Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Tang giới
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: vunam nam
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 23:00:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
êm vào cuối thu dần trở nên yên tĩnh. Thị trấn T về đêm cũng mang theo hơi lạnh cuối mùa.
Tư Không Cảnh mặc trang phục diễn có chút đơn bạc, lại lấy áo khoác mặc lên người Phong Hạ, bật đèn pin ngồi nói chuyện với cô.
“ Em nghỉ ngơi một lát đi,” Bây giờ là 3h sáng, trên mặt anh lại không mang chút mệt mỏi hay buồn ngủ nào, âm thanh vẫn dịu dàng “ Ngủ thì sẽ không mệt nữa, có muốn ngủ một chút không?”
Cô nhẹ nhàng ngáp một cái, lắc đầu “Dù sao còn hai giờ nũa là bắt đầu rồi, Đang ngủ lại phải xuống giường, em sẽ không dậy được mất.”
Nhìn cô vẫn còn nét buồn ngủ, khuôn mặt hết sức đáng yêu, khóe môi anh liền cong lên, cười cười nói với cô “ Bên cạnh việc chụp ảnh bổ sung cho ngày hôm qua, ngày hôm nay bắt đầu chính thức diễn theo kịch bản. Về sau, sau khi kết thúc mỗi buổi quay, anh sẽ ở lại giúp em về kĩ thuật diễn.”
“ Vâng,” Cô gật đầu một cái, rồi lại nhanh chóng lắc đầu “Anh thức khuya như vậy nhất định sẽ rất mệt, em sẽ đau lòng.”
“ Bằng không... như thế này nhé,” Cô mở to hai mắt nhìn anh “ Mỗi ngày sau khi quay xong, anh hướng dẫn em hai tiếng sau đó về nghỉ ngơi. Cứ quyết định như vậy đi. Không cho phép phản đối.”
Anh nhìn vẻ mặt của cô thấy hết sức nghiêm túc, càng nghĩ càng thấy buồn cười “Ừ,” một tiếng “ Hôm nay vào thời điểm chụp ảnh, chỉ cần nhìn anh như bây giờ, như lúc bình thường chúng ta nói chuyện với nhau vậy.”
“Hạ Hạ, bất kể là trong phim hay ngoài đời thực, anh đều là một người.”
Anh nhìn vào mắt cô, nhàn nhạt bổ sung thêm một câu “ Khi anh hóa trang cũng vậy, hay khi anh mặc trang phục thường ngày cũng vậy, anh vẫn là anh.”
“ Cho nên, không cần khẩn trương, biết không?”
Đáy mắt cô có sóng khẽ lưu chuyển, nhìn anh dùng lực gật đầu một cái “ Vâng.”
...
Từ đêm khuya đến sáng sớm,
Anh nói chuyện với cô hơn một giờ, dần dần, đèn pin trong tay cũng không cần đến nữa, xa xa, phía chân trời hiện lên từng đốm sáng màu đỏ nhạt.
“ Tư Không.”
Ngày thường cô rất thích ngủ nướng nên lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh bình minh đẹp như vậy, thì lập tức tỉnh táo, vội vàng chạy lên trước mấy bước, lôi kéo tay anh chỉ về phía chân trời, “ Anh và em đi xem mặt trời mọc đi!”
“Ừ,” Anh không nói gì thêm, chỉ đưa tay giúp cô kéo lại áo khoác chặt hơn một chút.
Phía chân trời nơi mặt trời đang lên, cả thị trấn T cũng bị bao phủ bởi một vầng sáng nhàn nhạt.
“ Anh có còn nhớ không? Lúc ở Florence,” Cô đứng bên cạnh anh, đột nhiên nhỏ giọng thì thầm, “ Lúc ấy anh và em cùng ngắm trời chiều.”
Cả cuộc đời này cô cũng sẽ không quên, ở bờ sông Arnaud, anh đã kể với cô về tình yêu của Dante, đã cùng cô ngắm cảnh mặt trời sắp lặn.
Còn có ở trên đỉnh núi Phí A tác, anh đã cho cô một lời cầu hôn lãng mạn.
Ký ức chỉ có bốn ngày, nhưng cô đã cảm thấy đủ lắm rồi, không hề có một chút tiếc nuối.
“ Tư Không, anh xem này,” Bỗng nhiên không biết cô lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn kim cương, tựa như một đứa trẻ chưa lớn háo hức đợi được khen “ Em vẫn luôn mang theo bên người.”
“Ừ,” Anh nghiêng đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đưa tay cầm lấy tay cô, đem chiếc nhẫn cô cầm đặt vào giữa hai lòng bàn tay.
Ánh nắng dần dần len lỏi vào từng góc cạnh trong không gian, làm bừng sáng cả thị trấn nhỏ, cô quan sát thấy trên ngón tay anh cũng đeo một chiếc nhẫn kim cương giống hệt chiếc của cô
“ Nếu như truyền thông hỏi tới cũng không sao.” Anh nhìn cô từ từ nói “ Bọn họ cũng không có cách nào tìm hiểu được, cho nên để anh đeo là được rồi.”
Cô nhìn anh, đáy mắt đã long lanh chút nước liền liều mạng ép trở lại, khẽ cười, giọng nói có mang chút ngang ngược “ Không cho anh tháo xuống. Tư Không Cảnh, anh nghe được không đấy. Em đã nói rồi đấy nhé, này không cho anh tháo xuống. Bằng không… bằng không em liền rời anh đi, vĩnh viễn không trở lại.”
Lời nói không mạch lạc, biểu đạt giống như của một đứa trẻ vậy.
Khi đã phản đối điều gì, không thể nói với giọng hiền hòa, thản nhiên được.
Anh nhìn cô, siết tay cô chặt hơn, đem đến bên môi hôn nhẹ một cái.
Mặt trời mọc rải ánh sáng lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, cô nhìn vào đôi mắt anh thấy ở đó sự chân thành tha thiết.
Cô cứ thế nhìn anh chăm chú, thậm chí có chút tham lam, như muốn tỉ mỉ đem từng chi tiết của anh khắc vào lòng.
Trước kia, lúc còn học đại học, mỗi khi nhàm chán, rảnh rỗi, cô thường xem rất nhiều phim, đặc biệt đối với những phim về tôn giáo phương Tây rất có hứng thú.
Cô biết kinh Coran viết về tình yêu so với Kinh Thánh tuy không nhiều.
Nhưng khi Muslim lấy đó làm cảm hứng làm phim lại mang lại một tư tưởng quan trọng về tình yêu và hôn nhân.
Trong tình yêu là bình đẳng, là thủy chung và chân thành.
Lấy đối phương làm tín ngưỡng, làm tất cả của bản thân.
Khi cảnh quay của bộ phim chính thức bắt đầu.
Lần này, đáy lòng cô vẫn mơ hồ có chút căng thẳng, thời điểm này vẫn lặp lại trong đầu những điều anh dặn.
Tin tưởng anh, vô luận là trong phim hay ngoài phim, chỉ cần nhìn anh là được.
Phong Hạ, mày nhất định phải cố gắng, không được làm cho anh ấy thất vọng.
“ Cắt.”
Đạo diễn Kim ho khan hai tiếng, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra chút tươi cười “ Phong Hạ hôm nay không tệ, so với hôm qua thì tốt hơn nhiều.”
Mặc dù không hoàn toàn là khen ngợi nhưng vẫn là một câu khẳng định.
“ Cám ơn đạo diễn Kim.” Tảng đá trong lòng cô từ hôm qua rốt cục giờ mới được hạ xuống, vội vàng nghiêng đầu nhìn Tư Không Cảnh.
Trên mặt anh cũng có ý cười thản nhiên, dù không rõ ràng nhưng cũng đủ làm cho lòng cô tràn đầy vui sướng.
Sau khi cảnh quay này kết thúc, những tình tiết trong kịch bản dần được đẩy lên cao trào.
Thẳng đến lúc ăn cơm trưa, Phong Hạ mới sực tỉnh, phát hiện tất cả mọi người trong Studio đều nhìn mình với ánh mắt hết sức quỷ dị, mới biết mọi người có gì đó không đúng.
Đúng rồi, Lâu Dịch.
Từ buổi sáng lúc cô đến studio cho đến bây giờ, vẫn không thấy Lâu Dịch đâu.
“Jessie” Cô uống một ngụm nước, quét qua bốn phía một lần, chau mày hỏi Jessie, “Lâu Dịch đâu? Cậu ấy đi đâu rồi, cả ngày hôm nay cậu ấy hình như không đến Studio phải không?”
Jessie vừa nghe cô nói như vậy, nét mặt trở nên lúng túng, trao đổi ánh mắt với Amy bên cạnh mới chậm rãi nói, “Anh ấy, anh ấy bị bệnh, đã xin phép đạo diễn Kim… Bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng.”
Lúc nói chuyện jessie cũng không dám nhìn vào cô,
trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, đặt chén nước xuống, trầm mặc hai giây mới dám lên tiếng, “Hai cô nhanh nói thật cho tôi biết!”
“Để tôi nói cho cô,” Lúc này người đại diện đứng bên cạnh Trần Dĩnh đi tới, nhìn cô với vẻ giễu cợt “Cô không phải là không xem Microblogging đấy chứ? Hôm qua, Lâu Dịch đi cùng cô tới quán trà gặp Trần Vi Vi. Thời điểm anh ta ở trong xe đã bị phát hiện rồi. Bây giờ trên mạng đang xôn xao về ‘cuộc tình tay ba’ của các người đấy.”
“Trần Vi Vi là ca sĩ mới đang hot hiện nay, cũng được đứng trong bảng xếp hạng top 10. Top tuyệt đối sẽ không bỏ cô ta. Mà trong chuyện này, giữa cô và Lâu Dịch, tất nhiên sẽ có một người bị loại bỏ.”
Phong Hạ nghe người đại diện nói chuyện, vẻ mặt dần lạnh xuống.
“Chúc cô nhiều may mắn, không biết còn được diễn vai chính này trong bao lâu nữa đây?” Nói đến đây, đối phương nhẹ nhàng đi tới gần, nói nhỏ bên tai cô, “Kiểu người như cô, toàn đẩy Lynn vào tình thế bắt buộc.”
Cô cũng không phản bác, mặt không thay đổi xoay người cầm điện thoại đi ra ngoài studio.
Cô gọi cho Lâu Dịch, điện thoại có tín hiệu nhưng thật lâu cũng không có ai nghe máy.
Phong Hạ cúp điện thoại, mở Microbloggging ra xem, càng xem, trên mặt lo lắng càng nhiều.
Cô đọc những dòng chữ trên màn hình, chân có cảm giác không đứng vững được. Bỗng điện thoại chợt reo.
“Cậu đang ở đâu?” Cô vội vàng hỏi.
“Mình à…ở công ty chứ sao.” Âm thanh lười biếng của Lâu Dịch vang lên “Mình tiếp nhận báo cáo nghỉ phép rồi, tiểu gia ta rốt cuộc cũng có thể ngày ngày ở nhà sống phóng túng rồi, hâm mộ chưa?”
Cô nghe Lâu Dịch nói vậy, tay nắm chặt điện thoại, chóp mũi có chút ê ẩm.
“Hạ Hạ à,” Âm thanh của anh ta mang theo nét đùa giỡn “Mau khen ngợi mình đi! Mình vì con đường tốt đẹp phía trước của bạn gái, vì bạn bè mãi mãi trong tương lai, mà vứt bỏ đi cái tôi. Bây giờ nhất định cậu cảm thấy mình là người đàn ông tốt nhất thế giới, còn tốt hơn cả Tư Không Cảnh nhà cậu nữa đúng không? Hahaha.”
Cô hít một hơi thật sâu mới thở ra, trước mắt đã có chút mơ hồ.
Cô có thể nghĩ đến nhất định lúc Lâu Dịch rời khỏi thị trấn T đã dặn dò kỹ Jessie và Amy, thậm chí cả những người khác, để bọn họ không nói cho cô biết.
Những sai lầm, khó khăn, cậu ta chỉ biết một mình gánh chịu, tuyệt đối không để cô bị liên lụy.
“Này, cậu đã 20 tuổi rồi, lại còn khóc gì nữa.” Bên kia hình như đi đến một nơi yên tĩnh hơn, bên tai cô truyền đến âm thanh kích động, “Cậu đừng có làm mình mất mặt đấy, cố gắng diễn cho tốt, phải giành được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, nếu không gia sẽ cho ngươi nếm đủ sự trừng phạt của gia.”
“Lâu Dịch” Cô cắt đứt lời cậu ta, cô gắng để cho giọng nói mình tỉnh táo lại “Cậu nói ình biết, kết quả xấu nhất là như thế nào?”
Cậu ta trầm mặc một lát “Công ty tạm thời cũng chưa nói quá nhiều, chỉ mới thông báo ngừng mọi việc từ bây giờ thôi, vai diễn trong cũng lưu lại, vừa nghe Giản vũ Doanh nói vai nam phụ đã có ứng cử viên khác.”
