Số lần đọc/download: 1346 / 11
Cập nhật: 2015-12-10 13:32:48 +0700
Chương 16
Ở một vùng khác, Khương Kỳ Lạc đang cấp tốc bay đi gặp mấy vị Lão tổ tông nhà họ Khương, họ đang đóng cửa tu luyện.
Đến lưng chừng núi Phiêu Diểu, gã bỗng tăng tốc bay nhanh.
Làn gió mạnh rú rít bên tai.
Gã đã bay qua khu rừng rậm rịt, rồi đến bên ngoài sơn động.
“Lão tổ tông, Lão tổ tông, cháu là Kỳ Lạc. Lão tổ tông cứu cháu với!”
Cánh cửa đá sơn động bỗng “két…” mở ra.
Khương Kỳ Lạc cuống quýt chạy ngay vào.
Gã vừa vào thì cánh cửa đá từ từ đóng lại.
Trong thạch động lại có một động khác.
Không hề âm u ẩm thấp.
Trái lại, là một đại điện lấp lánh ánh vàng.
Bốn nam giới tuổi trung niên, tiên phong đạo cốt, mặc áo xanh, đang ung dung ngồi đó uống trà trò chuyện.
Thấy Khương Kỳ Lạc bước vào, vị trung niên ngồi phía trên nhất chậm rãi nói.
“Kỳ Lạc, sao phải vội vã thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lão tổ tông! Lần này thì Người phải cứu cháu, nếu không, ngai vàng nhà họ Khương sẽ mất đến nơi!”
Vẻ mặt của cả bốn vị đều hơi biến sắc.
Vị ngồi bên trái là Khương Hằng, sắc mặt bỗng nặng nề, đặt chén trà trên tay xuống, nói: “Kỳ Lạc, kẻ nào dám nhằm vào nhà họ Khương chúng ta thế?”
“Nhà họ Diệp, nhà họ Diệp sắp làm phản.”
“Nhà họ Diệp ư?”
Vị ngồi phía trên nhất hơi ngạc nhiên.
“Nhà họ Diệp sao lại có thể làm phản? Nếu định như thế thì họ đã làm phản từ lâu rồi. Kỳ Lạc, Lão tổ tông này cho rằng cha cháu đã cả nghĩ đó thôi.”
“Chắc Lão tổ tông chưa biết: nhà họ Diệp đã xuất hiện một nữ cao thủ đẳng cấp Kiếm vương, ngang tầm với cháu.”
Vị ngồi chỗ thấp hơn tên là Khương Mão, cười khà khà: “Nhà họ Diệp mà cũng mọc ra bậc kỳ tài hơn đời kia à?”
“Tam tổ tông lại có thể cười được? Cháu đang lo sốt vó đây này.
Cháu vốn định lấy cô gái đó về làm hoàng hậu, như thế sẽ không lo cô ta làm phản gì cả.
Nào ngờ cô ta không những không biết ơn, lại còn giết bọn Bóng Mờ của cháu!
Cô ta lại gọi một con thần thú đến, cháu đã chết dở bởi con thần thú ấy, suýt nữa cháu mất mạng, không thể đến gặp Lão tổ tông được nữa.
Lão tổ tông, dù sao lần này các Ngài cũng phải giúp cháu Kỳ Lạc này!
Nhà họ Khương chúng ta xưa nay toàn là độc đinh, cháu còn chưa lấy vợ sinh con.
Cháu không muốn nhà họ Khương đến đời cháu phải tuyệt tự.”
Vấn đề này quả là nghiêm trọng.
Nhà họ Khương không thể tuyệt tự.
Mặt khác.
Không thể để nhà họ Khương mất sạch cả uy nghiêm.
Một cao thủ Kiếm vương cao cấp hậu kỳ lại thêm một con thú, quả là gay go.
Vị ngồi bên phải Khương Chiến, chậm rãi nói: “Nó là con thần thú gì?”
“Một con Đại Bàng Cánh Vàng. Cô ta đem từ Hồng Hoang về.”
Hồng Hoang…
Đại Bàng Cánh Vàng.
E rằng con bé đó không đơn giản chỉ là một Kiếm vương cao cấp hậu kỳ!
“Nó dùng thứ vũ khí gì?”
“Hình như là tiên khí.”
“Nếu thế thì đúng là gay go đây! Xem ra, có lẽ vương triều Đại Cương sắp phải đổi họ cũng nên.”
Khương Kỳ Lạc không ngờ Khương Chiến lại có thể nói câu như thế.
Đại Bàng Cánh Vàng đương nhiên là lợi hại, nhưng cả năm người hợp lại mà không địch nổi Diệp Khuynh Thành và một con chim hay sao?
“Sao Tứ tổ tông lại có thể đề cao đối phương và hạ thấp uy phong nhà mình như thế?”
Khương Dục nhìn Khương Kỳ Lạc, ông hít sâu một hơi, rồi nói: “Không phải Tứ tổ tông của cháu đề cao đối phương, hạ thấp nhà mình. Dù cả bốn chúng ta hợp lực thì cũng chưa chắc đã đánh thắng đâu!
Đại Bàng Cánh Vàng ấy chẳng phải thần thú bình thường, nếu nó điên tiết lên… hừ!”
Nghe Khương Dục nói thế, Khương Kỳ Lạc mới thật sự ý thức ra vừa rồi mình dường như đã gây ra rắc rối to thật rồi.
“Lão tổ tông, vậy thì phải làm gì ạ?”
Khương Dực do dự một lúc, rồi nói: “Có còn nhớ thứ thuốc độc lần trước ta đưa cho cháu không? Cháu hãy tìm cách đánh cho con Đại Bàng Cánh Vàng ấy bị thương, chỉ cần nó trúng độc thì mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết.”
Khương Kỳ Lạc sắc mặt bỗng tái nhợt.
“Cháu… cháu…”
“Chắc không phải cháu đã dùng mất rồi chứ?”
“Cháu đưa cho bọn Bóng Mờ rồi.”
Khương Dục bỗng đùng đùng nổi giận, đập tay xuống bàn, chiếc bàn đá bỗng nát vụn như cám.
“Đồ khốn nhà ngươi! Lúc đầu ta đã dặn ngươi rằng, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng kia mà! Ngươi nên biết, thứ đó do Thủy hoàng đế gắng hết sức lực đánh thông không gian giữa tiên giới và phàm trần mà có được, không dễ gì đưa cho chúng ta.
Thế mà ngươi lại phí phạm mất rồi!”
Sắc mặt Khương Kỳ Lạc nhăn nhó rất khó coi.
Thủy hoàng đế.
Nghe nói Thủy hoàng đế đã chết rồi.
Sao ông ta lại lên tiên giới?
Thuốc đó không phải thuốc độc thông thường ư?
Khi trước Lão tổ tông có dặn dò, nhưng gã hoàn toàn không ngờ nó lại quý đến thế!
Cho nên, khi sai bọn Bóng Mờ đi bắt bọn Diệp Chấn Thiên, gã đã đưa cho chúng.
Nhưng điều thật sự rất bất ngờ là.
Tả Long đã trộn nó vào thuốc độc Bách Nhật Tán.
“Khục” một cái, Khương Kỳ Lạc quỳ mọp xuống.
Nài xin: “Lão tổ tông! Cháu biết lỗi rồi ạ, cháu biết lỗi rồi!”
“Biết lỗi rồi thì có tác dụng gì? Cút đi! Cút đi!”
Khương Dục cực kỳ giận dữ.
Thằng Khương Kỳ Lạc này làm việc quá ư tùy tiện.
Khương Chiến thấy thế vội nói: “Lão tổ tông xin hãy bớt giận. Sự việc đã trót thế rồi, chúng ta cũng không thể thờ ơ bỏ mặc. Dù hôm nay không phải vì cháu Kỳ Lạc, nhưng có kẻ đang uy hiếp giang sơn nhà họ Khương, chúng ta vẫn phải ra tay, chẳng phải thế là gì?”
Câu này kể cũng phải.
Giang sơn mà nhà họ Khương đã trải qua muôn vàn gian khó đắng cay mới có được.
Thì kẻ khác chớ hòng cướp đoạt.
Kẻ nào dám đụng đến cơ nghiệp nhà họ Khương.
Tức là nó tự đào mồ cho nó.
“Xem ra, chỉ còn cách đi cầu xin Thủy hoàng đế vậy.”
Trên đỉnh chóp ngọn núi Phiêu Diểu có một cây đại thụ cao chọc trời.
Nhìn bề ngoài thì nó đúng là một cái cây to.
Nhưng thực ra nó là một huyễn tưởng.
Đỉnh núi Phiêu Diểu từ lâu đã được nhà họ Khương bố trí trận pháp.
Trên ngọn cây đại thụ này, là bắt đầu của một tuyến đường ngầm không gian do Thủy hoàng đế của nhà họ Khương đánh thông được.
Còn cây đại thụ này chỉ là để che mắt thế gian mà thôi.
Bởi vì chẳng có ai lại rỗi hơi leo lên tận đỉnh núi Phiêu Diểu để đo xem cái cây này cao bao nhiêu.
Mặt khác, dù có ai đó phát hiện ra bí mật về cái cây này.
Thì họ cũng tuyệt đối không thể tiến vào.
Huyễn trận mà Khương Dục đã bố trí thì người bình thường không thể phá nổi.
Lúc này ở Thực Nhân Cốc, Khuynh Thành đã giao Diệp Chấn Thiên và mọi người cho Huyết Sâm chăm sóc giúp, cô và Đại Bàng Cánh Vàng đã ra khỏi Thực Nhân Cốc.
Ngũ Độc Thú. Trong thời gian ngắn nhất phải tìm cho ra Ngũ Độc Thú.
“Cô gái à, tôi cho rằng cô khỏi cần đi Hồng Hoang làm gì. Tôi đã sống ở đó rất lâu, đã nhìn thấy đủ các loại yêu thú nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Ngũ Độc Thú cả!
Nếu có, thì tôi nhất định phải biết.”
Khuynh Thành đang ngự kiếm phi hành, cô lừ mắt nhìn nó. “Con chim giẻ rách nhà ngươi đừng léo nhéo gì nữa được không? Ngươi không nghe thấy Huyết Sâm gia gia nói gì à?
Điều này còn tùy vào cơ duyên, nếu không có duyên với nó thì đương nhiên không nhìn thấy nó.”
Khuynh Thành miệng nói vậy thôi, chứ thực ra cô phi hành không nhằm hướng Hồng Hoang.
Đại Bàng Cánh Vàng nói không phải là không có lý.
Cho nên cô quyết định phải đến vương triều Tấn và vương triều Hoằng Lịch điều tra trước đã.
Nếu ở chỗ bọn họ không có, thì cô sẽ đi núi Phiêu Diểu.
“Chim thối ơi, người nói xem liệu ta có thể tìm thấy Ngũ Độc Thú không?”
Đại Bàng Cánh Vàng lắc đầu: “Tôi cho rằng rất khó đấy!”
“Kìa, sao ngươi nói thẳng tuột ra như thế làm gì?”
Con chim này quả là đồ đáng chết, rõ ràng nó biết Khuynh Thành cũng không tin chắc sẽ có kết quả, nên cô mới hỏi nó, muốn nó nói vài câu dễ nghe để động viên cô.
Để cô có thêm niềm tin. Thế mà nó lại phun ra một câu như vậy!
“Ngươi vốn rất thạo suy đoán tâm tư người khác, ngươi rất giỏi khoa nói kia mà?”
Khuynh Thành ngán ngẩm nhìn nó.
“Nhưng tôi không thể tự lừa dối mình và càng không thể lừa dối cô. Đúng không?”
…
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Khuynh Thành.
Nó lại nói: “Cô đừng xị cái mặt như đưa đám thế kia nữa! Cứ yên tâm, đã có tôi, tôi sẽ giúp cô.”
Lúc này Khuynh Thành bỗng thấy sống mũi cay cay, chỉ muốn khóc.
Gay thật!
Cô là một sát thủ máu lạnh kia mà!
Sao lại bắt đầu đa sầu đa cảm thế này?
Nhưng, đúng là cô không ngờ Đại Bàng Cánh Vàng có thể nói ra mấy câu này.
Vào đúng cái lúc này. Cô thật sự rất cảm động.
Khi còn sống ở thời hiện đại, chưa từng có ai nói với cô như thế.
Cứ yên tâm, đã có tôi, tôi sẽ giúp cô.
Không có ai giúp cô cả.
Muốn tiếp tục sống.
Cô chỉ còn cách giết đối thủ.
Nếu không, kẻ phải nằm xuống chắc chắn sẽ là cô.
“Không ngờ con chim hay bủm nhà ngươi lại rất trượng nghĩa đấy!”
Hễ được khen thì con Đại Bàng Cánh Vàng lại tớn lên.
Nó ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đúng thế, tôi là thần thú, phải giúp đỡ kẻ yếu, phải cướp của người giàu để giúp người nghèo là trách nhiệm của tôi.”
…
Giúp đỡ kẻ yếu, cướp của người giàu giúp người nghèo!
Ngươi hành hạ kẻ yếu, ngươi phá nhà cướp của của người ta thì có!
