Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2020-10-27 20:23:45 +0700
Chương 16
B
ela đi xe tải đến vào buổi trưa. Phần thân kim loại được rửa sạch của động cơ Kamaz V-8 đặt trong thùng gỗ, dây đai buộc gần như đã chật kín khoang xe, nhưng Bela thu tiền trước rồi đẩy Bobby và Yakov vào góc ghế phụ, khuất khỏi tầm nhìn của người đi đường, ấn va li cùng máy tính xách tay của họ xuống phía dưới động cơ.
“Không ẩn nấp nhưng chẳng ai trông thấy,” Bela nói. “Rồi sẽ mát lạnh như kem. Bạn anh sẽ không toát mồ hôi đâu. Tôi đã làm thế này hàng trăm lần rồi. Ngay khi nổ máy, tôi sẽ bật điều hòa. Tôi có đĩa CD, có đài. Cam đoan sẽ là một chuyến đi vui vẻ.”
Yakov đặt tay lên khẩu súng trong áo vét và mỉm cười hiền hậu như một người ông. Bobby là người bị đổ mồ hôi. Vai anh ta sụp xuống như thể đang giải một phương trình khó nhằn.
Arkady liếc nhìn chồng đĩa của Bela. “Ông có đủ đĩa Tom Jones à?”
“Một chuyến đi dài, tới lui. Muốn đi chưa?”
Bobby đã đủ hồi phục để nói, “Renko, anh làm tôi nhớ đến con chó mình từng nuôi. Một mắt, ba chân, không tai. Tên Lucky. Chính là anh. Anh không bao giờ biết khi nào nên dừng lại.”
“Có lẽ là không.” Arkady không chắc đó là lời khen ngợi hay không.
“Đến lúc phải đi rồi,” Yakov thông báo.
“Ozhogin thực sự đang đến à?” Bobby hỏi.
“Tôi nghĩ thế.”
Yakov gật đầu. Tuyệt vời, người mắc bệnh hoang tưởng đã đồng ý, Arkady nghĩ.
Bobby nói, “Còn một điều nữa, Renko. Hãy nói với tôi, anh ở lại là vì anh biết kẻ nào đã giết Pasha. Hãy nói anh đang ở rất gần sự thật.”
Arkady để ngón tay mình nói dối. Anh giữ ngón cái và ngón trỏ cách nhau một centimet rồi đóng cửa xe lại.
“Cậu đang ở đâu?” Zurin gặng hỏi. “Tôi đã hy vọng gặp cậu ở văn phòng này từ một tiếng trước.”
“Tôi xin lỗi. Chuyến bay đấy bị đặt kín chỗ rồi,” Arkady đáp.
“Tới Matxcova hả?”
“Vâng.”
“Bây giờ, cậu đang ở đâu? Nghe như có tiếng trận bóng đá ấy.”
“Trên máy bay.” Arkady đang ở trong phòng tập thể của giáo sư Campbell. Vị giáo sư đang nằm cuộn tròn dưới chân vách tắm và cuốn băng ghi lại trận đấu giữa Liverpool cùng Arsenal đang chạy trên màn hình.
“Chuyến bay số bao nhiêu?” viên công tố hỏi. “Cậu hạ cánh xuống Matxcova lúc nào?”
“Liệu đại tá Ozhogin có thể gặp tôi không?”
“Không.”
“Làm sao ông biết? Ông đã hỏi ông ấy đâu?”
“Tôi chắc chắn ông ấy đang rất bận. Khi nào cậu hạ cánh?”
“Phi hành đoàn đang yêu cầu chúng tôi tắt điện thoại.”
“Làm sao cậu có thể…”
Arkady bấm nút tắt điện thoại. Đó chính là rủi ro của sợi xích dài, anh thầm nghĩ. Ông không thể biết con chó có còn ở đầu sợi xích kia hay không.
Anh hy vọng cuối cùng mình đã làm được một điều đúng đắn và đưa Bobby cùng Yakov rời khỏi Chernobyl an toàn. Nó không giống như cứu đứa trẻ sơ sinh thoát khỏi ngọn lửa nhưng Arkady vẫn sẵn sàng để ăn mừng thành quả nho nhỏ đó. Biểu hiện của Yakov vào phút cuối như nụ cười thoáng qua. Ngoại trừ vài câu trao đổi lúc trước khi đi thì tâm trí Bobby như đang ở rất xa. Người nào không vậy chứ? Một phần cơ thể Arkady vẫn nằm dài trên mặt đất bên ngoài căn nhà của Eva.
Nhìn chung, anh có thể kết luận công việc của mình ở Khu vực cấm không hề thú vị. Anh đến để điều tra vụ giết Timofeyev, thuần túy và đơn giản, và cho phép bản thân dính vào mối quan hệ mang tính cá nhân với những người anh nên tránh xa hoặc xem xét họ dưới kính hiển vi. Nhưng anh lại chẳng thể rời đi.
Anh dọn bàn của Campbell để lấy chỗ viết một loạt những điều mình đã biết về Timofeyev: mối quan hệ mấu chốt với Pasha Ivanov, công việc hợp tác của họ, sức khỏe giảm sút và nhiễm độc giống nhau, lời xin lỗi mà Timofeyev đã nhắc đến tại bữa tiệc từ thiện của Pasha, người phát hiện ra xác của Timofeyev trong Khu vực cấm được sĩ quan quân tự vệ Karel Katanay báo cáo như ‘một người cư trú bất hợp pháp’. Mọi thứ đều song song với Ivanov, chỉ cái chết của họ là khác nhau. Chỉ một người duy nhất có các biểu hiện bệnh kỳ lạ giống họ là Katanay, chiếc chìa khóa và là một cái xác không hồn trong rừng. Hoặc ẩn náu trong Pripyat gần nhà hát, ít nhất là vào ban ngày khi anh em Woropay đang làm nhiệm vụ. Gã sẽ không mạo hiểm ra ngoài mà không có chúng và chúng thì chỉ có thể đến vào ban đêm.
Nhiệm vụ là phải nằm yên cho đến lúc đó; dù sao anh cũng phải tránh Ozhogin. Đại tá sẽ coi anh là đầu mối thông tin và Arkady nghi ngờ ông ta thích thu thập thông tin. Arkady đã đề phòng và giấu xe máy sau đống củi lớn ở khu tập thể. Ozhogin là kiểu người hành động. Arkady tưởng tượng cảnh ông ta mặc quân phục, mang theo khẩu súng bằng nhựa kỳ cục cùng con dao to bản, nặng nề, một con dao săn lợn rừng chính hiệu. Tất nhiên, trừ khi chuyện Ozhogin đến đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của Arkady, và tính cấp bách trong mệnh lệnh của Zurin chỉ là vì ông ta thấy thích thú khi có anh kề cận.
Trong lúc chờ đợi, Arkady chăm sóc ngài Campbell héo rũ với một cốc nước lọc và nước ấm để tắm; bất cứ vị khách đáng kính nào cũng có thể ghé qua.
Victor gọi điện.
“Anh đã đúng về đại lý du lịch. Hôm nay Anton và Galina đã đặt vé tới Morocco.”
“Đi lúc nào?” Arkady cảm thấy hối tiếc; anh đã quên mất Anton. Anh đi lại giữa đống chai rỗng lăn lóc dưới sàn. Trận đấu giữa Liverpool và Arsenal vẫn chạy trên màn hình ti vi.
“Hai ngày nữa. Trong một giây, tôi đã muốn đi cùng Galina tới Morocco. Dù sao, trên đường đi xuống tôi cũng đã gặp được người của đại lý và mời cô ta đi uống cà phê.”
“Anh trò chuyện với người của đại lý à?” Chắc hẳn Victor trong bộ đồ mới mẻ bớt đáng sợ hơn Victor cũ.
“Tôi đã nói chuyện với người của đại lý. Anh có biết là thông thường đi du lịch hai người sẽ rẻ hơn một người không?”
“Anh đang ngày càng trở nên xảo biện đấy.”
“Nhưng còn hơn thế. Chúng tôi đang uống cà phê, cô đại lý và tôi, thì Anton cùng Galina rời khỏi tòa nhà. Thấy không, họ ra sau người đại lý. Tức là họ phải tới văn phòng của nha sĩ. Tôi cảm thấy kỳ lạ. Cô nha sĩ đi đâu?”
“Bác sĩ Levinson hả?” Không còn cảm hứng với Liverpool nữa. Arkady đổi sang trận đấu giữa Anh và Hà Lan. Từ những năm Chín mươi. Một trận kinh điển.
“Chính xác. Có một số điện thoại trên tấm bảng văn phòng của cô ta. Tôi đã gọi và giọng trả lời điện thoại bảo rằng cô ta đang chuẩn bị đi nghỉ một tháng, khởi hành vào ngày mai. Giọng nói rất ngọt ngào, nhưng không được đào tạo tốt và tôi cá đó là Galina đáng yêu của chúng ta. Tôi lo lắng cho nha sĩ.”
“Tại sao?”
“Anh biết Anton đi đâu sau khi rời khỏi văn phòng nha sĩ không? Ngân hàng. Tôi hỏi anh, từ khi nào thì Anton Obodovsky sử dụng ngân hàng hợp pháp? Gã rửa tiền hay chuyển tiền từ ngân hàng nước ngoài này sang ngân hàng khác. Gã không đứng xếp hàng như một người bình thường ở một ngân hàng bình thường. Chuyện gì đó sắp xảy ra.”
“Chuyện gì?”
“Tôi không biết. Cho dù là gì đi nữa, tôi có cảm giác là khi gã và Galina cất cánh tới Morocco, họ sẽ không bỏ lại sau lưng bất kỳ dấu vết nào đâu. Nếu thế thì tôi quá thất vọng về Galina.”
“Bây giờ Anton đang ở đâu?” Đã kết thúc trận đấu. Arkady có thể chắc chắn vì cổ động viên đội Anh đang bẻ gãy lan can khán đài và ném vào cảnh sát.
“Lần cuối tôi thấy thì gã ta và Galina đang cưỡi trên con Porsches mới cứng chạy dọc bờ sông. Trông khá giống cặp chim câu.”
Trên màn hình, một chiếc xe buýt đang chạy vào sân và cảnh sát Hà Lan đội mũ bảo hiểm, mang lá chắn ùa ra khỏi xe.
Victor nói, “Nhân tiện, anh cũng đúng về Alex Gerasimov. Anh ta đã nhảy ra khỏi một tòa nhà bốn tầng một tuần sau khi bố anh ta tự thổi tung đầu mình. Nhưng người con đã sống. Anh ta hoặc điên rồ, hoặc mạnh mẽ.”
“Cả hai.”
“Bobby đâu?” Victor hỏi. “Điện thoại của anh ta bị tắt. Chuyện gì đang diễn ra ở đấy thế? Có phải tôi nghe thấy trận bóng đá không nhỉ?”
Chỉ Victor mới có thể lý giải đúng đắn cuộc náo loạn trong một trận đấu bóng, Arkady nhận xét.
“Có vẻ thế. Gọi tới số điện thoại nhà riêng của nha sĩ, chỉ cần nghe giọng cô ta thôi. Và nếu Zurin gọi…”
“Thì sao?”
“Anh chưa từng nói chuyện với tôi trong vài tuần qua.”
“Chắc chắn.”
Arkady tắt điện thoại, tua lại đĩa để xem xe buýt chở cảnh sát xuất hiện từ đâu. Điện thoại kêu. Trên màn hình hiện đầu số địa phương.
“Arkady?” Là Eva.
Đầu bên kia dừng lại trong lúc cổ động viên Anh đang ném đệm ghế, chai lọ, đồng xu và tràn xuống khu vực khán đài thấp hơn.
“Eva, anh nghĩ mình hiểu mối quan hệ của em và Alex.”
“Arkady…”
Đám cổ động viên quá khích, giật phăng quốc kỳ của Anh và gây náo loạn ở lối ra. Trên khán đài, chúng kéo áo cổ động viên đội nhà xuống, giẫm đạp lên họ.
Eva lên tiếng, “Alex bảo anh đã về Matxcova.”
“Rồi sao?” Mỗi khi bị ngã xuống, một nạn nhân đều sẽ bị đấm đá vào vô số vị trí nguy hiểm trên người. Một vài kẻ du côn, người Anh hoặc người Nga, còn là bậc thầy về mũi giày bọc sắt. Trong lúc đó, cảnh sát đang vất vả né tránh cơn mưa đồ vật cứng.
“Em tưởng anh đã đi.”
“Em đã nhầm.” Bọn côn đồ tràn vào sân, vượt qua sự ngăn cản của cảnh sát và lắc mạnh xe buýt.
“Em nghe tiếng la hét. Anh đang ở đâu, Arkady?”
“Anh không thể cho em biết.”
“Anh không tin em?”
Anh để mặc câu hỏi lơ lửng. Tài xế đã khóa cửa xe thành ra anh ta lại mắc kẹt bên trong lúc cửa sổ xe bị phá vỡ.
Eva hỏi, “Em có thể làm gì?”
Đám đông kề vai vào hai thành xe, lắc chiếc xe từ bên này sang bên kia. Đèn xe bật sáng, tài xế chạy tới chạy lui, trông như con bướm bay quanh chiếc đèn đang đong đưa.
“Nếu em muốn giúp,” Arkady nói, “em có thể cho anh biết Alex làm gì ở Matxcova trong thời gian nghỉ. Em rất gần gũi anh ta.”
“Đó là chuyện anh muốn nói à?”
“Em có thể giúp hay không? Một nhà sinh thái học sẽ làm gì ở Matxcova để kiếm thêm thu nhập?”
Cảnh sát tạo thành một mũi nhọn trong nỗ lực giải cứu chiếc xe. Tuy nhiên, một bộ phận cổ động viên quá khích đã giật được mũ bảo hiểm, dùi cui và phản kháng dữ dội. Một cảnh sát bị bắt làm con tin, lăn lộn giữa những cú đánh một cách khôi hài.
“Em giúp được hay không?” Arkady lặp lại.
Ôi trời! Chiếc xe bị lật nhào trong tiếng reo hò và đám người ào tới, đá vỡ kính chắn gió, lôi tài xế ra ngoài.
“Xin đừng,” cô nói. Giọng cô như bị bóp nghẹt.
“Em giúp được hay không?”
Quá trễ, một vòi rồng phun tới dọn sạch sân cỏ. Lúc vòi nước đẩy đám đông trở lại, sự hỗn loạn ở các cửa ra đã tới mức tuyệt vọng. Làn sóng người thứ hai ào qua chiếc máy quay và cuốn nó rơi xuống.
“Không à? Tệ quá.” Arkady cúp máy.
Những hình ảnh tiếp theo được quay lại sau đó, cảnh sát thu thập quần áo trên sân và khán đài, chụp ảnh hiện trường, điều một cần cẩu có moóc kéo để dựng chiếc xe buýt bị lật ngửa lên. Một chiếc xe cứu thương đỗ ngay bên cạnh, đề phòng có người bị đè bên dưới. Một cuộc trò chuyện kỳ lạ, làm tổn thương lẫn nhau, anh tự nhủ. Đầu tiên, trả đũa cho chuyến trở lại của anh và xúc phạm cô, tất nhiên. Thứ hai, kết thúc cuộc gọi và chứng minh ai là người giữ được bình tĩnh, phủ nhận chính cơ hội được nghe cô nói. Bằng cách này, anh có thể thưởng thức sự hài lòng sâu sắc của hành động xoáy con dao vào hai người cùng lúc. Đó là loại đau đớn mà một người có thể nhấm nháp suốt đời. Chiếc xe tự lăn bánh. Không ai bên dưới. Hình ảnh cuối cùng là tỉ số: 0-0. Cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Những bộ óc lớn bị phân tán, Arkady cho cuốn băng của Vanko vào và bấm nút tua nhanh. Anh quyết định câu hỏi cuối cùng là tại sao giữa bao nhiêu tín đồ Do Thái, chiếc máy quay lại chỉ chăm chăm vào Bobby. Xem đi xem lại càng thấy rõ ràng hơn và không phải là sản phẩm chỉnh sửa. Nếu Vanko đã chỉnh sửa thì hẳn phải cắt cảnh anh ta vụng về chạy vào ngôi mộ. Chính cảnh quay sát Bobby rời đi bằng xe buýt đã lộ rõ mục đích. Chiếc xe. Arkady xem lại từng hình ảnh cho đến khi anh thấy cảnh Vanko đang chìa danh thiếp phản chiếu qua ô cửa kính xe, không cầm máy quay. Nếu Vanko không quay, thì là ai? Và họ chuyển máy cho nhau từ lúc nào? Trước khi đọc kinh Kaddish? Hay thậm chí còn sớm hơn, trước khi vào ngôi mộ?”
Arkady chợt nghe tiếng ô tô phanh gấp trong bãi đỗ xe của khu tập thể và tiếng chân vội vã đi vào sảnh. Một cuộc đối thoại cực nhanh bao gồm cả giọng nói hoang mang của quản gia. Vài phút sau, có tiếng bước chân nặng nề chạy lên cầu thang rồi dừng ở phòng bên cạnh, vốn là phòng của Arkady. Tiếng chìa khóa lách cách, họ bước vào phòng. Từ tiếng ồn ào có thể biết họ đã quăng tấm đệm, tủ ngăn kéo và đưa ra hành lang. Từ động tác mạnh mẽ, dứt khoát, Arkady nghi ngờ đó là người của Ozhogin hơn là dân quân tự vệ. Phải chăng là những người giỏi nhất của NoviRus?
Arkady đẩy chiếc xích vào chốt cửa dưới bảng tên đúng một giây trước khi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên ở cửa phòng Campbell.
“Renko? Renko, nếu cậu ở trong đó thì mở cửa ra mau.” Giọng Ozhogin khiến cánh cửa dường như trở nên thật mỏng manh. Arkady di chuyển càng yên lặng càng tốt. Anh nghe tiếng quản gia lạch bạch chạy lên hành lang và nhắc tới ‘người Anh’, có lẽ mô tả thêm cử chỉ đang uống rượu. Bà ta gõ nhẹ lên cửa, gọi tên Campbell. Ba lần. Một nắm đấm kém lịch sự hơn nện vào cửa.
“Renko,” Ozhogin gọi, “cậu nên điền vào mẫu đơn. Chúng tôi có thể tìm cho cậu vài công việc. Giờ đã có rồi.”
Người quản gia mở sai chìa, lẩm bẩm xin lỗi. Chìa khóa chỉ là thủ tục; Arkady biết giật cửa ra dễ dàng đến thế nào. Dù sao, bà ta cũng có chìa khóa, chỉ là vấn đề tìm kính đeo của bà ta mà thôi.
“Đây rồi,” tiếng quản gia vang lên.
Arkady chợt phát hiện có người sau lưng mình. Campbell ngơ ngẩn đi ra từ phòng tắm trong chiếc áo lót và quần đùi ướt nhẹp. Vị giáo sư lấy cuốn băng của Vanko ra khỏi máy, thay bằng một đĩa có tựa đề Liverpool-Chelsea và vặn to tiếng. Trên đường quay vào phòng tắm, ông ta cầm theo cái chai vẫn còn sót ít rượu. Lúc cánh cửa đẩy hết độ dài chốt xích, ông ta liền dừng lại, quát vang qua không gian căn phòng. “Nậm cái mồm hốn kiếp của ăn lại!”
Arkady không biết Ozhogin giỏi tiếng Anh đến đâu, nhưng vị đại tá đã hiểu được thông điệp. Ông ta dừng lại hồi lâu để cân nhắc có nên phá cửa xông vào và xiết cổ gã người Anh say mèm hay không, rồi Arkady nghe thấy tiếng Ozhogin cùng người của ông ta rút ra hành lang, hội ý và đa số biểu quyết đi xuống sảnh, chạy ra xe. Cửa xe đóng sầm và họ lái xe đi.
Ngày trôi đi như bóng câu qua cửa. Anh gọi tới trại trẻ và hỏi thăm Zhenya. Vị giám đốc nhận cuộc gọi.
“Cuối cùng anh đã về Matxcova rồi hả?” Olga Andreevna hỏi.
“Không.”
“Không thể nào. Chà, ít nhất lần này, anh gọi cho thằng bé và đó là một sự tiến bộ. Lúc này, nhóm của nó đang học nhạc, mặc dù Zhenya không thực sự hát. Chờ chút.”
Arkady ngồi đợi mười phút.
Vị giám đốc quay lại nói, “Thằng bé đây.” Zhenya, như mọi khi, chẳng nói gì.
“Cháu có thích nhạc không?” Arkady hỏi. “Có nhóm nào đặc biệt không? Cháu vẫn đang chơi cờ chứ? Ăn uống tốt không?”
Arkady không biết anh trông đợi cái gì. Anh nhớ tới bộ phim về những người tiên phong thử nghiệm các chuyến bay, những người không thành công với đôi cánh nhân tạo, họ cứ chạy và đập, rồi lại chạy và đập mà không thể cất cánh được. Đó là trên Trái Đất. Zhenya có lực hấp dẫn ngang ngửa sao Mộc.
“Công việc của chú ở đây sẽ sớm kết thúc thôi. Chú sẽ quay lại đó, và nếu cháu thích, chúng ta có thể đi xem một trận đấu bóng. Hoặc tới công viên Gorky.” Nếu Arkady chưa từng gặp Zhenya, anh sẽ không thể tin thằng bé đang thực sự tồn tại. Nhằm thử thằng bé, anh nói, “Baba Yaga có một con sói.”
Có thể cảm nhận được tiếng thở gấp gáp hơn ở đầu dây bên kia.
“Con sói sống trong một khu rừng đỏ quạch cùng vợ nó, một phụ nữ luôn muốn chạy trốn. Nó không biết nên ăn thịt hay giữ cô ấy lại, nhưng nó chắc chắn sẽ ăn thịt bất kỳ ai muốn cứu cô ấy. Thực ra, khu rừng rải rác xương của những người thử cứu cô ấy và thất bại. Chú muốn một lời khuyên từ cháu, chú có nên thử không? Cháu nghĩ thế nào? Đừng vội vã. Xem xét mọi khả năng, giống như một ván cờ. Khi nào biết, hãy gọi cho chú. Trong lúc đó, hãy ngoan ngoãn nhé.”
Anh cúp máy.
Liverpool trong đồng phục màu đỏ, Chelsea màu trắng. Zurin gọi nhưng anh không bắt máy. Thứ gì đó đang ở ngay trước mặt anh, lủng lẳng và tỏa sáng như bóng đèn vũ trường, nhưng mỗi khi anh tới gần thì nó lại biến mất. Hoặc lướt ra xa như con yêu tinh Phần Lan một chân mà anh chỉ có thể nhìn thấy nó qua khóe mắt.
Vanko từng kể Alex kiếm được rất nhiều tiền. Trong bụng một con thú, Alex đã nói thế.
Arkady mở tập hồ sơ ra. Nằm trên cùng là mẫu đơn tuyển dụng của NoviRus. Với thông tin về trang web, địa chỉ email, số điện thoại và số fax. Arkady gọi theo số điện thoại đó.
Môt giọng phụ nữ ngân nga vang lên, “Chào mừng tới NoviRus. Tôi có thể chuyển cuộc gọi của ngài tới bộ phận nào?”
“Biên và phiên dịch.”
“Mảng pháp luật, quốc tế hay an ninh?”
“An ninh.” Anh chưa từng ngờ tới.
“Vui lòng giữ máy.”
Arkady chờ máy cho tới khi một giọng đàn ông cộc cằn vang lên, “Bộ phận An ninh đây.”
“Tôi muốn gặp Alex Gerasimov.”
Một khoảng ngừng để hình dung cái tên. “Anh muốn bộ phận Tai nạn à?”
“Đúng rồi.”
“Giữ máy.”
Liverpool ghi bàn từ cú tấn công chớp nhoáng, món quà của một đường truyền xấu khiến thủ môn đội Chelsea trơ trọi. Arkady có cảm giác mình cũng đang trong một trận đấu bóng đá và giữ vị trí thủ môn. Cuộc sống của thủ môn luôn cân bằng giữa lo lắng và đau đớn. Nhưng đôi khi lại có những pha cứu bóng chẳng hề mong đợi hay xứng đáng.
“Bộ phận Tai nạn đây.” Giọng nam thứ hai vang lên, không giống giọng dân quân tự vệ.
“Alex Gerasimov?”
“Không. Anh ta sẽ không đến làm trong hai tuần tới.”
“Phiên dịch và biên dịch phải không?”
“Vâng.”
“Cho mảng Tai nạn à?”
“Vâng.”
