Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3247 / 8
Cập nhật: 2015-11-24 21:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ĩnh Nghi tìm đến nhà Phương Mai, bước chân anh còn ngập ngừng thì Duy Kha từ trong nhà đi ra. Duy Kha gật đầu chào Vĩnh Nghi, Vĩnh Nghi làm lơ đi vào nhà.
Tuấn đang ngồi trong phòng khách, bà Phương nói đúng, Vĩnh Nghi sẽ đến. Tuấn hất mặt lạnh lùng bởi anh chưa quên được ba tháng cải tạo oan uổng của mình.
- Cậu muốn tìm ai trong nhà này?
- Anh cho phép tôi gặp Phương Mai.
Tuấn lắc đầu, đôi mắt anh bắt đầu vằn lên tia lửa giận:
- Cậu đã có vợ rồi mà đến tìm Phương Mai làm gì, tôi thiết nghĩ giữa cậu và nó không còn gì để nói.
Vĩnh Nghi ngập ngừng:
- Tôi muốn gặp Phương Mai vì tôi nghĩ đứa con cô ấy vừa sanh là con tôi.
Tuấn bật cười khanh khách:
- Con của cậu, cậu có biết ai vừa đi ra đó không?
Vĩnh Nghi lắc đầu, Tuấn nhích mép khinh bỉ:
- Đáng lẽ là tôi không cần cho cậu biết, cậu cưới vợ thì nó cũng lấy chồng. Người lúc nãy là chồng Phương Mai đó và là cha đẻ của đứa bé mà cậu nghi ngờ là con cậu, được chứ?
Vĩnh Nghi choáng váng:
- Vô lý. Tôi và Phương Mai mới ly dị có bảy tháng.
Tuấn giễu cợt:
- Dễ hiểu quá, đứa bé sinh thiếu tháng. Phương Mai lấy Duy Kha lúc còn là vợ cậu, cậu đã từng ghen tương đánh đập nó vì tội ngoại tình kia mà.
Vĩnh Nghi đứng im đau khổ, anh vẫn không muốn tin vào những lời nói kia. Rõ ràng đêm cuối cùng đó, anh đã hạnh phúc bên Phương Mai. Lý nào như vậy?
Tuấn đứng lên vỗ mạnh lên vai Vĩnh Nghi ra lệnh:
- Cậu đi được rồi đó, gia đình chúng tôi không ai hoan nghênh việc cậu đến đây đâu, vợ cậu nữa, cô ta sẽ làm ồn ào, cậu biết điều ấy chứ, và tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
Vĩnh Nghi cúi đầu thiểu não, anh hiểu mình không có quyền đến đây. Tình yêu đã nung nấu anh, nhưng khi đến đây chạm phải thực tế, làm bao nhiêu ý chí của anh chùng xuống nguội lạnh. Vĩnh Nghi bước đi, lòng anh trĩu nặng một nỗi buồn.
Có cứu vãn gì được đâu, dù anh có lỗi hay Phương Mai vô tội, đã có bức tường ngăn họ lại.
Duy Kha, tại sao là hắn mà không là Hoàng Dũng? Cho đến bây giờ, Vĩnh Nghi mới thấm thía, anh cưới vợ trả thù nhưng chỉ làm anh thêm đau khổ.
Cuộc sống vợ chồng với Hồng Yến đã thành một bản án chung thân, buồn thảm.
Từ sau buổi chiều gặp Thân, rồi anh vắng bặt, không đến nhà. Vĩnh Xuân ngẩn ngơ ra vào, cô ngắm mình trong kiếng. Mình có xấu lắm không? Cô vẫn thấy mình duyên dáng khá xinh. Nụ hôn trên trán của Thân - Vĩnh Xuân khép mắt lại, mơ màng cô nghe hơi thở Thân nồng nàn trên má mình. Nỗi nhớ Thân quay quắt. Vĩnh Xuân không chịu được, cô chọn một chiếc áo thật đẹp, trang điểm đậm nét.
Buổi chiều đang trên thành phố, nắng nhàn nhạt. Vĩnh Xuân khao khát được ngồi bên cạnh Thân, để anh mang mình đi long rong trên các con đường thành phố.
Thân vừa ra về, bác bảo vệ tươi cười cho biết. Vĩnh Xuân tiu nghỉu quay ra xe, cô nổ máy lái xe đến nhà Thân. Mẹ của Thân vẫn mong anh cưới vợ.
Thân chưa về, Vĩnh Xuân nấn ná lại trò chuyện với mẹ Thân chờ anh về. Bóng tối bắt đầu buông xuống. Vĩnh Xuân ra về thất vọng não nề. Bộ cánh sang trọng của Vĩnh Xuân đã trở thành lố bịch. Vĩnh Xuân chán nản dong xe đi.