Chỉ trơ trẽn nói phét!
Ở Hồng Hoang, ai luôn luôn cậy khỏe bắt nạt kẻ yếu?
Ai chuyên đánh đập người già cả ốm yếu bệnh tật?
Hễ rỗi rãi rách việc, nhìn thấy ai có thứ gì tốt bèn cướp đoạt cho mình, là ai?
Thế mà lúc này lại dám vênh mặt thớt lên, làm ra vẻ ta đây chính nghĩa đầy mình!
Nó đã bao giờ làm một việc gì đó mà thần thú nên làm hay chưa?
Chỉ e, nếu các thần thú biết có một gã đồng loại như thế này thì bọn họ phải bẽ mặt lây.
“Sao cô… lại nhìn tôi như thế?”
“Đồ khỉ ạ, ta bỗng phát hiện ra ngươi có một bản lĩnh.”
“Thế ư? Tôi có vô vàn bản lĩnh. Sau này cô sẽ dần dần nhận ra.”
…
Nó không hiểu ý cô, hay chỉ giả vờ không hiểu?
“Phải! Cái thứ bản lĩnh chơi khăm người khác của ngươi, ngày càng giỏi hơn! Khi lòe người khác, mặt ngươi cứ tỉnh bơ như không!”
“Tôi biết mình rất vượt trội, tôi cũng biết mình có rất nhiều ưu điểm. Nhưng cô cũng đừng nên mù quáng sùng bái tôi, say mê tôi. Anh đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, người phàm trần tu chân như cô sẽ không hứng thú đâu.”
…
Diệp Khuynh Thành đang ngự kiếm phi hành bỗng giật mình choáng váng.
Chân cô trượt khỏi thanh kiếm, suýt ngã nhào xuống.
“Kìa, cô đừng xúc động như thế. Nếu cảm thấy đứng không vững thì lên lưng anh mà ngồi. Anh nể tấm tình si của cô dành cho anh, sẽ chở cô một quãng.”
…
Ôi con chim giẻ rách đáng chết này, sao nó dẻo mỏ khiếp quá!
“Ngươi cho rằng ta có thể hứng thú với một con chim hay sao?”
“Hì hì! Chờ khi lên tiên giới rồi, tôi biến thành hình người, thì cô sẽ hứng thú ngay! Tôi là một mỹ nam nghiêng nước nghiêng thành tuyệt đối.”
Ông trời ơi!
Xin ông giáng sấm sét phanh thây nó đi!
Sao lại có con chim giẻ rách dám tự sướng đến nước này?
Khuynh Thành nhày vọt sang tóm cổ con Đại Bàng bóp rõ chặt.
“Con chim khốn kiếp, ngươi dám ho he nữa thì ta vặn cổ ngươi chết luôn!”
“Nếu cô muốn bay chậm lại một chút, tôi cũng không có ý kiến gì đâu.”
…
Kể ra thì cũng phải có bản lĩnh đủ mạnh thì mới dám nói năng bạo mồm bạo miệng.
Cái cảm giác bị người khác chà đạp, thực chẳng dễ chịu gì.
“Người cũng gớm thật đấy!”
Đại Bàng Cánh Vàng phấn chấn kêu lên một tiếng vang trời!
Một đạo kim quang xẹt đi.
Ngoài ra, không trông thấy nữa.
Sau vài canh giờ, Diệp Khuynh Thành và Đại Bàng Cánh Vàng đã đến vương triều Tấn.
Người và chim đều thu lại luồng khí lưu mạnh mẽ của mình.
Hai tàn ảnh nháng lên, họ đã tiến vào vương cung của vương triều Tấn,
Khuynh Thành phụ trách đi tìm nhà kho cất giữ báu vật của vương triều Tấn.
Đại Bàng Cánh Vàng phụ trách việc uy hiếp hoàng đế.
Cứ nghĩ đến cảnh gã hoàng đế oai vệ bị một con chim đe dọa, Khuynh Thành thấy hết sức buồn cười.
Thực ra cô vốn cũng không định dùng cái cách này.
Nhưng thời gian thì cấp bách nên không thể không làm.
Chỉ lát sau, Đại Bàng Cánh Vàng đã bước đến nhà kho cất giữ báu vật.
Khuynh Thành nhìn nó, cô hiểu ra ngay: hoàng đế vương triều Tấn không có Ngũ Độc Thú.
Tàn ảnh lại nháng lên, cô nói: “Đi thôi! Đến vương triều Hoằng Lịch.”
Lần này Khuynh Thành không giấu lần khí lưu mạnh mẽ của mình nữa.
Cô tiến vào thẳng tẩm cung của hoàng thượng vương triều Hoằng Lịch.
Cô cảm thấy quá đen đủi cho đôi mắt của mình.
Lần trước nhìn thấy cảnh hắn ta và đàn bà đang “ử hự” với nhau.
Thì lần này cũng lại như thế.
Gã hoàng đế của vương triều Hoằng Lịch sợ quá, không kịp mặc quần áo, cứ thế ngã lăn xuống đất.
“Thượng tiên! Không rõ lần này thượng tiên đến đây lại có việc gì?”
“Nộp Ngũ Độc Thú ra đây cho ta!”
Hàn quang phóng ra từ đôi mắt khát máu của Khuynh Thành sắc nhọn như mũi dao chĩa thẳng vào gã hoàng đế.
Mới chỉ có thế.
Đã khiến cho gã sợ run như cầy sấy.
“Thượng… thượng tiên… tôi… tôi chưa bao giờ nhìn thấy… Ngũ Độc Thú. Đó… chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Ngươi không có, thật chứ? Nếu dám nói dối ta, ta sẽ san phẳng hoàng cung của ngươi ngay!”
“Tiểu… tiểu nhân… không dám nói dối.”
Lại một lần nữa Khuynh Thành thấy chưng hửng.
Cô khinh khỉnh nhìn gã hoàng đế của vương triều Hoằng Lịch.
Rồi hừ một tiếng lạnh lùng. “Nếu lần sau lại để ta thấy ngươi tồng ngồng như thế này, ta sẽ cho mất giống đấy!”
Nói rồi, tàn ảnh nháng lên, Khuynh Thành vụt biến khỏi hoàng cung vương triều Hoằng Lịch.
Lúc này toàn thân gã hoàng đế mới nhão ra, gã bải hoải bất lực ngồi phệt xuống sàn, trên sàn lênh láng một bãi nước thải gã vãi ra.
Ở vương triều Tấn, vương triều Hoằng Lịch đều không có Ngũ Độc Thú.
Thế thì có lẽ vương triều Đại Cương cũng không thể có.
Xem chừng, chỉ còn cách đến núi Phiêu Diểu để thử xem có gặp vận may hay không.
Đại Bàng Cánh Vàng nhìn Khuynh Thành băn khoăn nghĩ ngợi, nó cũng bỗng trở nên ít nói hẳn đi.
Nó chỉ mải miết chở Khuynh Thành bay cho thật nhanh.
Khi vừa tiếp cận núi Phiêu Diểu, Đại Bàng Cánh Vàng bỗng kêu rít lên.
“Chim ơi, ngươi phấn khích gì thế?”
“Nhìn đi, cô mau nhìn đi!”
“Nhìn cái gì? Người đã phát hiện ra Ngũ Độc Thú hay sao?”
Đại Bàng Cánh Vàng phớt lờ không đáp, tiếp tục bay thẳng về phía đỉnh núi Phiêu Diểu.
Ai đó có thể không nhận ra, chứ nó thì phải nhận ra.
Đỉnh núi này có vấn đề.
Vừa đến gần đỉnh núi Phiêu Diểu, Khuynh Thành cũng có cảm giác nơi này có gì đó khác thường.
Cô nhìn kỹ ba bề bốn bên, ngự kiếm phi hành quanh đỉnh núi một vòng quan sát.
“Hình như nó bị người ta bố trí trận pháp!”
Đại Bàng Cánh Vàng đập cánh tỏ ý đồng tình.
Nó cũng từng nhìn thấy nhiều trận pháp.
Năm nào cũng có vô số người tu chân đến Hồng Hoang tu luyện.
Họ thường xuyên biến pháp để giết yêu thú, hòng kiếm được kim đan trong thân xác yêu thú, rồi luyện hóa nhập thể, tăng cường công lực cho mình.
“Đỉnh núi này hoàn toàn không có người ở mà lại bố trận ở đây, thì nhất định phải có vấn đề.”
Đại Bàng Cánh Vàng đập cánh vỗ lên đầu Khuynh Thành.
“Cô gái này khá, khá lắm, đã có tiến bộ đấy!”
Choáng!
Khuynh Thành kiếp trước dù sao cũng là một sát thủ kia mà!
Không chỉ có xương sắt da đồng và thủ đoạn cay độc.
Cô còn có trực giác nhạy bén nữa.
“Này chim thối ơi, ngươi có nhận ra đây là trận pháp gì không?”
“Điều này…”
Thấy Đại Bàng Cánh Vàng do dự.
Khuynh Thành bèn cười đắc ý. Bây giờ đã đến lúc cô phải thể hiện tài năng.
Khi sống ở thời hiện đại, Khuynh Thành cũng được coi là một pháp sư về trận pháp.
Trận pháp dù biến hóa vạn lần, cũng không thể tách rời một nguồn gốc.
Tất cả đều phồn sinh từ Một mà ra.
Cho nên, với Khuynh Thành, phá nó không phải là việc quá khó khăn.
“Đây là Thập bát huyễn trận!”
“Phải phá nó bằng cách nào?”
“Nhìn rồi sẽ biết!”
Khuynh Thành đi vòng ba vòng quanh đỉnh núi từ trái sang phải, rồi lại đi ba vòng từ phải sang trái.
Sau đó lại bảy vòng quanh đỉnh núi từ trái sang phải, rồi đi năm vòng từ phải sang trái.
Cảnh tượng trước mắt bỗng biến đổi.
Mây mù dày đặc bỗng tản ra một phần.
Đã phá được một đạo trận pháp.
Khóe miệng Khuynh Thành khẽ nở nụ cười đắc ý.
“Người bố trí trận pháp này, tay nghề quá non, đẫ để cho ta phá ngay được, thật đáng thất vọng!
Ta cứ tưởng ít nhất cũng phải mất vài canh giờ mới phá được đạo trận pháp thứ nhất.”
Đã phá được đạo trận pháp thứ nhất, thì đạo trận pháp thứ hai, thứ ba sẽ không vấn đề gì.
Nhưng khó nhất là đạo trận pháp thứ mười tám.
Nếu thao tác không khéo thì sẽ kinh động đến người bố trận.
Nếu thế thì sẽ nảy sinh rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Cho nên phải hết sức thận trọng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt không ngớt biến ảo hết lần này đến lần khác, Đại Bàng Cánh Vàng bất giác cảm thấy có phần ngưỡng mộ Diệp Khuynh Thành.
Có lẽ sau này nó cũng phải bỏ công sức ra nghiên cứu trận pháp mới được.
“Này, sao cô lại biết phá trận pháp thế?”
“Những thứ ta biết, nhiều vô kể! Ngươi chưa từng nhìn thấy Bát quái trận chứ gì? Đó mới là trận pháp kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu! Chỉ một trận pháp mà có thể vây khốn mấy chục vạn binh mã.”
“Thật à?”
“Lẽ nào lại không thật? Tam quốc diễn nghĩa cũng viết như thế mà!”
“Thế thì cô mau dạy tôi với, được không?”
Đại Bàng Cánh Vàng hào hứng nhìn Diệp Khuynh Thành.
“Nhưng… trận pháp ấy ta chưa bao giờ bố trí, ta chỉ biết về lý thuyết thôi, thực tiễn thì chưa trải qua, cho nên…”
Đại Bàng Cánh Vàng khinh khỉnh nhìn cô: “Thôi đi cho! Không biết thì nói luôn là không biết, lại cứ khoác lác!”
Khuynh Thành cũng không tranh luận với nó nữa. Thực ra đúng là cô chưa nắm được trận pháp này.
“Bây giờ đến đạo trận pháp cuối cùng.”
Khuynh Thành hai tay giơ Tử Thanh bảo kiếm lên chém một nhát.
Cảnh tượng trước mắt bỗng xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.
Một đạo hào quang bảy màu từ trên bầu trời phóng xuống.
“Cái… cái gì thế kia?”
Đại Bàng Cánh Vàng tỏ ra hưng phấn cực độ.
Nó vỗ cánh reo lên: “Đó là đường ngầm không gian! Đường ngầm không gian lên tiên giới! Khuynh Thành! Có đường ngầm không gian này rồi, thì cô sẽ đỡ phải chịu vô số gian nan khổ sở!”
Đường ngầm không gian lên tiên giới!!!
“Chim thối ơi chim thối, ngươi không nhìn nhầm đấy chứ?”
Đại Bàng Cánh Vàng nghển cổ rõ cao.
“Chí ít tôi cũng là một thần thú phi thăng, nếu không vì đợi cô, tôi đã phi thăng từ lâu rồi!”
Nói xong, Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh bay thẳng vào làn ánh sáng bảy màu.
