Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Tác Đông Lan
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1333 / 3
Cập nhật: 2015-12-04 14:28:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ũng trong lúc đó.
A Cách Đạt đề phòng Vương Hãn nhìn chăm chú vào hắn, dự định mở rộng biên cương đã thương thảo qua, nhưng Vương Hãn tựa hồ còn không tính toán bỏ qua cho hắn. Cho nên, hắn nhìn thẳng vào mắt của Vương Hãn
“Ừ...... Nghe lời đồn đãi, ngươi tựa hồ cùng Đại Tống công chúa rất không vui, vậy sao? Có hay không cần vương giúp một tay?” Thành Cát Tư Hãn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào A Cách Đạt.
Nghe được công chúa, A Cách Đạt lập tức căng thẳng toàn thân. Đột nhiên muốn giúp hắn và công chúa? Hừ! Không biết an tâm cái gì?”Tạ vương Hãn! Không nhọc Vương Hãn phí tâm!” Lập tức một hồi cự tuyệt.”Có hay không cần vương phái nhiều hơn nữa mấy người trợ thủ cho ngươi?” Thành Cát Tư Hãn lần nữa xấu xa hỏi A Cách Đạt. A Cách Đạt nghiến răng, căm giận mà nói: ” Chuyện nhà thần đều có thể tự xử lý, đa tạ Vương Hãn quan tâm. Vương Hãn vẫn nên lấy xã tắc làm trọng đi!” Vài ba lời muốn chận lại miệng của Vương Hãn. Thành Cát Tư Hãn coi như không nghe thấy lời của A Cách Đạt, hắn còn một bộ dáng vẻ quan tâm.”Vương chỉ là nghe nói ngươi và công chúa định ra hẹn......”
Cả giận!
Thành Cát Tư Hãn len lén cười trộm, hắn phát giác trong mắt A Cách Đạt nổi lên hai ngọn lửa giận, lại ngại vì hắn là vương mà không cách nào giận dữ mắng mỏ, thật là muốn cười.
Nhớ ngày đó hắn yêu cô gái được hắn cứu lên từ Hoàng Hà, cô gái Trung Nguyên mới hơn hai mươi tuổi không phải bị hắn cười nhạo hồi lâu sao? Hiện tại, A Cách Đạt cuối cùng cũng nếm được tư vị đó đi!
Không để cho vương nói xong, A Cách Đạt lập tức cắt đứt.”Cùng công chúa ước định chỉ là trò chơi, không hề cái gì, Vương Hãn không cần tốn nhiều tâm tư. Nếu không còn chuyện gì khác, thần cáo lui.”
Không đợi Thành Cát Tư Hãn đồng ý, A Cách Đạt đã sải bước, thối lui khỏi đại điện. Hắn mới đi tới cạnh cửa, liền nghe đến Vương Hãn cố ý hắng giọng cười to, giận đến hắn nghiến răng lại không có chỗ phát tiết.
Coi như hắn cũng là đáng đời. Ai bảo hắn trước kia từng cười nhạo Vương Hãn, hôm nay, bị cười là đáng đời
Chỉ là, chỉ để cho bị cười lần thứ nhất, tuyệt không thể có lần thứ hai. Hắn cương nghị bước đi, A Cách Đạt mười phần tự tin hướng ngoài điện đi. Hắn từng cười nhạo Vương Hãn không biết có thể hay không thu phục được cô gái Trung Nguyên kia, hôm nay, Vương Hãn đã thu phục được nàng, mà...... Kế tiếp nên là hắn. Sẽ không để người thất vọng! Hắn —— nhất định có thể đoạt được lòng của công chúa.
◆◆▲
Trở lại trong phủ thì A Cách Đạt đã quyết định một chuyện lớn, hắn dự bị đối với công chúa thổ lộ, đàng hoàng thẳng thắn thổ lộ tình yêu của mình, hi vọng nàng có thể lưu lại, không cần suốt ngày nghĩ đến chuyện trở về Trung Nguyên.
Hắn kích động nhảy xuống ngựa một cái liền hướng phòng của hắn và công chúa mà đi.
Túc Cho đang thu thập quần áo, chuyên tâm công việc của mình, nàng không phát hiện A Cách Đạt đã vào phòng lúc nào, mãi cho đến khi hắn nhìn chằm chằm động tác của nàng mà lớn tiếng gầm thét: “Ngươi làm cái gì?”
Bị sợ giật mình Túc Cho thiếu chút nữa rơi đống quần áo vừa mới chuẩn bị, khiếp đảm nhìn dung nhan đang nổi cơn thịnh nộ của A Cách Đạt một cái, không dám nói lời nào.
Nàng đoán, cơn giận của hắn nhất định đến từ trong cung! Lúc trước, Viên Hàn đều cảnh cáo nàng khi A Cách Đạt trở về phải cẩn thận, bởi vì hắn nhất định sẽ bị Vương Hãn nhạo báng mà phát giận, mà bây giờ, quả nhiên không sai! Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hắn.
Nhìn ra nàng sợ hãi, A Cacshh Đạt tự nhắc nhở mình phải khống chế tính tình. Nam nhân trong cung từng truyền miệng qua, nữ nhân là động vật làm bằng nước, cần nam nhân dịu dàng che chở, kể từ đó, chắc chắn đối với bọn họ muốn gì được đó.
A Cách Đạt đã từng rất khinh thường bọn họ là tự nói quá lên thôi; tđiều chỉnh lại khuôn mặt, giọng điệu mềm dịu hơn.”Ta hỏi ngươi, như thế nào không trả lời?”
Giống như nghe không hiểu lời hắn nói, Túc Cho trừng lớn mắt sững sờ nhìn chăm chú vào hắn. Ai bảo hắn dịu dàng như vậy, ngữ điệu mềm dịu cùng nàng nói chuyện? Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa càng sợ hơn. A Cách Đạt có lẽ chưa từng dịu dàng như thế nha! Cho nên, giờ phút này đầu óc nàng bị đả kích, vấn đề đơn giản cũng không nhập vào đầu nàng nữa rồi
Nàng dùng ánh mắt nhìn hắn như nhìn thấy yêu quái là cho A Cách Đạt cả người không được tự nhiên, tức giận tựa hồ lại muốn bộc phát, nhanh chóng, hắn hít một hơi thật sâu, cảnh cáo mình, kiên nhẫn một chút, cũng đừng dọa đến nàng.
Sau, hắn lộ ra một nụ cười hết sức ấm áp, vừa mềm giọng nói: “Ngươi chuẩn bị y phục làm cái gì?”
Nuốt nước miếng, Túc Cho tựa hồ đã tiếp nhân được sự thay đổi của hắn, lúng ta lúng túng mở miệng nói: “Thực hiện ước định cùng ngươi, chạy ra khỏi phủ nha!”
“Cái gì? Ngươi chuẩn bị trở về Trung Nguyên?” Hắn quên đè nén tức giận, chợt lên tiếng gầm thét.
Túc Cho lại giật mình, trời ạ! Thế nào có người tính khí trở nên so với ông trời còn thay đổi nhanh hơn sao? Lè lưỡi, nàng cẩn thận lui một bước, rất sợ hắn dưới cơn nóng giận đánh nàng!
“Ta...... Ách...... Ta......” Oa? Nàng khi nào trở thành người nói lắp rồi? Thế nào vừa đụng tới hắn, trên người nàng có khuyết điểm gì đều hiên ra nha?
Ánh mắt bến nhọn của hắn lần nữa chống lại ánh mắt của nàng. Túc Cho bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên, trong con ngươi của hắn tựa hồ đang nói những thứ gì đo mà nàng không hiểu, hơn nữa, càng giống như là hắn muốn hiểu rõ tận sâu trong nội tâm của nàng......
Khẩn trương áp lực không ngừng quanh quẩn ngực nàng, đang càng ngày càng lớn, áp bức trái tim của nàng, ép tới nàng thở không nổi, ép tới nàng mau chịu đựng không nổi
Rốt cuộc, hắn chậm rãi mở miệng.”Ngươi...... Có thể hay không đồng ý với ta một chuyện?”
Nhìn hắn thật là thành khẩn, hại nàng không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể mềm mại hỏi: “Đồng ý chuyện gì?”
Con ngươi thâm tình khẩn thiết nhìn chăm chú vào nàng một hồi lâu, mới trềm giọng nói: “Đồng ý với ta không trở về Trung Nguyên nữa!”
Túc Cho sau khi nghe xong, mắt hạnh trừng trừng. Người này lại đang có ý định gì? Biết rõ nàng tính trở về Trung Nguyên nhưng vào lúc này lại muốn nàng ở lại vương triều! Có ý gì sao? Không để ý tròng mắt sắc bén như báo săn của hắn, Túc Cho bắt buộc bản thân phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tại sao muốn ta đồng ý với ngươi?” liền không kịp suy nghĩ, Túc Cho nhướng cao lông mày hỏi lại.
Nguyên tưởng rằng hắn phẫn nộ vô cùng, ai ngờ, hắn chỉ dùng tròng mắt nóng rực đang kinh ngạc chăm chú nhìn nàng!
Thật lâu, thật lâu...... Lâu đến Túc Cho mặt đỏ lên, hắn mới thâm tình đưa mắt nhìn nàng.”Bởi vì ta muốn nàng ở lại!” Bởi vì ta nghĩ ta muốn nàng!”Hắn dừng một chút, mới lại nói tiếp.” Bởi vì ta yêu nàng!”
Nghe hắn trái một câu muốn giữ nàng ở lại, phải một câu muốn nàng, nàng đang muốn mở miệng gầm lên thì hắn lại bỏ lại một quả bom —— câu: ta yêu nàng! Túc Cho ngơ ngẩn tại chỗ
Khi nàng nghe được A Cách Đạt đột nhiên tỏ tình thì đầu tiên là một hồi kinh ngạc, sau cũng là bởi vì cảm giác mừng như điên mà xấu hổ không dứt.
Ông trời! Hắn yêu nàng! Hắn thế nhưng yêu nàng!
Hồi hộp cùng không tin tràn đầy mặt nàng, nàng thật sự khó nén kích động trong lòng, lại không dám nhìn thẳng hắn, không thể làm gì khác hơn là tránh ánh mắt của hắn.
A Cách Đạt đi tới trước mặt nàng, kiên định nâng cằm của nàng lên, trong hốc mắt tràn đầy thâm tình không dứt, lại kiên định lần nữa nói ra: “Ta yêu nàng! Chúng ta bên nhau cả đời, được không?”
Ánh mắt chuyên chú, thẳng thắn nói ra lời yêu, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.
Đối với hắn, nàng cũng mê muội, ngẩng đầu lên nháy mắt nàng nhìn thấy mình trong ngươi đen sâu không lường được, lời đã đến miệng lại bị nuốt trở về.
Tâm tình hoảng hốt thật lâu không cách nào thở bình thường, cho tới bây giờ cũng không có một người đàn ông nào có thể làm cho nàng rung động như thế, Kinh Tâm, dễ dàng khơi lên cảm giác toàn thân nàng, càng sâu, nàng...... Không muốn...... Trốn......
Không chỉ có không muốn trốn, còn muốn ở bên cạnh hắn, đồng ý hắn, cùng hắn cả đời sống chết ở cùng nhau......
Đột nhiên, nàng sợ lao vào tình cảm với hắn mà không cách nào tự kềm chế, nhanh chóng dời đi tầm mắt, lý trí càng thêm cảnh giác mà nhanh chóng tỉnh táo.
Đúng vậy, nên hoàn toàn né tránh nam nhân này, nam nhân này đối với nàng mà nói là người của hai thế giới, nhưng nàng......
Đó! Đáng chết! Nàng suy nghĩ rất muốn đồng ý hắn, cùng hắn cùng nhau ở chung một chỗ, không có người thân, không có thế giới tương lai, nàng có dũng khí này sao? Không có! Nàng tự cười nhạo mình, không có liền phải dứt khoát, phải chặt đứt hoàn toàn đoạn tình cảm phức tạp này, phải...... Phải......
Đưa ra quyết định tàn nhẫn, nàng ngang nhiên ngẩng đầu. Tiến lên nhìn vào con ngươi thiết tha lại mong đợi của hắn, nàng không thể không...... Không thể không cự tuyệt hắn.
Cắn môi dưới, nàng ảm đạm con ngươi, giây lát, nàng chậm rãi mở miệng.”Thật xin lỗi, ta...... Phải trở về Trung Nguyên......” Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
A Cách Đạt gương mặt lạnh lùng, mím chặt miệng, không nói một câu. Cố giấu đi tâm tình trong lòng, nhưng không cách nào khắc chế đôi tay nắm chặt thành quyền, ngực càng thêm đau đớn.
Sớm quên yêu người như thế nào, cũng quên tình cảm là vật gì, hôm nay, khi yêu ập vào lòng, người hắn yêu lại đối với tình yêu của hắn thờ ơ!
Trời đánh! Nàng không thể! Nàng không thể cô phụ tình yêu của hắn! Hắn mất bao nhiêu can đảm, bao nhiêu dũng khí mới nói ra tình cảm, nàng còn là một câu đơn giản phải trở về Trung Nguyên liền chối bỏ tình yêu của hắn
Hắn buồn bực nói.”Ta và nàng đã là vợ chồng chi thực.” Hắn nhắc nhở nàng.
“Đó! Không! Đây chẳng qua là sai lầm, một cuộc sai lầm thôi!” Nàng vội vàng hủy bỏ, không muốn nữa nhớ lại đêm đó.....”Ta đã nói rồi, đó là một sai lầm, là một việc ngoài ý muốn, ngươi đừng nghiêm túc, đừng......”
Tay nắm chặt thành quyền, A Cách Đạt hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu khuất nhục như thế. Đối với một nữ nhân ăn nói khép nép đến loại trình độ này vẫn còn không giữ được nàng! Hắn bước thêm một bước đến gần nàng, cự ly giữa hai người càng thêm rút ngắn. A Cách Đạt nhìn chằm chằm nàng, con ngươi tràn đầy thịnh nộ, không tin.
Đối với hắn giống như sư tử hung ác tức giận, Túc Cho sợ hãi lui một bước dài. Nàng biết nàng đã chọc giận hắn.
Đột nhiên, hai tay hắn giữ thật chặt cánh tay của nàng, ngay cả giọng nói nhẹ như thế nào, nhưng đã rõ ràng để lộ tính nhẫn nại cuối cùng của hắn, cùng nổi lên sát khí.
“Bất luận ngươi nói cái gì! Nghĩ cái gì! Nghe kỹ! Đời này, ngươi đừng mơ tưởng trở về Trung Nguyên nữa! Ta không cho phép! Không cho phép! Có nghe không?” Hắn lớn tiếng gầm thét, tức giận giống như mưa to gió lớn quét ngang qua Túc Cho
Tâm tính kích động của hắn làm cho Túc Cho sợ ngây người, trên cánh tay truyền tới đau đớn kịch liệt mà nàng cũng không phát giác gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.
Thẳng thắn mà nói, nàng bị hắn thổ lộ tình cảm làm cho rung động rồi, trong lòng dục vọng nửa muốn ở lại nửa muốn đi làm cho nàng rối bời......
Lý trí muốn nàng quay đầu rời đi, trở về Trung Nguyên; mà tình cảm rồi lại thật chặt kéo lấy nàng, muốn nàng lưu lại, cùng với nam nhân ở trước mắt, ở lại bên cạnh hắn......
Nàng nâng cặp mắt ngấn lệ lên, “Ta nhớ người thân của ta cùng bằng hữu nha! Nếu vì ngươi...... Ta...... Ta cuối cùng sẽ cô đơn một mình ở lại vương triều, ở lại chỗ này nha! ta không muốn, ta sợ, ta......” Nàng rưng rưng khóc lóc kể lể.
A Cách Đạt thấy nàng rơi lệ, lòng rối loạn, luống cuống, nóng nảy, giơ tay lên muốn lau đi nước mắt cho nàng, nàng cả kinh, nhảy lên, xoay người chạy trốn.
“Cho......” Chán nản, thả tay xuống, ảm đạm nhìn bóng lưng nàng rời đi, đau khổ tràn đầy toàn thân hắn.
Thấy nàng khổ sở, tim của hắn đau như đao cắt. Nàng muốn người thân, gặp bằng hữu, đúng nha! Người thân của nàng, bằng hữu tất cả ở Trung Nguyên, chỉ có một mình nàng cô đơn ở vương triều.
Nàng khổ sở, nàng bất lực, hắn đều nhìn thấy, nhưng là, nếu thả nàng, này, hắn lại nên như thế nào thu hồi lại tình cảm dành cho nàng?
Nhìn bóng lưng của nàng, hắn mờ mịt......
Công Chúa Chớ Đi Công Chúa Chớ Đi - Tác Đông Lan Công Chúa Chớ Đi