Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2020-11-18 15:22:00 +0700
Chương 16
T
rung thành với kế hoạch do Louis vạch ra, tại Paris, Raoul đang cố lấy lại lòng tin yêu của bà Fauvel. Đây là một việc khó nhưng không phải là không thể làm được. Bà Fauvel rất buồn bực vì những việc làm điên rồ của Raoul, nhưng bà vẫn yêu y. Bà cho những chuyện đó là do bà gây ra. Raoul biết rõ điều ấy nên y ra sức lợi dụng tình cảm của bà. Y thực hiện kế hoạch thành công đến nỗi cô nàng Madeleine thận trọng là thế mà cũng phải xét lại nỗi hoài nghi trước đây của mình. Và trong lúc y đang thắng lợi như vậy thì Louis từ Oloron trở về.
Tham vọng của lão Louis là muốn được đứng trong hàng ngũ của những nhà công nghiệp lớn của nước Pháp. Lão nhấn mạnh rất cao tư cách chủ xưởng sắt của mình, cao hơn cả tước vị hầu tước của lão. Vì lão biết ở thời đại ít lãng mạn như ngày nay thì gia huy của một dòng họ chỉ có giá trị khi nó được in trên một cỗ xe đẹp. Rằng người ta rất có thể là hầu tước mà không cần có thái ấp của tước hầu, trong khi đó người ta chỉ có thể là chủ xưởng sắt khi người ta có một xưởng sắt. Còn đối với Raoul thì không phải là lão Louis không hề quan tâm. Lão vẫn cần đến y. Lão đang muốn sử dụng tài khéo léo của y. Sau đó lão định hoặc là sẽ từ bỏ y, hoặc sẽ trói buộc y vào tài sản của mình.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai kẻ tòng phạm này diễn ra như một cuộc cãi vã om sòm tại khách sạn Louvre.
Raoul là một người thực tiễn, y cho rằng với kết quả thu được như vậy thì hai chú cháu cũng hạnh phúc lắm rồi, chỉ có điên rồ mới ham muốn thêm nhiều nữa. Nhưng thái độ ôn hòa ấy không hợp với Louis. Lão bảo Raoul:
- Bây giờ chú đã giàu, nhưng chú còn có những tham vọng khác nữa. Chú muốn lấy Madeleine hơn bao giờ hết. Ôi! Nàng sẽ là của ta, ta đã thề như vậy rồi. Trước hết là vì ta yêu nàng, sau đó là vì ta muốn trở thành một nhân vật quan trọng sau khi đã là cháu rể của một trong những ông chủ nhà băng giàu có nhất thủ đô.
- Thưa chú, theo đuổi Madeleine tức là phải đương đầu với bao điều rủi ro bất trắc.
- Mặc kệ!… Ta thích liều mạng như thế. Ta định sẽ chia phần cho cháu, nhưng ta chỉ chia cho cháu sau ngày cưới của ta. Của hồi môn của Madeleine sẽ là của cháu.
Raoul im lặng không dám nói gì, vì bây giờ Louis là ngươi có tiền, lão đang làm chủ tình thế.
- Chú không nghĩ cách làm thế nào để giải thích tài sản mới của chú à? Chính chú đã bảo với ông Fauvel rằng chú không quen ông Clameran ở Oloron. Chú sẽ giải thích thế nào về việc chú được thừa kế tài sản của ông ấy?
- Ồ! Dễ thôi. Ngay ngày mai cháu sẽ kể cho mẹ cháu rằng ông Clameran ở Oloron là con hoang của cha chú, sinh tại Hambourg và được cha chú công nhận trong thời gian di tản.
- Thật là táo tợn.
- Tại sao?
- Người ta có thể tìm hiểu.
- Ai? Ông chủ nhà băng ư? Để làm gì? Ông ta được lợi gì trong chuyện này? Còn bà Fauvel và cô cháu gái sẽ nghi ngờ chăng? Không. Vả lại nếu họ có định tìm hiểu thì chỉ chuốc vạ cho họ mà thôi.
Raoul suy nghĩ một lát rồi nói:
- Thôi được! Cháu xin tuân lệnh. Nhưng bây giờ không nên bắt cháu đòi tiền bà Fauvel nữa.
- Tại sao?
- Ủa, thưa chú, bây giờ chú đã giàu rồi…
- Hãy nghe chú nói đây. Kế hoạch của chú không có gì phải thay đổi cả. Chú sẽ đi gặp bà Fauvel và bảo bà ta: “Khi tôi nghèo tôi đã buộc bà phải cứu giúp đứa con trai của anh tôi và cũng là của bà. Giờ đây tôi đã giàu rồi, tôi đến để thông báo cho bà biết là từ nay tự tôi sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống hiện tại và tương lai của Raoul”. Nghe thấy thế, bà Fauvel sẽ vui sướng hỏi chú rằng một khi chú đã giàu có rồi thì liệu chú có từ bỏ ý định lấy Madeleine. Chú sẽ đáp thẳng rằng không. Thậm chí đây sẽ là một dịp tốt để chú chứng tỏ sự vô tư của mình. Chú sẽ bảo bà ta: “Thưa bà, bà đã tưởng là tôi tham tiền hám của, bà đã lầm. Tôi đã bị tâm hồn và sắc đẹp của tiểu thư Madeleine quyến rũ, và… tôi yêu nàng. Cho dù nàng không có một xu thì tôi vẫn quỳ gối xin hỏi bà cho nàng làm vợ tôi. Số phận đã quyết là nàng sẽ phải làm vợ tôi, xin phép bà cho tôi được khẳng định điều đó. Đấy là cái giá của sự im lặng của tôi. Và để chứng minh rằng tôi không quan tâm đến của hồi môn của nàng. Tôi xin thề danh dự với bà rằng ngay sau hôm cưới tôi sẽ sang tên cho Raoul một khoản tiền là 25,000 bảng Anh lợi tức.”
- Tuyệt quá. - Raoul reo to. - Điều đó sẽ ngăn cách bà Fauvel với cô cháu gái, nó có thể lôi mẹ cháu về phe chúng ta.
- Chú hy vọng như vậy, - Louis nói tiếp bằng giọng khiêm tốn giả vờ. - Và chú có nhiều lý do để hy vọng rằng chú sẽ cung cấp cho bà nhiều lý lẽ xác đáng để bà có thể yên tâm. Chú sẽ chứng minh cho bà và cô cháu bà rằng Prosper đã lợi dụng bà một cách xấu xa, rằng hắn ta đang nợ như chúa chổm, rằng hắn ta đã sa đọa, hư hỏng, sống công khai với một ả gái điếm…
- Và xinh đẹp nữa. Phải nói rằng tiểu thư Gypsy ấy rất đáng yêu.
- Sau đó chú sẽ bảo bà Fauvel rằng nếu quả thực bà yêu cô cháu gái thì bà nên mong cho cô ta được làm vợ không phải là của anh chàng thủ quỹ quèn không một xu dính túi kia, mà là làm vợ một nhân vật quan trọng, một nhà công nghiệp lớn, một người thừa kế của một dòng họ lớn của nước Pháp, một hầu tước giàu có.
Ngay cả Raoul cũng thấy xiêu lòng, y nói:
- Nếu bà ấy không chấp nhận ngay thì chắc là cũng phải phân vân suy nghĩ.
- Ồ! Chú không mong là bà ta sẽ chấp nhận ngay. Chú chỉ muốn gieo vào tâm hồn bà ta một hạt giống. Nhờ có cháu, hạt giống đó sẽ nảy mầm trưởng thành và kết trái.
- Nhờ cháu ư?
- Phải. Sau đấy chủ sẽ lánh mặt đi để nhường vai trò cho cháu. Dứt khoát là mẹ cháu sẽ kể lại cho cháu nghe chuyện này. Nhưng cháu hãy tỏ ra phẫn nộ. Cháu hãy tuyên bố rằng thà nghèo đói còn hơn là phải chịu ơn một con người mà cháu căm ghét. Tuy nhiên sau đó cháu lại phải lao vào một cuộc sống hoang phí hơn bao giờ hết. Cháu phải ăn chơi phá phách hơn nữa, phải đòi tiền bà không thương tiếc. Và cháu nhớ rằng những gì cháu đòi được hoàn toàn là của cháu, chú không lấy một xu.
- Chà! Nếu thế thì…
- Cháu nhận chứ?
- Cháu nhận.
- Chỉ thế thôi, Raoul ạ. Trong vòng ba tháng cháu phải làm thế nào moi được hết tiền của cả hai người đàn bà này. Chú muốn trong vòng ba tháng họ phải bị phá sản hoàn toàn, không còn tiền, không còn đồ nữ trang, không còn một cái gì cả.
Louis trình bày kế hoạch với một nỗi say mê cuồng nhiệt đến nỗi Raoul sửng sốt kinh ngạc, anh ta liền hỏi:
- Chú ghét hai người đàn bà bất hạnh này lắm à?
- Chú ấy ư? - Louis kêu lên. - Chú mà lại ghét họ sao? Chẳng lẽ cháu không thấy là chú đang yêu Madeleine đến phát điên lên à?
- Thế chú không động lòng khi nghĩ đến chuyện làm cho họ đau khổ ư?
- Cần phải thế. Không có những nỗi đau khổ tuyệt vọng thì làm sao mà nàng trở thành vợ chú được? Đến khi hai bác cháu bà Fauvel nhìn thấy vực thẳm dưới chân mình thì đó là lúc chú xuất hiện. Khi họ tưởng rằng không còn đường thoát nữa thì chú sẽ cứu họ. Thôi, chú sẽ biết cách tỏ ra cao thượng để làm cho cô Madeleine mủi lòng. Cứ để cho nàng căm ghét chú! Khi nào nàng thấy rõ là chú cần con người nàng chứ không cần của hồi môn của nàng thì nàng sẽ không khinh ghét chú nữa. Không có một người đàn bà nào mà lại không động lòng trước một nỗi đam mê, nỗi đam mê sẽ tha thứ cho tất cả. Chú không nói là nàng sẽ yêu chú, nhưng nàng sẽ nhận lời lấy chú mà không phải ghê sợ. Đó là tất cả những gì chú muốn.
Raoul im lặng kinh hãi trước thái độ vô liêm sỉ của ông chú. Lão đang khẳng định khả năng độc ác của mình, và kẻ học trò chỉ còn biết thán phục sư phụ. Y bảo:
- Thưa chú, nếu không có viên thủ quỹ thì chắc chắn là chú sẽ thành công. Nhưng giữa chú và Madeleine còn có Prosper, nếu không, ít nhất là còn có kỷ niệm về anh ta.
Louis cười khẩy, lão quẳng mẩu xì gà và bảo:
- Prosper thì cũng chỉ như mẩu thuốc lá này thôi…
- Cô ấy yêu anh ta.
- Càng khốn cho hắn. Trong vòng sáu tháng nàng sẽ không còn yêu hắn ta nữa. Hắn đã sa đọa rồi. Đến lúc cần chú sẽ kết liễu hắn. Hắn đang chơi bời, cờ bạc, trai gái. Hắn sẽ bị khánh kiệt… mà hắn lại là người giữ két bạc.
Raoul không thể không phản đối.
- Ôi!…
- Cháu định nói hắn là người lương thiện chứ gì? Đúng thế. Chú cũng vậy, trước khi lao vào con đường nghiện ngập chú cũng là người lương thiện. Thật khốn cho kẻ nào dám cản đường chú. Tay Prosper này sẽ bị chú triệt bỏ. Với sự giúp đỡ của cháu, chú sẽ đẩy hắn ta xuống bùn đen đến mức tiểu thư Madeleine sẽ không bao giờ dám nghĩ đến hắn nữa.
Louis nói bằng giọng giận dữ đến nỗi Raoul cảm thấy hồi hộp. Y suy nghĩ một lát rồi bảo:
- Chú bắt cháu đóng một vai thật là ghê tởm.
- Cháu tôi ngại ngùng chăng? - Louis hỏi bằng giọng nhạo báng.
- Không hẳn là ngại ngùng. Tuy nhiên, cháu phải thú nhận rằng…
- Sao? Mày định rút lui ư? Hơi muộn rồi đấy. Chà! Mày muốn sống xa hoa, muốn ăn chơi xả láng mà lại vẫn muốn làm một người đức độ. Đồ ngốc!… Đã bao giờ mày thấy ai kiếm được bạc triệu chỉ nhờ vào đạo đức trong sạch chưa? Người ta kiếm ăn trước hết trong bùn cháu ạ, rồi sau đó mới rửa mặt.
- Cháu chưa bao giờ đủ mức giàu có để trở thành con người lương thiện, - Raoul nhẫn nhục nói, - nhưng hành hạ hai người đàn bà không có ai bảo vệ và làm hại một gã nghèo khó khốn nạn mà anh ta vẫn tưởng là bạn cháu thì thật là tàn nhẫn.
Thái độ kháng cự này làm cho Louis phẫn nộ, vì lão cho đó là một thái độ phi lý, nực cười.
Cuối cùng, sau những cuộc tranh luận kéo dài, họ đã hài lòng đạt được thỏa thuận và vui vẻ chia tay nhau.
Than ôi! Hai bác cháu bà Fauvel đã nhanh chóng phải gánh chịu tác động của thỏa ước giữa hai kẻ khốn nạn kia. Tất cả đã được diễn ra đúng như Louis dự đoán.
Bà Fauvel phải lần lượt dốc hết tiền bạc đến đồ nữ trang cho Raoul. Cuối cùng cả đồ nữ trang của Madeleine cũng phải đem cho Raoul để y đưa ra hiệu cầm đồ. Bà Fauvel chỉ còn biết khóc lóc van xin, làm cho Raoul xúc động và cảm thấy ghê tởm chính mình. Y bảo ông chú Louis:
- Cháu không còn chịu được nữa rồi. Thà cầm dao đi ăn cướp còn được chứ bóp cổ hai người phụ nữ khốn khổ mà cháu yêu quý như thế này thì thật là quá sức chịu đựng.
- Thật đáng buồn, - Louis đáp. - Chú biết điều đó, nhưng nhu cầu không có quy luật. Thôi gắng lên chút nữa, chúng ta sắp tới đích rồi.
Quả là họ đang tiến gần tới đích. Đến cuối tháng Mười một, bà Fauvel cảm thấy như có một tai họa sắp ập đến nơi, thế là bà nghĩ đến chuyện tìm gặp Louis.
Sau khi viết thư hẹn gặp lão, bà đến khách sạn Louvre kể hết mọi chuyện cho lão nghe. Lão tỏ ra phẫn nộ, và khi bà Fauvel bảo rằng sở dĩ Raoul không ngừng xin tiền bà là vì nó không muốn xin lão, thì lão làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Ủa, thật là táo tợn! Thằng khốn nạn! Từ bốn tháng nay tôi đã cho nó hơn 20.000 đồng rồi, và sở dĩ tôi phải cho nó là vì nó dọa sẽ đến xin tiền bà.
Thấy bà Fauvel có vẻ không tin, Louis đứng lên mở tủ lấy tập giấy biên nhận của Raoul cho bà xem. Tất cả là 23.500 đồng.
Bà Fauvel rụng rời:
- Nó lấy của tôi gần 40.000 đồng. Như vậy là từ bốn tháng nay ít nhất nó đã tiêu hết 60.000 đồng.
- Chắc chắn là nó đang yêu rồi.
- Lạy Chúa! Nó tiêu từng ấy tiền vào những việc gì?
- Có trời mới biết được.
Louis hứa với bà là sẽ khuyên bảo Raoul. Rồi cuối cùng lão cho phép bà sử dụng toàn bộ tài sản của mình.
Bà Fauvel từ chối lời đề nghị của lão, nhưng bà rất cảm động, và khi về nhà bà đã bảo cô cháu gái:
- Có lẽ chúng ta đã nhầm, có thể ông ấy không phải là người xấu…
Madeleine buồn bã lắc đầu. Những điều xảy ra nàng đã đoán trước được. Thái độ vô tư giả vờ của hầu tước chỉ khẳng định thêm cho linh tính của nàng thôi.
Tối hôm đó, khi Raoul tới gặp ông chú thì y thấy lão tươi cười rạng rỡ. Lão bảo:
- Mọi việc thật là tuyệt vời, cháu ạ! Cháu đóng vai khá lắm, chủ rất cảm ơn cháu.
- Bà Fauvel và Madeleine không còn gì nữa đâu, và cháu thì cháu chán cái trò này lắm rồi.
- Vai trò của cháu thế là xong. Từ nay chủ cấm cháu không được xin một xu nào nữa.
- Vậy, công việc của chúng ta đã đến đâu rồi?
- Cháu ạ, bây giờ thì mình đã được nạp thuốc đầy đủ chú chỉ còn đợi thời cơ để châm ngòi nổ nữa thôi.
Louis nghĩ rằng thời cơ này phải là do Prosper Bertomy đem lại. Lão đang ghen ghét anh chàng này đến phát điên lên được. Lão không thể chịu nổi một điều là Madeleine có thể là vợ lão nhưng tâm hồn nàng vẫn thuộc về Prosper. Thế là lão thề rằng trước khi lấy Madeleine lão phải làm cho viên thủ quỹ bị ô nhục đến mức không thể ngóc đầu lên nổi.
Nhưng lão đã nhầm. Prosper mặc dù đang tuyệt vọng nhưng anh vẫn bắt cuộc sống phóng túng của mình phải tuân theo một trật tự nhất định. Cho nên mọi mưu toan gài bẫy của hai chú cháu Raoul nhằm làm cho anh nhanh chóng đi đến chỗ phá sản đều thất bại. Là bạn thân của Prosper, Raoul hiểu rất rõ tình cảm của anh. Y bảo Louis:
- Chú không hiểu anh Prosper. Giờ đây khi đã mất Madeleine rồi thì anh ta chẳng còn thiết gì nữa đâu.
- Thế thì nói đi, đồ con khỉ!
- Sau khi chơi chán, chúng cháu lại đi ăn khuya, và trong cơn say mềm, Prosper đã để lộ ra từ khóa mật mã của két bạc.
Louis bật lên tiếng kêu đắc thắng và hỏi:
- Mật mã như thế nào?
- Đó là tên người tình của anh ta.
- Gypsy!…
- Đúng vậy, năm chữ cái.
Lão xúc động đến nỗi vội nhảy xuống giường đi đi lại lại trong phòng.
- Chúng ta nắm được hắn rồi. - Lão nói bằng một giọng hài lòng. - Chà! Hắn không dám làm chuyện thụt két, vậy thì chúng ta sẽ làm thay cho hắn vậy, hắn sẽ bị ô danh không hơn không kém. Mật mã chúng ta đã biết rồi, còn chìa khóa thì cháu đã biết chỗ giấu…
- Khi nào ông Fauvel vắng nhà thì ông ta thường cất nó vào ngăn kéo tủ bàn giấy ở trong phòng ông ta.
- Tốt lắm! Cháu sẽ đến gặp bà Fauvel, yêu cầu bà giao cho cháu chiếc chìa khóa ấy, nếu bà ta không đưa thì cháu phải dùng vũ lực mà cưỡng đoạt. Sau đó cháu sẽ mở két và lấy đi tất cả những gì có trong đó…
Louis nói năng như người lên cơn điên, đến nỗi Raoul thấy cần phải làm cho lão bình tĩnh lại:
- Trước khi ăn mừng thắng lợi thì chúng ta phải xem có khó khăn gì không đã.
- Có gì mà khó khăn?
- Có thể Prosper sẽ thay đổi mật mã ngay ngày mai.
- Chưa chắc, hẳn sẽ không nhớ đâu. Vả lại chúng ta phải khẩn trương hành động ngay.
- Còn một điều nữa. Ông Fauvel ra lệnh không bao giờ để nhiều tiền trong két qua đêm.
- Chú có 100.000 écu gửi ở nhà băng ông Fauvel. Nếu chú đòi thanh toán từ sáng sớm thì tiền sẽ phải lấy về để sẵn qua đêm trong két.
- Thật tuyệt! - Raoul kinh ngạc reo lên.
Hai kẻ tòng phạm bắt đầu bàn bạc, và cuối cùng chúng quyết định sẽ hành động vào tối thứ Hai ngày 27 tháng Hai. Sở dĩ chúng chọn ngày này là vì Raoul biết rằng hôm đó ông Fauvel sẽ đi dự bữa tối tại nhà một người bạn đồng nghiệp, còn Madeleine thì sẽ đến chơi nhà một người bạn gái.
- Ngày hôm nay, Louis kết luận, chú sẽ tới yêu cầu ông Fauvel chuẩn bị sẵn tiền để thanh toán cho chú vào thứ Ba.
- Thưa chú, làm như thế thì gấp quá. Theo quy định thì chú phải báo trước một thời gian nếu muốn rút tiền.
- Đúng vậy. Nhưng ông Fauvel khái tính lắm, nếu chú nói là chú cần gấp thì ông ta sẽ nghe. Còn cháu, với tư cách cá nhân cháu hãy yêu cầu Prosper chuẩn bị sẵn tiền ngay từ đầu giờ làm việc.
Tất cả đã diễn ra đúng như ý muốn của hai tên tòng phạm khốn kiếp này. Ông Fauvel khái tính đồng ý ngay. Còn Prosper cũng hứa là ngay từ sáng sớm sẽ có tiền thanh toán.