Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ài ngày sau, vào một chiều nóng ẩm và lặng gió, Lucy cùng đi học về với Colin. Ánh mặt trời chiếu xuống bỏng rát. Cây cối ven đường im lìm bất động và không ngả một bóng mát nào xuống đường đi.
— Lúc này mình chỉ muốn có một cái bể bơi thôi. – Lucy vừa lẩm bẩm và tháo ba lô ra khỏi lưng.
— Mình cũng vậy, mình cũng rất muốn cậu sẽ có một cái. – Colin vừa đáp lại vừa lấy tay áo quệt những giọt mồ hôi trên trán. – Thế ngài Wood của cậu sao rồi?
— Không đến nỗi tồi tệ lắm. Tớ nghĩ mình đã tìm ra một vài vở khá hay. Tớ đã hoàn toàn sẵn sàng để có thể tham gia ngày hội vào tối mai rồi đấy.
— Thế cậu đã lại nói chuyện với em gái chưa?
Lucy bĩu môi trả lời:
— Tớ đã nói lại rồi, nhưng tớ vẫn chưa tha lỗi cho nó.
— Phải nói rằng nó đã chơi cậu một vố khá đau đấy!
— Cũng phải thừa nhận mình đúng là một con bé ngu ngốc. Tớ cứ đinh ninh rằng tất cả những trò quái quỷ ấy đều là do ngài Wood gây ra…
Lucy lắc đầu. Cứ mỗi lần nghĩ lại các chuyện ấy nó lại cảm thấy thực sự bực mình và khó chịu.
Về đến trước cửa nhà mình, nó mở ba lô ra để tìm chìa khóa.
— Thế cậu đã mách mẹ rằng Caro đã làm cái trò hề ấy chưa? – Colin hỏi tiếp.
Lucy lắc đầu.
— Mẹ tớ đã hoàn toàn chán ngấy cái chuyện ấy rồi. Bà đã cấm tiệt bọn tớ nói chuyện về bầy rối trước mặt bà. Hôm qua, khi từ New York trở về, khi nghe mẹ tớ kể tất cả những gì đã xảy ra trong nhà, ba tớ cũng cấm luôn bọn tớ nói chuyện đó trước mặt ông. Cảm ơn cậu đã cùng đi với tớ về đến nhà.
— Ồ! có gì đâu! Đi với cậu kể cũng vui đấy chứ! – Colin vừa trả lời vừa bật ngón tay cái lên chào.
Lần nào cũng vậy, cứ vừa ở trường về là Lucy lại chui tọt ngay vào bếp để ăn một miếng gì đó rồi mới chịu lên phòng tập luyện với ngài Wood.
Ngài Wood vẫn ngồi làm bạn trên ghế bành với Clac-Clac suốt từ sáng đến giờ. Lucy đặt ngài Wood lên vai, một tay cầm lon Coca rồi đi về phía bàn trang điểm và ngồi vào trước gương.
— “Đây là lúc tốt nhất trong ngày để có thể tập luyện cho có hiệu quả nhất. – Nó tự nhủ”. – Bây giờ chẳng có ai ở nhà cả. Ba mẹ đi làm chưa về, còn Caro đang mải đi bơi.
Lucy đặt ngài Wood lên đầu gối.
— Bây giờ đã là lúc bắt tay vào công việc rồi đấy! – Nó nói với con rối, trong khi đưa tay tìm sợi dây điều khiển cho môi con rối cử động.
Một cái khuy áo sơ mi của con rối đã bị tuột. Lucy phải để nó dựa vào tủ trang điểm để cài lại cái khuy đó. Chợt có cái gì đó màu vàng vàng hút lấy mắt nó.
“Quải quỷ thật đấy! – Nó nghĩ. – Có bao giờ mình trông thấy cái gì ở đó đâu nhỉ.”
Nó thò hai ngón tay vào túi áo con rối rồi móc ra một mẩu giấy màu vàng được gấp rất cẩn thận.
“Chắc là một cái giấy biên lai” – Nó đoán thầm.
Nó mở tờ giấy ra.
Đó không phải là giấy biên lai. Trên tờ giẩy chỉ có duy nhất một dòng chữ viết tay, được viết bằng mực đen đậm với dòng chữ rõ ràng nhưng không phải là ngôn ngữ quen thuộc với Lucy.
— Có phải đã có người gửi cho mày mẩu giấy này phải không, ngài Wood?
Đôi mắt vô hồn của con rối đang nhìn xoáy vào mắt cô chủ nhỏ. Lucy cúi mặt xuống tờ giấy rồi cất tiếng đọc to cái hàng chữ quái lạ ấy:
— Karru marri odonna loma molanu karrano.
“Không hiểu dòng chữ này muốn nói gì nhỉ? Trông nó chẳng giống những chữ mà mình biết một tí nào cả!”
Đọc xong tờ giấy, Lucy quay về phía con búp bê, nó bỗng giật mình khẽ kêu lên một tiếng. Hình như con rối vừa cử động thì phải.
Nhưng không thể như thế được… Lucy hít một hơi thật mạnh rồi từ từ thở ra. Con rối vẫn đang nhìn nó bằng đôi mắt sơn xanh trống rỗng như mọi khi.
“Đây không phải là lúc mất thời gian vào những suy nghĩ vớ vẩn”, nó thầm nghĩ.
— Ta vào việc đi, ngài Wood!
Nó gấp tờ giấy lại và nhét trả vào chỗ cũ. Rồi đặt ngài Wood vào chỗ ngồi, tìm đầu những sợi dây điều khiển mắt vào môi của con rối.
— Ngài cảm thấy trong người thế nào rồi, ngài Wood?
— Tôi thấy mình không được khỏe lắm, Lucy ạ. Trong người tôi đang nhung nhúc toàn những mối mọt. Chúng đang gặm nhấm tôi! Ha! Ha!
— Caro! Lucy! Xuống đây các con! – Ông Lafaye đứng dưới chân cầu thang gọi với lên.
Khi bữa tới kết thúc, hai chị em sinh đôi rủ nhau lên phòng. Caro nằm trên giường đọc sách giáo khoa. Còn Lucy vẫn tiếp tục mải mê tập dượt với ngài Wood ở trước gương để chuẩn bị cho buổi lễ tối mai.
— Ba gọi bọn con có việc gì đấy ạ? – Caro kêu lên vẻ khó chịu.
Ông Lafaye trả lời:
— Ông bà Taylor đến nhà mình chơi, họ đang rất háo hức muốn xem hai con biểu biễn múa rối. Các con xuống ngay đi nhé!
Cả Lucy cùng Caro đều làu nhàu vì khó chịu. Chúng không muốn bỏ dở công việc của mình. Ông bà Taylor là những người hàng xóm. Cả hai đều đã già rồi nhưng rất lịch sự xong cũng rất phiền nhiễu, lắm chuyện. Hai chị em nghe tiếng bước chân ba chúng bước lên cầu thang. Giây lát sau đã thấy ông thò đầu qua cánh cửa đang hé mở.
— Xuống đi con gái! Chỉ cần một đoạn hề ngắn thôi. Họ đang uống cà phê ở dưới và cùng nói chuyện về các con rối của hai con đấy.
— Nhưng con còn đang phải tập lại để chuẩn bị cho ngày mai. – Lucy năn nỉ.
— Thì con tập ngay trước mặt họ cũng được chứ sao. Chỉ cần năm phút thôi mà. Họ sẽ rất thích khi được thấy các con biểu diễn đấy. Hai cô bé thở dài đứng dậy. Chúng vắt con rối lên vai rồi lẳng lặng theo ba đi xuống phòng khách.
Ông bà Taylor đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế tràng kỷ. Trước mặt họ là hai tách cà phê thơm nức đang bốc khói nghi ngút. Họ chào hai cô bé bằng một nụ cười hồ hởi và trìu mến.
Lucy lúc nào cũng rất lấy làm ngạc nhiên về sự giống hệt nhau của đôi vợ chồng già Taylor. Chẳng hiểu ngày xưa họ đã kén chọn kiểu gì mà cả hai đều có khuôn mặt nhỏ dẹt với một nước da đo đỏ, ốp lên trên đó là một mái tóc bạc như cước. Cả hai đều đeo kính cận có giọng bằng kim loại giống nhau như được sản xuất từ cùng một hang. Cách đeo kính của họ cũng không khác nhau tí nào: đeo trễ xuống tận dưới cái đỉnh mũi nhọn hoắt! Thậm chí điệu bộ cười của họ cũng giống nhau tới mức người ta tưởng đó là một cái miệng cười nhưng được đặt sang hai nơi. Ông Taylor có một chùm râu nhỏ màu xám. Caro thường nói đùa ông ta cố tình để bộ râu như vậy để mọi người không bị nhầm lẫn ông với bà vợ những khi cả hai vợ chồng cùng cười.
“Có phải khi người ra cưới nhau lâu rồi thì đặc điểm của hai vợ chồng sẽ dần dần giống nhau? – Lucy nghĩ thầm – Và có phải khi hai người đã giống hệt nhau thì cũng là lúc hai người sắp về chầu ông tổ?”
Bà Lafaye quay sang phía hai cô con gái và ra hiệu cho chúng đến gần hơn:
— Caro và Lucy đang luyện tập để trở thành nghệ sĩ múa rối từ vài tuần nay. Tôi thấy cả hai đứa nhỏ đều rất có khiếu trong lĩnh vực nghệ thuật này.
Ông Lafaye đặt một cái ghế ra giữa phòng rồi nói:
— Caro, con hãy làm trước đi!
Rồi ông quay sang phía ông bà Taylor:
— Ông bà cứ để ý kỹ vào nhé, hai cô con gái cưng của tôi sẽ biểu diễn như những nghệ sĩ thực thụ cho mà xem.
Caro ngồi vào ghế và đặt Clac-Clac lên hai đầu gối. Ông bà Taylor hoan hô nhiệt liệt.
— Xin hai quý vị hãy dừng vỗ tay mà gửi tiền lẻ ra đây thì hơn – Clac-Clac nói.
Tất cả mọi người cười phá lên cứ như thể câu nói vừa rồi của con rối là lời nói khoác tuyệt nhất thế giới.
Lucy đứng ngây người ra nhìn trò diễn của cô em gái. Phải thừa nhận rằng nó có tài gây cười thực sự. Nó trình diễn mà không hề có gì vấp váp. Hai vợ chồng người khách cười đến nỗi đỏ hết cả mặt lên. Tất nhiên là hai người cũng đỏ mặt y như nhau rồi.
Caro kết thúc cuộc biểu diễn của mình dưới hàng tràng vỗ tay tưởng chừng như không bao giờ dứt của hai người khách nhiệt tình kia.
Sau đó nó lại khoe với hai ông bà rằng có thể sẽ có ngày nó được biểu diễn trên ti-vi. Hai ông bà Taylor hứa sẽ không bỏ lỡ buổi truyền hình đặc biệt đó của Caro.
— Bác sẽ ghi vào băng hình buổi truyền hình đó của cháu, Caro ạ. – Ông Taylor khẳng định.
Bây giờ đến lượt Lucy, nó ngồi vào chỗ của Caro và đặt ngài Wood lên đầu gối như mọi lần.
— Xin giới thiệu với hai bác, đây là ngài Wood. Tối mai bọn cháu sẽ tham gia biểu diễn ở lễ hội trường cuối năm học. Còn bây giờ cháu xin được biểu diễn sơ qua một cảnh của chương trình mà cháu sẽ biểu diễn vào tối mai.
— Con búp bê này trông cũng xinh xắn đấy chứ. – Bà Taylor nhẹ nhàng nhận xét.
— Bà cũng thế, bà cũng là một con búp bê xinh xắn đấy chứ! Ngài Wood đáp lại bằng một giọng khàn khàn như rống lên.
Bà Taylor giật mình. Nhưng ông Taylor đã cười xòa đi. Ngài Wood bỗng chúi người ra trước để nhìn thẳng vào mặt ông Taylor.
— Kia có phải là bộ râu của ông hay là ông đang nuốt một con chuột cống đấy? – Con rối hỏi một cách quái ác.
Ông Taylor bối rối liếc nhìn bà vợ, rồi cố nặn ra một nụ cười hết sức méo mó. Cả bà vợ ông cũng vậy.
— Đừng có cười to như vậy. Ông đã làm căn phòng này tràn ngập những hơi thở hôi hám rồi đấy. Ông có biết rằng sáng nay tôi đã tắm rồi hay không? – Ngài Wood hét to lên.
— Lucy, đủ rồi đấy! – Bà Lafaye quát lên.
Ông bà Taylor mặt đỏ như gạch, đưa mắt nhìn nhau vẻ hoang mang. Ông Lafaye bước tới đứng trước mặt Lucy.
— Lucy, đây không phải trò đùa. Con hãy xin lỗi ông bà Taylor đi.
— Con, con… con chẳng nói gì cả! – Lucy ấp úng.
Ngài Wood quay sang phía ông bà Taylor rồi tiếp tục lẩm bẩm.
— Tôi rất lấy làm buồn. Rất lấy làm buồn vì ông bà cũng là đồ ngu ngốc! Người ta nên quẳng ông vào một cái bể cá nào đó thì hơn, bởi cuối cùng thì ông bà cũng chỉ là hai con tép đẹp mã mà thôi!
Hai vợ chồng Taylor lại đưa mắt nhìn nhau, sửng sốt.
— Tôi không hiểu cái hài hước của con bé. – Bà Taylor nói.
— Đó chỉ là những lời lăng mạ thô bỉ. – Ông chồng trả lời.
— Lucy, con bị làm sao thế? – Bà Lafaye đứng bật dậy, gào lên. – Con phải xin lỗi những vị khách mời đáng kính của ba mẹ ngay đi! Thái độ của con thật là quá tồi tệ!
— Con… con…
Lucy túm gáy ngài Wood rồi chần chừ đứng dậy.
— Cháu… cháu…
Nó cố nói mấy lời xin lỗi mà không sao cất nên lời.
— Xin lỗi! – Cuối cùng thì nó cũng gào lên được hai chữ cộc lốc. Rồi nó quay ngoắt lại và chạy băm chạy bổ lên cầu thang. Cùng những giọt nước mắt giàn giụa trên má là nét mặt bối rối đến hoảng loạn của nó.
Đêm Của Bầy Rối Đêm Của Bầy Rối - R.l.stine Đêm Của Bầy Rối