Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 338
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8934 / 243
Cập nhật: 2014-11-23 05:12:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Thiên Niên Hồn Hoàn Chi Kỹ, Bạch Hổ Kim Cương Biến
rong khi Đái Mộc Bạch bị đệ nhị kỹ năng của vũ hồn Lam ngân thảo của Đường Tam vây khốn, rốt cục dùng ra đệ tam hồn hoàn kỹ năng của hắn.
Lúc này, Đái Mộc Bạch xuất hiện tại trước mặt Đường Tam và Tiểu Vũ lại thay đổi bộ dáng, vốn bởi vì vũ hồn bạch hổ phụ thể mà thân thể trở nên hùng tráng lại bành trướng, cơ bắp trên người nổi lên một cách khoa trương, quần áo trên thân hoàn toàn bị phá nát, lộ ra cơ bắp cường tráng kinh khủng, quỷ dị nhất chính là, trên da của hắn cũng xuất hiện từng vệt từng vệt vằn ngang màu đen, nếu như mà có thêm bộ lông, quả thực cùng với da hổ không có gì khác nhau.
Một đôi hổ chưởng lại lớn thêm một vòng, những lưỡi kiếm sắc bén ở phía trên bắn ra đều biến thành màu bạc, kỳ lạ nhất chính là, trên dưới toàn thân hắn đều bao phủ trong một tầng kim quang mãnh liệt, phảng phất bản thân như được mạ bằng vàng. Hai tròng mắt màu đỏ huyết lộ ra quang mang màu máu, toàn thân đều mang theo cái loại khí phách của Thú trung chi Vương.
Mặc dù Đường Tam không biết trước mắt biến hóa như vậy đại biểu cho cái gì, nhưng này nếu là đệ tam hồn hoàn, lại là kỹ năng của thiên niên hồn hoàn phú dư, hiệu quả nhất định không tầm thường.
Đồng dạng, Tiểu Vũ cũng cảm giác được nguy cơ, cơ hồ là trước tiên phóng thích ra hồn hoàn của bản thân, và Đường Tam giống nhau, hai vòng màu vàng quang hoàn xuất hiện tại nàng trên người, đôi tai màu trắng đáng yêu kia lại dựng đứng lên, vốn nàng đã rất đẹp, lúc này nhìn qua tất cả đường cong tựa hồ đều trở nên mềm mại.
Thú vũ hồn phụ thể, bất đồng thú vũ hồn hiệu quả cũng bất đồng, giống như bạch hổ phụ thể của Đái Mộc Bạch, sẽ làm hắn trở nên càng thêm uy mãnh bá đạo, mà thỏ vũ hồn phụ thể của Tiểu Vũ, mang đến cho nàng cũng là các đường cong càng thêm mềm mại, cùng với hai chân trở nên càng thêm thon dài. Cùng đặc điểm của thân thỏ càng gần.
Hồn hoàn của Tiểu Vũ là hồn thú gì ngay cả Đường Tam cũng không biết, trong cái năm hắn và Tiểu Vũ chấm dứt ba niên cấp, Đường Tam dưới sự trợ giúp của Đại sư và Nặc Đinh viện trưởng thu được đệ nhị hồn hoàn của mình, đoạn thời gian đó Tiểu Vũ lại về nhà, sau khi nàng trở lại, đã có đệ nhị hồn hoàn của chính mình rồi, lại là một cái bách niên hồn hoàn.
Lam ngân thảo màu đen thâm từ thân thể Đường Tam điện xạ ra chung quanh, vũ hồn là không cần từ trong lòng bàn tay phát ra, đằng mạn mang theo tiêm thứ tại không trung cấp tốc lao ra, ngăn trở tầm mắt của Đái Mộc Bạch, đồng thời hướng tứ chi, cổ của hắn quấn quanh. Tại Đường Tam tự thân hồn lực, cũng chính là dưới sự thúc dục của Huyền Thiên Công nội lực, quấn quanh kỹ năng của đệ nhất hồn hoàn lúc này đã bị hắn phát huy tới cực hạn.
Đồng thời tại lúc phát động công kích, Đường Tam nắm lấy Tiểu Vũ đang muốn lao ra, hướng nàng lắc lắc đầu.
Trong lúc nam nhân chiến đấu là không thể để cho người khác nhúng tay, nếu không chính sẽ bị đối phương khinh bỉ. Nội tâm của Đường Tam không giống mặt ngoài chỉ là mười hai tuổi, thật sâu hiểu được điểm này. Càng huống chi, hắn từ trên người Đái Mộc Bạch mặc dù có thể cảm thấy băng lãnh, bá đạo, nhưng cũng không có địch ý.
Đồng thời ngay tại Đường Tam giữ chặt Tiểu Vũ, đồng tử của hắn cũng chợt co rút lại một chút, trong miệng phát ra một tiếng muộn hừ trầm thấp.
Mười đạo ngân quang tại không trung lần lượt thay đổi hiện lên, Lam ngân thảo đang phi nhanh quấn quanh đi tới chợt đình trệ ở giữa không trung. Ngay sau đó, Lam ngân thảo, cứng cỏi vô cùng này cư như vậy hóa thành tê phấn tại không trung tiêu tán, thân hình hùng tráng của Đái Mộc Bạch từng bước bước hướng tới phương hướng của Đường Tam, những lưỡi kiếm sắc bén màu bạc trên hổ trảo không ngừng lóe lên, phóng thích ra áp lực kinh người.
"Lam ngân thảo của ngươi quả thật là rất được, cứng cỏi xa sự dự đoán của ta. Cho dù là hồn lực bình thường của ta, đều không thể tại dưới một lần công kích mang chúng nó cắt đứt. Nhưng là, bây giờ ta sử dụng, là đệ tam hồn hoàn kỹ năng của ta, Bạch Hổ Kim Cương Biến. Lúc trước, vì có được hồn hoàn này, ta có thể nói là lịch kinh gian hiểm, rốt cục liệp sát một đầu hồn thú thiên niên kim cương hổ. Nó chẳng những làm lực lượng, công kích, phòng ngự của ta đại phúc độ gia tăng, đồng thời còn phú dư cho ta kỹ năng Bạch Hổ Kim Cương Biến này."
Cước bộ của Đái Mộc Bạch cách Đường Tam và Tiểu Vũ còn có mười thước thì ngừng lại, cũng không có tiếp tục phát động công kích.
"Thời gian biến thân Bạch Hổ Kim Cương Biến của ta có thể duy trì nửa giờ, tại trong nửa canh giờ này, chống đỡ lực của ta đối với dị thường trạng thái sẽ cùng với lực công kích, phòng ngự lực, lực lượng, đồng thời gia tăng gấp đôi. Lấy hồn lực ba mươi bảy cấp của ta, dưới tác dụng tăng phúc này, độc tố của ngươi còn chưa đủ để thương tổn tới ta, cho dù hồn kỹ tinh diệu của ngươi, khống chế hệ vũ hồn hiệu quả cũng rất tốt, nhưng cuối cùng cũng không là đối thủ của ta. Đây là lực lượng chênh lệch một cách tuyệt đối."
Hồng quang trong tà mâu của Đái Mộc Bạch liên tục lóe lên, đột nhiên, cơ bắp cường tráng trên người hắn chậm rãi co rút lại, hồng quang trong mắt cũng lặng yên tán đi. Trên người hết thảy hiệu quả bởi vì bạch hổ vũ hồn phụ thể cũng lặng yên thu liễm trở lại.
Đái Mộc Bạch lúc này nhìn qua có chút buồn cười, quần áo trên người không có chỗ nào trọn vẹn, áo hoàn toàn nổ tan, trên quần cũng tổn hại rất nhiều, trước bị Lam ngân thảo mang theo gai quấn quanh một chút đó, thiết cắt y phục của hắn không ít chỗ.
Tà mâu khôi phục lại bình thường, Đái Mộc Bạch nhìn Đường Tam và Tiểu Vũ thật sâu một cái: "Ta nghĩ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Tới Sử Lai Khắc học viện, nếu có người tìm các ngươi gây phiền toái, báo tên ta Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch."
Nói xong, hắn hướng một đôi song bào thai mỹ nữ nọ vẫy vẫy tay, dẫn đầu hướng ra phía ngoài tửu điếm.
Tiểu Vũ nhịn không được hướng về bóng lưng của Đái Mộc Bạch nói: "Ngươi như thế nào biết chúng ta là muốn tới Sử Lai Khắc học viện ?"
Đái Mộc Bạch dừng lại cước bộ, thanh âm lạnh lùng nói: "Các ngươi chỉ có khoảng mười hai tuổi đi, tuổi như vậy, hồn lực của bản thân đã có hơn hai mươi cấp, tại đây khoảng thời gian này, không phải tới Sử Lai Khắc học viện báo danh, còn có thể là làm gì? Mười hai tuổi, ha ha, mười hai tuổi, ta đã mười lăm tuổi rồi. Đường Tam, ta tại Sử Lai Khắc học viện chờ ngươi."
Nói xong những lời này, Đường Tam tiến bước hướng quầy đi đến, hoàn hảo, thời gian hắn cùng Đái Mộc Bạch chiến đấu cũng không có kéo dài, sau khi Đái Mộc Bạch sử dụng Bạch Hổ Kim Cương Biến cũng không có toàn lực công kích, nếu không, tòa mân côi tửu điếm này sẽ không chỉ đơn giản là hư hao một ít đồ trang trí trong đại sảnh giống như bây giờ.
Tiểu Vũ nhìn Đường Tam đi hướng quầy, cúi đầu, trong miệng thì thào lặp lại lời nói lúc trước của hắn: "Dĩ tử tương bính. Vì tôn nghiêm."
Vị Vương quản lý kia từ phía sau quầy hiện ra nhìn trước nhìn sau, mắt nhìn Đường Tam đi tới, nhanh chóng lộ ra một bộ mặt tươi cười: "Tiểu tử, ngươi thật sự là lợi hại a, ngay cả Đái thiếu gia cũng khẳng khái mang phòng nhường cho ngươi. May là ngươi không có bị tổn thương gì, nếu không chúng ta khó ăn nói rồi."
Đường Tam nhìn đại sảnh lang tạ, cười khổ nói: "Quản lý, chữa trị nơi này cần bao nhiêu tiền?"
Vương quản lý nhanh chóng lắc lắc đầu, nói: "Không, không, cùng ngài không có quan hệ. Đái thiếu gia lúc trước đã nói, những cái này đều tính cho hắn. Hắn là khách quý của chúng ta ở đây, chỉ cần ghi chép lại là có thể được rồi. Trước thật sự không tốt, chậm trễ mất thời gian của hai vị, còn suýt nữa tạo thành thương tổn cho hai vị, ta quyết định vì hai vị miễn giảm ba ngày tiền phòng, nếu hai vị ở tại nơi này của chúng ta không vượt quá ba ngày, vậy thì không cần trả tiền nữa."
Vừa nói, hắn mang một cái chìa khóa màu vàng đưa tới trong tay Đường Tam, vẻ mặt cười cười.
Đường Tam sửng sốt một chút, tổn thất của tửu điếm hắn thấy cũng không có gì, Đái Mộc Bạch hiển nhiên là người có tiền, nhưng miễn giảm tiền phòng làm hắn có chút bối rối, dù sao, phá hư đại sảnh của người ta cũng có một phần của hắn.
"Vậy sao được. Chúng ta cứ chiếu theo giá mà trả đi."
Vương quản lý nhanh chóng lắc đầu nói: "Vậy sao được? Đã mang đến cho hai vị rất nhiều phiền toái rồi. Sau này chỉ cần hai vị có thời gian rỗi thì quang lâm bổn điếm, chính là trợ giúp lớn nhất đối chúng tôi rồi. Phòng của nhị vị tại tầng trên cùng, bảng tên là màu đỏ."
Đường Tam bất đắc dĩ, không thể làm hơn là gật gật đầu, nói: "Vậy cám ơn ngài."
Trải qua một phen trắc trở, Đường Tam cũng thấy có chút mệt mỏi, xoay người mang theo Tiểu Vũ hướng lầu trên đi đến.
Một đường đi tới Tác Thác thành, lại cùng Đái Mộc Bạch đánh một hồi, bất luận là áp lực tinh thần hay là tiêu hao nội lực, hắn đều phải nghỉ ngơi. Dù sao, Lam ngân thảo bị Đái Mộc Bạch phá hư vài lần đối với nội lực của hắn là tiêu hao không nhỏ.
Nhìn hai người đi lên lầu, Vương quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, thì thào nói: "Cuối cùng cũng giải quyết xong."
Quay đầu nhìn về phía người phục vụ bên cạnh đang mang vẻ mặt vô tội, thở dài một tiếng, nói: "Đều trách ta đã quên nói cho ngươi. Các phòng khác đều có thể, duy độc phòng màu đỏ là không thể tùy tiện cấp cho người khác ở, đó là Đái thiểu gia bao thời gian dài."
Người phục vụ nói: "Quản lý, phòng phí một ngày của phòng màu đỏ của chúng ta chính là mười kim hồn tệ, ngài cứ như vậy để cho hai người đó ở không sao? Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là cởi mở, mới mười hai, mười ba tuổi, cũng ......"
"Ít nói nhảm, cẩn thận họa là từ miệng mà ra." Vương quản lý giận dữ nói: "Ngươi thì hiểu cái gì, Hồn sư cao quý ra sao, ngươi không thấy được trên người hai người vừa rồi đều đã có chính mình hai cái hồn hoàn sao? Người nhỏ tuổi như vậy đã đạt tới Đại hồn sư rồi, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Nói không chừng chính là hậu đại của cái đại gia tộc nào, chúng ta không có thể đắc tội."
Trang hoàng của tửu điếm Hoa hồng làm người ta rất dễ sinh hảo cảm, cách phối màu đơn giản mà thoải mái, bên trong tửu điếm còn nhàn nhạt mùi hương của hoa hồng làm mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Trên tầng cao nhất, Đường Tam đã tìm ra được môn bài của màu đỏ Hải Dương. Tầng đỉnh này chỉ có mấy gian phòng mà thôi, môn bài phía trước có màu lam Yêu Cơ, màu phấn Nhu Tình, màu vàng Chân Chí, màu trắng Thuần Chân, màu xanh biếc Biệt Ly v.v... Tận cùng bên trong mới là gian màu đỏ Hải Dương. Sau này hắn mới biết, tên của mỗi môn bài cũng là đại biểu cho màu sắc vài loại hoa hồng.
Cửa cùng với danh tự trên môn bài đều có màu sắc giống nhau, trên cửa lớn màu đỏ, trang hoàng mấy bông hoa hồng màu đỏ sậm bằng thủy tinh, bên cạnh hoa hồng bằng thủy tinh còn có một dòng chữ nhỏ, màu đỏ Hải Dương, Hải Dương của tình yêu.
Cho dù Đường Tam có trì độn hơn nữa, lúc này cũng cảm giác được vài phần quái dị, quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ, phát hiện Tiểu Vũ cũng đang nhìn hắn, có chút xấu hổ nói: "Tửu điếm này sẽ không là nơi chuyên dành cho các đôi tình lữ ước hẹn chứ?"
Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to nhìn Đường Tam, một tay giật lấy chiếc chì khóa từ trong tay Đường Tam: "Mặc kệ nó, có chỗ ở là tốt rồi được." Vừa nói, trực tiếp mở cửa đi vào.
Đường Tam đi theo phía sau Tiểu Vũ vào phòng, nhưng ai biết, Tiểu Vũ phía trước hắn đột nhiên ngừng lại, thân thể hắn nhất thời đụng vào lưng Tiểu Vũ một chút, bị co dãn mà nhu nộm ngăn trở.
"Như thế nào không đi nữa?" Đường Tam lui về phía sau nửa bước giãn khoảng cách với Tiểu Vũ. Mấy lời này vừa hỏi xong thì hắn cũng đã tìm được câu trả lời.Trong khi hắn hỏi những lời này, kỳ thật chính bản thân đã tìm được đáp án của vấn đề.
Mặc dù trong lòng đã có một chuẩn bị một chút, nhưng khi liếc mắt hết thảy bên trong căn phòng thì, Đường Tam vẫn còn tràn ngập cảm giác rung động.
Phòng rất lớn, chỉ phòng khách trước mắt thì đã hơn năm mươi thước vuông, trong đại sảnh, tất cả các gia cụ đều màu bạc, có hoa văn điêu khắc tinh mỹ, trên thảm lớn màu đỏ, che kín cánh hoa hồng đỏ, cái làm hắn giật mình nhất chính là ngay trung tâm đại sảnh, có một lượng lớn hoa hồng được xếp thành hình một trái tim màu đỏ thật lớn.
Diện tích của hình trái tim gần hai thước vuông, như vậy ít nhất phải hơn một ngàn đóa hoa hồng mới có thể hoàn thành. Phía trên có một dải lụa, trên lụa có một hàng chữ, 'một ngàn không trăm linh một, em là duy nhất của anh'.
Ngoại trừ một ngàn không trăm linh một đóa hoa hồng ra, chung quanh phòng đều có các bình hoa bài trí rất cao nhã, trong bình đều cắm hoa hồng màu đỏ, hương hoa hồng thơm ngát trải rộng tại mỗi ngóc nghách trong căn phòng, sự trang hoàng mê người khiến người ta phải ý loạn thần mê.
Đường Tam cười khổ nói: " Xem ra ta đoán đúng rồi. Khó trách Đái Mộc Bạch muốn dẫn nữ hài tử tới nơi này. Tiểu Vũ, nếu ngươi không thích không khí nơi này, ta sẽ để cho phục vụ mang bỏ hết hoa này đi."
Tiểu Vũ lúc này cũng đã dần từ trong rung động tỉnh lại, quay đầu liếc nhìn Đường Tam một cái, trong mắt lại tràn đầy sự say mê: "Ca, ngươi thật sự là ngốc a, có nữ hài tử nào không thích hoa hoa hồng chứ? Ngươi cứ như vậy, sau này như thế nào tìm lão bà?"
Đường Tam sờ sờ mũi mình: "Ta mới mười hai tuổi, giờ nói chuyện này là còn quá sớm."
Tiểu Vũ tiến lên, cầm lấy một đóa hoa hồng, đưa lên ngửi: "Phòng này bố trí thật đẹp quá, ta phát hiện, ta đã có chút thích nơi này rồi. Ca, sau này chúng ta thường tới đây có được không?"
Đường Tam nhíu mày nói: "Tốt cái gì mà tốt. Chúng ta là huynh muội, tới cái loại địa phương này định tính làm gì. Được rồi, đi đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trong chốc lát đi".
Nhìn Đường Tam hướng phòng ngủ đi tới, Tiểu Vũ ở sau lưng hắn ói đầu lưỡi ra, nhưng vẫn còn đi theo hắn.
Đi tới phòng ngủ, hai người lại bị rung động một chút, bên trong phòng ngủ không ngoài sở liệu của mình, chỉ có một cái giường, nhưng cái giường lớn cũng hình trái tim này cơ hồ chiếm một nửa diện tích của căn phòng. Một cái rèm màu đỏ nhạt treo trên đỉnh phòng, ngăn cản không gian phía trên chiếc giường lớn, làm cho người ta một loại cảm giác đẹp đẽ tựa như ảo mộng.
Chăn nệm hoa hồng, hoa văn hoa hồng trên gối, hết thảy tất cả, đều mang theo một thứ mập mờ mãnh liệt, làm người ta có cảm giác máu chảy nhanh hơn.
Đường Tam quay đầu hướng Tiểu Vũ nói: "Ta phát hiện, nghe lời ngươi tới đây thật là một sai lầm. Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, ta ra ghế bên ngoài."
Tiểu Vũ cũng không ngăn cản Đường Tam, hoan hô một tiếng, một con thỏ nhỏ nhảy ngay lên trên chiếc giường hình trái tim tran ngập co dãn, nằm ở trên lật qua lật lại, hưng phấn nói không nên lời.
Thấy bộ dạng nàng, trên mặt Đường Tam cũng không khỏi toát ra một tia mỉm cười, tiểu cô nương dù sao cũng là tiểu cô nương. Y đi ra tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại, đi tới chiếc ghế bên ngoài ngồi xuống, lập tức bắt đầu vận công điều tức.
Vài năm trở lại đây, mặc dù cuộc sống của Đường Tam khá đơn giản, nhưng cũng nuôi dưỡng thành cho hắn thói quen rất tốt, không chỉ thực lực tăng lên, tâm trí cũng càng trở nên trầm ổn. Mặc dù chỉ mới mười hai tuổi, nhưng cách cư xử lại có chút phong phạm của người trưởng thành. Đương nhiên, rơi vào miệng của Tiểu Vũ thì được hình dung là ông cụ non.
Nội lực tinh thuần của Huyền Thiên Công chậm rãi lưu động khắp trong cơ thể, trong đầu Đường Tam bắt đầu hồi tưởng đến từng chi tiết trong cuộc chiến cùng với Đái Mộc Bạch. Trọng phục hình ảnh chiến đấu, biết rõ được mất trong quá trình chiến đấu, đây là tố chất mà Đại sư dạy hắn làm một gã Chiến hồn sư cần phải có. Ngày thường, hắn cơ hồ đều là cùng Tiểu Vũ đối luyện, lần này thay đổi đối thủ, chính là một đối thủ mạnh hơn mình. Mặc dù quá trình giao thủ không dài, nhưng là đối với kinh nghiệm chiến đấu của Đường Tam cũng có không ít chỗ tốt.
Vũ hồn thiên kỳ bách quái, cùng giao thủ với Hồn sư có các loại vũ hồn cực trọng yếu.
Trí nhờ dần dần đi tới cảnh Đái Mộc Bạch dùng Bạch hổ kim cương biến, Đường Tam trong lòng thầm nghĩ, công kích của Bạch hổ kim cương biến tăng lên không biết có thể tới trình độ nào, nhưng sau khi phòng này tăng lên, kim quang phụ gia trên người hẳn là cùng loại với hộ thể cương khí bình thường. Chính mình cũng có mấy món ám khí đặc biệt chuyên phá cương khí, không biết đối với hắn có hữu dụng hay không.
Lam ngân thảo cũng không phải nơi dựa lớn nhất của Đường Tam, ám khí mới đúng. Mấy năm gần đây, theo nội lực tăng lên, tu vi ám khí của hắn cũng tăng lên rất lớn, trong Ám khí bách giải, đã có không ít loại ám khí hắn có thể sử dụng được. Nhưng hắn đối với dạy bảo của Huyền Thiên Bảo Lục Tổng Cương thì không dám quên, nếu không gặp nguy cơ, tuyệt sẽ không dễ dàng mà sử dụng. Đây là bí mật của hắn, sợ là ngay cả Tiểu Vũ cũng chỉ biết rất ít.
*: Các phòng ở đây dựa theo mỗi một loại hoa hồng cùng ý nghĩa của nó: Màu lam- quyến rũ; màu hồng - dịu dàng; màu vàng - chân thành, thẳng thắn; màu trắng - tinh khiết; màu xanh biếc - sự biệt ly; màu đỏ - mãnh liệt--> Các màu và ý nghĩa của Hoa hồng là do tác giả viết (Biên dịch lại không biết có đúng không nữa).
Lần này Đường Tam tu luyện trong thời gian rất lâu, trên đường cũng chỉ là cùng Tiểu Vũ tùy tiện ăn chút cơm chiều, tu luyện thời gian dài, một là bởi vì Huyền Thiên Công của hắn đã tới tương đương với hồn lực hai mươi chín cấp hậu kỳ, sắp tiến vào cánh cửa của cấp ba mươi. Cho nên hắn tu luyện cực kỳ nỗ lực, chỉ mong nhanh chóng đột phá cấp ba mươi đi tìm hồn hoàn thứ ba cho chính mình.
Một nguyên nhân khác, là liên quan mật thiết đến chuyện giao thủ cùng Đái Mộc Bạch, Đái Mộc Bạch cũng nhắc nhở Đường Tam, cho dù kỹ xảo tốt cũng phải có thực lực làm hậu thuẫn. Tựa như bọn họ chiến đấu lúc đó, trong khi lúc bắt đầu ai cũng không dùng ra Vũ hồn, Đường Tam bằng vào sự tinh diệu của Khống Hạc Cầm Long cùng đặc tính của Huyền Ngọc Thủ đã làm Đái Mộc Bạch gặp khó khăn. Nhưng sau khi Đái Mộc Bạch sử dụng Vũ hồn Bạch hổ phụ thể thì Khống Hạc Cầm Long của Đường Tam cũng rất khó phát huy tác dụng. Đây là sự chênh lệch của thực lực.
Sau khi cẩn thận phân tích phán đoán thực lực của Đái Mộc Bạch, Đường Tam phát hiện, chính mình muốn chiến thắng hắn, biện pháp tốt nhất là nhanh chóng đề thăng hồn lực, để cho hồn lực của mình tiếp cận Đái Mộc Bạch, ít nhất cũng phải đạt được đệ tam hoàn hồn kỹ năng, mới có thể chống lại y. Ngay cả nếu là ám khí, cũng sẽ có càng cao thêm một tầng Huyền Thiên Công chống đỡ, uy lực cũng sẽ được tăng cường rất lớn.
"Tiểu Tam, ca, theo ta ra ngoài chơi có được không? Suốt ngày ở trong phòng, ngươi không thấy chán sao?" Sáng sớm, Tiểu Vũ thừa dịp Đường Tam dùng điểm tâm nhịn không được liền than phiền.
Đường Tam mỉm cười nói: " Ta và ngươi không giống nhau, ngươi thiên phú dị bẩm, không cần tu luyện thực lực cũng có thể không ngừng tăng lên, ta đây là 'bổn điểu tiên phi' a. Ngươi cũng thấy được, Đái Mộc Bạch cũng là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, thực lực hắn như thế nào? Đã có một người có thực lực như vậy, nói không chừng cũng sẽ có người thứ hai, người thứ ba. Mà Sử Lai Khắc học viện này nguyên lai vốn bất đồng với Nặc Đinh học viện chúng ta, sẽ không lại nghe lời một mình ngươi. Không nhanh tăng lên thực lực, sau này ta làm sao có thể giữ lời hứa bảo vệ ngươi được?"
*: Bổn điểu tiên phi: Chim ngu phi trước (nghĩa đen)
Tiểu Vũ bĩu môi bất mãn, cũng không nói lời nào, cứ như vậy lôi tay Đường Tam, trong đôi mắt tràn ngập u oán nhìn hắn chằm chằm. Tỏ ý nếu ngươi không đáp ứng theo ta ra ngoài, ta nhất định không buông tay.
Đường Tam đối với nàng thực sự là không có một chút biện pháp nào, bất đắc dĩ gật đầu, nói: " Được rồi, dù sao thì ngày mai mới đến Sử lai khắc học viện báo danh. Để ta đi cùng ngươi ra ngoài, nhưng bất quá giữa trữa là phải quay về, buổi chiều càng không được quấy rầy ta tu luyện."
"Hảo" thanh âm thanh thúy của Tiểu Vũ tràn ngập khoái ý, sự u oán trong mắt tựa như có ma thuật làm biến mất, diễn xuất của nàng này thực đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh.
Phục vụ của tửu điếm hoa hồng rất tận tình, khi Đường Tam cùng Tiểu Vũ ra ngoài thì thấy người phục vụ đã đẩy một xe hoa hồng mới đi tới, sau khi hỏi mới biết được hoa hồng trong phòng màu đỏ hải dương đều thay đổi mỗi ngày. Cho dù hoa hồng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dưới tình huống với một số lượng nhất định, giá cả là không hề rẻ. Đường Tam thử thăm dò giá phòng một chút, lúc đó mới phát hiện, chính mình ngày hôm qua đã đáp ứng với vị Vương quản lý kia mấy ngày nay miễn phí là một quyết định sáng suốt cỡ nào.
Ra khỏi tửu điếm hoa hồng, Đường Tam hỏi TIểu Vũ: " Ngươi muốn đi đâu?"
Tiểu Vũ làm ra một cái vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Tùy tiện thôi, đi đâu cũng được. Chỉ cần không ở trong phòng buồn chán đó là tốt rồi."
Trước kia tại Nặc Đinh, bình thường bên cạnh nàng đều có một đoàn tiểu đệ vây quanh, thực sự là một tiểu phách vương, vị tiền nhiệm đệ tử lão đại là Tiêu Trần Vũ kia mặc dù đã sớm tốt nghiệp đi trung cấp hồn sư học viện, nhưng thế lực của nhà hắn tại Nặc Đinh thành cũng không nhỏ, hắn đối với Tiểu Vũ rất khâm phục, tự nhiên cũng để gia đình chiếu cố một chút, bởi vậy, cuộc sống tại Nặc Đinh của Tiểu Vũ có thể xem như cá gặp nước
Quen sống náo nhiệt rồi, bây giờ bên cạnh chỉ có một mình Đường Tam, nàng tự nhiên có chút không thích ứng.
Hai người chậm rãi thả bộ vào trong thành, Tác Thác thành không hổ là thành thị cấp chủ thành, mặc dù vẫn còn buổi sáng nhưng đã hiện ra một cảnh tượng phồn hoa vô cùng.
Tiết tấu cuộc sống trong thành rõ ràng so với Nặc Đinh thành thì nhanh hơn nhiều, người qua lại trên đường đều có một bộ dáng vội vàng.
Các loại, các dạng cửa hàng nhìn hoa cả mắt, sau khi Đường Tam bị Tiểu Vũ lôi kéo vòng vo mấy cửa hàng bán trang phục, đã có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.
May là Tiểu Vũ phát huy đầy đủ nghĩa của từ đi dạo, chỉ nhìn chứ không mua, lúc này mới không để cho tiền chung của hai người bị giảm xuống.
Giá cả ở Tác Thác thành so với Nặc Đinh thành ít nhất là cao hơn ba thành, nhất là trên vật phẩm càng thể hiện rõ ràng, những chất lượng so với Nặc Đinh thành thì tốt hơn một chút. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì nguyên nhân là Nặc Đinh thành là thành thị biên cảnh, nếu là tiểu thành thị ở bên trong, vậy thì càng xa xa không cách nào so sánh với Tác Thác thành rồi.
" Di, Tiểu Tam, ngươi nhìn chỗ đó." Tiểu Vũ đột nhiên kêu lên ngạc nhiên. Bên ngoài nàng thường gọi Đường Tam là Tiểu Tam, chỉ lúc có hai người nàng mới gọi hắn là ca. Mỹ kỳ danh viết*, đây là bí mật của hai người. Đường Tam cũng cũng không quan trọng lắm vấn đề này, vì vậy tùy nàng.
*: Nghĩa là cách nói và viết khác nhau nhưng có cùng một ý nghĩa.
"Lại là cửa hàng trang phục nữa a? Đại tiểu thư, chúng ta có đúng là nên tìm chỗ nào ăn trưa, sau đó trở về không?" Đường Tam chỉ chỉ mặt trời đang ngay chính ngọ.
Tiểu Vũ kéo tay hắn, hoạt bát nói: " Ngươi xem a, mau nhìn. Nơi này hình như cùng Hồn sư có liên quan"
Đường Tam lúc này mới nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy một cửa hàng cách đó không xa, mặt tiền cũng không lớn, nhưng biển quảng cáo của hàng này lại bất đồng với những cửa hiệu chung quanh.
Trên biển có khắc một dấu hiệu hình tròn, trên đó có mấy ký hiệu đặc thù. Người thường có thể không hiểu hàm nghĩa mấy dấu hiệu này, nhưng Đường Tam cùng Tiểu Vũ đều biết. Bởi bì dấu hiệu này cùng với lệnh bài của Vũ Hồn điện là giống nhau.
Phân biệt là một thanh kiếm, một thanh chuy tử cùng một lam điện phách vương long. Ba dấu hiệu này hợp cùng một chỗ, cùng lện bài của Đại sư mà Vũ Hồn điện cấp cho thật giống nhau. Không biết tại sao lại có thể bắt gặp ký hiệu này tại chiêu bài của một cửa hàng.
"Đi xem" Đường Tam mang theo Tiểu Vũ hướng cửa hàng đi đến.
Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút hôn ám, hai người đi vào, một cổ năng lượng ba động đặc thù nhất thời lập tức hấp dẫn chú ý của bọn họ, loại năng lượng ba động này rất giống với Vũ hồn điện, nhưng yếu hơn một chút. Trải qua Đại sư dạy dỗ, Đường Tam biết, lý do là vì đây có hồn đạo khí.
Trong hồn đạo khí đều là hồn lực của chính nó ba động, nếu không bị người sử dụng và liên kết chặt chẽ với hồn lực của bản thân, thì sẽ xuất hiện tình huống hồn lực phóng thích ra ngoài.
Đa phần hồn đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm một ít phụ trợ đơn giản, mặc dù như thế, hồn đạo khí cũng cực kỳ hiếm thấy. Tất cả hồn đạo khí truyền xuống tới giờ có thể nói là rất cổ, bởi vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền rồi.
Bên trong cửa hàng chỉ có một người, cũng không thấy quầy hàng, trên ba mặt tường treo một ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng một chút cũng không giống là có giá trị cả.
Người duy nhất nọ ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đu đưa theo nhịp chiếc ghế
Bộ dáng người này nhìn qua ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng vóc người khá to lớn, chiếc ghế nhìn có vẻ vững chắc theo nhịp lay động, dưới tác dụng thể trọng của y phát ra tiếng dát dát.
Người này có khuôn mặt dài khá đặc biệt, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng, khuôn mặt rất phẳng, còn có điểm mũi ưng. Nếu cần một thứ để hình dung thì chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày. Mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần gian hoạt.
Trên mặt mang theo một bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị.
Đường Tam cùng Tiểu Vũ tiến vào bên trong cửa hàng cũng không thể đánh thức hắn, hô hấp của hắn đều đều như trước theo nhịp đu đưa của chiếc ghế.
Tiểu Vũ tò mò nhìn mọi phía: "Tiểu Tam, những cái này đều là hồn đạo khí sao?"
Đường Tam ánh mắt chuyển dần từ trung niên nhân sang các vật phẩm treo trên tường, thành thực nói: "Này ta cũng không biết, trừ phi mỗi cái đều phải dùng hồn lực thí nghiệm, nếu chỉ dùng mắt nhìn thì không nhìn ra."
Hắn vừa nói vừa đi tới cạnh tường, áng mắt dồn vào một khối đầu người lớn nhỏ bằng thủy tinh treo bên trên. Ánh mắt nhất thời có chút đọng lại.
Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất. Có lẽ chính khối thủy tinh này làm trống ngực Đường Tam đập lên dồn dập, trong mắt ánh lên quang mang. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên có ở một cửa hàng như vậy, một vị trí như vậy, nhìn thấy một khối thủy tinh như vậy.
Tiểu Vũ cũng phát hiện được những biến hóa của Đường Tam: "Tiểu Tam, ngươi xem khối thủy tinh rách nát đó làm gì? Muốn tìm trong đống thủy tinh so với cái này còn kém hơn thì cũng không dễ dàng. Khối thủy tinh này một chút sáng bóng cũng không có, độ trong suốt cũng kém, lại vừa không có mang thêm màu sắc nào, tử thủy tinh mới là loại trân quý nhất. Ngươi không định mua món đó chứ?"
Làm Tiểu Vũ không thể nghĩ đến chính là, Đương Tam lại gật đầu một cách chắc chắn: "Ta phải mua khối thủy tinh này, chỉ là không biết bao nhiêu tiền."
"Không đắt, chỉ một trăm kim hồn tệ." Một giọng nó uể oải, mang theo chút khàn khàn vang lên. Không biết có phải là chủ nhân của giọng nói này bị ngọng hay không mà có một số âm không rõ ràng. May là nơi này chỉ có Đường Tam cùng TIểu Vũ, bên trong cửa hàng lại rất yên tĩnh, mới có thể phân biệt được rõ ràng hắn nói cái gì.
Đường Tam không nói gì, nhưng Tiểu Vũ lại mạnh mẽ quay đầu lại: "Cái khối thủy tinh nát này mà muốn tới một trăm kim hồn tệ, không bằng ngươi đi cướp là được rồi đó."
Trung niên nhân trên ghế mở to mắt, nhưng không rời khỏi chỗ ngồi của mình: "Một trăm kim hồn tệ, đã là giá rẻ nhất ở nơi này rồi. Mua thì đưa tiền, không thì xin mời đi."
Nói xong lại nhắm mắt lại.
Tiểu Vũ tức giận, định tiến lên lý luận, lại bị Đường Tam kéo lại: "Được, ta mua."
Mấy năm gần đây, Đường Tam cũng để dành được chút ít, bình thường hắn lại tiêu xài rất ít, đại bộ phận thu nhập đều đem để dành. Nhất là sau khi đạt đến cấp Đại hồn sư, mỗi tháng từ Vũ hồn điện đều được lãnh mười kim hồn tệ, hiện tai toàn bộ tài sản Đường Tam hơn nữa cả Tiểu Vũ, cũng có hơn bảy trăm kim hồn tệ.
"Tiểu Tam, ngươi không bị gì chứ." Tiểu Vũ sờ tay trên trán Đường Tam, xác định xem đầu hắn có nóng lên hay không.
Đường Tam liếc mắt với Tiểu Vũ, lại nhẹ nhàng lắc đầu, tay phải sờ nhẹ Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ bên hông, tức thời trong tay hắn liền xuất hiện một trăm kim hồn tệ. Hắn liền xoay người đưa hướng phía trung niên nhân.
Trung niên nhân mắt cũng không mở ra: "Tiền của ngươi không đủ."
Đường Tam nói: " Đây đúng là một trăm kim hồn tệ."
Thanh âm mơ hồ của trung niên nhân nhàn nhạt cất lên: " Khối thủy tinh này đối với ngươi phải bán hai trăm kim hồn tệ."
Lần này Tiểu Vũ không thể kìm được nữa: "Ngươi đúng là tên lừa đảo, vừa rồi còn nói một trăm, nay lại biến thành hai trăm. Khó trách tiệm ngươi không có một chút sinh ý nào. Tiểu Tam, chúng ta không mua nữa, chúng ta đi."
Đường Tam hướng Tiểu Vũ lắc đầu, lại nhìn trung niên nhân nói: "Ngươi xác định sẽ thay đổi nữa chứ?"
Khối thủy tinh nọ đối với người khác có lẽ là không có tác dụng gì, nhưng đối với hắn mà nói, so với thiên tài địa bảo còn quan trọng hơn. Đừng nói là hai trăm kim hồn tệ, cho dù là một vạn, chỉ cần hắn có, nhất định sẽ mua cho bằng được.
Trung niên nhân uể oải nói: "Được rồi, năm trăm kim hồn tệ, không thay đổi nữa. Đưa tiền xong mang đi, nếu không xin mời đi cho."
Từ một trăm đến hai trăm, lại từ hai trăm đến năm trăm, lúc này đây, ngay cả Đường Tam cũng không thể nhẫn nại được nữa. Thu hồi lại tiền, hướng Tiểu Vũ nói: "Chúng ta đi đi."
Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt với trung niên nhân một cái: "Sớn nên đi, giao lưu với hạng người giảo quyệt này, quả thật là vũ nhục trí tuệ của chúng ta mà."
o O o
Đấu La Đại Lục Đấu La Đại Lục - Đường Gia Tam Thiếu Đấu La Đại Lục