Nguyên tác: Redeeming Vows
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Chương 15
G
rainna bay vút lên bên trên đám người, bụng mụ sôi lên trước cảnh chè chén no say bên dưới.
Niềm vui hiện diện với những tiếng cười và giọng nói xôn xao. Bọn trẻ chạy nhảy nô đùa và thậm chí còn có tiếng sáo réo rắt nữa.
Mụ cảm thấy tức tối.
Mụ bay lên một ngọn đồi tít xa và trở lại hình người khi đáp xuống mặt đất. Sương mù cuồn cuộn, chầm chậm tiến từ ngoài biển vào.
Đã đến lúc gây nên cảnh hỗn loạn rồi. “Đến lúc chứng kiến cảnh bọn chúng xâu xé nhau”, mụ trầm ngâm.
Grainna chúc cằm xuống và nhắm mắt, nhấc tay ra hai bên người, lòng bàn tay hất ngược lên trên. “Hãy đến theo cách này”, mụ gọi sương mù. “Hãy lấp đầy tâm trí bọn người kia bằng nghi ngờ và sợ hãi. Hãy biến ước muốn đầu tiên của mọi gia đình thành hiện thực. Khi những ước muốn được thực hiện, hãy cho chúng biết rằng ai là kẻ đã kìm hãm những mong ước đó. Để bạn bè trở mặt với nhau, những cặp đôi bất hòa rồi tan vỡ, để các thành viên trong gia đình xung đột với nhau. Hãy để tất cả đều bị tổn thương.”
Mặt đất rung chuyển và bầu trời tối sầm lại. Những cơn gió từ phía tây ào tới, thổi bạt tóc mụ ra sau. Sức mạnh chạy khắp cơ thể mụ và lan đến những đầu ngón tay cho đến khi những ánh chớp phụt ra từ đấy.
Những bóng ma sương mù trắng toát lao về phía pháo đài và đám người. Một vài người chạy ra biển xem trong khi số còn lại lủi nhanh vào những căn lều vô dụng.
“Hẳn sẽ vui đây.”
Hai tay chống hông, người Grainna run run vì hả hê khi trông thấy cảnh tượng trước mắt.
* * *
Lúc này Fin chẳng muốn đi đâu hay làm gì ngoài việc ôm chặt cô vào lòng. Ngay cả khi không khí xung quanh đang cuộn lên, báo hiệu một cơn bão đang tới thì anh cũng không muốn phá vỡ sự bình yên của hai người.
Lizzy rên khẽ rồi dụi sát vào người anh hơn. Có tiếng sấm rền vang.
Fin rên lên.
“Không”, Liz thốt lên khi anh toan ngồi dậy. Anh kéo váy đắp lên người cô rồi vơ lấy chiếc váy của mình đang để bên cạnh. Anh đưa tay với lấy thanh kiếm.
“Em chưa muốn về đâu”, cô nói. Anh bật cười. “Anh cũng vậy, nhưng mọi người sẽ lo đấy.” Có ánh chớp loé lên trên bầu trời. Hai cánh tay Fin bỗng nổi đầy gai ốc. Có gì đó không bình thường.
Lizzy chạm vào tay anh. “Thanh kiếm này lớn quá nhỉ.” Nhưng anh không nghĩ cô nói về thanh kiếm của anh. “Chúa ơi, ước gì giờ này chúng ta đang ở trên chiếc giường trong căn hộ của em. Như vậy mình có thể làm tình suốt đêm mà không lo gì đến thời tiết xấu hết.”
Mặt đất bên dưới họ rung chuyển. Lizzy mở bừng mắt và dứt khỏi tình trạng mơ màng. “Anh làm hả?”
Chớp và sấm thi nhau làm loạn bên trên đầu họ. “Không.”
Mặt đất lại rung chuyển và mọi thứ trở nên chao đảo.
* * *
“Đã đến lúc đi tìm họ rồi, Duncan”, Ian biết rõ điều gì khiến Finlay và Elizabeth mãi đến giờ này vẫn chưa thấy về nên lên tiếng bảo con trai.
Ông đã bảo Simon gọi mẹ bằng ý nghĩ lúc nãy. Chỉ nghe thấy tiếng cậu bé kêu ré lên rồi nhắm nghiền hai mắt.
Nó lắc đầu và có vẻ như phát ốm. “Vẫn ở trong rừng ấy”, nó nói.
“Họ ổn chứ?”, Lora hỏi.
“Vâng, họ ổn. Nhưng cháu nghĩ cháu cần liệu pháp tâm lý.”
Todd cười phá lên.
Tara khúc khích. “Dì nghĩ tốt hơn hết là trong thời gian tới đây cháu nên dừng việc cố đọc suy nghĩ của mẹ đi.”
Simon nhìn tất cả những người lớn trong phòng rồi đi tìm một chỗ trốn vì xấu hổ.
Ian sẽ không bắt cậu phải làm chuyện đó nữa. Ông cười thầm một mình vì biết Fin và Elizabeth đã tìm được tiếng nói chung. Có lẽ giờ đây hai đứa sẽ không còn cãi vã nữa.
Có tiếng ai đó la toáng lên bên ngoài lều. Ian ngẩng phắt đầu lên rồi chụp vội lấy thanh kiếm.
Duncan nhào ra ngoài cùng cha mình, Todd theo sau. Một phụ nữ nằm sõng soài, bất động bên cạnh một cô gái trẻ. Nước mắt lã chã rơi xuống hai má cô gái. Cô bé rít lên và chỉ một ngón tay buộc tội về phía người đàn ông đứng trước mình. “Ông ta đã làm chuyện này. Ông ta muốn mẹ tôi chết. Sao cha lại có thể làm thế. Tại sao?”, cô khóc nức nở.
Cách xa thi thể người đàn bà là hai chiến binh đang đánh nhau rất hăng, một người ở trần, người kia máu tuôn xối xả từ vết chém trên cánh tay. Cả hai đều không màng đến việc mình có thể bị giết. Một phụ nữ quấn tấm khăn trải giường quanh thân người lõa lồ của mình, cô ta hét bảo họ dừng lại. “Không phải như anh thấy đâu”, cô ta khóc tức tưởi.
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?”, Todd hỏi. Khói bốc lên từ pháo đài, bên trên đám sương mù ngày một dày lên trước mắt họ.
“Grainna”, Ian nói khẽ. “Ôi, Chúa ơi.”
Ian quay mặt về phía lều trông thấy vợ mình đang run rẩy.
“Gì thế, mình?”
Một giọt nước mắt lăn tròn xuống má bà. “Mình không cảm thấy gì sao?”
Ông sắp sửa lắc đầu thì sực nhớ. “Fin.” “Mẹ.”
“Ôi Chúa ơi.” Tara lao vào vòng tay Duncan. “Hai người họ không có ở đây.”
* * *
Mọi thứ xung quanh quay mòng mòng rồi đột ngột dừng phắt lại khiến đầu Liz như muốn vỡ ra làm đôi. Ngược lại, mông cô đáp xuống thứ gì đó mềm mại hệt như một cái gối.
Fin ôm cô sát vào mình hơn, vỗ về. “Không sao rồi”, cô lên tiếng trước khi mở mắt.
Cô đưa mắt nhìn quanh phòng, phòng của cô, nơi những tấm ảnh hồi bé của Simon được treo trên tường, một cái đồng hồ tích tắc tích tắc và một chiếc TV cũ kỹ bên trên chiếc tủ ngăn kéo đầy bụi. Liz há miệng hét váng lên.
Fin úp một bàn tay lên miệng cô.
Cơn hoảng loạn chạy dọc theo xương sống cô lạnh toát. Cửa phòng cô bật mở và một phụ nữ lạ mặt với vẻ mặt sửng sốt nhìn họ chòng chọc. “Ôi Chúa ơi. Đúng rồi. Chết t…”
Fin kịp hoàn hồn trước, kéo tấm trải giường che thân người trần trụi của hai người.
Người phụ nữ kia gần như hét lên. “Các người là thật, đúng không?”
Liz gật đầu.
“Mình đang ở đâu đây?”, Fin hỏi. “Căn hộ của Elizabeth McAllister.”
“Căn hộ của tôi.” Người phụ nữ lạ mặt và cô cùng thốt lên một lượt.
“Là cô phải không?”
Liz thở ra và cố khiến tim mình đập chậm lại. “Làm thế nào ta tới được đây?” Và giờ thì làm thế quái nào họ có thể về lại.
Fin lắc đầu. “Grainna.”
Đương nhiên, đúng là thế rồi. “Nhưng bằng cách nào?” “Em đã ước được nằm trên chiếc giường này, nhớ không?” Nghe anh nói cô mới nhận ra rằng lời ước của mình đã thành hiện thực.
“Simon! Ôi Chúa ơi, Fin ta phải về lại thôi.” Cô bắt đầu run lên.
Chuyện này không thể được. Cô muốn về nhà thật, nhưng không phải là không có con trai đi cùng thế này.
Không phải mất cả gia đình thế này. “Shhh.” Fin ôm lấy cô vỗ về.
Người phụ nữ tiến vào trong. Fin cầm lấy thanh kiếm vung về phía cô ta.
Chị ta xua tay rối rít. “Bỏ kiếm xuống nào, chàng cao bồi. Tôi không phải kẻ thù.”
Liz gạt tay Fin ra và giúp anh hạ kiếm xuống. “Chị là ai?”
Người phụ nữ lắc mái tóc đỏ bù xù của mình rồi bật cười. “Tôi xin lỗi, tôi là Selma. Selma Mayfair.”
Làm thế nào cô biết cái tên đó? Liz biết cô chưa từng nói chuyện với người phụ nữ này. Rồi cô sực nhớ. “Cuốn sách.”
Giác quan thứ bảy, cuốn Kinh Thánh của cô về những người Druid đang vùi trong tường phòng cô ở thế kỷ XVI.
Selma mỉm cười rồi đưa mắt nhìn sang thân hình trần trụi của Fin, hai má chị ta nóng bừng lên. “Tôi nghĩ có lẽ hai người nên mặc quần áo vào.”
Cửa đóng lại đằng sau chị ta, để Fin và Liz được riêng tư. “Ta sẽ làm gì đây?”
Fin hôn lên đỉnh đầu cô. “Anh không biết nữa.”
“Em không muốn như thế này đâu. Ý em là, em muốn có giường, có sự riêng tư. Nhưng không phải theo cách này.”
“Anh biết.”
Tim cô bắt đầu vụn vỡ. Cô cố nói chuyện với Simon bằng ý nghĩ, dù thừa biết là nó không thể nào đáp lại được. Nước mắt chực trào nhưng cô cố ngăn lại. “Mụ phù thủy đó. Em thề là nếu tìm ra, em sẽ tự tay bẻ cổ mụ ta.” Liz vùng ra khỏi giường, chộp lấy váy rồi chật vật mặc vào người.
Chắc chắn phải có cách gì đấy. Một câu thần chú nào đó để đưa họ trở lại thế kỷ XVI. Chẳng phải Tara đã từng buộc Grainna quay trở về thế kỷ XXI mà không cần đến những hòn đá sao? Nếu em cô có thể làm được điều đó, thì Liz cũng làm được. Cô chỉ cần tập trung thôi.
Fin vẫn ngồi trên giường và nhìn cô không chớp mắt. “Anh còn đợi gì nữa? Mặc quần áo vào nhanh lên. Chúng ta không thể ở đây được.”