Số lần đọc/download: 1407 / 9
Cập nhật: 2015-12-10 22:36:19 +0700
Chương 16
M
a Tôn Hắc Diệm đến yêu giới thăm dò tình hình, mới biết yêu hoàng nhiệm kỳ mới là bạn thân của bọn Kim Bằng, nên gã không đi gặp nữa.
Hắc Diệm lại hỏi Kim Xán nên được biết rất nhiều chuyện về Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan.
Gã thầm nghĩ may mà mình đã tinh ý thận trọng, nếu không... hậu quả thực khó lường.
Giờ đây thấy ba đại tiên đế và điện hạ Long tộc đều bỏ mạng.
Gã lại càng tấm tắc thầm khen mình thông minh.
Đã chặn đứng vết thương cho Hồng Loan xong, Kim Bằng lập tức bước lên nói: “Còn bọn Long tộc thì sao? Ta cứ thế tha cho bọn chúng đi à?”
Trọng Lâu bước lại, thở dài nói: “Mọi ngày bọn Long tộc vốn không có nhiều vướng mắc tranh chấp với tiên giới, lần này bọn họ bị ma xui quỷ khiến thì phải nên mới tham chiến như vậy. Chúng ta cũng không nên tiêu diệt sạch sẽ làm gì, cứ mặc kệ họ!”
Diệp Khuynh Thành nhìn Trọng Lâu, hít một hơi rồi nó: “Ông đã nói thế rồi, thì chúng tôi cũng không ý kiến gì nữa.”
Khuynh Thành thật sự đã rất mệt.
Cô không muốn lại đánh nhau nữa.
Tiên giới vốn tứ phân thiên hạ, kể từ đây đã quy về một mối do Trọng Lâu thống lĩnh.
Khuynh Thành trở về phòng, thay quần áo rồi lập tức sang phòng Hồng Y.
Cha cô đã mất.
Cô đương nhiên càng phải chăm sóc tốt những người thân còn lại.
“Vú em! Vân Nhi...”
Vừa nghe thấy tiếng Khuynh Thành, Vân Nhi lập tức chạy ra.
Thấy Vân Nhi vẫn nhắm tịt hai mắt, Khuynh Thành bỗng ngớ ra, hỏi: “Vân Nhi, mắt em sao thế?”
Vân Nhi cười rất vui nói: “Mắt Vân Nhi rất tốt, nhưng Vân Nhi đã từng hứa với chị Khuynh Thành rằng nếu chị chưa bảo Vân Nhi mở mắt ra thì Vân Nhi sẽ không mở mắt.”
“Con bé ngốc ạ, mau mở mắt ra!”
Bấy giờ Vân Nhi mới vội mở to mắt ra, rồi cười nói: “Chị Khuynh Thành, Vân Nhi rất nghe lời chị. Thực ra em rất muốn mở mắt ra nhưng lại nhớ rằng em đã hứa như thế với chị, nên em lại kiềm chế được.”
Khuynh Thành xoa đầu con bé, âu yếm nhìn nó.
Ân Ly bước lại trước mặt Khuynh Thành, nhìn cô bằng ánh mắt rất bí hiểm, tủm tỉm nói: “Khuynh Thành, tôi có một món quà tặng cô.”
Nhìn vẻ mặt có nét kỳ lạ của Ân Ly, Khuynh Thành cũng thấy tò mò. Cô ấy có thể có quà gì cho mình nhỉ?
“Nào, nhắm mắt lại đã!”
“Là thứ gì mà có vẻ bí hiểm thế?”
“Cứ nhắm mắt lại rồi sẽ biết!”
Khuynh Thành thấy vậy chỉ còn cách nhắm mắt lại.
“Khuynh Thành...”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Khuynh Thành. Cô lập tức mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc nhìn người đứng trước mặt.
“Cha? Cha! Đúng là cha thật không?”
“Khuynh Thành...”
“Cha!”
Khuynh Thành không thể kìm nén được, cô vùi đầu vào ngực Diệp Chấn Thiên.
“Ôi, con tưởng rằng không bao giờ được nhìn thấy cha nữa. Cha...”
“Cha cũng tưởng mình phải chết là rõ rồi, may nhờ có cô nương Ân Ly, nếu không có Ân Ly thì có lẽ vừa rồi cha đã...”
Ân Ly. Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Ân Ly.
Ân Ly đang mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt có nét kiên định, sự kiên định đối với tình yêu.
“Khuynh Thành! Tôi đã không ngại ngần đưa viên kim đan để cứu mạng mình cho cha cô nuốt. Tôi chỉ hy vọng cô sẽ phấn chấn trở lại...”
Khuynh Thành ngước mắt lên. Cô hiểu Ân Ly nói thế là ý gì.
Nhưng cô vẫn chưa nghĩ thật đến nơi, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xem mình nên đối diện với Lam Tố như thế nào.
“Ân Ly, hãy cho tôi chút ít thời gian.”
Ân Ly mỉm cười nhìn cô: “Trước khi cô nghĩ thật sự thấu đáo, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cô.”
Khuynh Thành không muốn tiếp tục nói về vấn đề khó xử này nữa. Cô lập tức chuyển sang đề tài về Diệp Chấn Thiên.
“Cha! Câu chuyện là thế nào? Rõ ràng hôm đó con nhìn thấy cha đã...”
Như hồi xưa Khuynh Thành còn bé, Diệp Chấn Thiên hiền từ nhìn cô, xoa đầu cô, rồi nó: “Hôm đó đúng là nguyên anh của cha đã bị Đông đế xuất chiêu đập nát.
Nhưng may sao Ân Ly đã kịp thời chạy đến thu nguyên anh bị nát ấy vào ngọc bình của mình, để hồn phách cha không đến nỗi bị tản mát.
Sau đó Ân Ly lại tốn rất nhiều khí lực mới có thể cứu cha từ quỷ môn quan trở về.”
“Thực ra lúc đầu tôi cũng không dám chắc mình có thể cứu được cha cô, cho nên tôi đành phải giữ kín chuyện, không cho cô biết.”
Có điều, để cứu được Diệp Chấn Thiên, Ân Ly đã phải trả giá ghê gớm. Cô có viên kim đan cổ truyền để dành phòng khi mình rơi vào tình thế hiểm nghèo nhất, cô đã đưa cho Diệp Chấn Thiên dùng, có thế mới gượng duy trì được nguyên anh bị dập nát của Diệp Chấn Thiên.”
Ngoài ra còn có các loại kim đan thượng hạng của thần giới, Diệp Chấn Thiên cũng đã nuốt không ít.
Diệp Khuynh Thành cũng hiểu muốn cứu một nguyên anh bị dập nát, tức cứu hồn phách tản mát của một người sắp chết, thực sự là một việc rất không dễ dàng...
Cô cũng hiểu, sở dĩ Ân Ly ít hôm nay không cho cô biết.
Là vì Ân Ly không muốn cô chỉ thoáng có chút hi vọng sau đó lại rơi vào tuyệt vọng.
Làm thế sẽ gây cho cô bị đả kích thêm một lần nữa.
Khuynh Thành nhìn Ân Ly, lòng cô thầm cảm phục người con gái này.
Phải có tấm lòng độ lượng lớn như thế nào mới có thể bao dung với tình địch của mình và cả người nhà của cô ta nữa?
Lẽ ra cô ấy hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn sự việc xảy ra. Nhưng cô ấy đã không làm thế.
Nhận ra ánh mắt xa xăm đầy suy tư của Khuynh Thành, Ân Ly bước đến bên cạnh nói rất tinh tế rằng: “Đó gọi là yêu nhau yêu cả đường đi lối về!
Chỉ cần đó là thuộc về vương gia, thì tôi sẵn sàng giữ gìn giúp vương gia.”
“Liệu có đáng để Ân Ly làm như thế không?”
Ân Ly cười có nét buồn bã tái tê: “Tình yêu vốn dĩ là hai phía tự nguyện, nào có gì gọi là đáng hay không đáng? Chỉ có thể là tự nguyện hoặc không tự nguyện. Đối với vương gia, tôi chỉ có thể nói là tôi tự nguyện, thế thôi.
Khuynh Thành à, vương gia thật sự là trang nam nhi xứng đáng để cô suốt đời trân trọng nâng niu. Cho nên cô tuyệt đối không được nửa chừng từ bỏ.”
Khuynh Thành lẩm bẩm nhắc lại câu nói của Ân Ly: “Tình yêu vốn dĩ là hai người tự nguyện, nào có gì gọi là đáng hay không đáng? Chỉ có thể là tự nguyện hoặc không tự nguyện.”
Tuy cô rất không muốn thừa nhận, nhưng tự đáy lòng cô lại có một âm thanh đang vang lên.
Đối với Lam Tố, cô tự nguyện, dù phải trả giá đến mấy cô cũng vẫn tự nguyện.
“Được! Nửa tháng nữa, chúng ta sẽ lên thần giới tìm Lam Tố!”
Khuynh Thành nở nụ cười rất tươi nhìn Ân Ly.
Ân Ly bỗng như vừa được trút gánh nặng trong lòng, cô cũng hiểu ý, mỉm cười với Khuynh Thành.
Hồng Loan và Kim Bằng chạy vào cũng phụ họa reo lên.
“Đi thần giới! Sẽ đi thần giới!”
Hồng Loan bỗng tét một cái lên đầu Kim Bằng: “Chim phao câu thối nhà ngươi phấn khích cái con khỉ gì thế? Ngươi không thể đi!”
Kim Bằng bỗng xị mặt tiu nghỉu.
Đúng thế!
Nó chưa đến thời kỳ có thể phi thăng!
Nhưng bỗng nhiên ánh mắt nó lại sáng lên.
“Ta có thể đi xuyên không gian!”
Hồng Loan lại tét lên đầu nó một cái nữa, nói: “Cái đầu ngươi có trục trặc không đấy?”
“Ta vốn không trục trặc. Nhưng bị ngươi đánh thì nó phải trục trặc!”
Đúng là muốn ăn đòn!!!
Hồng Loan truy kích Kim Bằng, một thằng bé và một con chim bỗng chốc làm cho cả căn phòng náo loạn tít mù.
Khuynh Thành thấy thế cũng chẳng biết làm gì, đành bảo: “Thôi nào, các ngươi đừng quậy nữa!”
