Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Dòng Suối Bùn Lầy
ắn rết cóc nhái. Rắn rết CÓC NHÁI! Em gái tôi vừa bị bắt đi bởi một con cóc khổng lồ! Đây chính là mô-típ mà tôi hằng mơ ước lúc còn ở thế giới cũ, và cái suy nghĩ ấy từng khiến tôi biết bao lần phá lên cười như điên dại. Nhưng ước mơ té ra lại khác xa khi chúng biến thành sự thật. Tôi chưa bao giờ hình dung cái lưỡi của một con cóc khổng lồ lại có thể dài đến thế. Nó dài bằng cả thân người Annabella, và cái cặp mắt lồi tướng đó... nom như hai con ốc nhồi và thật là đói khát.
Tôi đuổi theo con cóc, nhảy vọt qua những hòn đá cuội và chạy lắt léo tránh các lưỡi cỏ sắc như dao. Tôi đã từng là một tay săn cóc rất cừ khôi, nhưng một con cóc khổng lồ lại là điều hoàn toàn khác hẳn. Nó giống như việc cố gắng tóm lấy một con hươu, hay lợn rừng đang chạy nước kiệu vậy. Dù tôi có cắm đầu chạy thục mạng thế nào đi chăng nữa, con cóc vẫn bứt lên mỗi lúc một xa và tiếng la thét của Annabella cứ nhỏ dần cho đến khi con cóc nhảy vọt qua một mô đất và biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi ráng sức chạy nhanh hơn, tảng lờ cảm giác đau buốt hai bên cơ thể và sự phản đối của đôi chân. Những cây cỏ úa màu nâu quất vun vút và níu lấy mắt cá chân tôi, như thể chúng cố tình gây trở ngại cho tôi vậy.
Tôi trèo lên đỉnh ngọn đồi nhỏ, và tới đây mặt đất biến mất. Ở dưới chân con dốc thoải là một dòng sông đầy bùn đang uốn lượn giữa một đám cây thân gỗ - có lẽ không là gì hơn một vũng nước hoặc một con lạch nhỏ xíu đối với những người khổng lồ, nhưng với tôi nó giống như một cái đầm lầy vĩ đại. Tôi phải tìm ra Annabella trước khi quá muộn. Mà giờ đã quá muộn chưa? Hình ảnh con cóc với một cái chân tí hon gầy như que tăm lủng lẳng nơi khóe miệng vụt thoáng qua óc tôi.
Tôi gạt suy nghĩ ám ảnh ấy sang một bên và chạy xuống đồi. Tôi vấp phải vô số tảng đá, cành cây và lá mục. Tôi lăn lông lốc và va chạm bình bịch suốt triền dốc cho đến khi rốt cuộc cũng xuống được tới đáy, nơi mặt đất bằng phẳng trở lại và nhường chỗ cho đầm lầy.
Mặt nước bị che phủ bởi một lớp màng màu nâu lục. Cỏ và cây sậy khô đâm lên tua tủa hai bên bờ sông. Một thân cây gãy bắc ngang mặt nước, rễ của nó bị ăn mòn và mục ruỗng. Lũ sên khổng lồ bám đầy trên những rễ cây trơn tuột, và lũ mối lúc nhúc bò khắp nơi. Một con giun đất khổng lồ có kích thước ngang ngửa con rắn đang lõm bõm vầy bùn.
Bầu không khí sặc mùi ẩm mốc và hôi hám. Mỗi khi tôi di chuyển, bàn chân tôi lại bị hút xuống bùn kêu lép nhép. Khắp nơi đầy ắp những âm thanh hung hiểm của hàng trăm loài côn trùng đói khát.
Ri ri riiiiiiii.
Réc réc réeeeeec.
Vù vù vùuuuuuuu.
Những con muỗi khổng lồ sà xuống là đà sát mặt nước. Cái kim trên mũi chúng nom hệt như những thanh gươm lớn đen trũi, khát máu. Lũ muỗi này quá lớn để có thể lén lút tấn công tôi như loài muỗi ở nhà, nhưng tôi vẫn có thể chống lại chúng.
