Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
êm đó Rachel đọc cuốn Stellaluna cho Edward nghe đến lần thứ một trăm. Câu chuyện tranh được vẽ rất đẹp nói về một con dơi con bị lạc mẹ và được nuôi nấng bởi những con chim có thói quen ăn uống và ngủ nghỉ hoàn toàn khác với nó. Khi cô đọc xong cuốn sách, Edward nhả tai con Horse ra khỏi miệng và ngước lên nhìn cô, đôi mắt quá già dặn của thằng bé trở nên lo lắng. “Mẹ của Stellaluna gặp tai nạn, và họ không được gặp nhau suốt một thời gian dài.”
“Nhưng cuối cùng thì họ cũng tìm thấy nhau.”
“Con đoán thế.”
Cô biết câu trả lời của mình không làm thằng bé thoả mãn. Edward không có cha, không có nhà, không họ hàng thân thích. Nó chỉ mới bắt đầu nhận ra cô chính là sự ổn định duy nhất của nó.
Sau khi đưa con vào giường, cô ra ngoài nhà bếp và thấy Gabe đang đứng gần cửa sau. Anh quay lại khi nghe thấy tiếng cô, và cô thấy tay anh trượt vào trong túi. Anh rút ra vài tờ tiền và đưa cho cô.
Cô đếm được 50 đô la. “Cái gì đây?”
“Tiền thưởng. Em đã làm rất nhiều việc không nằm trong danh mục các công việc của em. Công bằng thôi.”
Anh đang đền bù lại số tiền đã bị mất trộm trong ví cô và đồng thời cố gắng cứu lấy thể diện của cô. Cô nhìn xuống cuộn tiền và chớp mắt nghẹn ngào. “Cảm ơn anh.”
“Anh ra ngoài một lát. Anh sẽ quay về sớm thôi.”
Anh không rủ cô đi cùng anh, và cô cũng không yêu cầu. Những khoảnh khắc như thế nhắc cô nhớ lại có nhiều chuyện chia cắt họ đến thế nào.
Sau đó, khi cô vừa mới sẵn sàng để đi ngủ thì nghe tiếng anh quay trở lại. Cô cởi quần áo và khoác vào chiếc áo lao động cũ của anh. Sau khi đánh răng và rửa mặt, cô ra ngoài nhà bếp và thấy anh đang cúi xuống một chiếc hộp carton đặt gần bếp lò.
Cô bước đến thăm dò và thấy chiếc hộp đựng một miếng đệm nhiệt và một chiếc hộp dâu tây bằng nhựa nhỏ màu xanh được lót bằng khăn giấy. Một chú chim sẻ non bẩn thỉu đang nằm bên trong.
***
Vào thứ Ba, chỉ còn ba ngày nữa là khai trương bãi chiếu bóng, Rachel bắt đầu sợ rằng họ sẽ không thể nào sẵn sàng kịp lúc. Cô quá phấn khích với việc trưng Niềm kiêu hãnh của Carolina ra cho tất cả mọi người trong cộng đồng. Chuyện bắn pháo hoa vào đêm khai trương là ý tưởng của cô, và cô bắt Gabe phải đặt một hàng những lá cờ nhựa đủ màu sắc gần lối ra vào.
Thật không may, Gabe không hề chia sẻ sự hăng hái đó với cô, và việc thiếu hứng thú đó càng bộc lộ rõ hơn theo từng ngày. Trong khi đó, tình cảm của cô dành cho cái nơi cũ kỹ này lại ngày một tăng lên. Nhìn vào lớp sơn mới, những vật dụng mới được đánh bóng sáng choang và sân xe sạch bóng cỏ dại tạo cho cô cảm giác như vừa giành được một thành tựu nào đó.
Vào lúc ba giờ chiều, điện thoại ở quầy thực phẩm đổ chuông. Cô thả tấm giẻ mà cô đang dùng để lau chiếc máy bắp rang bơ mới tinh xuống và chạy đến trả lời.
“Tôi đã có cuốn Kinh thánh.” Kristy nói. “Con trai Carol vừa mới đem đến.”
Rachel thở dài nhẹ nhõm. “Tôi không thể tin được là cuối cùng tôi cũng có được nó. Tối nay tôi sẽ đến lấy.”
Họ tán gẫu vài phút và khi cô gác máy thì Gabe bước vào. Cô hăm hở đi vòng qua quầy. “Kristy đã có quyển Kinh thánh!”
“Đừng ghim hết hy vọng của em vào đó.”
Cô nhìn vào đôi mắt xám bạc nghiêm nghị của anh và không cưỡng lại được thôi thúc muốn chạm tay vào má anh. “Anh lo lắng quá nhiều đấy, công tử bột.”
Anh mỉm cười nhưng chỉ trong thoáng chốc. Cô đoan chắc rằng anh đã sẵn sàng tung ra một bài giảng khác, vì thế cô đổi chủ đề. “Chuyện với Tom thế nào?”
“Ông ta dường như biết mình đang làm gì.”
Tom Bennet là người điều khiển phòng chiếu mà Gabe vừa mới thuê. Sau lễ khai trương hoành tráng, Gabe dự định sẽ mở bãi chiếu bốn tối một tuần. Tom sống ở Brevard và sẽ đi làm bằng vé tháng. Gabe sẽ điều hành quầy bán vé và làm việc với Rachel ở quầy thực phẩm trong thời gian giải lao, cùng với một người phụ nữ trẻ tên là Kayla mà anh đã thuê thêm để phụ giúp.
Đã có lúc Rachel cảm thấy khó xử không biết phải thu xếp thế nào cho Edward khi cô phải làm việc vào ban đêm, nhưng cuối cùng, cách thức giải quyết của cô thật đơn giản. Cô không có đủ tiền để thuê một người trông trẻ trông nom thằng bé thường xuyên, vì thế phần lớn thời gian nó sẽ phải đi cùng với cô. Cô đã sửa soạn cho nó một cái giường trong phòng làm việc của Gabe kế bên phòng chiếu và hy vọng là nó sẽ chịu ngủ.
Gabe nhìn cô với vẻ nghiêm khắc. “Hôm nay em đã ăn trưa chưa đấy?”
“Chẳng sót mẩu nào.” Khi cô nhìn vào vẻ mặt cáu kỉnh, khó chịu của anh, miệng cô cong lên thành một nụ cười ngớ ngẩn. Đã quá lâu rồi kể từ khi có ai đó trông chừng chăm sóc cô. Dwayne chắc chắn là không rồi, còn vào lúc cô ở độ tuổi niên thiếu thì sức khỏe bà ngoại cô đã suy giảm đến mức cô phải trở thành người chăm sóc bà. Thế nhưng người đàn ông cáu kỉnh và đầy tổn thương, chỉ muốn được ở một mình này đã tự giao cho mình cái quyền làm thiên thần hộ mệnh cho cô.
Cảm xúc của cô dâng trào lên quá choáng ngợp làm cô phải quay trở lại sau quầy. “Tweety Bird thế nào?”
“Vẫn sống.”
“Tốt.” Anh đã đem chú chim sẻ non đến bãi chiếu bóng để có thể thường xuyên mớm cho nó ăn. Trước đó khi đến văn phòng hỏi vài chuyện, cô đã thấy thân hình to lớn của anh đang cúi xuống trên chiếc hộp khi anh đút thức ăn cho sinh vật nhỏ bé ấy bằng đầu ống hút. “Anh nói đã tìm thấy nó ở đâu ấy nhỉ?”
“Gần cổng sau. Thông thường em có thể tìm được chiếc tổ và đặt chúng lại – có một câu chuyện xưa của các bà các mẹ nói rằng chim con sẽ bị mẹ chúng bỏ rơi nếu chúng có mùi người. Nhưng anh không tìm được chiếc tổ nào gần đó.”
Vẻ mặt của anh càng trở nên cáu gắt hơn, như thể việc con chim non tiếp tục sống sót làm anh khó chịu, nhưng cô biết là ngược lại và nụ cười của cô càng toe toét hơn ra.
“Chuyện gì làm em vui đến thế?” Anh gầm gừ.
“Em vui vì anh, Bonner.” Cô không thể cưỡng lại thôi thúc chạm vào anh lần nữa, và cô bỏ chiếc giẻ mà cô vừa mới cầm lên để đến bên anh. Anh kéo cô lại gần hơn. Cô ngả đầu tựa vào ngực anh và lắng nghe tiếng trái tim anh đập đều đặn.
Anh cọ ngón tay cái lên lưng cô qua lần vải cotton mềm mại, và cô cảm thấy anh đang căng cứng áp sát vào cô. “Ra khỏi đây đi, em yêu, hãy quay về nhà.”
“Mình còn quá nhiều việc phải làm. Hơn nữa, bọn mình vừa mới yêu nhau đêm qua, hay là anh quên rồi?”
“Đúng thế. Chuyện đó hoàn toàn trôi tuột khỏi đầu anh. Em sẽ phải nhắc cho anh nhớ lại.”
“Em sẽ nhắc anh vào tối nay.”
Anh mỉm cười, nhưng chỉ một giây trước khi anh cúi đầu xuống và hôn cô.
Đó không phải là sự đụng chạm thoáng qua mà đầy ắp nỗi đam mê giữa hai đôi môi đang nhanh chóng trở nên đói khát và đòi hỏi. Môi anh hé ra, rồi đến môi cô. Cô cảm thấy ngón tay anh luồn qua mái tóc cô. Lưỡi anh xâm chiếm miệng cô, và cô no say với cảm giác khơi gợi phóng túng đầy hoang dã giữa hai con người đang vượt qua sự kiểm soát của chính mình.
Nụ hôn sâu hơn. Anh với xuống dưới chiếc váy và kéo mạnh quần lót của cô. Cô túm lấy khoá quần jean của anh.
Một tiếng thịch ầm ĩ vang lên ở phía trên trần. Họ giật ngược lại như hai đứa trẻ có tội, rồi nhận ra rằng Tom chỉ đánh rơi thứ gì đó trên phòng chiếu.
Cô túm lấy thành quầy.
Anh hít một hơi dài, run rẩy. “Anh quên là chúng ta không chỉ có một mình.”
Nỗi vui sướng của cô như sủi tăm trên bề mặt. “Rõ là thế rồi. Anh hoàn toàn bị ham muốn cuốn đi, Bonner. Hoàn toàn.”
“Anh chẳng phải là người duy nhất. Và điều đó không hề buồn cười chút nào. Để ai đó đi vào và phát hiện ra hai ta là điều cuối cùng mà tiếng tăm của em lúc này cần đến. Chuyện anh sống chung nhà sau khi Kristy đi cũng đã đủ tệ rồi.”
“Em biết rồi.” Cô nhìn anh với vẻ tinh quái. “Món lưỡi ấy… Anh cũng đã làm thế vào đêm thứ Bảy. Em thích lắm.”
Anh đảo mắt, tức điên lên, nhưng cũng cảm thấy buồn cười.
“Anh có biết người cuối cùng mà em đã làm như thế là ai không?”
“Anh cá không phải là G. Dwayne.” Anh bước đến máy pha cafe, như thể anh không tin vào chính mình khi đứng quá gần cô. Cô nhìn chỗ lùm lùm dễ thấy phía trước quần jean của anh và cảm thấy một làn sóng thoả mãn rất đàn bà trào lên.
“Anh đùa đấy à? Ông ta là một cái giống khô.”
“Một cái gì?”
“Ông ta thường chỉ cho phép em có những nụ hôn ngắn ngủn khô khốc và chưa bao giờ đẩy vào miệng em hoàn toàn. Không, lần cuối cùng em hôn như thế là vào thời trung học với Jeffery Dillard trong tủ chứa đồ của trường dòng. Cả hai bọn em đã cùng ăn Jolly Rancers, vì thế nụ hôn ngọt theo nhiều nghĩa khác hơn là chỉ có một. ”
“Em không hề hôn bằng lưỡi kể từ khi học trung học thật sao?”
“Thống thiết, đúng không? Em đã sợ là nếu làm như thế em sẽ bị đày xuống địa ngục, đó cũng là một trong những điểm tiến bộ của em trong suốt mấy năm qua.”
“Nghĩa là sao?”
“Em không còn lo lắng về địa ngục nữa. Đại loại là em đã phát triển thái độ ‘sống đến đâu, hay đến đó’.”
“Rach…”
Anh trông khốn khổ đến mức cô muốn cắn vào lưỡi mình. Thái độ ngang ngược có thể giúp cô ngăn chặn được nỗi sợ hãi, nhưng nó làm anh buồn. “Đùa bỡn quá một tí thôi mà, Bonner. Này, tốt hơn hết anh nên trở lại làm việc trước khi lão sếp bắt gặp anh rong chơi thế này. Hắn là một tay keo kiệt thực sự, và nếu anh không cẩn thận hắn sẽ cắt lương anh cho xem. Cá nhân em thì sợ hắn ta muốn chết.”
“Thật chứ?”
“Gã đó không hề có lòng thương, đấy là còn chưa nói đến chuyện keo kiệt đấy. Thật may mắn là em thông minh hơn hắn ta, vì thế em đã tìm ra cách để được thăng tiến.”
“Như thế nào?” Anh nhấp một ngụm cà phê.
“Em sẽ lột trần hắn ta ra và liếm láp hắn từ đầu đến chân.”
Tràng ho dài sặc sụa của anh mang đến cho cô một cảm giác thỏa mãn trong suốt thời gian còn lại của buổi chiều.
***
Edward khom mình xuống, hai tay chống lên đầu gối và trố mắt nhìn vào cái hộp. “Nó vẫn chưa chết.”
Thái độ yếm thế của thằng bé làm Gabe bực mình, nhưng anh cố gắng không bộc lộ ra. Anh cất đám lổn ngổn gồm thịt bò lát, lòng đỏ trứng và đám ngũ cốc dành cho trẻ em mà anh đã dùng để làm thức ăn cho con chim sẻ vào trong tủ lạnh trở lại. Edward đã lượn lờ quanh chiếc hộp cả buổi tối để xem, nhưng cuối cùng nó cũng đứng dậy, đẩy đầu con thỏ và trong thắt lưng chun của chiếc quần soóc và thơ thẩn bước vào trong phòng khách.
Gabe thò đầu qua ngưỡng cửa. “Để mẹ cháu yên một lúc nữa, okay?”
“Cháu muốn gặp mẹ cháu.”
“Để sau.”
Thằng bé kéo con thỏ nhồi bông ra khỏi lưng quần, ôm nó vào ngực, rồi nhìn Gabe với vẻ phẫn uất.
Rachel đã chôn mình trong phòng ngủ cùng với cuốn Kinh thánh của G. Dwayne kể từ khi Kristy đem nó sang cho cô. Nếu cô tìm được gì đó, hẳn là cánh cửa đã bật mở tung ra, nhưng vì nó vẫn đóng im ỉm nên anh biết rằng cô đang phải đối mặt với một nỗi thất vọng khác. Điều tối thiểu mà anh có thể làm là giữ thằng nhóc bận rộn trong khi cô xử lý chuyện này.
Giờ thì anh nhìn thằng bé năm tuổi đang phớt lờ mệnh lệnh của anh và cố lén lút khép nép đi về phía hành lang phía sau.
“Ta bảo cháu để mẹ cháu yên.”
“Mẹ đã bảo là mẹ sẽ đọc Stellaluna cho cháu nghe.”
Gabe biết anh nên làm gì. Anh nên lấy cuốn sách và tự mình đọc câu chuyện cho thằng bé, nhưng anh không thể làm được điều đó. Anh chỉ đơn giản là không thể để thằng bé đó ngồi cạnh anh khi anh đọc cho nó nghe chính cuốn truyện đó.
Một lần nữa thôi, đi bố. Đọc Stellaluna một lần nữa thôi. Đi mà.
“Cuốn sách nói về một con dơi, đúng không?”
Edward gật đầu. “Một con dơi tốt. Không phải một con dơi đáng sợ.”
“Hãy đi ra ngoài và xem liệu chúng ta có tìm thấy được một con không.”
“Một con dơi thật ư?”
“Chắc chắn rồi.” Gabe dẫn đường ra phía cửa sau và giữ cánh cửa lưới mở ra. “Giờ này hẳn là chúng đã ra ngoài. Chúng ăn vào ban đêm.”
“Không cần đâu. Cháu có chuyện phải làm ở đây.”
“Ra ngoài, Edward. Ngay bây giờ.”
Thằng bé miễn cưỡng chúc xuống dưới cánh tay. “Tên cháu là Chip. Và chú không nên ra ngoài. Chú phải ở với Tweety Bird để nó không bị chết.”
Gabe nuốt sự thiếu kiên nhẫn của mình xuống và theo thằng bé ra ngoài. “Ta đã chăm sóc chim từ khi ta chỉ lớn hơn cháu một chút, vì thế ta biết mình phải làm gì.” Anh bị dội lại bởi vẻ gắt gỏng trong lời anh nói bèn hít vào một hơi thật sâu và cố để giảng hòa. “Khi anh em trai ta và ta còn là những cậu bé, bọn ta lúc nào cũng tìm thấy những con chim non bị rơi ra khỏi tổ. Lúc đó bọn ta không biết rằng lẽ ra bọn ta phải đặt chúng lại vào tổ, vì thế bọn ta đem chúng về nhà. Đôi khi chúng chết mất, nhưng đôi khi bọn ta cũng có thể cứu được chúng.”
Theo như anh nhớ thì chính anh mới là người đã làm tất cả những chuyện cứu vớt đó. Ý định của Cal rất tốt đẹp, nhưng anh ấy quá lưu tâm đến chuyện ném bóng vào rổ hay chơi bóng mềm và quên mất việc cho chim ăn. Còn Ethan thì quá nhỏ để gánh vác trách nhiệm đó.
“Chú bảo với mẹ rằng Mục sư Ethan là em trai chú.”
Gabe không bỏ lỡ vẻ buộc tội trong giọng nói của Edward, nhưng anh không để mình nổi nóng vì điều đó. “Đó là sự thật.”
“Hai chú trông không giống nhau.”
“Chú ấy trông giống mẹ. Còn anh trai Cal của ta và ta thì giống bố.”
“Hai chú cũng không cư xử giống nhau.”
“Mọi người đều khác nhau, kể cả anh em.” Anh nhấc lên một chiếc ghế vải gấp hình ống tựa vào phía sau nhà và mở nó ra.
Edward dúi gót giày vào trong lớp đất mềm khi thằng bé lắc lư con thỏ bên sườn nó. “Anh trai cháu giống cháu.”
Gabe liếc nhìn thằng bé. “Anh trai cháu ư?”
Trán Edward nhăn lại khi nó tập trung vào chiếc giày. “Anh ấy rất khỏe, anh ấy có thể đánh bại cả hàng triệu người. Tên anh ấy là … Strongman. Anh ấy không bao giờ ốm, và anh ấy luôn gọi cháu là Chip, không phải cái tên kia.”
“Ta nghĩ là cháu đang làm tổn thương mẹ cháu khi cháu bảo mọi người đừng gọi cháu là Edward.” Anh lặng lẽ nói.
Thằng bé không thích thế, và Gabe nhìn một loạt những cảm xúc đang lướt qua mặt nó: buồn bực, hoài nghi, ngang bướng. “Mẹ được phép gọi cháu như thế. Chú thì không.”
Gabe lấy một chiếc ghế khác và mở ra. “Cứ nhìn ngay phía trên mỏm đất đó. Có một cái hang ở trên kia, đó chính là nơi có rất nhiều dơi sinh sống. Cháu có thể nhìn thấy vài con trong số đó.”
Edward đặt con thỏ bên cạnh khi nó ngồi xuống chiếc ghế kia. Gót chân nó không chạm đất, và đôi chân gầy gò thò ra một cách cứng nhắc phía trước mặt. Gabe cảm thấy sự căng thẳng của thằng bé, và anh thấy bực bội khi bị xem như một loại quái vật nào đó.
Vài phút trôi qua. Jamie, với bản tính thiếu kiên nhẫn của một đứa trẻ năm tuổi, hẳn là đã nhảy ra khỏi ghế chỉ sau ba mươi giây, nhưng đứa con của Rachel vẫn ngồi im lặng, quá sợ Gabe để có thể dám nổi loạn. Gabe ghét nỗi sợ hãi đó, mặc dù dường như anh không thể làm gì về chuyện đó.
Những con đom đóm bay ra, và ngọn gió nhẹ cuối cùng trong đêm cũng đã ngừng thổi. Thằng bé vẫn không hề nhúc nhích. Gabe cố nghĩ ra điều gì đó để nói, nhưng chính thằng bé mới là người lên tiếng trước.
“Cháu nghĩ đó là một con dơi.”
“Không. Đó là con diều hâu.”
Thằng bé kéo con thỏ lên đùi và chọc ngón tay trỏ vào một cái lỗ nhỏ trên đường may. “Mẹ sẽ cáu nếu cháu ở ngoài này quá lâu.”
“Nhìn mấy cái cây đi.”
Edward nhét con thỏ dưới áo sơ mi và ngả người ra lưng ghế. Nó kêu cọt kẹt. Thằng bé lại chồm người ra phía trước rồi lại ngả ra sau, tạo ra tiếng kêu cọt kẹt một lần nữa. Và lại một lần nữa.
“Im lặng nào, Edward.”
“Cháu không phải là Ed –”
“Chip, mẹ kiếp!”
Thằng bé khoanh hai tay lên bộ ngực nhô ra của nó.
Gabe thở dài. “Ta xin lỗi.”
“Cháu buồn tè đến chết mất.”
Gabe đầu hàng. “Được rồi.”
Chiếc ghế vải chao nghiêng khi thằng bé nhảy ra ngoài.
Đúng lúc đó, giọng Rachel vọng ra ngoài cửa sau. “Đến giờ đi ngủ rồi, Edward.”
Gabe quay lại và thấy cô đang đứng bên trong cánh cửa, in bóng xuống từ ánh sáng đèn nhà bếp. Cô trông mảnh mai và xinh đẹp, vào giây phút này hoàn toàn là chính cô, nhưng cũng cùng lúc ấy, cô cũng như cả triệu người mẹ khác đang gọi con vào nhà trong một đêm tháng Bảy ấm áp.
Tâm trí anh nhớ về Cherry, và anh chờ đợi nỗi đau đớn cuốn lấy anh, nhưng thay vào đó anh chỉ cảm thấy sầu muộn. Có lẽ nếu anh bắt mình không nghĩ về Jamie nữa, cuối cùng anh cũng có thể tiếp tục sống tiếp.
Edward chạy đến cửa sau, và ngay khi vừa đến bên mẹ, nó đã túm lấy váy cô. “Mẹ bảo là không được chửi tục, phải không mẹ?”
“Đúng thế. Chửi tục là không văn minh.”
Thằng bé liếc về phía Gabe. “Ông ta đã nói. Ông ta đã chửi rủa.”
Gabe bực bội nhìn thằng bé. Đồ nhóc con mách lẻo.
Rachel đẩy thằng bé vào bên trong mà không bình luận gì.
Gabe cho con chim sẻ ăn lần nữa, cố gắng hết sức để không chạm vào con chim quá nhiều khi anh mớm từng giọt thức ăn nhỏ. Cho chim ăn bằng tay quá nhiều sẽ làm cho nó quen hơi người và trở thành vật nuôi, khiến việc trả nó quay trở lại với thiên nhiên sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Anh muốn đảm bảo rằng cô có đủ thời gian để đặt thằng bé vào giường, vì thế anh dọn dẹp ổ chim bằng cách thay lớp lót mới bằng khăn giấy sạch trước khi đi vào phòng khách. Qua cánh cửa lưới trước nhà, anh thấy cô đang ngồi trên bậc thềm với cánh tay đang đặt trên hai đầu gối đang gập lại. Anh bước ra ngoài.
Rachel nghe thấy tiếng cửa mở phía sau lưng. Chiếc cổng vòm rung lên bên dưới hông cô khi anh bước về phía cô. Anh ngồi xuống trên bậc thềm.
“Em không tìm thấy gì ở trong cuốn Kinh thánh đúng không?”
Cô vẫn chưa thể tiêu hóa được nỗi thất vọng của mình. “Không. Nhưng có rất nhiều dòng chữ được gạch dưới và ghi chú bên lề ở khắp mọi nơi. Em sẽ lật từng trang một. Em chắc là em sẽ tìm thấy manh mối ở một chỗ nào đó.”
“Không có gì dễ dàng cho em cả, đúng không Rach?”
Cô mệt mỏi và giận dữ, nguồn năng lượng đã nâng cô lên trong suốt buổi chiều lúc này đã biến mất. Có một điều gì đó làm cô khó chịu một cách sâu sắc khi đọc lại những dòng thơ xưa cũ và quen thuộc đó. Cô có thể cảm thấy chúng đang lôi kéo cô, cố gắng để lôi cô quay trở về với một điều gì đó mà cô đã không còn có thể chấp nhận nữa.
Mắt cô bắt đầu cay xè, nhưng cô đấu tranh chống lại nó. “Đừng tỏ vẻ cảm thông với em, Bonner. Em có thể chống đỡ bất cứ chuyện gì ngoài chuyện đó.”
Anh luồn tay ra phía sau cô và ôm lấy vai cô. “Được rồi, em yêu. Thay vào đó anh sẽ đánh em vậy.”
Em yêu. Anh đã gọi cô như thế hai lần trong ngày hôm nay. Cô thật sự là em yêu của anh sao?
Cô ngả vào vai anh và chấp nhận thực tế. Cô đã yêu anh. Cô muốn chối bỏ điều đó, nhưng thật vô ích.
Những gì mà cô cảm thấy hoàn toàn khác với tình yêu cô đã dành cho Dwayne. Đó đã từng là một sự kết hợp không lành mạnh giữa việc sùng bái thần tượng với chuyện một cô gái trẻ tìm kiếm một người cha. Còn đây là tình yêu đã chín, được cô lựa chọn bằng đôi mắt mở to. Cô thấy những thiếu sót của cả cô và Gabe. Và cô cũng thấy việc để mình mơ tưởng về tương lai với một người đàn ông vẫn còn thương yêu người vợ đã chết có sức huỷ hoại như thế nào. Thậm chí còn đau đớn hơn nữa, người đàn ông đó lại còn không thích con cô.
Tình trạng thù địch giữa Gabe và Edward dường như ngày càng tồi tệ, vậy mà cô không thể nghĩ ra cách nào để làm cho nó khá hơn. Cô không thể ra lệnh cho Gabe phải thay đổi thái độ hay buộc anh phải quan tâm đến Edward.
Cô cảm thấy mệt mỏi và thất bại. Anh nói đúng. Chẳng có gì đến với cô một cách dễ dàng. “Cố đừng chửi rủa trước mặt Edward, được không?”
“Anh chỉ buột miệng thôi.” Anh nhìn về phía mép sân trước tối om được xếp thẳng hàng bởi những thân cây. “Em biết đấy, Rachel, nó là đứa trẻ ngoan và nhiều thứ khác, nhưng có lẽ em nên cứng rắn với nó hơn chút nữa.”
“Điều đầu tiên em sẽ làm vào sáng mai là dạy cho nó bài học quắc mắt.”
“Anh chỉ nói rằng… Con thỏ mà lúc nào thằng bé cũng tha đi đó chẳng hạn. Nó đã năm tuổi rồi. Những đứa trẻ khác có thể sẽ chọc ghẹo nó.”
“Nó bảo rằng nó giấu con thỏ ở nơi kín đáo khi đến trường.”
“Tuy vậy, nó cũng đã quá lớn rồi.”
“Không lẽ Jamie không có thứ gì như thế sao?”
Toàn thân anh sững lại, và cô biết rằng cô đã đột nhập vào vùng đất cấm. Anh có thể nói chuyện về vợ anh, nhưng không phải về con anh.
“Không khi nó lên năm.”
“Thế thì, em rất tiếc là Edward không đủ mạnh mẽ đối với anh, nhưng những năm vừa qua đã cướp mất chút ít sự gan dạ trong nó. Và chuyện phải trải qua cả tháng trời trong bệnh viện vào mùa xuân vừa rồi cũng đã không giúp gì được.”
“Chuyện gì xảy ra với nó?”
“Viêm phổi.” Cô lướt dọc theo đường zic zac trên gờ túi của chiếc váy. Nỗi phiền muộn đã lửng lơ trên đầu cô kể từ lúc cô nhận ra rằng cuốn Kinh thánh không hề sẵn sàng phơi bày những bí ẩn đang náu mình sâu trong nó lúc này trở nên nhức nhối hơn. “Nó khiến thằng bé gần như không bao giờ có thể hồi phục. Về chuyện này thì em cũng không chắc là nó có phục hồi được không nữa. Chuyện đó thật kinh khủng.”
“Anh rất tiếc.”
Cuộc thảo luận về Edward đã tạo nên một khoảng cách giữa hai người bọn họ. Cô biết Gabe muốn dừng chủ đề này lại cũng nhiều như cô khi anh nói. “Đi ngủ thôi, Rachel.”
Cô nhìn vào mắt anh, và trong đầu cô không có chỗ cho lời từ chối. Anh chìa tay ra và dẫn cô quay vào nhà.
Ánh trăng tuôn chảy trên chiếc giường cũ kỹ, ve vuốt những tấm trải giường mềm mại cũ sờn với ánh bạc và dát vàng trên mái tóc Rachel khi Gabe phủ lên thân hình trần trụi của cô. Nhu cầu muốn có cô của anh làm anh phát hoảng. Anh là một người đàn ông im lặng và cô độc. Những năm vừa qua đã dạy anh rằng tốt hơn hết anh nên ở một mình, nhưng cô đang thay đổi điều đó. Cô đã đẩy anh đến ngưỡng cửa của điều gì đó mà anh không hề muốn khám phá.
Cô vặn người bên dưới anh, chân rộng mở, áp người cô vào anh. Phản ứng của cô luôn phóng túng khiến anh chưa bao giờ có thể kiềm chế được mình. Đôi khi anh sợ rằng mình đã làm đau cô.
Lúc này anh kéo hai tay cô lên phía trên đầu và khoá cổ tay cô lại. Anh biết cảm giác bất lực luôn làm cô trở nên hoang dã, và gần như ngay lập tức, cô bắt đầu rên rỉ.
Việc khóa cô lại khiến anh chỉ còn sử dụng được một tay. Một tay để anh úp lấy ngực cô, một ngón cái để cọ vào núm vú cương cứng. Rồi miệng anh thay vào đó và tay anh di chuyển vào giữa hai chân cô.
Cô đã ướt đẫm chờ đợi anh, trơn mượt vì ham muốn. Anh vuốt ve cô, yêu cái cảm giác đàn bà của cô trước sự đụng chạm của anh. Làm sao anh đã có thể quên được điều này cơ chứ? Sao anh có thể để nỗi đau của mình hủy hoại quá nhiều những điều tuyệt diệu như thế?
Những tiếng rên ngắn, hổn hển của cô đang nới lỏng dần giới hạn tự chủ của anh. Cô bắt đầu chống lại sự kiềm chế của anh, nhưng cô không hề làm gì thêm nữa, thế nên anh không thả cô ra. Thay vào đó, anh trượt ngón tay mình vào trong cô.
Cô hét lên một tiếng khàn khàn, tắc nghẹn.
Anh không thể chịu được sự tra tấn ngọt ngào đó lâu hơn nữa. Anh chỉnh vị trí của mình, và xâm nhập vào trong cô bằng một cú đâm sâu và mạnh.
“Đúng thế.” Cô thở dốc.
Anh bao phủ môi mình lên chiếc miệng đang mở của cô. Răng họ chạm vào nhau, lưỡi họ quấn lấy nhau. Anh nắm lấy hai cổ tay cô bằng hai tay anh và đẩy vào trong cô, cánh tay họ giang ra rộng mở.
Cô nhấc hông lên và quấn chân cô quanh anh. Một lát sau, cô tan ra thành từng mảnh.
Không gì khác tồn tại ngoại trừ người phụ nữ đang run rẩy này và ánh trăng, và làn hương mùa hè ngọt dịu đang thổi phía trên cơ thể họ từ khung cửa sổ đang hé mở. Anh tìm thấy sự quên lãng mà anh cần.
Sau đó, anh vẫn không muốn rời khỏi cô. Tấm khăn trải giường quấn quanh hông họ. Anh đặt môi trên cổ cô, và nhắm mắt lại …
Một cái gì đó nhỏ nhắn giận dữ nhảy lên trên lưng anh.
“Bỏ mẹ tôi ra! Bỏ ra!”
Cái gì đó rất cứng đập mạnh lên đầu anh.
Những nắm tay bé nhỏ đấm liên hồi vào người anh, những móng tay cào xước cổ anh. Căn phòng vang vọng lại những tiếng kêu cuồng dại. “Dừng lại! Dừng lại!”
Rachel cứng người lại bên dưới anh. “Edward!”
Cái gì đó rắn hơn nắm tay của một đứa trẻ năm tuổi bắt đầu phang sau gáy anh mạnh mẽ và đều đặn. Nước mắt và sự hoảng loạn tắc nghẹn trong tiếng kêu gào của thằng bé. “Ông đang làm đau mẹ! Không được làm đau mẹ!”
Gabe cố tránh những cú đánh, nhưng phạm vi dịch chuyển của anh không có nhiều. Thằng bé đã ngồi dạng chân trên hông anh, và nếu anh lăn qua, anh sẽ để lộ Rachel đang trần trụi. Làm sao nó vào phòng đuợc chứ? Anh chắc chắn là Rachel đã khóa cửa rồi cơ mà.
“Edward, đừng!” Rachel túm lấy tấm khăn trải giường.
Gabe chộp lấy một khuỷu tay nhỏ bé đang giáng xuống. “Ta không làm đau mẹ cháu, Edward.”
Một cú đánh ấn tượng, mạnh hơn hết thảy những cú khác, hạ cánh ở một bên đầu anh. “Tên tôi không phải là- ”
“Chip!” Gabe thở dốc.
“Tôi sẽ giết ông!” Thằng bé nức nở rồi lại liên tục giáng xuống anh.
“Dừng lại ngay lập tức, Edward Stone! Có nghe mẹ không!” Giọng Rachel rắn lại như thép.
Thằng bé từ từ trở nên cứng đơ.
Cô dịu giọng lại. “Gabe không làm đau mẹ, Edward.”
“Thế ông ta đang làm gì?”
Lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, Rachel dường như không thể thốt được một lời.
Anh quay đầu lại và thấy mái tóc rối bù cùng với đôi má đỏ lựng ướt đẫm nước mắt. “Ta đang hôn mẹ cháu, Ed… Chip.”
Vẻ khiếp sợ hiện lên trên mặt đứa trẻ. “Đừng bao giờ làm điều đó một lần nữa.”
Gabe biết rằng sức nặng của anh đang làm Rachel khó thở, nhưng cô cố gắng hết sức để có thể nói thật êm ái trôi chảy. “Không sao đâu, Edward. Mẹ rất thích chú Gabe hôn mẹ.”
“Không, mẹ không thích.”
Rõ ràng là họ chẳng đi đến đâu, vì thế Gabe nói thật cương quyết. “Chip, ta muốn cháu vào nhà bếp và lấy cho mẹ cháu một cốc nước thật to. Mẹ cháu đang rất khát.”
Thằng bé nhìn anh với vẻ ương ngạnh.
“Hãy làm theo lời chú ấy đi, Edward. Mẹ thực sự cần một cốc nước.”
Đứa trẻ miễn cưỡng trèo ra khỏi giường, cùng lúc đó bắn cho Gabe một lời cảnh báo âm thầm qua đôi môi đang mím chặt hứa hẹn sẽ tiêu diệt anh nếu anh đe dọa mẹ nó.
Ngay lúc thằng bé biến mất trên ngưỡng cửa, Gabe và Rachel liền nhảy ra khỏi giường và điên cuồng túm lấy quần áo của họ. Gabe giật mạnh chiếc quần jean. Rachel vồ lấy chiếc áo T-shirt của anh và kéo nó qua đầu, sau đó mò mẫm dưới sàn nhà tìm quần lót. Khi cô không thể tìm thấy nó, cô mặc quần lót của anh thế vào đó. Điều đó lẽ ra sẽ rất buồn cười, nhưng tất cả những gì anh quan tâm lúc này là quần áo tề chỉnh trước khi thằng bé trở lại.
Anh giật khóa quần kéo lên. “Anh nghĩ là em đã khóa cửa rồi.”
“Không. Em nghĩ là anh đã làm đấy chứ.”
Thằng bé trở lại trong thời gian kỷ lục, chạy nhanh đến mức nước tràn cả ra ngoài chiếc cốc nhựa Bugs Bunny màu xanh.
Khi Rachel bước tới cầm lấy chiếc cốc từ tay thằng bé, cô vấp phải một thứ gì đó. Gabe nhìn xuống và nhận ra cuốn truyện Stellaluna đang nằm trên sàn nhà. Phải mất một lúc anh mới hiểu được tại sao cuốn sách lại ở đó, và rồi anh nhận ra rằng đó chính là thứ mà Edward đã dùng để đập lên đầu anh.
Anh đã bị tấn công chí tử bằng một cuốn sách vô tri vô giác.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)