Số lần đọc/download: 2374 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 05:26:08 +0700
Chương 15
Đ
àn ông và phụ nữ hôn nhau vốn dĩ là đau. Hôn đến mức môi đỏ phồng, tê dại rách da, hơi thở dồn dập mới thôi.
Tối cuối tuần, Giang Văn Khê chọn chiếc áo khoác nhung màu xanh nước biển mà bình thường cô thích nhất nhưng lại không nỡ mặc, cổ áo bằng lông thỏ rất mịn, cổ áo, tay áo, túi áo đều thiết kế ren bướm mang phong cách đặc biệt, thêm áo len đan tay màu trắng, trông rất ngọt ngào xinh xắn.
Đến giờ tan sở, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, còn nói với Nghiêm Tố đang làm việc trước máy vi tính: “Chị Nghiêm, em đi trước nhé, cuối tuần vui vẻ”.
Nghiêm Tố đẩy mắt kính lên, quan sát cô đang mặc áo khoác vào, đùa: “Hôm nay ăn mặc đáng yêu thế, buổi tối hẹn hò với bạn trai phải không?”.
Cô e thẹn gật đầu: “Vâng”.
“Chơi vui nhé”, Nghiêm Tố cười khẽ.
“Cảm ơn chị Nghiêm, chúc chị cũng có ngày cuối tuần vui vẻ”, mặc áo xong, cô xách túi ra khỏi văn phòng.
Đối mặt với màn hình vi tính, Nghiêm Tố dừng đôi tay đang gõ bàn phím.
Dần dần, nụ cười bên khóe môi biến mất. Chị cũng một thời son trẻ, nhưng chưa bao giờ được nếm trải mùi vị ngọt ngào của tình yêu như những cô gái bình thường. Có lẽ là hôn nhân thất bại của chị gái đã tạo ra bóng đen nặng nề cả đời đè lên chị.
Thà thiếu còn hơn.
Đó là nguyên tắc của chị.
Chị thà sống một mình cả đời, cứ sống như vậy, cũng không muốn giống chị mình, gặp người không đúng.
Nhưng, người đàn ông chị hằng mong chờ chưa bao giờ hứa hẹn điều gì, lại không ngừng nhen nhóm ngọn lửa hy vọng trong lòng chị.
Tối nay, chị quyết định về sớm. Dọn dẹp đồ đạc, về nhà cần làm gì thì làm.
“Sao chị vẫn còn ở đây?”, Lạc Thiên bước vào nhìn thấy Nghiêm Tố đang dọn dẹp thì tỏ ra thắc mắc.
Nghiêm Tố nhíu mày, hỏi lại: “Ủa, câu này phải là chị hỏi cậu mới đúng chứ?”.
“Hỏi em?”, Lạc Thiên không hiểu, “Hôm nay cả ngày em ở bên nhà hàng”.
Nghiêm Tố liếc nhìn chỗ ngồi của Giang Văn Khê rồi lại nhìn anh, chỉ nhìn thấy vẻ hoang mang trong mắt anh, chị nhún vai: “Xem như chị chưa nói gì đi”.
Lạc Thiên nhìn theo ánh mắt chị đến chỗ ngồi của ngọn cỏ gần hang ấy, như hiểu ra ý của Nghiêm Tố, bình thường cô nàng này về khá muộn, hôm nay lại rất đúng giờ.
Định thần lại, anh liền nói: “Chú Thâm đợi chị ở bãi đỗ xe một lúc rồi đấy”.
Nghiêm Tố chậm rãi thu dọn bàn làm việc, giọng điệu hờ hững: “Vậy thì để anh ta đợi tiếp. Hai mươi năm nay chị đã chịu đựng rồi, còn có gì đâu”.
“Vậy cũng xem như em chưa nói gì.”
“Ừ, như thế là tốt nhất. Cậu tiếp tục bán mạng cho anh ta, chị đi trước đây.”
“Vâng, bye bye.” Lạc Thiên quay người về văn phòng, tay đặt trên nắm đấm cửa thì nghe thấy giọng nói trêu đùa của Nghiêm Tố: “Nói này, có phải cậu hơi chậm chạp quá không? Cố lên nhóc”.
Anh nhíu mày, mím chặt môi, thầm rủa một tiếng.
Bà chị này sao thế? Chuyện bản thân còn chưa đủ rối tung hay sao, chuyện của anh không cần chị ta lo lắng.
Giang Văn Khê đến trước cửa rạp chiếu phim đã hẹn, Cố Đình Hòa đứng đó đợi cô tự lúc nào rồi.
Anh thấy cô ăn mặc xinh đẹp thì đôi mắt sáng lên niềm vui, đôi môi mỏng nở một nụ cười ấm áp, bước nhanh đến chỗ cô.
“Hôm nay em rất đẹp”, anh thành thật khen.
“Vậy trước kia em không đẹp sao?”, ở bên Cố Đình Hòa lúc nào cũng thoải mái, cô cũng đã học được cách đùa cợt.
Cố Đình Hòa không nhịn được cười: “Đẹp, lúc nào cũng đẹp”.
Cô đưa tay che miệng cười khẽ, thực ra cô rất muốn học cách cười to thoải mái của Lý Nghiên, nhưng sợ ảnh hưởng đến hình tượng vốn đã không mấy đẹp đẽ của mình.
Cố Đình Hòa mỉm cười, giơ hai tấm vé trong tay lên: “Còn năm phút nữa là chiếu, chúng ta nhanh lên. Muốn ăn gì nào? Bắp rang bơ? Coca?”.
“Sao cũng được.” Cô lại hỏi, “Chúng ta xem gì nhỉ?”.
“Xích Bích.”
“Ồ.”
Cố Đình Hòa mua một túi bắp rang bơ cỡ bự và hai ly coca, hai người vội vàng đi vào phòng chiếu. Vẫn chưa vào cửa soát vé thì lúc này, di động của anh reo vang.
Giang Văn Khê thấy anh nghe máy, lông mày nhíu chặt, sắc mặt cũng rất tệ, miệng nói: “Ừ, tôi đến ngay”.
“Sao vậy?”, cô bất giác thấy lo lắng theo.
Thu máy lại, anh tỏ ra hối lỗi: “Xin lỗi, không xem phim với em được, anh phải về Cục ngay”.
“Ồ, không sao đâu, công việc của anh quan trọng nhất, liên quan đến an nguy của mọi người trong thành phố N mà.”
“Rất xin lỗi, cuối năm nên công tác các mặt đều phải tăng cường. Đợi anh làm xong sẽ gọi cho em.”
“Vâng.”
Cô ôm túi bắp rang bơ và hai ly coca, đứng trước cửa soát vé, mỉm cười nhìn theo bóng Cố Đình Hòa dần mất hút trong biển người.
“Cô này, đã chiếu rồi, cô có vào không?”, nhân viên soát vé hỏi.
“Ồ, thôi vậy.”
Cô tặng hai vé cho một cặp tình nhân không mua được, đôi tình nhân ấy đòi trả lại tiền cho cô nhưng cô mỉm cười, ôm túi bắp, vừa đi vừa ăn.
Lần đầu hẹn hò hoàn toàn không giống những gì Giang Văn Khê tưởng tượng.
Tuy hai người không xem được phim, nhưng ít nhất quan hệ của họ cũng nhích lên phía trước nửa bước.
Sau đó Cố Đình Hòa vì bận rộn không đi được, nhưng mỗi ngày ít nhất đều gọi cho cô một lần, hỏi thăm trò chuyện, cảm giác ấy rất ấm áp.
Gần cuối năm, trong công ty vì buổi tiệc cuối năm được mong đợi đã lâu mà ai nấy đều kích động, ngoài ăn uống chơi bời ra, quan trọng nhất là sự cám dỗ của tiền thưởng.
Năm nay không biết là đề nghị của cô nàng nào chuyên đi nịnh hót lại ái mộ sếp Lạc, yêu cầu con gái phải tham gia cuộc thi game Quyền Hoàng một chọi một, phòng nào và cá nhân nào thắng cuộc sẽ được thưởng rất hậu hĩnh. Kinh khủng nhất là, Tổng giám đốc Lạc lại không do dự mà phê chuẩn vào đó, cuộc thi sẽ được cử hành tại quán bar K.O, chuyện đó khiến cả công ty chấn động, mà hào hứng nhất lại là những cô nàng không hề biết gì về game.
Dịp đó, trong văn phòng ngày nào cũng có những tiếng thảo luận kịch liệt lạ thường.
Thứ khiến ta say không phải là rượu.
Nói cho hay là vì tiền thưởng, còn nhiều hơn thế là tổng giám đốc tập đoàn vừa có sức cuốn hút hơn cả tiền thưởng, lại vừa là “kim cương Vương Lão Ngũ[1]”.
1 Quyền hoàng: King of fighter, một trò chơi điện tử đấu võ.
[1] Từ lóng trong tiếng Trung chỉ những người đàn ông độc thân, giàu có, đẹp trai là đối tượng mơ ước của mọi cô gái.
Giang Văn Khê nhìn thông báo cuộc thi trên màn hình máy tính, hoàn toàn không biết phải diễn tả tâm trạng “kích động” của mình thế nào.
Cô cau mày, nhìn Nghiêm Tố: “Chị Nghiêm, người trong văn phòng tổng giám đốc chúng ta tức là bao gồm cả sếp Lạc sao?”.
“Bao gồm.” Nghiêm Tố nhìn màn hình, không quay mặt lại, giây sau lại bổ sung: “Nhưng, lúc thi đấu các phòng thì không tính”.
“Hả? Vậy cuộc thi đó phòng này chỉ có hai ta?”
“Đúng, không sai.”
“Nhưng, chị không thấy cuộc thi này rất vô lý hay sao?”
“Sao vô lý?”, Nghiêm Tố gõ xong chữ cuối cùng, nhìn cô một cái.
“Trên này viết mọi người đều phải tham gia, không được bỏ quyền thi đấu, bỏ tức là bỏ cả tiền thưởng cuối năm. Còn nữa, nếu thi thấp điểm nhất thì phòng đó còn bị phạt năm trăm tệ…”
Làm gì có chuyện làm khó người khác quá thể như vậy? Năm trăm tệ là tiền lương nửa tháng của cô chứ ít gì.
“Ủa? Năm nay sao lại có thêm điều luật từ bỏ tiền thưởng?” Nghiêm Tố nhướng mày, “Để chị xem”.
Nghiêm Tố mở hộp mail công ty, chăm chú đọc một lượt thông báo rồi cười phá lên.
“Chị Nghiêm, chị còn cười nữa. Dạng game mà con trai thích chơi ấy, phụ nữ chúng ta làm sao biết? Các phòng khác ít nhất cũng có hai nam, văn phòng này chỉ có em và chị…”, cô bĩu môi.
Phụ nữ và đàn ông thi game, đúng là đánh đố người khác.
Nghiêm Tố tắt hòm mail, không phản đối gì, vừa vùi đầu vào làm việc vừa nói với cô: “Ừ, mọi năm chỉ có mình chị móc tiền chi trả, năm nay có thêm em gánh vác, chị đúng là phải cảm ơn sếp Lạc”.
“Chị Nghiêm…” Đừng tàn nhẫn thế chứ.
“Nhưng này, năm nay công ty làm thế là đang bồi dưỡng ‘lửa nhiệt tình’ của nhân viên với công việc, đó cũng là một biểu hiện khác của văn hóa doanh nghiệp tốt đẹp trong công ty đấy chứ.”
“Nhưng, văn hóa doanh nghiệp cũng không nên lấy hầu bao của nhân viên ra đùa chứ…”
“Khủng hoảng tiền tệ mà, em chưa nghe công ty của ai đó, toàn thể nhân viên bị giảm mười phần trăm lương sao?”
“Không phải chứ… Thế chúng ta có thảm như vậy không?” Bàn tính nhỏ trong đầu cô đang gõ tách tách, nếu lương của cô bị trừ mười phần trăm thì chỉ còn chín trăm tệ, quá bi thảm!
Nghiêm Tố cười lớn: “Chưa tới nỗi. Nhưng không muốn mất tiền thưởng cuối năm thì chỉ có thể không đứng hạng chót, không muốn đứng hạng chót thì phải học chơi game này. Chị ngần này tuổi rồi, chắc em không trông mong gì chị có thể chơi được trong nửa tháng ngắn ngủi, đồng thời thắng những cao thủ kia chứ?”.
“… Vậy phải làm sao?”
“Sao là sao?”
“…”
Nghiêm Tố không chịu nổi ánh mắt ai oán của cô, nói: “Được rồi, em học chơi game đó đi, nếu thắng thì phần thưởng thuộc về em, nếu thật sự là hạng chót thì tiền phạt chị sẽ chịu, thế nào?”.
“Không được, như thế quá bất công cho chị.” Cô cắn môi, chị Nghiêm thường ngày rất quan tâm cô, nếu lần thi đấu quan trọng này cô còn lợi dụng chị thì rõ ràng là không ổn.
“Như em đã nói, game này vốn dĩ đã không công bằng, nếu em có thể giành được hạng thứ hai từ dưới đếm lên thì chẳng phải công bằng rồi sao?”
Cô nghĩ ngợi, siết chặt nắm tay, khí thế ngút trời: “Vâng, em quyết định rồi, vì năm trăm tệ, liều mạng”.
Liều mạng?
Nghiêm Tố ngẩn ngơ nhìn cô, tư duy bay ngược về ba mươi năm trước, chị gái chị lúc đó vì mẹ, chị và đứa cháu nội, mỗi một đồng tiền kiếm được đều phải tính toán chi li kỹ lưỡng, giống hệt Giang Văn Khê lúc này. Chị nhớ như in chị gái đã từng cười nói với mình: “Vì mọi người, liều mạng thôi”.
Không cầu tiền thưởng, chỉ cầu không bị phạt.
Lý Nghiên khi nghe Giang Văn Khê đòi học Quyền Hoàng thì suýt nữa cười đến nghẹt thở: “Ôi trời, bà chị của tôi ơi, đúng là truyện tiếu lâm buồn cười nhất năm nay, cậu mà cũng chơi được trò đó à? Ha ha ha…”.
Lý Nghiên vỗ đùi chan chát, suýt nữa thì lăn xuống đất.
Giang Văn Khê rất không phục: “Có gì đáng cười đâu? Bạn thân thảm như thế, vậy mà cậu cũng cười được”.
“Phải rồi, nếu cậu bị phạt nửa tháng lương thì ít nhất tớ không cần sống nửa năm nữa.” Lý Nghiên ngoáy tai.
Cô nghe thì cuống lên: “Cậu… cậu… sao cậu có thể nói thế? Không giúp tớ thì thôi, lại còn chẳng đồng cảm tí nào!”.
“Đồng cảm là gì? Có ăn được không? Có xài được không? Thế thì cậu một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đồng cảm với tớ là được.”
“Nghiên Nghiên xấu xa”, cô tức tối bóp cổ Lý Nghiên.
Nhìn kìa, cái cô nàng Lý Nghiên vô lương tâm, lúc nhỏ cô có gì ngon, có đồ chơi gì hay đều nhớ đến bạn, lớn lên rồi, chuyện này không than vãn với bạn thì còn biết than với ai? Bây giờ cũng học người ta chế giễu cô, cười cợt cô rồi.
“Này này này, Khê Khê, đùa thôi mà, buông tay…”, Lý Nghiên vùng vẫy, cười giả lả.
Thì ra cũng có lúc cừu nổi giận.
Cô giận đến nỗi gương mặt thay đổi đến mấy màu sắc liền.
Lý Nghiên ngồi sát lại, dỗ dành: “Ôi, tớ đã nghĩ cho cậu rồi. Người biết chơi Quyền Hoàng mà cậu quen chẳng phải có Cố Đình Hòa và Tống Tân Thần sao, mà người giỏi nhất đương nhiên là anh chàng cảnh sát của chúng ta rồi. Lần trước hẹn hò anh ấy đã bỏ chạy giữa chừng, cậu thì hay lắm, lại ngại không nói gì. Buổi chiều vừa nhận được điện thoại của cậu, tớ đã gọi điện cho anh ấy, anh ấy nhận lời ngay”.
Đôi mắt cô sáng rỡ, hai đốm lửa hy vọng lại cháy bừng bừng.
Lý Nghiên nói: “Lần này tớ đủ nghĩa khí rồi chứ?”.
“Ừ”, cô gật đầu, lúc này điện thoại đổ chuông.
Lý Nghiên thò đầu nhìn, cười xấu xa: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới”.
Cô đẩy bạn một cái, nghe điện thoại, bên kia vẳng đến giọng Cố Đình Hòa: “Văn Khê, anh đây, Cố Đình Hòa. Hoạt động cuối năm của công ty các em đúng là khác người thật”.
“Vâng, ngại quá, anh bận như vậy mà còn phiền anh phải dạy em trò này.” Cô đưa tay đẩy Lý Nghiên đang áp tai vào nghe trộm.
“Không phiền chút nào hết.” Cố Đình Hòa cười, “Nhưng anh không có đĩa cài đặt Quyền Hoàng, hơn nữa giờ anh đã ở tỉnh, đợi anh về tìm đĩa cài đặt cho em, và cả điều khiển trò chơi nữa”.
Cô vội vàng nói: “A, không sao, công việc của anh quan trọng mà”.
“Ha ha, chuyện của em là chuyện của anh mà.”
“Anh đừng nói thế, em thấy ngại lắm.” Cô đưa tay đẩy đầu Lý Nghiên ra.
Lý Nghiên nghe hai người đối đáp khách sáo đến độ da gà nổi đầy, tỏ vẻ như sắp nôn ọe.
“Ha ha, vậy thế nhé, đợi anh về dạy em. Yên tâm, có anh là thầy thì xếp hạng hai từ dưới đếm lên chắc chắn không vấn đề gì”, Cố Đình Hòa nói xong cười to.
Cầm điện thoại, khóe môi cô giật giật, cả Cố Đình Hòa cũng biết cô ngốc nghếch, khờ khạo.
Lý Nghiên nghe xong, ngồi cạnh cười không thành tiếng, đập thùm thụp vào sofa.
Cố Đình Hòa lại nói: “Được rồi, khuya rồi đấy, không làm phiền em nghỉ ngơi nữa. Chúc ngủ ngon”.
“Vâng, chúc ngủ ngon”, cô cúp máy.
Suýt nữa thì nhịn cười tới nội thương, cuối cùng Lý Nghiên cũng cười phá lên.
Giang Văn Khê không thèm đếm xỉa, lấy gối đập vào gương mặt đáng ghét của bạn.
Đẩy chiếc gối ra, Lý Nghiên đang định nói gì thì di động lại reo vang, bất đắc dĩ phải nghe máy. Không tới mười giây, vị đại tiểu thư ấy đã nhảy chồm lên: “Cái gì? Sáu rưỡi sáng mai đi công tác? Cô có nhầm không?”.
Lý Nghiên nổi giận rất lâu rồi cúp máy, Giang Văn Khê hỏi: “Sáng mai cậu phải đi công tác sao?”.
“Ừ. Đã từng gặp biến thái, nhưng chưa gặp biến thái nào thế này. Bây giờ mười rưỡi tối rồi, thông báo tớ sáng mai sáu rưỡi xuất phát”, Lý Nghiên chống nạnh.
Giang Văn Khê nhìn đồng hồ treo tường rồi xách túi đưa cho bạn: “Haizzz, không giữ cậu nữa, mau về sớm thu dọn đi, bao giờ về thì đến đây nhé”.
“Ừ.”
“Tớ đưa cậu xuống dưới.”
Tiễn Lý Nghiên về rồi, Giang Văn Khê nhớ ra trong nhà sắp hết sữa tắm, định đến cửa hàng tiện lợi ở đầu đường mua một chai, lúc đó vừa đi được hơn chục mét thì nhìn thấy một chỗ bán đĩa lậu.
Xung quanh có rất nhiều người đang xúm xít mua.
Cô khựng lại suy nghĩ, mua đĩa lậu là một chuyện rất vô đạo đức, nhưng đạo đức có thể khiến cô kiếm được nửa tháng lương không? Đáp án hẳn nhiên là không thể. Nên đạo đức và tiền bạc, người thông minh đương nhiên sẽ chọn tiền.
Cô quyết định chuẩn bị sẵn đĩa cài đặt Quyền Hoàng, như thế không cần phiền Cố Đình Hòa giúp cô nữa, đợi anh về, đến nhà cô rồi cài đặt thẳng là được.