ vào luật nanh vuốt. Đó là luật Sơn Lâm mà chúng phải chiến đấu để duy trì. Giá vào lúc săn đuổi dễ dàng thì chẳng phải bảo chúng đã đi tiếp con đường của mình dưới ánh trăng sao. Nhưng bao ngày nhịn dài và bao đêm đói rét đã dạy chúng phải lo xa.
Nỗi lo sợ của chúng không phải là không có căn cứ. Lợi dụng cảnh đẹp thanh bình của trời đêm sau bao nhiêu đêm khủng khiếp thế, hàng nghìn, hàng vạn sinh vật đói khát của Sơn Lâm đều ra khỏi hang ổ để tìm miếng ăn. Trên một nghìn tám trăm dặm từ đông sang tây, trên hàng dặm từ nam lên bắc, từng đoàn nh ững convật gầy giơ xương, bụng lép kẹp, lên đường đi săn bắt, giữa đêm khuya vằng vặc.
Bản năng báo cho Kazan và Sói Xám biết là cuộc săn bắt lớn này cuả tạo hoá đã bắt đầu, và không một chút nào chúng ngừng cảnh giới. Nằm nấp torng bụi rậm, chúng quan sát, Sói Xám liếm liếm đầu Kazan.
Thình lình chúng giật mình và cơ bắp cứng lại. Một cái gì sống động đã đi qua gần chúng, một cái trông thấy được, mà Sói Xám không nghe thấy được nhưng chúng thoáng nhận ra trong không khí.
Đấy là một con cú trắng to, bí mật như một bóng đen, không nắm được, và lặng lẽ như một bông tuyết, đã sà xuống trong không trung.
Kazan trông thấy con vật có cánh sà xuống trên vai con nai già. Nhanh như chớp, nó ra khỏi bụi rậm, có Sói Xám theo sau và gừ lên một tiếng giận dữ, nhảy bổ vào tên trộm, mồm há hốc. Nhưng mõm nó đớp vào không khí. Nó nhảy quá xa, nên khi quay lại thì con cú đã bay mất.
Nó đi vòng quanh con nai, lông dựng cả lên như bàn chải, mắt mở to dữ tợn, gầm gừ với không gian bình thản. Hai hàm răng lập cập hướng về một kẻ thù vô hình, nó ngồi xuống trước con đường lênh láng máu mà khi đến đây để chết con nai đã để lại trong rừng. Bản năng báo với nó rằng bọn trộm sẽ theo đó mà đến.
Đêm hôm ấy, chỗ nào cũng toàn chồn trắng, nhanh như cắt nhảy vòng dưới ánh trăng trong, y hệt những con chuột bạch. Chúng là những tên đầu tiên phát hiện ra cái dải đỏ trải dài trên nền tuyết. Hung dữ và khát máu, chúng nhảy lần theo dấu vết mềm mại và nhanh như cắt.
Một con cáo, cách đến một phần tư dặm, đánh hơi được mùi thịt sống do gió thổi tới, cũng lần đến. Từ một lỗ sâu, khoét giữa một cây khô một con mèo cá ngoi ra, bụng rỗng, đôi mắt nhỏ tròn như những viên tràng hạt, cũng lên đường, lần theo cái dải đỏ.
Vì ở gần hơn, nên nó đến trước, Kazan lao ngay vào nó. Thế là tới tấp, cào, tát, gầm gừ, gào thét vì đau đớn, và con mèo cá chạy biến quên cả đói. Kazan quay về với Sói Xám, mõm rách xước rớm máu, Sói Xám lại phải liếm hộ, trong khi Kazan nằm vểnh tai nghe ngóng.
Con cáo nghe được tiếng động của các con thú đang quần nhau. Bình sinh không phải là một con thú dũng cảm trong chiến đấu mà chỉ thích cắn trộm, chỉ thích giết từ phía sau lưng để không bị nguy hiểm, vì vậy trong trường hợp bất lợi này nó đành quay lại đi kiếm mồi khác. Gặp một con cú đậu trên mặt đất, cáo nhảy vào vồ, và đành bằng lòng với một nhúm thịt của con vật đầy lông này.
Nhưng Kazan không tài nào ngăn cản nổi cuộc xâm lăng của bọn chồn trắng, lũ nhãi ranh ngoài vòng pháp luật của Sơn Lâm. Chúng có thể luồn qua chân người để tuỳ ý lọt đến tận chỗ có thịt và máu con nai già.
Kazan lồng lộn đuổi chúng bên phải bên trái. Nhưng dưới ánh trăng, chúng giống như những ánh sáng chập chờn thoáng ẩn thoáng hiện hơn là những sinh vật. Chúng nhanh hơn Kazan nên luôn luôn thoát khỏi. Chúng đào hào trong tuyềt, đến tận dưới bụng con nai để gặm nhấm, phè phỡn bằng thích. Chán nản, Kazan cắn táp lung tung, và ngậm đầy một mõm tuyết.
Sói Xám bình thản ngồi, mặc cho Kazan lồng lộn. Nó biết không có cách gì đối phó với lũ chồn trắng bé tí kia, và cho là có vất vả cũng bằng thừa. Cuốc cùng Kazan cũng hiểu ra điều đó, đành quay lại với Sói Xám, thở phì phò.
Một phần đêm trôi qua không xảy ra chuyện gì. Thỉnh thoảng từ xa vọng lại tiếng sủa của một con sói, hoặc để ngắt quãng cảnh yên tĩnh rùng rợn, có tiếng rúc của con cú trắng bị Kazan đuổi đang từ trên một cây thông rì rầm phản đối.
Trăng treo giữa đỉnh đầu, trên khu rừng thưa, khi Sói Xám bắt đầu rục rịch. Nhìn thẳng vào con đường lênh láng máu, nó gầm gừ để báo hiệu cho Kazan.
Tiếng Sói Xám gầm gừ dữ tợn đến nỗi Kazan không nhớ đã có lần nào được nghe một tiếng tương tự từ ngày xảy ra cuộc chiến bi thảm trên Núi mặt Trời, nơi Sói Xám đã bị mù vì móng vuốt của mèo rừng.
Kazan thừa biết là một con mèo xám to đang đi trên con đường máu, nên nó vừa hít hít không khí vừa nhe nanh chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng đúng lúc ấy, cách quãng một dặm đường, bỗng vang lên một tiếng rất to của các con thú.
Đó là tiếng đứa con chính cống của Đồng Trắng bao la: Sói.
Kazan và Sói Xám đứng lên vai sát vai. Tiếng sủa kia không phải là một đe doạ. Đó là tiếng kêu gào đói khát và là tiếng gọi anh em.
Một sự chuyển biến diễn ra trong đầu óc đôi bạn. Ngoài cáo, mèo cá và lũ chồn trắng bé tí ra, ngoài tất cả nhhững thú khác của Sơn Lâm ra, thì bầy sói hung dữ có quyền chung dự vào bữa no nê phè phỡn này. Mối tình đồng loại của Sói, đối với Kazan và Sói Xám là cao hơn cả.
Sói Xám ngồi xuống và, như một tiếng kèn, gửi tới bầy anh em Sơn Lâm tiếng gọi chiến thắng, báo cho chúng biết là đầu con đường đỏ một bữa tiệc lớn đã sẵn sàng chờ đón chúng.
Nghe hai loạt vang vọng đó, con mèo xám to đang rình mò quanh khu rừng thưa hoảng sợ, cúp tai, bò xa dần và biến mất vào khu rừng sâu đang gội tắm ánh trăng.