Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Võ Hà Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: nguyễn quang
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2025-11-16 14:15:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
Ó, MAI THẤY KHÔNG, CHÙM SAO ĐÓ, trông như một cành hoa với một chùm những đóa hoa nhỏ, xinh xinh, rực rỡ. Em thấy không?
Nhìn theo ngón tay Minh, Ngọc Mai thấy một đám sao kết hợp ngẫu nhiên thành một chùm hoa thật đẹp.
Giữa bầu trời xanh biếc, đầy sao, chùm hoa Mơ của Minh quả thật vô vàn rực rỡ. Mai chăm chú ngắm và buột miệng reo lên:
- Đẹp thật anh à.
Minh nắm nhẹ tay Mai:
- Theo anh lên ổ súng kia, em sẽ thấy giang sơn của anh.
- Giang sơn?
- Ừ chỗ nằm riêng của anh mỗi lần muốn suy nghĩ hay ngắm nhìn đóa hoa Mơ đó.
Mai cẩn thận leo lên từng nấc thang. Minh đùa:
- Yên trí. Rớt xuống đã có anh đỡ.
- Anh đỡ hụt, chết em sao?
- Hụt sao được, nghề… của chàng mà.
Nói xong Minh mới thấy mình bạo miệng. Nhưng Mai chỉ cười, tiếp tục leo lên thang.
Hai người ngồi xuống đống dây thừng phủ miếng bố bao súng. Minh lấy mấy chiếc kẹo Chewing Gum trong khẩu phần hành quân trao cho Mai:
- Cho em này.
Mai xòe tay ra và Minh cố tình nắm lấy mấy ngón tay trắng muốt của Mai. Ngọc Mai do dự, nửa muốn rụt về nửa định để yên. Minh bỗng nói:
- Anh nói những lời này, mong em sẽ không nghĩ là anh giả dối. Em nghe nhé?
Ngọc Mai ngập ngừng:
- Anh cứ nói.
Minh nhận ra rằng Ngọc Mai đã tập lối nói miền Bắc của mình. Minh thoáng cảm động.
- Chúng ta chỉ mới gặp nhau một ngày. Nhưng anh cảm thấy như đã gần gũi bên em từ lâu lắm. Anh thấy chúng mình cảm thông nhau, cùng có một đoạn đời long đong. Những gì em đang gặp chính là những gì anh đã gặp thủa còn thơ ấu. Nên anh hiểu em… thương em. Anh… anh muốn được nhận em làm em, Mai nhận lời không?
Ngọc Mai nhìn thẳng vào mắt Minh. Dưới ánh sáng đèn, đôi mắt Minh long lanh và thành thật, trong sáng. Mai nghĩ thế.
Mai mỉm cười, trêu:
- Thì em đã là em của anh rồi thôi?
- Không, đó mới chỉ là tiếng xưng hô do sự quen biết. Anh muốn em là em của riêng anh, em thật sự. Anh có quyền săn sóc em, lo lắng cho em…
Ngọc Mai chợt buồn:
- Anh có chắc là sẽ lo lắng được cho em không? Mai này tầu tới bến, khi em xuống bờ thì chúng mình có chắc được là sẽ gặp lại nhau?
Minh ngạc nhiên:
- Sao lại không? Em sẽ biên thư về cho anh rõ em ở đâu, làm gì, anh sẽ tìm đến.
- Điều đó thì giản dị rồi. Nhưng em vẫn nghĩ là có một cái gì đó không trôi chảy như anh nghĩ. Xin anh hiểu cho là em rất… mến thương anh. Từ lúc xuống tầu, anh đã giúp đỡ chị em em rất nhiều nhưng em thành thật nói rằng đó không phải là lý do bắt buộc em phải nói những lời biết ơn. Em mến thương anh vì những gì anh đã kể, đã thành thật cởi mở với em. Và vì em cảm thấy được an ủi khi ở gần anh. Nhưng tình anh em giữa chúng mình, em nghĩ rằng đó là một sự gượng ép, em có nghĩ sai không anh?
Minh giật mình. Cô nhỏ này có thể thông minh đến thế sao? Minh thấy phải nói vài lời giải thích:
- Em đừng nghĩ vậy. Sự thực, anh cũng công nhận rằng anh không hẳn muốn em đóng vai trò một người em gái. Anh… muốn em là bạn anh, anh thích ở gần em, nghe em nói, nhìn em cười. Đó là sự quyến luyến. Nhưng khoảng thời gian quen biết nhau quá ít, anh sợ sẽ mang tiếng lợi dụng, hay lường gạt nếu nói ra một thứ tình cảm khác. Nên anh nghĩ chỉ có tình anh em mới có thể là nhịp cầu hợp lý nhất để anh gần gũi em thôi.
Ngọc Mai khôn khéo thoát ra khỏi nút thắt của vòng dây tình cảm mà Minh đang xiết lại:
- Chuyện ấy mình tạm thời ngừng nói đến đi anh. Khi xuống tầu, có lẽ em sẽ trả lời anh. Nhưng bây giờ phải để em có thời giờ suy nghĩ. Em không phải là người vô tình mà không biết được những gì đang xẩy đến.
Minh gật đầu không nói. Ngọc Mai ranh mãnh hỏi:
- Anh còn muốn học tiếng Miên để tiếp tục tán các cô bên đó nữa không?
Minh cười:
- Muốn chứ. Em dậy anh nhé.
Hai người vui vẻ chỉ dẫn nhau. Minh hỏi bằng tiếng Việt và Ngọc Mai chỉ lại bằng tiếng Miên. Nhìn Minh ngọng nghịu nói, Ngọc Mai bật cười:
- Anh mà nói tiếng Miên thì chỉ có em hiểu, chớ các cô trên đó khó mà nghe ra.
Minh pha trò:
- Bởi vậy mỗi lần nói chuyện với dân Miên ở Nam Vang hai tay anh mỏi ghê, cứ cái điệu này tay anh mập hơn cả mình.
Ngọc Mai hỏi:
- Đêm nay anh có đi “ca” không?
Minh lắc đầu:
- Không. Anh được nghỉ.
Ngọc Mai đề nghị:
- Tối nay mình sẽ thức thật khuya nhé anh. Em muốn cùng anh đếm những cánh hoa trong chùm hoa Mơ trên ấy. Và nghe anh kể thêm về kỷ niệm thủa nhỏ của anh.
Minh đứng dậy:
- Em chờ anh một chút nhé. Anh xuống pha một ca nước cam và lấy thêm thuốc lá.
Ngọc Mai thân mật trách:
- Anh hút thuốc nhiều quá. Từ sáng tới giờ em để ý thấy anh hút hết một bao Winston rồi đó.
Minh cảm động. Ngọc Mai cũng để ý đến Minh từng chút. Mai trách anh, nhưng Mai có muốn lo lắng săn sóc cho anh mãi không?
Minh chậm chạp xuống thang, nghĩ ngợi vẩn vơ.
Khi mang ca nước và gói thuốc cùng chiếc áo lạnh trở lên, Minh thấy Ngọc Mai đang nằm gối đầu trên đống dây thừng. Minh âu yếm bảo:
- Em gối đầu lên áo lạnh của anh này.
Ngọc Mai ngồi dậy:
- Em nằm y hệt anh để ngó chùm hoa Mơ của anh đó. Càng nhìn em càng thấy đẹp.
- Em có mơ ước gì không?
Mai hăng hái:
- Có chớ. Em ước mơ nhiều lắm, nhưng chẳng biết có thành được một nguyện ước nào không?
- Mình có quyền hy vọng và tin tưởng vào những gì đẹp đẽ. Anh đề nghị: chùm hoa Mơ trên đó sẽ là của chung hai đứa. Nhé em.
Ngọc Mai gật đầu, cười bằng mắt. Hai người uống chung một ca nước. Minh chợt thấy không khí tình tứ bao bọc chung quanh, thân thiết tựa vợ chồng. Minh ra vẻ tự nhiên:
- Chúng mình nằm xuống nhé. Em có ngại không?
Ngọc Mai sững sờ nhìn Minh, nhìn soi mói tận mắt. Nhưng Mai chỉ thấy mắt Minh trong sáng và thẳng thắn. Tuy thế Mai cũng nói:
- Chật thế, anh nằm đâu?
Minh vui vẻ:
- Hai anh em cùng gối chung lên đống dây thừng. Em nằm nguyên chỗ cũ, anh nằm mé kia. Chịu không?
Ngọc Mai gật đầu, nằm xuống, gối đầu trên chiếc áo lạnh của Minh.
Một lúc Minh nói:
- Anh còn nhớ một kỷ niệm ngày nhỏ. Thủa quê anh còn thanh bình. Những buổi tối sáng trăng, trời đầy sao, chị Ánh hay trải chiếu trên thềm nhà rồi hai chị em nằm tỉ tê kể chuyện thần tiên mà bây giờ anh vẫn nằm thuộc lòng. Chuyện cây vàng cây bạc, chuyện cô bé quàng khăn đỏ, chuyện cô Nhất cô Nhị cô Tam… Hoặc chuyện về ma quỷ dị thường. Những chuyện ấy lúc nào cũng làm anh say mê thích thú. Hôm nào chán kể, chị Ánh lại bầy trò chơi: nu na nu nống, chi chi chành chành. Hay là tập nói những câu trúc trắc: nồi đồng nấu ốc, nồi đất nấu ếch… Hoặc đặt những câu dài một vần: đang đêm đông đại đốt đèn đi đâu đấy, đang đêm đông đại đốt đèn đi... “đé” đây. Nhưng trò chơi thơ mộng mà anh yêu thích nhất là trò chơi đếm sao trên trời:
Một ngôi sao sáng
Hai ngôi sáng sao
Ba ngôi sao sáng
Bốn ngôi sáng sao
Cứ thế, ai đếm nhanh, đếm đúng không vấp váp và nhiều nhất sẽ thắng. Anh thì mới đếm được chừng một chục lần đã ríu cả lưỡi lại, nhưng không bao giờ chịu cho chị Ánh thắng. Anh cãi bay cãi biến, viện lý nọ lẽ kia để đòi chị phải thua hay tốt lắm là hòa.
Ngọc Mai cười khúc khích:
- Thích ghê ha. Bây giờ em với anh đếm đua nhé. Em không phải là chị Ánh mà là… em của anh nên em sẽ chẳng chịu thua đâu.
Minh thì thầm:
- Nếu em muốn, anh sẽ thua em mãi.
Ngọc Mai hỏi:
- Anh nói gì đó?
- Không.
Hai người nằm đếm sao như trò chơi của Minh với chị Ánh ngày nhỏ. Không khí thật vui. Minh ao ước đêm dài đừng hết, trăng sao đừng mờ và thế giới hai người cứ vui tươi như thế mãi. Nhưng sương xuống lạnh ướt cả người, nhắc Mai nhớ rằng đêm đã vào khuya.
- Mình xuống dưới đi anh, em lạnh.
Minh thở nhẹ, ngồi dậy. Ngọc Mai sửa lại mái tóc, vạt áo. Minh nhìn cử chỉ ấy, thầm mơ:
- Nếu chúng mình đã là vợ chồng…
- Mấy giờ rồi anh?
Minh đưa đồng hồ tay lên ngang mắt. Hai chiếc kim chập lại ở số một. Nhưng Minh lại nói:
- Mới mười hai giờ.
Ngọc Mai bước đi:
- Em tới thăm chị Hai và các cháu một chút.
Người đàn bà đang ngồi nhìn hai đứa bé ngủ say sưa. Ngọc Mai hỏi khẽ:
- Chị Hai chưa ngủ sao?
Thiếu phụ nhìn lên mỉm cười với hai người:
- Chị không ngủ được.
Minh thấy mắt thiếu phụ đỏ hoe. Chắc hẳn người đàn bà đang nghĩ tới cái chết thê thảm của chồng. Lòng Minh bùi ngùi như chính mình cũng là người trong cuộc.
Ngọc Mai và Minh ngồi xuống cạnh thiếu phụ.
Người đàn bà hỏi:
- Mình xuống đâu, Mai có nghe nói không?
Mai nhìn Minh:
- Anh Minh nói lần này đưa dân về Long xuyên – Chợ Mới.
Chị Hai kéo tấm vải mầu che kín ngực hai đứa con, thở dài:
- Xuống đâu cũng vậy thôi. Gia đình tôi chỉ có một người bà con ở Sa Đéc, nhưng cũng mất liên lạc từ hồi ông Hoàng (Sihanouk) dứt bang giao với bên mình. Chú Minh biết không, hiện giờ chị em tôi chỉ còn mấy đồ nữ trang nhỏ với tám ngàn bạc Việt, hai ngàn bạc Miên. Tôi không biết phải sanh sống ra sao những ngày sắp tới đây.
Người đàn bà nói như khóc. Minh thấy mắt Mai cũng lóng lánh nước. Minh cố nói vài lời vỗ về:
- Chị an tâm. Về bên mình sẽ có chính phủ lo liệu và đồng bào mình giúp đỡ. Cho đến khi nào kiếm được nơi ăn ở mới thôi.
- Chánh phủ cho chúng tôi ở đâu?
- Có những trại tạm trú, nhưng khác trại tập trung ở Miên. Rộng rãi, sạch sẽ và có người thường xuyên thăm non đồng bào. Khi nào được cấp phát đầy đủ giấy tờ và tìm được bà con hoặc nơi ở tự túc, các gia đình tự do rời trại tạm trú.
Mắt người đàn bà như tối đi. Những gian nan, vất vả đã gặp mấy tháng nay khiến chị không còn tin tưởng trước những gì chưa thấy. Nghĩ nếu mình ngồi thêm một lúc nữa cũng chẳng vui vẻ gì, Minh đứng lên:
- Thôi, chị và Mai ngủ đi, giữ sức khỏe cho ngày mai nữa chứ.
Chị Hai “dạ” nhỏ. Mai đứng lên sát vào Minh:
- Anh cũng đi ngủ chớ?
Minh gật đầu:
- Anh xuống đem chăn lên chỗ nằm hồi nẫy. Anh thường ngủ ở đó những hôm trời không lạnh.
Mai đùa:
- Ngủ ngay chớ đừng nằm đếm sao một mình nữa nhé. Không có sáng mai ngủ dậy trễ không kịp tiễn em xuống bờ đâu.
Minh nháy mắt:
- Đừng lo, anh thức tài lắm. Và nếu anh chưa cho phép… tầu đâu có quyền thả mọi người xuống?
Ngọc Mai bĩu môi ra điều “còn lâu”. Minh cười quay đi, vào phòng vô tuyến. Nhân viên trực đang chúi đầu vào máy.
Minh gọi khẽ:
- Toàn, chắc chắn về Long Xuyên chứ?
Toàn lắc đầu:
- Đổi rồi. Về Đồng Tâm – Mỹ Tho.
Minh đứng yên một lúc, định ra báo tin cho chị em Mai song lại thôi. Xuống Chợ Mới hay Đồng Tâm có khác gì nhau, khi họ chẳng còn ai thân thích?
Minh theo lối hành lang hầm máy về phòng ngủ, lấy gối chăn chỗ nằm cạnh ổ súng bốn mươi.
Minh trùm chăn tới cằm, nhìn thẳng lên trời. Chùm hoa Mơ vào lúc rực rỡ nhất. Minh lẩm nhẩm đếm:
Một ngôi sao sáng
Hai ngôi sáng sao
Ba ngôi sao sáng
Bốn ngôi sáng sao
Không biết đếm đến lần thứ bao nhiêu, Minh ngủ thiếp đi.
Hoa Mơ Hoa Mơ - Võ Hà Anh Hoa Mơ