Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Chương 16
Ông Châu nhìn con với lòng yêu thương sâu sắc của một ng cha,ông bảo:
- Nếu con yêu Trí, con đáp ứng yêu cầu của Xuân Hằng gửi về. Còn không thì thôi, đừng gò ép hôn nhân không tình yêu con ạ.
Thảo hướng về ba mình với lòng ngưỡng mộ, nàng không ngờ ông tế nhị và sâu sắc đến thế.
- Dạ, con biết chị Hằng nhận đựơc thư anh Trí, nên chị ý muốn con tiếp tục vai trò của chị ấy để hai đứa nhỏ có tương lai, nhưng con...
- Con không yêu Trí phải không Thảo?
Thảo mỉm cười đáp:
- Dạ, xin lỗi ba.. Con xin ba tha thứ cho con...Con chỉ yêu Tú thôi ba ạ...Yêu ngay lần đầu...
ông Châu hít hơi thuốc. Thật lâu, ông ngọt ngào đáp:
- Ba biết từ lúc ấy...Nhưng tình yêu này sẽ đem đến cho ba nhiều phiền muộn và thiệt thòi. Con liệu mình có đủ nghị lực để ôm lấy hậu quả đó không Thảo?
Thảo nghẹn ngào đáp:
- Tú không hơn Thế Vinh từ ngôn ngữ đến ngoại hình..thế mà con lại yêu ba à! Con biết mình phải khổ mối tình cay đắng này...nhưng biết làm sao, khi con trót yêu Tú mất rồi?
- Tú đối với con ra sao?
- Anh tÚ YÊU con lắm. Anh ấy cũng khổ không khác gì con.
- Hay con nhận lời cầu hôn của Thế Vinh đi. Nó yêu con lắm, mẹ nó sẽ bằng lòng mà!
Thảo lắc đầu buồn bã:
- Không đựơc đâu ba. Con không thể yêu ai ngoài anh Tú. Anh ấy cưới Bạch Vân thì con ở vậy. BAO giờ con quên Tú và yêu ai con sẽ chấp nhận ng đó.
Ông Châu nhìn con thở dài, ông không ngờ con bé hay đùa giỡn lém lỉnh, giờ lại sầu não, buồn bã, suốt ngày không rời căn phòng nhỏ này. Thảo không nhận công tác, ngày tháng lặng lẽ trong thế giới nhỏ hẹp này. Ông an ủi:
- Con ráng ăn uống có sức khoẻ, hay đi làm, công việc giúp con vui vẻ quên nhiều phiền muộn. Ở quanh quẫn trong khuôn ốc này, nỗi buồn làm sao phôi pha đựơc, con ôm đau khổ ấy có ích gì. Hãy can đảm lên đi! BA Không hề trách con đâu...Trái lại, ba rất thương 2 đứa.
Thảo chố mắt ngạc nhiên:
- BA không gạt chứ? BA HIỂU con như thế nào? Ba giúp con, đừng cho Tú tìm cách gặp con. Lần lần tình cảm sẽ phai đi...con sẽ cố gắng.
Ông Châu gật đầu:
- Tú dễ thương đàng hoàng, nếu nó không có Bạch Vân, ba đã gã con cho nó lâu rồi. Con sợ gặp Tú tình cảm không đè nén đựơc sẽ gây khó khăn cho mình phải không?
Thảo thú nhận:
- Dạ, gặp nhau nỗi buồn càng cao, nghị lực con càng giảm dần...hậu quả không làm sao lường đựơc ba ạ.
- Vậy thì tốt, biết chông ai phía trước thì đừng đi nếu thấy khả năng mình không đủ để phấn đấu con ạ.
Thảo cười buồn:
- Con yêu Tú là chuốc buồn vào lòng. Ba có viết thư thì bảo chị Hằng lãnh 2 đứa nhỏ đi theo. Con ưng Trí được nha ba.
- Ừ, để ba viết. Con ráng sáng suốt để quyết định đời mình để sau này đừng hối hận là đủ rồi. Con nằm nghỉ nhé!
- Cám ơn ba.
Thảo đưa mắt tiễn ông Châu. Nàng nhớ Tú vô cùng, cả tháng nay nàng bệnh luôn. CẢ Nhà, ai cũng chăm sóc nàng. Thế Vinh và Trí đến luôn để lo lắng phụ ba của nàng.
Tú sau mỗi chuyến đi đều ghé đưa tiền lời cho ông Châu cho dủ Thảo không hề đi giúp phụ.Tú bảo với ba của nàng là chàng phụ tiền để ông thuốc men như chuộc lại phần nào đau khổ Thảo đã vương mang vì chàng. Tú tìm đủ cách để gặp nàng, nhưng Thảo không cho chàng đối mặt dù chỉ vài giây ngắn ngủi.
