Số lần đọc/download: 2722 / 182
Cập nhật: 2015-07-16 10:59:42 +0700
Chương 16 Mơ Mộng Và Lo Âu
B
ốn tuần lễ trước ngày đám cưới của chúng tôi trôi qua rất mau. Nhưng cuối cùng thì mọi việc cũng đã được chuẩn bị xong, và tôi không còn gì để làm nữa.Rochester đã đưa tôi đến Millcote để mua sắm đủ thứ ngoài mơ ước của tôi.Anh muốn sắm cho tôi thật nhiều vàng bạc châu báu, anh bảo:
- Anh sẽ cho Jane yêu qúy của anh mặc toàn satanh, đeo toàn vòng vàng, và sẽ để cho nàng trùm chiếc khăn voan vô giá nhất vào hôm cưới.
Tôi phải cản anh:
- Đừng anh, đừng.Ngọc ngà châu báu, lụa là đối với Jane Eyre nghe ra xa lạ, không cần thiết đâu. Em chỉ là nữ gia sư giản dị bình thường của anh thôi mà
Nhưng anh không chịu nghe, anh có kế hoạch vĩ đại của riêng anh- chúng tôi sẽ đi du lịch sau khi đã vui chơi ở Luân Đôn.Anh nói:
- Anh sẽ đưa người yêu của anh đi thăm các vườn nho ở nước Pháp, thăm đồng bằng nước ý, và nàng sẽ thấy những nơi mà thơ văn ca ngợi để nàng học hỏi đánh giá mình so với kẻ khác
Tôi đã viết thư gửi đi Mandeira để báo cho ông chú độc nhất của tôi biết đám cưới sắp đến của tôi, để mong có một người thân chúc mừng tôi, cho dù có xa đến mấy. Nhưng tôi không nhận được hồi âm
Hành trang của tôi đã cho hết vào các rương hòm, đã được khóa lại, chúng được xếp một dãy dài sát tường trong phòng nhỏ của tôi ở Thornfield.Ngày mai, vào giờ này, người ta sẽ chuyển tất cả về Luân Đôn, theo địa chỉ:" Bà Rochester" ở khách sạn chúng tôi sẽ đến ở.Tôi chưa dám dán vào. Bà Rochester! Đã có tên này đâu? Phải đợi đến ngày mai mới có, ít ra cũng phải đến tám giờ sáng.Trong tủ áo của tôi, treo một chiếc áo dài màu ngọc trai, và một chiếc lưới trùm đầu che mặt mầu xám nhạt rất giản dị. Tất cả đang sẵn sàng đợi đấy, đợi tôi mặc và để làm lễ cưới. Tôi nhìn chiếc áo,muốn nói với nó đôi lời:"áo ơi, ráng ở một mình đấy nhé! Ta bồn chồn qúa, ta phải ra vườn hóng gió một chút đã nghe!"
Viêc chuẩn bị đám cưới tạo nên không khí náo nhiệt trong nhà bao nhiêu thì tôi lại càng cảm thấy mình run sợ bấy nhiêu, vì có một cái gì đó khó hiểu đang xảy ra. Cho nên tôi đã thao thức không tài nào ngủ được vào cái hôm trước ngày cưới. Chẳng ai hiểu được việc gì sẽ xảy ra. Trước đó một đêm, Rochester lại vắng nhà. Anh cưỡi ngựa đến một trang trại của nhà cách Thornfield đến 30 dặm. Xem ra cuộc thăm viếng này rất cần cho chuyến đi xa của chúng tôi sau ngày cưới. Tôi đợi anh về, lòng lo âu vô cùng, chỉ mong sao tâm hồn được nhẹ nhõm
Đầu hôm, gió nam thổi mạnh. Tháng bảy mà gió như thế qủa là việc bất thường, tôi phải nấp dưới vườn cây ăn qủa.Cuối vườn, thân cây dẻ gai bị sét đánh còn nằm đó, nửa thân cây bị tét làm hai. Những cành cây đã khô héo, nhưng gốc và rễ vẫn còn sống.
Tôi nhìn những cành cây gẫy nằm trên mặt đất, tôi nói với chúng:" Chắc các ngươi vẫn còn sinh lực, cho nên các ngươi phải đoàn kết nhau. Cho dù các ngươi không còn lá xanh như xưa nữa, nhưng các ngươi vẫn còn tình bạn với những chiếc lá mục nát kiạ"
Tôi sục sạo khắp vườn, nhặt những trái táo rơi rụng hôm gió lớn, tôi mang tất cả vào nhà, cho hết vào phòng chứa đồ. Rồi tôi đốt lò sưởi trong thư viện, vì Rochester thích nhìn ánh lửa reo vui trong lò khi anh đi đâu về. Khi tôi đặt chiếc ghế dựa vào chỗ anh ưng ý, và kéo cái bàn đến đấy, thì đồng hồ trên bệ lò sưởi đánh mười tiếng.
Không còn yên tâm nữa, không thể ngồi chờ được nữa, tôi chạy trên đường đầy ánh trăng để đón anh về. Gió thổi xào xạc trong lá cây gần cổng, nhưng con đường vẫn trải dài trước mắt, yên tĩnh. Tôi nói to lên với mình:
- Ta mong anh về qúa! ôi ta mong anh về qúa!
Tôi đợi anh từ trước giờ uống trà, bây giờ trời đã tối, đã trễ qúa rồi. Anh bị tai nạn chăng?
Những việc xảy ra hôm trước lại hiện đến trong đầu óc tôi.Tôi nghĩ:" mình không thể trở vào nhạ Mình phải đi đón anh". Tôi bắt đầu đi nhanh theo con đường đầy ánh trăng
Tôi đi chừng một phần tư dặm đường thì bỗng nghe tiếng vó ngựa. Rồi một người cưỡi ngựa hiện ra, một con chó chạy cạnh bên. Đúng là anh! Anh đây rồi, con chó Pilot chạy theo anh. Mặt trăng vừa ra khỏi đám mây, anh thấy tôi. Anh lấy cái nón vẫy quanh đầu. Tôi chạy đến đón anh. Anh ngiêng người trên yên ngựa và chìa tay ra cho tôi. Anh nói:
- Rõ ràng là em không thiếu được anh! Đứng trên bốt anh và đưa tay đây- lên!
Tôi vâng lời. Nỗi vui mừng làm cho tôi nhanh nhẹn, tôi phóng mình lên ngồi trước mặt anh. Tôi hôn anh, rồi anh cho ngựa phóng đi
- Có gì không, Janẻ mà em phải đi đón anh vào giờ này?
- Không có gì hết. Nhưng em cứ lo anh không về nữa. Em không chịu nổi khi đợi anh ở nhà, nhất là bên ngoài gió cứ thổi rì rào
- Jane, em bị sốt rồi đấy, má và tay em âm ấm rồi. Có sao không em?
- Không sao đâu. Em không sợ mà cũng không khổ. Không thì anh sẽ cười em mất!
- Sau ngày mai thì anh sẽ cười em đấy. giờ thì anh chưa dám vì anh chưa chắc. Có phải thật em đang ở bên anh không? Mấy tuần qua, em như con lươn trơn trợt, anh không tài nào nắm được, nhưng bây giờ thì anh đã ôm chặt vào lòng con chiên ngoan rồi. Em là con chiên đi tìm người chăn chiên, phải không Janẻ
- Em yêu anh, nhưng đừng tự phụ đấy nhé. Chúng ta đến nhà rồi. Thôi, để em xuống
John đến dắt ngựa vào chuồng, và chúng tôi đi vào phòng khách, rồi vào thư viện. Cơm đã dọn sẵn chờ anh ở đây
Anh bảo:
- Ngồi ăn với anh đi Janẹ Lạy Chúa, sau bữa ăn này, chúng mình sẽ vắng nhà lâu đấy. Chúng mình cùng ăn đi
Tôi ngồi xuống, nhưng bảo anh tôi không thể ăn ưống gì được.
- Jane, phải chăng nghĩ đến chuyện ngày mai đi Luân Đôn mà em không muốn ăn?
Tôi đáp:
- Em cũng không biết nữa. Mọi việc trên đời bỗng trở nên hư ảo. Ngay đến anh, em cũng thấy như một giấc mơ
Anh đưa cánh tay khỏe mạnh ra trước mặt tôi, vừa cười, vừa hỏi tôi:
- Cái này cũng là giấc mơ ư?
- Vâng, cho dù em sờ mó được, thì nó cũng vẫn là một giấc mợ Anh ăn xong chưa?
- Rồi Jane ạ. Nhưng em nhớ là em đã hứa ngồi chơi với anh vào đêm trước ngày cưới chứ?
Tôi rung chuông và cho người bưng mâm đi. Khi còn lại hai chúng tôi, tôi khơi lửa trong lò, ngồi trên chiếc ghế đẩu bên chân anh. Rồi tôi nói:
- Em không muốn đi ngủ, em giữ lới hứa ngồi với anh ít nhất một hay hai giờ
Anh hỏi tôi:
- Em đã chuẩn bị đầy đủ cho ngày mai rồi chứ
- Đầy đủ tất cả
- Còn anh, anh cũng chuẩn bị đầy đủ rồi.Chúng ta sẽ rời Thornfield nửa giờ sau khi ở nhà thờ về. Jane, em vẫn còn đỏ mặt, em bị kích thích qúa phải không, em sợ cái gì?Em sợ anh không phải là ngươì chồng tốt hay sao? Nói cho anh nghe nào. Cái gì thế, em?
Tôi ngồi im lặng. Tôi đợi cho tiếng chuông đồng hồ đánh mười hai tiếng im bặt, tôi mới nói:
- Suốt ngày hôm qua, em bận rộn và rất sung sướng. Em không hề sợ sệt chút nào hết về cuộc sống mới của chúng tạ Chắc anh cũng đã nghĩ như thế. Em cảm thấy cuộc sống huy hoàng khi được sống với anh, vì em yêu anh. Đừng ngăn lới em, để cho em nói cho anh nghe hết đã. Em cừ nghĩ đến đời sống của chúng ta trước mắt, và đối với em, nó như một đóa hồng đang nở. Em đã sắp xếp xong đồ đạc vào valị Thế rồi đến gần chiều tối, Sophie gọi em đến xem áo cưới vừa được gửi tới. Mở thùng ra, em thấy dưới chiếc áo cưới là món qùa đáng yêu anh mua cho em, đó là tấm khăn che mặt vào lễ cưới mà anh đã đặt mua tận Luân đôn. Em được món qùa đắt giá biết bao! Em vừa mở ra xem vừa mỉm cười, định trêu anh đã sắm sửa y phục cho người vợ tầm thường của anh như một bà hoàng. Em định sẽ tự làm lấy một chiếc lưới mạng bình thường giản dị, và hỏi anh xem như thế có xứng với một phụ nữ không tiền tài, không sắc đẹp như em không
Rochester có vẻ hài lòng, nói với tôi:
- Em hiểu được lòng anh rồi đấy, em yêu ạ! Nhưng tấm khăn trùm ra sao mà trông em buồn bã thế?
- Em thấy cả tấm lòng cao qúy của Edward Fairfax Rochester, và bây giờ thì em quen rồi.Thế nhưng cứ mỗi lần em đi ngủ, em lại không ngủ được, em lo âu, cứ nằm thao thức lắng nghe tiếng gió thì thào ngoài vườn, tiếng gió như lời than van báo trước điềm chẳng lành cho em. Rồi khi ngủ được, em lại bị những giấc mơ dằn vặt. Em thấy mình đang bơ vơ trên một con đường xa lạ. Anh đi trước em, rất xa em, còn em thì bị lạc lối. Em ẵm trong tay một đứa bé còn rất nhỏ và rất yếu, nó run rẩy trong tay em vì lạnh, và khóc bên tay em. Mỗi lúc anh càng bỏ xa em và em đơn độc trong cơn gió rít quanh mình
- Jane! Khi có anh bên em, đừng nghĩ đến giấc mộng như thế. Em thấy, có anh đâymà!Jane, em có yêu anh không? Trả lời đi, có yêu anh không?
- Em yêu anh chứ, yêu hết cả cõi lòng em. Nhưng anh hãy nghe cho hết đã
- Hả! Còn nữa ư? Anh tưởng em kể hết rồi chứ
Tôi kể tiếp?
- Em lại mơ giấc mơ khác. Em đến Thornfield Hall, và nơi đây đã thành nơi hoang tàn, chỉ còn tổ ấm cho loài dơi và qụa.Chỉ còn lại bức tường trơ trọi, cỏ dại mọc đầy. Em trùm chiếc khăn và vẫn còn ẵm đứa bé ấy trong taỵ Mặc dù tay em mỏi rã rời, nhưng em vẫn không thể đặt nó nằm xuống đấy được. Rồi em nghe tiếng vó ngựa ở đằng xạEm biết chắc là anh. Anh bỏ em đi xa đã nhiều năm.Em leo lên bức tường đổ nát, cố nhìn bóng dáng anh, nhưng bỗng bức tường sụp đổ. Em lảo đảo, đứa bé văng ra khỏi tay em. Em mất thăng bằng, té xuống.Thế rồi em tỉnh dậy.
- Thôi, Janẹ Hết rồi đấy! Chỉ là giấc mơ mà thôi!
Tôi khăng khăng:
- Không đâu. Câu chuyện không xảy ra đến đấy thôi. Khi tỉnh d6ạy, có ánh sáng làm chói mắt em. Em tưởng là ánh sáng ban ngày, nhưng không phải, em lầm. Đó là ánh sáng của một ngọn đèn cầy. Em ngỡ là Sophie đến để làm việc gì đấy. Một cây đèn cầy để trên bàn trang điểm, tủ áo của em mở toang, em thấy áo cưới, khăn trùm cưới còn treo ở đấy. Em nghe tiếng sột soạt, em la lên:" Chị Sophie phải không?", nhưng không ai trả lời. Em ngồi bật dậy trên giường, nghiêng người tới trước để xem thử ai. Em hết sức ngạc nhiên và hết sức cuống cuồng, tim em như muốn ngừng đập. Này anh Rochester, không phải Sophie, không phải Leah, không phải bà Fairfax, mà cũng không phải chị Grace Poolẹ Em qủa quyết như vậy
Tôi ngừng lại, suy nghĩ lung lắm về câu chuyện tôi đang kể cho anh nghe. Rồi tôi kể tiếp:
- Không, em lấy danh dự ra cam đaon với anh không phải chị Grace poole mà là một người đàn bà cao lớn, mái tóc đen dày xõa xuống lưng. Chị ta mặc chiếc áo dài màu trắng
- Em có thấy mặt chị ta không?
- Thoạt tiên thì không. Khi em nhìn thấy chị ta,chị quay lưng lại để lấy chiếc khăn che mặt trong tủ, chị ngắm nghiá nó một lát, rồi trùm lên đầu và quay người soi vào gương. Nhờ vậy mà em thấy hình chị trong gương.ôi, thật chưa bao giờ em thấy một khuôn mặt như thế. Một khuôn mặt dữ dằn, man rợ, thiếu sinh khí!
Rochester nói:
- Mặt ma qủy thường tái như vậy Jane à!
- Cái mặt này tím ngoét! Mội thì thâm dày, mắt dữ tợn, cặp lông mày đen nhíu lại
Tôi lại rùng mình khi nhớ lại chuyện đó:
- Chị ta lấy cái khăn trên đầu ra, xé làm hai.ném xuống nền nhà, giơ chân chà đạp lên trên. ôi, tấm khăn che mặt đáng yêu làm sao!
- Rồi cái gì xảy ra tiếp theo?
- Chị ta nhìn ra cửa sổ, rồi nắm lấy cây đèn và cầm theo đến giường. Em khiếp qúa, nằm bất động. Chị ta đưa ngọn đèn trước mặt em. Em bất tỉnh, không còn hay biết gì nữa.
- Khi tỉnh dậy, có ai trong phòng em không?
- Không có ai hết. Nhưng trời đã sáng rõ rồi. Em chỗi dậy và cố gắng hoạt động bình thường, quyết định chỉ nói cho anh nghe thôi. Bây giờ thì anh hãy nói cho em nghe người đàn bà ấy là ai, và bà ta làm cái gì thế? Em phải biết...
- Jane này, do đầu óc em rối loạn mà thấy vậy thôi. Em yêu, anh phải canh chừng em, săn sóc emchu đáo, thần kinh em không được ổn đấy
Tôi nhất quyết với anh:
- Không, không có chuyện đó đâu. Thần kinh em bình thường mà. Em kể chuyện có thật đấy.
- Thế còn giấc mộng thì sao?Nó thật à? Thornfield Hall sụp đổ à? Anh bỏ em đi bơ vơ trên đường sao?
- Này Jane, Chỉ là do rối loạn thần kinh mà ra thôi, tất cả phải chấm dứt và phải làm cho sáng tỏ ngay bây giờ
- Em mong mỏi như vậy, nhưng buổi sáng khi tỉnh dậy, em đã cố trấn an mình khi nhìn căn phòng quen thuộc, bỗng em lại thấy cái khăn qúy giá của em bị xé làm hai mảnh nằm trên tấm thảm lót nền nhà
Tôi cảm thấy anh giựt mình. Anh nhún vai rồi quàng tay ôm lấy tôi. Anh reo lên:
- Ơn trên gia hộ rồi đấy! Đêm qua không có gì xảy ra cho em hết là ổn rồi. Chung quy chỉ có cái khăn che mặt là chịu trận thôi
Anh ôm chặt tôi vào lòng. Chúng tôi ôm nhau, ngồi yên một hồi lâu, rồi anh vui vẻ nói:
- Này nhé Jane, anh sẽ giải thích cho em rõ chuyện bí mật này. Câu chuyện nữa thực nửa mơ mà. Chắc là chị Grace Poole đã vào phòng em. Chị ta lạ lùng lắm, em còn nhớ chị ấy đã tấn công ông Manson chứ. Trong tình trạng mê sảng, em đã thấy chị khác đi. Nửa tỉnh nửa mê, em thấy mặt chị qua trí tưởng tượng của em. Việc xé chiếc khăn của em một cách thô bạo như vậy là chuyện có thực đấy, vì chị đã từng làm nhiều việc như thế. Khi chúng ta đã làmlễ cưới xong, không chóng thì chấy anh sẽ nói cho em biết lý do tại sao anh lại để một người đàn bà như vậy trong nhà. Bây giờ thì được chưa em? Em có chấp nhận cách giải quyết của anh không?
Để làm vừa lòng anh, tôi đành phải chấp nhận như vậy, vả lại thật ra thì đây là lối giải thích khả dĩ hợp lý nhất mà thôi. Đã qúa một giờ khuya, tôi đứng dậy để về phòng.Anh bảo tôi:
- Em hãy đánh thức Sophie dậy và bảo chị ấy để em ngủ ở phòng giữ trẻ. Giường của Adela rộng lắm, đủ cho hai người nằm. Đêm nay anh không muốn em ngủ một mình
Tôi vui vẻ nhận lời, bèn đi ngủ ở phòng giữ trẻ, mặc dù tôi không tài nào nhắm mắt được.Nhìn bé Adela ngủ bình an thơ ngây trong vòng tay tôi, tôi lại thèm giấc ngủ của tuổi ấu thơ
Tôi trông cho trời mau sáng, cho đến ngày cưới của tôi.Tôi thấy bé là hình ảnh đời tôi trong qúa khứ. Khi mặt trời bắt đầu mọc, tôi chỗi dậy. Tôi nhớ làm sao bé đã ôm chặt lấy tôi trong giấc ngủ!