Số lần đọc/download: 160 / 16
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:30 +0700
Chương 14
V
ào một buổi tối khu cống ngầm bỗng vang lên tiếng còi báo động. Tất cả mọi nơi trong khu cống ngầm, đường hầm ngầm và khu vực trung tâm nhan nhản bọn lính chuột bảo vệ. Hệ thống loa truyền thanh truyền đưa tin có kẻ lạ đột nhập vào khu đường hầm ngầm. Bọn lính chuột bảo vệ vũ khí lăm lăm trong tay lục soát tất cả mọi nơi trừ nơi ở của Lông Trụi. Sau nhiều giờ lục soát nhưng bọn Lông Trụi không tìm thấy một người lạ nào. Lông Trụi bắt bọn lính chuột bảo vệ kiểm tra lại hệ thống canh phòng tự động. Sau một hồi náo loạn tất cả lại trở lại yên tĩnh. Khi Trán Dô đang nằm trên giường suy nghĩ mông lung thì có tiếng gọi ngay bên đầu giường. Tiếng gọi đó là của Kiến Đen. Nhìn thấy Kiến Đen, Trán Dô hỏi:
“Anh trốn ở đâu mà chúng không tìm thấy?”.
Kiến Đen:
“Tôi nằm dưới gầm giường Lông Trụi. Nếu không thế thì thoát làm sao được với chúng nó”.
Trán Dô:
“Anh tìm tôi có việc gì?”.
Kiến Đen:
“Ông già Tửu nhờ tôi đến tìm anh”.
Trán Dô sẵng giọng:
“Tìm để làm gì?”.
Kiến Đen:
“Ông già Tửu muốn nói lời xin lỗi anh và muốn anh trở về sống trong ngôi nhà”.
Trán Dô không nói gì, nằm xuống và nhắm mắt lại. Kiến Đen đến gần Trán Dô:
“Anh hãy tha lỗi cho ông ấy”.
Trán Dô ngồi dậy:
“Sao ông ấy lại thay đổi như vậy? Ông ấy có hiểu gì tôi đâu”.
Kiến Đen:
“Ông ấy đã hiểu anh”.
Trán Dô lắc đầu:
“Không đúng. Tất cả là do anh bịa ra cả thôi. Anh nên về đi”.
Kiến Đen:
“Ông già Tửu biết tất cả những gì anh đối xử với ông ấy”.
Trán Dô:
“Tôi chẳng có đối xử gì với ông ấy cả. Đã lâu rồi tôi có nhìn thấy ông ấy đâu”.
Kiến Đen:
“Trong những ngày ông già Tửu ốm đau. Nhiều đêm anh đã đến giúp ông ấy. Ông già Tửu vô cùng xúc động và đã hiểu đúng con người anh. Ông ấy rất ân hận về những gì ông ấy đã đối xử với anh”.
Nghe Kiến Đen nói, Trán Dô trút một hơi thở dài. Kiến Đen nói xong, nhìn Trán Dô thăm dò. Cả hai ngồi im lặng. Rồi Kiến Đen đứng dậy và nói:
“Ông già Tửu chẳng còn sống được bao lâu nữa, anh hãy tha thứ cho ông ấy”.
Nghe vậy, Trán Dô cầm lấy tay Kiến Đen:
“Đêm nay ta chưa về thăm ông già Tửu được. Đêm mai ta về. Bây giờ ta đưa anh ra cửa đường ngầm”.
Kiến Đen nói:
“Tôi đi một mình là được rồi”.
Trán Dô:
“Không được đâu, bọn Lông Trụi canh phòng dữ lắm. Anh hãy nấp sau lưng tôi”.
Dọc đường hầm nhan nhản bọn lính chuột. Những phi đội muỗi cũng tham gia canh phòng. Chúng bay từng tốp một trong đêm tối tìm kiếm những người lạ. Gặp tên chỉ huy trực ban đêm, Trán Dô hỏi:
“Có tìm ra kẻ lạ mặt nào không?”
Tên chỉ huy trực đáp:
“Thưa ngài, không phát hiện gì cả, chắc hệ thống canh phòng tự động có trục trặc gì đấy. Tôi đã cho kỹ thuật kiểm tra lại”.
Trán Dô:
Hết sức chú ý, Đại vương Lông Trụi lo lắng về chuyện này lắm đấy”.
Tên chỉ huy trực ban đáp: “Rõ” và cúi đầu chào Trán Dô. Đến cửa đường ngầm, bọn lính gác thấy Trán Dô liền mở cửa cho Trán Dô đi ra. Trán Dô đưa Kiến Đen đến sân nhà ông già Tửu thì chia tay Kiến Đen. Kiến Đen cầm tay Trán Dô và nói:
“Ông già Tửu rất mong anh trở về, cả chúng tôi cũng thế”.
Trán Dô không nói gì. Trán Dô đứng nhìn Kiến Đen đi khuất mới quay lại khu cống ngầm.