Nguyên tác: Дубровский
Số lần đọc/download: 1580 / 22
Cập nhật: 2017-02-14 17:07:31 +0700
Chương XVI
V
iệc dạm hỏi của công tước Vêrâyxki không còn là một điều bí mật gì đối với những người lân cận nữa. Kirila Pêtơrôvích đã bắt đầu nhận được những lời chúc mừng. Người ta chuẩn bị lễ cưới. Masa ngày này qua ngày khác vẫn thoái thác không chịu trả lời dứt khoát. Trong khi đó, thái độ của nàng đối với công tước rất lạnh nhạt và gượng gạo. Công tước không hề băn khoăn về điều đó. Lão ta không đòi hỏi Masa yêu mình. Lão chỉ cần nàng im lặng và nhẫn nhục như vậy.
Nhưng thời gian trôi qua, và cuối cùng Masa quyết định hành động. Nàng viết một bức thư cho công tước Vêrâyxki; nàng cố gắng thức tỉnh trong tâm hồn lão những tình cảm cao thượng, và nói thẳng thắn rằng nàng không hề có chút cảm tình gì với lão, van lơn lão đừng hỏi nàng làm vợ nữa, và xin lão tự mình đứng ra nói hộ với cha nàng. Nàng bí mật trao thư cho công tước Vêrâyxki: lão mang thư về đọc một mình, nhưng không mảy may cảm động vì những lời lẽ chân thành của Masa. Trái lại, lão thấy cần tiến hành thật gấp công việc cưới xin và muốn vậy lão bèn đưa bức thư cho bố vợ tương lai xem.
Kirila Pêtơrôvích giận điên lên. Công tước khẩn khoản mãi lão mới thoả thuận là sẽ không lộ ra cho Masa biết rằng lão đã xem bức thư này. Nhưng lão quyết định tiến hành công việc thật gấp, và định đến ngày hôm sau là cho làm lễ cưới. Công tước thấy như vậy là rất phải. Lão đến gặp vị hôn thê và nói rằng bức thư của nàng đã làm cho lão rất buồn, nhưng lão hy vọng rằng với thời gian, lão sẽ làm cho nàng mến lão hơn, rằng chỉ nghĩ đến việc thiếu Masa thôi, cũng đủ làm cho lão khổ tâm quá chừng. Lão không thể ưng thuận bản tuyên án xử tử hình mình được. Nói đoạn, lão kính cẩn hôn tay Masa và ra về, không nói gì với nàng về quyết định của Kirila Pêtơrôvích.
Nhưng công tước vừa đi khỏi sân, thì Kirila Pêtơrôvích hầm hầm bước vào phòng con, và không chút kiêng dè ra lệnh cho Masa chuẩn bị sẵn sàng để mai làm lễ cưới. Maria Kirilốpna đã xúc động mạnh vì cuộc nói chuyện với công tước, nghe cha nói vậy thì khóc nức nở và quỳ xuống chân Kirila Pêtơrôvích van lơn:
— Ba ơi, ba đừng để con phải chết, con không yêu công tước, con không thể làm vợ ông ấy…
Kirila Pêtơrôvích giận dữ nói:
— Như thế là nghĩa lý gì? Mấy hôm nay mày vẫn im lặng ưng thuận, rồi đến bây giờ mọi việc đã xong xuôi thì mày lại giở chứng ra như thế à? Mày đừng có bày trò với tao, cái lối ấy không ăn thua gì đâu.
Ba đừng để con phải chết, vì sao ba lại đuổi con đi, bắt con ở với một người mà con không yêu, ba chán con rồi chăng, con chỉ muốn ở với ba như trước thôi, ba ạ, không có con rồi ba sẽ buồn, và sẽ buồn hơn khi nghĩ rằng con đang sống khổ sở. Ba ơi, ba đừng ép uổng con, con không muốn lấy chồng…
Kirila Pêtơrôvích cảm động, nhưng cố giấu đi và gạt con ra, sừng sộ nói:
— Toàn là những chuyện vớ vẩn, mày nghe chưa? Tao biết rõ hơn mày: cái gì cần cho hạnh phúc của mày. Khóc lóc cũng chẳng ăn thua gì đâu. Ngày kia là làm lễ cưới. Masa kêu lên:
— Ngày kia! Trời ơi! Không! Không thể được, không thể như vậy được. Ba ạ, ba nghe con nói đây, nếu ba nhất định bắt con phải chết như vậy thì con sẽ tìm một người bênh vực cho con mà ba không thể ngờ tới, rồi ba sẽ thấy, ba sẽ phải kinh hoàng khi thấy ba đã đẩy con đến chỗ nào.
— Cái gì? Cái gì? Doạ à? Mày lại doạ tao à, con cái hỗn xược thế à? Mày có biết tao sẽ làm cho mày một việc mà mày không thể tưởng tượng không? Mày dám đưa một người bênh vực ra mà doạ tao à? Xem nào, cái người bênh vực ấy là ai nào?
— Vlađimia Đubrốpxki, — Masa tuyệt vọng đáp. Kirila Pêtơrôvích tưởng nàng đã phát điên, kinh ngạc nhìn nàng. Lão im lặng một lúc, rồi nói:
— Được lắm, mày hy vọng ai giải thoát cho mày thì cứ hy vọng, còn bây giờ thì mày hẵng tạm ngồi trong phòng này cho đến khi làm lễ cưới.
Nói đoạn, Kirila Pêtơrôvích đi ra và khoá trái cửa lại.
Người con gái đáng thương ngồi khóc giờ lâu, hình dung thấy tất cả những việc đang chờ mình; nhưng cuộc gặp gỡ nói chuyện quyết liệt vừa rồi làm cho nàng thấy nhẹ nhõm, và bây giờ nàng đã có thể bình tĩnh suy nghĩ về số phận của nàng và về những việc mà nàng sẽ phải làm; cần nhất là phải thoát khỏi cuộc hôn nhân quái gở này; làm vợ một anh tướng cướp, Masa thấy là một cảnh thiên đường so với số phận mà người ta đang dành cho nàng. Nhìn chiếc nhẫn mà Đubrốpxki để lại, nàng tha thiết mong được gặp chàng một lần nữa trước cái phút định đoạt và bàn bạc cho kỹ với chàng. Nàng có linh cảm rằng tối nay Đubrốpxki sẽ đến chỗ nhà bát giác như lần trước, và nàng quyết định tối đến là sẽ ra đấy đợi chàng. Hoàng hôn xuống, Masa sửa soạn ra đi, nhưng cửa đã khoá. Người hầu phòng trả lời qua tấm cửa rằng Kirila Pêtơrôvích cấm không được để cho nàng ra ngoài. Nàng đã bị giam. Tủi nhục không sao kể xiết, nàng ra ngồi bên cửa sổ và ngồi đấy mãi cho đến khuya, mắt đăm đăm nhìn bầu trời tối mịt. Gần sáng nàng thiếp đi, nhưng những giấc mơ buồn thảm cứ chập chờn trong giấc ngủ của nàng và những tia sáng đầu tiên của mặt trời mọc đã đánh thức nàng dậy.