Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 16
R
oger điều khiển cây nạng khá khéo léo và thấy càng dùng nó nhiều anh càng di chuyển nhanh hơn. Anh cũng phát hiện ra mắt cá chân sưng vù không gây cho anh tới một nửa khó khăn so với đôi chân đi đất. Nếu có hòn đá đâu đó bên cạnh, bàn chân trần của Roger khắc sẽ phát hiện ra.
Đến khi anh rời khỏi sân để đi theo mùi thức ăn thơm ngon tỏa ra từ trong lều, hai lòng bàn chân anh đã thâm tím.
Nhưng anh đói tới mức chẳng để ý gì ngoài việc ngồi lên cái ghế đẩu cập kênh ở kế chiếc bàn kệ cũ và ăn món rau hầm đặc sánh có mùi thơm của hành, tỏi, thảo mộc và những cánh hoa. Nó có vị ngon như đồ ăn trên bàn Hoàng hậu.
Bữa ăn không có rượu. Không thịt. Không bánh mì, nên cũng không có mâm. Dĩ nhiên là chẳng có các cô gái phục vụ. Không có đĩa bằng bạc hay thiếc. Họ ăn từ những chiếc bát gỗ được đẽo thô sơ, những thứ hay được các chủ trại Ê- cốt sử dụng, và dùng những chiếc muỗng làm từ chạc các cành liễu mảnh đã tước sạch vỏ.
Nhưng mùi vị của thức ăn thì có thể chặn cả đội quân đang tiến đến đứng ngay tại chỗ. Chỉ sau một miếng là Roger đã thấy vị ngon của thức ăn cũng có hiệu lực mạnh mẽ như mùi của nó. Anh chưa từng nghĩ rau – một loại thức ăn anh chưa bao giờ dùng riêng cả - lại có thể ăn ngon đến thế.
Bắp cải không đắng, và chẳng nồng chút nào. Củ cải thì được ngâm dầm trong hương vị đậm đà của thảo mộc vừa mềm vừa mọng. Những miếng nấm lớn màu tối sẫm được tẩm kỹ vị hành và tỏi đến mức trong một thoáng anh đã nghĩ đó là những miếng thịt cừu hay thịt bò. Còn cà rốt ư? Vị ngọt khiến Roger sẵn sàng đánh cuộc con chiến mã của anh là do chúng được ngâm trong đường mang từ đảo Síp.
Thức ăn nóng sốt, chắc dạ tạo cảm giác tốt đến khó tin cho cái bụng rỗng của anh. Nếu sự thực là món hầm có thể là từ đồ khô và gần thối rữa thì anh cũng chẳng quan tâm, vì anh đói mèm và nghĩ mình có thể xơi tái một con ngựa.
Thật không may, anh lại ngớ ngẩn nói ra điều đó.
Chiếc muỗng của cô dừng ở lưng chừng, cô ngước lên nhìn anh lần đầu tiên kể từ khi mang những bát đồ ăn vào và ngồi cùng.
“Ăn một con ngựa ư?” Gương mặt cô hiện lên vẻ kinh hoàng. Cô nuốt khó nhọc và hai má không còn khí sắc, đột nhiên biến da cô thành màu tái xanh của lớp muối bám trên vỏ quả hồ đào giữa bát hai người. “Người Anh các ngài ăn thịt ngựa ư?”
Anh bỗng có hình dung cô vụt chạy khỏi chiếc bàn, nhảy qua khung cửa sổ mở và cố gắng giấu con Ả rập vào sâu trong rừng trước khi anh có thể làm thịt nó.
“Không. Người Anh chúng ta không ăn thịt ngựa.”
Cô thở hắt ra, nhưng vẫn cau mày nhìn anh.
“Đó chỉ là một nhận xét khi chúng ta muốn nói một người đói đến mức nào. Một người có thể đói, thực vậy, đến mức ăn hết một con ngựa.”
Cô nhìn chằm chằm xuống chiếc muỗng, không nói lời nào.
Anh ăn một miếng nữa và nói thêm, “Con Ả rập an toàn mà.”
