Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ax và Samuel đi theo Christianna trong xe hơi đến phi trường Zurich, họ trêu nàng đã giao cho họ công việc quá nặng nề. Cả hai đều thích đi với nàng, thích đến Paris, cho nên đây cũng là dịp cho họ nghỉ xả hơi. Họ giống như ba người lính ngự lâm lên đường lại, dù chuyến đi không lâu. Họ sẽ không biết gặp Parker tại Paris. Nàng không nói gì cho họ biết cả. Nàng không muốn mắc phải sai lầm nào hết. Đây không phải là nghỉ ngơi cuối tuần ở Qohaito, xa con mắt của cha nàng. Paris rất gần với nhà nàng, chỉ sơ hở một chút thôi là báo chí ùa đến ngay. Nàng và Parker phải hết sức thận trọng, giữ bí mật hoàn toàn.
Họ đến phi trường Charles de Gaulle ở Paris, liền được trưởng ban an ninh phi trường hộ tống đi qua phòng hải quan như bao lần trước. Xe hơi đang đợi nàng, Max và Sam lên xe với nàng. Ở đây họ không gọi nàng là Cricky mà phải cung kính thưa với nàng bằng từ “Thưa công chúa” kể từ khi nàng về nhà. Bây giờ nàng nghe lại họ gọi như thế thật kỳ lạ, nhưng nàng phải chấp nhận.
Khi nàng đến, người quản lý khách sạn Ritz đưa nàng vào phòng. Căn hộ của nàng rất tuyệt, nhìn xuống Quảng trường Place Vendôme. Nàng bồn chồn đứng nhìn xuống quãng trường đẹp đẽ, rồi treo đồ vào tủ, gọi trà, đi đi lại lại trong phòng, lòng lo lắng. Rồi như cảnh trong xinê, có tiếng gõ cửa phòng. Nàng mở cửa, chàng xuất hiện, đẹp hơn bao giờ hết. Parker mặc áo vét mỏng, quần bình thường, áo sơ mi xanh hở cổ, đang đứng trước mặt nàng. Rồi nàng không kịp nhìn chàng cho kỹ, nàng đã nằm gọn trong vòng tay chàng. Họ hôn nhau đắm đuối đến nỗi cả hai gần hụt hơi. Chưa bao giờ trong đời nàng được hạnh phúc như thế. Họ không gặp nhau đã hai tháng. Chàng ra về vào đầu tháng tám mà bây giờ đã cuối tháng chín rồi. Nàng cảm thấy như kẻ chết đuối cần không khí. Nàng quá vui đến độ không nói được nên lời, cuối cùng chàng nhích người ra để nhìn nàng.
- Lạy Chúa, em đẹp quá!- Chàng nói, người ngất ngây vui sướng. Khi còn ở Senafe, chàng thường thấy nàng bện tóc thành con rết, mặc quần soóc, mang giày đi bộ, không son phấn trang điểm. Bây giờ nàng mặc áo dài len màu xanh nhạt cùng với màu mắt của nàng, đeo ngọc ở cổ và tai. Lại còn đi giày cao gót rất tươm tất. Và chàng nói đùa rằng họ khỏi lo rắn rết.
Việc chuẩn bị để gặp nhau thật hoàn hảo. Nàng đã có kế hoạch sẽ đi dạo một vòng với chàng, ghé vào quán cà phê nhỏ ở Tả ngạn. Chàng cũng có ý ấy, nhưng thay vì thế thì hai người nằm vào giường, ôm chặt nhau một hồi. Họ như những người đói cần phải ăn trước khi làm việc gì. Trong hai tháng, họ không thấy nhau khiến cho sự đam mê của họ càng gia tăng.
Sau đó, họ nằm thư giãn thoải mái trên vải giường phẳng đẹp của khách sạn Ritz, nhìn lên trần nhà trang hoàng những kính ảnh mỹ lệ, rồi lại nhìn vào mắt nhau. Nàng không ngớt hôn chàng và chàng không sao rời khỏi nàng, luôn luôn ôm nàng sát vào lòng. Mãi đến xế chiều họ mới ra khỏi giường, cùng đi tắm trong bồn tắm lớn trong phòng. Hai người đã nghiện cảnh ở bên nhau như thế này, họ xem việc ôm ấp nhau là không thể thiếu được.
Cuối cùng họ ra khỏi phòng, thoạt tiên họ đi quanh Place Vendôme, rồi sau đó đến Tả ngạn. Sam và Max kinh ngạc khi thấy hai người, họ quá đổi sung sướng và hiểu ra mục đích của chuyến nghỉ cuối tuần của nàng. Họ giữ khoảng cách với hai người, kín đáo đi theo đôi uyên ương. Đôi trai tài gái sắc nói chuyện suốt mấy giờ liền không rời nhau nửa bước. Chàng nói về chương trình nghiên cứu của mình, nàng thì nói cho chàng nghe những công việc của nàng đang làm ở Vaduz. Họ nhắc lại thời gian còn sống ở Senafe, nhắc đến những người họ thương mến, đến những sự lo lắng của họ cho người dân Eritrea thân thiện và vui vẻ. Hai người không ai nói đến Fiona, vì chuyện của cô ta quá buồn. Đây là thời gian hai kẻ đang yêu nhau cần được hạnh phúc và họ cần phải tận dụng hết mức điều đó.
Họ uống cà phê ở tiệm Deux Magots, nói chuyện, rồi băng qua đường đến nhà thờ St. Germain des Prés, thắp đèn cầy cầu nguyện cho dân tộc Eritrea, thắp một cây cho Fiona và một cây cho họ, cầu nguyện sao cho họ giải quyết được chuyện khó khăn của mình, hy vọng có phép màu nào đấy khiến cho cha nàng suy nghĩ lại, cho phép họ lấy nhau. Nàng nghĩ phải có phép màu mới có chuyện như thế. Nàng sung sướng khi biết Parker cũng theo đạo Cơ Đốc, nếu không đây là một trở ngại lớn đối với cha nàng, trở ngại có lẽ khó mà vượt qua. Ngai vàng ở Liechtenstein dành cho người theo đạo Cơ Đốc từ thế kỷ 16 đến nay, cha nàng rất trung thành với niềm tin này.
Sau đó họ trở về khách sạn và hoãn bữa ăn tối lại vì bận làm tình. Đến chín giờ tối Christianna mới mặc bộ đồ trắng, chiếc áo len tay dài mà nàng đã mua ở nhà hàng Dior vào năm trước. Trông nàng như vị thiên thần nhỏ khi rời khách sạn, níu vào cánh tay chàng, Sam và Max đợi họ ở ngoài xe.
Họ đi cho tới khi tìm ra quán rượu vừa ý và họ ngồi đấy nói chuyện hàng giờ. Họ nói chuyện với nhau không mệt mỏi, chú ý theo dõi kế hoạch của nhau. Họ kể cho nhau những chuyện vui và bàn luận về những đề tài mà cả hai muốn biết. Nàng rất thích nghe về kế hoạch chữa trị bệnh AIDS của chàng. Vì nàng đã giúp những bệnh nhân này ở Senafe và bây giờ nàng vẫn ấp ủ lòng mong muốn cứu chữa những người mắc bệnh này cũng như chàng và điều mong ước này làm cho chàng xúc động.
- Còn em, công việc cắt băng khánh thành của em ra sao? - Họ thường gọi công việc của nàng như thế.
- Dạo này em làm việc ấy rất nhiều. Làm thế, cha em sung sướng vô cùng và những người được em đến cắt băng cũng rất vui. Nếu em đến cắt băng khánh thành ở nhà cho họ, hay khánh thành bất cứ cái gì họ cần, họ cảm thấy họ quan trọng. - Nàng nhận thấy công việc đó đã đem đến sự thay đổi lớn cho họ, thật là một điều kỳ lạ. Khi nàng đến dự lễ khánh thành, nàng chỉ nói với họ vài tiếng, bắt tay họ, hay chạm nhẹ vào đầu người nào đấy, cũng đủ cho họ cảm thấy được nàng ban cho nhiều ân sủng. Khi gửi email cho chàng, nàng thường nói đến chuyện này với chàng. Nàng nói cho chàng biết điều kỳ lạ nhất là nàng được mọi người mến phục, nể vì. Nàng nhận ra rằng sở dĩ họ kính nể, mến yêu nàng như thế là vì địa vị của nàng. Chàng cảm thấy điều này rất tuyệt, đối với chàng thì nàng là nàng tiên đã dùng chiếc đũa thần để ban phát ân sủng cho mọi người, hay dùng thần chú để ban hạnh phúc cho họ. Khi nghe chàng nói thế, nàng cười, ước gì nàng có thể ban ân sủng cho mình và Parker. Nhưng xét về nhiều mặt, cuộc đời của nàng đã nhận được nhiều hạnh phúc. Việc gặp lại chàng như thế này là ân sủng mà hai người đã hưởng được. Với tình yêu nồng ấm của Parker, nàng nghĩ rằng mình sẽ làm được việc gì đấy và chàng cũng nghĩ như nàng. Vấn đề duy nhất họ đang gặp phải là họ đang sống trong sự lén lút.