Nếu Thảo nhận chiếc áo cô dâu của Thế Vinh, chắc Thế Vinh không để nàng yên ổn trong ngày tháng làm vợ. Khi ng đầu tiên bước vào đời tình ái với nàng không phải là chàng. Thế Vinh nóng nảy, ích kỷ chắc chắn không bằng lòng làm kẻ đến sau.
Chỉ có Trí, Trí sâu sắc rộng lượng. Thảo nhớ cuộc đối thoại hôm wa...
Trí bảo:
- Anh quen rất nhiều ng, giới nào cũng có, tìm một ng bạn, ng vợ không khó. Tìm 1 ng hiểu mình, hợp cá tính mình đó mới là điều nan giải. Anh cầu hôn em vì em hiểu đựơc anh, THẢO ạ.
Thảo ngậm ngùi cho tình anh và đau sót cho số phận mình. NÀNG NGỌT ngào đáp:
- Anh quá yêu quý em mà không thấy sự sai xót hàng ngày của em. Em có những khuyết điểm chính em cũng không tha thứ cho mình đựơc. VẢ LẠI, em không còn gì cho ai cả, tình yêu, sự nghiệp đều là con số 0? Đời em toàn là đau buồn và chán nản.
- Em tưởng anh không biết em yêu ai và đau khổ vì ai sao? Anh chấp nhận tất cả quá khứ đau buồn, tuyệt vọng của em, chúng ta làm lại từ đầu...Em nghe anh nói nè! dù em có con với ai, tình yêu kia dở dang, ngang trái thế nào, anh bất cần. Anh chỉ biết em, chúng ta làm lại từ đầu nha Thảo?
- Anh đừng nghĩ vu vơ nữa. Ngoài tình anh em ra, chúng ta không thể tiến đến hôn nhân và tình yêu. Mình chỉ là anh em thôi, hãy quên em đi...Em không quên Tú và anh không đủ khả năng xoá hình ảnh Tú trong tim em đâu. ANh Trí à! Xa em đi anh!
Trí ra về với ánh mắt muộn phiền. Thảo nằm đó với nỗi buồn đầy ắp trong tim. Nàng muốn quên đi tất cả những khuôn mặt đã một thời đến với nàng.
Ông Châu đưa tay gõ cửa phòng Thảo, giọng ông ấm áo, dịu dàng:
- Con còn thức không Thảo? BA mUỐn bàn với con một việc.
Thảo"dạ" rồi vội vàng mở cửa mời ông vào.Thảo đưa mắt nhìn ông chờ đợi. Ông bảo:
- Tú nhờ ba đến gặp con. Ba thấy 2 đứa nên nói với nhau 1 lời để mọi việc rõ ràng hơn. Con thấy sao Thảo?
Thảo đứng chắn ngay cửa nhìn Tú trân chối. Rồi quay sang ông Châu, nàng dịu dàng đáp:
- Dạ, con nghe lời ba, mời anh.
Ông CHÂU quay gót đi sau khi căn dặn:
- Dù không duyên nợ cũng không nên đối xử tệ với nhau nghen Thảo.
- DẠ ba yên tâm, chúng con là bạn mà.
Tú ngập ngừng theo Thảo vào phòng. Thảo mời chàng ngồi cạnh ghế nàng. Thảo dịu dàng:
- Anh có chuyện gì nói với em. ANh nói đi
Tú với ánh mắt thiết tha hướng về nàng trong im lặng. Thảo thúc giục:
- ANH nói đi chứ! Hay là em không đáng mặt cho anh nói?
Tú nhỏ giọng hỏi:
- SAU bao nhiêu đêm anh ngồi ngoài cửa, em không tiếp anh? Có phải em oán hận anh, hay anh không đáng cho em tiếp xúc.
- Anh nghĩ ngược lại đúng hơn. HẠNG GÁI nay tiếp ng này, mai đi với ng kia, hạng như em ng ta chỉ tìm vui trong chốc lát có ai coi trọng em, quý em mà em làm sao hả anh?
Tú lắc đầu bảo:
- Tháng ngày chìm mình trong đau khổ chưa đủ cho em tha thứ cho anh sao. Anh nhớ em, nhớ điên cuồng, mỗi bãi gỗ đi qua là bóng em ngự trong lòng anh. Thảo à! tại sao em không tiếp anh? Em có biết anh nhớ em đến thế nào không?
TÚ nắm vai Thảo, đôi mắt chàng nằm yên trên mặt nàng. Thảo bối rối đưa tay đẩy chàng ra:
- Anh làm gì vậy? một lần chưa đủ nhục sao? Anh muốn làm khổ em dến bao giờ?
Tú nghẹn giọng:
- Anh nhớ em, anh không làm sao quên đựơc em, Thảo ạ. Nhiều lóc nhớ em, anh chỉ biết khóc âm thầm...Đừơng nào cũng có em đi cùng anh, giờ núi rừng ấy vắng em...Thảo à! Em giúp anh đi, làm cách nào cho anh quên em đựơc chứ.
Thảo đẩy nhẹ cánh tay choàng qua vai nàng xuống. Tú nhìn nàng van lơn. Thảo nói:
- Em hiểu tâm trạng và nỗi nhớ của anh vì em cũng yêu anh như thế. Em không bao giờ hối hận vì yêu anh. Em thương anh hơn cả bản thân mình. Nhưng em không thể đem danh dự của gia đình để đổi lấy tình yêu của chúng ta. Đám cưới đã diễn ra dù anh không dự, anh không làm chú rể, nhưng Bạch Vân vẫn là cô dâu nhà họ Huỳnh, và ba mẹ anh không đời nào cho em cái áo cướ tại đây.
Tú buồn bã đáp:
- Phải làm sao cho em nhận tình yêu của anh đây?
- Anh hãy quên em đi...mình không làm sao chống chọi lại ý của ba anh đâu. VẬY hãy cố mà quên nhau đi...bằng cách nào thì anh hãy tự tìm, bởi em cũng không biết làm cách nào để thôi nhớ anh nữa.
Thảo bước đến giường và ngồi tựa vào đó...thở dài. Tú đến bên nàng, chàng nhanh nhẹn ôm nàng vào lòng và siết kín vòng tay mình lại. Chàng ứa lệ:
- Em biết anh không về dự đám cưới là ba giận, ba xấu hổ với bạn bè nhưng anh không hề hối hận. Vì em yêu anh, anh phải phán đối sự áp đặt của ba anh để giữ chọn tình yêu mình...Anh ngồi hàng giờ ngoài cửa phòng của em...em không thương anh sao Thảo?
Thảo ôm lấy Tú và khóc trong vòng tay ấm áp của chàng thật lâu, nàng đáp:
- Trời ơi! Anh đau đớn bao nhiêu, em cũng đau khổ chừng ấy. Tú ơi, Em yêu anh biết bao!
Tú hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng. Thảo bá cổ chàng thả mình trong vòng tay yêu thương ấy. Tương lai hay hiện tại họ chẳng màng đến, mà chỉ biết yêu thương nồng nàn trong phút này thôi.
Tú vuốt những giọt lệ đọng trên má nàng, chàng mìm cười âu yếm:
- Em không giận anh sao?
Thảo đưa tay sờ môi chàng lắc đầu:
- Không. Em cũng nhớ anh lắm. Tình yêu em đầy hơn nỗi hờn nên em vẫn yêu anh. Ngày đám cưới, anh ở đâu vậy?
Tú đưa tay vén tóc nàng đáp:
- Anh ở phòng của chú Liêm đó. Anh xin chú phòng ấy để nhớ em và nghỉ trong những ngày thu mua gỗ.
- Ba má không đi tìm anh sao?
- Có, nhưng chú Liêm dấu, chỉ có Thúy Lan mới biết nơi đó thôi.
Thảo đưa 2 tay ôm lấy má chàng cười, hỏi:
- Hai tuần nay anh không có về nhà với cô dâu chứ?
Tú trợn mắt hỏi:
- Em dám hỏi anh câu ấy à? Bộ thích anh về với Bạch Vân lắm sao?
- Em đâu có quyền bắt buộc anh. Em chỉ hỏi vậy thôi.
- Nếu anh thích Bạch Vân, anh đâu đau khổ như ngày hôm nay. Ba giận anh lắm...hy vọng một ngày nào đó ba hiểu đựơc anh. Em chờ anh nha!
- Không biết thời gian chờ đợi em có quyền hy vọng không nữa.
- Tại sao không? Mình phải cố gắng chứ?
- Lúc nhớ em, ngoài ấy anh làm gì? có đi uống rượu không?
Tú cười nhẹ gật đầu. Thảo giận, trừng mắt, vội ngồi dậy. Tú ôm nàng lại cười bảo:
- em đừng giận anh mà? NGOÀI rượu ra anh biết tìm quên bằng cách gì đầy?
Thảo giận đáp:
- Anh phải uống rượu mới quên. VẬY anh tìm em làm gì?
Tú hôn nhẹ má nàng:
- Nếu quên đựơc em, anh đâu khổ thế này. Em coi nè, RÂU tóc thấy sợ mà anh đâu có quan tâm đến đâu. Vắng em, anh cảm thấy trống vắng, chán nản không thiết gì cả.
Xuân Thảo mở to mắt hỏi:
- Đây có phải là hình thức nguỵ trang không vậy, ông bạn?
Tú cười, ánh mắt vui...nụ cười này, ánh mắt kia lâu lắm rồi Thảo mới thấy trên gương mặt của chàng. Tú âu yếm bảo:
- Quen nhau bao lâu nay, có khi nào em thấy anh bê bối như lúc này không hả? Tại yêu em đó...Em giết anh đủ kiểu, anh khổ như điên, em biết không?
Xuân Thảo chớp mắt đáp:
- Đúng rồi, quen em anh khổ. Còn yêu ng ta...họ đi cưới vợ, bị vợ họ nặng nhẹ thì vui và sung sướng hơn vậy?
Thảo đẩy mặt chàng ra. Tú cười giả lả:
- Làm như anh vui lắm vậy. Chỉ ghen em với ng ta là anh phát điên lên rồi. Nếu không có Bạch Vân, em biết tay anh chứ đừng có hòng. Anh ngồi nói chuyện với ba mà em thản nhiên đi thăm Trí, còn để Trí vào phòng thăm viếng, ẵm bồng...Hừ! Em đừng có chọc tức mất công.
Thảo ngồi bật dậy, đay nghiến lại:
- Còn em thì sao? Trái tim em bằng đá hay sao mà không biết buồn, khi anh cùng ba và Bạch Vân ra về để em một mình trong đêm ấy chứ?
Tú chắt lưỡi:
- Đêm ấy, anh có ngủ đựơc đâu. Phần yêu thương, lo sợ em buồn, phần tức Bạch Vân. Vả lại,, chuyện anh làm em khổ...nó xào xé tim anh suốt đêm, em nào có biết?
Thảo liếc nhìn chàng, vẻ hờn giận:
- Chứ không phải ôm nàng tạ tội sao? Nàng là ng gia đình ủng hộ, ôm nàng không sợ dư luận ghé mắt vào, xã hội lênán, chỉ trích...Hạnh phúc biết bao! Anh còn muốn gì nữa! Có đựơc một tình yêu đó, em thích biết bao.
Tú nhéo má nàng, mỉm cười:
- Vừa thôi, cô nương à. Từ ngày yêu em, anh mới biết tim anh co thắt ra sao, không khí ngột ngạt như thế nào đó. Yêu em, anh không thể quên dù một phút ngắn ngủi. Anh như thằng khờ khi xa em vậy. thảo à! Em có hiểu không?
- dù đêm đêm anh kề cận bên Bạch Vân phải không?
- Đừng nói bậy có đựơc không? Nếu thích Bạch Vân thì anh không đến với em.
- Em biết rồi...em biết anh yêu em là em có phưcớ lắm, đừng nhắc nhiều lần nữa. Từ đây, em biết làm gì để không phiền luỵ đến anh mà, anh yên tâm đi!
Tú thở dài, đưa tay nâng cằm Thảo lên, bảo nhỏ:
- Thảo! Đừng cay đắng với anh như thế. Anh gieo khổ cho em là anh biết trách nhiệm mình mà...xin em tha thứ cho anh. Nếu em không đựơc kết hôn với anh...mai này em sống vui với ai, anh cũng mừng...Nhớ em...anh tìm cách...thấy em chút thôi!
Xuân Thảo nhìn nét hằn trên khuôn mặt hốc hác của Tú:
- Thấy em 1 chút cho đỡ nhớ rồi về ôm vợ trả thù phải không?
Tú cười, vả nhẹ môi nàng:
- Trời ơi! Cái miệng này chỉ biết cay đắng đủ cách cho ng ta nhói tim, biết làm cho lòng anh yêu chết đi đựơc. không BIẾT tại sao anh xa em không nổi nữa.
- Hứ! Làm bộ yêu. Yêu sao không cưới mà ở đó lải nhải.
- Làm sao cưới đựơc! Bộ không cưới em đựơc, ng ta vui lắm sao?
- HỪ! không cưới đựơc thì đừng phá đời con gái người ta. Gây nhục nhã, buồn tủi cho ng ta rồi làm bộ sót thương...Tại em cho không anh đâu tốn đồng bạc nào, nên ngu chi bỏ cho uổng cơ hội ôm ấp...yêu thương.. Đó là cái mánh của bọn anh mà...Nếu biết em có thai, anh tìm cớ khác để lặn luôn khỏi phải chịu khoản chi phí nào cả.