Khi ấy cô ngước lên nhìn anh, nét mặt của cô cho anh biết mà không cần nói rằng cô thấy việc dùng những lời nói như vậy thật ngớ ngẩn và ghê khiếp.
Thế là họ ăn trong im lặng, sự im lặng dường như bị kéo ra giữa hai người, và sau một thời gian, dường như căng lại tựa những bó cơ trong chiếc cổ đau buốt của anh.
Khi ấy anh nhận ra, giữa hai người họ, người này không thể nói điều xúc phạm đến người kia. Xuất thân từ một gia đình toàn đàn bà con gái, Roger quen với việc quyến rũ phụ nữ dễ dàng. Thật chẳng khoan khoái gì cho anh khi người thiếu nữ này lại làm anh thấy mình như một cục đất.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô lên tiếng. “Tại sao ngài lại gọi Ngựa là ‘con Ả rập’?”
“Con ngựa đến từ miền đất Ả rập ở phương Đông.” Anh nuốt một thìa đầy, rồi tựa hai cánh tay lên bàn và nhìn chằm chằm xuống chiếc bát rỗng không, ngạc nhiên sao thức ăn của anh lại biến đi nhanh thế.
“Ngài đang nhìn chằm chằm vào cái bát rỗng không có vẻ còn đói và thèm. Ngài muốn ăn thêm.”
Anh liếc nhanh sang bát cô, rồi liếc lại bát mình.
Không nói một lời nào, cô đứng dậy và cầm cái bát không của anh lên, rồi đi tới chỗ chiếc nồi đặt trên bếp lò ở giữa phòng. Khi nghiêng người qua chiếc nồi, cô nói, “Ngài chỉ phải hỏi thôi mà, Người Anh. Tôi không cứu mạng ngài để rồi bỏ đói.”
Cô có thể là người xứ Wales nhưng chắc chắn trước tiên cô là đàn bà đã. Đích thị, vì có vẻ như cô sẽ không bao giờ để anh quên món nợ của mình. Cô nói điều ấy với anh gần như thường xuyên khi nhắc anh nhớ đã thề danh dự. Không phải lần đầu và chắc chẳng phải lần cuối trong đời mình, Roger tự hỏi điều gì đã khiến phụ nữ nghĩ đàn ông không có trí nhớ thế.
Anh nhìn quanh căn lều và lại thấy những gì anh đã thấy. Nó sạch sẽ nhưng cô có rất ít đồ đạc. Thực sự là anh đã nghĩ cô không còn thức ăn nữa và anh không muốn ăn cả phần của mình lẫn của cô.
Anh không nói cho cô biết sự nhầm lẫn của mình ngay cả khi cô có vẻ nhất định sẽ quật lại anh bằng những lời thật sắc bén. Những lời nói của cô là từ một niềm kiêu hãnh mà anh rất hiểu.
Và khi cô kiêu hãnh tự hào thì cô sống nghèo khổ. Anh không thấy cô thay đồ lúc nào. Bùn còn bám trên váy và cô không đi giày, kể cả đôi guốc gỗ rẻ tiền của một thôn nữ. Cô chẳng có tiện nghi, chẳng có cả một lò sưởi hay ống khói, dù nơi này có sự ấm cúng không phải từ chiếc bếp lò bé con bằng đất ở giữa căn lều.
Cô quay lại và đi tới chỗ anh trên đôi chân trần lấm đất, rồi đặt chiếc bát đầy nước hầm bốc khói trước mặt anh. Anh làm ba miếng đầy mồm trước cả khi cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chống khuỷu tay lên mặt bàn, và tì má lên tay. Rồi cô nhìn anh.
Sau một lúc, cô nói, “Kể cho tôi nghe về con ngựa của tôi đi.”
“Con ngựa đó,” anh vung chiếc muỗng để nhấn mạnh những lời quá lặng lẽ, khò khè và thì thào của anh, “là của Merrick de Beaucourt, Bá tước Glamorgan.”
Cô sững người lại và hai vai giữ thẳng, hai môi mím lại. Anh có thể thấy nhận thức trên gương mặt rằng mình đã ăn cắp con ngựa từ một người quyền lực có thể khiến cô chết bởi chuyện đó.
Cô nhìn anh gay gắt. “Tôi không đánh cắp Ngựa. Ngài nghĩ gì thì nghĩ, nhưng tôi không có.” Cô dừng lại suy nghĩ. “Vậy con ngựa không phải là của ngài?”
Anh lắc đầu.
“Nhưng ngài đuổi theo tôi?”
“Phải.”
“Chắc phải có phần thưởng khi mang nó trở về.”
“Không.”
“Vậy có lẽ phần thưởng là đem bêu đầu tôi lên cọc.”
“Không. Merrick cũng chẳng khác gì ta, sẽ không làm hại một người phụ nữ đâu. Anh ta có thể trừng phạt cô vì ăn trộm nhưng không quá ác nghiệt.”
“Không có trộm cắp gì cả.”
“Con ngựa không phải của cô.”
“Tôi đã nghe kể về vị bá tước Merrick này.”
Việc cô thay đổi chủ đề không thoát khỏi anh. “Vậy lẽ ra cô đã nghe ngài ấy rất công bằng và đã trả lại con ngựa rồi.”
“Làm sao tôi biết được Ngựa là của ngài ấy?”
“Chắc chắn nhất là vì cô đã tìm thấy con vật trên đất của Merrick.” Anh đưa tay ra hiệu cô im lặng khi cô mở miệng định cãi. “Ta hiểu khi cô nhìn thấy con ngựa và muốn nó như thế nào. Con Ả rập là giống ngựa tốt nhất mà ta từng thấy. Nòi của nó đến từ vùng Đất Thánh, nơi ngựa cần phải nhỏ, nhanh và có sức chịu đựng tốt. Cô có thể thấy nòi giống tốc độ khi nhìn mạng sườn của chúng.” Anh ăn thêm nữa, rồi ngước lên. “Cô đã cưỡi con ngựa. Cô biết ta nói gì.”
Cô không nói gì, nhưng anh có thể thấy nhận thức qua nét mặt căng thẳng chịu đựng của cô, nhận thức mà cô cố gắng che giấu anh nhưng không được.
“Bá tước Merrick được tặng con ngựa vì đã cứu mạng một chỉ huy Marionite khi chúng ta ở vùng Đất Thánh, với Edward ở Tunis.” Anh ngừng lại, chiếc muỗng kê gần miệng. “Giá mà ta là người cứu mạng vị tộc trưởng đó, vì ngay lúc nhìn thấy con ngựa ta đã thèm muốn con vật đó như chưa từng thèm muốn thứ gì.” Anh nhai, rồi nuốt.
“Merrick cũng biết điều ấy. Ta đã cố gắng làm anh ta bỏ cuộc trong suốt hai năm.” Anh nhướng cái nhìn khắc nghiệt lên cô. “Ta mới chuẩn bị thuyết phục được anh ta bán con ngựa cho thì cô tới và đánh cắp nó.”
“Tôi không đánh cắp Ngựa.”
“Cô không đánh cắp nó ư?” Không cần đem một nhà tiên tri đến để chỉ ra anh không tin cô. Nét mặt và giọng anh đã nói lên đủ rồi.
“Không.” Cô lắc đầu cứng cỏi.
“Cô cưỡi nó đi vừa kịp khi ở Glamorgan, lúc ấy ta đã suýt tóm được cô.”
“Tôi không đánh cắp Ngựa. Nhưng tôi đã cưỡi nó chạy hôm đó. Tôi chỉ có thân gái một mình trong khi bị một hiệp sĩ giáp trụ kín mít đuổi theo và quân của ông ta lại ở đằng sau không quá xa.” Cô vênh cằm nhìn anh. “Thứ lỗi cho tôi vì đã không đứng yên.”
Với cái người từng sợ anh lúc trước thì chắc chắn giờ đây trông cô chẳng có vẻ gì là sợ sệt cả, một khi chuyện này đáng để cô làm thế. Cô cứ đưa mắt nhìn anh thẳng thừng và nói bất kể điều gì cô muốn. Anh cũng không chắc mình nghĩ sao về điều ấy, tuy nhiên có lẽ anh nên nổi cáu.
Mắt cô nheo lại trước sự lặng im của anh và cô nói trắng thêm, “Thật đáng tiếc khi ở con sông đã khiến ngài gặp trở ngại, Người Anh.”
Cô đã thoát khỏi anh lần đó và ném thẳng sự thất bại vào mặt anh – đó không phải hành động khôn ngoan gì. Anh biết mình nên làm điều gì đó cho cô hay là anh không thấy thú vị.
Nhưng mà anh thấy thú vị. Anh thấy mình rất thú vị trước sự bạo dạn cùng cái nhìn tự mãn và cả gan mà cô ban tặng cho anh. Đó không phải một ký ức hay ho gì đối với một người đàn ông chuyên chinh chiến lại ngã soài xuống sông, bất lực trước trọng lượng của bộ áo giáp trong khi con mồi thì chạy mất, nhưng khi tưởng tượng lại cảnh đó qua lăng kính của cô, Roger lại thấy nó thú vị. “Ta chìm nghỉm như một tảng đá và suýt chết đuối.”
“Ngài bị thế sao?” Giọng cô chẳng có vẻ hối hận chút nào.
“Phải, đuổi theo một tên trộm ngựa.”
“Tôi không ăn trộm Ngựa.”
“Vậy ta đoán nó giống con chó cảnh của Hoàng hậu chỉ có việc theo cô từ Glamorgan về nhà.”
“Như thế thì gần đúng hơn ngài biết.”
Roger không tin cô. Một con ngựa đâu phải vật nuôi như chó hay mèo hay con lợn dường như cứ bấu lấy gót chân mỗi lần cô di chuyển. Anh chờ đợi cô thú nhận sự thật với mình. Nhưng người đàn bà bướng bỉnh đó trông có vẻ như sẽ cứ im lặng mãi tới lễ thánh Michaelmas. “Kể ta xem con Ả rập theo cô về nhà thế nào.”
Cô hít một hơi thở dài và ngọ nguậy trên ghế, như thể chuẩn bị cho một câu chuyện dài tựa Thánh Kinh, rồi cô khoanh tay trước ngực và nhìn anh chằm chằm. “Tôi không cam đoan sẽ kể với ngài.”
Jesu! Cô ta kiêu ngạo và bướng bỉnh y như bà mẹ dã man của vua Edward ấy.
“Tôi không phải kể cho ngài bất cứ chuyện gì.”
“Không, cô không cần. Ta chỉ biết là cô đánh cắp con ngựa.”
Cô thở dài. “Chắc hẳn chuyện này là cái mà Người Anh các ngài gọi là hiểu lầm.”
“Không. Cái đó chúng ta gọi là sự bướng bỉnh của người xứ Wales.”
Cô khẽ cười, cho anh thấy mà không cần lời rằng cô coi bướng bỉnh là một thuộc tính. Cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu, “Khi tôi đi qua chỗ Ngựa, nó đang uống nước ở dòng sông.”
“Sông nào?”
“Sông Neath.”
Sông Neath cách khu rừng bên ngoài Camrose tới hàng dặm. Anh chăm chú nhìn cô thật kỹ để tìm các biểu hiện nói dối nhưng không thấy bất cứ sự tinh quái nào trong mắt hay nét mặt cô. Cô không phải kẻ dối trá. Cô chỉ nói năng quá thẳng thừng thôi. Anh nghĩ về các khả năng trong một lúc. Điều đó không phải là không thể xảy ra. Con Ả rập có thể chạy xa tới chỗ sông Neath.
“Tôi đứng bên bờ đối diện và nhìn nó. Thực sự ngưỡng mộ nó vì tôi chưa bao giờ thấy một con vật đẹp như vậy. Nó ngước lên trong thoáng chốc, rồi hai chân dường như khụy xuống rồi nó nằm vật ra bên bờ sông.” Cô nhìn trả lại anh. “Hình như ai đó đã đánh gãy chân nó từ phía dưới.”
Cô nhìn đăm đăm xuống bàn, nơi cô đang lơ đãng nghịch một mẩu gỗ. Giọng cô trở nên nghiêm trang và lặng lẽ như tiếng thì thào của anh. “Tôi băng qua sông và tới chỗ nó.”
Cằm cô vênh lên cao hơn, mắt cô ươn ướt những xúc cảm dịu dàng nhất. “Ngựa bị hai mũi tên vào cổ.”
Lần này hơi thở Roger ngưng lại trong lồng ngực. Bỗng nhiên câu chuyện của cô trở nên rất thật.
“Mũi tên của người Anh à?”
“Không, xứ Wales,” cô lặng lẽ thừa nhận. “Nhưng Ngựa bị nhuộm bằng thứ phẩm đen nào đó có mùi quả hồ đào và được dùng để che đi dấu trắng trên mõm và chân. Tôi rút các mũi tên ra và rửa vết thương bằng nước sông. Khi thấy những đốm trắng lộ ra, tôi biết có người đã cố gắng che chúng đi. Không có lý do gì để che các đốm đó trừ phi Ngựa bị đánh cắp.”
Roger nhớ ngày đó rất rõ. “Không phải nó bị đánh cắp. Người vợ hứa hôn của bá tước Merrick, tiểu thư Clio đã lấy con ngựa để trốn khỏi lâu đài Camrose để tỏ thái độ thẳng thừng bất tuân mênhj lệnh của anh ta. Cô ấy đã ngụy trang, nên cũng có lý là cô ấy ngụy trang cả con ngựa. Lính của Merrick sẽ chặn ngay cô ấy lại cổng nếu họ phát hiện ra.”
Cô cắn môi và không nói gì, nhưng anh có thể thấy suy nghĩ của cô.
“Tấ cả những gì Merrick biết là với một trò đùa con gái, phu nhân của anh ta đã cưỡi ngựa ra ngoài thành và ra khỏi cánh cổng được canh phòng. Ra khỏi sự bảo vệ của anh ấy.”
“Có lẽ cô ấy có lý do rời bỏ ngài ấy.”
“Chẳng có lý do gì ngoại trừ việc anh ta đã cấm đoán.”
“Chuyện ngài kể nghe như thể ngài ấy đã giam tiểu thư lại trong lâu đài.”
“Không.” Anh nhìn cô, cáu tiết, rồi chỉ nói, “Anh ta bảo cô ấy là cô không thể đi.”
Cô khịt mũi. “Cũng như nhau.”
“Không, không giống. Có những cuộc đột kích quanh đó do bọn cướp người Wales làm.”
“Đột kích là chuyện xảy ra khi người Anh các ngài đến và xây lâu đài trên những miền đất không thuộc về mình.”
“Đất đai thuộc về Vua Edward,” anh nhắc cô. “Nhưng mà chuyện đó chẳng hề hấn gì, vì các khu rừng không được an toàn.”
“Tôi không thích có ai đó bảo tôi không thể vào trong khu rừng của mình.”
Có lẽ anh chỉ nên tập tễnh bước ra ngoài và đập đầu vào vách lều. Chuyện đó còn đơn giản và đỡ đau đầu hơn cuộc nói chuyện này.
Anh đếm bằng tiếng Latin và Ả rập, rồi đợi cho tới khi cô nhìn anh trở lại, rồi anh nhìn cô thật lâu và nói thẳng, “Phu nhân Clio là một người đáng mến, nhưng cô ấy cứng đầu và không muốn bị bảo phải làm gì hay không thể làm gì. Một nhược điểm của hầu hết phái yếu.”
Gương mặt cô nhăn lại thành vẻ cau có và cô mở miệng định nói.
“Một lần cô ấy đi vào rừng,” anh nhanh chóng tiếp tục, “cô ấy bị bọn cướp tấn công. May mắn cho cô ấy là chúng ta đã cưỡi ngựa trờ về Camrose cùng lúc. Merrick đi sau cô ấy và đánh đuổi bọn cướp, nhưng không phải sau khi phu nhân Clio bị một mũi tên vào vai.”
Bây giờ cô không nhìn anh như thể vẫn còn muốn nói, thật là may. Điều đó cho thấy vài dấu hiệu biết lý lẽ của cô. Anh nhìn xuống và lại thấy bát mình hết nhẵn.
Lúc này cô đang nhìn anh, nên anh cầm chiếc bát lên. “Ta vẫn còn đói.”
Cô đứng dậy, mắt cô nhìn anh lên lên xuống xuống. “Ngài bỏ hết chúng vào đâu thế?”
“Ta cao mà. Cô cũng nói thế.”
Cô lắc đầu và đi lại chỗ nồi thức ăn.
Anh đặt hai bàn tay lên mặt bàn và thẳng vai. “Hai bát nước hầm chỉ đủ làm ta no tới đầu gối,’ anh nói với cô mà chẳng có chút kiêu hãnh nào.
Cô lẫm bẩm cái gì đó về nhồi miệng anh và giật chiếc tạp dề ra bằng cả hai tay, rồi dùng nó để lót quai nồi hãy còn nóng.
Trước khi anh có thể thấy cô định làm gì, cô nhấc nồi ra khỏi lớp đế sắt trên bếp và kéo chiếc nồi sắt đen đung đưa lại chỗ anh. Cô xoay nó lên và chiếc nồi chạm mặt bàn theo một tiếng uỵch rõ to.
Cô bỏ tạp dề xuống, lùi lại. “Đây!” Cô nhặt muỗng của anh lên, cắm nó vào nồi theo cách khoái trá của riêng mình và nghếch đầu nhìn anh, hai tay chống hông. “Cái này sẽ giúp ngài no tới tận tai, Người Anh.”
o O o
Trong lúc anh vẫn còn ăn, ăn, và ăn, Teleri ra ngoài và vội vã xuống suối, ôm vào ngực chiếc áo thẳng và váy sạch. Cô chạy qua cầu, theo bờ suối nhỏ đi tới một chỗ kín đáo ở hạ nguồn, nơi con suối mở rộng ra thành chiếc hồ nông mà cô thường tắm. Cô trút đống quần áo ra khỏi người, mắt dõi nhìn đốm sáng lập lòe đến từ cửa sổ phía đông căn lều. Cô đoán khi anh ăn đến đáy nồi thì cô đã có đủ thời gian để tắm táp.
Người duy nhất cô từng thấy ăn nhiều như vậy là Sư huynh Dismas, ông thầy tu mập có thể ăn một bữa năm món như thể là Bữa Ăn Tối Cuối Cùng. Người đàn ông ấy là trò chơi ưa thích của bà cô. Mê tín đến độ không hiểu nổi, người đàn ông mặc áo choàng nâu của nhà thờ Anh quốc luôn luôn cáu kỉnh và cầu nguyện mỗi khi Gladdys già ở gần. Gladdys cũng thích điều đó. Bà thích thú trêu chọc sự sợ hãi và mê tín của ông, nháy mắt với ông như thể sắp tặng ông một con mắt quỷ, lầm rầm những lời rủa vờ bằng tiếng Wales mà ông không thể hiểu và vung vẩy áo choàng ra xung quanh như đôi cánh dơi.
Ngoại cô kể rằng người duy nhất bà thích trêu hơn là gã hiệp sĩ bảnh trai và vênh váo nào đó thích chơi đùa xả láng với những quý bà đã có chồng trong hoàng gia Anh. Gladdys già đã kể cho cô nghe một câu chuyện hoành tráng khi bà tinh quái ăn trộm áo quần gã đàn ông nọ và để hắn trần truồng như trẻ sơ sinh bước trở về lâu đài Camrose.
Teleri khẽ rùng mình, không phải vì lạnh, bởi không khí vẫn còn ấm nhờ ánh nắng mặt trời lúc ban ngày, mà vì những gì Người Anh đã kể cho cô nghe về Ngựa. Cô có con ngựa Ả rập của bá tước Merrick. Nếu biết chuyện, cô đã trả nó về lâu đài ngay khi nó khỏe lại.
Cô thở dài khi bước xuống giữa hồ nơi nước lạnh tới chân cô. Đã cuối mùa hè rồi nên mực nước hiếm khi đủ sâu để ngập toàn thân. Teleri ngồi xuống đó và nhìn vào khoảng không, lòng cô chùng xuống gần chạm tới đáy hồ.
Cô không muốn trả lại Ngựa. Cô thương nó. Con ngựa ấy giống như người thân của cô. Nhưng bao năm qua bá tước Merrick đã đối xử với bà cô rất tốt. Gladdys già đã nói nhiều về chuyện đó. Và bà chưa bao giờ có ẩn ý hay nói một chữ nào là Ngựa thuộc về Camrose.
Nhưng mà Teleri biết quá rõ Gladdys già. Bà cô đủ kín đáo để giữ im nếu có lý do. Hoặc có lẽ bà không biết hay nhận ra Ngựa. Bà biết Teleri thương nó đến mức nào. Bà đã giúp cô chăm sóc nó. Chắc chắn bà không biết về mối liên hệ của nó với bá tước Merrick.
Cô khẽ huýt sáo và trong một hay hai khắc, Ngựa chồm chân đến nơi bờ suối uốn cong và theo cô xuống nước, uống một ngụm nước soàm soạp rồi nhìn cô bằng đôi mắt nai. Cô đưa tay ra vuốt ve mõm nó, khum lại trong tay. “Thật là một thằng bé ngoan và đẹp đẽ, Ngựa à. Mày là của tao, có phải không?”
Cô hôn mõm nó, còn nó đứng im như mọi lần cô dịu dàng trò chuyện cùng nó. Nó giống như con của cô, một đứa trẻ chân to và dài lênh khênh bằng bốn lần cỡ cô. Nhưng cô không để tâm.
Nó hất đầu và nghịch ngợm làm nước bắn tóe lên cô. Cô cười khe khẽ và té lại. Nhưng chẳng bao lâu nó chán trò chơi. Nó bước lại lên bờ và bắt đầu mò mẫm mặt đất tìm ngọn cỏ ngon lành, không hay gì về cảm giác áy náy trong Teleri.
Cô ngả lưng nằm xuống và để tóc ngập dưới nước. Cô thấy toàn thân dễ chịu, thấy tay, chân và cổ mềm đi dưới làn nước ấm còn bàn tay và bàn chân cô đưa lên mặt nước để nổi như thể chúng chẳng nặng hơn những hạt bồ công anh là bao.
Nhưng chỉ một khắc sau cô nghe thấy tiếng động và mở mắt ra, nhìn về phía bờ đối diện gần cây cầu.
Một bóng đen to lớn tiến lại chỗ cô.
Cô hét lên.
Nước bắn tung tóe khắp nơi. Thân hình của hắn rơi ụp xuống cô và nhấn cô xuống thẳng đáy suối, nơi đó hắn ghim cô nằm ngửa áp lưng vào những tảng đá cứng dưới đáy hồ.
Cô đá và hất hắn ngã trong khi hơi thở thoát khỏi miệng cô thành các bong bóng phập phồng. Cô vung cánh tay ra xung quanh, đánh lại và đưa tay vào giữa hai thân xô hắn mạnh hết sức.
Hắn gầm gừ và mất thăng bằng.
Một khắc sau cô xoay sở để thoát khỏi.
Cô ngồi dậy thật nhanh trong làn nước nông, đầu cô bật lên khỏi mặt nước. Cô há miệng để thở và ho và thổi phì phì, rồi nghiêng người lại, hai tay chống trên mặt đá ở đáy hồ để tựa và nhìn hắn trừng trừng.
Hắn ngồi đó cạnh cô, lòng trắng mắt mở to và ngây thơ vô tội như thể chưa làm cô suýt chết đuối. Nhưng hắn thấy được cô định làm gì, cô đặt chân lên bộ ngực đầy lông và ướt nhẹp của hắn, ra sức đẩy mạnh.