Nguyên tác: The Golden Compass
Số lần đọc/download: 6791 / 190
Cập nhật: 2014-12-06 13:57:07 +0700
Chương 15 - Những Chiếc Lồng Nhân Tinh
C
hán chường không phải là phong cách của Lyra. Cô là một đứa bé lạc quan và thực tế, thêm nữa, cô không giàu trí tưởng tượng. Không có người giàu trí tưởng tượng nào lại nghĩ một cách nghiêm túc là có thể làm tất cả những chuyện này để cứu người bạn Roger của mình; hay, nếu có nghĩ thế, một đứa bé có trí tưởng tượng phong phú sẽ ngay lập tức nghĩ ra rất nhiều lý do chứng minh chuyện đó là không thể. Là một kẻ nói dối không hề có trí tưởng tượng; chính điều đó lại khiến những lời nói dối của họ trở nên thuyết phục đến mức người nghe phải mở to mắt vì ngạc nhiên.
Vậy là giờ cô đang nằm trong tay của Ủy ban Tôn giáo. Lyra không tự giày vò mình trong nỗi sợ hãi điều gì đã xảy đến với những người Gypsy. Họ đều là những chiến binh dũng cảm, và dù Pantalaimon nói nó đã chứng kiến John Faa bị bắn, có thể nó đã nhìn nhầm, mà nếu nó không nhìn nhầm, vẫn có khả năng vết thương của John Faa không đến nỗi nghiêm trọng. Thật không may khi cô lại rơi vào tay bọn người Samoyed, nhưng có thể những người Gypsy sẽ sớm tới giải cứu cho cô, và nếu họ không tìm được cách, chẳng có gì có thể ngăn cản Iorek Byrnison đưa cô ra ngoài, rồi sau đó họ sẽ bay đến Svalbard bằng khinh khí cầu của Lee Scoresby và cứu Ngài Asriel.
Trong tâm trí cô, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Vì thế buổi sáng hôm sau, khi thức giấc trong ký túc xá, cô cảm thấy tò mò và sẵn sàng đương đầu với bất cứ điều gì ngày hôm đó mang lại. Cô nóng lòng muốn gặp Roger - đặc biệt là điều đó, nóng lòng muốn gặp cậu trước khi cậu nhìn thấy cô. Cô không phải đợi lâu.
Bọn trẻ trong ký túc xá được người y tá trông nom chúng đánh thức dậy lúc bảy giờ rưỡi. Chúng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo và đi đến phòng ăn sáng cùng những đứa ở phòng khác.
Và trong số đó có Roger.
Cậu đang ngồi cùng năm cậu bé khác ở chiếc bàn ngay gần cửa. Cô đứng xếp hàng ngay phía sau cậu, cô có thể giả bộ đánh rơi chiếc khăn tay rồi cúi nhặt, cúi thấp người gần sát ghế cậu, như thế Pantalaimon có thể nói chuyện với Salcilia, nhân tinh của Roger.
Salcilia đang trong hình dáng chim mai hoa, nó vỗ cánh mạnh đến nỗi Pantalaimon phải biến thành một con mèo vồ lấy nó, giữ chặt nó xuống để nói thầm. Những cuộc chiến hay xô đẩy vô hại như vậy giữa các nhân tinh là rất bình thường, có điều mặt Roger ngay lập tức tái đi, may mà không ai chú ý đến. Lyra chưa từng thấy mặt ai trắng bệch đến thế. Cậu nhìn lên ánh mắt dửng dưng như không của cô, rồi màu hồng trở lại hai gò má trong khi cậu tràn ngập hi vọng sung sướng và vui vẻ. Chỉ có Pantalaimon đang ghì chặt Salcilia là có thể ngăn Roger hét to và nhảy lên đề chào đón người bạn nối khố tại Jordan.
Lyra nhìn đi chỗ khác, giả bộ dửng dưng hết mức có thể, và lướt ánh mắt về những người bạn mới, để phần giải thích lại cho Pantalaimon. Bốn cô bé lấy khay thức ăn đựng bánh bột ngô, bánh mì nướng và ngồi cùng nhau thành một nhóm thân thiết, để ngăn chặn bất cứ người nào khác xì xầm về chúng.
Không thể giữ một nhóm nhiều trẻ con ở một chỗ lâu nếu không có nhiều việc cho chúng làm. Theo một cách nào đó, Bolvangar được tổ chức như một trường học, với những hoạt động được lên lịch như thể dục hay “nghệ thuật”. Các cậu bé và cô bé được tách riêng trừ những lúc nghỉ giữa giờ và các bữa ăn. Phải đợi đến giữa buổi sáng, sau một tiếng rưỡi học khâu vá do một trong các y tá dạy, Lyra mới có cơ hội nói chuyện với Roger. Nhưng thật khó để giả như không có chuyện gì xảy ra. Tất cả bọn trẻ ở đó gần như cùng tuổi hay hơn kém không nhiều. đó là độ tuổi con trai chỉ nói chuyện với con trai, con gái chỉ nói chuyện với con gái, bên nào cũng tỏ thái độ không thèm quan tâm đến bên kia.
Cô nhận thấy cơ hội đến khi ở lại trong phòng ăn, khi bọn trẻ vào để uống và ăn nhẹ. Lyra cử Pantalaimon, trong hình dạng một con ruồi để đến nói chuyện với Salcilia ở bức tường bên cạnh bàn của họ trong khi cô và Roger giữ im lặng trong hai nhóm bạn riêng của mình. Rất khó nói chuyện trong khi sự quan tâm của con nhân tinh của bạn đang ở một nơi nào đó, vì thế Lyra làm bộ cau có và khó chịu trong khi uống sữa cùng các cô bạn khác. Một nửa tâm trí cô đang dồn vào cuộc nói chuyện vo ve giữa hai con nhân tinh, cô cũng không thực sự lắng nghe, nhưng một phần cô đang nghe một cô bé khác có mái tóc vàng nói đến cái tên khiến cô đứng bật dậy.
Đó là tên Tony Makarios. Khi sự chú ý của Lyra hướng về phía đó, Pantalaimon buộc phải giảm tốc độ nói chuyện với nhân tinh của Roger, cả hai lắng nghe lời cô bé kia nói.
“Không, mình biết tại sao họ lại chọn cậu ấy.” Cô nói, khi những mái đầu chụm lại gần. “Đó là vì nhân tinh của cậu ấy không thay đổi hình dạng. Họ nghĩ cậu ấy nhiều tuổi hơn vẻ bề ngoài, hay mức tuổi họ dự đoán, và cậu ấy là một đứa trẻ không bình thường. Nhưng đúng là nhân tinh của cậu ấy rất hiếm khi thay đồi hình dạng vì chính Tony rất ít khi suy nghĩ nhiều về bất cứ chuyện gì. Mình đã từng thấy nó thay đổi. Tên nó là Ratter…”
“Tại sao họ lại quan tâm nhiều đến những con nhân tinh như vậy?” Lyra hỏi.
“Không ai biết tại sao cả.” Cô bé tóc vàng nói.
“Mình biết đấy.” Một cậu bé đang nghe chuyện nói. “Việc họ làm là giết nhân tinh của chúng ta rồi xem chúng ta có chết không?”
“Nếu vậy tại sao họ phải thử đi thử lại như vậy với nhiều đứa trẻ?” Ai đó hỏi. “Họ chỉ cần làm một lần thôi, phải vậy không?”
“Mình biết họ làm gì” Cô bé đầu tiên nói.
Giờ thì mọi sự chú ý đều dồn vào cô bé. Nhưng vì chúng không muốn những người phục vụ biết chúng đang nói đến chuyện gì, bọn trẻ phải giả bộ thản nhiên, bình thường trong khi căng tai nghe đầy vẻ tò mò.
“Như thế nào?” Ai đó hỏi.
“Vì lúc đó mình đang đứng gần cậu ấy khi họ đến tìm. Chúng mình đang ở trong phòng để vải.” Cô kể.
Mặt cô bé đỏ bừng. Nhưng nếu sợ mọi người chê nhạo và chòng ghẹo thì cô đã không kể rồi. Tất cả bọn trẻ chú ý cao độ, thậm chí không có đứa nào cười.
Cô bé tiếp tục. “Chúng mình đang im lặng thì bà y tá đi vào, bà có giọng nói nhỏ nhẹ ấy. Bà ấy nói, ‘ra đây nào, Tony, ta biết cháu đang ở đây, ra đây đi, chúng ta không làm cháu đau đâu…’ Và cậu ấy hỏi, ‘Có chuyện gì vậy?’ Bà ấy lại nói, ‘Chúng ta chỉ đưa cháu đi ngủ, và làm một phẫu thuật nhỏ, sau đó cháu sẽ lại tỉnh dậy, an toàn và khỏe mạnh.’ Nhưng Tony không tin lời bà ấy. Cậu ấy nói - ”
“Những cái lỗ!” ai đó nói. “Họ đục một cái lỗ trên đầu bọn mình như những người Tartar! Mình cá đấy!”
“Im nào! Thế bà y tá còn nói gì nữa?” Ai đó nói chen vào.
Đến lúc đó, hàng chục đứa trẻ khác đã tụm lại chiếc bàn cô bé ngồi, những con nhân tinh cũng nóng lòng muốn biết chuyện như chủ, tất cả đều căng thẳng.
Cô bé tóc vàng nói tiếp. “Tony muốn biết họ sẽ làm gì với Ratter. Bà y tá nói, ‘À, nó cũng sẽ đi ngủ, giống hệt như cháu.’ Tony vặn lại, ‘Có phải bà sẽ giết nó không? Cháu biết bà sẽ làm như vậy. Tất cả chúng cháu đều biết chuyện sẽ diễn ra như vậy.’ Bà y ta nói, ‘Không, tất nhiên là không rồi. Ta chỉ làm một phẫu thuật nhỏ thôi. Chỉ là một ca mổ đơn giản. Thậm chí nó còn phải đau đớn. Nhưng chúng ta sẽ cho cháu đi ngủ để chắc chắn.’ “
Tất cả các căn phòng đã trở nên yên ắng. Người y tá giám sát đã đi ra ngoài, ô cửa dẫn vào phòng bếp đã đóng lại, nên không ai có thể nghe thấy những tiếng nói trong phòng.
“Mổ như thế nào?” Một cậu bé hỏi, giọng cậu nhỏ và sợ hãi. “Bà ta có nói là mổ như thế nào không?”
“Bà ấy chỉ nói, đó là cách làm cháu trở nên trưởng thành hơn. Bà ta nói tất cả mọi người đều cần phải trải qua việc này, đó là nguyên nhân tại sao nhân tinh của những người trưởng thành không thay đổi như nhân tinh của bọn mình. Vì thế họ phải mổ để khiến các nhân tinh ở vĩnh viễn một hình dạng, đó là cách chúng ta trưởng thành.”
“Nhưng…”
“Có phải thế có nghĩa là…”
“Cái gì? Mọi người lớn đều phải mổ sao?”
“Thế còn về…”
Đột nhiên tất cả những giọng nói im bặt như thể chính chúng bị mổ vậy, những đôi mắt hướng về phía cửa ra vào. Y tá Clara đang đứng đó, dịu dàng, từ tốn và hiện hữu, bên cạnh bà ta là một người đàn ông mặc áo choàng trắng. Lyra chưa gặp bao giờ.
“Bridget McGinn,” ông ta gọi.
Cô bé tóc vàng run rẩy đứng lên. Con nhân tinh sóc của cô bíu chặt vào lòng chủ.
“Vâng, thưa ông.” Cô bé nói, giọng lí nhí gần như không nghe thấy.
“Hãy uống hết thức uống và đi cùng y tá Clara.” Ông ta nói. “Những người còn lại quay trở về lớp học.”
Bọn trẻ ngoan ngoãn xếp cốc tách và chiếc xe đẩy trước khi rời khỏi phòng ăn trong im lặng. Không ai nhìn vào Bridge McGinn trừ Lyra, cô thấy mặt cô bé tóc vàng bừng lên vì sợ hãi.
Phần còn lại của buổi sáng dùng để luyện tập. Có một phòng tập thể dục trong khu Trạm, vì sẽ rất khó tập luyện ngoài trời giữa đêm Bắc cực dài đằng đẵng, từng nhóm bọn trẻ lần lượt vào đó tập luyện, dưới sự giám sát của một y tá. Chúng phải chia thành từng nhóm và ném bóng vòng quanh. Lúc đầu Lyra, người chưa từng chơi trò nào tương tự như thế trong đời, không thể hiểu nổi phải làm thế nào. Nhưng cô rất nhanh nhẹn, khỏe khoắn và là một trưởng nhóm có khả năng, cô nhanh chóng nhận thấy mình thích trò này. Những tiếng trẻ con la hét, tiếng hú và huýt của bọn nhân tinh tràn ngập phòng tập chật hẹp đã nhanh chóng làm tan biến những ý nghĩ lo sợ; và đó cũng chính xác là ý đồ của bài tập.
Vào giờ ăn trưa, khi bọn trẻ lại xếp hàng trong phòng ăn, Lyra thấy tiếng Pantalaimon líu ríu nhắc nhở, cô quay lại và thấy Billy Costa đứng ngay phía dưới.
“Roger nói với mình cậu đang ở đây.” Cậu thì thầm.
“Anh cậu đang đến, cả John Faa và những người Gypsy khác nữa,” cô nói “Họ sẽ đưa cậu về nhà.”
Cậu bé gần như hét lên vì sung sướng, nhưng rồi nén tiếng hét lại thành tiếng ho khan.
“Cậu phải gọi mình là Lizzie,” Lyra nói. “Đừng bao giờ gọi tên Lyra. Cậu cần phải kể cho mình tất cả những gì cậu biết, được chứ?”
Chúng ngồi cùng nhau, Roger ngồi bên cạnh. Việc này rất dễ khi vào giờ ăn trưa, bọn trẻ dành nhiều thời gian hơn để qua lại giữa các bàn và quầy phát thức ăn, hơn nữa phòng ăn rất đông. Trong tiếng khua dao nĩa lanh canh, Billy và Tony kể tất cả những chuyện chúng biết cho cô nghe. Billy nghe được từ một y tá rằng tất cả những đứa trẻ sau khi bị phẫu thuật sẽ bị đưa đến khu nhà xa hơn về phía Nam, điều này giải thích việc Tony Makarios lại thoát ra và đi lang thang như vậy. Nhưng Roger còn có thông tin thú vị hơn cho Lyra.
“Mình tìm thấy một nơi ẩn náu đấy.” Cậu nói.
“Cái gì cơ? Ở đâu?”
“Hãy nhìn vào bức ảnh này xem -” nó chỉ vào bức ảnh bờ biển nhiệt đới treo trên tường. “Nhìn vào góc phải bên trên, có thấy tấm ván trần đó không?”
Trần nhà được làm bằng những tấm ván hình chữ nhật đặt trên khung kim loại, một góc tấm ván phía trên bức tranh hơi vênh lên.
“Mình đã nhật thấy điều đó,” Roger nói, “và mình nghĩ có thể những tấm khác cũng thế, vì thế minh nhấc chúng lên, và tất cả đều có thể tháo rời ra. Chỉ việc nhấc lên thôi. Có một khoảng không gian trong đó và có thể bò vào trong…”
“Cậu có thể bò đi bao xa trong trần nhà?”
“Mình không biết. Chúng mình chỉ bò một đoạn ngắn thôi. Chúng mình định bao giờ đến lúc sẽ trốn trong đó, nhưng có thể họ sẽ tìm thấy. “
Lyra nghĩ đó không phải là chỗ ẩn náu mà là một con đường. Đó là điều tốt đẹp nhất có được nghe từ lúc đến đây. Nhưng trước khi chúng có thể nói chuyện gì thêm, một bác sĩ đập bàn bằng một chiếc thìa và bắt đầu nói.
“Các em, chú ý,” ông ta nói, “hãy nghe này. Chúng ta thường xuyên có những buổi luyện tập phòng cháy chữa cháy. Một điều rất quan trọng là tất cả chúng ta cần mặc đủ quần áo và tìm đường chạy ra ngoài mà không bị hoảng loạn. Vì thế chúng ta sẽ có buổi thực hành phòng cháy vào chiều nay. Khi có tiếng chuông các em phải dừng bất cứ việc gì đang làm và làm theo điều người lớn gần nhất nói. Hãy nhớ kỹ nơi họ đưa các em đến. Đó là nơi các em phải đến nếu bị cháy thật.”
Lyra nghĩ, đây cũng là một ý hay.
Suốt phần thời gian đầu buổi chiều, Lyra và bốn cô bé kia bị kiểm tra với Bụi. Các bác sĩ không nói họ đang làm thế, nhưng điều này rất dễ đoán ra. Từng người một bị đưa đến phòng thí nghiệm, và tất nhiên việc này khiến tất cả chúng rất hoảng sợ. Sẽ thật là bất công, Lyra nghĩ, nếu cô biến mất mà không tống vào mặt họ một quả đấm! Nhưng có vẻ họ chưa dừng lại ở đó.
“Chúng ta muốn đo một số thống số.” Các bác sĩ giải thích. Rất khó nói rõ sự khác nhau giữa họ: tất cả những người đàn ông đều mặc áo khoác trắng và cầm bảng kẹp với bút chì, còn những người phụ nữ cũng giống nhau, bộ đồng phục và thái độ lặng lẽ ôn tồn kỳ lạ của họ khiến họ chẳng khác gì so với các nữ tu.
“Cháu đã được đo ngày hôm qua rồi.” Lyra nói.
“À, hôm nay chúng ta sẽ đo những mục khác. Hãy đứng lên chiếc đĩa kim loại, à, đầu tiên phải cởi giày ra đã. Giữ lấy con nhân tinh của cháu, nếu muốn. Nhìn về phía trước, thế, nhìn vào chiếc đèn nhỏ màu xanh lá cây. Giỏi lắm…”
Có thứ gì đó lóe lên. Người bác sĩ bảo cô quay mặt về phía sau, rồi sang trái, sang phải, cứ mỗi lần như thế lại có tiếng bấm máy và ánh đèn lóe lên.
“Tốt rồi. Giờ hãy đi đến chỗ chiếc máy này và đặt tay cháu vào trong chiếc ống. Không có gì làm cháu đau đâu, ta hứa đấy. Duỗi thẳng các ngón tay ra. Thế được rồi.”
“Ông đang đo gì vậy?” Lyra hỏi. “Có phải là Bụi không?”
“Ai nói với cháu về Bụi vậy?”
“Một bạn gái, cháu không biết tên bạn ấy. Bạn ấy nói tất cả chúng ta đều phủ đầy Bụi. Cháu không có bẩn, ít nhất cháu cũng không nghĩ là cháu bẩn. Hôm qua cháu tắm rồi.”
“Đó lại là một loại thứ Bụi khác. Cháu không thể nhìn thấy nó bằng mắt thường. Nó là một loại Bụi dặc biệt. Giờ thì nắm tay lại, đúng rồi. Tốt lắm. Cháu sẽ thấy xung quanh đấy có một nắm đầm, thấy chưa? Cháu hãy nắm vào đó, ngoan lắm. Giờ cháu có thể để tay kia sang chỗ này, đặt lên trên quả cầu bằng đồng. Được rồi. Tốt lắm. Cháu sẽ cảm thấy hơi râm ran, nhưng không có gì đáng lo đâu, chỉ là một dòng điện rất nhẹ thôi…”
Pantalaimon, trong hình dạng một con mèo hoang đang căng thẳng và lo sợ cứ lảng vảng xung quanh chiếc máy, ánh mắt lóe lên những ánh nghi hoặc, chốc chốc lại quay đầu dụi vào người Lyra.
Giờ thì cô đã chắc chắn họ vẫn chưa làm phẫu thuật trên người cô, và cũng chắc chắn việc giả danh Lizzie Brooks không bị lộ. Cô liều đặt một câu hỏi.
“Tại sao ông lại tách nhân tinh của mọi người ra?”
“Cái gì cơ? Ai nói với cháu như vậy?”
“Bạn gái đó, cháu không biết tên bạn ấy. Bạn ấy nói ông tách nhân tinh của mọi người ra.”
“Thật là ngớ ngẩn…”
Nhưng rõ ràng ông ta đã bị dao động. Cô tiếp tục.
“Bởi vì ông đưa từng bạn đi và họ chẳng bao giờ quay trở về cả. Có mấy bạn đoán ông đã giết họ, mấy bạn nữa lại nói khác, còn bạn gái này nói với cháu là ‘Ông ấy tách…’ “
“Toàn bộ đều không đúng. Khi chúng ta đưa những đứa trẻ đi, đó là vì đã đến lúc chuyển chúng sang một nơi khác. Chúng đang trưởng thành. Ta e là cô bạn của cháu đã quá lo lắng thôi. Không hề có những chuyện như vậy đâu! Đừng bao giờ có suy nghĩ như vậy. Cô bạn cháu tên là gì?”
“Cháu mới đến đây ngày hôm qua, cháu chưa biết tên ai cả.”
“Bạn ấy trông thế nào?”
“Cháu quên mất rồi. Cháu nghĩ bạn ấy tóc nâu… tóc nâu nhạt, có thể là như vậy… cháu không biết.”
Ông bác sĩ nói khẽ gì đó với người y tá. Trong khi hai người trao đổi, Lyra quan sát nhân tinh của họ. Nhân tinh của người y tá là một con chim duyên dáng, gọn gàng và nhí nhảnh giống con chó của y tá Clara, còn nhân tinh của ông bác sĩ là một con bướm đem rất to. Cả hai đều không động đậy. Chúng đang cảnh giác, vì đôi mắt con chim sáng lên và những chiếc tuy của con bướm đêm chỉ rung lên nhè nhẹ, nhưng chúng không có sinh khí như cô đã tưởng. Có thể chúng không thực sự lo lắng hay tò mò chuyện gì.
Giờ thì ông bác sĩ đã quay trở lại và họ tiếp tục cuộc kiểm tra. Ông ta cân Pantalaimon và Lyra riêng rẽ, nhìn Lyra qua một màn hình đặc biệt, đo nhịp tim, đặt cô dưới một chiếc vòi kêu rin rít và phì ra thứ mùi giống như không khí sạch.
Khi đến giữa một trong số các bài kiểm tra, một tiếng chuông lớn vang lên và cứ rung lên liên tục.
“Chuông báo cháy”, ông bác sĩ nói, thở dài. “Rất tốt, Lizzie, hãy đi theo y tá Belly.”
“Nhưng tất cả quần áo mặc ngoài trời của bọn trẻ lại để ở ký túc xá, thưa bác sĩ. Nó không thể ra ngoài trong tình trạng này được. Chúng ta có nên đến đó trước hay không?”
Ông bác sĩ đang bực bội vì cuộc thí nghiệm bị gián đoạn, bóp ngón tay một cách tức tối.
“Tôi nghĩ thứ này chỉ là một loại tập dợt cho có vậy thôi, “ông nói. “Đúng là ngớ ngẩn.”
“Hôm qua khi cháu đến đây,” Lyra lên tiếng, “y tá Clara để các thứ quần áo khác của cháu trong chiếc tủ ở căn phòng đầu tiên nơi bà ấy gặp cháu. Đó là căn phòng bên cạnh. Cháu mặc quần áo đó cũng được.”
“Ý tưởng hay đấy!” Bà y tá nói. “Vậy thì nhanh nhanh lên.”
Với một niềm sung sướng che dấu, Lyra hối hả theo sau người y tá và lấy lại áo khoác lông thú, tất quần và giày ống, nhanh chóng khoác chúng lên người trong khi người y ta cũng mặc một loại quần áo cho mình.
Rồi họ vội vã đi ra. Trong đấu trường rộng lớn phía trước tòa nhà đầu tiên, khoảng một trăm người, người lớn và trẻ con đang đi loanh quanh: người thì thích thú, người thì sợ hãi, rất nhiều người chỉ biết hoang mang bối rối.
“Thấy chưa?” Một người lớn nói. “Thật đáng phải làm điều này để xem chúng ta náo loạn đến mức nào khi ở trong một đám cháy thật sự.”
Có ai đó huýt sáo và vẫy tay, nhưng không ai để ý. Lyra nhìn thấy Roger và vẫy tay. Roger kéo tay Billy Costa, rất nhanh chóng cả ba đứa đã ở bên nhau trong đám trẻ con đang hỗn loạn.
“Sẽ chẳng có ai để ý việc bọn mình đi xung quanh xem xét đâu,” Lyra nói, “Họ sẽ mất hàng tiếng đồng hồ để đếm tất cả mọi người, và bọn mình có thể nói là chỉ đi theo ai đó rồi bị lạc.”
Chúng đợi cho đến khi mọi người lớn đều nhìn đi chỗ khác, rồi Lyra bốc một nắm tuyết, nặn thành một quả bóng tuyết nhỏ, ném hú họa vào đám đông. Ngay lập tức, tất cả bọn trẻ hòa vào trò chơi đó, và khắp nơi là những quả bóng tuyết đang bay. Những tiếng cười thét lên hoàn toàn át hẳn tiếng hét của những người lớn đang cố gắng dẹp trật tự, rồi ba đứa trẻ lẩn đi và thoát khỏi tầm nhìn của mọi người.
Lớp tuyết dưới chân dày đến nỗi chúng không thể đi nhanh nhưng có vẻ đó không phải là vấn đề, chẳng có ai đuổi theo phía sau cả. Lyra và các bạn bò qua chiếc mái uốn cong của một trong những đường hào và thấy mình đang ở giữa một cung trăng kỳ lạ được tạo nên bởi đầy những đống tuyết, tất cả đều như được phủ trắng dưới bầu trời tối đen và được chiếu sáng bằng ánh sáng hắt đến từ khoảng đất trống.
“Chúng mình đang tìm gì đây?” Billy hỏi.
“Không biết nữa. Chỉ xem xét thôi.” Lyra nói, cô dẫn đầu đi đến một khu đất, một tòa nhà hình vuông cách biệt một chút với phần còn lại, trong góc có một ngọn đèn vặn nhỏ. Tiếng ồn ào hò hét sau lưng vẫn rất to, nhưng càng lúc càng xa. Rõ ràng bọn trẻ đang được hưởng tự do hết mức có thể. Cô đi xung quanh ngôi nhà vuông để tìm một ô cửa sổ. Mái nhà cách mặt đất khoảng hai mét, nhưng không giống những tòa nhà khác, nó không có đường hào lợp mái để nối liền với nơi khác của Trạm.
Không có cửa sổ, nhưng có một cửa ra vào. Một tấm biển trên có ghi: NGHIÊM CẤM VÀO bằng chữ màu đỏ.
Lyra đặt tay lên cánh cửa thử đẩy, nhưng trước khi cô kịp xoay nắm đấm, Roger nói, “Nhìn kìa! Một con chim! Hay là…”
Từ “Hay là…” của cậu là một sự nghi ngờ, vì sinh vật từ bầu trời lượn xuống không phải là một con chim, trước đây Lyra đã nhìn thấy nó.
“Con nhân tinh của bà phù thủy!”
Con ngỗng đập đôi cánh vĩ đại của mình, làm tung lên một lớp tuyết khi hạ cánh.
“Xin chào, Lyra,” nó nói. “Tôi đã theo cô bay đến đây, dù cô không nhìn thấy tôi. Tôi đã phải chờ cho đến khi cô đi ra ngoài. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cô nhanh chóng kể cho nó nghe.
“Những người Gypsy hiện đang ở đâu?” cô nói. “John Faa vẫn an toàn chứ? Họ có đánh thắng những người Samoyed không?”
“Hầu hết họ đều an toàn. John Faa bị thương, nhưng không nặng lắm. Những kẻ đưa cô đến đây là thợ săn và bọn thảo tặc thường rình cướp những đoàn người đi qua, vì họ có ít người nên có thể đi nhanh hơn cả một đoàn lớn. Những người Gypsy còn cách đây một ngày đường nữa.”
Hai cậu bé đang sợ hãi nhìn con nhân tinh ngỗng và thái độ thân thiết của Lyra với nó, vì tất nhiên hai cậu chưa từng thấy một con nhân tinh mà không có người chủ bên cạnh. Các cậu cũng không biết nhiều về các thủy thủ.
Lyra nói với chúng. “Nghe này, tốt hơn là các cậu hãy đi và trông chừng, được chứ. Billy, cậu đi ra đằng kia, còn Roger ra phía vừa nãy bọn mình đi qua. Chúng mình không có nhiều thời gian đâu.”
Hai cậu bé làm theo lời Lyra, rồi Lyra quay lại cái cửa.
“Tại sao cô lại định vào trong đó?” Con nhân tinh ngỗng hỏi.
“Vì những việc người ta làm ở trong này. Họ tách…” Cô hạ thấp giọng xuống. “Họ tách nhân tinh của con người ra. Của những đứa bé ấy. Và tôi nghĩ có thể họ làm việc đó ở trong này. Ít nhất, cũng [I]có gì đó[/] ở đây, tôi sẽ vào xem. Nhưng nó bị khóa rồi…”
“Tôi có thể mở được.” Con ngỗng nói, đập cánh một hay hai lần, ném tuyết vào cửa, khi nó làm thế, Lyra nghe thấy có tiếng quay ổ khóa.
“Đi vào cẩn thận nhé.” Con nhân tinh nói.
Lyra đẩy cửa và lẻn vào trong. Con nhân tinh ngỗng đi vào cùng cô. Pantalaimon đang bị kích động và hoảng sợ, nhưng nó không muốn con nhân tinh của bà phù thủy nhìn thấy sự sợ hãi của mình, vì thế nó bấu chặt lấy Lyra, trốn trong tấm áo lông thú của cô.
Ngay khi mắt Lyra đã quen với ánh đèn, cô hiểu ra mọi chuyện.
Bên trong một loạt các lọ thủy tinh để trên những chiếc giá, xung quanh tường là nhân tinh của những đứa trẻ bị chia tách: những con mèo, chim, chuột, hay những loài vật khác với vẻ khủng khiếp, con nào cũng hoảng hốt, sợ hãi và tái xám.
Con nhân tinh của bà phù thủy kêu lên một tiếng sợ hãi, Lyra ôm chặt Pantalaimon vào lòng và nói: “Đừng nhìn! Đừng nhìn!”
“Những đứa trẻ chủ của những con nhân tinh này ở đâu?” Con nhân tinh ngỗng run rẩy hỏi.
Lyra sợ hãi thuật lại cuộc gặp gỡ giữa cô và Tony Makarios bé nhỏ và nhìn lên những con nhân tinh đáng thương bị giam cầm đang gí sát khuôn mặt tái xám của chúng vào mặt thủy tinh. Lyra có thể nghe thấy những tiếng khóc nho nhỏ vì đau đớn và sợ hãi. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn thiếu dầu cô nhìn thấy một tấm biển ghi tên đặt trước mỗi lồng thủy tinh, và tất nhiên, có một lồng trống có tên Tony Makarios. Còn có bốn hay năm lồng trống vẫn còn đề tên như vậy.
“Tôi muốn thả những con vật đáng thương này ra!.” Cô nói với giọng phẫn nộ. “Tôi sẽ đập tan những cái lồng và thả chúng ra…”
Cô nhìn xung quanh để tìm thứ gì đó, nhưng nơi này trống trơn.
Con nhân tinh ngỗng lên tiếng: “Đợi một chút.”
Nó là nhân tinh của một phù thủy, lớn tuổi hơn Lyra rất nhiều, cũng khỏe hơn cô nữa. Cô cần nghe theo lời nó.
“Chúng ta cần phải để những người đó nghĩ rằng ai đó quên khóa cửa và đóng lồng,” nó giải thích. “Nếu họ nhìn thấy những chiếc lồng bị đập vỡ và những dấu chân trên tuyết, cô nghĩ mình còn giả danh người khác được thêm bao lâu? Và việc này cần phải chờ cho đến khi đoàn người Gypsy đến. Giờ thì hãy làm chính xác theo những điều tôi bào: hãy lấy một nắm tuyết đầy, khi tôi bảo, hãy lấy một nắm tuyết đầy, khi tôi bảo, hãy lần lượt ném vào mỗi lồng một ít.”
Cô chạy ra ngoài. Billy, và Roger vẫn đang canh chừng, vẫn có tiếng cười và tiếng hò hét vọng lại từ đấu trường, vì mới chỉ có khoảng một phút trôi qua.
Cô xúc lấy một ôm cả hai bàn tay thứ tuyết xốp và quay vào làm theo lời con ngỗng nói. Khi cô ném tuyết vào mỗi lồng, con nhân tinh ngỗng lại làm một tiếng kêu trong cổ họng, chiếc khóa trên mỗi lồng bật mở.
Khi cô đã mở được hết, cô nhấc chiếc lồng đầu tiên lên, bóng con vẹt nhợt nhạt rối rít bay ra, những ngã xuống sàn trước khi kịp cất cánh. Con ngỗng nhẹ nhàng cúi xuống xốc nó lên bằng đầu cánh, con vẹt biến thành chuột, lảo đảo và luống cuống. Pantalaimon trườn xuống để đỡ nó.
Lyra làm việc thật nhanh, chỉ trong vòng mấy phút, tất cả đám nhân tinh đã được thả ra. Mấy con cố gắng nói, chúng tụm lại quanh chân cô, thậm chí còn giật cả tất của cô, dù sự cấm kỵ không cho phép chúng làm thế. Cô có thể hiểu tại sao: chúng nhớ hơi ấm từ cơ thể con người. Giống như Pantalaimon, chúng cũng mong được áp sát vào trái tim con người.
“Nào, nhanh lên.” Con ngỗng nói, “Lyra, cô phải quay lại và hòa vào với những người Gypsy đang đến đây nhanh hết mức có thể. Tôi phải giúp những con nhân tinh tội nghiệp này tìm thấy chủ của chúng…” Nó đến gần hơn và khẽ nói. “nhưng họ sẽ chẳng bao giờ trở lại với nhau được đâu. Họ đã bị chia tách vĩnh viễn. Đây là việc độc ác nhất tôi từng thấy… Hãy xóa những dấu chân cô tạo ra. Tôi sẽ che chở cho chúng. Nhanh lên nào…”
“Ôi, làm ơn! Trước khi đi hãy cho tôi hỏi đã! Các phù thủy… Họ bay được, phải không? Tôi đã không mơ khi nhìn thấy họ bay đêm hôm nọ?”
“Đúng vậy, cô bé, thế thì sao?”
“Họ có kéo được một chiếc khinh khí cầu không?”
“Hoàn toàn được, nhưng…”
“Serafina Pekkala cũng sẽ đến chứ?”
“Đây không phải là lúc để giải thích những quy định trong cộng đồng phù thủy. Có rất nhiều những thế lực ghê gớm tham dự vào chuyện này và Serafina Pekkala phải bảo vệ lợi ích của bộ tộc mình. Nhưng có thể điều đang xảy ra ở nơi khác. Lyra, cô cần phải vào trong thôi. Chạy đi, chạy đi!”
Cô chạy ra, Roger đang nhìn những con nhân tinh tái xanh chạy khỏi ngôi nhà qua đám tuyết về phía cô.
“Chúng… chúng giống như trong hầm mộ ở Jordan… chúng là các nhân tinh!”
“Đúng vậy, khẽ thôi. Nhưng đừng có kể cho Billy. Đừng kể cho ai vội. Quay lại đi.”
Phía sau lưng họ, con ngỗng đang đập cánh rất mạnh, hất tuyết vào những vết chân chúng tạo ra. Gần bên nó, những con nhân tinh đang hối hả chờ. Khi những vết chân đã được xóa hết, con ngỗng quay lại dồn lũ nhân tinh lại. Nó nói gì đó, và từng con nhân tinh lần lượt thay đổi, dù việc này khiến chúng phải rất cố gắng, cho đến khi tất cả đều biến thành chim, chúng theo sau con nhân tinh của bà phù thủy như những con chim non mới ra ràng bay theo mẹ, vỗ cánh, rơi xuống, chạy trên tuyết phía sau con ngỗng, cuối cùng, sau bao khó khăn, chúng vỗ cánh bay lên. Chúng bay lên tạo thành một đường vạch nhấp nhô, nhạt màu và huyền bí như những bóng mà trên nền trời tối đen. Chúng dần lấy được độ cao, dù một số vẫn còn rất yếu và loạng choạng, một số khác mất ý trí và lượn xuống dưới, nhưng con ngỗng xám to lớn bay vòng quanh và giục chúng quay trở lại, nhẹ nhàng dồn chúng cho đến khi tất cả đều biến mất trên nền trời tối sâu thăm thẳm.
Roger kéo tay Lyra.
“Nhanh lên.” Cậu nói. “Họ sắp xong rồi đấy.”
Chúng hối hả đến chỗ Billy đang vẫy tay ở phía góc tòa nhà chính. Bọn trẻ đã mệt, hoặc những người lớn đã lập lại được trật tự, vì mọi người đang xếp thành hàng nhấp nhô phía trước cánh cửa chính, chen lấn và xô đẩy nhau. Lyra và hai bạn chạy khỏi góc nấp hòa vào với lũ trẻ, nhưng trước khi làm vậy, Lyra nói:
“Hãy thông báo cho tất cả các bạn ấy… mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn. Mọi người phải biết quần áo mặc ngoài trời của mình ở đâu, sẵn sàng mặc vào và chạy ra ngoài ngay khi chúng ta ra tín hiệu. Mọi người phải giữ bí mật tuyệt đối chuyện này, các cậu hiểu không?”
Billy gật đầu, Roger nói: “Thế tín hiệu là gì?”
“Chuông báo cháy.” Lyra nói. “Khi nào đến lúc mình sẽ bật chuông báo cháy.”
Chúng đợi cho đến khi được điểm danh. Nếu có ai đó trong Ủy ban Tôn giáo coi đây là một trường học, họ sẽ phải tổ chức chặt chẽ hơn, bởi chẳng có một nhóm quản lý thường xuyên nào, bọn trẻ được xếp vào một danh sách lớn và tất nhiên không theo thứ tự các chữ cái, không có người lớn nào được phân công giữ trật tự. Vì thế có rất nhiều rối loạn, ngoại trừ việc không còn ai chạy loanh quanh.
Lyra quan sát và để ý. Họ không giỏi về việc quản lý trẻ con chút nào. Những người này rất chậm chạp; họ càu nhàu về bài tập phòng cháy chữa cháy, họ không biết quần áo mặc ngoài trời của bọn trẻ ở đâu, và không thể giữ cho bọn trẻ xếp thành hàng lối. Sự uể oải của họ có thể sẽ giúp ích cho cô rất nhiều.
Khi họ sắp kết thúc thì một sự kiện mới lại xảy đến, dù rằng, đối với Lyra mà nói, chính là khả năng tồi tệ nhất đã biến thành hiện thực.
Cô và mọi người nghe thấy một âm thanh, những mái đầu quay lại và nhìn chăm chú vào bóng tối để chờ đợi khí cầu zeppelin, động cơ khí gas của nó đang khuấy động trong không gian yên tĩnh. Điều may mắn là nó đến từ hướng ngược với hướng con ngỗng xám bay đi. Nhưng đó là điều may mắn duy nhất. Rất nhanh chóng chiếc khí cầu hiện ra, những lời thì thầm kích động lan truyền trong đám người. Hình dáng béo tròn của nó đang trôi trên đại lộ đèn, ánh sáng của chính nó rọi xuống từ mũi và cabin phía dưới thân.
Người phi công giảm tốc độ và bắt đầu công việc giảm độ cao rất phức tạp. Lyra hiểu ra chiếc cột to dùng để làm gì: tất nhiên, đó là cây trụ để cột khí cầu. Trong khi những người lớn đưa bọn trẻ vào bên trong, chúng đều quay lại nhìn và chỉ trỏ, một đội ở dưới đất trèo lên thang của cột trụ và chuẩn bị chụp lấy dây buộc của khí cầu. Động cơ máy gầm rú, tuyết trên mặt đất cuốn bụi mù, khuôn mặt của những hành khách hiện ra trên khung cửa sổ cabin.
Lyra nhìn lên, và không nghi ngờ gì nữa, Pantalaimon nép sát vào người cô, biến thành một chú mèo hoang, khịt mũi căm ghét, vì vừa ló ra là mái đầu xinh đẹp với mái tóc sẫm màu của bà Coulter, với con nhân tinh khỉ vàng trong lòng.