Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mười Bốn
ôi biết là có vài vấn đề ở gia đình,” cô giáo nhà trẻ nói, nghe như thể chỉ là máy rửa bát bị trục trặc, nghe như thể tôi chỉ cần cầm quyển Trang Vàng và sắp xếp lại cuộc đời mình. “Và hãy tin tôi,” cô nói, “mọi người ở Canonbury Cubs đều rất thông cảm.”
Đúng là vậy. Các thầy cô ở Canonbury Cubs lúc nào cũng om sòm khi tôi đưa Pat đến trường. Lúc mặt nó lại nhợt nhạt không một giọt máu, môi dưới bắt đầu run run và đôi mắt to màu xanh da trời ướt mọng trước khả năng lại bị tách khỏi tôi một ngày nữa, họ thực sự không thể tốt bụng hơn thế.
Nhưng rốt cuộc thì thằng bé không phải vấn đề của họ. Và dù tốt bụng đến mức nào thì họ cũng không thể hàn gắn lại những vết nứt đang xuất hiện trong đời nó.
Trừ phi ở bên cha mẹ vui-phát-điên của tôi, Pat không thích bị tách khỏi tôi. Có rất nhiều ầm ĩ khi chúng tôi phải chia tay ở trước cửa Canonbury Cubs mỗi sáng và rồi tôi về đi tới đi lui quanh nhà hàng tiếng đồng hồ, sốt ruột không biết thằng bé ra sao, trong khi ở nhà trẻ Pat đáng thương cứ liên tục hỏi các cô giáo là bao giờ nó mới được về nhà và nước mắt rơi đầy trên những ngón tay dính màu vẽ của nó.
Nhà trẻ không giúp được gì. Thế nên giữa cuộc nói chuyện đầy quan tâm của họ về việc có thể phải tìm một bác sĩ tâm lý cho trẻ và thời gian sẽ làm lành mọi vết thương, Pat bỏ học.
Trong lúc các đứa trẻ khác bắt tay vào làm giun đất nặn Plasticine, tôi nắm lấy tay Pat và dẫn nó ra khỏi cái tầng hầm bảy sắc cầu vồng ấy lần cuối. Thằng bé vui lên ngay lập tức, quá hạnh phúc và nhẹ nhõm để cảm thấy mình là một đứa lạc loài. Các cô giáo rạng rỡ vẫy tay chào tạm biệt. Bọn trẻ nhỏ nhìn lên một lát rồi quay lại với những công việc ngây ngô của mình.
Và tôi tưởng tượng con trai mình, đứa bỏ học mẫu giáo, mười năm sau quay lại cửa của Canonbury Cubs, chỉ để châm chọc và liếc đểu và bán thuốc phiện cho bọn nó.
Công việc này có vẻ hoàn hảo.
Đài muốn xây dựng chương trình cho một diễn viên hài trẻ Ai Len, anh này quá nổi để chỉ làm trong các quán bar nhưng chưa đủ nổi để làm quảng cáo bia.
Anh ta không thực sự làm mấy thứ truyền thống như là kể truyện cười, nhưng đã gây ấn tượng với họ ở lễ hội Edinburgh bằng một màn diễn hoàn toàn xây dựng trên mối quan hệ của bản thân với khán giả.
Thay vì kể chuyện khôi hài, anh ta nói chuyện với đám đông, dựa vào mấy trò chế giễu thông minh và cái duyên Celt của mình. Có vẻ như anh ta sinh ra để làm chương trình trò chuyện. Không như Marty và tất cả những người dẫn chương trình khác, anh ta sẽ không bị phụ thuộc vào các ngôi sao tiết lộ bí mật của mình hay những nhân vật của công chúng tự làm xấu mặt bản thân. Anh ta còn có thể tự viết kịch bản cho mình. Ít ra thì trên giấy tờ là vậy. Họ chỉ còn cần một nhà sản xuất có kinh nghiệm.
“Chúng tôi rất vui khi được gặp anh ở đây,” người phụ nữ ngồi đối diện tôi nói. Cô là biên tập viên ủy nhiệm của đài, một phụ nữ nhỏ người khoảng ba lăm tuổi có sức mạnh để thay đổi đời bạn. Hai người đàn ông đeo kính ở hai bên cô - nhà sản xuất và biên tập viên của xê ri - mỉm cười đồng tình. Tôi cười lại với họ. Tôi cũng rất vui.
Chương trình này chính là thứ tôi cần để thay đổi cục diện cuộc đời mình. Thu nhập tốt hơn hẳn khi tôi làm cho Marty Mann, vì giờ xuất phát điểm của tôi là một chương trình truyền hình, chứ không phải một chương trình radio vớ vẩn ở đẩu ở đâu. Nhưng dù sẽ thật nhẹ nhõm khi không phải lo về chuyện đóng tiền nhà và tiền xe đúng hạn nữa thì đây cũng không phải là vì tiền.
Tôi nhận ra mình nhớ cảnh đến văn phòng hằng ngày đến mức nào. Tôi nhớ những cú điện thoại, những cuộc họp, những lễ nghi dễ chịu của một tuần làm việc. Tôi nhớ cái bàn. Tôi còn nhớ cả người phụ nữ đi loanh quanh với bánh mì kẹp và cà phê. Tôi mệt mỏi phải ở nhà nấu cho con trai tôi thứ đồ ăn mà nó không nuốt nổi. Tôi chán cái cảm giác là sự sống đang diễn ra ở nơi khác. Tôi muốn trở lại làm việc.
“Lý lịch của anh với Marty Mann tự nói lên tất cả,” biên tập viên ủy nhiệm nói. “Không có nhiều chương trình phát thanh có thể bê nguyên xi lên ti vi.”
“Vâng, Marty là một người dẫn chương trình tuyệt vời,” tôi nói. Cái thằng chó vô ơn. Cầu cho nó thối rữa dưới địa ngục. “Anh ta làm mọi chuyện trở nên đơn giản với tôi.”
“Anh rất tốt với anh ta,” biên tập viên xê ri nói.
“Marty là một người rất tuyệt,” tôi nói. Cái thằng khốn phụ bạc ấy. “Tôi rất quý anh ta.” Chương trình mới của tôi sẽ khiến cậu thất bại tơi tả, Marty à. Quên chế độ ăn kiêng đi. Quên huấn luyện viên riêng đi. Cậu sẽ quay lại đài phát thanh địa phương, anh bạn à.
“Chúng tôi mong anh có thể có mối quan hệ tương tự với MC của chương trình này,” người phụ nữ nói. “Eamon là một chàng trai tài năng, nhưng anh ta không thể vượt qua loạt chương trình chín tuần nếu không có một người giàu kinh nghiệm như anh đứng sau hỗ trợ. Đấy là lý do chúng tôi muốn mời anh làm việc này.”
Tôi có thể nhìn thấy những tuần bận rộn, yên ả trải ra trước mặt. Tôi có thể tưởng tượng ra những cuộc họp kịch bản đầu tuần, những chiến thắng và thất bại nho nhỏ khi khách mời từ chối hoặc nhận lời tham gia, kịch bản quay dần hoàn thiện, cảm giác bồn chồn và sự bừa bãi của buổi quay thử trong phòng thu, ánh sáng, máy quay và adrenaline khi thực hiện chương trình, và cuối cùng là cái cảm giác nhẹ nhõm không thể tả được khi mọi chuyện đã ổn cho bảy ngày tiếp theo. Và, lúc nào cũng vậy, lời biện hộ hoàn hảo để né tránh bất kỳ việc gì tôi không muốn làm - tôi quá bận làm việc, tôi quá bận làm việc, tôi quá bận làm việc.
Tất cả mọi người đứng dậy bắt tay nhau, và họ đi với tôi ra ngoài văn phòng chính nơi Pat đang chờ. Nó đang ngồi trên bàn và được săn sóc bởi hai nghiên cứu viên, những người đang vuốt tóc, sờ má thằng bé và nhìn một cách ngỡ ngàng vào mắt nó, ngạc nhiên và mê hoặc bởi sự mới lạ chói lòa của nó. Bạn không gặp nhiều đứa trẻ bốn tuổi trong một văn phòng như thế này.
Tôi có hơi lo về chuyện đưa Pat đi cùng với tôi. Ngoài khả năng nó không chịu ở lại ngoài phòng phỏng vấn, tôi không muốn gí vào mũi họ cái thực tế rằng tôi đang đóng vai trò phụ huynh đơn thân. Làm sao họ có thể thuê một người cứ phải kéo lê gia đình theo cùng? Làm sao họ có thể giao vị trí nhà sản xuất cho một người đàn ông còn không thu xếp được một cô trông trẻ?
Đáng lẽ ra tôi chẳng cần phải lo. Họ có vẻ ngạc nhiên nhưng cảm động vì tôi mang con trai mình đến một buổi phỏng vấn xin việc. Và Pat đang ở đỉnh cao của sự duyên dáng và líu lo của cu cậu, vui vẻ kể cho các nghiên cứu viên tất cả những chi tiết đáng sợ về vụ ly thân của cha mẹ mình.
“Vâng, mẹ cháu ở nước ngoài - ở Nhật - ở đó người ta lái xe phía bên trái đường giống như ta. Mẹ sẽ đón cháu, vâng. Và cháu ở với cha cháu, nhưng cuối tuần thì có lúc cháu ở với ông bà nội. Mẹ cháu vẫn yêu cháu, nhưng cha cháu thì giờ mẹ chỉ thích thôi.”
Mặt nó sáng bừng lên khi nó nhìn thấy tôi, và nó nhảy khỏi bàn, chạy vào vòng tay tôi và hôn vào má tôi với sự thắm thiết mà thằng bé đã học được từ Gina.
Khi tôi ôm nó và tất cả những người của nhà đài cười với chúng tôi và với nhau, tôi bỗng chốc thấy được thực tế công việc mới tuyệt vời của mình - những ngày cuối tuần viết kịch bản, những cuộc họp bắt đầu sớm và kết thúc muộn, hàng giờ hàng giờ trong một phòng thu lạnh xấp xỉ nhiệt độ đóng băng để ngăn những giọt mồ hôi khỏi toát ra trên trán người dẫn chương trình - và tôi biết là mình sẽ không nhận công việc này.
Họ thích cái trò người cha đơn thân và con trai khi nó ở trong giới hạn nhất định. Nhưng họ sẽ không thích khi thấy tôi chuồn về nhà vào sáu giờ mỗi tối để làm cá chiên xù cho Pat.
Họ sẽ không thích một chút nào.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con