A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Dean R_Koontz
Thể loại: Kinh Dị
Dịch giả: Lê Thành
Biên tập: Trang Hương
Upload bìa: khoa tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ebecca mở cửa ra và nhìn thấy Jack, nàng nói ngay:
- Quả đúng là anh, như tôi nghĩ.
Jack đứng ngay ngoài cửa, rét run:
- Bên ngoài trời đang có bão.
Rebecca mặc chiếc đầm màu xanh đậm. Tóc cô vàng óng như mật, cô thật đẹp. Cô nhìn anh, không nói năng gì.
Jack nói:
- Có lẽ đây là trận bão thế kỷ. Cũng có thể đây là khởi đầu của thời đại băng hà, của tận thế cũng nên. Anh tự hỏi, nếu là vậy thì mình sẽ trải qua những giờ phút sau cùng ở đâu.
- Và anh quyết định đến đây? - Cô mỉm cười hỏi.
- Anh vào nhà được không? Em thấy đó, anh đã cởi giày vì sợ làm bẩn tấm thảm của em.
Nàng lùi lại một bước. Jack bước vào. Rebecca đóng cửa lại và nói:
- Em phải nấu chút gì đó để ăn thôi. Anh có đói không?
- Em định nấu món gì?
- Một khi đã đột xuất đến thì không có quyền đòi hỏi được ăn ngon rồi.
Cả hai cùng vào nhà bếp. Jack vứt chiếc áo khoác lên lưng ghế.
Rebecca nói:
- Tối nay ta sẽ ăn sandwich thịt nguội, súp rau và miến.
- Súp do em nấu à?
- Không. Súp đóng hộp.
- Được mà.
- Em hâm món súp trong khi anh cắt thịt nhé?
- Đồng ý.
- Thịt ở trong tủ lạnh, trong cái túi nhựa ở ngăn thứ hai đó, anh hãy cẩn thận.
- Tại sao nó chông chênh vậy?
- Vì tủ lạnh đầy ắp đồ mà. Nếu anh không cẩn thận, mọi thứ sẽ đổ ập xuống.
Rồi họ không nói gì nữa.
Cô bày chén bát và muỗng nĩa ra bàn trong khi anh cắt thịt và cà chua. Rồi cô quậy đều súp trong nồi, quay lưng về phía anh. Mái tóc cô dịu dàng óng ánh trên nền vải xanh đậm của chiếc đầm. Jack rùng mình vì khát khao. Anh như bị mê hoặc trước sự thay đổi của cô. Cô hoàn toàn khác hẳn với một Rebecca trước đó một tiếng đồng hồ, khi còn trong văn phòng. Cô không còn cái vẻ lạnh lùng, ngang tàng nữa. Cô trông nhỏ nhắn hơn, thon gọn hơn, mỏng manh hơn và nhiều nữ tính hơn.
Không còn ý thức về hành động của mình, Jack bước đến và đặt tay lên vai cô.
Rebecca không tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô biết Jack bước đến và cũng có thể cô đã mong anh bước đến bên cô.
Anh vén nhẹ mái tóc và hôn lên làn da êm dịu của cổ cô. Cô cảm thấy mình mềm đi và hơi ngả người về phía anh.
o O o
Bên ngoài, gió rít từng cơn.
Lavelle chăm chú nhìn cái máy thu thanh rồi hỏi:
- Con có nên giết hai đứa bé trong đêm nay không?
- Nên.
- Nếu giết hai đứa bé, phải chăng Jack sẽ điên tiết và dứt khoát đối chọi với con hơn?
- Hãy giết chúng đi.
- Như vậy là con có thể làm hắn suy sụp?
- Đúng.
- Con có thể hủy diệt y?
- Đúng.
- Con chắc chắn sẽ đạt kết quả như mong muốn chứ?
- Giết chúng đi!
- Con muốn biết chắc mình có đạt được kết quả như mong muốn hay không?
- Hãy giết chúng đi! Một cách tàn bạo nhất!
- Con hiểu rồi. Con sẽ làm mọi cách đê loại y ra khỏi con đường của con.
o O o
Trong phòng ngủ của Rebecca, họ nằm bên nhau, tay trong tay, trong thứ ánh sáng vàng óng của ngọn đèn ngủ.
Rebecca nói:
- Em không ngờ một lần nữa, chuyện đó lại xảy ra.
- Chuyện gì em?
- Thì chuyện vừa rồi đó.
- À.
- Em vẫn nghĩ chuyện đêm qua chỉ là ... một lúc thiếu tỉnh táo.
- Thật à?
- Em vẫn nghĩ chúng ta sẽ chẳng bao giờ quan hệ với nhau nữa.
- Nhưng chúng ta lại gần gũi nhau đó thôi em.
- Đúng vậy.
Rebecca lặng im.
- Em hối tiếc sao? - Jack hỏi.
- Không.
- Hôm nay sẽ không phải lần cuối cùng đâu. Ở bên nhau như thế này thật tuyệt vời.
- Vâng, thật tuyệt...
Lại một lúc im lặng.
- Chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta vậy? - Rebecca hỏi.
- Bộ em thấy không bình thường sao?
- Không hoàn toàn bình thường.
- Thì chúng ta yêu nhau chứ có sao đâu?
- Nhưng sao lại nhanh như vậy?
- Không nhanh đâu.
- Trước đây chúng ta vẫn chỉ là đồng nghiệp ...
- Thân nhau hơn cả đồng nghiệp đó chứ!
- ... và rồi bỗng chốc, chúng ta hôn nhau!
- Sao lại bỗng dưng? Anh đã yêu em từ lâu rồi mà.
- Thật sao? Vậy mà em không hề biết.
- Hẳn trong vô thức, em đã nhận ra rồi.
- Cũng có thể.
- Điều làm anh thắc mắc, là vì sao em lại cương quyết với anh như vậy?
Cô không trả lời.
- Anh từng nghĩ, có lẽ là do em coi thường anh.
- Em thấy anh thu hút đến độ khổng thể cưỡng nổi, và điều đó làm em sợ.
- Sợ?
- Đúng vậy. em sợ phải đắm đuối vì một người, phải khổ tâm vì một người.
- Có gì mà phải sợ?
- Đó là nỗi sợ sẽ mất người mình yêu.
- Điều đó thật ngốc nghếch mà.
- Không đâu anh. Nếu anh có một cái gì đó anh yêu quý thì anh sẽ sợ phải mất nó ...
- Anh hiểu ...
- ... Hoặc tốt hơn, anh không nên có nó.
- Với cái cách suy nghĩ đó thì em chỉ nhận lấy sự cô đơn mà thôi.
Rồi anh hôn cô. Hôn và hôn nữa. Đó không phải là những nụ hôn say đắm, nhưng trìu mến và dịu dàng. Một lúc sau, anh nói:
- Anh yêu em.
- Đừng! Anh đừng nói thế.
- Anh không chỉ nói thôi mà con luôn suy nghĩ về nó nữa.
- Anh đừng nói.
- Anh đâu phải loại người nói mà không suy nghĩ.
- Em biết.
Ánh mắt họ gặp nhau. Jack nói:
- Anh cứ tưởng em hối tiếc vì chuyện đã xảy ra đêm qua. Thái độ của em đối với anh suốt ngày hôm nay làm anh tổn thương ghê lắm. Anh nghĩ em đã khinh thường anh.
Rebecca lắc đầu:
- Không. Không bao giờ.
- Bây giờ anh đã hiễu. Nhưng anh thấy em lại có vẻ xa cách. Có điều gì không ổn sao em?
- Em không biết nói sao đây. Em không biết phải giải thích thế nào. Em chưa từng giải thích điều này với ai hết.
- Anh là người biết lắng nghe mà.
- Để em suy nghĩ đã.
- Em có thể suy nghĩ bao lâu cũng được.
Cô hướng mắt nhìn lên trần nhà. Trong một lúc, họ nằm bên nhau, im lặng. Ở bên ngoài, gió vẫn đang gào thét. Cuối cùng, Rebecca nói:
- Em mất ba khi lên sáu.
- Khổ thân em. Điều đó thật khủng khiếp. Như vậy chắc em không biết rõ ba mình rồi.
- Vâng, tuy nhiên em vẫn luôn thương nhớ ông ấy vô cùng. Mãi cho đến bay giờ em vẫn còn thương nhớ ổng ... một người cha mà em không mấy biết rõ.
Jack chợt nhớ đến Davey, đứa con trai của anh mất mẹ khi gần lên sáu. Anh dịu dàng nắm chặt tay Rebecca. Cô nói:
- Nhưng mất cha khi lên sáu ... cũng chưa đến nỗi thảm khốc. Bi kịch của em là em đã chứng kiến cái chết của ông ấy.
- Chúa tôi! Sự việc ... đã xảy ra như thế nào vậy?
- Dạo đó, cha mẹ em có một cửa hàng bán sandwich. Nhỏ thôi, đủ để kê bốn cái bàn. Chủ yếu là bán sandwich cho khách mang về, xà lách khoai tây, xà lách mỳ ống, vài món tráng miệng. Cha mẹ em không giàu. Họ phải làm việc cật lực mới có được chút vốn liếng. Sau giờ nghỉ bán, ba em còn phải giữ chân gác cổng đêm cho một công ty nữa. Tờ mờ sáng ông mới về nhà, ngủ được khoảng bốn, năm tiếng, sau đó đứng bán sandwich. Mẹ em lo nấu nướng, chạy bàn, dọn dẹp, thỉnh thoảng giúp việc đây đó kiếm thêm một vài đồng. Cuối cùng, cửa hàng bắt đầu mang lại lợi nhuận. Ba không cần đi làm đêm nữa, và mẹ cũng không cần đi làm công nữa. Thật ra, chuyện buôn bán phát đạt đến nỗi ba mẹ còn định thuê người giúp việc, tương lai thật rạng rỡ ... Thế rồi một buổi chiều ... trong khi em và cha đang ngồi trông tiệm ... thì gã đó bước vào ... với khẩu súng ngắn ...
- Khốn thật! - Jack thốt lên.
Anh biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Anh đã nhiều lần chứng kiến cảnh đó. Những người bán hàng ngã gục trên vũng máu, tiền trong quầy bị cướp sạch. Rebecca nói:
- Tên khốn kiếp đó có một dáng vẻ thật lạ lùng. Tuy dạo đó em còn nhỏ, nhưng em đã nhận ra ngay hắn không bình thường khi vừa bước vào. Em đã đi ra sau bếp và quan sát hắn từ sau bức rèm. Hắn bồn chồn ... tái xanh ... quầng thâm ngay mắt.
- Một tên nghiện?
- Đúng vậy. Bây giờ nếu nhắm mắt, em vẫn còn có thể nhớ rõ khuôn mặt xanh mét, cái miệng giựt giựt vì chứng máy cơ của hắn. Khổ nỗi ... em có thể nhớ rõ khuôn mặt hắn còn hơn khuôn mặt của ba. Đôi mắt khủng khiếp của hắn ...
Rebecca rùng mình. Jack nói:
- Thôi đừng kể nữa em.
- Không. Em phải kể cho anh nghe. Có như vậy, anh mới hiểu được thái độ của em ... trong một số vấn đề.
- Vậy thì ... lúc ấy ba em không chịu đưa tiền cho tên khốn kiếp đó hay sao?
- Ồ ba em đã đưa hết tiền cho hắn. Đưa sạch.
- Ba em không chống cự à?
- Không.
- Vậy mà hắn vẫn không buông tha cho ông ấy sao?
- Không! Thằng nghiện đó như người bị mất trí. Có lẽ do thiếu thuốc nên hắn không còn có thể suy nghĩ gì nữa. Hắn thù hận con người, mà cũng có thể hắn muốn giết người hơn là cướp của. Thế là ... hắn nổ súng.
Jack ôm lấy Rebecca và kéo cô lại gần mình hơn.
Cô nói tiếp:
- Hai phát. Rồi thằng khốn nạn ấy bỏ chạy. Chỉ một phát trúng ba ... nhưng ngay mặt.
- Chúa ơi! - Jack thốt lên, hình dung cô bé Rebecca sáu tuổi đang đứng trong bếp, chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đó.
- Hắn xài khẩu 45.
Jack sựng người khi nghĩ đến sức tàn phá của khẩu 45.
- Vì bắn quá gần nên ba em chết ngay tại chỗ.
- Thôi, hãy quên đi quá khứ em à, đừng đau buồn nữa.
- Máu khắp nơi ... trên tường ...
- Thôi em à, đừng kể nữa.
- Em muốn anh hiểu.
o O o
Trong nhà kho, Lavelle cúi người trên cái hố và vứt xuống đó những bức ảnh của Penny và Davey. Chúng tan biến trong thứ ánh sáng màu da cam.
Có tiếng hét rùng rợn vang lên từ nơi sâu thẳm của hố. Lavelle nói:
- Hãy giết chúng đi!
Giọng nói của y vang vang trong hố tựa như lòng giếng sâu.
Bỗng chốc, sự dao động mơ hồ trong đáy hố trở nên dữ dội, sôi sục. Rồi có một cái gì đó bắt đầu thành hình.
o O o
Họ vẫn nằm trên giường, ôm nhau. Rebecca nói:
- Cảnh sát chỉ có nhân chứng duy nhất là em.
- Một đứa trẻ sáu tuổi phải làm nhân chứng lý tưởng.
- Cảnh sát đã làm tất cả để truy lùng tên sát nhân.
- Và họ có bắt được không?
- Có. Nhưng quá muộn. Quá sức muộn màng.
- Nghĩa là sao em?
- Anh biết không, hung thủ đã cướp đi của ba em hai trăm đô la.
- Sao kia?
- Cách đây hơn hai mươi năm, hai trăm đô không phải một món tiền nhỏ. Có giá hơn bây giờ nhiều.
- Anh không hiểu ý em.
- Hắn thấy ngon ăn quá.
- Mẹ kiếp! Ngon ăn cái gì chứ? Hắn đã giết một mạng người ...
- Lẽ ra hắn không nên giết ba ...
- Đúng. Nhưng hắn đã giết người cướp của trót lọt và thấy quá dễ dàng.
Jack bỗng thấy sợ hãi:
- Em muốn nói ...?
- Đúng.
- Hắn đã trở lại?
- Với khẩu súng, cũng là khẩu súng đó.
- Thằng đó điên quá rồi!
- Mọi con nghiện đều điên khùng như vậy.
Jack chờ đợi. Anh không muốn nghe tiếp, nhưng anh biết cô sẽ kể. Cô dứt khoát sẽ kể.
- Lúc đó, mẹ em đang ở trong bếp.
Jack nói nho nhỏ:
- Thôi, đừng ...
- Hắn đã giết mẹ em.
- Rebecca à ...
- Bằng năm phát súng.
- Lần đó, em không chứng kiến chứ?
- Không. Hôm đó em không ở nhà.
- Cám ơn trời!
- Và hung thủ đã bị bắt sau đó.
- Quá muộn!
- Đúng. Thật sự quá muộn. Nhưng sau đó em biết mình sẽ làm gì khi lớn lên. Em biết, nếu vào ngành cảnh sát thì em có thể ngăn chặn những hạng người như tên nghiện ngập điên loạn đó giết hại cha mẹ của những đứa trẻ vô tội. Dạo đó, trong ngành hình sự còn chưa có phụ nữ, ngoại trừ những nhân viên văn phòng. Nhưng em biết một ngày kia em sẽ đạt được ý nguyện. Em không mơ ước gì khác hơn là trở thành một trinh sát. Em không muốn lấy chồng, sinh con, vì em biết một ngày nào đó sẽ có kẻ bắn súng vào chồng em hoặc bắt cóc các con của em. Em nghĩ rằng em có lỗi trong cái chết của cha. Ngày ấy, em vẫn tưởng mình có thể làm một điều gì đó để cứu cha. Và em cũng thấy có lỗi với cả cái chết của mẹ nữa. Em tự trách mình đã không cung cấp cho cảnh sát những mô tả chính xác hơn về thủ phạm. Em giận vì mình sao mà quá ngu ngốc, quá vô tích sự! Em nghĩ, nếu trở thành một trinh sát, có lẽ em sẽ chuộc được lỗi lầm bằng cách khổng để cho bi kịch này xảy ra nữa.
Jack khẳng định:
- Chẳng có lý do nào khiến em thấy có lỗi hết. Em đã làm tất cả những gì có thể rồi. Hơn nữa, lúc ấy em chỉ mới sáu tuổi.
Cuối cùng Jack bắt đầu hiểu Rebecca. Đồng thời, anh cũng hiểu vì sao tủ lạnh nhà cô luôn chứa đầy thức ăn. Dĩ nhiên, sau một tuổi thơ đầy chấn động và nghèo khổ thì việc có đầy thực phẩm trong tủ sẽ làm mình có cảm giác an toàn. Điều đó càng làm anh khâm phục và thương Rebecca hơn.
o O o
Thông thường, Penny có quyền đi ngủ sau Davey, nghĩa là bé có quyền lên giường một tiếng đồng hồ sau Davey, Penny luôn tranh đấu cho cái quyền lợi đó. Tuy nhiên, tối nay, lúc chín giờ, khi dì Faye lên tiếng đã đến giờ Davey phải đánh răng đi ngủ, thì Penny cho biết bé cũng muốn đi ngủ.
Bé thấy không thể nào để Davey một mình trong đêm khi những con vật quỷ quái có thể bò lên giường thằng bé. Penny thấy mình cần phải thức để bảo vệ Dave cho đến khi bố đến. Lúc ấy, bé sẽ kể cho bố nghe về những việc đã xảy ra.
Mười phút sau đó, Penny và Davey đã lên giường. Dì Faye chúc bé và Davey ngủ ngon, tắt đèn và đóng cửa phòng.
Bóng tối dày đặc làm Penny thấy ngột ngạt. Bé cố chiến thắng nỗi sợ vô cớ này.
Sau một lúc nằm im, Davey hỏi:
- Chị Penny?
- Hả?
- Chị ngủ chưa?
- Chưa.
- Ba đâu rồi chị?
- Ba đang làm việc mà.
- Em muốn biết ba đang ở đâu.
- Thì ba đang ở nơi làm việc.
- Ba có bị thương không?
- Ba không bị thương.
- Người ta có bắn ba không vậy?
- Không mà. Nếu ba có làm sao thì người ta đã đưa chúng ta đến bệnh việc thăm ba rồi.
- Không đâu. Người ta sẽ không làm như vậy. Nếu ba có chuyện gì thì dì Faye hay dượng Keith sẽ biết ngay.
- Nhưng biết đâu họ biết mà không nói với ta?
- Sao mà có thể giấu được chúng ta những việc này chứ?
- Em thấy thái độ của họ lạ lắm.
- Chị thấy họ vẫn vậy mà.
- Em muốn nói họ lạ ở chỗ họ dường như rất yêu thương chiều chuộng chúng ta. Vì sao vậy? Họ thương hại chị em mình à?
Rồi cả hai cùng im lặng. Kê đầu lên gối, Penny nằm dài, lắng tai nghe ngóng. Không một tiếng động. Chỉ có tiếng gió rít lên bên ngoài và xa xa là tiếng xe dọn tuyết.
Penny nhìn về phía cửa sổ, một ô chữ nhật màu trắng đục như sữa. Bé thầm nghĩ, liệu bọn thú quỷ quái kia sẽ vào qua lối cửa sổ chăng? Hay vào từ phía cửa? Hay chúng sẽ ào ra từ cái tử trong hốc tường? Penny hướng mắt về nơi tối nhất trong phòng, nơi có chiếc tủ hốc tường. Hoàn toàn tối đen. Bé không thể nhìn thấy gì.
Bé không biết chúng sẽ vào bằng lối nào hay cách nào, nhưng trong thâm tâm, bé biết chắc thể nào chúng cũng sẽ đến.
o O o
Jack ngồi ở mép giường mặc quần áo. Ở bên kia giường, Rebecca đang đứng khoác lên mình cái đầm màu xanh.
Thế rồi cả hai đều giật mình. Tấm bích chương triển lãm hội họa của Jaspers Johns, nằm trong khung kính một thước trên bảy mươi lăm centimét, rời khỏi tường và bay bổng. Trong ít giây, cái khung hình đó xem chừng lơ lửng trên không, rồi rơi xuống nơi chân giường, vỡ tung tóe.
- Chúa tôi! - Jack thốt lên.
- Sạo lại thế này? - Rebecca nói.
Cửa tủ nơi hốc tường mở tung ra, đóng mạnh lại, rồi lại mở tung ra. Cái com-mốt tách ra khỏi tường, lắc lư về phía Jack khiến anh phải nghiêng người né tránh. Nó đổ ầm xuống sàn.
Rebecca lùi ra đằng sau, sát tường và đứng đó, mắt trợn trừng.
Căn phòng rét căm với cơn gió quay cuồng. Chẳng phải là luồng gió mà là cơn gió dữ dội, như cơn gió đang gào thét ở ngoài kia, qua các con phố. Tuy nhiên, không biết cơn gió từ đâu đến khi mà các cửa phòng đều đã đóng kín.
Ở cửa sổ, giờ đây như có một bàn tay vô tình đang nắm lấy các tấm màn cửa, giựt mạnh và vứt xuống sàn. Các hộc tủ trượt xuống, làm tung tóe những đồ đạc bên trong. Giấy dán tường bị xé toạc từ trên xuống dưới.
Jack quay đầu nhìn, sững sờ, khiếp đảm, không biết phải làm sao. Tấm gương trên bàn trang điểm rạn nứt như một mạng nhện. Bàn tay vô hình giựt lấy khăn trải giường và vứt nó lên trên tủ com-mốt ngả nghiêng.
Rebecca gào lên:
- Đủ rồi! Như thế là đủ rồi!
Tuy vậy, bàn tay vô hình đó chẳng buồn nghe.
Cái truyền hình đặt ở góc phòng bỗng dưng bật lên, âm thanh vặn tối đa.
Lúc này đến lượt tấm nệm giường bị xé tung để lộ lò xo và lớp bông nhồi bên trong. Lớp giấy dán tường lại tiếp tục bị lột thành mảng. Màn ảnh truyền hình vỡ tung, lóe sáng, bốc khói. Rồi tĩnh lặng. Không còn một tiếng động nào.
Jack liếc nhìn Rebecca. Cô há hốc miệng, khiếp đảm.
Chuông điện thoại reo lên. Khi nghe tiếng chuông, Jack biết ngay người gọi là ai. Anh nhấc ống nghe, đưa lên tai và không nói gì.
Có tiếng Lavelle vang lên:
- Thanh tra Jack Dawson, anh thở hổn hển cứ như con chó vậy. Đang căng thẳng à? Nếu tôi không lầm thì màn biểu diễn của tôi đã làm anh kinh ngạc phải không?
Jack không kềm chế được cơn run rẩy. Anh không trả lời, sợ rằng Lavelle sẽ phát hiện sự khiếp đảm qua giọng nói của mình. Nhưng dường như Lavelle chẳng quan tâm Jack có trả lời hay không, hắn lại nói tiếp:
- Một khi anh thấy các con của mình đã chết, bị xé xác, móc mắt, với những ngón tay bị gặm tận xương thì đừng quên rằng lẽ ra anh đã cứu được chúng. Nhưng chính anh lại đã ký án tử cho chúng đó, chính anh hoàn toàn phải chịu trách nhiệm về cái chết của chúng đấy. Chính anh đã vứt bỏ mạng sống chúng như vứt bỏ túi rác vậy.
Không dằn được, Jack tuôn ra:
- Đồ chó chết! Khốn kiếp! Mày không được động đến các con tao! Mày không được ...
Lavelle đã gác máy.
- Ai vậy ...? - Rebecca hỏi.
- Lavelle.
- Anh muốn nói ... tất cả chuyện này?
- Bây giờ em đã tin có ma thuật Vaudou hay chưa? Em đã tin có phù phép? Có âm binh hay chưa?
- Ồ, Chúa ơi!
Rebecca đảo mắt nhìn khắp phòng rồi lắc đầu, như không muốn tin những gì đã xảy ra.
Vẫn cầm ống nghe trong tay, Jack nhấn số.
- Anh gọi ai vậy? - Rebecca hỏi.
- Gọi chị Faye. Anh muốn chị ấy phải đưa các con anh đi trốn ngay.
- Nhưng Lavelle không thể nào biết hai đứa trẻ đang ở đâu được.
- Chuyện anh ở đây mà hắn còn biết thì ... Anh không hề bị theo dõi, anh biết chắc như thế. Anh cho là Lavelle không biết anh ở đây ... vậy mà hắn đã gọi đến. Như vậy, dĩ nhiên hắn cũng biết các con anh đang ở đâu rồi. Mẹ kiếp, sao máy không liên lạc được vậy?
Jack một lần nữa nhấn số Faye đã chấm dứt thuê bao. Buông ống nghe xuống, Jack thốt lên:
- Lavelle đã cắt đường dây của Faye rồi. Chúng ta phải đưa hai đứa bé rời khỏi nơi đó ngay.
Mặc nhanh quần Jean và áo thun, Rebecca nói:
- Anh không nên quá lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Chúng ta sẽ đến đó trước Lavelle.
Nhưng Jack lại có linh cảm là đã quá muộn.
Đêm Đen Buông Xuống Đêm Đen Buông Xuống - Dean R_Koontz Đêm Đen Buông Xuống