Số lần đọc/download: 1306 / 38
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:39 +0700
Chương 16
5
ngày sau Chủ đề: Chia tay Pamela
Chào em, Emmi thân mến. Gửi lời chào từ tầng thượng 15 tới Địa Trung Hải! Anh về nhà rồi. Anh đây. Anh lại là anh. Anh ngồi ngoài sân thượng, trước mặt là laptop. Sau lưng anh – một căn hộ đực rựa trống trải đến thảm hại, mới bị một phụ nữ rũ áo đứng dậy bỏ đi. Hôm qua anh gọi điện thoại cho cô ấy. Cô ấy đã về tới nơi an toàn, ở Boston đang mưa. Lạ thế, bọn anh lại chuyện trò được với nhau, tuy sượng sùng, họng khô đắng, nuốt nước bọt còn khó, cố nén nấc, nghiến răng, nhưng nói chuyện được. Mới trước đây một tuần bọn anh đã lập một kỳ tích: cùng lúc rời nhau, không báo trước, và không nêu lý do. Anh mở đầu: “Pamela, anh nghĩ là chúng mình nên”. Pamela nói hết câu: “Chấm dứt. Anh nói đúng!”
Bọn anh không nợ gì nhau, bọn anh cùng thất bại, tròn trịa, lịch thiệp, hoàn hảo về hình thức, tối ưu trong xử thế, “cùng nhịp”. Bọn anh trưng ra cho nhau xem sự thất vọng của mình, ném nó thành một đống rồi chia tay công bằng. Mỗi người nhận một nửa của mình. Rồi chia tay nhau. Phút cuối bọn anh ôm nhau, hôn nhau, vỗ lên vai nhau. Và cùng nghĩ mà không nói ra: “Cho gửi lời phân ưu”. Ai cũng khóc vì bị nước mắt người kia làm xúc động. Như một đám tang, khi người ta mất một người họ hàng chung. Mà cũng đúng! Duy chỉ mỗi người gọi một tên khác. Đối với Pamela đó là lòng tin, đối với anh là ảo tưởng. (Còn tiếp. Anh gửi thư này đi đã, và đi pha cà phê. Lát nữa nhé!). 10 giây sau
Chủ đề: Tự động trả lời thư khi đi nghỉ TÔI ĐI NGHỈ VÀ SAU 23/7 MỚI MỞ HỘP THƯ.
CHÀO THN ÁI, EMMI ROTHNER. 30 phút sau
Trả lời: Anh đã phỏng đoán chính xác, Emmi. Và thế là tốt! Anh hoàn toàn không biết em có muốn nghe không. Vậy là sớm nhất là một tuần rưỡi nữa anh mới biết. Không sao, em yêu, thế thì anh càng mạnh dạn lôi thêm chuyện ra kể:
Pamela là phụ nữ đầu tiên không làm anh nhớ đến em, không bị anh lấy em ra làm thước đo, không có gì giống em – mong ước ảo của anh, và mặc dù vậy đã hấp dẫn anh. Anh nhìn thấy nàng và biết ngay sẽ phải say mê nàng. Đó là một lầm tưởng, một quyết định sai: động thái “phải”, kế hoạch, chủ ý, nỗ lực khẩn thiết của anh. Anh bay bổng với ý nghĩ sẽ yêu nàng. Anh tưng bừng trong ý nghĩ đó. Cho đến phút cuối, anh làm tất cả vì thế. Chỉ một việc không làm: anh không bao giờ soi lại xem mình có làm thật không. Có ba giai đoạn với Pamela. Bốn tháng ở Boston: đó là thời gian đẹp nhất của anh với nàng, đó là thời gian CỦA ANH với nàng, anh không muốn đánh mất đi dù chỉ một ngày trong đó. Mùa hè vừa qua, khi anh từ Mỹ quay về nhà, thì em xuất hiện, Emmi. Lại lần nữa. Hay vẫn từ xưa: EM! Những cái tủ đầy ắp cảm xúc được cất giấu cẩn thận. Anh đã ngây thơ nhường nào khi tin rằng chúng sẽ tự biến đi. Em đã chóng gợi anh nhớ rằng không thể có kết thúc mà thiếu mở đầu. Chúng mình gặp nhau. Anh đã thấy em. THẤY EM! Hồi ấy anh nên nói gì với em? Hôm nay anh nên nhận định ra sao? Hồi ấy anh đang trong giai đoạn hai với Pamela: một mối quan hệ từ xa, gián đoạn bởi những chuyến thám hiểm kỳ thú và từng đợt khát vọng mãnh liệt hướng đến một cuộc sống lứa đôi bền vững rất bình thường, mua bánh mì và sữa, thay túi lọc trong máy hút bụi. Anh đã giết thời gian bằng gì trong khi đợi tương lai? Bằng em, Emmi. Anh đã bên cạnh ai bên ngoài khái niệm không gian? Cạnh em, Emmi. Anh đã sống với ai trong nội tâm bí mật của mình? Với em, Emmi. Lúc nào cũng chỉ với em. Và lúc này những hình dung đẹp nhất của anh cũng có một khuôn mặt. Khuôn mặt em. Rồi Pamela đến, và ở lại. Giai đoạn ba. Anh nhấn công tắc chính trong đầu: tắt Emmi, bật Pamela – một hành vi bạo liệt. Tuyệt đối tập trung vào “người phụ nữ của đời mình”, người được chọn, người được yêu. “Ảo tưởng toàn năng” hiện thực. Em đã cho anh ám hiệu ấy, anh tin rằng nhờ vậy anh đã tiến xa hơn cái gọi là “hôn nhân duy lý” của Bernhard và em. Cũng có thể anh chỉ muốn chứng minh cho em thấy. Anh cố gắng làm đủ mọi thứ để Pamela được hạnh phúc. Thoạt tiên nàng thấy được mơn trớn và âu yếm. Bản thân anh cũng vui sướng, đó là một đòn đánh lạc hướng khéo léo, một trị liệu pháp hữu hiệu bằng công việc: chớ tự soi vào lòng mình, chớ nghĩ quá nhiều đến Emmi. Mỗi e-mail, một ý nghĩ sâu kín đến em lập tức phải được bào chữa và bồi thường bằng một nghĩa cử biểu hiện sự gắn kết với Pamela. Qua đó anh trấn an lương tâm đang vò xé của mình. Rồi thì, nàng không ấn tượng lâu vì những thề thốt yêu đương trào dâng của anh. Chẳng mấy chốc nàng ngơ ngác, thấy phải chịu áp lực, bị dồn vào chân tường. Nàng cần không gian tự do, cần nơi để vùng vẫy, cần một nơi trú ẩn với lợi thế gần nhà. Chỉ có một nơi như thế thôi: Boston. Ở đó anh nhìn thấy cơ may duy nhất, ngõ hầu thực hiện ảo tưởng của mình.
Em biết các e-mail của anh. Kỳ-nghỉ-thăm-dò của anh và nàng đủ hay để anh huyễn hoặc mình muốn thử với nàng ở Bờ Đông đất Mỹ. Đầu năm tới bọn anh dự tính “xuất dương”, mọi thứ đã chuẩn bị, công việc và nhà ở có triển vọng. Nhưng sau đó, nhưng sau đó, nhưng sau đó. (…) Hừm. Sau đó anh kể cho nàng về em. Emmi. Chúc em những phút tuyệt đẹp bên bờ biển! Leo.
8 tiếng sau Trả lời:
Vì sao anh kể về em với cô ấy? Hôm sau
Chủ đề: Điểm chạm Emmi thân mến, thật tuyệt khi được thấy em ở phong độ đỉnh như vậy. Rõ ràng không khí ở Croatia và dưới hầm kích động mạnh mẽ mạch máu mẫn cảm của em.
1) vì sao anh kể với Pam, nghĩa là Pamela, về em? Anh buộc phải kể. Ở một điểm nhất định anh không thể dừng lại được. Đó là điểm CỦA EM, Emmi! Anh đã có lần xác nhận nó và miêu tả như sau: “trong lòng bàn tay trái của anh, gần chính giữa, chỗ đường Sinh bị các nếp nhăn sâu cắt ngang và rẽ về hướng động mạch”. Đó là điểm mà em vô tình chạm vào hôm chúng mình gặp nhau lần thứ hai. Nó sẽ là điểm-cảm-nhận-Emmi tối hậu của anh, và sẽ tồn tại mãi mãi. Mấy tháng sau, trong cuộc gặp năm phút đình đám vào buổi tối trước hôm Pamela đến nơi, em đã để lại cho anh “kỷ vật” của em, “quà tặng” của em. Lúc đó em có ý thức được tầm cỡ của nghĩa cử ấy không? Em có hình dung ra là đã gây ra xáo động nào không? “Yên nào!” em thì thào. “Đừng nói gì nữa, Leo! Đừng nói gì cả!” Em nắm tay trái anh, đưa nó lên miệng và hôn lên điểm chạm của chúng mình. Em còn lấy ngón cái cọ khẽ lên nó một lần nữa. Lời em khi chia tay: “Em đi nhé, Leo. Tạm biệt. Đừng quên em!”. Và cửa khép lại. Anh đã tái tạo cảnh đó hàng trăm lần, đã tưởng tượng lại nụ hôn của em lên chấm đó hàng nghìn lần. Do khả năng miêu tả trạng thái xúc động nhục thể không phải là thế mạnh của anh, anh sẽ thôi không kể lại tâm trạng của anh khi đó nữa.
Gì thì gì, từ đó anh không thể gần gũi Pamela mà không cảm thấy chấm đó của em, không đồng thời nghĩ đến em, không cảm thấy em, Emmi. Thế là lý thuyết về lừa dối mà anh vẫn to mồm tuyên bố đã phá sản thảm hại. Em còn nhớ anh đã viết gì cho em không? “Cảm xúc của anh cho em không làm giảm chút nào cảm xúc của anh đối với cô ấy. Chúng không liên quan đến nhau. Chúng không ganh đua với nhau.” Vớ vẩn! Ngu xuẩn! Bị thực tế vượt mặt! Bị một chấm bé xíu lật tẩy! Một thời gian dài anh nhất định không chịu nhận ra bàn tay trái của mình ngày càng xa lánh Pamela. Anh không muốn thấy nó có ý chống lại, kiên quyết tìm cách bảo vệ bí mật bằng cách giấu chấm ấy trong nắm đấm. Rồi cũng đến lúc Pamela phải nhận ra điều đó. Tối hôm ấy Pamela nhất định chụp lấy bàn tay trái của anh đang tỏ thái độ cự tuyệt, nghiến răng cậy nắm đấm của anh ra, biến hành động ấy thành một trò chơi, cười gượng gạo, cố sức mạnh hơn, đè cả đầu gối lên cánh tay anh. Thoạt tiên anh còn lấy sức cự lại. Nhưng cuối cùng anh cũng phải chịu thua, không thể giấu mãi bí mật lớn của chúng mình giữa năm ngón tay. Anh giật tay anh ra khỏi vòng vây, xòe nắm đấm, giơ tay ra trước mắt nàng và thú nhận một cách bực bội – đồng thời cảm thấy khốn cùng, bạc nhược, nhục nhã, cáu giận, đại bại: “Đây, xem đi! Em đã vừa lòng chưa?”. Pamela giật mình hỏi anh, chuyện gì đã đột ngột xảy ra với anh, liệu nàng đã nói gì hay làm gì không phải. Anh chỉ xin lỗi thôi. Pamela hoàn toàn không hiểu anh xin lỗi về chuyện gì. Lúc đó anh không thể làm gì khác: anh kể cho nàng về em.
Thực tình anh chỉ định thốt ra tên em để xem tâm trạng mình ra sao khi nói. Anh lấy truyền thuyết cỏn con về sức mãnh liệt của con sóng thứ bảy làm cớ, để nói rằng, mới đây có người kể cho anh chuyện đó – “người ấy là Emmi, một cô bạn thân”. Tức thì Pamela dỏng tai lên và hỏi: “Emmi? Là ai? Anh quen cô ấy thế nào?” Như cửa xả lũ được mở, tất cả trong anh ào ra, lâu cả tiếng đồng hồ, cho đến khi mọi chuyện về chúng mình được kể hết. Quả thực, như một minh chứng, đó là một trong những con sóng thứ bảy dâng trào, tung bọt, nhấn chìm tất thảy, như em đã miêu tả. Một con sóng xuất hiện chỉ để lật đổ, để kiến tạo cảnh trí mới, để sau đó không còn gì còn giống như trước nữa. Chúc em buổi sáng bơi lội thoải mái! Leo.
3 tiếng sau Chủ đề: Chia tay
2) sau đó là gì ư? Không nhiều. Nước triều rút. Gió tắt. Im lặng. Bối rối. Lắc đầu. Ngờ vực. Lạnh lẽo. Run rẩy. Rúng động. Câu hỏi đầu tiên của nàng: “Vì sao anh kể những chuyện đó với em?”. Anh: “Anh nghĩ là đã đến lúc em nên được biết”. Nàng: “Vì sao?”. Anh: “Vì chuyện đó đã từng là một phần của đời anh”. Nàng: “Chuyện đó?”. Anh: “Emmi”. Nàng: “Đã từng?”. Anh im lặng. Nàng: “Chuyện đó đã khép lại với anh chưa?”. Anh: “Bọn anh trở thành bạn bè, viết e-mail cho nhau, thỉnh thoảng. Cô ấy lại hạnh phúc bên chồng”. Nàng: “Còn nếu cô ấy không hạnh phúc thì sao?”. Anh: “Có chứ”. Nàng: “Anh vẫn yêu cô ấy chứ?”. Anh: “Pamela, anh yêu em! Anh cùng đi Boston với em. Chưa đủ là bằng chứng hay sao?”. Nàng mỉm cười và hờ hững vuốt tay lên sau đầu anh. Anh có thể đoán ra những ý nghĩ trong đầu nàng. Rồi nàng đứng dậy đi ra cửa. Còn quay lại lần nữa. Và nói: “Cho em hỏi một câu cuối: chỉ vì cô ấy mà nay có em?”. Anh chần chứ, nghĩ một lát, và nói: “Pamela, chuyện gì cũng có tiền vận. Chẳng có gì đơn thuần sinh ra từ chính nó”. Và nàng ra khỏi phòng. Đề tài này thế là chấm dứt với nàng. Anh cố vài lần bắt lại chuyện cũ với nàng. Anh muốn được giãi bày, và cũng sẵn sàng hứng một cơn bão tố để sau đó một buổi ban mai trong trẻo có cơ bừng sáng. Vô ích. Pamela chặn đứng mỗi cuộc chuyện trò. Không cãi vã, không hờn trách, không nặng lời, không cả đến một ánh mắt giận dữ. Không, không hề có lấy một ánh mắt nữa, chỉ còn những làn đạn sạt qua tai. Giọng nàng như từ băng thu âm phát ra. Tay nàng chạm nhẹ mà đau đớn, càng nhẹ càng đau. Bọn anh cứ thế sống tiếp như không có gì xảy ra. Bọn anh cắn răng cho trôi qua mấy tuần lễ liền, cùng nhau, bên nhau, đồng hành, đồng nhịp. Cho đến khi, rốt cục, anh ngộ ra: anh không chỉ kể cho Pamela chuyện ngày xưa của em. Mà anh đã đồng thời kể cả chuyện ngày xưa của nàng và của anh. Và anh đã kể đến hồi chót.
Sót lại – chỉ còn là cuộc chia tay. Sáng sớm hôm sau
Chủ đề: Buồn lắm lắm lắm! Chào Leo, ước gì em làm được một trò ngớ ngẩn gì đó để chúng mình tạm quên đi nội dung e-mail anh gửi. Nhưng lần này em bó tay. Em vốn ghét những chuyện không có hậu, vào lúc sáng sớm lại càng ghét hơn. Anh đã làm em rơi nước mắt, và em không cưỡng lại nổi.
Cạnh em có một gã vạ vật qua đêm, hắn xỏ cái khuyên to tướng phía trên lông mày, thậm chí còn thông cảm với em và dụi đi điếu thuốc đang hút dở. Leo, em thấy tất cả, những gì anh kể và cách anh kể cho em, buồn lắm lắm lắm! Em thương anh vô, vô, vô hạn! Nếu được, em sẽ rất, rất, rất muốn được ôm anh vào lòng và không bao giờ buông ra nữa. Anh là một người vô, vô, vô cùng đáng yêu! Và mặc dù vậy, trong chuyện tình ái anh vô, vô, vô cùng kém cỏi. Anh làm gì cũng luôn luôn vào thời điểm sai, và nếu vào đúng thời điểm thì chắc chắn anh không làm gì hoặc làm sai. “Pam” và anh cộng lại – sẽ chẳng là gì cả. Em biết ngay khi nhìn thấy cô ấy. Cùng đi chơi golf thì được, đúng vậy, đi thăm họ hàng ở Boston, ăn gà tây vào dịp Giáng sinh, có thể thỉnh thoảng làm tình (nếu không tránh khỏi) – thì em hiểu được. Nhưng chung sống thì không! Thế nhé, bây giờ em phải nhanh chóng định thần. Fiona đợi trước cửa. Nó muốn cùng em đi mua sắm ở làng chài. Cũng sắp là một chương bi kịch. Hẹn chóng gặp lại, anh yêu. Emmi.
2 ngày sau Chủ đề: Câu hỏi thứ ba
3) mọi chuyện tiếp diễn ra sao ư? Anh chịu, Emmi thân mến ạ. Anh đang cố phác thảo chương trình nửa năm tới. Nếu em có gợi ý gì tích cực thì cho anh biết nhé. Có thể anh sẽ trụ hết mùa hè ở Hamburg, chỗ em gái anh, và ngồi bên bờ Baltic đợi con sóng thứ bảy ào tới. Dù thế nào thì em cũng không có lý do để buồn hay lo lắng cho anh. Tuy anh cảm thấy khá trống trải, nhưng anh hài lòng thấy mình đúng là mình. Anh không thấy nhiều, nhưng những gì anh nhìn thấy đều mạch lạc. Ví dụ: anh thấy em – trong quán cà phê tầng hầm và ngoài bãi biển, mặc bikini xanh lá cây. (Đừng làm anh thất vọng và nói là nó màu xanh lam!) Nếu anh đếm đúng thì em và gia đình còn năm ngày nghỉ nữa. Anh mong em được thanh thản tận hưởng những ngày ấy. Anh sẽ góp phần mình vào đó bằng cách vùi đầu vào chồng bản thảo bị dồn đống ở đây và chỉ viết thư cho em sau khi em đã về nhà. Cảm ơn, vì – tai em, mắt em, điểm chạm của em. Vì em! Với anh, em quan trọng không thể tả bằng lời. Không, không, không thể tả nổi! Leo.
3 tiếng sau Trả lời:
Vâng, nhất định, Leo, em có một gợi ý nóng hổi cho anh đây. Anh nên bổ sung vào bản phác thảo được đấy: thứ Năm tuần tới, 19 giờ 30, nhà hàng Impressione, 2 chỗ đặt trước cho Emmi Rothner. Em vui lắm! Và dù có trống trải đến mấy chăng nữa: anh hãy để cuộc gặp mặt này diễn ra! Xin anh, xin anh, xin anh! Hôn anh từ trong hầm. Emmi. TB: Đoán suýt trúng. Bikini của em màu trắng và nâu. Hôm nay em sẽ mặc chiếc màu xanh lá cây. Để anh nhìn thực sự mạch lạc, khi anh nhìn em!
3 ngày sau Chủ đề: Impressione.
Chào Leo, anh chưa nói đồng ý với ngày thứ Năm. Em không muốn thúc anh, em chỉ muốn biết vì sao em lăn ra nắng mỗi ngày một tiếng, giữa đám người nằm ườn trên ghế gấp mà cho đến trước đây một tuần em vẫn lấy làm thương hại vì sự lười nhác đến ngu xuẩn của họ. Thân ái. Emmi. TB: Gửi anh lời chào của người-nhện-Jonas-Rothner! Nó cá với em rằng anh chơi trò lướt ván có dù kéo có hạng. Em thì đoán anh là người thích đi dạo bãi biển, tìm ốc và sưu tầm đá.
Hôm sau Chủ đề: Thú nhận
Emmi thân mến, anh không muốn viết thư này làm phiền em trong kỳ nghỉ, nhưng anh thú nhận là anh sợ đến gặp em. 4 tiếng sau
Trả lời: Có gì đâu mà sợ, Leo. Đó là cuộc gặp thứ sáu của chúng mình. Cuộc thứ bảy mới nguy hiểm. Vả lại – em đang chỉnh lại bảng xếp hạng đàn ông khêu gợi nhất vũ trụ của em: đàn ông lái xe đua, đàn ông đi hội chợ du lịch, đàn ông đi xăng-đan, đàn ông uống bia lễ hội, đàn ông dỗi và – đàn ông sợ sệt. Hẹn chóng gặp lại. Emmi.
3 phút sau Trả lời:
Emmi thân mến, em mong chờ gì ở “buổi tối Italia” của chúng mình? Anh biết, em đã quá thuộc câu hỏi này, nhưng trước mỗi lần gặp nhau anh lại không lờ nó đi được. Đặc biệt là lần này. 2 phút sau
Trả lời: Em mong chờ
1) món Antipasti di pesce 2) món Linguine al limone
3) món Panna Cotta 4) món ăn kèm, khai vị, song song, sau đó, giữa bữa, và cùng rượu vang: Leo!
5) liên tục ở phía đối diện em, phát ngôn, lắng nghe, quan sát, trong tầm tay, gần như đầu gối chạm đầu gối: Leo! (Nếu anh hứa là – ngược với thói quen thường khi – không suy nghĩ quá lâu và trả lời tắp lự, thì em sẽ cắn răng đợi thêm vài phút trong địa ngục mù mịt khói này).
1 phút sau Trả lời:
Em sẽ gặp anh khác hẳn với từ trước đến nay? 30 giây sau
Trả lời: Leo, chuyện đó không thể đem ra hỏi. Mà nó tự diễn ra. Vả lại, chúng mình gặp nhau mỗi lần một khác.
40 giây sau Trả lời:
Anh định nói là vì Pamela. 2 phút sau
Trả lời: Em biết rõ ý anh. Còn ý em là, em sẽ không gặp anh khác với mọi lần chỉ vì anh. Hay vì em. Hay nói khác đi là: nếu anh gặp em khác trước thì em sẽ gặp anh khác trước. Và vì cho đến nay anh luôn gặp em khác trước, nên lần này anh cũng sẽ gặp em khác trước, và em cũng lại gặp anh khác trước. Ngoài ra, mình chưa đi ăn cùng nhau bao giờ. Riêng vì anh ăn mà anh sẽ gặp em khác mọi lần. Và em sẽ phản ứng bằng cách ăn chống trả, em hứa với anh như vậy! Em đã được phép chui ra khỏi hầm để đón ánh nắng chưa?
3 phút sau Chủ đề: Em được phép?
Nghĩa là em được phép ra nắng? Vậy thì em đi nhé. Tạm biệt, Leo. Về đến nhà em sẽ viết cho anh. Hôn anh. Emmi. Đồng thời
Trả lời: Tất nhiên. Hẹn chóng gặp lại. Viết cho anh khi em về đến nhà nhé. Thân ái. Leo của em.
3 tiếng sau Chủ đề: Bikini đẹp lắm
Anh thích bikini này. Anh thích em mặc xanh lá cây! Hôm sau
Trả lời: Anh liều nhỉ!
2 ngày sau Chủ đề: Anh viết trước
Chào Emmi, nhiệt liệt đón chào em về nhà! Em hãy gạch anh ra khỏi “Bảng xếp hạng đàn ông khêu gợi”. Anh vui mừng đợi đến tối mai, bảy rưỡi, ở nhà hàng Italia. Anh thấy người nhẹ nhàng. Anh hoàn toàn không ngại cuộc gặp mặt này có thể không đạt (đạt mong đợi của chúng mình). Leo. 3 tiếng sau
Trả lời: Một Leo mới: nhanh thoăn thoắt, liều chết, khao khát, sẵn sàng làm mọi việc! (Cảm ơn khẩu hiệu chào đón dễ thương. Và EM mới vui mừng chứ!).
4 phút sau Trả lời:
Một Emmi cũ: về đến nơi an toàn! (Cảm ơn vì “EM” và “chứ!”). Sáng hôm sau
Chủ đề: Vẫn khỏe? Emmi thân mến, chuyện tối nay vẫn không đổi chứ?
30 phút sau Trả lời:
Đúng thế, tất nhiên, Leo thân mến. À, suýt nữa quên bẵng đi, không nói cho anh biết: Bernhard và bọn trẻ sẽ đến cùng. Anh thấy có nên không? 10 phút sau
Chủ đề: Đùa! Leo, em nói đùa đấy! Đùa đấy! Đùùùùùùùùùùa đấấấấấấấy!
3 phút sau Trả lời:
Chắc tối nay vui lắm đây! Tốt nhất là anh không viết tiếp nữa. Hẹn chóng gặp nhau. Leo. 1 phút sau
Trả lời: Em vui mừng đợi gặp anh!
30 giây sau Trả lời:
Còn anh vui mừng đợi gặp em!.