Đêm đó sau khi làm tình xong, họ ôm nhau nằm ngủ như hai đứa bé. Họ yêu nhau mấy cũng không vừa, nỗi khát khao cả về thể xác lẫn linh hồn đốt cháy họ. Họ xa nhau hai tháng bây giờ mới gặp nhau và sáng hôm sau Christianna đã đùa với chàng rằng chỉ có ngày cuối tuần thôi không làm sao thỏa mãn nỗi khát khao xa vắng ấy.
- Vậy thì cho anh suốt cả đời đi, - Parker đáp, vẻ nghiêm trang. Khi ấy nàng đang nằm bên cạnh chàng.
- Ước gì em có thể cho được, - nàng nói, vẻ buồn rầu trở lại. Nàng ghét nghĩ đến tình cảnh vô vọng của họ. Nếu muốn ở bên chàng cả đời, nàng phải bỏ hết trách nhiệm của mình và làm thế cha nàng sẽ rất đau đớn. - Nếu em có khả năng làm thế, em sẽ làm vợ anh ngay. Vì thế mà nàng không lấy chàng, có lẽ sẽ không bao giờ, vì nàng biết chắc cha nàng sẽ không bằng lòng để cho nàng lấy Parker, còn nàng thì không muốn lấy chàng khi không có sự đồng ý của cha. Phá vỡ niềm tin và truyền thống mà nàng đã được truyền dạy là sai trái. Parker muốn cưới nàng hơn bất kỳ điều gì trên đời. Chàng đã yêu nàng bảy tháng, đối với chàng tình yêu này sẽ kéo dài suốt đời. Bây giờ chàng muốn yêu mãnh liệt hơn trước và nàng cũng thế. Họ đã hứa với nhau không nói đến chuyện này trong ngày hôm nay, mà phải hưởng thụ thời gian gặp nhau. Tối thứ hai, chàng sẽ trở về Boston, còn nàng bay về Zurich.
Họ đi chơi vào ngày thứ bảy, đi bộ dọc theo sông Seine, xem những tiệm sách, đi du thuyền trên sông Seine, ăn trưa ở quán Café Flore. Nàng cảm thấy như họ đã đi khắp Tả ngạn, vào xem các tiệm bán đồ cổ, các phòng trưng bày nghệ thuật, rồi họ để cho Sam và Max lái xe đưa họ qua cầu Alexandre III để về Hữu ngạn. Họ đi qua điện Louvre đẹp lộng lẫy, họ nói khi điện này còn là cung điện thì chắc không thể chê vào đâu được. Nàng cười, nói rằng mẹ nàng là hậu duệ của cả hai họ quí tộc là Bourbone và Orléan. Bà là công chúa điện hạ, chứ không phải chỉ là công chúa, xét cả về hai phía. Nàng giải thích cho Parker biết rằng để trở thành điện hạ, người ta phải thuộc dòng dõi của vua, mẹ nàng là người như thế. Còn dòng dõi của cha nàng chỉ là hoàng tử, cho nên ông chỉ là thái tử. Đối với Parker do không quen với các truyền thống trong hoàng tộc nên đây là vấn đề khá thú vị, hơi rắc rối. Lần đầu tiên chàng xem hộ chiếu của nàng, chỉ có tên thánh thôi.
- Chỉ như thế này thôi ư? Không có họ à? - Chàng thấy thật kỳ cục và nàng cười.
- Chỉ có thế thôi. Chỉ có Christianna ở Leichtenstein. Tất cả những người trong hoàng gia đều có hộ chiếu như thế, không có họ. Ngay cả nữ hoàng Anh, hộ chiếu của bà cũng chỉ có Elizabeth và trường hợp của bà có thêm chữ R phía sau, viết tắt chữ Regina, vì bà là nữ hoàng.
- Anh nghĩ gọi em là công chúa Christianna Williams, nghe có vẻ hơi lạ một chút, - chàng ái ngại nói với nụ cười bẽn lẽn.
- Đối với em thì không, - nàng đáp nhỏ và chàng lại hôn nàng.
Khi đi vào khách sạn, họ ghé vào quán bar của khách sạn Ritz để uống giải khát. Cả hai đều mệt và khát, họ đã đi chơi vui vẻ suốt ngày. Parker gọi một ly vang, còn Christianna gọi tách trà. Khi còn ở Senafe, chàng biết nàng không bao giờ uống nước. Nàng không thích uống, chỉ khi nào tiếp quốc khách, nàng mới bắt buộc uống sâm banh với họ. Còn ngoài ra nàng không thích rượu. Parker luôn luôn nói nàng ăn ít như mèo. Nàng nhỏ nhắn mảnh mai, nhưng thân hình cân đối hấp dẫn, khiến chàng mê mẩn từ khi mới gặp cho đến giờ.
Trong quầy Bar ở khách sạn Ritz có người đàn ông chơi đàn piano. Họ ngồi vừa uống vừa thưởng thức âm nhạc và Christianna cười.
- Em cười gì thế? - Parker hỏi, chàng cũng cười thoải mái. Chàng muốn đợt nghỉ cuối tuần tại Paris kéo dài mãi và nàng cũng muốn thế.
- Em cười vì ở đây quá văn minh so với Senafe. Anh hãy tưởng tượng nếu chúng ta có chiếc piano trong lều ăn ở đấy thì tuyệt biết mấy. - Dù sao thì chuyện tình của họ đã bắt đầu ở đấy.
- Được thế thì quá tuyệt vời rồi, - chàng cười với nàng.
- Lạy Chúa, em nhớ Senafe quá. Anh nhớ không?
- Nàng hỏi, mắt ánh lên tình thương đối với châu Phi.
- Nhớ chứ, nhưng còn vì buổi sáng ngủ dậy thấy em, buổi chiều khi làm việc xong lại được gặp em! Nhưng anh phải thú thực với em công việc của anh ở Harvard rất thú vị. Ở Boston, chàng không có bệnh nhân, nhưng chú tâm được vào việc nghiên cứu. Chàng kể rằng chàng có nhận thư của người Hà Lan chỉ huy nhóm công tác mà chàng cùng tham dự với các bác sĩ không biên giới. Christianna nói nàng hết sức khâm phục công việc của họ và Parker cũng nói vậy.
- Nếu em là bác sĩ, em sẽ làm như thế, - nàng nói, và chàng cười với nàng.
- Anh biết em sẽ làm thế.
- Em ước gì được hiến thân vào công việc giúp người như anh vậy. Những việc mà em làm cho cha em, thật ngu ngốc! Cắt băng khánh thành chẳng có nghĩa lý gì hết, ai cũng thấy thế.
- Anh tin công việc em làm có ý nghĩa cho họ, - chàng nhẹ nhàng nói.
- Chả có ý nghĩa gì đâu. Em chỉ làm công việc tiếp khách. Cha em làm những công việc quan trọng, ông quyết định về chính sách kinh tế có ảnh hưởng đến đất nước, nếu ông có quyết định sai lầm, đất nước sẽ tụt hậu, nhưng thường thường ông quyết định rất đúng đắn. - Nàng cười khoái trá. - Ông làm những công việc nhân đạo, giúp nhiều người có cuộc sống đỡ hơn. Ông rất có tinh thần trách nhiệm.
- Em cũng thế. - Parker rất ấn tượng về tinh thần trách nhiệm của nàng.
- Công việc của em chẳng thay đổi được gì. Cắt băng khánh thành không thay đổi được cuộc sống của ai hết. - Nàng muốn làm việc tại cơ sở từ thiện vào mùa đông năm đó, nhưng chưa có thì giờ. Cha nàng cứ giao cho nàng công việc đáng ra Freddy phải làm, nhưng anh ta lại không làm. Nhiều lúc Christianna phải làm hết công việc cho cả ba người. Nếu nàng làm việc ở cơ quan từ thiện, ít ra nàng cũng cảm thấy hữu dụng. Nhưng đi dự quốc tiệc, làm những công việc phụ thuộc, nàng thấy chẳng có ý nghĩa gì hết. Và để làm những việc ấy nàng phải bỏ Parker. Làm thế quá độc ác cho nàng khi chỉ đóng vai nàng công chúa, vâng lời cha và phục vụ người dân ở Leichtenstein.
- Anh trai em có làm gì không? - Parker hỏi. Chàng biết đấy là vấn đề đau đầu của nàng.
- Có làm được anh ấy cũng không làm. Anh ấy nói đợi đến khi nào lên ngôi thái tử trì vì rồi, sẽ nghiêm túc luôn. Em hy vọng sẽ đến lúc ấy. - Parker gật đầu. Anh trai nàng có vẻ là tên khốn nạn, là con cừu đen, nhưng chàng không nói như thế với nàng.
Cuối cùng họ lên lầu thay quần áo để ăn tối, nhưng không ra khỏi phòng được. Họ quyện lấy nhau làm tình, rồi sau đó cùng ngồi trong bồn tắm, gọi khách sạn phục vụ bữa ăn tại phòng. Rồi hai người lại ôm nhau ngủ. Thật là ngày cuối tuần tuyệt vời.
Hôm sau họ đi dự Thánh Lễ tại nhà thờ Sacré Coeur, nghe ban hợp xướng nữ tu hát. Hôm ấy là ngày đẹp trời, họ đi vào rừng Bois de Boulogne, cười với những người hôn nhau và những người dẫn con cùng chó đi dạo. Thật là một ngày vui vẻ. Họ đi ăn kem, ghé vào quán uống cà phê và cuối cùng lái xe về Place Vendôme, thoải mái và hạnh phúc, rồi đi bộ vào khách sạn Ritz. Nàng đã đặt bàn ăn tại nhà hàng Le Voltaire. Đây là một nhà hàng nhỏ lịch sự ở Paris được nàng thích nhất. Nhà hàng ít bàn, không khí yên tĩnh, phục vụ tuyệt vời và đồ ăn rất ngon.
Đến chín giờ, họ rời khách sạn, mặc quần áo đi ăn bình thường với sự hào hứng. Christianna mặc bộ quần áo hiệu Chanel đẹp màu xanh nhạt, đi giày cao gót và mang hoa tai kim cương. Nàng thích diện cho chàng ngắm, mặc dù hoàn cảnh rất khác với khi họ còn ở Senafe. Và bây giờ chàng thích thấy nàng lịch sự.
Khi họ ra khỏi cửa xoay, chàng quàng tay ôm quanh người nàng. Không khí trong lành, nàng cười âu yếm nhìn chàng, bỗng ngay khi ấy có tiếng nổ vang lên và ánh sáng lóe rực trước mặt nàng. Nàng không có thì giờ để xác định đấy là cái gì, chỉ biết đâm đầu chạy ra xe hơi đang đợi và một đám đông phóng viên chạy theo họ. Parker hoảng hốt, còn Christianna có vẻ khổ sở khi Max thúc xe chạy nhanh.
- Đi! Đi! Đi! - Max giục tài xế khi Sam vừa nhảy lên ngồi cạnh họ ở phía sau và chỉ trong nháy mắt xe vụt chạy, nhưng hai phóng viên nhiếp ảnh cũng đã đuổi kịp họ trước khi xe lăn bánh.
- Tức quá! - Christianna nói, nhìn Max ngồi ở phía trước. - Tại sao có chuyện như thế này? Anh có biết ai gọi họ không?
- Chắc chỉ tình cờ thôi, - anh ta đáp giọng ân hận. - Tôi định báo cho công chúa biết, nhưng hai người đi ra quá nhanh. Madonna đi ra khỏi khách sạn trước hai vị một chút thôi. Cô ấy cũng ở trong khách sạn, họ đợi cô ta đi ra. Tôi nghĩ công chúa là món quà bất ngờ đến tay họ. - Nhưng rõ ràng họ nhận ra nàng ngay khi nàng mới ra khỏi khách sạn và họ chụp cảnh nàng cười duyên dáng với Parker, trong khi chàng quàng tay ôm nàng. Rõ ràng cảnh tượng trước mắt mọi người là cảnh họ yêu nhau. - Lát nữa khi về, chúng ta đi cửa sau.
- Bây giờ thì quá trễ rồi, - nàng gay gắt đáp, rồi nhìn Parker, chàng còn sửng sốt. Chàng không có thì giờ để kịp trở tay, mắt chàng vẫn còn lóm đóm ánh sáng của đèn chiếu mạnh gây nên. Christianna tin rằng thế nào các tấm ảnh cũng sẽ xuất hiện ở đâu đó. Luôn luôn như thế. Chuyện phiền phức này thường xảy đến vào lúc không thích hợp. Và nếu cha nàng thấy ảnh xuất hiện trên báo, thế nào ông cũng sẽ không vui. Và khi ấy ông sẽ biết nàng nói dối là đi mua sắm. Ông không thích nàng xuất hiện như thế này trên mặt báo. Họ đã quá ngán chuyện Freddy bị đưa lên mặt báo rồi.
Trên đường đến nhà hàng ăn uống, Christianna ngồi yên lặng, còn Parker lo lắng khi thấy nàng buồn rầu. Chàng cố an ủi nàng, còn nàng vẫn có vẻ tỉnh táo, nhưng thực ra nàng lo lắng. - Em yêu, anh xin lỗi.
- Em cũng ân hận. Chúng ta khỏi cần lo về việc này. Nếu không ai biết thì có lẽ tuyệt hơn. - Đúng là như thế thật.
- Có thể người ta sẽ không dùng những tấm ảnh ấy - chàng nói, cố làm ra vẻ hy vọng.
- Họ sẽ dùng. Họ luôn luôn dùng, nàng buồn bã đáp. Anh trai em đã từng làm những chuyện ngu ngốc bị họ đưa lên mặt báo, bây giờ họ cũng sẽ bôi nhọ em như thế. Chàng hoàng tử và nàng công chúa Leichtenstein làm những chuyện động trời. Họ thích nói xấu người trong hoàng gia. Em thường rất thận trọng để họ khỏi rêu rao trên mặt báo, nên khi nào thấy em là họ háo hức như mèo gặp mỡ.
Nàng than tiếp:
- Thật là quá xui xẻo cho chúng ta, đi ra vào lúc họ đợi Madonna. - Nàng đồng ý với Max là đáng ra phải báo cho nàng biết điều đó, nhưng anh ta phân trần rằng chắc họ thấy nàng khi hai người đã ra khỏi phòng, vì khi nàng mới ra khỏi cửa khách sạn trong mấy giây thôi thì Madonna đã đi nhanh ra chiếc Limousine với các con bà ta.
Nàng cố không để cho bữa ăn của họ mất vui, nhưng Parker có vẻ thấy nàng lo lắng và lơ đãng. Dù họ vui vẻ thưởng thức bữa ăn, nhưng không khí buổi tối trở nên ảm đạm. Nàng rất lo khi nghĩ tới chuyện cha nàng thấy nàng trên mặt báo với Parker. Chuyện này sẽ dẫn đến vô số chuyện không hay mà nàng chưa muốn giải quyết, chưa đến lúc nàng phải đương đầu với chuyện như thế này. Nhưng chắc không có cách gì thay đổi cục diện.
Khi về, họ đi vào cánh cửa dành cho nhân viên phục vụ của khách sạn nằm trên đường Cambon. Mỗi khi công nương Diana ở tại khách sạn này, bà thường dùng lối đi này. Nhiều nhân vật nổi tiếng và người trong hoàng gia thường dùng cửa sau này để ra vào, ở đây có thang máy nhỏ thông với các tầng, để tránh các phóng viên báo chí đợi họ ở phía trước. Cuối cùng họ về phòng bình yên, nàng lại nằm êm ả trong vòng tay chàng. Đêm đó họ lại làm tình, tình yêu của họ bây giờ pha chút đắng cay. Nàng sợ rằng những tấm ảnh này sẽ khiến cho cha nàng bắt buộc nàng phải chia tay với Parker sớm hơn dự định của nàng. Nàng hoàn toàn phó mặc tình thế cho ông và đây là điều nàng không muốn.
Đêm đó nàng ngủ chập chờn trong nỗi lo sợ về chuyện vừa xảy ra, nhiều lần thức giấc vì những cơn ác mộng. Sáng hôm sau hai người ăn sáng trong phòng. Parker cố hết sức để khuyên lơn nàng. Khi người hầu phòng rót cà phê cho họ, hai người ngồi im lặng chờ cho đến khi anh ta ra khỏi phòng mới bàn tiếp. Bây giờ Christianna không tin ai nữa. Chuyện đêm qua nàng bị phóng viên chụp ảnh, bây giờ nàng vẫn còn run. Nếu báo chí đăng ảnh của nàng, nàng sẽ bị cha tra hỏi và nàng lo sợ giây phút ấy.
- Này em yêu, em chẳng cần phải lo sợ gì hết, - Parker lập luận. - Chuyện đã xảy ra rồi. Xong rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng giải quyết thôi. - Chàng nói một cách bình tĩnh, vừa hớp một ngụm cà phê nóng.
- Không, nếu tấm ảnh xuất hiện trên báo, chắc chúng ta sẽ không giải quyết được đâu, - nàng đáp, vẻ khổ sở, căng thẳng. Đêm qua nàng ngủ không ngon giấc nên bây giờ nàng mệt mỏi và lo lắng. - Nếu báo đăng ảnh, em sẽ gặp rắc rối. Và cha em sẽ xử lý em. Chỉ có mình em giải quyết với ông thôi. Em không muốn hai ta cùng giải quyết khi mà chúng ta chưa sẵn sàng. Vì em sẽ thừa cơ hội này thuyết phục cha em về chuyện của chúng ta. Ông sẽ không để cho em bàn thảo lại lần hai. Và lần này em sẽ không nói dối ông nữa. Em đã nói dối khi đi Paris rồi. - Nhưng cũng như mọi khi, nàng không có sự lựa chọn nào khác. Phạm vi chọn lựa của nàng thường rất nhỏ bé, bị nhiều giới hạn. - Em không thích cảnh bị đăng ảnh trên báo chí, cảnh này quá bê bối khó chịu. - Nàng rất ghét báo chí đăng ảnh, không giống anh trai nàng, hay có lẽ vì Freddy, vì những chuyện bê bối của anh ta mà nàng không thích báo chí.
- Phải, đúng thế. - Chàng đồng ý với nàng, không phản đối điều nàng nói. - Nhưng chúng ta phải công cha rõ việc chúng ta yêu nhau. Chúng ta có cách gì khác để làm không?
- Không. - Nàng thở dài, rồi uống cà phê, cố hết sức để không làm cho Parker buồn. Chuyện này không phải lỗi của chàng, nhưng đã khiến cho nàng quá đỗi lo lắng và chàng thấy điều này rất rõ.
Sau khi ăn sáng xong, họ mặc quần áo đi ra ngoài chơi. Họ đi xuống phố Faubourg St. Honoré để xem các cửa hàng, rồi đến tiệm L’Avenue để ăn trưa. Nàng vui mừng khi thấy không có ai đi theo họ. Max và Sam bám theo gần họ, hai người hộ vệ khuyên Christianna và Parker dùng cửa sau để vào ra khách sạn. Đi đường này bảo đảm hơn.
Ăn trưa xong, họ về khách sạn. Cả hai đều sắp xếp đồ đạc vào va li rồi lên giường ôm nhau nằm. Cả hai đều đăng ký đi chuyến bay sau cùng, để có thể ở gần nhau nhiều chừng nào hay chừng ấy. Họ không muốn xa nhau sớm phút nào, sợ gặp phóng viên báo chí. Mặc dù nàng biết cơ may thuyết phục cha nàng rất mong manh, khó thành công, nhưng nàng không muốn cán cân nghiêng thêm nữa về phía ông. Bây giờ thì cái tin tai hại trên báo chí chắc có lẽ sẽ làm cho cán cân nghiêng hẳn về một bên.
Họ nằm trên giường một hồi lâu rồi họ làm tình lần cuối, chầm chậm, nhẹ nhàng, thưởng thức giây phút cuối cùng bên nhau. Sau đó, nàng nằm trong vòng tay chàng và khóc. Nàng sợ sẽ không bao giờ gặp chàng nữa. Nàng muốn có được những giây phút như ở Senafe và ước sao có lại được những giây phút như thế này, bất cứ khi nào họ tìm được cơ hội. Chàng buộc nàng hứa bất cứ khi nào nàng đi được, họ sẽ cùng gặp nhau tại Paris. Chàng nói khi nào nàng đi được, báo cho chàng biết, chàng sẽ thu xếp kế hoạch để đến đây. Vì chàng là bác sĩ nghiên cứu, không khám bệnh hàng ngày, nên được tự do để làm việc ấy. Nàng không biết các tấm ảnh có đăng báo không. Và nếu có đăng sẽ gây tác hại như thế nào. Nàng nói họ cần lánh mặt một thời gian để xem tình hình ra sao. Hy vọng không có gì xảy ra.
Cuối cùng, họ ra khỏi giường, cùng tắm với nhau, rồi mặc quần áo. Trong thời gian nghỉ cuối tuần, chàng không dùng phòng của mình, nhưng để người ta khỏi nghi ngờ, chàng đã trả tiền phòng. Đặc biệt chuyện này làm cho tình hình tốt đẹp hơn cho nàng. Parker muốn làm bất cứ việc gì để cho tình hình được yên ổn. Nàng đã quen với hoàn cảnh gò bó hơn chàng, nên chàng phải làm theo qui luật của nàng, hay là qui luật của cha nàng. Chàng thật sự yêu nàng, yêu tha thiết, chàng muốn gặp lại nàng, và nếu họ may mắn, thì một ngày nào đó chàng sẽ cưới nàng. Nàng nói chuyện ấy không thể nào có được, nhưng chàng cứ quyết tâm theo đuổi đợi chờ. Nàng là người phụ nữ duy nhất chàng muốn lấy làm vợ. Và nàng cũng thực tâm yêu chàng.
Họ hôn nhau thật lâu, thật đắm đuối trước khi rời khỏi phòng, rồi cùng nhau ra khỏi khách sạn bằng cửa sau. Max và Sam đã lo thu xếp mọi thứ để họ ra về. Họ đi cùng một xe để ra phi trường, vì chuyến bay của họ có giờ bay rất gần nhau, nàng bay đi Zurich, còn chàng về Boston. Nàng hôn chàng trước khi rời khỏi xe, rồi sau đó chỉ đứng nhìn chàng buồn bã trong phi trường. Nàng không thể hôn chàng ở đây được và chàng biết thế. Đấy là gánh nặng do địa vị của nàng mang lại, bây giờ thì chàng chấp nhận sự thật đó.
- Em yêu anh, - nàng nói, đứng nhìn chàng, cách chàng chỉ sáu tấc. - Cám ơn anh về những ngày cuối tuần tuyệt vời, - nàng nói một cách lịch sự và chàng cười. Nàng luôn luôn như vậy, ngay cả khi lòng đang lo, như sau chuyện bị báo chí chụp ảnh.
- Anh cũng yêu em, Cricky à. Mọi việc rồi sẽ ổn thỏa hết. Đừng quá lo về chuyện các phóng viên báo chí. - Nàng gật đầu và không nói gì. Rồi, không thể dừng được, nàng đưa tay chạm vào bàn tay chàng và chàng nắm bàn tay nàng. - Mọi việc sẽ yên ổn hết, - chàng thì thào nói. - Anh sẽ sớm gặp lại em, được không?
Nàng gật đầu, nước mắt tràn trên má. Nàng nói không thành lời câu em yêu anh, rồi phải đi ngay.
Nàng chậm rãi bước đến máy bay, Max và Sam xách hành lý của nàng đi theo, còn Parker lấy hành lý của chàng đến đăng ký để lên chuyến bay của mình. Chàng quay nhìn nàng đi xa. Nàng cũng quay mặt nhìn chàng, cố cười với chàng, đưa một tay vẫy chàng rồi đặt lên ngực nơi trái tim mình. Từ bên kia phi trường, qua đám đông ở giữa họ, chàng cũng đặt tay lên ngực.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)