- Xin lỗi cô là em Vĩnh Nghi?
Gã con trai người Hoa, hàng ria mép con kiến tô cho bộ mặt gã một nét hấp dẫn, nước da trắng như con gái. Vĩnh Xuân gật đầu mỉm cười thay vì khó chịu trước đôi mắt sỗ sàng:
- Xin lỗi tôi muốn biết tên cô?
Gã đi chiếc xe Win 100 phân khối nặng nề, ăn mặt thật bụi, Vĩnh Xuân trả lời:
- Tôi tên Vĩnh Xuân.
- Tôi là bạn của Hồng Yến và Vĩnh Nghi. Vừa từ nhà anh của cô ra, tôi có thể mời cô ly nước được không?
Đang buồn vì không có Thân, mất đi một buổi chiều của mình, Vĩnh Xuân dễ dãi chấp nhận.
Hắn tự giới thiệu:
- Tôi tên Quách Phú, trưởng phòng kến toán Vinaco.
Quách Phú đưa Vĩnh Xuân đến một quán giải khát sang trọng, đèn bên trong mờ mờ, đang trỗi lên điệu Pop Rock ồn ào với giọng ca của Lionel- Rihia. Quách Phú kéo ghế cho Vĩnh Xuân ngồi, hắn dịu dàng hỏi cô:
- Em uống chanh Rum nhá?
Vĩnh Xuân lí nhí:
- Dạ.
Người bồi bàn đi lại, Quách Phú ra lệnh kẻ cả:
- Cho một bia Tiger và một chanh Rum
Rồi vừa quấy cho tan đường ly của Vĩnh Xuân, hắn nhìn dán vào mặt cô mỉm cười:
- Em giống Vĩnh Nghi quá, đẹp hơn chị dâu em nhiều.
Vĩnh Xuân e lệ, lần đầu tiên có một người con trai khen và nhìn cô với đôi mắt ướt át đa tình, trái tim cô gái run động nhẹ, bồi hồi:
- Em uống nước đi.
Vĩnh Xuân bưng ly nước lên uống một ngụm, Quách Phú lại tiếp:
- Nghe Hồng Yến nói em đi dạy.
- Dạ.
Quách Phú nhăn mặt:
- Nhà em cũng giàu sao không chọn nghề nào kiếm tiền khá hơn?
Hắn bật lưng ra thành ghế nheo nheo mắt:
- Anh biết rồi, con gái đi dạy dễ kiếm chồng hơn phải không?
Rồi hắn nắm tay Vĩnh Xuân bóp nhè nhẹ:
- Anh muốn quen em từ lâu lắm, hôm nay mới có dịp, em dễ thương lắm Vĩnh Xuân.
Vĩnh Xuân chớp mắt, cảm động quá, cô không còn biết nói lời gì, cứ ngồi thộn ra nhìn Quách Phú.
Quách Phú nâng lon bia uống cạn, hắn nhìn thấy vẻ ngờ nghệch của cô, như một con cừu non thì cười thầm. Nhẹ nâng mặt cô gái, hắn nhìn sâu vào mắt cô, rồi kề sát thật gần hôn lên môi. Vĩnh Xuân đờ ra, lưỡi cô lúng túng giữa đôi môi Quách Phú. Nụ hôn làm cô ngây ngất. Thì ra con bé chưa biết hôn ai, Hồng Yến có cô em chồng ngon thật. Hắn kéo Vĩnh Xuân vào lòng mình, tay vuốt nhẹ lên lưng Vĩnh Xuân và hiểu mình nên tiến tới đây là tốt nhất.
Vĩnh Xuân như bềnh bồng trong cơn sốt, cô ngẩn ngơ cho đến lúc ra về. Quách Phú ban cho cô nụ hôn dài say đắm lúc chia tay. Vĩnh Xuân đẩy xe nhanh vào nhà, cô như uống xong ly rượu mạnh say váng vất. Lần đầu tiên nhìn mình trong gương Vĩnh Xuân thấy mình đẹp, khả ái không thua gì Phương Mai. Cô sờ mãi lên môi mình, để nghe toàn thân mình nóng ran rạo rực.
Chiều này vừa tan học, Vĩnh Xuân đã thấy ngay Quách Phú đón mình, hắn nhìn cô âu yếm:
- Em gởi xe ở trường đi, mình đi Thủ Đức chơi.
- Em muốn về nhà thay quần áo.
Quách Phú nhìn Vĩnh Xuân mỉm cười:
- Em mặc thế này dễ thương hơn.
Vĩnh Xuân gởi xe lại trường lên xe với Quách Phú. Chiếc Win nặng nề lao vút đi êm ái. Gió chiều bay bay, Vĩnh Xuân ngồi sát vào Quách Phú, hắn lần tay ra sau tìm tay Vĩnh Xuân.
- Em ngồi sát vào kẻo té.
Hơi đàn ông và mùi thuốc lá làm Vĩnh Xuân xao xuyến. Quách Phú đưa Vĩnh Xuân và một nhà hàng sang trọng kín đáo, gọi thật nhiều thức ăn đặc sản.
- Ăn thịt rừng phải uống rượu mới ngon em ạ, em uống thử xem.
Chất Martell cay cay nồng nồng, mặt Vĩnh Xuân hồng lên vì rượu, mắt cô long lanh. Quách Phú gật gù, cũng không đến nỗi tệ. Hắn choàng tay qua vai cô, và chăm chút cho cô từng tí. Vĩnh Xuân say men tình lẫn men rượu, cô quên biến đi Hoàng Dũng và cả Thân. Tay Quách Phú vuốt nhẹ trên đùi Vĩnh Xuân, tạo cho cô cảm giác nhột nhạt kích thích.
Vĩnh Xuân ngả đầu vào vai Quách Phú, mặt cô đỏ gấc:
- Em say rồi anh Phú.
- Anh đưa em lên lầu nghỉ một chút sẽ đỡ ngay, đến chín giờ mình về.
Quách Phú hôn nhẹ lên má cô mơn trớn. Vĩnh Xuân để cho Quách Phú dìu mình đi, đôi chân cô như muốn bay bổng.
- Em yêu anh không Vĩnh Xuân?
Vĩnh Xuân gật đầu khi hơi thở Quách Phú dồn dập trên mặt cô. Vĩnh Xuân muốn đẩy Quách Phú ra, nhưng đôi môi ướt mềm của hắn rơi trên ngực cô, gây cho cô một cảm giác nôn nao khó tả.
Vĩnh Xuân quàng tay qua cổ hắn ôm ghì xuống, tay hắn lướt trên thân thể cô. Vĩnh Xuân mê đi, cô khao khát sự tìm kiếm của hắn, khi môi hắn cứ mải miết trên cô.
Bỗng, cô kêu lên nho nhỏ, một cảm giác đau nhói, nhẹ nhàng. Vĩnh Xuân ôm chặt lấy người đàn ông, bằng tất cả sự dâng hiến say mê....
- Trời ơi!
Vĩnh Xuân mở mắt, cô hốt hoảng vớ tấm đắp cuộn vào thân thể mình, Quách Phú ném điếu thuốc lăn vào cô và kéo cô vào mình.
- Mới tám giờ rưỡi, ở với anh thêm một chút.
Vĩnh Xuân xô mạnh Quách Phú, cô mở mắt trừng trừng nhìn hắn, nhìn vết tích của mình loang lỗ trên mặt nệm nghẹn ngào.
- Tại sao anh làm như vậy?
- Anh yêu em.
Hắn dịu dàng ôm cô và hôn lên ngực cô. Vĩnh Xuân thút thít:
- Lẽ ra anh không nên đưa em vào đây.
Quách Phú vỗ về:
- Em say quá nên anh không thể đưa em về, mà em thấy đấy đưa em vào đây, làm sao anh giữ lòng mình trước người yêu, thánh cũng không chịu nổi nói chi anh. Nín đi cưng.
- Rồi em phải làm sao đây, nếu... rủi em có con.
- Anh sẽ cưới em.
Vĩnh Xuân dịu lòng trước những vuốt ve của Quách Phú âu yếm mình. Quách Phú biết cách làm cho Vĩnh Nghi quên đi lo âu, hắn hôn cô từng nụ hôn dài và đưa cô đến tột đỉnh đam mê.
Vĩnh Xuân ra về với tình yêu và hy vọng ngày cưới thật rõ ràng.
- Sao rồi?
Hồng Yến hất hàm nhìn Quách Phú, hắn buông mình rơi xuống bệ salon êm ái.
- Vĩnh Nghi đâu?
- Đi làm rồi, hôm qua tụi thằng Phón nói anh đi tới khuya mới về, bộ mê nó rồi hả?
Quách Phú nhếch hàng ria mép con kiến nở nụ cười tinh quái:
- Em có mê anh không?
Hồng Yến đập mạnh tay lên vai hắn nạt nhỏ:
- Nghiêm chỉnh đi, đã đi tới đâu rồi?
- Làm cho cô ta có bầu được không?
Hồng Yến sầm mặt:
- Em chỉ muốn anh cua nó làm cho nó yêu rồi bỏ, vậy mà anh lấy nó.
- Em ghen hả?