“Mình nhất định sẽ giúp cậu.” Hốc mắt cô đỏ lên, lặp đi lặp lại mấy từ, “Lâu Dịch, bất luận là phải nhờ người nào, nợ bao nhiêu ân tình, mình cũng nhất định sẽ giúp cậu.”
Bên kia, Lâu Dịch có vẻ trầm mặc hơn, lặng yên tỏ vẻ đã biết, giọng nói vẫn mang vẻ cố chấp “Cậu nghe mình nói, vẫn chưa có quyết định cuối cùng, không nhất định là kết quả xấu nhất. Cậu không cần phải suy nghĩ đến chuyện này, cũng không cần vì nó mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc khi quay phim. Thật đấy, đây là điều duy nhất mình muốn cậu làm… Mình thực sự không sao cả.”
“Phong Hạ, chúng ta đã từng nói, phải cùng nhau cố gắng” Anh cười nhẹ một tiếng, “Cho nên hiện tại chỉ là chậm hơn cậu một chút thôi, chỉ cần cậu đi chậm chờ mình, mình sẽ vượt qua cậu ngay thôi.”
Cô nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Được,”
Cắt điện thoại, cô đi thẳng đến toilet.
Trong phòng rửa tay không có ai, cô mở vòi nước ra, lấy bàn tay dính nước lạnh lẽo áp lên mặt mình. Cho đến khi cả người cũng cảm thấy lạnh, mới giương mắt nhìn hình ảnh bản than trong gương, khóa vòi nước rồi đi ra ngoài.
Đường đi ra có một góc tối, cô vừa đi đến đấy, đột nhiên bị một người kéo vào.
“Sao vậy?”
Tư Không Cảnh để Phong Hạ đối mặt với mình, mượn ánh đèn u ám nhìn kỹ khuôn mặt cô “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cả thời gian ăn trưa, anh đều ngồi một mình trong xe, nhìn thấy cô cầm điện thoại đi ra ngoài studio một lúc lâu mà không thấy trở lại, trực giác của anh cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra.
“Trên Microblogging? Hay là dư luận?” Anh lấy tay giữ lấy khuôn mặt cô, đem hơi ấm từ tay truyền sang gương mặt lạnh lẽo của cô, “Anh không nhìn điện thoại, cũng không nghe người khác, anh chỉ muốn nghe chính em nói.”
“Lâu Dịch bị thông báo ngừng tất cả công việc, cả vai nam phụ trong ” Chỉ khi đứng ở trước mặt anh, cô mới có thể gỡ phòng bị xuống mà bộc lộ sự kinh ngạc và đau lòng, nó thấm vào tận xương tủy. Loại cảm giác này, đúng là vô cùng, vô cùng khó chịu.
“Chuyện ngày hôm qua bị phát hiện, Top thì bảo vệ Trần Vi Vi, Lâu Dịch vì em nên mới…” Cô nhìn anh, nói thật chậm “Tư Không Cảnh, có phải anh đã từng nói rằng, trong ngành giải trí, sẽ không có bạn bè chân chính, dù có tốt thế nào đi chăng nữa, chỉ cần gặp một vài vấn đề khó khăn cũng sẽ trở mặt.”
“Nhưng mà, em và Lâu Dịch sẽ không thay đổi trở thành như vậy.”
Tư Không Cảnh lẳng lăng nhìn cô, gật đầu, “Anh biết.”
“Em nói với anh không phải muốn anh giúp cậu ấy. Cậu ấy là bạn của em, em không muốn vì cậu ấy mà anh đi làm những việc nợ ân tình của người khác.”
Cô bình tĩnh nhìn anh, “Em biết ở thời điểm hiện tại, mình cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có gì cả, nhưng em biết một điều, em nhất định sẽ giúp cậu ấy.”
“Hạ Hạ.” Anh đột nhiên ngắt lời cô, “Em sai rồi. Cậu ta là bạn của em, cũng chính là bạn của anh, anh giúp cậu ta cũng là điều nên làm.”
Phong Hạ ngẩn ra, nhăn mày lại, muốn nói điều gì lại bị anh dùng tay chạm vào môi cô ngăn lại, “Anh là người khi làm việc, trừ khi bản thân tự nguyện hoặc xuất phát từ bản năng thì không ai có thể ép buộc anh. Em không cần nói bất kỳ điều gì, lát nữa khi quay xong, anh sẽ nhờ người giúp một tay.”
“Với lại,” Anh khẽ mỉm cười “Căn bản là anh nợ cậu ta một món nợ nhân tình.”
**
Mặc dù trong lòng suy nghĩ về chuyện của Lâu Dịch, nhưng trong quá trình quay phim từ xế chiều cho đến tối, Phong Hạ thủy chung hòa mình vào nhân vật.
Cô tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai dễ dàng nhìn thấy bản thân mềm yếu.
Nhân vật này, cô cũng không muốn nhường cho bất kỳ người nào.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Vẻ mặt đạo diễn Kim cũng có chút mệt mỏi, đưa tay vuốt mi tâm, nhìn mọi người nói “Ngày mai có thể tiến độ sẽ nhanh hơn so với hôm nay.”
“Còn có,” Đạo diễn Kim ho khan một tiếng “Vấn đề của Lâu Dịch do công ty cậu ta phụ trách, không liên quan đến tổ đạo diễn và tiến độ làm phim. Phim nhất định phải quay, nam phụ cũng nhất định phải có người thay thế.”
“Đạo diễn Kim.” Người vẫn luôn đi theo đoàn làm phim, tương tự với người phụ trách của diễn viên, chợt vội vàng cầm điện thoại chạy tới “Tôi vừa mới nhận được điện thoại, người tiếp nhận vai thay Lâu Dịch...”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, hai chiếc xe từ ngoài lần lượt lái vào Studio.
Phong Hạ nghiêng đầu nhìn, là Land Rover.
Xe dừng hẳn, mấy người giống như là người phụ trách của công ty đại diện xuống xe.
Không bao lâu sau, ghế xe của chiếc xe thứ hai được mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen mỏng, quần tây tu từ bước xuống.
Mấy người đại diện của công ty sau khi xuống xe vẫn đứng yên cho đến khi người kia xuống xe, họ mới dám tiến lên một bước, theo sau người đó cùng đi tới.
“Anh ta...” Lúc này, Phong Hạ chợt nghe Amy đang đứng bên cạnh nói nhỏ “Nhìn quen quen, hình như trước kia tôi có thấy ở đâu rồi.”
Đoàn người càng đi càng gần, Phong Hạ lúc này mới nhìn rõ người đàn ông kia.
Tương đối xuất sắc.
Không giống Tư Không Cảnh tuấn mỹ, không giống Lâu Dịch anh khí, trên người anh ta có một loại nhìn không thấu.
Cũng có thể nói là bẩm sinh tài trí hơn người.
“Đạo diễn Kim.” Đoàn người dừng lại, một người trong số đó đi tới nhìn đạo diễn Kim nói “Bộ phim vẫn sẽ tiếp tục quay. Hôm nay gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”
Đạo diễn Kim gật đầu một cái, tầm mắt trượt trên người kia “Vị này là...”
“Mục Hi.” người đó khẽ khom lưng cung kính nói “Thiếu gia của công ty Live.”
Tất cả mọi người chỗ này đều cả kinh, biến sắc, cũng có người nhận ra anh ta, liên tiếp nhỏ giọng phát ra tiếng than sợ hãi.
Live, cũng chính là công ty đại diện của Tư Không Cảnh, là công ty đứng đầu ngành giải trí hiện nay.
“Hai công ty Live và Top cùng liên hợp nhưng vai nam phụ chọn đi chọn lại cũng không thấy ai thích hợp, cho nên, thiếu gia tự mình đến để nhận vai diễn,”
Người nhân viên nhìn vẻ mặt chất vấn của đạo diễn, dần dần lộ ra nụ cười kiêu ngạo “Đạo diễn Kim, ông cũng không nên coi thường thiếu gia của chúng tôi.”
“Ngài ấy từng là người sản xuất phim đứng đầu Hollywood, có rất nhiều lời mời ngài ấy cùng liên minh, vì muốn quản lý công ty nên ngài ấy mới không nhận lời. Chỉ cần xem ngài ấy diễn một đoạn ngắn, đạo diễn chắc chắn không có gì để chất vấn.”
Lời này ngầm nói, được anh ta tham gia bộ phim, toàn bộ đoàn làm phim đều vô cùng vinh dự.
Phong Hạ nghe được những lời này, ánh mắt cũng dần buộc chặt quan sát anh ta. Ai ngờ, tầm mắt của người gọi là Mục Hi đó cũng vừa vặn quét tới đây.
Đôi mắt kia sâu hơn so với bất kỳ ai cô từng gặp.
Sâu không thấy đáy.
Đã Lâu Không Gặp Đã Lâu Không Gặp - Tang giới Đã Lâu Không Gặp