Tuyệt thật. Thứ duy nhất tôi có thể đánh bại trong thế giới này chỉ là một con muỗi.
Tôi tìm đường đi dọc theo mép nước, và chỉ trong vòng một phút tôi đã ướt sũng tận bắp đùi. Đầm lầy huyên náo đến mức tôi không thể phân biệt được từng âm thanh riêng rẽ. Tiếng kêu này có phải của Annabella không? Hay là tiếng kêu đó?
Ộp ộp ộp.
Khập khập khập.
Xì xì xìiiiiiiiii.
“Bells!” Tôi gọi to.
“Annabella! Annabellaaaaaa!”
Tôi vấp phải một khúc cây và ngã úp mặt xuống bùn. Thế rồi khúc gỗ bắt đầu trườn đi.
Phìiiiiiiiiiiiiiii.
Rắn rết cóc nhái. Cóc nhái RẮN RẾT! Một con rắn khổng lồ đang ngoái đầu lại. Nó màu nâu bóng điểm những đốm đen, cách thức ngụy trang tuyệt vời đối với một kẻ săn mồi nơi đầm lầy hôi thối. Nó thè cái lưỡi chẻ đôi, mơn man bên dưới cằm tôi buồn buồn. Tôi cứng cả người. Nó há hoác hai hàm răng đủ lớn để nuốt trọn cả cái đầu lẫn đôi vai tôi.
Chạy mau, Jack!
Hai hàm răng con rắn khép lại nghe đánh phập, và tôi né tránh được trong gang tấc, chạy nấp sau một tảng đá. Con rắn chầm rãi trườn quanh, xuyên qua những nạm cỏ và sậy chết khô.
Suy nghĩ đi, Jack! Cây rìu!
Tôi rút cây rìu ra khỏi thắt lưng. Con rắn lại quăng mình tới lần nữa, nhưng tôi vung mạnh lưỡi rìu trong không khí, nên nó lùi lại. Tôi tiếp tục vừa huơ rìu vừa thoái lui khỏi con rắn, nhưng bỗng nhiên hụt chân vào một cái hố và mất thăng bằng. Cây rìu văng khỏi đôi tay tôi và cắm thẳng xuống mặt đất lầy lội. Tôi cố gắng nhặt nó lên, nhưng đã nó bị hút chặt xuống bùn, và chẳng mấy chốc con rắn lại trườn quanh tôi lần nữa.
Con rắn rít lên và khép chặt vòng vây. Tôi nhìn quanh tìm thứ gì đó có thể sử dụng làm vũ khí. Có một hòn đá cuội chỉ cách tôi vài bước chân.
Nếu tôi có thể với được nó... Tôi chộp lấy hòn đá đúng vào lúc con rắn cuộn mình lại, siết chặt lấy đôi chân và eo lưng tôi. Đầu nó giơ lên phía bên trên tôi và phóng lưỡi ra ngoài. Trông nó như đang nở một nụ cười chiến thắng.
Vút! Tôi bắn hòn cuội thẳng vào đầu con rắn. Tôi nhắm hụt mục tiêu, nhưng viên đá lại trúng vào phần da mềm phía dưới cổ nó với một lực đủ mạnh để buộc nó rít lên và buông tôi ra. Tôi với tay xuống vớ lấy một hòn đá khác lắp vào súng cao su. Lần này tôi bắn trúng vào hàm con rắn. Đầu nó ngật ra đằng sau. Nó rớt phịch xuống mặt đất và trườn đi, biến mất trong đám cỏ.
Tôi rút cây rìu khỏi vũng bùn và lăm lăm giơ cao trong tư thế sẵn sàng, nhưng con rắn không quay trở lại.
Tôi tiếp tục bước đi. Ánh tà dương dội thẳng xuống đầm lầy, làm bốc lên một màn sương dày ngột ngạt. Tôi quệt mồ hôi khỏi khuôn mặt, nhưng chỉ vài phút sau toàn thân tôi đã lại ướt sũng và dấp dính như thể vừa đi bơi về. Cả cơ thể như đang gào thét buộc tôi bỏ cuộc. Tôi có nên bỏ cuộc không? Ít nhất, tôi cũng phải nghỉ ngơi một chút. Tôi ngồi xuống mặt bùn và tựa đầu vào một cọng sậy. Một con ruồi vo ve bay về phía tôi.
Vùuuuuuuu.
Tôi xua tay, con ruồi lao thẳng vào một cái mạng nhện chăng trên một bụi cây trên đầu tôi. Ngay lập tức, con nhện khổng lồ thẳng tay treo con ruồi lên và quấn tơ quanh mình nó như một cái xác ướp. Loài nhện không hề chịu ảnh hưởng bởi nạn đói.
Pặc pặc pặc.
Ộp ộp ộp ộp ộp.
Kéc kéc kéc kéc.
Tôi nhổm dậy.
Kéc kéc kéc... Kéc kéc.
Đó hẳn là một con cóc, nhưng liệu có phải chính con cóc đó không? Đầm lầy này có lẽ đầy rẫy cóc.
Kéc kéc kéc.
Tôi bước về phía âm thanh đó. Chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy những tiếng thút thít khe khẽ.
Tôi vạt một đám sậy, và cách đó chưa đầy năm sáu mét chính là Annabella, ngồi co ro như một bông hoa cô đơn trên một cái lá súng. Hai đầu gối co sát ngực, con bé run lẩy bẩy vì sự hãi. Con cóc quan sát con bé chăm chú bằng đôi mắt lồi, nhưng dường như không có hứng thú với việc ăn con bé.
Tôi thở hắt ra. Tôi thật sự không muốn là người báo cho mẹ biết cái tin động trời rằng Annabella của mẹ đã bị ăn sống nuốt tươi bởi một con cóc, mặc dù viễn cảnh ấy từng có vẻ buồn cười đến đâu đi chăng nữa.
“Bells!” Tôi thì thào lớn tiếng nhất có thể, hy vọng có thể khơi gợi được sự chú ý nơi Annabella mà con cóc vẫn không nghe thấy. “Bells!”
Annabella ngước nhìn lên. Đôi mắt nó sưng húp và đỏ ngầu, nhưng khi nhìn thấy tôi, cả gương mặt nó sáng bừng lên một vẻ nhẹ nhõm.
“Anh Jack! Ôi, anh Jack, anh đã tìm thấy em!” Con bé nhảy cẫng lên, hoàn toàn quên béng mất mình đang đứng trên một chiếc lá súng chứ không phải mặt đất cứng. Chiếc lá tròng trành và di chuyển dưới chân nó. Nó chới với, vung vẩy tay chân cho đến khi chúi đầu về phía trước và - tõm! - ngã lộn cổ xuống mặt nước.
“Bells!”, lần này thì tôi gào thành tiếng.
Kéc kéc kéc!
Con cóc lập tức lao xuống theo Annabella, và chỉ một giây sau nhảy trở lại với con bé cuốn ở trong lưỡi. Con cóc đặt nó xuống trên chiếc lá súng, con bé ướt sũng và ho sặc sụa. Annabella gạt những mẩu lá cây và ống sậy nhầy nhụa khỏi gương mặt, nhưng chúng vẫn dính chặt vào mái tóc và quần áo nó, con bé rùng mình khi một làn gió mạnh thổi qua.
Kéc kéc? Con cóc thè lưỡi liếm má Annabella. Con bé vùng vẫy, và trong một khoảnh khắc tôi cứ ngỡ nó sẽ òa khóc, nhưng thay vào đó nó phá lên cười rũ rượi. “Nhột quá đi mất.” Con cóc lặp lại hành động ấy, và Bells tiếp tục cười rúc rích.
Kéc kéc.
“Em đã tưởng chị ấy muốn ăn thịt em,” Annabella nói, “nhưng hình như chị ấy chỉ định nuôi em như một con thú cưng.”
“Bells,” tôi nói, “tìm cách trốn thoát xem. Em thử thò thay xuống nước làm mái chèo giúp cái lá súng di chuyển đi?”
Annabella nhăn mũi trước mùi hôi mặc dù toàn thân nó đã nhúng ướt lướt thướt trong thứ nước ấy rồi, nhưng nó vẫn sục hai cánh tay xuống và ráng hết sức chèo vào bờ. Chiếc lá bắt đầu di chuyển chầm chậm.
Kéc kéc... Kẹc kẹc!
Trước khi con bé đi được nửa đường, con cóc đã phóng cái lưỡi ra và kéo nó trở lại tâm cái lá. Annabella la hét và vùng thoát. Nó đứng đối diện con cóc, tay chống nạnh. “Đừng có tóm tôi bằng lưỡi của chị nữa!”, con bé quở. “Hành động đó cực kỳ khiếm nhã, chị biết mà!”
Kéc kéc! Con cóc rụt lưỡi lại vẻ hổ thẹn.
“Ôi, tôi xin lỗi,” Annabella dịu giọng. “Chị rất cô đơn, phải không nào? Chị không có con cóc nào khác để bạn bầu hay sao?”
Kéeec, con cóc kêu lên buồn bã.
“Ôi tội nghiệp quá, thật là một sinh vật buồn thảm cô đơn. Không ai đáng phải chịu cô đơn hết.” Annabella trò chuyện với con cóc như thể nó là con người, chăm chú lắng nghe từng tiếng kêu kéc kéc.
Con bé quay sang tôi. “Anh Jack, em có cảm giác sẽ rất khó để trốn thoát. Chị ấy coi em là một người bạn mới. Chị ấy muốn em ở lại đây.”
“Chà, nó không thể lúc nào cũng trông chừng em được, phải không nào? Chúng mình chỉ việc chờ thôi.”
Nhưng con cóc cứ nhìn chằm chằm vào Annabella bằng đôi mắt lồi cảnh giác cao độ, đến mức thật khó mà tin rằng sẽ có lúc nó lơ là công cuộc canh gác.
Kéc kéc kéc! Kẹc kẹc kẹc!
“Phải rồi, bạn có một ngôi nhà thật tuyệt,” Annabella đáp. “Nhưng tôi không thể sống ở đây. Tôi sẽ chết đói trong vòng một ngày, bạn biết đấy. Ôi nhìn xem kìa! Đẹp quá đi mất!”
Một con bướm khổng lồ có đôi cánh màu lơ sáng bay chấp chới sát đỉnh đầu Annabella. Tôi chưa bao giờ dành nhiều sự chú ý cho loài bướm. Ở thế giới của chúng tôi, chúng không đủ xấu xí hoặc đáng sợ để trở thành trò chơi khăm, nhưng ở nơi đây thì khác. Con bướm khổng lồ này có lẽ là sinh vật xấu nhất mà tôi từng nhìn thấy. Đôi cánh thì không có vấn đề gì, nhưng thân mình nó nom tựa như một con châu chấu khổng lồ đầy lông lá, và nó có đôi mắt lồi to cộ với cặp râu ngọ nguậy. Tuy vậy Annabella chẳng tỏ vẻ bận tâm. Nó nói chuyện cùng con bướm như với một người bạn thân xa cách đã lâu ngày không gặp.
“Xin chào, ngài Bướm!” Annabella giơ một bàn tay như thể đang vuốt ve một chú cún con, thì bỗng con cóc nhảy vọt tới và chộp gọn con bướm chỉ với một cú phóng lưỡi. Con cóc nhè món chiến lợi phẩm xuống trước mặt Annabella, giống một con chim mẹ chuẩn bị mớm mồi cho lũ chim non.
Mặt Annabella nhăn nhúm lại kinh hoàng. “Tôi không hề ám chỉ ý định muốn ăn bướm! Kinh quá!”
Con cóc ngồi yên trong một giây, rồi tọng cả con bướm vào miệng mình, nhồi nó xuống cổ họng bằng cái lưỡi vĩ đại. Với âm thanh nhóp nhép ầm ĩ, nó xử lý con bướm bằng hai cái nuốt, ngoại trừ đôi râu chĩa ra lòng thòng khỏi miệng, vẫn còn ngọ nguậy.
Kẹc kẹc.
“Eo ơi!” Mặt Annabella xanh lè.
Con cóc hướng sự chú ý tới một con chuồn chuồn đang bay lượn gần đó, nhưng trước khi nó kịp tiếp cận con chuồn chuồn thì một con cá có kích thước ngang ngửa con cá voi đã vọt lên khỏi mặt nước và nuốt chửng con chuồn chuồn. Con cá đáp xuống mặt nước bằng cạnh sườn, một cơn sóng lớn làm lay chuyển chiếc lá súng. Annabella phải nằm dán bụng xuống và bám vào hai bên mép lá khi nước tràn vào.
Kéc kéc! Kẹc kẹc! Con cóc rống lên giận dữ với con cá. Nó nhảy phóc lên một chiếc lá súng khác, rồi một chiếc khác nữa, như thể đang đuổi theo con cá bắt nó phải chia phần con chuồn chuồn vậy.
Annabella đứng chênh vênh trên mép chiếc lá súng. Nó chuẩn bị nhảy xuống nước, nhưng tôi biết thừa rằng con bé không phải là một tay bơi tốt.
“Em có thể làm được, Bells. Cứ cố gắng nhảy xa nhất có thể, còn lại anh sẽ giúp.” Tôi lội về phía con bé.
Kéc kéc! Kẹc kẹc! Con cóc vẫn đang sao lãng, nhưng điều này sẽ không kéo dài lâu nữa.
“Bells, nhảy ngay! Nào!”
Con bé lao xuống nước và nổi lên lấy hơi. Mắt nó nhắm nghiền và đôi cánh tay khua khoắng loạn xạ. Tôi lội ra xa hơn, và đã có thể quờ được một mảnh váy của con bé. Tôi kéo nó lại phía mình. “Đứng lên nào, Bells!”
Annabella ngừng vùng vẫy. Nó đặt chân xuống và đứng dậy.
Kéc kéc! Kẹc kẹc! Con cóc đã từ bỏ cuộc săn đuổi và đang bơi về phía hai anh em. Chúng tôi lội bì bõm qua mặt nước bẩn thỉu để lên bờ. Tôi muốn rảo cẳng chạy, nhưng Annabella ngăn tôi lại.
“Chúng ta không đủ nhanh để chạy thoát được chị ta đâu. Chúng ta phải trốn thôi!” Con bé vun vội cỏ và lá khô lên người, cho đến khi nó được che phủ hoàn toàn.
Kéc kéc! Con cóc đang tiến tới mỗi lúc một gần.
“Anh Jack! Nấp đi!” Annabella ra lệnh.
Tôi sục vào trong đám lá cạnh con bé, vẫn kịp nhìn thấy con cóc đang đi xuyên qua đám sậy. Chúng tôi nín thở chờ đợi trong lúc con cóc nhảy vòng quanh. Nó kêu lên những tiếng buồn bã như đang gọi tên Annabella. Cuối cùng, tiếng kêu của nó mất hút dần phía xa xa.
“Chịu khó chờ thêm chút nữa,” Annabella thì thầm.
Khi đã chắc chắn bờ đầm đã an toàn, hai anh em tôi ngồi dậy và nhìn nhau. “Cụ tổ Jack không hề chuẩn bị cho chúng ta về thứ đó, phải không anh?” Annabella hỏi.
“Anh không nghĩ là cụ ấy chuẩn bị cho chúng ta nhiều thứ lắm đâu,” tôi đáp. “Đi thôi. Tốt hơn hết là chúng ta nên cao chạy xa bay trước khi người bạn cóc của mày quay lại.”
o O o
Càng đi xa dần khỏi dòng suối, mặt đất càng trở nên cứng hơn và bắt đầu dốc lên trên. Tòa lâu đài nhìn vẫn cách xa hàng dặm, ít nhất phải mất nguyên một ngày đi bộ mới có thể tới nơi. Trời đã sập tối, bầu trời nặng trĩu mây u ám. Chẳng mấy chốc trời sẽ tối đen, lũ dơi, cú và những loài ăn đêm khác sẽ mò ra tìm bữa tối.
Tôi lăm lăm cây súng cao su và cái rìu trong tư thế sẵn sàng. Annabella nhặt một vài hòn đá để phòng thân, nhưng khi màn đêm buông xuống, chúng tôi sẽ không thể dễ dàng định vị những kẻ săn mồi được nữa.
Một làn gió lùa qua, và Annabella run rẩy một cách không thể kiểm soát nổi trong bộ quần áo ướt nhẹp của nó. Tôi cởi áo khoác - cũng chỉ còn khô vài phần, nhưng có còn hơn không - quàng nó qua vai con bé. Nó ghì chặt cái áo vào thân mình. “C-cảm ơn anh,” con bé lập bập qua đôi môi tím tái.
Chúng tôi dấn bước lên đồi, trầy trật và ngã xiêu ngã vẹo. Tôi cũng chẳng xác định nổi đâu là con đường nữa. Tôi chỉ biết nhắm tòa lâu đài mà bước tới, nhìn theo những cánh cửa sổ sáng đèn của tòa tháp như những ngôi sao dẫn đường.
Thình lình Annabella thét lên. Tôi dáo dác, trông đợi sẽ nhìn thấy một con quái vật đáng sợ nào đó, nhưng chẳng có gì. Annabella chỉ đứng yên một chỗ và sửng sốt, và lại nhỏ nước ròng ròng như thể có ai đó vừa tưới nguyên một xô đầy nước lên đầu nó. Một xô nước khác dội thẳng vào chân tôi, hai bên thân mình tôi rồi khắp cả người tôi. Đó là một cơn mưa khổng lồ. Mỗi giọt nước mưa lớn ngang với một bình nước. Chỉ trong vòng ba mươi giây đồng hồ, mặt đất dưới chân chúng tôi đã biến thành một dòng sông đầy bùn và bắt đầu lở dần xuống chân đồi.
“Anh Jack! Em không thể giữ được nữa!”
Tôi chụp lấy cánh tay Annabella và kéo nó lên, chân ghim chặt xuống bùn. Những tia chớp lóe lên trên bầu trời, soi sáng rực sườn đồi bằng một thứ ánh sáng trắng.
“Đi tới cái cây đổ kia nhé,” tôi nói. “Chúng ta có thể trú mưa dưới đám cành. Mày cố được không?”
Annabella gật đầu, và chúng tôi dò dẫm bước thấp bước cao trong bùn, cố gắng hết sức có thể. Khi chúng tôi đến chỗ cái cây, Annabella thụp xuống bên dưới một cành cây. Tôi dò dẫm tìm kiếm một lỗ mở, nhưng cái cây này vẻ như không rỗng ruột.
“Jack! Em tìm thấy thứ gì đó!” Annabella kêu lên.
Tôi quay về phía Annabella. Giữa những cành cây trơ trụi, con bé tìm được một cái tổ được đan bện rất khít từ cỏ và cành nhánh, tạo nên một nơi ẩn náu nhỏ hình tròn. “Trống trơn,” con bé nói.
“Mày chắc không?”, tôi hỏi. “Nếu nó thuộc về một con chuột hay chim khổng lồ thì sao?”
“Nó hẳn đã bị bỏ hoang từ khi cái cây đổ xuống. Con vật có lẽ đã tìm được chỗ trú ẩn tốt hơn rồi.”
Cơn mưa càng thêm nặng hạt, và Annabella run lẩy bẩy. Nếu không được hong khô sớm, con bé sẽ bị cảm lạnh. Tôi vác cây rìu lên vai, bước vào trong tổ. Bên trong thật tĩnh mịch, yên ả, khô ráo và ấm áp. Nó được lót bằng lá khô, lông vũ và nùi bông. Một cái tổ chim cũ, tôi đoán.
Tôi hô lên gọi Annabella vào trong. Con bé mỉm cười trước chỗ trú ẩn xinh xắn và cuộn tròn lại giữa một đống nùi bông. Tôi đứng bên cạnh lỗ cửa một lát, để đảm bảo sẽ không có ai đột nhập. Cuối cùng, sau khi đã hoàn toàn chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không bị quấy rầy, tôi buông rìu và rúc vào trong cái tổ, sẵn sàng cho một giấc ngủ thật dài sau một ngày cũng thật dài.
“Anh Jack?” Annabella thì thầm.
“Gì cơ?”
“Em xin lỗi vì đã bị bắt cóc bởi một con cóc.”
“Đó không phải lỗi của mày,” tôi đáp. “Và kể cũng vui khi chứng kiến cảnh mày bị trói chặt trong cái lưỡi khổng lồ đó.”
Annabella cười khúc khích. “Em thật sự cứ ngỡ mình sắp bị chén thịt đến nơi rồi.”
“Cái lưỡi ấy gây cảm giác thế nào? Nhớt lắm không?”
“Kiểu dính dính ấy, và khi chị ta liếm em, nhột cực kỳ. Em cũng chẳng nghĩ gì nhiều.”
“Điều đó có nghĩa là nếu anh lại bỏ cóc vào giường mày, mày sẽ không la hét nữa chứ?”
“Hồi đó chính anh làm ư?”
Tôi nhìn nó ngờ vực. “Thế mày thực sự nghĩ chúng nó tự nhảy qua cửa sổ và tìm đường chui được xuống dưới nệm giường của mày chắc?”
“Còn con châu chấu trong tạp dề của em, cả lũ nhện nữa?”, con bé tỏ ra kinh ngạc thực sự.
“Ừ.”
“Em biết mà! Ngày nào đó những trò mèo của anh sẽ phản chủ và quay lại trừng phạt chính anh!”
Tôi mỉm cười.
Chúng tôi nằm lắng nghe tiếng mưa gõ lên
trên nóc tổ. Một lát sau, âm thanh dịu dần rồi kết thúc. Qua lỗ cửa nho nhỏ ở thân tổ, chúng tôi có thể nhìn thấy một mảnh trăng mờ ảo.
“Anh có nghĩ rằng đó cũng chính là ông mặt trăng chúng mình nhìn thấy ở thế giới của chúng mình không?” Annabella hỏi.
“Với anh thì trăng nào cũng thế thôi,” tôi đáp.
“Ước gì bố có thể nhìn thấy nó,” Annabella nói. “Bố lúc nào cũng yêu mặt trăng.”
“Bố yêu đất đai,” tôi nói.
“Bố yêu chúng ta, và cả mẹ nữa.”
Phải, bố yêu chúng tôi. Bạn có thể nhìn thấy tình yêu đó trong cái cách ông nhấc bổng Annabella lên và xoay nó vòng quanh, trong cái cách ông hôn và ghì mẹ thật chặt vào lòng, cả cái cách ông vỗ lên vai tôi và bảo rằng tôi thật vĩ đại, giống hệt như cụ tổ Jack.
Tôi muốn nói với bố rằng tôi cũng yêu bố nhiều như vậy. Hơn cả danh vọng, của cải hoặc những chuyến phiêu lưu lớn. Tôi muốn bố quay trở lại còn hơn là tôi muốn trở nên vĩ đại.
“Bố vẫn yêu chúng mình mà, Bells,” tôi nói. “Chúng mình sẽ tìm ra ông ấy.”
Annabella không đáp. Con bé đã ngủ thiếp đi, và chỉ vài giây sau tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần