Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-10 21:39:36 +0700
Chương 14
“…Nói chung là có vài rắc rối, cuối cùng hôm nay tôi cũng hoàn tất hết thủ tục ly dị.”
“Chúc mừng cậu trở lại cuộc sống độc thân.”
“Hẳn là nên chúc mừng nhỉ.” Lâm Gia Duệ dịch dịch người tạo một tư thế nằm thoải mái hơn, xúc động nói: “Để kết hôn lần này, tôi đã làm bao nhiêu chuyện, cuối cùng hóa ra lại là phí thời giờ.”
Từ Viễn và y không giấu nhau chuyện gì, nên nói chuyện cũng tùy ý hơn: “Mất công dằn vặt như thế mới biết đâu là tình yêu đích thực.”
Nghe vậy, y chỉ cười nhạt, không nói gì nữa.
Anh vốn giỏi nhìn mặt đoán ý người, thấy thế liền được thể hỏi thêm: “Vẫn không có tin gì từ người kia sao?”
Y biết anh đang chỉ ai, thản nhiên đáp: “Không có.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết y có đang chìm trong đoạn hồi ức nào không, nói: “Người đã đi rồi… thì không cần phải ngóng nữa.”
Lâm Dịch rất biết tuân thủ hứa hẹn – sau hôm đưa y về bệnh viện, hắn hoàn toàn biết mất. Giống như mười năm trước vậy – ra đi cực kỳ yên lặng, không nói cho ai biết cả. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã bị hắn đốt, dẫn đến vụ thâu tóm công ty cũng không thành công; tập đoàn Lâm thị vẫn sừng sững không ngã.
Nhờ có Lâm gia chống lưng, Lâm Gia Duệ tiếp tục làm việc y yêu thích – quay phim. Xuất viện rồi y liền về Lâm gia ở. Đương nhiên là anh ba cực kỳ hào hứng, chị hai của y thì mắng thậm tệ, nhưng cũng không phản đối gì, còn anh cả… thì vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Chuyện khá phiền toái là hôn sự giữa y và Bạch Vi Vi. Cổ phần công ty không chuyển nên mối hôn nhân này cũng chẳng cần thiết nữa, nhưng không phải cứ muốn ly hôn là ly hôn ngay được. Hai người họ đều ở trong showbiz – chốn mà gió thổi cỏ lay cũng giật tít được, huống chi là chuyện trọng đại như kết hôn ly hôn?
Trùng hợp là ngay sau đó, người yêu hồi trước của Bạch Vi Vi đã bị báo chí tìm ra. Thì ra đó không phải là người đã có vợ như họ đoán, mà là một người khác còn giàu có và quyền lực hơn. Chuyện này nhanh chóng trở thành tin hot, dẫn đến sóng lớn liên tục, suýt nữa còn cuốn cả Lâm Gia Duệ vào.
Để giải quyết việc này, y đã tốn rất nhiều thời gian, chỉ hối hận sao khi xưa mình lại quyết định bồng bột như thế. Vì vậy nên mới được tự do xong, y đã vội chạy đến chỗ Từ Viễn để xả stress.
Nửa năm nay y rất phối hợp điều trị, chuyện vặt vãnh gì cũng tâm sự với anh, thậm chí cũng không giấu những giấc mơ nữa. Và đây cũng là chuyện anh quan tâm nhất, lần nào y đến cũng hỏi: “Dạo này cậu có gặp ác mộng nữa không?”
Y thẳng thắn đáp: “Có. Đôi khi mơ thấy biển, đôi khi lại thấy người kia. Nửa đêm tỉnh lại tôi vẫn thấy sợ, nhưng tôi biết chắc rằng – đó chỉ là mơ thôi.”
Lúc này, giọng nói của y cực kỳ bình tĩnh.
Nửa năm trôi qua, cũng đủ để… buông nhiều thứ xuống rồi.
“Đã giảm lượng thuốc chưa?”
“Giờ không uống thuốc tôi vẫn ngủ được.”
“Có thể cho tôi xem tay phải cậu không?”
Lâm Gia Duệ hiểu ý Từ Viễn, liền ngồi dậy khỏi salon, kéo áo lên lộ ra tay phải của mình. Trên cánh tay trắng nõn vẫn còn vài dấu tích mờ mờ, nhưng đều là vết thương cũ, không có bị thương thêm.
Anh gật đầu, nhanh tay viết gì đó xuống giấy, rồi nói với y: “Cậu Lâm, bệnh tình của cậu đã được khống chế rồi, sau này không nhất thiết phải đến chỗ tôi mỗi nửa tháng nữa.”
Y cười cười: “Tôi cứ thích đến nói chuyện phiếm với anh đấy, không được ư?”
Anh cảm thấy lời y nói nghe rất quen.
Lúc trước thì bỏ tiền thuê anh để kể chuyện anh nghe, giờ thì là để nói chuyện phiếm; không hổ là kẻ có tiền… Nhưng đúng là anh không thể phản bác, đành bất đắc dĩ bảo: “Cậu thích là được.”
Y nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đứng lên nói: “Đến giờ rồi, tôi đi trước đây. Gặp anh sau nhé.”
Thấy vẫn còn sớm, anh lập tức đoán được y sắp đi đâu: “Lại là xem mặt hả?”
“Ừ. Đối tượng lần này của tôi là do chị hai giới thiệu, nghe nói là giảng viên đại học, học rộng biết nhiều, tuấn tú lịch sự, mong là tôi gặp may đi ~”
Từ Viễn dựng ngón cái với y.
Lâm Gia Duệ bật cười, đẩy cửa ra ngoài.
Y vẫn không thi bằng lái, thường ngày mà không có tài xế đến đón thì sẽ đi bộ. Giờ đang là đầu đông, trên đường gió thổi vun vút, ai này đều che kín áo khoác khăn choàng, nhìn thoáng qua có một cảm giác tiêu điều lạnh lẽo.
Y từ từ bước đi, nhìn dòng người muôn hình muôn vẻ trên đường. Đôi khi y cũng nghĩ, có khi nào y sẽ vô tình gặp Lâm Dịch ở đây không?
Bọn họ sẽ nhìn lướt qua nhau, tựa như hai người xa lạ, rồi đi tiếp con đường của mình.
Có thể nào…
Có thể nào vào khoảnh khắc chạm mắt nhau đó, dù vô tình đến mấy, thì họ cũng sẽ khựng lại một giây?
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt đứt tưởng tượng của y. Nhấc máy lên – là chị hai gọi tới: “Mày vẫn nhớ phải làm gì tối nay chứ? Nhà hàng Quân Duyệt, đừng có đến muộn!”
“Đương nhiên, em đang trên đường đi này.”
“Người đàn ông tối nay thực sự rất rất ưu tú đó, đầu óc lẫn vẻ ngoài đều vượt trội cả, mày nhất định phải tóm lấy thật chặt! Tao còn hận không thể tự dùng đây!”
“Mấy hôm trước anh ba cũng nói thế.”
“Hừ! Đám phụ nữ nó giới thiệu toàn là ngực bự mông nở, trừ dáng người với khuôn mặt ra thì nát hết, chẳng hiểu trong não chứa đất hay nước nữa. Tiểu Duệ à, vẻ ngoài không quan trọng đâu, mấu chốt là tâm hồn, hiểu chưa?”
“Dạ dạ.”
Lâm Gia Duệ ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng lại thầm thở dài.
Từ khi y về Lâm gia, hai người anh chị này của y bắt đầu liên tục tìm đối tượng cho y. Tuy mục tiêu là thống nhất, nhưng cách thức lại có vấn đề. Chị hai cho rằng, nếu y đã thích đàn ông thì cứ tìm đàn ông đến cho y đi. Nhưng anh ba lại nghĩ – y thích đàn ông chẳng qua là vì hồi bé bị Lâm Dịch dụ dỗ thôi, cơ bản là chưa hiểu rõ xu hướng tình dục của mình, nên vẫn thử với phụ nữ được.
Hai chị em ruột đã cãi nhau thật to vì chuyện đó, suýt nữa đã phá hỏng cả căn phòng.
Trước giờ Lâm Gia Duệ mới yêu mỗi mình Lâm Dịch, đúng là không biết mình có chỉ thích đàn ông hay không. Cuối cùng, để bảo vệ Lâm trạch khỏi số phận bị đập nát, y đành phải dùng cách trung hòa – đó là tiếp nhận cả nam lẫn nữ, đi gặp mặt rồi nói sau.
Y vốn không thích để người ta sắp đặt chuyện của mình, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, y đã biết trân trọng người nhà hơn, cũng vui vẻ lui một bước vì họ. Trên đời này có quá ít người thương y, nên y càng phải quý trọng những người đó.
Cúp máy rồi, y không nghĩ linh tinh nữa, đi nhanh về phía nhà hàng đã hẹn.
Ở đó, có một tình yêu mới đang chờ y.
Quên chuyện đã qua đi, nắm chặt điều trong tầm với, cứ thế mà tiến về phía trước!
—
Quân Duyệt là nhà hàng Cố Ngôn mở.
Lâm Gia Duệ đã quen đến đây, chuyện làm đầu tiên sau khi bước vào là chào quản lý. Người ta đã biết scandal giữa y và Cố Ngôn, thấy y liền hì hì cười: “Hôm nay ông chủ không đến đâu ~”
“Không sao, tôi đến để dùng cơm.” Y phất tay nói: “Nhớ chiết khấu là được.”
“Đương nhiên rồi ~”
Cười cười nói nói một hồi, y lên tầng hai, tìm đến phòng ăn đã hẹn từ trước. Vừa đẩy cửa ra y đã thấy – đó là một người đàn ông còn trẻ. Chị hai không nói quá chút nào, đối tượng lần này thực sự trông rất đứng đắn, nhìn qua nho nhã cực kỳ, toàn thân thở ra khí chất của người đọc sách.
Quan trọng nhất là, anh ta hoàn toàn… không có điểm nào giống Lâm Dịch.
Ấn tượng đầu tiên làm y khá hài lòng. Y bước đến, mỉm cười tự giới thiệu. Tuy y đã nhường người thân một bước, nhưng không có nghĩa là y sẽ che giấu bản tính của mình, muốn ăn nói thế nào thì cứ làm đúng như thế ấy.
Tiếc là giảng viên đại nhân lại không thích sự thẳng thắn của y lắm, nói rất ít, ăn còn ít hơn; lại thường xuyên nhíu đôi mày đẹp, biểu tình như thể rất không đồng ý với y.
Thấy bầu không khí này là y biết – lần gặp mặt này không có kết quả rồi, nhưng y cũng không để tâm lắm. Sung sướng ăn xong một bữa tối, lúc thanh toán cả hai đều tranh nhau trả, cuối cùng là dứt khoát AA luôn – đương nhiên là có Cố Ngôn chiết khấu.
Gặp Cố Ngôn nên đương nhiên là y ở lại nói chuyện vài câu.
Nhìn bóng lưng vị giảng viên kia rời đi, Cố Ngôn nháy mắt với Lâm Gia Duệ: “Hôm trước cậu đi ăn với một mỹ nữ nóng bỏng nhỉ? Đổi người nhanh thế à? Khẩu vị cậu đa dạng thật đấy ~”
“Là chị hai với anh ba tôi trống đánh xuôi kèn thổi ngược thôi.” Hơn nữa, hai người họ còn coi y là hàng ế cần đẩy mạnh tiêu thụ, nên tích cực cực kỳ.
“Người hôm nay trông ổn đấy, có hy vọng không?”
“…Tính cách không hợp.”
Anh nhìn y đầy thâm ý: “Có khi là trong lòng cậu đã có khuôn mẫu rồi, nên nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.”
“Sai bét.” Y không tránh né vấn đề này, thoải mái nói thẳng: “Tôi chỉ có một điều kiện duy nhất – tuyệt đối không được giống hắn ta!”
Lúc này có một nhóm khách mới vừa bước vào, Cố Ngôn liền đi tiếp chuyện với họ. Y phất phất tay, ý bảo mình về trước.
Mình Lâm Gia Duệ lắc lư đi bộ về, gió đông thổi làm mặt y hơi đau. Về nhà thay quần áo rồi, y lại không thấy điện thoại mình đâu. Nhớ kỹ lại thì — trước khi ăn cơm y còn nói chuyện với chị hai, nên chắc chỉ để quên ở chỗ Cố Ngôn thôi. Biết chắc là người quen rồi, y không lo nữa, tắm rửa xong liền trèo lên giường đi ngủ.
Đêm nay y lại mơ.
Trong mơ luôn luôn có người nọ.
Nhưng khi tỉnh giấc, y nhẹ giọng an ủi mình… chỉ là mơ mà thôi.
—
Hôm sau, quả nhiên là Cố Ngôn đến trả điện thoại hôm qua y quên thật.
Y liền rót cho anh một chén trà, coi như là cảm ơn.
Anh cầm cái chén, lẩm bẩm “Đồ keo kiệt!”, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “À, hôm qua có người gọi cậu đấy. Tôi còn tưởng là tự cậu gọi đến kiểm tra, nên lỡ nghe mất rồi.”
Lâm Gia Duệ lục danh sách cuộc gọi, thấy đó là từ số lạ, liền hỏi: “Ai gọi thế?”
“Không biết.”
“…Hả?”
“Tôi mới alo một tiếng, người ta đã cúp rồi, không biết có phải là spam không.”
Y giật mình, nhìn chăm chăm vào dòng số lạ đó: “Chắc thế rồi. Thỉnh thoảng lại có người gọi cho tôi như thế, không nói gì đã cúp luôn.”
“Nhiều lắm không? Đừng nói là có biến thái cuồng theo dõi cậu chứ? Sau này nhớ cẩn thận một chút.”
Y im lặng một hồi: “…Thực sự chỉ là thỉnh thoảng thôi.”
Rồi tách tách mấy cái, xóa số kia đi.
Cố Ngôn không để ý lắm đến nốt nhạc đệm nho nhỏ này, nói tiếp với y về chuyện phim ảnh.
Lâm Gia Duệ đang có một kịch bản rất tốt, vì chuyện cá nhân nên đã treo nó hơn nửa năm rồi. Tiếc là bộ phim này không có nhân vật nào thích hợp với Cố Ngôn, mà y cũng không định vì quen biết mà nhét bừa một nhân vật mới vào. Y đã cân nhắc kỹ – lần này, y định dùng vài diễn viên mới, còn sắp xếp để mấy hôm nữa đến thành phố B tuyển người.
Đúng như y dự đoán – lần xem mắt này lại thất bại. Nhưng không sao cả, hai nguyệt lão nhà y vẫn tiếp tục dốc sức kìa… Thời gian cứ bình thản trôi qua như thế, trong mấy chốc mà đã đến ngày y khởi hành.
Hôm đó, thời tiết không đẹp chút nào – bầu trời u u ám ám, còn lạnh hơn trước rất nhiều.
Lâm Gia Văn dậy từ rất sớm, nhét thật nhiều quần áo siêu dày vào hành lý của em trai. Đến nơi rồi Lâm Gia Duệ mới nhận ra – mang đi chỗ quần áo này thật không thừa chút nào. Thành phố B lạnh đến thấu xương, dường như lúc nào cũng có thể có tuyết, trên đường cũng chẳng có mấy người.
Đám Lâm Gia Duệ không vội bắt đầu, thong thả đi chọn khách sạn trước đã.
Đêm hôm đó, lại có số lạ gọi đến điện thoại của y. Lúc ấy y vừa tắm xong, ngẩn ra cầm điện thoại đang rung bần bật. Đối phương rất kiên nhẫn, hoàn toàn có ý em – không – nghe – thì – tôi – không – dừng – đâu. Y từ từ đến giường ngồi xuống, cuối cùng vẫn nhấn nút nhận.
“Alo, ai thế?”
Đầu bên kia không có tiếng trả lời.
Y đã đoán là người kia sẽ im lặng như thế.
Hay phải nói là… y biết người gọi tới là ai.
Đương nhiên đây không phải là spam. Nửa năm gọi được ba lần, trung bình hai tháng một lần, không thể gọi là nhiều được.
Còn ít hơn cả số lần y nhớ đến hắn.
Tay cầm điện thoại của Lâm Gia Duệ hơi nóng lên, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc nghe máy. Rõ ràng là chẳng có thanh âm nào, nhưng lại thấp thoáng có tiếng hít thở của người nọ. Y không biết đã trôi qua bao lâu, có thể là năm phút, cũng có thể chỉ là năm giây; rồi y nghe thấy tiếng mình nói: “Gọi nhầm hả? Tôi cúp trước đây.”
Rồi cúp máy, tiện tay xóa số nọ đi.
Từ đầu tới cuối, người nọ chẳng hề nói một câu nào.
Vào lúc đêm khuya người vắng, hắn gọi đến chỉ để nghe y nói “alo” thôi sao?
Lâm Gia Duệ ném điện thoại sang một bên, ngã người lên giường. Ánh trăng bạc xuyên qua ô cửa sổ, phủ lên trên giường, dịu dàng đến khó mà miêu tả được.
Y nhắm nghiền mắt, nghĩ thầm – thôi thì có gọi cũng tốt.
Chí ít để cả hai còn biết, là đối phương vẫn đang ở một góc nào đó của thế giới…. và sống yên ổn.
Sự nghiệp quan trọng gấp ngàn lần tình yêu.
Y rất tin tưởng vào chuyện đó, nên dù tối đó trằn trọc mãi mới ngủ được, thì hôm sau y vẫn vùi đầu vào công việc. Tuyển diễn viên cho phim là một chuyện rất quan trọng, nên đương nhiên y còn tập trung hơn.
Tiếc là chất lượng ứng viên lần này kém quá, y chọn vài ngày mà vẫn không có thành quả gì.
Tuy y rất kiên trì, nhưng những người đi cùng với y đã bắt đầu chán nản. Để nâng cao sĩ khí, vào một buổi tối nọ, y liền mời mọi người đi ăn lẩu.
Nước lẩu rất cay, đỏ hồng sôi trào liên tục, cay đến độ làm người rơi nước mắt. Nhấm vài miếng thịt dê, mở vài chai bia rồi, bầu không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Mọi người nhao nhao xông đến mời rượu y.
Tửu lượng của Lâm Gia Duệ không tốt lắm, nhưng vẫn không từ chối, ai đến cũng cạn đầy chén với người ta.
Ngấm ít men say rồi, mọi người nói chuyện càng tùy ý hơn, trên trời dưới biển đông tây nam bắc cái gì cũng nói được. Nhưng vì người mời khách là Lâm Gia Duệ, nên trọng tâm câu chuyện vẫn xoay vòng quanh y.
“Đạo diễn Lâm này, lỡ lần này không tìm được người ưng ý thì sao?”
“Này này này đừng có gở miệng! Chỉ cần không trễ lịch khởi quay. thì từ từ một chút cũng có sao đâu?”
“Thực ra… nhất thiết phải là người mới hả?”
“Ờ, đạo diễn Lâm muốn dựng lên một mối tình đầu chân thành ngây thơ, nên người mới mới hợp khí chất chứ.”
“Thôi được rồi. Không phải hồi trước đạo diễn Lâm vẫn tôn thờ chủ nghĩa “tình yêu chẳng đáng để làm phim” sao, sao giờ lại đột nhiên quyết định làm phim tình cảm vậy?”
“Nhất định là có mờ ám!”
“Nói mau nói mau, có phải đạo diễn mới có bạn gái không?”
Mỗi người nói một câu, hỏi đủ thể loại, thậm chí câu hỏi còn khá là riêng tư, làm Lâm Gia Duệ không phản ứng kịp, chẳng biết trả lời sao cho phải.
Đúng lúc này, một trợ lý nhỏ nãy giờ vẫn chăm chú ăn mì đột nhiên ngẩng lên, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Tuyết rơi rồi.”
Tất cả đồng loạt quay ra nhìn — đúng là tuyết đang rơi lác đác ngoài kia. Tuy tuyết không lớn lắm, còn chưa đủ để đọng lại trên đất, nhưng dù sao cũng là đợt tuyết đầu tiên của năm nay. Người uống rượu rồi rất dễ hào hứng, thấy cảnh này rồi, lập tức có người hét lên: “Mau mau mau! Mau ra ngoài chụp ảnh!”
Những người còn lại cũng lục tục rút máy ra, chụp ảnh đăng lên weibo.
Nhìn cảnh tan hoang trên bàn, thấy bữa ăn cũng nên kết thúc rồi, Lâm Gia Duệ liền bảo: “Mấy người cứ đi trước đi, tôi đi thanh toán đã.”
Từ đầu đã nói là hôm nay y bao, nên không ai khách khí nữa, lũ lượt dắt nhau ra khỏi nhà hàng. Thanh toán xong hết rồi, y đứng dậy định bước đi thì đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra ngoài.
Trái tim y đột nhiên loạn nhịp.
Hôm nay y uống rất nhiều, nhưng giờ mới ngấm men say. Bước chân y lảo đảo, nhìn thứ gì cũng thấy chúng phát ra ánh sáng dìu dịu.
Nhất định là y nhìn nhầm rồi.
Ai uống say cũng thế, luôn luôn… nhầm người này với người kia.
Chẳng qua chỉ là một thân hình na ná, một cái áo khoác na ná, một dáng đi na ná mà thôi… Khi lúc nào cũng nhớ đến một người, thì đi đâu… cũng nhìn ra người đó.
Lâm Gia Duệ cố bình tĩnh lại, gắng ép nhịp tim mình xuống, nhưng hai chân y lại không nghe mệnh lệnh từ đại não, lảo đảo như đang chạy trên mây mà liều mạng đuổi theo bóng dáng kia.
Ngoài nhà hàng là đường lớn. Đêm đã khuya nên xe trên đường cũng ít, nhất thời tầm mắt thoáng đãng hơn nhiều.
Y nhìn khắp bốn phía, thấy dáng người kia đang đi về bên phải, mà đám bạn của y đã lấy xe xong, đang hô ầm lên với y: “Đạo diễn Lâm, bên này bên này!”
Y thở dài một cái, dứt khoát phất tay: “Mọi người về khách sạn trước đi! Tôi có chút chuyện, tí nữa sẽ tự về sau!”
Rồi chạy thục mạng đuổi theo bóng người kia.
Ánh sáng buổi đêm rất mờ, lại thêm có tuyết rơi nên lại càng mông lung. Có khi y thấy trước mắt mình đang thực sự có một người, có khi lại thấy thứ mình đuổi theo chỉ là một cái bóng. Y vốn đã ngấm rượu, lại còn chạy nhanh, chẳng mấy là cả người đã đẫm mồ hôi. Sau khi qua một khúc rẽ, bóng người kia đột ngột biến mất.
Hoàn toàn… chẳng có gì cả.
Không có người y đang mong nhớ, chỉ có xe cộ lác đác, người qua đường, và một trời tuyết rơi.
Từng mảnh hoa tuyết nhỏ rơi xuống, có vài mảnh chui vào cổ áo y, lạnh đến run cả người, tỉnh rượu hơn nửa. Y nhìn khắp bốn phía, bị ánh đèn neon từ biển quảng cáo làm chói mắt, lúc này mới nhớ ra – mình đang ở một thành phố xa lạ.
Đúng là nhìn nhầm thật.
…Nói cũng phải. Biển người mịt mờ, sao lại có trùng hợp thế được?
Lâm Gia Duệ quy tất cả về hậu quả của rượu. Trước đó y đi quá nhanh, giờ chân đã mềm nhũn, đành phải đứng ngẩn ngơ giữa đường, nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn. Y đã quen mặc áo phông quanh năm, mùa đông lạnh đến mấy cũng chỉ khoác thêm một cái áo lông; ăn mặc như thế đứng giữa trời tuyết thế này, trông lại càng gầy yếu.
Y nắm chặt quần áo trên người, cảm thấy lưng mình lành lạnh, đang định đón xe về khách sạn thì chợt thấy – cách một tiếng, rồi có thứ gì đó đang che trên đầu mình. Y vội ngẩng lên – hóa ra là một chiếc ô đen thật lớn, che thật kín cả người y.
Trái tim y co lại.
Lâm Gia Duệ đứng im một chốc, thấy cán ô vẫn không di chuyển, liền từ từ quay lại. Y thấy một thanh niên cao lớn, mặc vest đậm màu, trông mặt còn rất trẻ.
— Đó không phải là Lâm Dịch.
Y vốn hít một hơi thật sâu, lúc này mới dám thở ra, nghe đối phương nói: “Anh gì ơi, tôi thấy anh đứng đây lâu lắm rồi. Anh quên mang ô hả?”
Y gật đầu: “Ừ.”
“Tôi cho anh mượn ô của tôi này.” Rồi nhét cái ô vào tay y.
“Còn cậu thì sao?”
“Không sao, tôi lái xe đến mà.”
Y cảm ơn rồi nhận lấy cái ô. Tâm trạng y lúc lên lúc xuống, không biết đã trôi dạt đến phương nào nữa.
Thanh niên tạm biệt y rồi chạy ra ngoài.
Y bung dù đứng ở chỗ cũ, lòng thầm ngạc nhiên, không ngờ người thành phố B lại nhiệt tình như vậy. Rồi y lại thấy là lạ, vội ngẩng đầu lên, nhìn về hướng thanh niên kia rời đi.
Bên kia đường đang đậu một chiếc xe rất bình thường. Thanh niên chui vào xe, nhưng không khởi động ngay. Bên cạnh xe còn một người nữa, vì khoảng cách rất xa nên y chỉ thấp thoáng thấy một dáng người. Người đó cũng bung dù, không biết đã đứng trong tuyết bao lâu, mà trên vai đã phủ một tầng tuyết mỏng.
Cách một con đường, họ nhìn nhau.
Tuyết vẫn rơi không ngừng.
Dường như thời gian đã đọng lại vào khoảnh khắc đó, ai cũng không nỡ di chuyển trước.
Trong một chớp mắt như vậy, thậm chí Lâm Gia Duệ đã nghĩ — rồi cả đời này của y, sẽ trôi qua như thế.