“Anh ta đã định giải thích mọi thứ cho tôi.”
“Xin lỗi, Alex không ở đây. Tôi là Yegor.”
Tín hiệu tốt; một người tự xưng tên có nghĩa họ muốn tiếp tục trò chuyện.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh, Yegor, nhưng Alex định sẽ giải thích cho tôi về công việc này.”
Arkady nghe tiếng sột soạt giống như một tờ báo bị đặt xuống.
“Anh muốn làm à?”
“Rất muốn.”
“Anh đã trao đổi với phòng Tuyển dụng chưa?”
“Rồi, nhưng anh biết họ thế nào rồi đấy, họ sẽ không bao giờ mô tả một cách trung thực cho anh. Alex thì có.”
“Tôi có thể nói cho anh.”
Yegor giải thích rằng NoviRus cung cấp dịch vụ bảo vệ cho người Nga và khách nước ngoài theo dạng vệ sĩ thông thường cùng xe hộ tống. Với khách nước ngoài, NoviRus còn chuẩn bị sẵn một phiên dịch, người này sẽ đi đến hiện trường vụ tai nạn giao thông hoặc các sự cố liên quan đến cảnh sát hay bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào mà sự hiện diện của họ giúp giảm bớt các hiểu lầm nguy hại và tốn kém, thường liên quan đến gái mại dâm, tiền thu được tùy vào từng trường hợp. Phiên dịch viên phải tốt nghiệp đại học, ăn mặc chỉnh tề, thông thạo hai ngoại ngữ. Họ sẽ làm việc mỗi ca hai mươi tư tiếng trong ba ngày và được trả công rất hậu hĩ, mười đô một giờ, quá tuyệt cho công việc bán thời gian. Điều mà bộ phận tuyển dụng không nói với ứng viên là trong hai mươi tư tiếng đó, hoặc là họ phải chạy xô quanh Matxcova từ cảnh hỗn loạn này sang hiện trường khác, hoặc chẳng đi đâu cả, tức là cả ngày lẫn đêm, họ phải ở trong một căn phòng dưới tầng hầm không lớn hơn cái tủ quần áo, cùng ba chiếc giường, một giá áo và quầy bar nhỏ. Phiên dịch viên được hứa hẹn có chỗ ăn ở, nhưng lại bị mắc kẹt giống như suy nghĩ phía sau Máy giám sát, bởi vì toàn bộ các màn hình theo dõi đã chiếm hết một phần tư sàn phòng.
“Alex nói nó không tệ như thế,” Arkady nói.
“À, Alex là người hiểu rõ chỗ này nhất. Anh ta ở đây một thời gian rồi. Alex biết tất cả mọi người và anh ta ra vào mọi chỗ.”
“Mười đô một giờ à?” Cao gấp năm lần lương của điều tra viên cao cấp. “Tức là nó bao gồm rất nhiều thứ xấu xa. Anh có làm vào ngày Pasha Ivanov chết không?”
“Không.”
“Nhưng Alex thì có, đúng không?”
“Phải. Anh nói mình là ai nhỉ?”
Arkady cúp máy. Trận đấu đang ngày càng trở nên thú vị. Chỉ còn một phút, Chelsea đã cùng đường nên dồn sức tấn công, nhận được hết quả phạt góc này đến quả phạt góc khác và cố gắng cho cú đánh đầu. Thủ môn kéo găng tay, đứng chắn chéo trước cầu môn. Campbell đã chạy ra khỏi phòng tắm để theo dõi. Áo trắng và áo đỏ đứng vào vị trí lúc quả bóng bay ra từ góc sân và lượn vòng về phía cầu môn. Cầu thủ xô đẩy, cố dùng khuỷu tay huých để vươn về trước và bị kéo giật một cách đau đớn. Thủ môn phạm sai lầm, lao vào đám hỗn loạn, với cao tay để chặn bóng. Di chuyển nhanh chóng theo kiểu của người say, giáo sư chạy tới đầu đọc băng và ấn nút tắt.
“Tôi không thể xem pha đó. Tôi không thể xem nó một lần nữa. Đó là nỗi đau đớn, là sự tra tấn trên đầu ngón tay, một con bọ chét không thể tránh khỏi. Tôi muốn họ đóng băng vĩnh viễn thời điểm đó. Ai quan tâm chứ? Cậu biết chuyện gì xảy ra không? Cậu biết không?”
Các cầu thủ bóng đá bị treo lơ lửng trong không khí, nhưng những người chơi khác vẫn đang di chuyển. Bên ngoài trời đã tối đến nỗi Arkady có thể bắt đầu khuấy động. Lúc này, Bobby Hoffman hẳn đã hoàn hồn ở máy rút tiền và đi được nửa đường tới Cypress hoặc Malta. Anton hoặc đang bị đe dọa hoặc đang mua hành lý đôi cùng Galina. Điều quan trọng là Ozhogin đã bị chậm trễ. Điện thoại Arkady đổ chuông liên tục. Zurin gọi từ Matxcova, luôn vui vẻ không trả lời. Eva gọi. Arkady hình dung cô ghé sát miệng vào ống nói, nhưng ngón tay anh khựng lại khi nhớ tới hình ảnh nóng bỏng, ướt át của cô với Alex áp sát tủ ngăn kéo. Tiếng tủ cọ xát với sàn. Anh nhớ ánh mắt cô nhìn mình như ánh mắt của người bị chết đuối nhìn lên từ xoáy nước. Nhưng anh không thể buộc bản thân trả lời được.
Một cuộc gọi khác. Từ Bela. Arkady nghe máy bởi vì anh cần một tin tức tốt lành, song Bela lại nói, “Chúng tôi đang ở nhà máy điện, chỗ quan tài ấy. Chúng tôi đang hướng tới trạm kiểm soát thì gã béo thay đổi ý định.”
“Sao ông lại tới nhà máy điện? Sao ông lại đồng ý.” Giọng Bela nhỏ xíu, “Anh ta trả rất nhiều tiền.”
Arkady lấy xe máy, vài cây số đầu anh đi bằng con đường xuyên qua các làng cấm trước khi chạy vào quốc lộ và tăng tốc. Ozhogin có lẽ sẽ tập trung vào tuyến đường phía nam chạy tới Kiev và sân bay mà không để ý đến trung tâm Khu vực cấm, nơi Bobby đã tới. Không né tránh trạm kiểm soát bên ngoài nhà máy của đội tự vệ, nhưng Arkady vẫn được cho qua. Anh đã trở nên quen thuộc với họ, một điều tra viên lập dị thường cưỡi xe máy trên những con phố hoang vắng của Pripyat. Lần này, lúc tới gần lối vào nhà máy, anh chợt tắt đèn pha, loạng choạng trên mặt đất dựa vào hình dáng lờ mờ của tháp truyền lẫn đường điện cao thế, đường ray xe lửa và khung cửa sổ con nằm ngay trên cửa chính. Văn phòng chính của nhà máy là một tòa nhà bằng kính lớn tới nỗi nhắc Arkady nhớ rằng đó chính là nơi đã thiết kế ra tổng số tám lò phản ứng lớn nhất trên thế giới. Anh không thấy ánh đèn trong đó, ngoại trừ ánh sáng phát ra từ đồng hồ kỹ thuật treo trên cửa. 20:48.
Xe máy dòng Uralmoto không hề êm nhẹ và Arkady nửa hy vọng nó sẽ thu hút ánh đèn pin hay sự chú ý của nhân viên bảo vệ. Anh thấy rất nhiều xe buýt đậu ở bãi đỗ, không có chiếc xe tải hay xe con nào. Anh lướt qua bãi xe, tới một dãy phòng thí nghiệm và nhìn thấy đầu tiên là tần suất xuất hiện ngày càng nhiều của những tờ áp phích về phóng xạ, rồi tới biển cảnh báo, đủ để khiến anh phải bật đèn pha lần nữa. Anh rẽ ngoặt lại ở ngõ cụt với những thùng rác chật cứng loại túi đánh dấu ‘Chất thải độc hại’, phớt lờ tấm biển ghi ‘Chỉ dành cho người có thẩm quyền’, như thể người Nga có quyền đi khắp nơi, và chạy dọc theo một hàng rào dây thép với phần đỉnh là dây thép gai cuộn tròn. Thêm nhiều hàng rào như thế dẫn anh đi đúng hướng, tới một con dốc đặt biển cảnh báo “Cấm vào - Báo cho bảo vệ trước khi đi tiếp - Bạn đã mặc đồ bảo hộ chống phóng xạ chưa?.” Arkady tắt máy, lao xuống và tìm thấy lối đi nhỏ nơi xe tải của Bela đang đậu bên ngoài một cái cổng, không phải loại cổng dùng cực đối lập đơn giản, mà là cửa thép cán. Một biển cảnh báo bằng tiếng Anh ‘Dừng lại’. Bela ngồi trong xe. Bobby Hoffman cùng Yakov đang đứng giữa lối đi, đối mặt với bức tường bảo vệ được trang hoàng bằng cuộn dây sáng bóng. Mỗi người đội một mũ chỏm và quàng khăn có tua rua dùng trong dịp lễ của người Do Thái. Arkady không hiểu họ đang lẩm bẩm cái gì dù họ lắc lư tới lui theo nhịp điệu của nó.
Phía sau bức tường là một hàng rào cuốn thép gai nữa, xa hơn khoảng năm mươi mét là một chiếc quan tài, được quét sơn và đồ sộ như một thánh đường không cửa sổ hay một khối đá nguyên khối được tìm thấy trên sa mạc. Đây đó ánh đèn bảo vệ lờ mờ hiện ra. Một cần cẩu khổng lồ cùng một ống khói vượt lên trên quan tài, nhưng so sánh về tầm vóc, thì chúng chẳng là gì. Nối liền với quan tài là lò phản ứng số Hai, nhưng không thể thấy nó từ góc nhìn này.
Bela thò cổ ra từ xe tải để bình luận, “Đây là điểm gần nhất chúng tôi có thể tới.”
Arkady không cần dùng tới máy đo; anh cảm thấy nổi gai ốc.
“Thế này là gần lắm rồi. Sao ông lại đến đây.”
“Gã béo cứ nài nỉ.”
“Người kia không cố ngăn cản anh ta ư?”
“Lão già đó còn có vẻ mong đợi nó. Họ đợi đến khi trời tối nên chuyến đi an toàn hơn. Anh không nói với tôi là họ đang chạy trốn.”
“Có vấn đề gì à?”
“Giá sẽ cao hơn.”
Arkady nhìn xung quanh. “Bảo vệ đâu?”
Bela chỉ vào đôi chân thò ra từ cái cổng tối om. “Chỉ có một người. Tôi cho ông ta ít vodka.”
“Ông luôn chuẩn bị chu đáo.”
“Đương nhiên.”
Tốt, giờ là ca trực đêm, Arkady ngẫm nghĩ. Sẽ không có nhân viên văn phòng hoặc công nhân xây dựng. Một binh đoàn xương khô vẫn có thể duy trì ba lò phản ứng đã đóng cửa và không ai có thể bước vào được chiếc quan tài này. Trên mạng lưới điện, trạm Chernobyl chỉ là một điểm đen, một kho lưu trữ nhiên liệu đã qua sử dụng ở một đất nước bị phá sản. Có thể có bao nhiêu nhân viên bảo vệ chứ?
Tiếng đọc kinh không đủ lớn để có thể nghe rõ. Giọng Bobby như thì thầm còn giọng Yakov thì sâu và mệt mỏi, nhưng Arkady nhận ra đó là kinh Kaddish, cầu nguyện cho người chết. Tiếng họ chồng chéo, chia tách rồi lại hợp vào nhau.
“Họ làm thế lâu chưa?”
“Ít nhất là nửa tiếng.”
“Thời gian còn lại, ông đã làm gì?”
“Lái xe xuyên rừng. Tôi đưa họ tới một quả đồi bằng một cuộc điện thoại thú vị. Gã béo đã gọi và thu xếp mọi chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Belarus chỉ cách đây vài kilomet về phía bắc. Bạn anh đã có visa và giờ họ đang có xe đợi sẵn. Họ đã chuẩn bị mọi đường đi nước bước.”
“Giống một ván cờ vua hả?”
“Chính xác, giống hệt đánh cờ.”
Arkady không tức giận. Nếu Bobby và Yakov lợi dụng anh để chuyển đổi phương tiện và cho anh thông tin sai về nơi họ định đến thì đó là biện pháp phòng ngừa hợp lý trong trường hợp anh bị Ozhogin ép buộc. Họ là bậc thầy chạy trốn và có thể làm gì hơn được nữa? Ngoại trừ nếu họ cầu nguyện cho Pasha thì đã quá muộn. Pasha đã chết.
“Họ cho phép ông gọi tôi à?”
“Ông già đã gợi ý thế.”
Vậy là đáng lẽ họ đang trên đường chạy tới Minsk, cửa ngõ ra thế giới thì lại đứng bên ngoài một thảm họa hạt nhân, lắc lư lên xuống giống như máy đếm nhịp và lặp đi lặp lại câu, ‘Ose sholom himromov hu yaase sholom’. Mỗi khi kết thúc, họ lại bắt đầu lại. Arkady tự nhủ anh nên biết điều này sẽ xảy ra. Liệu Bobby có làm đủ mọi cách để lặp lại sai lầm của mình không? Đây chẳng phải là kết quả hợp lý và không thể tránh khỏi, cho dù Bobby đã lập kế hoạch một cách có chủ ý hay sao? Hoặc là Yakov, giống như thiên thần đen, đã mạnh mẽ kéo Bobby ra khỏi địa ngục?
Arkady bước vào tầm nhìn của họ. Mỗi bước lại kéo chiếc quan tài đến gần hơn, như thể nó đang chờ đợi đến đúng thời điểm để nhảy vọt qua bức tường, trợn mắt đối mặt với những lời cầu nguyện. Yakov gật nhẹ tỏ ý nhận ra Arkady, ý nói không cần lo lắng, rằng ông ta và Bobby vẫn ổn. Bobby ướt đẫm mồ hôi, một tay nắm chặt danh sách những cái tên mà Arkady có thể nhìn thấy được nhờ ánh trăng tròn đầy tỏa xuống. Có lẽ Bobby và Yakov đã lên kế hoạch kỹ càng và có chút may mắn, nhưng mỗi giây phút ở lại nhà máy hạt nhân này sẽ khiến cơ hội rời xa thêm một chút, mà danh sách có vẻ còn rất dài. Arkady nhớ Eva đã từng bảo danh sách đầy đủ có thể dài tới tận mặt trăng. Ý nghĩ về hành động máu lạnh từ chối các cuộc gọi của cô làm anh co rúm người. Anh chợt nhận ra lúc cô cần anh nhất thì anh lại bỏ rơi cô, và anh đã gây ra một sai lầm không thể sửa chữa được.