Quách Phú choàng qua Hồng Yến, hắn vuốt ve lên ngực của cô lẳng lơ:
- Giận anh hả? Anh đã làm theo lời em làm cho cô ta mê rồi còn gì nữa, có điều nó còn con gái.
- Trời đất, mới đi chơi lần thứ hai anh dứt con người ta rồi?
Quách Phú nhún vai cười đểu giả:
- Hạng con gái như cô ta hàng đống được anh dạy cho bài học yêu đương là dâng hiến.
- Đồ quỷ, ăn nói vừa phải thôi.
- Bây giờ thưởng công anh đi.
- Từ hôm nay bỏ nó đi, cho một bài học đích đáng đủ rồi.
- Cô ta có khối vàng và tiền.
- Em sẽ cho anh.
Hồng Yến véo mạnh vào hông Quách Phú. Mười ngón tay sơn đỏ chót của cô xoắn lại:
- Không được léng phéng với nó nữa.
- Rủi nó có bầu thì sao?
- Em dẫn đi phá.
Quách Phú cười lớn, đàn bà con gái ghét nhau, hạ nhau kiểu đó cũng tinh vi thật. Rốt cuộc chỉ có Quách Phú này lời, hắn dại gì khi mà hai con mồi của mình đều béo bở.
- Sao ngồi im vậy, hôm qua đến giờ hết xí quách rồi hả?
Quách Phú nhăn nhó:
- Làm như người ta là heo không bằng.
- Sợ anh còn hơn nữa là khác.
Hồng Yến đặt tay lên áo Quách Phú, cô lần cởi áo cho hắn:
- Coi chừng Vĩnh Nghi về.
- Cửa ngoài khóa rồi.
Quách Phú yên tâm, hắn ghì Hồng Yến vào người mình, hắn nhớ lần đầu tiên hắn đến với Hồng Yến cũng như Vĩnh Xuân, e ấp và rụt rè. Còn bây giờ cô ta như một con yêu tinh, hắn lao vào cô với tất cả nhiệt tình không biết mệt. Yêu đi không cần có ngày mai.
- Anh!
- Muốn nói gì cưng?
Quách Phú mở mắt ra, hắn lười biếng kéo Vĩnh Xuân vào lòng mình, Vĩnh Xuân thỏ thẻ:
- Mẹ nói, nếu anh cưới em, mẹ cho hai vợ chồng mình căn nhà như của chị Yến và chiếc xe Toyota.
- Em nói thật chứ?
- Thật, mà anh có định cưới em không?
- Sao không có cưng.
Hắn hôn lên môi Vĩnh Xuân nồng nàn, cô lịm đi với nụ hôn say đắm, ve vuốt lên mặt hắn thì thầm:
- Hôm qua em đi bác sĩ, bác sĩ nói em có thai hai tháng.
Hắn cắn môi lại để không bật lên tiếng kêu, tay hắn rơi trên ngực Vĩnh Xuân, Vĩnh Xuân vẫn vô tình:
- Mẹ nói sẽ giúp vốn vợ chồng mình muốn buôn bán cái gì, em định nghỉ dạy học, anh nghĩ sao?
Quách Phú cười gượng:
- Để anh suy nghĩ lại đã.
- Hình như anh không mừng khi biết em có con?
Quách Phú vùi mặt trên ngực Vĩnh Xuân trả lời:
- Anh không ngờ là em có con sớm quá, nên hơi bất ngờ, nhưng thôi cũng tốt, để anh về thưa với ba mẹ làm đám cưới.
Vĩnh Xuân mừng rỡ, cô ôm Quách Phú hôn tới tấp lên mặt. Những nụ hôn của Vĩnh Xuân làm hắn rối bời, vốn là một đứa con phá gia chí tử, hắn chỉ biết ăn chơi vung vít, đùng một cái phải trụ bộ lại mà cưới vợ cũng là điều khó, còn con mụ chằn Hồng Yến, không biết cô ta có chịu để yên?
Hắn vẫn chưa muốn trụ bộ lại, nhưng nếu có cô vợ giàu như Vĩnh Xuân cũng là điều tốt. Hắn ngập ngừng muốn nói với Vĩnh Xuân, hắn không phải là kế toán của cái công ty Vina nào hết, hắn chỉ là cậu ấm, nhưng nhìn vẻ mặt của Vĩnh Xuân hắn lại im lặng.
- Chừng nào anh sẽ đưa ba má em đến nhà?
- Anh phải bàn qua với ba mẹ đã.
Vĩnh Xuân thở nhẹ, cô cứ nơm nớp phải sợ nhìn thấy vẻ cau có, sợ hãi của Quách Phú. Cô nép vào ngực của Quách Phú, và hôn lên vùng ngực rộng mênh mông.
Chút Tình Đầu Chút Tình Đầu - Thảo Nhi Chút Tình Đầu