“Không! Con chim phải gió này dám khinh tôi, không cho tôi lên thần giới, tôi không thể không lột da nó!”
“Hừ hừ! Nhà ngươi là con chim phao câu thối, chim phao câu thối, mà cũng dám đi xuyên không gian à? Ta phải đánh cho ngươi ngu đi không phân biệt nổi đông tây nam bắc mới xong!”
Ngày trước Diệp Khuynh Thành đi xuyên không gian lên tiên giới suýt nữa mất mạng, bây giờ đi xuyên không gian lên thần giới đâu phải chuyện chơi? Chỉ số kinh dị sẽ cao hơn hẳn lên tiên giới.
Cho nên, dù nói gì thì nó cũng không cho Kim Bằng đi xuyên không gian.
Chuyện giữa đàn ông với nhau không điệu đà như cánh phụ nữ.
Nhất là những gã như Hồng Loan và Kim Bằng, cách duy nhất để bắt đối phương nghe lời là dùng quyền cước.
Cuối cùng, Kim Bằng đã thất bại trước quả đấm của Hồng Loan, tuy nó vẫn bất phục.
Nhưng cũng đành hứa thế vậy. Chờ sau khi phi thăng đã, nó sẽ đi lên thần giới.
Tuy nhiên, Kim Bằng cũng không hẳn là không có việc gì để làm.
Nó nán lại tiên giới để tu luyện, ngoài ra còn có một chức trách quan trọng.
Đó là bảo vệ an toàn cho Diệp Chấn Thiên và mọi người.
Cả nhà đoàn tụ sum vầy, nửa tháng trời thấm thoắt đã trôi qua.
Vân Nhi rất quấn quýt Khuynh Thành, lúc nào nó cũng lẽo đẽo bám theo sau như một cái đuôi.
“Chị Khuynh Thành ơi, Vân Nhi không muốn xa chị đâu!”
Khuynh Thành nhìn nó rất tình cảm, ôm nó vào lòng.
“Vân Nhi hãy nghe lời, nếu em muốn sớm gặp chị thì em phải nỗ lực tu luyện; chờ khi có thể phi thăng, thì Vân Nhi sẽ gặp lại chị ngay thôi mà!”
Đôi môi nhỏ xinh của nó dẩu ra.
“Thế thì phải lâu lắm! Vân Nhi đâu có dễ gì gặp được chị như thế này, Vân Nhi không muốn lại phải xa chị!”
“Nhưng chị phải đi tìm hạnh phúc của mình! Vân Nhi cũng mong nhìn thấy chị được hạnh phúc đúng không?”
Vân Nhi rất hồn nhiên gật đầu, nó nói như hệt một người lớn tí hon: “Đúng! Chị Khuynh Thành nhất định phải được hạnh phúc, chị sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời!”
“Cho nên, Vân Nhi phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng để chị Khuynh Thành phải lo lắng, hiểu không?”
“Vân Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ cố gắng luyện công, sau đó sẽ lên thần giới tìm chị Khuynh Thành.”
Bỗng nhiên, hình như nó nhớ ra điều gì đó.
Vẻ mặt nó hết sức hiếu kì nhìn Khuynh Thành: “Chị Khuynh Thành ơi, thần giới trông như thế nào? Người ở đó có lợi hại không?”
Đôi mắt đen láy của Vân Nhi không ngớt đảo tròn, hình như nó đang suy nghĩ điều gì đó.
Khuynh Thành nhìn bộ dạng của nó rất buồn cười, hỏi: “Vân Nhi đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ, nếu họ đều lợi hại như thế tức là chắc rằng chị Khuynh Thành rất dễ bị nguy hiểm; cho nên em càng phải cố gắng luyện công sau đó sẽ lên thần giới bảo vệ chị Khuynh Thành. Nhưng em cần bao lâu thì mới có thể phi thăng?”
Vân Nhi nhoài ra khỏi lòng Khuynh Thành.
Rồi vụt chạy ra ngoài cửa.
Khuynh Thành ngẩn người nhìn theo bóng nó chạy ra. Trẻ con vẫn là trẻ con, đúng thế.
“Vân Nhi đi đâu thế?”
“Vân Nhi đi tìm chị Ân Ly.”
“Tìm chị Ân Ly để làm gì?”
“Để hỏi xem chị ấy có cách tu luyện cấp tốc thành công hay không; nếu thế thì Vân Nhi có thể nhanh chóng lên thần giới.”
Cấp tốc thành công?
Nếu như có thể cấp tốc thì tốt quá.
Lam Tố. Không nhớ rõ ở thần giới giờ này Lam Tố đang thế nào.
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi đi đã lâu chưa về, hay là đã xảy ra chuyện gì đó rồi?
Ba thế lực lớn trên thần giới: gia tộc Nam Cung, gia tộc Tây Môn, và nhà họ Lam tức gia tộc Đông Phương ngày trước.
Giữa họ đã xảy ra những chuyện gì?
Diệp Khuynh Thành giờ đây đã là Kiếm đế sơ cấp trung kỳ, nếu lên thần giới cô sẽ không còn phải lo lắng giống như hồi đấu lên tiên giới, không phải trải qua cơn nguy hiểm thập tử nhất sinh nữa.
Sớm tinh mơ, mọi người đã tập trung đông đủ ở điện Kim Hoa.
Hôm nay Diệp Khuynh Thành, Ân Ly và Hồng Loan chuẩn bị rời tiên giới để lên thần giới.
Tuy thời gian mọi người ở bên nhau không dài nhưng tất cả đều có tình cảm rất sâu nặng với nhau.
Tâm trạng ai cũng rất nặng nề.
“Khuynh Thành lên thần giới rồi, cần phải cẩn thận.” Tịch Vân kéo tay Khuynh Thành nắm thật chặt.
“Mong sao, khi tôi và Trọng Lâu phi thăng lên thần giới sẽ vẫn còn cơ hội đến dự đám cưới của cô và Lam Tố.”
Diệp Khuynh Thành hai má ửng hồng, nói: “Kìa Tịch Vân nói linh tinh gì thế?”
“Mới nói thế mà cô đã thẹn à? Ngày trước... ai đã trơ trẽn nói ầm lên là mình thích Lam Tố và muốn đi tìm anh ta nhỉ?”
“Đó là chuyện ngày trước, xin đừng nhắc lại nữa.”
Khuynh Thành cố gắng làm như tức giận nhưng thâm tâm cô lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Có lẽ Lạc Nhi chỉ là chuyện quá khứ, thật thế.
Hoặc có lẽ Khuynh Thành và Lạc Nhi đã sớm hòa vào làm một.
Tóm lại, vẫn cứ là mến yêu người ấy, luôn vì người ấy. Thế thì mình đâu còn có điều gì băn khoăn không thể tháo gỡ?
Tội gì mình cứ phải tự làm khổ mình mãi?
Kể cả khi lên thần giới rồi, Lam Tố sẽ nói rằng người mà anh ta thích là Lạc Nhi chứ không phải Diệp Khuynh Thành, thì đâu phải cô không thể lựa chọn mình giống như Ân Ly?
“Tịch Vân cứ yên tâm. Tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!”
Ánh mắt cô rất kiên định. Rồi cô lại nói trêu: “Mong sao, chờ khi hai vị phi thăng lên rồi, sẽ được nghe tin mới, tốt lành của Tịch Vân!”
“Chà! Khuynh Thành ngày càng tệ quá rồi đấy!”
“Ha ha... lúc nãy ai chê cười tôi cả thẹn? Bây giờ thì ai đang thẹn đỏ mặt nhỉ?”
Tịch Vân thẹn quá đỏ mặt tưng bừng. Trọng Lâu vội bước đến giải vây.
“Thôi nào Khuynh Thành, đừng trêu Tịch Vân nữa, cô ấy rất hay xấu hổ.”
“Chỉ có thế mà ông đã xót ruột rồi, làm tôi phải ghen tỵ đấy!”
Hồng Y bước lại kéo tay Khuynh Thành, hít sâu một hơi, rồi nói: “Khuynh Thành!”
Nhìn Hồng Y, Khuynh Thành cảm thấy bùi ngùi xúc động rất nhiều.
Khuynh Thành cũng được an ủi rất nhiều, vì giữa bà và cha cô có tình cảm chan chứa yêu thương, cô lại còn có được một đứa em gái rất đáng yêu nữa.
“Vú em.”
“Khuynh Thành không trách vú em này chứ?”
Bấy lâu nay Hồng Y thường cảm thấy mình có lỗi với Khuynh Thành, chính bà cũng không ngờ có ngày mình lại thích Diệp Chấn Thiên và cùng ông nên vợ nên chồng.
“Vú em... Hồng Y nói gì thế? Cháu đâu có thể trách gì cô? Cô có thể giúp cháu chăm sóc cha cháu, cháu thật sự rất cảm kích. Mặt khác, cha cháu có thể lại tìm thấy nguồn hạnh phúc của mình thì cháu rất mừng.
Cho nên, cô và cha cháu không cần phải băn khoăn về bất cứ điều gì, và nhất định mãi mãi yêu thương nhau như thế.”
“Khuynh Thành...”
“Vú em, thế này thực sự chẳng giống cô ngày trước gì cả!”
Tạm biệt Hồng Y, Khuynh Thành sang gặp Diệp Chấn Thiên.
Khỏi cần nói ra, không cần ngôn ngữ, hai cha con đều hiểu nỗi lòng sâu kín của nhau.
Nếu không có Diệp Chấn Thiên, người cha chưa từng từ bỏ đứa con gái.
Nếu không có Diệp Chấn Thiên, có lẽ Diệp Khuynh Thành đã chết từ sớm rồi.
“Cha!”
“Con ơi, con cứ yên tâm mà đi! Cha luôn ủng hộ con!”
“Con cảm ơn cha!”
Vân Nhi và Kim Bằng tranh nhau chạy đến trước.
“Khuynh Thành!”
“Chị Khuynh Thành!”
“Tránh ra, để ta nói trước đã!”
Kim Bằng gạt Vân Nhi sang bên.
Vân Nhi vì đã có một nửa nội lực của Khuynh Thành cho nên công lực của nó đã rất mạnh, nó đương nhiên không chịu lép vế.
Nó tóm chặt một nắm lông vũ của Kim Bằng, dọa dẫm: “Ta sẽ vặt sạch bộ áo lông của ngươi, ngươi có tin không?”
“Ngươi dám à?”
“Với một gã dám làm cái chuyện xấu xa đe dọa trẻ con như ngươi, lẽ nào ta không dám?”
Vân Nhi ngẩng cao đầu.
Mọi người nhìn nó đều bật cười ha hả.
Kim Bằng cũng thật là tệ, nó có thể suốt ngày gây sự chẳng tha một ai.
Ngay đứa bé con như Vân Nhi nó cũng trêu trọc cãi cọ, Kim Bằng quả là kỳ quái.
“Thôi nào, hai đứa đừng to tiếng nữa, cả hai sẽ lần lượt nói, ai cũng có phần mà!”
“Đúng thế, đúng thế! Tranh gì mà tranh?”
Kim Bằng nhơn nhơn lý sự, nó lại hích Vân Nhi sang một bên.
“Khuynh Thành, tôi...tôi...”
Vân Nhi kéo mạnh nó ra phía sau, hậm hực nhìn nó nói: “Tôi cái gì mà tôi? Nói năng ấp úng chẳng ra sao. Tránh ra, kẻo lãng phí thì giờ!”
Rồi nó bước đến trước mặt Khuynh Thành, xúc động nói.
“Chị Khuynh Thành... em...em...”
“Biến đi! Ngươi cũng ậm ừ ấp úng chẳng ra sao cả!”
Kim Bằng lại gạt Vân Nhi sang bên, rồi thanh minh cho mình.
“Vừa nãy vì tôi quá xúc động, nên...”
Vân Nhi cũng không chịu lép vế.
“Thế thì ta cũng vì quá xúc động, quá hồi hộp?”
“Còn ngươi thì chỉ là con chim phải gió! Ngươi hiểu gì?”
“Ngươi dám mắng ta là con chim phải gió à? Ngươi nghe đây: ta là một thần thú!”
“Thần thú có gì là ghê gớm!”
“.......&*$|| ||...............#@%%&..”
“&*$^@... &*$@¥¥...”
Hai đứa càng diễn càng hăng, và nhanh chóng biến thành cuộc đấu khẩu tay bo.
Mọi người nhìn chúng chí chóe, ai cũng ù tai hoa mắt.
Nhất là Kim Bằng rất ngạc nhiên, nó phải dụi mắt để mà nhận thức lại.
Mãi cho đến khi Khuynh Thành thật sự phải đi, chúng mới bừng tỉnh, rồi vội chạy đến bên cô.
“Chị Khuynh Thành nhất định phải giữ sức khỏe nhé!”
“Đúng thế, đúng thế! Cô phải chú ý chăm sóc cho mình...”
“Hai đứa cứ yên tâm, ta sẽ không vấn đề gì hết! Ta sẽ ở thần giới chờ gặp cả hai kia mà! Cho nên ta đương nhiên phải sống thật tốt!”
“Chị Khuynh Thành, Vân Nhi rất nhớ chị!”
“Tôi cũng thế, tôi cũng nhớ!!!”
Kim Bằng gật đầu như gà mổ thóc. Nó rất không muốn phải xa Khuynh Thành.
“Chị Khuynh Thành, Vân Nhi nhất định sẽ cố gắng luyện công.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!!!”
“Được! Vân Nhi phải ngoan ngoãn, phải nghe lời cha và các anh. Hiểu không?”
“Vâng, em hiểu rồi!”
“Ngoài ra, em không được cãi nhau với Kim Bằng nữa.”
Vân Nhi lừ mắt nhìn Kim Bằng, nó hơi ấm ức nhưng vẫn nói: “Vân Nhi hiểu rồi.”
Diệp Bái và Diệp Thành bước đến nhìn Diệp Khuynh Thành hồi lâu. Hai cậu có niềm tin tuyệt đối vào Khuynh Thành cho nên hai cậu không tỏ ra mềm yếu như hai đứa trẻ kia.
Cả hai giơ ngón tay cái nên, nói: “Khuynh Thành, bọn anh rất tin em sẽ nhất định thành công.”
Đúng thế, Khuynh Thành nhất định sẽ làm được.
Cô đã từng vượt qua vô vàn khó khăn.
Nay hạnh phúc đã gần như ở ngay trước mặt. Cô tuyệt đối không chùn bước.
“Được rồi! Đâu phải sinh ly từ biệt? Con chim phao câu thối ạ, ông đây ở thần giới đợi ngươi. Nếu sau một triệu năm nữa không thấy mặt ngươi thì ngươi đừng lên nữa. Dù lên thì ông cũng đá ngươi chết luôn.”
Kim Bằng cau mày, gào lên với Hồng Loan: “Con chim phải gió nhà ngươi quá coi thường ông! Một triệu năm thì ông lên thần giới từ lâu rồi. Lúc đó ông đây cực oai hùng phong độ, ngươi đừng có mà không nhận ra ông!
Và nếu nhà ngươi lúc đó trông vẫn như hiện giờ, nhìn thấy dung mạo ông nghiêng nước nghiêng thành thì ngươi sẽ phải ghen tị đấy!”
“Ta ghen tị ngươi? Dám nói ta ghen tị! Ta không thèm ghen tỵ! Cái mẽ vớ vẩn của nhà ngươi mà đòi nghiêng nước nghiêng thành? Ta nghe mà buồn nôn!”
Tình nghĩa huynh đệ giữa Hồng Loan và Kim Bằng đã thấm vào xương tủy rồi.
Có điều chúng không thích nói ra những câu văn hoa điệu đà, chúng chỉ thích nói năng bỗ bã, nhưng cả hai đều rất hiểu tâm tư của nhau.
Diệp Khuynh Thành, Hồng Loan và Ân Ly sắp đi xa, mọi người đều thầm cầu phúc cho họ.
Mong sao lên đến thần giới họ đều được sống vui vẻ và hạnh phúc.
Chỉ hiềm không ai trong số họ biết rằng, trên thần giới đang chờ họ lại là phong ba bão tố còn kinh khủng hơn cả ở trần gian và tiên giới.
Giữa ba đại thế lực ở thần giới đã xảy ra những chuyện gì, và những âm mưu động trời ở đằng sau. Đều đang chờ đợi Diệp Khuynh Thành lên để lần lượt làm sáng tỏ.
Ngàn vạn năm về trước, tại sao Lạc Nhi lại phong ấn Lam Tố? Liệu có thể gỡ bỏ phong ấn không?
Hồi trước mọi người tưởng rằng đầm lầy Thiên Trì là nơi gỡ bỏ phong ấn, nhưng không ngờ Lam Tố vẫn bị phong ấn như xưa.
Muốn gỡ bỏ phong ấn, rốt cuộc phải thực hiện những gì?
Những gì ở thần giới đang chờ đợi Diệp Khuynh Thành?
Có phải Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi gặp trắc trở gì đó thật không? Hay là họ từ đầu đến cuối đều diễn kịch?
“Khuynh Thành, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì. Lên đến thần giới rồi sẽ biết rõ tất cả.”
Ân Ly dịu dàng nói.
Khuynh Thành mỉm cười với cô, nói: “Không hiểu tại sao tôi bỗng thấy rất hồi hộp.”
Có đúng là vì sắp gặp Lam Tố nên mới hồi hộp không?
Có lẽ thế thật cũng nên!
Nhưng, khi gặp anh, câu đầu tiên mình nên nói là gì?
Đã rất lâu không được gặp anh?
Hay là, anh vẫn khỏe chứ?
Hay là, em rất nhớ anh?
Khi Khuynh Thành vẫn đang mường tượng đủ thứ thì cả ba người đã đi đến địa bàn của Lam Tố: hoàng thành.
“Khuynh Thành! Đến nơi rồi!”
Giọng Hồng Loan vang lên, tàn ảnh đỏ thắm của nó loáng lên rồi chạy vụt vào, nói: “Vương gia, vương gia nhìn xem ai đến đây này?”
Lam Tố tái mặt, bước ra. Khuynh Thành tuy công lực đã được nâng cao, khí lưu cũng tăng tiến, nhưng Lam Tố vẫn cảm nhận ra ngay.
Hồng Loan và Ân Ly đáng chết! Ta đã bảo họ đừng để Khuynh Thành lên thần giới kia mà?
Thế mà... thế mà vẫn đưa cô ấy lên!
Lại còn tỏ ra phấn chấn nữa. Có gì đáng để phấn chấn?
Hồng Loan thấy Lam Tố sa sầm nét mặt, giọng nó nhỏ hẳn đi và tiu nghỉu cúi đầu đi sau chủ nhân.
“Chắc... vương gia sẽ không lột da thuộc hạ chứ?”
“Không.”
Bây giờ nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ không đúng. Cách nói của vương gia... Hồng Loan lại hít thật sâu vào mấy lần.
“Chắc vương gia... sẽ không giết thuộc hạ chứ?”
Lam Tố chẳng buồn nhìn nó, chỉ lẳng lặng bước ra phía cửa.
Không nói gì? Không nói gì tức là... sẽ chết?
Sao ông ấy có thể làm như vậy? Dù sao mình cũng là vì muốn làm điều tốt cho ông kia mà!
Nhưng đã có Diệp Khuynh Thành nói đỡ cho mình, chắc mình không thể chết.
Nghĩ đến đây, con tim Hồng Loan mới đập bình thường trở lại.
“Ngươi cho rằng cầu cứu Diệp Khuynh Thành sẽ ổn chứ gì?”
Lam Tố giọng lạnh tanh buông ra một câu.
Hồng Loan chẳng khác gì bị giội một gáo nước lạnh, nó ngã vật xuống đất, bất động.
Khuynh Thành vốn đã chuẩn bị rất nhiều “lời thoại” mở màn, bỗng sửng sốt nói: “Nó sao thế?”
“Giả vờ chết!”
Lam Tố thản nhiên cười, trả lời cô.
“Giả vờ chết? Con chim phải gió này... đang yên đang lành sao ngươi lại giả vờ chết?”
Khuynh Thành bước lại lay người nó. Nó làm bộ “tôi thà chết chứ không đứng dậy”, vẻ mặt như đưa đám, nói: “Đằng nào thì tôi cũng sắp chết đến nơi, cho nên tôi phải tự chuẩn bị tâm lý, tôi phải giả vờ chết đã.”
Bấy giờ Lam Tố mới đưa mắt nhìn nó hờ hững nói: “Ai nói là bắt ngươi chết?”
Hồng Loan đang nằm chềnh ềnh giả vờ chết lập tức đứng phắt ngay lên: “Vương gia sẽ không giết thuộc hạ nữa?”
“Ta nói sẽ giết ngươi khi nào?”
“Hì hì... sợ ơi là sợ! Để tự trấn an, thuộc hạ phải đi uống rượu đã.”
Hồng Loan vừa bước đi được một bước, giọng giá băng của Lam Tố lập tức vang lên.
“Đứng lại!”
...
“Vương gia có điều gì dặn dò ạ?”
“Miễn tội chết nhưng không thể không trừng phạt!”
“Phạt? Phạt gì ạ?”
“Phạt ngươi mười năm bổng lộc!”
...
Hồng Loan bất ngờ lăn đùng ngay ra, hai mắt trợn ngược, nói: “Thế thì vương gia cứ giết thuộc hạ đi vậy!”
Mười năm bổng lộc!
Nó vốn đã nghèo khó, phạt nó mười năm bổng lộc thì chỉ còn cách uống nước lã cầm hơi!
Chi bằng giết phăng nó đi cho gọn.
Ân Ly mặt cũng nhợt nhạt như cha chết, nhìn Lam Tố.
Chắc vương gia không đến nỗi cũng phạt cô mười năm bổng lộc?
Ân Ly thật sự, thật sự rất nghèo!
Những viên linh thạch mọi ngày cô dành dụm được, đều đã mua dược liệu để trị cho Diệp Chấn Thiên, cô đã phải dốc hết vốn liếng ra rồi.
Nếu lại phạt cô mười năm bổng lộc thì cô sẽ phải khóc hết nước mắt. Ân Ly chăm chú nhìn Lam Tố.
Nhưng Lam Tố chỉ thoáng lướt nhìn Ân Ly, cứ như là không nhìn thấy cô.
Hay là vương gia không phạt cô?
Ân Ly nhìn Hồng Loan bằng ánh mắt thông cảm. Chú bé thật đáng thương, thế là đi đời mười năm bổng lộc.
Khi Ân Ly đang nhìn Hồng Loan, rất thông cảm với nó, thì giọng lạnh tanh của Lam Tố lại vang lên.
“Ân Ly, làm việc không chu đáo, phạt một trăm năm bổng lộc!”
...
Một trăm năm???
Mình không nghe nhầm đấy chứ?
Hồng Loan đang nằm vật ra đất giả chết, bỗng nhổm ngay dậy, tỏ ra khoái trá hả hê ra mặt.
“May quá mình chỉ bị phạt mười năm... hì hì...”
Lần trước ở tiên giới nó “khoắng” được linh thạch, nay dù bị phạt nghìn năm, nó vẫn xông xênh vô tư! Có điều.. số linh thạch ấy lại phải giao nộp.
Vốn dĩ nó và Diệp Khuynh Thành hai người đã “nhất trí” rồi, mục đích là trấn được cho thật nhiều linh thạch.
Hồng Loan cũng biết mình làm như thế thật vô đạo đức.
Nhưng, Khuynh Thành đã không tố nó ra tức là cô mặc nhiên công nhận, ủng hộ nó làm thế. Cho nên, nếu quy kết là vô liêm sỉ thì không thể chỉ là một mình nó.
Lần này đến lượt nó nhìn Ân Ly với ánh mắt thông cảm.
Hãy chịu khó... một trăm năm!
Chuẩn bị mà đi ăn mày!
Ân Ly véo vào mông Hồng Loan một cái. Hồng Loan trợn mắt, trợn to hơn bất cứ lúc nào. Ý chừng là: dù sao cô cũng là phụ nữ, tuy tôi đẹp trai, măng tơ hồn nhiên thật, nhưng cô cũng không thể lạm dụng sờ soạng tôi như thế!
Ân Ly chỉ nín lặng. Thằng nhóc Hồng Loan này toàn học những thói hư tật xấu của Kim Bằng!
Không chỉ học cách dẻo mỏ bẻm mép mà còn học cả cách nghĩ xiên xẹo nữa.
“Vương gia...”
Dù sao thì cũng không nên phạt cô những một trăm năm!
“Còn nói nữa, sẽ phạt thêm một trăm năm nữa.”
Giọng Lam Tố giá buốt như từ bên ngoài chín tầng trời vọng xuống.
Ân Ly thấy chủ nhân không hề có chút thông cảm, cô dời ánh mắt đáng ngại của mình sang Diệp Khuynh Thành.
Nếu cô bị phạt một trăm năm thật thì cô phải bắt đền Khuynh Thành! Một trăm năm. Khuynh Thành phải nuôi cô.
“Ân Ly... nhìn tôi làm gì chứ?”
Khuynh Thành tuy có rất nhiều linh thạch nhưng cô định dùng để “lo lót” cho Lam Tố. Mặt khác, Khuynh Thành cũng không biết tình hình tiêu pha sinh hoạt trên thần giới ra sao; một trăm năm, nói là lâu thì cũng chẳng lâu, bảo là chóng thì cũng không chóng!
“Tôi khám chữa bệnh cho cha cô, cô vẫn chưa thanh toán đâu!”
Ân Ly biết nếu mình không đưa ra một lý do chính đáng thì sẽ bị Lam Tố bác bỏ ngay.
Cho nên, lý do này... chà chà! Vương gia của cô không thể có cớ gì để ngăn cản cô thu chi phí điều trị!
Lần này cô sẽ không nề hà mủi lòng gì hết, cô phải tìm cách đòi lại bổng lộc một trăm năm bị phạt.
Khuynh Thành thì nhìn sang Lam Tố.
“Em không có tiền, chi bằng anh trả giúp em đi?”
Đằng nào thì cũng là tại anh đã khiến cô không thoải mái rồi!
Thế mà... bộ dạng anh cứ như anh căn bản không trêu ghẹo gì cô!
Mặc kệ! Dù sao cô vẫn đang hơi bực mình, cứ để anh ta phải bấm bụng chi tiền để cô được hả hê một chút cũng không vấn đề gì.
“Được!”
Lam Tố ừ ngay rất nhẹ nhõm, và anh lại khẽ mỉm cười.
Phải thế chứ, thế mới giống vợ của Lam Tố! Thế mới thâm thúy chứ!
Ánh mắt cứ nhẹ như không của Lam Tố lại nhìn sang Ân Ly: “Ân Ly, cô muốn tính nợ với bản vương gia phải không?”
...
Ân Ly có thể tìm ai đòi tiền, chứ không dám tìm vương gia để đòi tiền!
“Dạ... thuộc hạ... thuộc hạ không dám ạ.”
“Đã thế thì từ nay trở đi đừng nhắc đến nữa. Lui ra đi!”
Thôi đành vậy, mình gặp vận xui! Ân Ly động đậy khóe mép, tiu nghỉu cúi đầu bước ra ngoài.
Hồng Loan đi sau Ân Ly, mồm nó ừ ứ ư một điệu nhạc, mặt nó hể hả khoái trá trước tổn thất của người ta.
Vừa ra khỏi đại điện.
Ân Ly vít cổ thằng bé Kaneda Shotaro măng tơ xuống.
“Nhà ngươi rất vui sướng vì ta bị phạt chứ gì?”
...
“Hừ! Ai cho ngươi vui thế? Ta không có cơm ăn thì ngươi cũng đừng hòng được ăn! Nếu không phải tại ngươi làm ăn chểnh mảng thì ta đâu có bị vạ lây? Ngươi nghe đây: ngươi phải nuôi ta một trăm năm.
...
“Khoái trá trên nỗi đau của người khác! Ai cho phép ngươi khoái trá hả?”
Hồng Loan bị Ân Ly mắng như tát nước vào mặt, đứng nghệt ra.
Kim Bằng nói đúng thật, thà trêu vào bọn tiểu nhân còn hơn là trêu vào tay đàn bà!
Câu này là do Kim Bằng tổng kết ra từ Diệp Khuynh Thành. Nếu ai đụng vào cô ấy, đụng vào những cái gì thuộc về cô ấy thì cô ấy sẽ liều mạng với kẻ đó!
Có biết thế nào là liều mạng không? Nghĩa là, kể cả mình phải chết thì cũng phải bắt kẻ đó phải bỏ mạng.
Cho nên, chớ có dại mà trêu vào phụ nữ. Tuyệt đối không nên.
Bây giờ xem ra đúng thế thật.
Kim Bằng là gã sáng suốt thông minh!
“Nhưng... tôi nuôi cô kiểu gì đây? Chính tôi còn không thể nuôi thân nữa là phải nuôi thêm một cô gái nữa?”
“Ngươi đừng giả vờ ngây thơ non nớt, vô ích thôi. Nếu ngươi không có tiền nuôi ta thì ngươi phải làm cu li cho ta một trăm năm! Ai bảo ngươi làm ta bị liên lụy, bị phạt?”
...
Chết ngất!
Thực ra ai làm cho ai bị liên lụy?
Nếu lúc đầu cô ta không nài xin nó xuống phàm trần giúp bảo vệ Diệp Khuynh Thành thì nó đâu phải dính vào chuyện rắc rối này?
Nó đâu có bị phạt mười năm bổng lộc? Thế mà cô ta vẫn còn nói được!
“Sao? Ngươi không bằng lòng à?”
Giọng chì chiết của Ân Ly vang bên tai Hồng Loan.
Thôi được, ta đường đường một đấng nam nhi, không chấp đàn bà làm gì.
“Được! Cô nói gì cũng xong. Được thôi!”
Bấy giờ Ân Ly mới thả nó ra, rất hài lòng nói: “Nói thế còn nghe được!”
Hồng Loan lắc đầu, hết cách rồi. Đàn bà là thế!
Đời ta, ta phải tránh cho xa đàn bà. Quá nguy hiểm!
“Đi!”
“Đi đâu?”
“Lên núi hái thuốc.”
...
Lập tức sai bảo à? Hiệu suất cao quá nhỉ?