When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ội Cầm nhìn vào gương và tự hỏi với chính bản thân nàng.
- Bội Cầm mi phải vui phải vui lên đi chứ. Mi đâu thể nào lấy anh ta làm chồng được. Đơn giản mi chỉ coi anh ta là bạn để vui vẻ trò chuyện sau 1 tháng trời ở đây thì anh ta bên cạnh người con gái nào mặc kệ. Tại sao mi phải buồn chứ hả?
Nàng cắm cúi văn bản mà bà Lam Hằng giao cho nàng chiều hôm qua. Nàng cố xua đuổi hình bóng của Nhật Nam ra khỏi tâm trí bằng cách cắm cúi vào máy vi tính. Nhưng... không được. Hễ nháy mắt 1 cái là hình ảnh của anh lại hiện ra. Nàng không quên được 1 cái gì có ở nơi anh, từ những nếp nhăn nơi khóe mắt khi anh cười cho đến đôi môi mà nàng đã ao ước được anh áp lên da thịt mình.
Ước gì nàng được sống lại những giờ phút ấy. Nàng sẽ không nói với anh những lời như vậy.
Nàng lắc đầu. Nàng phải cố làm cho xong mấy tập hồ sơ này. Nàng không muốn cho bà Lam Hằng tìm ra sai phạm gì trong công việc của nàng. Công việc này rất quan trọng với cuộc đời nàng nên nàng phải làm cẩn thận.
Khi nàng làm xong việc thì đã đến giờ ăn tối. Nàng ngồi tựa lưng vào ghế.
Đưa mắt nhìn ra bờ hồ, nhìn ra mặt biển xanh xanh ngoài vịnh, rồi vì mệt lả nàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nhưng khi sáng hôm sau, nàng thức dậy trên chiếc giường nệm êm ái. Ai đã đem nàng vào giường nhỉ?
Có tiếng gõ cửa. Nếu như mọi lần nàng sẽ mừng lắm. Bây giờ thì nàng không trông chờ gì tiếng gõ cửa nữa. Vì chẳng có ai ngoài bà Lam Hằng gõ cửa phòng của nàng.
Đúng như nàng đoán, khi nàng mở cửa nàng đã gặp ngay bà Lam Hằng.
Bà cười với nàng:
- Làm gì mà đêm qua ngủ trên ghế vậy?
Nàng thở ra:
- Bác đã đem con vào giường phải không?
- Còn ai vào đây nữa! Chẳng lẽ là 1 hoàng tử à?
Nàng mời bà Lam Hằng vào phòng rồi nói ngay:
- Bác có hồ sơ gì cần phải làm không?
Bà cười:
- Bác muốn nghỉ 2 bữa. Bác muốn đi thăm vài người bạn ở đây và luôn tiện có thời để viết thư cho ông Hoàng Lâm Thao.
- Nếu vậy bác cho con gởi lời hỏi thăm ông ấy.
- Con không muốn viết thư cho ông ấy sao?
- Dạ không muốn.
Bà đứng dậy.
- 2 ngày này con đi đâu tùy thích.
Nói xong bà móc trong túi ra 1 triệu đưa cho nàng.
- Bác ứng trước con nửa tháng lương, con có muốn mua thì thì mua. (chu, sao có bà chủ nào muh tốt dị cà?????)
- Dạ cám ơn bác.
Giọng nói Bội Cầm thật buồn.
Đêm qua nàng đã trải qua 1 đêm dài bất tận buồn chán. Liệu nàng sẽ làm gì suốt ngày hôm nay đây?
Bà Lam Hằng nói:
- Bác có mướn xe của khách sạn đế cho con có đi đâu thì đi.
Bội Cầm lắc đầu:
- Con cũng chẳng biết phải đi đâu nữa. Con không biết chỗ nào để đi.
- Vậy con hãy đến câu lạc bộ bãi biển của khách sạn mà chơi. Nơi đây chỉ phục vụ cho những vị khách của khách sạn Bách Hoa Lâm mà thôi. Đẹp lắm.
Nàng cười gượng:
- Dạ để con đi thử.
- Chúc con đi chơi vui vẻ.
Nói rồi bà Lam Hằng bước ra ngoài.
Nàng cũng vội vã thay đồ rồi bước ra ngoài.
Nàng dừng lại ở quầy tiếp tân để hỏi Bảo Chấn đường đến câu lạc bộ bãi biển.
Ra khỏi con đường chính, nàng cho xe từ từ đổ dốc. 2 bên đường là những cây cọ cao vút cây trúc đào, dâm bụt, các loại hoa màu sắc rực rỡ nối đuôi nhau.
Nàng thấy sau những bức tường đó là những ngôi nhà lớn xây quay lưng ra phía đường, mặt hướng về thành phố và bãi biển tuyệt đẹp.
Khi dừng lại ở 1 ngã tư, Bội Cầm bỗng giật mình thì thấy bóng dáng 1 người từ trong bóng của bụi dâm bụt bước ra, rồi lặng lẽ ngồi lên yên sau của nàng. Anh hành động rất nhanh nhẹn, êm ái, nhẹ nhàng.
Khi nhận ra Nhật Nam, tim nàng bỗng đập mạnh. nàng cảm thấy ngày như sáng thêm ra. Màu đỏ của hoa dâm bụt và màu hồng của hoa trúc đào như thắm thêm.
Nàng đỏ mặt, cắn chặt lấy vành môi. Nàng cố giấu không để cho anh thấy nỗi vui sướng của nàng khi gặp lại anh, và được bên cạnh anh.
Nàng hỏi.
- Anh làm gì ở đây?
Anh nhếch mép cười hóm hỉnh.
- Còn em, em đi đâu vậy. Mấy hôm nay anh nhớ em lắm, nhưng... (xạo thấy sợ luôn)
Nàng muốn nói tiếp chữ "nhưng..." ngập ngừng của anh "nhưng... anh bận bên người con gái khác chứ gì". May thay nàng kềm chế lại kịp. Nàng thấy chuyện đó không cần thiết.
Nàng đỏ mặt khi thấy anh nhìn chằm chằm vào mình. Nàng bèn quay mặt nhìn ra mặt đường, từ từ cho xe qua ngã tư rồi lái xe về phía biển.
Nàng vừa chạy vừa đáp.
- Em đến câu lạc bộ bãi biển của Bách Hoa Lâm.
- Chỗ đó tuyệt lắm. Chúng ta có thể theo ống thông bơi lặn ở đó tuyệt đấy.
Nàng nhìn anh, ánh mắt hơi buồn rồi nói.
- Nhưng ở đó chỉ dành cho những vị khách của khách sạn mà thôi.
- Em là khách của khách sạn, anh là khách của em, cả 2 chúng ta đều là khách cả rồi.
Nàng cắn môi lưỡng lự. Những ý nghĩ không mấy đẹp như tối hôm nào lại xuất hiện trong đầu nàng. Phải chăng anh muốn gặp gỡ nàng? Hay là anh lợi dụng nàng để đến những nơi mà anh không được vào?
Nàng liếc nhìn anh thật nhanh. Trông anh không có vẻ gì là lợi dụng phụ nữ hết.
- Nhật Nam này! Em không nghĩ là...
- Tốt, thì đừng nghĩ gì hết, sợ em không nhớ anh sao?
Anh cười ngạo nghễ.
Nàng nuốt nước bọt, nàng không muốn chấp nhận là nàng nhớ anh. Nàng cứ im lặng mãi.
Anh lên tiếng châm chọc nàng, giọng thích thú.
- Nào, em im lặng tức là đã chấp nhận là nhớ anh rồi đấy nhé.
Nàng nói, mắt đăm đăm nhìn lên mặt đường chật hẹp.
- Sao mấy hôm nay anh không ghé Bách Hoa Lâm chơi.
Nàng hỏi mà cứ nghĩ rằng anh sẽ trả lời "Là vì em chê anh nghèo. Em ham giàu. Em đã nhục mạ anh". Nhưng không, anh cười rồi trả lời 1 cách vô tư.
- Anh cứ sợ là bà chủ của em bắt em làm việc nhiều quá nên không có thời giờ để ý anh thôi..
- Miệng lưỡi anh ngọt ngào quá đấy.
- Đương nhiên rồi.
Nàng cười.
- Hèn gì em thấy mấy con ruồi nó bu.
Anh véo vào hông nàng.
- Dám chơi quê anh phải không? À! Hôm nay em không phải làm việc à?
- Em được nghỉ 2 ngày.
- Tốt quá! Chúng ta sẽ vui chơi nguyên ngày hôm nay tại câu lạc bộ bãi biển, ở đây có tiệm cơm ngon lắm. Và ngày mai anh sẽ đưa em đi công viên Bách
Tùng Diệp.
- Nhật Nam này...
Thấy nàng ngập ngừng anh nói:
- Nếu có ai đi với em rồi thì thôi. Coi như anh xui vậy.
- Không... Không...
- Thế thì tốt.
Thế là nàng như quên ngay mọi buồn phiền hờn ghen mà vui vẻ bên anh.
Chiếc xe Hon đa vẫn lướt êm êm trên con đường lộng gió.
Anh nói:
- Đến rồi. Em rẽ vào đây đi.
Nàng đến cổng lúc nào không biết và nàng rẽ vào cổng thật gấp.
Người nhân viên phục vụ mỉm cười với nàng.
Nàng tưởng họ sẽ chận anh lại khi vào cổng, nhưng không người nhân viên ấy vẫn cười và chào lịch sự với anh.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm