In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 34
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ứa Tam Quan nghĩ đến Lâm Phân Phương, Lâm Phân Phương có mái tóc đuôi sam chấm eo, lấy một người đàn ông đeo kính, sinh đựơc một trai một gái, sau đó bắt đầu béo phì, mỗi năm một béo ra, Lâm Phân Phương liền cắt mái tóc đuôi sam, để tóc ngắn ngang tai.
Hứa Tam Quan nhìn cổ Lâm Phân Phương ngắn lại, vai thô ra, nhìn eo Lâm Phân Phương không còn rõ nét, nhìn thịt trên ngón tay Lâm Phân Phương sù lên như chuối mắn…Anh vẫn đưa đến chỗ Lâm Phân Phương những kén tằm tốt nhất, đưa mãi cho đến tận bây giờ.
Lâm Phân Phương bây giờ, thường xuyên xách làn đi trên phố. Trong làn của chị khi thì để muối mỡ tương dấm, khi thì để rau xanh vừa mua, thi thoảng còn đặt trên rau xanh một miếng thịt lợn rất béo, hay một hai con cá mè đã chết. Khi trong làn của chị bỏ quần áo sắp sửa giặt, chị đi ra lối bờ sông, tay kia bao giờ chị cũng cầm một chiếc ghế gỗ nho nhỏ. Thân thể chị nặng vục vịch, khi chị ngồi xổm bên bờ sông, hai chân chị cứ run run, cho nên chị phải ngồi ở bờ sông, tháo bỏ giầy tất, xắn cao ống quần, thò hai chân béo múp míp xuống nước, sau khi mọi việc chuẩn bị đã đâu vào đấy, chị mới lấy quần áo trong làn ra, nhúng xuống nước bắt đầu giặt.
Lâm Phân Phương xách làn đi trên phố, vì người béo quá, đi bước nào chị cũng lắc la lắc lư, người đi chậm nhất trên phố ai ai cũng vượt chị. Chị cười khà khà đi sau người ta, dân chúng trên phố đều biết chị là ai, đều biết chị là Lâm Phân Phương của Nhà máy tơ, người đàn bà béo nhất thành phố, người đàn bà không ăn cơm không ăn thịt cá, chỉ uống nước mà vẫn béo, ai cũng biết người đàn bà đi trên phố cười khà khà đó, tên là Lâm Phân Phương.
Hứa Ngọc Lan thường xuyên trông thấy Lâm Phân Phương khi mua rau sáng sớm, trông thấy chị xách chiếc làn đi qua từng cửa hàng rau xanh, mặc cả giá với từng người bán, sau đó ì ạch ngồi xuống, chọn từng cây rau cải trắng, từng mớ rau cần vv… Hứa Ngọc Lan thường xuyên nói với Nhất Lạc, Nhị Lạc và Tam Lạc:
Các con có biết chị Lâm Phân Phương ở Nhà máy tơ không? Chị ấy may một bộ quần áo phải cắt gấp đôi vải của người khác.
Lâm Phân Phương cũng biết Hứa Ngọc Lan, biết chị là vợ Hứa Tam Quan, biết chị đã sinh cho Hứa Tam Quan ba đứa con trai, sau khi chị đẻ ba đứa con trai cũng không hề béo ra chút nào, chỉ hơi hơi to bụng ra một chút, khi chị nói chuyện với người bán rau, giọng cứ xơi xơi lanh lảnh, đầu tiên chị ép họ về giọng nói, sau đó chị ép họ về giá cả. Khi mua rau, chị không chen vào chọn từng cây từng cây như mấy người khác, mà ôm tất bỏ vào làn mình, sau đó chọn từng cây chị không lấy vứt ra, không bao giờ chị chọn chung với người khác, chị chỉ cho người khác chọn những cây chị không lấy. Lâm Phân Phương thường hay đứng bên chị, nhìn cái lưng ong nổi rõ đường nét sau khi chị ngồi tại chỗ quần áo căng cứng, eo chị không to ra chút nào, hai bàn tay chị cứ thoăn thoắt thoăn thoắt ra ra vào vào trong làn, trong khi đó mắt chị vẫn trông đi chỗ khác.
Chị Lâm Phân Phương nói với Hứa Tam Quan:
- Em biết vợ anh, chị ấy tên là Hứa Ngọc Lan, chị ấy là Tây Thi bánh quẩy trên phố Nam Đường, chị ấy đã đẻ cho anh ba đứa con trai, chị ấy vẫn như con gái, không giống em, cứ béo phì ra như thế này. Vợ anh vừa xinh đẹp, vừa tháo vát, lại nhanh chân nhanh tay, khi chị ấy mua rau…. em chưa bao giờ thấy người đàn bà nào ghê gớm như chị ấy…
Hứa Tam Quan nói với Lâm Phân Phương:
- Cô ta là con mụ đành hanh, hễ có chuyện không vui là ngồi phịch xuống ngưỡng cửa, vừa khóc vừa bù lu bù loa, cô ta còn khiến anh phải làm một kẻ bị cắm sừng….
Nghe nói vậy, Lâm Phân Phương khúc khích cười, nhìn Lâm Phân Phương, Hứa Tam Quan nói tiếp:
- Bây giờ, hễ nghĩ lại là anh hối hận, hồi đó nếu lấy em, anh sẽ không bị cắm sừng….Lâm Phân Phương, tại sao so với Hứa Ngọc Lan, cái gì em cũng tốt, ngay đến tên em, nghe cũng hay hơn cái tên Hứa Ngọc Lan, viết ra trông cũng đẹp…. Khi em nói, giọng dịu dàng mềm mại, còn mụ Hứa Ngọc Lan nhà anh, thì suốt ngày nheo nhéo, vừa hô vừa hét, đêm ngủ lại còn ngáy khò khò nữa cơ chứ. Hễ về đến nhà là em đóng cửa, chuyện trong gia đình không bao giờ em nói ra ngoài, bao nhiêu năm nay, anh chưa khi nào thấy em kể lể chồng em thế này thế kia. Còn mụ Hứa Ngọc Lan nhà anh, chỉ cần ba ngày không ngồi ngưỡng cửa xụt xịt, khóc khóc nói nói, là mụ ta khó chịu, khó chịu hơn cả đi táo bón…. Không nói chuyện này nữa, khốn nạn nhất là chuyện mụ ta khiến anh bị cắm sừng chín năm, bản thân anh cũng không biết mình bị cắm sừng chín năm, nếu Nhất Lạc không càng lớn càng giống thằng cha Hà Tiểu Dũng chó má, thì suốt đời anh bị bưng bít như hũ nút….
Thấy Hứa Tam Quan nói toát mồ hôi, Lâm Phân Phương di chiếc quạt trong tay để gió mát phả vào Hứa Tam Quan, chị nói với anh:
-Hứa Ngọc Lan nhà anh xinh hơn em…
-Cũng không xinh hơn em – Hứa Tam Quan nói - Trước kia em xinh hơn Hứa Ngọc Lan.
- Trước kia em xinh lắm, bây giờ em béo ra, bây giờ em không bì nổi Hứa Ngọc Lan.
Lúc này Hứa Tam Quan hỏi Lâm Phân Phương:
Nếu ngày đó anh lấy em, liệu em có bằng lòng không?
Lâm Phân Phương cười khúc khích, chị đáp:
Em không nhớ nữa.
Hứa Tam Quan hỏi:
Sao lại không nhớ?
Lâm Phân Phương trả lời:
Mười năm rồi còn gì, không nhớ ra nữa.
Khi hai người nói chuyện, Lâm Phân Phương đang nằm trên giường mình, Hứa Tam Quan ngồi trên ghế trước giường, trong khung kính trên tường, người chồng đeo kính của Lâm Phân Phương đang chằm chằm nhìn họ. Lâm Phân Phương lúc này bị ngã gẫy chân phải, chị trượt ngã trên bậc đá bờ sông, chị vừa đặt quần áo đã giặt vào trong làn, đứng dạy mới đi được một bước, chân trái chị dẫm phải một miếng vỏ dưa hấu, chị chưa kịp kêu lên một tiếng, đã ngã gẫy chân phải.
Sáng nay, Hứa Tam Quan đẩy xe kén tằm vào phân xưởng, không trông thấy Lâm Phân Phương, anh đứng một lúc bên cạnh máy ươm tơ của Lâm Phân Phương, sau đó dạo một vòng trong phân xưởng, đấm véo vui đùa với mấy cô thợ ươm tơ khác một trận, mà vẫn không trông thấy Lâm Phân phương, cứ tưởng Lâm Phân Phương đi đại tiện, anh lên tiếng hỏi:
Lâm Phân Phương ngã xuống hố xí hay sao ấy nhỉ? Lâu lắm vẫn chưa về?
Chị em bảo:
Chị ấy béo núc ních như cái thùng phuy, mông to như thế lọt xuống hố sao nổi? Chỉ có bọn em ngã mới lọt anh ạ!
Hứa Tam Quan hỏi:
Vậy cô ấy đi đâu?
Các cô đáp:
Anh không nhìn thấy máy ươm tơ của chị ấy đóng máy à? Chị ấy ngã gẫy chân, băng bó nằm ở nhà, chân trái chị dẫm phải vỏ dưa hấu, nhưng lại ngã gẫy chân phải. Chị ấy bảo thế mà, bọn em đã đi thăm chị ấy cả rồi, bao giờ anh đi thăm chị ấy?
Hứa Tam Quan bụng bảo dạ:
Hôm nay mình sẽ đến nhà thăm Lâm Phân Phương.
Buổi chiều, Hứa Tam Quan ngồi trên ghế trước giường Lâm Phân Phương. Lâm Phân Phương mặc chiếc quần cộc màu xanh đỏ nằm trên giường, tay phe phẩy chiếc quạt, quạt mát cho mình, chân phải cuốn băng, chân trái để trần nhẵn thín, đặt lên chiếu cói, nhìn thấy Hứa Tam Quan bước vào, Lâm Phân Phương kéo chăn chiên che hai chân.
Hứa Tam Quan nhìn thân thể phốp pháp của chị nằm trên giường, thịt trên thân phủ lên giường như một ngôi nhà sụt lở, nhất là bộ ngực to phè của chị, khi sệ sang hai bên, đều vượt qua vai, chăn chiên đắp lên chân, chân chị lại luồn qua chăn, phơi bày những đường nét múp míp trước mặt Hứa Tam Quan. Hứa Tam Quan hỏi Lam Phân Phương:
Chân nào bị gẫy?
Lâm Phân Phương chỉ vào chân phải mình:
Chân này.
Hứa Tam Quan để tay lên chân phải chị, hỏi:
Chân này ư?
Lâm Phân Phương gật gật đầu, Hứa Tam Quan đưa tay nắn nắn bóp bóp lên chân chị, bảo:
Anh nắn vào chỗ băng bó.
Hứa Tam Quan để tay lên đùi Lâm Phân Phương, để một lát, anh bảo:
Chân em đang đổ mồ hôi.
Lâm Phân Phương tủm tỉm cười, Hứa Tam Quan nói:
Em đắp chăn chiên nóng quá.
Vừa nói anh vừa tung chăn khỏi đùi Lâm Phân Phương. Anh nhìn thấy hai chân chị, một chân băng bó, một chân nhẵn thín duỗi ra. Chưa bao giờ Hứa Tam Quan trông thấy cặp giò to như vậy, da thịt trắng nõn trên chân phơi bày trên chiếu cói, do béo quá, thịt sệ sang hai bên, trông vào, đùi Lâm Phân Phương bè bè hai mảng to phè, thò ra khỏi chiếc quần cộc vừa xanh vừa đỏ, khiến Hứa Tam Quan nhìn thấy liền thở gấp. Anh ngẩng lên nhìn chị, nhìn đến nỗi chị mỉm cười. Anh nhếch mép cười, khen chị:
Không ngờ đùi em vừa trắng, vừa nõn nà thế này, còn trắng hơn thịt lợn mỡ.
Lâm Phân Phương nói:
Hứa Ngọc Lan cũng rất trắng rất nõn nà.
Hứa Tam Quan nói:
Mặt Hứa Ngọc Lan và mặt em trắng gần như nhau, nhưng người cô ta không trắng bằng em.
Sau đó Hứa Tam Quan đưa tay bóp bóp đùi gối Lâm Phân Phương, hỏi chị:
Chỗ này phải không?
Lâm Phân Phương đáp:
Dưới đùi gối một chút.
Hứa Tam Quan nắn nắn bóp bóp ở chỗ dưới đùi gối một chút:
Chỗ này có đau không?
Hơi đau đau.
Gẫy xương ở chỗ này à?
Còn xuống dưới một chút nữa.
Chỗ này phải không?
Phải, chỗ ấy đau lắm.
Sau đó Hứa Tam Quan kéo tay về đùi gối Lâm Phân Phương nắn nắn, hỏi chị:
Chỗ này đau không?
Không đau – Lâm Phân Phương đáp.
Hứa Tam Quan nắn nắn lên phía trên đùi gối:
Còn chỗ này?
Không đau.
Hứa Tam Quan nhìn chỗ đùi Lâm Phân Phương chìa ra khỏi quần cộc, anh lại bóp tay vào đấy, hỏi chị:
Háng có đau không?
Háng không đau – Lâm Phân Phương trả lời.
Lâm Phân Phương vừa dứt lời, Hứa Tam Quan đứng phắt dạy, hai tay anh chộp luôn vào bộ ngực đồ sộ, phốp pháp của Lâm Phân Phương….
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu