Số lần đọc/download: 3935 / 45
Cập nhật: 2014-12-12 17:51:56 +0700
Chương 16: Gia Chủ Lâm Gia
Lâm Hoành Phong hét lớn một tiếng, thân hình chợt lóe đã đi tới chắn ngang thân ảnh Lâm Lạc, một chưởng đẩy ra, lực lượng hậu thiên thập nhất tầng đem Lâm Lạc oanh bay.
Lâm Lạc “oa” một tiếng phun ra ngụm máu tươi, Cương Khí cảnh cường giả vượt xa lực lượng Bạo Khí cảnh, tuy Lâm Hoành Phong không dùng toàn lực nhưng Lâm Lạc vẫn không sao chịu nổi.
- Lâm Lạc, ngươi đã học tà pháp gì phải hay không?
Sắc mặt Lâm Hoành Phong đột nhiên tối sầm, đằng đằng sát khí nhìn Lâm Lạc.
- Uy phong của đại trưởng lão thật lớn!
Lâm Lạc lau máu tươi trên khóe miệng.
- Lão phu hỏi ngươi có phải đã học tà pháp gì hay không?
Lâm Hoành Phong lặp lại một lần, giọng nói lành lạnh.
Trong lòng Lâm Lạc không khỏi rùng mình, biết mình biểu hiện quá mức kinh diễm làm lão nhân này nảy sinh sát ý. Nguồn tại TruyenFull.vn. Nhưng hắn đã tạo ra biểu hiện giả dối sau lưng có một gia gia là tiên thiên cường giả bảo hộ, vì sao Lâm Hoành Phong còn dám ra tay, chẳng lẽ hắn không sợ lửa giận của một Tiên Thiên cường giả?
Tuy rằng Lâm Lạc đã suy nghĩ thật chu đáo, nhưng dù sao lịch duyệt không đủ, không biết được dù là Tiên Thiên cường giả cũng không thể lĩnh ngộ nhanh như hắn. Hắn biểu hiện thực lực Bạo Khí cảnh lập tức làm Lâm Hoành Phong biết phỏng đoán trước đó của mình là sai lầm, Lâm Lạc không phải được Lâm Hành Nam phạt cân tẩy tủy mà là gặp được kỳ ngộ khác!
Là dạng gì kỳ ngộ có thể làm một tiểu tử căn cốt thật kém có thể trong vòng hai tháng ngắn ngủi từ hậu thiên nhị tầng tăng lên Bạo Khí cảnh?
Lâm Hoành Phong lập tức nổi lên tham niệm, nếu có thể chiếm được tạo hóa của Lâm Lạc, nói không chừng hắn có hi vọng đột phá tới hậu thiên thập nhị tầng, danh chính ngôn thuận tiếp nhận vị trí gia chủ!
Nhưng hắn phải tìm cái cớ khấu trừ tội danh tu tập tà pháp cho Lâm Lạc mới có thể ra tay.
Trong lòng Lâm Lạc thầm kêu hỏng bét, nhưng hắn cũng không cam tâm khoanh tay chịu chết, lúc này nhấc lên chân nguyên lực, dù thế nào cũng muốn liều chết, bất quá thì cá chết lưới rách!
- Xem ra ngươi còn tồn tại lòng may mắn, chờ lão phu bắt giữ ngươi tiếp tục thẩm vấn!
Lâm Hoành Phong hừ lạnh một tiếng.
- Lão già kia, ngươi đúng là không biết xấu hổ, ỷ lớn hiếp nhỏ, già mà không kính!
Lâm Lạc bất cứ giá nào, chỉ phải kích cho Lâm Hoành Phong không thể xuống đài hắn mới tránh được một kiếp.
Sắc mặt Lâm Hoành Phong xanh mét, hắn có địa vị cao thượng, chưa từng bị người chỉ vào mũi mắng nhiếc kiểu như vậy, thiếu chút nữa tức nghẹn mà ngất.
- Tiểu súc sinh đại nghịch bất đạo!
Hắn giận quát một tiếng, vươn một bàn tay chộp qua Lâm Lạc.
Cường giả Cương Khí cảnh ra tay thật kinh người, khí cơ kinh khủng bộc phát đem Lâm Lạc tập trung chặt chẽ, làm cho hắn sinh ra cảm giác muốn trốn cũng không thể trốn, muốn tránh cũng không tránh được, cảm giác vô cùng bất lực! Trong lòng Lâm Lạc đã muốn liều mạng, thầm nghĩ lão gia hỏa đừng bức cho ta nóng nảy, bằng không liều chết viết một chữ “Cấm” lên trên người ngươi, nhìn xem ngươi có chết hay không!
- Lâm Hoành Phong, ngươi thật to gan, dám động thủ với cháu của ta!
Đột nhiên một thanh âm hét to truyền đến, một thân ảnh khôi ngô bay vút tới chắn ngang trước mặt Lâm Lạc, một quyền hướng Lâm Hoành Phong oanh ra.
- Oanh!
Hai cỗ lực lượng kinh khủng va chạm kịch liệt, Lâm Hoành Phong nhất thời đăng đăng đăng bật lùi bảy tám bước mới có thể đứng vững, sắc mặt đỏ hồng, sau đó biến thành vô cùng tái nhợt.
- Gia gia!
Lâm Lạc vui mừng kêu lên.
Người ở thời gian nguy cấp chắn ngay trước mặt của hắn, cứu mạng hắn chính là Lâm Hành Nam, gia chủ hiện nhậm của Lâm gia!
- Gia chủ…
Hai mắt Lâm Hoành Phong không khỏi trợn lên, không nghĩ tới Lâm Hành Nam lại xuất hiện ngay trong thời điểm mấu chốt như thế.
- Ta mới bế quan vài ngày ngươi đã lấn lên tới trên đầu cháu của ta, có phải đang nghĩ ta già lão tới nỗi không còn đánh được người?
Tính tình Lâm Hành Nam thật nóng nảy, vung nắm tay đánh ập tới Lâm Hoành Phong.
- Oanh!
Đã bị lực ảnh hưởng trong thời gian quá dài cộng thêm thực lực chênh lệch, Lâm Hoành Phong không thể không tránh né một kích này, trên mặt nhất thời bị hung hăng đánh trúng một quyền, biến thành bầm tím, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
- Ta…
Hắn há mồm muốn nói gì đó.
- Ta cái gì ta!
Lâm Hành Nam binh binh bàng bàng vung quyền liên tục, hoàn toàn đem Lâm Hoành Phong xem như bao cát mà đánh.
Một người là gia chủ, một người là đại trưởng lão, muốn giúp ai cũng không được! Mọi người hoàn toàn tĩnh mịch, ngay mấy trưởng lão cũng không dám bước ra khuyên can. Lâm Hành Nam nổi danh tính tình nóng nảy, mà lúc này hắn đang thực sự nổi nóng, ai đi ra khuyên can là người đó lập tức vạ lây, bởi vậy cả đám người chỉ làm như không nhìn thấy được, quay đầu sang nơi khác.
- Lão phu ghét nhất những kẻ không chịu giảng đạo lý!
Lâm Hành Nam đánh đủ mới buông tha Lâm Hoành Phong, ném đối phương lên mặt đất chẳng khác gì ném một con chó chết.
Tất cả mọi người chợt rùng mình, tuy rằng Lâm Hoành Phong quả thật cưỡng bức Lâm Lạc trước, nhưng vị gia chủ đại nhân kia lại không hề hỏi xanh đỏ đen trắng, đi lên đã đánh người, cực kỳ mãnh liệt, không ngờ còn nói là chán ghét người không chịu giảng đạo lý, thật sự quá khí phách!
- Ha ha ha, Lạc nhi, ngươi trưởng thành!
Lâm Hành Nam xoay người lại lộ ra vẻ cười to, vỗ vỗ bả vai Lâm Lạc:
- Đi, nơi này nhiều người không thuận tiện nói chuyện, đi cùng lão phu!
- Dạ, gia gia!
Lâm Lạc tràn đầy vui mừng, cả Lâm gia chỉ có Lưu bá cùng gia gia là chân tâm thật ý tốt với hắn, ba năm không được gặp Lâm Hành Nam, Lâm Lạc tự nhiên là vô cùng mong nhớ.
- Cả đám ngây ngốc ở đây làm chi, đi làm việc đi!
Lâm Hành Nam thật khí phách phất phất tay, tuyên bố cuộc thi tài tế điển tân niên năm nay đã kết thúc.
Mọi người lục tục rời khỏi, nhưng mọi người đều biết sau ba năm gia chủ xuất quan, việc phân phối quyền lực Lâm gia sẽ xuất hiện một lần biến hóa cực lớn.
…
- Phốc!
Vừa đi vào sân viện của Lâm Lạc, thân hình Lâm Hành Nam đột nhiên run lên hộc ra một ngụm máu tươi.
- Gia gia!
Lâm Lạc vô cùng khẩn trương vội vàng đỡ lấy Lâm Hành Nam.
- Không có việc gì, gia gia không việc gì!
Lâm Hành Nam nhìn Lâm Lạc cười cười, nhưng sắc mặt vô cùng tái nhợt:
- Chỉ là vì đập vào Tiên Thiên cảnh bị thất bịa, nên bị chút nội thương hộc chút máu mà thôi, xem ngươi khẩn trương tới như vậy!
Đôi mắt Lâm Lạc không khỏi ướt át. Nội thương của Lâm Hành Nam nặng hơn lời hắn nói rất nhiều, nhưng khi chứng kiến hắn gặp nạn cũng không chút do dự vọt ra, nếu không phải cố gắng tự mình đè nén thương thế hơn nữa Lâm Hoành Phong đã luôn sợ hãi hắn thành thói quen, nếu như thực sự động thủ Lâm Hành Nam sẽ bị phát tác nội thương, cả hai ông cháu đều khó thoát khỏi cái chết!
- Gia gia, đều tại cháu không tốt, nếu không bởi vì cháu…
- Xú tiểu tử, lão phu nhìn thấy ngươi có tiền đồ như vậy, chỉ có cao hứng! Ha ha, không hổ là cháu trai tốt của Lâm Hành Nam ta, một mình đánh chín, thật khí phách, đủ trút giận!
Lâm Hành Nam cất tiếng cười to, nhưng lập tức ho khan, chòm râu dính đầy vết máu loang lổ.
- Gia gia…
- Không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần đả tọa vài ngày thì có thể điều dưỡng tốt trở lại! Đừng quên gia gia của ngươi là đệ nhất cao thủ Lâm gia, sẽ bị vết thương nhỏ này đánh bại sao?
Lâm Hành Nam phất phất tay không thèm để ý.
- Đinh đinh đinh…
Bên ngoài truyền tới một trận tiếng đập cửa, làm Lâm Lạc cùng Lâm Hành Nam đồng thời ngẩn ra. Nếu như hiện tại Lâm Hoành Phong đánh tới, tất nhiên sẽ là một trận đại họa!
- Gia gia, để cháu ứng phó!
Lâm Lạc đưa Lâm Hành Nam vào phòng trước, lúc này mới đi ra đình viện mở cửa ra. Nhưng người đứng trước mặt hắn làm hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới – Nam Nhược Hoa.
Hắn không khỏi sửng sốt, chợt nói:
- Nam tiểu thư có chuyện gì sao?
- Cho ngươi!
Bàn tay mềm mại của Nam Nhược Hoa đưa qua qua chiếc bình nhỏ bằng ngọc, miệng bình dùng sáp bịt lại, không biết bên trong rốt cục có vật gì.
Lâm Lạc tràn đầy khó hiểu, không khỏi đưa mắt nhìn nàng.
- Đây là Cửu Chuyển Ngọc Lộ Hoàn, chuyên trị nội thương!
Lâm Lạc không khỏi sững sờ, nhưng vẻ mặt như không có việc gì cười nói:
- Đa tạ Nam tiểu thư quan tâm, nhưng ta cũng không bị nội thương gì, xin Nam tiểu thư lấy về đi!
Nam Nhược Hoa lộ ra tia tươi cười như có như không, nhưng không hề rút tay lại:
- Không phải đưa cho ngươi!
Chẳng lẽ nàng nhìn ra được Lâm Hành Nam đã bị nội thương?
Trong lòng Lâm Lạc không khỏi phát lạnh, lần đầu tiên khi gặp nàng, Lâm Lạc đã có cảm giác nàng thật nguy hiểm, hiện tại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Hắn lập tức vận khởi chân nguyên lực, nếu bị nàng để lộ tin tức Lâm Hành Nam bị thương, hắn và Lâm Hành Nam đều phải chết!
Bắt nữ nhân này!
- Chớ khẩn trương!
Nam Nhược Hoa nhàn nhạt cười, đẩy bình ngọc cho Lâm Lạc:
- Ngươi có thể đi tin tưởng người khác!
Lâm Lạc nhướng mày, đưa tay tiếp nhận bình ngọc mà không ra tay.
Nếu như trong lòng nàng mang theo ác ý, căn bản không cần tới đây, chỉ cần trực tiếp đem tin tức rắc ra ngoài là xong. Đương nhiên, cũng có thể nàng muốn thử thăm dò Lâm Lạc đến xác định Lâm Hành Nam có bị thương hay không.
Nhưng Lâm Lạc lại lựa chọn tin tưởng đối phương, đây là một loại trực giác.
Thấy Lâm Lạc tiếp nhận bình ngọc, Nam Nhược Hoa lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, quay người lại nhẹ nhàng lướt đi.
- Vì sao?
Lâm Lạc không nhịn được hỏi.
- Coi như kết một thiện duyên đi!
Nam Nhược Hoa chợt ngừng chân, nhưng lại lập tức bạch y phiêu phiêu, biến mất trong bóng đêm.
- Thiện duyên?
Lâm Lạc thì thào tự nhủ, hắn lui vào phòng đem chuyện vừa rồi nói với Lâm Hành Nam.
- Đem bình dược đưa cho lão phu nhìn xem!
Lâm Hành Nam thoáng nhướng mày, vươn tay ra.
Lâm Lạc lấy bình ngọc đưa tới, Lâm Hành Nam tiếp lấy mở nắp, một hương khí thơm ngát phiêu tán ra ngoài làm tinh thần hai người đều rung lên.
- Thực sự là linh dược!
Lâm Hành Nam lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Nguồn tại TruyenFull.vn. Hắn tính tình nóng nảy nôn nóng, lập tức đổ đan dược ra tay, không chút chần chờ bỏ vào miệng nuốt chửng, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu vận công điều tức chữa thương.
Lâm Lạc thủ vệ bên cạnh, không dám có chút khinh thường.
Hơn nửa canh giờ sau Lâm Hành Nam đột nhiên nhảy dựng lên phát ra tiếng cười to.
- Gia gia, thương thế của ông đã lành?
Lâm Lạc vừa mừng vừa sợ.
Thần tình Lâm Hành Nam vô cùng vui vẻ, nói:
- Chẳng những thương thế đã lành, còn đụng chạm tới cánh cửa tiên thiên, nắm giữ cơ hội đột phá!
Linh dược kia thật quá thần kỳ, chẳng những có thể chữa thương thế chỉ trong nửa canh giờ, còn có thể giúp gia gia chiếm được cơ hội đột phá chờ đợi đã lâu!
Thiện duyên sao?
Nhân tình này thật đúng là lớn!
Lâm Lạc không khỏi cười khổ một tiếng, hắn không phải người tri ân không báo, nếu Nam Nhược Hoa đã cho hắn một nhân tình lớn như thế, hắn phải làm sao mới trả được?
- Lạc nhi, tiểu cô nương kia có phải vừa ý ngươi hay không?
Lâm Hành Nam mở trừng mắt nói với Lâm Lạc:
- Qua năm ngươi cũng tròn mười tám, có thể cưới vợ sinh con!
Lâm Lạc lắc đầu, hắn chỉ mới gặp qua Nam Nhược Hoa một lần mà thôi, hơn nữa dù thực sự có chuyện nhất kiến chung tình, nhưng ánh mắt Nam Nhược Hoa vẫn trong suốt, không có dấu hiệu đã động tâm vì hắn.
- Lạc nhi, ngươi đã lấy được danh đầu trong cuộc tỷ võ tế điện, có thể đi Thanh Mông sơn, đây là kỳ ngộ của ngươi cũng là khảo nghiệm thật lớn!
Lâm Hành Nam bắt đầu kể lại những lời giống như Lâm Hoành Phong từng nói qua, đem việc tồn tại của Bạch Vân Tông kể lại một lần.
Bạch Vân Tông!
Lâm Lạc lập tức nghĩ tới Chư Đại Hải, trước đó hắn từng nói qua toàn bộ dược điếm của Bạch Dương trấn đều thuộc về Bạch Vân Tông, nguyên lai là khổng lồ như thế!
- Gia gia, khi nào thì có thể xuất phát?
- Trong vòng mười ngày!
Lâm Lạc gật đầu, bởi vì cửu giai yêu hạch căn bản là không thể mua được, hắn muốn luyện hóa yêu hạch nhiều nhất đạt tới hậu thiên cửu tầng. Mà tuy Thanh Mông sơn tràn đầy mãnh thú, nhưng không thiếu thiên tài địa bảo như Thiên La Mục Kim, nếu đạt được tốc độ tu hành của hắn sẽ thăng nhanh!
Vài ngày sau, Lâm gia đem mười tộc nhân đạt danh hiệu đầu tiên trong tế điển giao cho ngũ trưởng lão Lâm Thiên Giang suất lĩnh đi tới Thanh Mông sơn.
Bên trong đội ngũ còn có vài người họ khác, họ cũng giống như thực khách, ký văn tự bán mình với Lâm gia, đời này chỉ có thể phục vụ cho Lâm gia, bọn họ có bốn người, trong đó hai người đạt tới Bạo Khí cảnh, dưới hai mươi lăm tuổi, tiềm lực thật lớn, đáng giá bồi dưỡng.
Trong đó còn có một người làm Lâm Lạc không tưởng được – Nam Nhược Hoa!
Nghe Lâm Hành Nam nói là do Nam Nhược Hoa đưa thỉnh cầu với hắn, mà Lâm Lạc thiếu nhân tình lớn của người ta, Lâm Hành Nam mới thống khoái đáp ứng, mạnh mẽ rút ra một người đã được dự định trong danh ngạch.
Tuy rằng làm vậy khiến cho Lâm Hoành Phong phi thường bất mãn, nhưng ai bảo Lâm Hành Nam là gia chủ, hắn muốn kháng nghị Lâm Hành Nam tuyệt đối sẽ dùng nắm tay tiếp đón, đánh tới khi nào hắn chịu phục mới thôi.
Qua mùng mười, đội ngũ mười lăm người xuất phát tiến nhập vào Thanh Mông sơn mờ mịt xa xôi.
Hướng đông tây Thanh Mông sơn dài ba trăm dặm, nam bắc tung hoành hai trăm dặm, là một dãy sơn mạch thật lớn.
Mãnh thú luôn có ý thức lãnh địa mãnh liệt, mỗi một đầu mãnh thú cường đại đều có địa bàn hoạt động cố định, mà tới gần sâu trong Thanh Mông sơn, mãnh thú càng thêm cường đại, nghe nói có cả mãnh thú Tiên Thiên cảnh!
Tuy rằng Thanh Mông sơn là hung địa, nhưng đồng dạng cũng là một tòa bảo khố mà thượng thiên ban ân, các loại dược liệu quý hiếm tràn đầy trong núi, tùy tiện tìm được có thể không cần lo chuyện áo cơm cả đời.
Bởi vậy không ngừng có võ giả đi vào trong núi săn bắt yêu thú, vừa thử thời vận, chỉ cần tìm được một gốc linh dược liền phát đạt.
Đội ngũ Lâm gia ngày đi đêm nghỉ, khoảng vài ngày sau đã đi vào bên trong Thanh Mông sơn, khắp chung quanh thanh âm hổ gầm vượn hót không dứt, làm tâm trạng mọi người đều căng thẳng lên.