“Tôi lên tiên giới trước, thăm dò đường giúp cô.”
Một làn kim quang sáng lòa nháng lên, rồi không nhìn thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Khuynh Thành nhìn làn ánh sáng bảy màu, lòng cô vô cùng xúc động.
Nếu.. nếu cha cô không bị trúng độc, thì hiện giờ cô có thể đi qua đường ngầm ánh sáng này để lên tiên giới rồi.
Lên đến tiên giới, Hồng Loan sẽ ra đón cô.
Chỉ cần đi qua một không gian nữa, cô sẽ có thể được gặp Lam Tố.
Nghĩ đến đây, Khuynh Thành thấy con tim mình dường như bị thắt lại.
“Chẳng biết hiện giờ anh ấy thế nào rồi? Lam Tố, anh hãy cho em ít thời gian, không lâu nữa đâu, chúng ta sẽ được gặp nhau. Em đã nói rồi, em muốn cùng anh lãng quên thiên hạ, cùng nhau tiếu ngạo giang hồ. Cho nên, Lam Tố, bất kể xảy ra chuyện gì thì anh hãy gắng trụ cho vững. Chờ em. Em sẽ cùng anh đối mặt với mọi khó khăn.”
Kiếp trước, cô chưa hề biết hương vị tình yêu là gì.
Kiếp này cô đã được cảm nhận.
Thì cô tuyệt đối không thể buông xuôi từ bỏ.
Kể cả tử thần cũng không thể ngăn cản được cô.
Tất cả những kẻ hà hiếp cô, hà hiếp những người mà cô quan tâm, đều sẽ phải trả giá.
Cô nhất định không để cho bất cứ kẻ nào phá hoại hạnh phúc của cô.
Tuyệt đối không!
Chẳng mấy chốc Đại Bàng Cánh Vàng đã theo làn ánh sáng bảy màu bay trở lại.
Nó vừa đỗ xuống đất.
Diệp Khuynh Thành chưa kịp hỏi một câu.
Đại Bàng Cánh Vàng đã hậm hực chửi đổng.
“Mẹ nó chứ! Không rõ kẻ nào đã khai thông đường ngầm không gian này, sao hắn không chọn một địa điểm tốt hơn? Khiến cho ông nó đây mệt quá, suýt nữa bị ngã xuống hố phân.”
…
Nó lầu bầu ngần ấy câu, khiến cho Khuynh Thành dở khóc dở cười!
Không ngờ, nó mà cũng có lúc gặp xui xẻo.
“Chim thối ơi, trên tiên giới thế nào?”
“Thế nào à? Đương nhiên là tuyệt vời!
Công lực của tôi rất cao, đúng chưa?
Nhưng, mẹ kiếp, lên trên đó tôi chỉ có thể cố gượng mà đứng cho vững, chứ phi hành thì không thể được!”
Khuynh Thành nhìn làn ánh sáng bảy màu. Lòng cô chứa chan bao khát vọng đối với tiên giới.
Nhưng khi nghe Đại Bàng Cánh Vàng nói thế, cô lại nửa tin nửa ngờ.
Đại Bàng Cánh Vàng lên đó còn phải gắng gượng mới đứng vững được, vậy cô sẽ ra sao?
Chỉ e, sẽ là hễ bước đi thì đều ngã chổng bốn vó.
Và nếu lên thần giới thì sẽ là thế nào nữa?
Cô bỗng cảm thấy có một áp lực chưa từng có đè nặng lên cô.
Áp lực ấy khiến cô có phần nghẹn thở.
Đối thủ của họ quá mạnh.
Ngay Lam Tố của cô cũng bí cách đối phó với chúng.
Tuy nhiên, Khuynh Thành đâu phải con người dễ dàng buông xuôi chấp nhận thua cuộc?
Cô nắm chặt hai nắm tay, móng tay bập sâu vào da thịt.
“Lam Tố, anh cứ yên tâm, vì anh, em sẽ càng gắng sức tu luyện nhiều hơn nữa.”
Ánh mắt cô sáng rực nhìn vào làn ánh sáng bảy màu, cứ như cô đã nhìn thấy Lam Tố.
Cô quay người lại, nói: “Bây giờ ta sẽ khôi phục trận pháp như cũ, không để cho ai nhận ra dấu vết gì, tránh gây ra những rắc rối không đáng có.”
Trận pháp đã được khôi phục nguyên trạng.
Cả hai tiến vào núi Phiêu Diểu.
Núi Phiêu Diểu, linh khí thực dồi dào.
Được rất nhiều người tu chân lựa chọn làm nơi tu luyện.
Khuynh Thành chợt nhớ ra, hình như cung U Minh cũng nằm trên núi Phiêu Diểu.
Cũng chẳng rõ hiện nay lão cứng đầu Phùng Đức thế nào rồi?
Tuy nhiên, chỉ cần lão không tìm đến gây rắc rối thì Khuynh Thành cũng có thể châm chước cho qua.
Nếu không, với tính của cô.
Cô sẽ trả thù cái vố năm xưa lão ương ngạnh Phùng Đức từng chạy đến hà hiếp cô.
“Cô đang nghĩ gì thế?”
“Ta đang hình dung xem Ngũ Độc Thú bộ dạng ra sao.”
Để tránh gây chú ý cho thiên hạ.
Cả người lẫn chim, đều giấu kín khí lưu của mình.
Đại Bàng Cánh Vàng cũng thu gọn hình hài khổng lồ của nó nhỏ đi N lần.
Trông nó chỉ như một con chim xinh xắn bình thường.
Tuy đã giấu kín làn khí lưu của mình.
Nhưng linh thức của Khuynh Thành vẫn phủ kín cả quá núi Phiêu Diểu.
Có cao thủ! Cao thủ võ công mạnh hơn cả cô!
Khuynh Thành lập tức thu lại linh thức.
Nếu cô thao tác không nhanh thì có lẽ đã bị đối phương phát hiện ra.
“Thế nào rồi?”
“Núi Phiêu Diểu này thực không đơn giản.”
“Sợ gì chứ? Đứa nào lò dò ra giết luốn đứa ấy, giết tất!”
Đại Bàng Cánh Vàng bẩm sinh đã hiếu chiến.
Ba ngày rồi mà chưa được đánh nhau, thì người nó ngứa ngáy không sao chịu nổi.
“Điều đó thì ta không lo.”
“Thế thì cô lo cái gì?”
“Có đông cao thủ như thế, chúng ta vào tìm Ngũ Độc Thú thì không dễ đâu. Núi Phiêu Diểu lại quá rộng lớn…”
“Quả là vấn đề nan giải. Vậy ta phải làm gì?”
“Đã có cách rồi!”
Nết mặt Khuynh Thành tươi hẳn lên.
Cô vốn không định đi tìm lão cứng đầu Phùng Đức.
Nhưng bây giờ có lẽ phải đi tìm lão thật!
Đã vào đến núi Phiêu Diểu rồi, thời gian thì không có nhiều.
Chi bằng, cô sẽ bảo Phùng Đức sai người đi tìm Ngũ Độc Thú giúp cô.
Cả hai thân ảnh nháng lên.
Loáng một cái đã có mặt ở trong đại điện của cung U Minh.
Phùng Đức đang ngồi trong đại điện, nói gì đó với các đệ tử của lão.
Lão bỗng thấy hoa mắt.
Một người và một con chim đã đứng ngay trước mặt.
“Gần đây vẫn khỏe chứ?”
Diệp Khuynh Thành khẽ nhích cặp lông mày, nửa cười nửa không, nhìn Phùng Đức.
Sắc mặt Phùng Đức bỗng tái nhợt.
Nói năng cũng lắp ba lắp bắp.
“Thượng… thượng tiên…”
“Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta! Khá lắm, khá lắm!”
Khuynh Thành nói bằng một giọng đều đều, không nhận ra là vui vẻ hay giận dữ.
Nhưng sát khí khát máu của cô thì lan tỏa khắp đại điện.
Chết dở rồi! Phùng Đức thầm nghĩ.
Nhưng lão lại không thể làm gì nổi Khuynh Thành.
Trông Khuynh Thành lúc này như là một người khác hẳn, nhưng cái “mùi vị” của cô thì không hề thay đổi.
Đó là thứ “mùi vị” được tôi luyện từ Tu La trường, từ hàng núi người chết mà có được.
Đôi mắt phóng hàn quang lạnh buốt.
Sát khí đầy khát máu.
Và quan trọng nhất là Tử Thanh bảo kiếm trong tay cô.
Lão thầm cầu xin vị thần khổng lồ này đừng ra tay tàn sát, chỉ thế thôi là được.
“Tiểu nhân… tiểu nhân đâu dám quên thượng tiên!”
“Phùng Đức, ngươi đừng căng thẳng như thế! Hôm nay chẳng qua chỉ đi qua vùng này, vừa khéo đây là địa bàn của ngươi nên ta nhân tiện rẽ vào xem sao.”
Phùng Đức đâu phải gã khờ.
Nhân tiện rẽ vào thăm?
Một nữ thần đẳng cấp mà lại tiện đường rẽ vào thăm lão?
“Thượng tiên có điều gì dặn dò xin cứ nói, mọi người ở cung U Minh này xin chịu sự sai bảo của thượng tiên.”
Được!
Khá lắm! Con bò này cũng khôn ngoan ra trò!
Khuynh Thành mân mê Tử Thanh bảo kiếm trong tay.
Cô rất đắc ý, nói: “Thế thì… thế thì ta đâu nỡ…”
“Được làm việc cho thượng tiên, ấy là phúc của tiểu nhân chúng tôi ạ!”
“Là chưởng môn có khác, không hổ danh là chưởng môn! Được, Phùng chưởng môn đã nói thế thì ta cũng không từ chối nữa.
Các ngươi đã từng nghe nói về Ngũ Độc Thú chưa?”
Ngũ Độc Thú?
Phùng Đức cau mày nghĩ ngợi.
“Còn ta, ta đã nghe nói đến Ngũ Độc Thú, nhưng đó chỉ là truyền thuyết.”
Phùng Đức thấp thỏm lo lắng nhìn Khuynh Thành.
Cô gái này định bảo bọn họ đi tìm con vật Ngũ Độc Thú hão huyền ấy sao?
Nếu thế thì khác nào cố ý hành hạ nhau?!
Lão đã cư ngụ ở núi Phiêu Diểu này rất lâu, cũng chưa từng nhìn thấy Ngũ Độc Thú nào hết.
Bụng nghĩ thế nhưng đôi môi lão không hề dám động đậy.
Dù sao thực lực vẫn kém người ta.
Đánh thì không đánh nổi.
Mà người ta lại đến tận sào huyệt của mình, mình không thể trốn đi đâu.
Xem ra, đành phải cố mà hầu hạ chứ không thể khác.
“Trăm nghe không bằng một thấy, cứ đi tìm đi thì sẽ biết ngay.
Nếu các bị phát hiện ra con yêu thú nào dị thường thì phải lập tức phát ám hiệu về cung U Minh.”
Diệp Khuynh Thành lim dim mắt, mỉm cười, quay sang nhìn Phùng Đức, nói: “Việc này, ta muốn phiền Phùng chưởng môn.”
Tuy đã sắp đặt xong tất cả mọi việc.
Nhưng Khuynh Thành vẫn không dám nghỉ ngơi. Vì mọi việc đều liên quan đến tính mệnh của cha cô.
Dặn dò xong xuôi, cô cũng đi vào rừng núi.
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh phành phạch, ghé sát tai Khuynh Thành không ngớt léo nhéo.
“Cô gái à, không ngờ cô cũng có lúc thâm ra trò!”
Thâm?
Cô làm thế mà gọi là thâm ư?
“Vừa nãy hình như người tu chân kia rất sợ cô, trước đây cô đã từng xử lý hắn chứ gì?”
“Ngươi…”
Khuynh Thành vừa định mắng con Đại Bàng Cánh Vàng rách việc.
Thì nó bỗng đặt chân lên đầu cô xới tung một chập.
Điên thật!
Con chim khốn kiếp ngày càng chẳng ra thể thống gì nữa.
Dám giẫm chân lên đầu cô!
“Ngươi muốn chết à?”
Nó tiếp tục giẫm.
Đại Bàng Cánh Vàng rất khoái trá vỗ cánh, nói: “Không muốn!”
“Không muốn, mà ngươi vẫn cứ giẫm?”
Vẫn giẫm như trước, càng giẫm càng hăng.
“Tôi ngửi thấy mùi của gã bị động rồi!”
Bị động?
Bị động, cái từ này do Khuynh Thành dạy nó; cô nói nó là gã chủ động. Khương Kỳ Lạc là gã bị động.
Nào ngờ thằng cha này lại nhớ được!
Đồ quỷ sứ này đúng là đồ quái thai, cực kỳ biến thái!
“Hình như gã ấy đang ở cách chúng ta không xa lắm đâu!”
Khuynh Thành không ngờ con Đại Bàng kỳ quặc cũng có cái bản lĩnh này!
“Này, con chim phao câu thối nhà ngươi có nhầm không đấy? Gã đó chạy đến đây để làm gì?”
Đại Bàng Cánh Vàng ưỡn ngực ngẩng đầu.
“Tôi là thần thú, cô đang nghi ngờ năng lực của tôi ư?”
…
“Ta phiền ngươi đừng đạp cái bộ móng què quặt của ngươi nữa được không?”
“Không! Xin lỗi nhé, mỗi khi hưng phấn thì tôi nhất định phải cựa quậy nếu không toàn thân tôi sẽ rất khó chịu.”
Thế này… là cái thói quen dở hơi gì vậy?
Khuynh Thành đưa tay lên đầu tóm nó lôi xuống, bóp nghiến nó một phát.
Rồi cô rít lên như hung thần ác sát: “Ta bóp ngươi chết luôn, ngươi có tin không?”
Con Đại Bàng Cánh Vàng vươn đầu ra, mỉm cười ma mãnh nhìn Khuynh Thành, thái độ ngông nghênh chẳng coi là gì.
“Nếu cô không sợ mình bị tàn phế thì cô cứ ra tay đi!”
Đe dọa thật trắng trợn!
To gan cứng đầu!
“Con chim thối tha chớ có huyênh hoang, có ngày ta sẽ hành hạ nhà ngươi cho mà xem!”
Đôi mắt đen láy sáng quắc của nó nhìn Khuynh Thành, vẻ coi thường.
“Đồ khốn nhà ngươi nhìn kiểu gì thế?”
“Hừ! Định hành hạ tôi ư? Chỉ e cô không có cơ hội đâu!”
“Ngươi cứ chờ rồi xem!”
“Tôi sợ cóc gì! Có giỏi thì đánh nhau ngay bây giờ đi?”
Có mà là đầu đất thì mới mắc lừa con chim khốn kiếp này!
Nó định dùng kế khích tướng. Đừng hòng!
Bây giờ đánh nhau với nó thì cô chỉ có thể bị nó hành hạ.
“Gã bị động đâu?”
“Sang bên này rồi!”
Con chim nhỏ màu vàng kim cấp tốc vỗ cánh bay vụt đi.
Tuy lúc này nó chỉ là một con chim bé nhỏ bình thường.
Nhưng tốc độ của nó vẫn không thua kém gì lúc trước.
Không những thế mà còn nhanh hơn.
Khuynh Thành cau mày thẩm nghĩ, gay rồi!
“Con chim quái dị ơi! Chắc hẳn Lão tổ tông nhà họ Khương cũng đang tu luyện ở núi Phiêu Diểu này, nên gã chạy đến đây để cầu cứu viện binh.”
“Cô gái thật thông minh!”
…
Diệp Khuynh Thành lại phải cứng họng, đứng nhìn nó.
“Chỉ e chúng ta đã đến chậm một bước. Thằng cha ấy đã tìm được trợ thủ rồi.”
Sắc mặt Đại Bàng Cánh Vàng vẫn tỉnh bơ như không.
“Chẳng qua chỉ là thêm vài con vật hiến tế mà thôi!”
Nó nói cứ nhẹ như không. Người tu chân mà người phàm trần sợ hãi, lại được người ta gọi là thượng tiên, nó cũng chẳng coi là gì.
Nên biết, Khương Kỳ Lạc còn lợi hại như thế, Lão tổ tông nhà họ Khương ít ra cũng là đẳng cấp Kiếm vương cao cấp đại viên mãn.
Rất có thể họ sắp phi thăng đến nơi.
Nghĩ đến đây Khuynh Thành bỗng cảm thấy gai lạnh sống lưng.
Phi thăng.
Thuốc độc của tiên giới.
Hình như nếu liên hệ hai chuyện này với nhau, thì mọi việc sẽ sáng tỏ.
Thuốc độc là của nhà họ Khương.
Thuốc độc đến từ tiên giới.
Sự việc đã quá rõ ràng. Đường ngầm không gian đó là do nhà Khương khai thông.
Mục đích là để tiện trợ giúp cho nhà họ Khương.
Nếu vậy tức là, Khuynh Thành phải đối mặt với những người tu chân có trình độ Kiếm vương cao cấp đại viên mãn và cả thượng tiên trên tiên giới nữa.
Phải là những thượng tiên rất lợi hại thì mới có thể khai thông con đường ngầm không gian này.
Khuynh Thành bỗng nắm chặt tay.
Thân thể cô bỗng lan tỏa làn sát khí vẫn khiến người ta kinh hãi.
Mắt cô đầy thù hận khát máu.
“Dù họ lợi hại đến mấy, ta cũng không thể để họ làm hại người nhà của ta!”
Diệp Khuynh Thành thề với lòng mình như thế.
Đại Bàng Cánh Vàng nhìn Khuynh Thành tràn ngập sát khí, nó bay đến đậu trên vai cô, ngoan ngoãn ngồi xuống, bất động.
“Khuynh Thành cứ yên tâm, tôi và cô sẽ sát cánh chiến đấu bên nhau.”
Khuynh Thành rất cảm kích ngoảnh sang nhìn nó.
Con chim này tuy hơi quái thai một chút, nhưng vào lúc hệ trọng, nó cũng luôn đem đến cho chút tình đầm ấm.
“Mùi gã bị động ấy đã bốc lên phía trên rồi.”
Người và chim lại đi một chập.
Sau đó họ dừng lại trước một vách đá khổng lồ nghỉ chân.
Chỗ này hết sức kín đáo.
Nếu không nhờ có Đại Bàng Cánh Vàng chỉ dẫn, muốn đi lên đây chắc sẽ khá vất vả.
Vách đá dựng đứng ngất cao.
Lởm chởm vô số quái thạch.
Những mảng dây leo bò chẳng chịt khắp bể mặt vách đá rộng lớn.
Người bình thường mà nhìn thấy cảnh tượng này sẽ phải chấm dứt ngay cái ý định tiếp tục leo lên khám phá thêm nữa.
Tuy nhiên, tất cả đều không thể qua được cặp mắt tinh tường của Khuynh Thành.
Nơi này địa thế hiểm trở thật.
Nhưng thực chất nó hoàn toàn không phải như cảnh tượng phơi bày trước mắt.
Quan sát trận pháp trước mặt, Khuynh Thành càng thêm khẳng định đường ngầm không gian đi lên tiên giới là do thượng tiên nhà họ Khương khai thông.
Thủ pháp bố trí trận pháp này y hệt như cách thức trước đó.
“Chim ơi! Xem ra, chúng ta sắp có một cuộc tàn sát rồi đây.”
Con Đại Bàng Cánh Vàng kêu lên một tiếng vang trời, nội lực cực kỳ sung mãn, khiến cả quả núi Phiêu Diểu rung lên chao đảo.
…
“Kìa, ngươi đừng giở rói “đánh bủm” đấy nhé! Ngươi còn lo kẻ địch không biết chúng ta đang ở đây hay sao?”
Miệng Khuynh Thành nói vậy thôi, thực ra thâm tâm cô rất thán phục con Đại Bàng Cánh Vàng này.
Chỉ một tiếng kêu của nó mà làm rung chuyển núi rừng cứ như là động đất.
Nội lực của nó thật ghê gớm!
Vẻ mặt nó đầy cao ngạo.
“Muỗn đánh bủm, cũng cần có bản lĩnh đấy! Thần thú này không coi mấy người tu chân ấy là gì hết!”
“Thôi được! Bây giờ chúng ta phá trận, xông vào đi!”
Khuynh Thành gõ bên này, đập bên kia, chẳng mấy chốc.
Cảnh tượng trước mắt đã bắt đầu xảy ra những biến hóa kinh thiên động địa.
“Quả nhiên ở đây ngầm chứa huyền cơ!”
Đại Bàng Cánh Vàng linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.
“Nội lực của ngươi rất tốt, đúng chưa? Ngươi có thể mở cánh cửa đá này được không?”
“Chuyện vặt! Cứ xem đây!”
Đại Bàng Cánh Vàng cựa mình vài lần, nó đã khôi phục trở lại thân hình ban đầu.
Từ trên không trung nó bay thẳng vào cửa đá.
Chỉ thấy “uỳnh” một tiếng vang trời.
Cánh cửa đá dày nặng vẫn nguyên vẹn đứng đó không hề sứt mẻ.
“Chim ơi, ngươi không sao chứ?”
Cũng chẳng rõ đầu thằng cha này cứng đến đâu mà dám húc vào, như thế khác nào tự sát?
Dù muốn tự sát thì cũng không đến nỗi phải ngược đãi mình như vậy mới phải!
Khuynh Thành nhìn nó, vẻ hết sức thông cảm.
“Tôi là thần thú, chuyện này có là gì! Nhìn cho rõ đây!”
Rồi nó vỗ cánh, hô: “Một, hai, ba…”
Trong chớp mắt cánh cửa đá đồ sộ đã nát vụn như cám.
Chà chà… thế này thì quả là lợi hại!
Nếu để Khuynh Thành ra tay, thì nhiều nhất là cô sẽ đập vỡ cánh cửa đá từng tý một.
Nhưng Đại Bàng Cánh Vàng thì chỉ cần một khoảnh khắc để biến nó thành bột đá!
“Nào! Ta xông vào!”
Bước vào sơn động. Cảnh tượng trước mắt khiến Đại Bàng Cánh Vàng há mỏ hồi lâu, mãi không ngậm lại.
Thối nát hủ bại!
Người nhà họ Khương khốn nạn hết mức!
Dùng tiền bạc của dân chúng để tu sửa sơn động này thành một cung điện cực kỳ lộng lẫy.
Khốn nạn thật!
Khuynh Thành quan sát một lượt.
Cô bỗng nắm chặt nắm tay.
“Thế là bọn chúng đã chuồn mất rồi.”
“Chuồn à? Được! Ông đây sẽ phá tan hang ổ của các ngươi, xem xem hắn trốn ở đâu?”
Nói rồi Đại Bàng Cánh Vàng quậy phá một chập, tung hê tất cả mọi thứ trong đại điện.
Chỉ lát sau.
Đại điện vàng ngọc son ngọc bích đã tả tơi biến dạng.
Nhìn kiệt tác của mình, Đại Bàng Cánh Vàng rất hài lòng.
Có điều… hình như vẫn còn một cái gì đó…
À! Ở cái ngai vàng đặt trên đại điện, hình như còn thiếu một thứ gì đó.
Nó vỗ cánh bay đến.
Rồi nén hơi.
Bùm bùm bùm một chuỗi tiếng nổ.
Mùi hôi thối tỏa ra khắp đại điện.
“Ôi con chim phao câu thối kia, đang yên lành sao ngươi lại bủm gì thế?”
Đại Bàng Cánh Vàng mặt tỉnh khô, thản nhiên nhìn Khuynh Thành.
“Tôi không hề bủm!
Cô muốn nhìn trộm thì có! Cô cố ý nhìn trộm tôi đúng không? Kẻ nào hay nhìn trộm sẽ bị lòi mắt đấy!”
…
Diệp Khuynh Thành dù thấp hèn đến mấy, ham muốn đến mấy cũng không thèm nhìn trộm một con chim.
Cô có biến thái đâu cơ chứ!
Đại Bàng Cánh Vàng lại vỗ cánh, khoái trá ngắm nhìn kiệt tác của mình.
“Ha ha… Món quà này rất hay đấy chứ!”
Nhìn bãi phân chim to đùng.
Khuynh Thành bịt mũi, nói: “Cũng chỉ có ngươi mới làm cái chuyện thất đức như thế này!”
Nhưng con Đại Bàng thì vẫn hớn hở ra mặt.
“Ta đi thôi!”
Khuynh Thành không muốn tiếp tục nán lại nơi này một khắc nào nữa.
Thối không sao chịu nổi.
Đã ra khỏi sơn động. Tâm trạng Khuynh Thành hết sức băn khoăn.
Bọn Khương Kỳ Lạc không có ở trong sơn động, vậy chúng có thể đi đâu?
Người của điện U Minh đi tìm giúp, nếu tìm khắp cùng núi Phiêu Diểu này ít ra cũng phải mất ba tháng.
Khuynh Thành không thể yên tâm về Diệp Chấn Thiên và các người nhà.
Nếu nhà họ Khương có thượng tiên trợ giúp, thì chuyện tiến vào Thực Nhân Cốc sẽ dễ như trở bàn tay.
Cô nhìn sang Đại Bàng Cánh Vàng.
“Chim thối ơi, ngươi ở đây giúp ta canh chừng người của nhà họ Khương. Ta phải về Thực Nhân Cốc một chuyến. Ta không sao có thể yên tâm được.”
Đại Bàng Cánh Vàng giơ cánh đập mạnh lên đầu Khuynh Thành.
“Dốt thế? Nếu cần đi thi để tôi đi. Cô chưa nghe nói là: phải có cơ duyên thì mới gặp được Ngũ Độc Thú. Huống chi, tốc độ của cô có nhanh bằng tôi không? Công lực của cô có mạnh bằng tôi không? Có mặt tôi thì ai dám đụng đến một sợi tóc của họ?”
Bàn bạc đã xong.
Diệp Khuynh Thành ở lại tiếp tục tìm Ngũ Độc Thú.
Đại Bàng Cánh Vàng quay trở lại Thực Nhân Cốc.