Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Làm Khó Thống Lĩnh Đại Nhân
ại Đường hưng thịnh, uy danh lan xa. Nhân dân cơm no áo ấm, bốn bề thuần phục.
Mỗi khi tiết trời vào xuân, các nước chư hầu lũ lượt phái sứ giả tiến cống lễ vật. Hoàng đế đại Đường mở tiệc chiêu đãi các sứ giả, ban cho khắp cung đình náo nhiệt ca múa.
Tại điện Kim Loan, trên thì có hoàng đế cùng tần phi, dưới thì có các quan đại thần. Thảm đỏ được phủ khắp, từng nhóm ca múa biểu diễn không dứt. Trên vũ đài trước đại điện ở trong hoàng cung một cảnh ca múa mừng cảnh thái bình.
Các sứ giả của các nước chư hầu ngồi trên ghế đệm vây quanh các bàn tiệc, ở giữa là nhóm múa ca hát, tỳ nữ không ngừng rót đầy rượu ngon vào chén của khách quý. Các vị khách phương xa tận tình hưởng thụ, không nói ra cũng biết đươc rằng Đại Đường thực giàu có thái thịnh.
Tam cung lục viện thi nhau từng nhóm trang điểm phấn son, thường ngày ở trong thâm cung nhàn nhã, chỉ có những dịp yến tiệc thế này mới có thể được hầu hạ. Ngày thường, các nàng trừ bỏ được hoàng đế triệu kiến sủng hạnh thì cũng chỉ có thể nhân cơ hội này trang hoàng cho thật đẹp bằng những trang sức, y phục bắt mắt tận dụng mọi biện pháp để hoàng thượng để mắt đến.
Nhóm phi tần từ bốn phía bắn ra diễm quang, hơn nữa mỹ nữ được tiến cống từ các nước chư hầu không ít, khách nhân không rảnh mà quan sát từng người. Mỹ nữ cứ như mây đùn đùn kéo tới.
- Công chúa đâu? - hoàng đế hỏi Giang công công đứng một bên, lúc này y phát hiện công chúa không có mặt ở đây.
- Khởi bẩm thánh thượng, vừa rồi Tiểu Xuân tử ở cung Văn Nhạc tới bẩm báo, một lát nữa công chúa sẽ tới.
Hai hàng lông mày của hoàng đế nhíu chặt lại, vẻ mặt lo lắng:
- Công chúa sẽ không bày ra trò quỷ gì chứ? - y biết rõ hoàng muội trời sinh tính hiếu động, muốn nàng ngồi yên một chỗ thật không có khả năng.
Hoàn toàn khác với những thiên kim hoàng tộc hay tiểu thư khuê các bình thường ngồi một chỗ thì hoàng muội của y lại giống như một nam nhân, thích khám phá và những nơi nguy hiểm.
- Hoàng thượng, công chúa bướng bỉnh thì mọi người đều biết. Cho dù có nghĩ ra trò quỷ gì thì cũng không có gì làm lạ. Người đã quên chuyện lễ đi săn năm trước rồi sao? - Trương Thục phi hầu hạ ở một bên, đôi mắt mị hoặc như cười, giọng nói thì mềm yếu tận xương, trong lời nói ẩn hàm e sợ.
Nàng và Văn Nhạc công chúa như nước với lửa, bất dung. Chỉ cần có cơ hội thì trước mặt hoàng thượng, nàng sẽ "nhắc nhở" những gì "không hay" về cô công chúa này.
Nhớ tới lễ mừng mùa đông năm trước, trong lòng hoàng đế vẫn còn sợ hoảng.
Vì muốn nêu cao tinh thần nhà võ, hàng năm hoàng cung đều cử hành cuộc thi săn bắn. Trong cuộc thi năm trước, y chiêu cáo quần thần, mục tiêu là săn được một đôi lợn rừng, người thắng cuộc ngoài phần thưởng là vàng bạc châu báu còn được ban thêm quan lộc mỹ nữ. Mục đích cuộc thi chính là cổ vũ tinh thần luyện võ, tìm ra người tài về cưỡi ngựa và bắn cung. Ai ngờ, người săn được lợn núi lại là nữ nhân giả nam trang - Văn Nhạc công chúa. Nàng một thân nam trang xuất hiện khiến cho hoàng đế há hốc mồm.
- Giờ đang có mặt các sứ giả ngồi đây, trẫm hy vọng nàng đừng có làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa nữa, tránh để cho người ta nhạo báng làm mất mặt trẫm - mày mặt hoàng đế nhăn càng sâu.
Dù thân phận đứng đầu một cường quốc, giải quyết vô số chuyện lớn nhỏ nhưng đối với tiểu hoàng muội tinh quái này thì y cảm thấy thực đau đầu và bất lực.
- Thần thiếp nghĩ, tính tình hoang dã của công chúa rất khó sửa đổi. Bọn nô tài không người nào không khiếp sợ sự xảo quyệt và tùy hứng của công chúa. Thần thiếp nghe nói công chúa còn tìm tới bọn lính yêu cầu họ so kiếm với nàng. Thân phận nàng là công chúa, ai dám đánh thật sự, chỉ sợ không cẩn thận làm nàng bị thương, dù chỉ là một cọng tóc thì cũng bị chém đầu rồi. Binh lính trong cung sợ tới mức mỗi khi gặp nàng còn chạy không có kịp.
- Có chuyện này sao? - hoàng thượng nhíu mày.
- Chuyện này trong cung ai cũng biết, có phải không Hách đại nhân? - đôi mắt Trương Thục phi đầy dụ dỗ, nháy chớp hướng tới chỗ Hách Khiếu Phong ngồi, liếc ngọt một cái.
Chấp chưởng ngự lâm quân quyền to, phụ trách an nguy hoàng thành và bảo vệ hoàng thượng - thống lĩnh đại nhân Hách Khiếu Phong. Người rất ít khi lộ diện trước mặt mọi người, thật may mắn là hôm nay hắn nhận lời ngồi ở nơi đó. Tướng mạo tuấn tú uy vũ sớm làm cho không biết bao nhiêu nữ nhân động xuân tâm. Nam nhân anh tuấn khiến cho nữ nhân nào cũng phải liếc nhìn một cái, Trương Thục phi cũng không ngoại lệ.
May mắn được nhìn thấy vị Hách thống lĩnh "thần long kiến thủ bất kiến vĩ" này, Trương Thục phi cũng tranh thủ cùng hắn bắt chuyện vài câu, ra sức khoe khoang kiều tư sắc đẹp của mình. Vả lại, vị Hách thống lĩnh này chính là tâm phúc được hoàng thượng coi trọng và tín nhiệm nhất!
Trên mặt Hách Khiếu Phong nhất nhất biểu tình lạnh lùng, ngạo nghễ, uy nghiêm nhìn không ra được chút cảm xúc nào. Đương nhiên cũng không có ngoại lệ cho Trương Thục phi đang cố ý vô tình phiêu mắt mị nhãn về phía hắn. Ánh mắt hắn vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước, thản nhiên trả lời:
- Ty chức luôn bận bịu về việc quân vụ, đối với những lời đồn này không quan tâm lắm.
- Nói cũng đúng, Hách đại nhân là người của đại sự, đương nhiên sẽ không đi quản mấy cái chuyện nhỏ nhặt này làm chi - Trương Thục phi che miệng cười kiểu.
Lúc này thái giám báo lại:
- Bẩm hoàng thượng, công chúa đã đến.
Hoàng thượng nghe xong mặt rồng giãn ra. Công chúa tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời chứ không ương bướng như mấy lần trước nên cũng có điểm yên tâm.
Trương Thục phi âm thầm hừ lạnh một tiếng mà ánh mắt Hách Khiếu Phong vẫn thủy chung hướng về phía trước tuyệt không di chuyển tầm mắt.
Không biết vì sao phía các đại thần lại xôn xao làm cho hắn chú ý. Đám người dần dần tránh sang hai bên để lộ ra lối vào nhỏ, một bóng dáng thướt tha xinh đẹp khoan thai bước vào. Ánh mắt Hách Khiếu Phong vốn thản nhiên không quan tâm gì nhưng đột nhiên nhìn thấy giai nhân kia trang điểm kiều diễm, đáy lòng rung động một phen.
Thì ra, đây mới chính là nàng!
Văn Nhạc công chúa vừa xuất hiện, xinh đẹp mê hồn, nháy mắt hấp dẫn tầm mắt của những người có mặt. Mọi người trong cung nhìn không chớp mắt, Lý Vân Dung chầm chậm tiến tới, không ai ngờ được nàng lại ăn mặc thế này.
Nàng cài một chiếc trâm trên búi tóc gọn gàng, hàng lông mi được tô điểm cong vút, giữa trán điểm một hình hoa mai, cánh môi nổi bật với màu đỏ bóng mềm mại, khiến cho mỹ mạo của nàng vốn khuynh quốc khuynh thành lại càng thêm rực rỡ, càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Tay nàng cầm một chiếc quạt làm từ vải lụa, lớp áo trong bằng lụa được thêu hoa tinh xảo, bên ngoài là lớp áo khoác bằng gấm thượng hạng màu tím, dây thắt lưng cùng tay áo dài nhẹ nhàng bay bổng. Vật liệu được sử dụng để làm chiếc áo này được lựa chọn rất tỉ mỉ. Thân dưới, nàng mặc một chiếc váy dài thướt tha, từng lớp từng lớp vải mỏng trùm lên nhau thành tầng. Chiếc cổ áo hình bông hoa hơi hơi thụng ra làm cho người ta có thể nhìn thấy chiếc cổ thon nhỏ trắng ngần cùng nửa khuôn ngực ngọc nộn.
Đúng là một tiểu mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc, ngồi cũng đẹp, đi cũng đẹp, tựa hồ muốn đánh cắp hết hồn phách của những người trót dại nhìn thấy nàng, nhất thời đem những nữ nhân trong lòng mình hạ xuống một bậc so với nàng.
Hách Khiếu Phong nhìn nàng, mâu quang thâm thúy, không ai phát hiện ra trong đôi mắt thản nhiên này vừa nhấc lên một gợn sóng cảm xúc. Liếc mắt nhìn qua thấy nàng lộ nửa ngực tuyết, dấu ấn hắn từng chưởng in lên hẳn đã biến mất. Nhìn nàng lúc này có lẽ thương thế đã phục hồi được 8, 9 phần.
- Thần muội tới chậm, xin hoàng huynh thứ tội - Lý Vân Dung hơi hơi cúi người, một câu nói ra đầy khí chất tôn quý tao nhã, không hề vung tay vung chân nữa.
- Hoàng muội tới vừa lúc, ban thưởng ghế ngồi - hoàng đế vui vẻ nói.
- Tạ ơn hoàng huynh! - nàng để cho cung nữ dìu tới ngồi trên ghế, lúc ngẩng đầu lên vô tình cùng Hách Khiếu Phong bốn mắt giao nhau. Nàng trấn định tinh thần dời tầm mắt, biểu hiện thái độ không để hắn vào mắt, kỳ thật là tâm đã run run rung động.
Nàng từng nghĩ rằng, lần tới gặp lại hắn nhất định nàng sẽ làm bộ mặt không hòa nhã nhưng thấy hắn một thân áo giáp thống lĩnh ngự lâm quân, uy vũ bất phàm giống như là thiên thần giáng trần vậy. Sự tuấn lãng xuất sắc như muốn thu phục lòng người kia làm cho khuôn mặt nàng hơi hơi nóng lên.
Không được có loại phản ứng này!
Trong lòng, nàng thầm mắng chính mình thiếu kiên quyết và nhẫn nại.
- Nếu công chúa lúc nào cũng như thế này, không làm những chuyện kinh thiên động địa thì trẫm cảm thấy mỹ mãn lắm rồi!
- Hoàng huynh cứ thích giễu cợt người ta. Thần muội nếu không được phấn son trang điểm thì cũng... - nàng giả trang bộ dáng ngượng ngùng làm cho hoàng thượng bật cười to.
- Được được được, trẫm nói sai. Hoàng muội hôm nay thật kinh diễm, nếu so với tiên nữ trên trời hạ phàm thì cũng không có thua kém gì đâu.
- Tạ ơn hoàng huynh khen ngợi - nàng cười nhẹ, khóe môi khẽ cong lên liền làm lòng người nao nao, ngũ quan thật thanh thoát.
Sự thật chứng minh, nàng cũng không phải là một công chúa hoang dã chỉ biết tới những bộ y phục nam nhân thô kệch, nếu được chăm chút tỉ mỉ một chút thì nàng cũng rất ra dáng khuê tú, nhu mì kiều diễm vạn phần.
Hoàng thượng khen không dứt lời, các vương công đại thần cũng buông lời phụ họa. Hết thảy ánh mắt đều không để ý tới những màn nhảy múa hát ca tuyệt vời trước mặt, cũng không để ý tới tần phi bên cạnh mà hoàn toàn tập trung tới Văn Nhạc công chúa.
Trương Thục phi ngồi một bên đố kỵ, không cam lòng khi sự nổi bật của mình bị cướp đi. Nàng là đệ nhất mỹ nữ nơi hậu cung, có thể nào bị hạ thấp xuống, vì thế nàng cố ý nói tiếp lời:
- Nếu công chúa có thể không làm ra những chuyện kinh thiên động địa thì thật quá tốt rồi, tránh để người ta phát hiện... ai nha...
- Phát hiện cái gì? - hoàng đế giật mình.
Trong đôi mắt phượng của Trương Thục phi hiện lên một chút xảo quyệt, sau đó làm một bộ thần sắc hoảng sợ khi lỡ miệng nói ra chuyện không nên nói.
- Không có gì, chỉ là lời đồn trong cung thôi mà.
Trong lòng Lý Vân Dung hiện lên dự cảm không lành, mụ Trương Thục phi đáng ghét này định nói cái gì chứ?
- Đồn đại cái gì? - hoàng thượng hỏi.
- Thần thiếp không dám nói.
- Trẫm lệnh cho ngươi nói - hoàng thượng giận tái mặt.
Trương Thục phi làm như mình bị ủy khuất, nói:
- Thần thiếp chỉ là nghe nói... công chúa thường nửa đêm không ngủ được lại vụng trộm chuồn ra khỏi cung để...
Mụ hồ ly tinh này đáng giết bằng ngàn đao mà! Lý Vân Dung lạnh mặt trừng nhìn Trương Thục phi đang làm bộ dáng kệch cỡm vô dùng, nàng hận không thể bóp chết nữ nhân này.
- Thật sự có chuyện này? - hoàng đế nghiêm mặt nhìn Lý Vân Dung.
- Nàng ta nói hươu nói vượn - nàng dĩ nhiên là không ngừng phản bác lại.
Bộ mặt Trương Thục phi vẫn nhất nhất không đổi, ngược lại còn giả vờ đáng thương vô tội:
- Thần thiếp không có nói hưu nói vượn, việc này lưu truyền trong cung đã lâu. Nếu người không tin thì có thể hỏi thống lĩnh đại nhân, hoàng cung đều có thủ vệ của ngài ấy đứng quản. Nhất định là Hách đại nhân có nghe qua - vì vậy, ánh mắt mọi người lại tập trung vào chỗ Hách thống lĩnh.
- Hách thống lĩnh, có chuyện này hay không? - hoàng thượng trầm giọng hỏi.
Nếu là sự thật, đường đường là công chúa của một nước mà lại trốn ra khỏi cung vào giờ giới nghiêm y không thể không truy cứu chuyện này.
Trong lòng Lý Vân Dung như có thuốc nổ, mắt đẹp chuyển tới nhìn Hách Khiếu Phong. Giờ này khắc này, tình cảnh của nàng hoàn toàn lệ thuộc vào một câu nói của hắn.
Mà hắn... sẽ trả lời như thế nào đây?
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan