Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Trên Sân Tennis
Plumfield người ta chơi đủ môn thể thao.
Con sông ngày trước chỉ có chiếc thuyền cũ tròng trành với đám con trai giờ đây có nhiều thuyền lui tới, từ chiếc ghe mộc mạc đến chiếc du thuyền xinh đẹp nhất, và tất cả đều chèo thuyền, trai cũng như gái.
Đồng cỏ lớn cạnh cây liễu già đã trở thành sân chơi của trường; những trận bóng rổ, những trận bóng đá và những cuộc thi đấu thể thao diễn ra tại đó. Người ta không còn đếm được số ngón tay bị dập, số xương sườn bị rạn hoặc số chân bị gãy của các vận động viên hăng say!
Thú tiêu khiển yêu thích nhất của các cô gái được thực hiện cách xa đó một chút. Mấy chiếc vồ bóng chày vang tiếng dưới những gốc cây du dọc theo cánh đồng, mấy cái vợt hoạt động mạnh trên sân tennis.
Một trong các sân được đặt tên là “sân tennis của Josie”, vì ở đó cô là nữ hoàng và ngay khi có thời giờ rảnh là em đến đó với nạn nhân của mình.
Một buổi trưa thứ bảy, em đang chơi dở một ván cùng với Bess thì cô em họ này tỏ ý muốn ngừng chơi.
– Em mệt à? Ôi không! Tất cả mấy cậu con trai đều tham dự vào trận đấu bóng rổ ngu xuẩn đó. Chị biết làm gì đây? - Josie than thở, hất chiếc mũ đỏ to tướng ra sau và nhìn quanh buồn bã, tìm kiếm một đối tác.
– Chúng ta sẽ chơi lại bao giờ em đỡ nóng một chút. Nhưng thật khó cho em vì em không bao giờ thắng. - Bess đáp, tay phe phẩy quạt.
Josie đến ngồi trên chiếc ghế bảng cạnh em, vừa lúc trông thấy hai người mặc quần áo bằng dạ trắng. Với một tiếng reo vui sướng, em chạy đến đón họ, rất mừng vì sự tiếp viện may mắn từ trên trời rơi xuống này. Dolly và Stuffy lịch sự chào cô gái. Em yêu cầu cả hai đến chơi tennis và đừng làm mình nhem nhuốc và nóng bức với mấy cậu con trai kia. Thật thích hợp với cả hai, vì Stuffy thấy hơi quá nóng đối với cậu còn Dolly thì đang mặc một bộ đồ mới và cậu có ý định giữ cho nó trắng tinh càng lâu càng tốt.
– Rất vui được làm vừa lòng em. - Dolly đáp lịch sự.
– Cậu chơi đi, tớ ngồi nghỉ. - Anh chàng béo nhất nói và chỉ mong được ngồi thư thả chuyện trò với Bess ở một nơi có bóng mát.
– Đồng ý, hãy đến an ủi cô ấy đi. Em đã hạ cô ấy hoàn toàn và cô ấy cần được an ủi. Em biết là anh có cái gì đó thật ngon trong túi, anh George à. Hãy chia sẻ với cô ấy. Giờ thì hai chúng ta chơi nào! - Josie nói và đẩy con mồi trước mặt em vẻ đắc thắng.
Thả rơi mình nặng nề trên chiếc ghế băng kêu một cái rắc dưới sức nặng của cậu, Stuffy mau mau lấy từ túi ra một hộp kẹo mà không có nó cậu không thể đi đâu cả và mời Bess mấy bông hoa mứt tím và nhiều thứ kẹo ngọt khác.
Trong lúc đó, Dolly xoay xở trên sân. Có lẽ cậu đã hạ được đối thủ nếu như cậu không may ngã và trên chiếc quần của cậu xuất hiện một vết bẩn khó coi. Vui mừng vì chiến thắng của mình, Josie cho phép cậu ngồi nghỉ và đắc ý an ủi vẻ bực dọc vừa rồi của Dolly.
– Đừng có ngốc thế, có thể giặt sạch được mà. Kiếp trước có lẽ anh là một con mèo; anh hay bị ám ảnh thế!
– Đừng có đánh một người đã bị ngã. - Dolly đáp, ngồi trên cỏ cùng với Stuffy để nhường chỗ cho các cô gái trên băng ghế.
Cậu đã cẩn thận trải một chiếc khăn tay xuống đất và hằn học nhìn vết bẩn khiến cậu rất lo lắng.
– Tớ thích mình sạch sẽ và thấy không lịch sự khi đứng trước các quý cô nương mà ăn mặc lôi thôi.
– Ăn mặc tử tế thôi chưa đủ để trở thành một người đàn ông hào hoa phong nhã. Còn cần thêm những thứ khác nữa! Em đồng ý chứ Bess?
– Bao giờ họ tử tế với em… - Bess đáp với một cử chỉ tỏ ý cám ơn Dolly đang bắt một con sâu nhỏ ra khỏi chiếc giày của cô.
– Còn anh, anh thích những phụ nữ luôn luôn lịch sự và không cắt cổ mấy người đàn ông vì ý tưởng riêng của họ. Cậu có nghĩ thế không George? - Dolly hỏi vừa ném một cái nhìn không tán thành về phía Josie.
Câu trả lời của Stuffy là một tiếng ngáy khiến cả nhóm cười ồ và ngay lập tức hòa bình được lập lại. Nhưng Josie thích trêu ghẹo “các chúa tể của thế giới” đang khẳng định mình hơi nhiều để hợp ý em. Em muốn chơi thêm một ván nữa. Dolly, người sẵn sàng phục vụ các quý cô nương, đi theo em. Lần này thì Josie bị hạ và tỏ ra khó chịu. Em đi về phía kẻ đang ngủ, ngoáy mũi của cậu ta với một cọng cỏ cho đến khi cậu hắt hơi và bực bội tìm kiếm con ruồi xấu xa đã đánh thức mình.
Lúc đó thì bà Jo đi đến.
– Các con nghĩ sao về một cốc bia?
– Thật là một ý tưởng hay!
Mọi người tán thành. Bà Jo nắm lấy cơ hội để chuyện trò với Dolly và George mà bà ít có dịp gặp. Bà biết hai chàng trai này có một cuộc sống đôi khi hơi buông thả. Cả hai sống xa gia đình và có nhiều tiền. Chúng ít có kinh nghiệm và không thích việc học hành.
Goerge không biết lo và được nuông chiều quá mức nên cậu ta không hề cố gắng hoặc duy trì một quyết định. Dolly khá tự phụ, và có thể làm điều xằng bậy chỉ để làm cho người ta chú ý đến cậu.
Bà Jo nghĩ, đây là dịp tốt để nói chuyện nghiêm túc với họ.
– Ta muốn nói chuyện với hai con như một người mẹ. - Bà Jo bắt đầu.
“ Trời ơi!” Dolly nghĩ. “Chúng ta sẽ nhận một bài giảng đạo đây.”
Về phần Stuffy, cậu cố uống nhanh cốc bia. Bà Jo nắm lấy cơ hội ngay.
– Thứ bia này sẽ không làm hại con. Nhưng ta muốn cảnh báo con trước những thức uống khác. Ta đã nghe các con nói về rượu và rượu mạnh, như thể các con là những người sành điệu và thường xuyên uống. Ta còn nghe thấy con bảo một ngày kia, tất cả thanh niên đều uống rượu. Nhưng các con biết đấy, những thứ đó rất nguy hiểm.
– Con xin cam đoan với bà, bà Bhaer, con chỉ uống rượu vì trong đó có chất sắt. Mẹ con bảo con cần một thứ bổ dưỡng để bù lại những hư hao mà việc học hành đã gây ra trên các tế bào thần kinh của khối óc. - Stuffy nói và đặt cái cốc xuống như thể nó đốt cháy tay cậu.
– Thịt ngon và khoai tây sẽ bồi bổ các tế bào của con còn tốt hơn bất cứ loại thuốc bổ kiểu khác nào. Làm việc tốt và ăn uống đầy đủ là tất cả những gì cần thiết. Ta rất muốn con ở đây một vài tháng, xa hẳn mọi mối hiểm nguy. Ta sẽ làm cho con gầy đi và giúp con không ăn tới năm sáu bữa trong một ngày. Con thật sự không có đôi tay của người đàn ông! - Bà Jo nói khi nhìn thấy các ngấn sâu trên tay cậu.
– Trong gia đình con đều như thế cả, tất cả mọi người đều béo. - Stuffy cố tự bào chữa.
– Càng có lí do để sống một cuộc sống lành mạnh. Thế con muốn chết sớm hoặc tàn phế suốt đời à?
– Dĩ nhiên là không!
Stuffy trông có vẻ hốt hoảng khiến bà Jo nói nhẹ nhàng hơn và tiếp tục trong lúc đánh nhẹ lên bàn tay múp míp, như bà thường làm mỗi khi cậu lấy hàng vốc đường cục ngày còn bé.
– Vậy thì hãy coi chừng, vì tính tình con người có thể đọc được qua gương mặt. Và con không muốn người ta đọc ở đấy tính ăn tham và sự thiếu kiềm chế của con chứ?
– Không ạ! Thưa bà, hãy lập cho con một chế độ ăn uống, và con sẽ cố gắng theo. Con không thích phát phì chút nào. Gan con hoạt động không tốt, tim con đập mạnh và đau đầu. Mẹ con nghĩ do làm việc nhiều quá nên vậy… Nhưng cũng có thể do ăn uống quá nhiều.
– Ta cũng tin như vậy. Hãy theo chế độ của ta, và một năm nữa con sẽ là một người đàn ông chứ không phải một túi đựng thức ăn. Giờ đến lượt con, Dolly. - Bà Jo nói và xoay về bị cáo kia đang ước muốn mình không có mặt ở đấy. - Thế con đã học tiếng Pháp chăm chỉ như mùa đông năm ngoái chứ?
– Thưa, con không học nữa. Nhưng thật ra hiện con đang chuyên tâm học tiếng Hi Lạp. - Dolly đáp, ấp úng nhìn chăm chú xuống giày.
– Ồ, cậu ấy không học. Cậu ấy chỉ đọc tiểu thuyết và đi đến nhà hát để xem những nhạc kịch hài. - Stuffy nói, xác nhận một cách thơ ngây những nghi ngờ của bà Jo.
– Thật ra con chỉ đến đấy có một lần và con nhận thấy đó không phải là chỗ cho một chàng trai nghiêm túc. Nhiều người lớn tuổi hơn con đứng chờ các nghệ sĩ và đưa họ đi dùng bữa tối sau buổi trình diễn.
– Thế con có đi không?
– Thưa có, một lần, nhưng con về nhà sớm. Con không thích lắm.
Dolly đã đỏ mặt đến tận chân tóc, điều bà Jo nhận thấy rất rõ.
– Ta vui thấy con còn có thể đỏ mặt. Nhưng đó là một khả năng người ta sẽ đánh mất mình ở những nơi như thế đó. Giao thiệp với các phụ nữ đó làm cho con mất đi sở thích gần gũi các cô gái có giáo dục và chỉ mang đến cho con những buồn phiền. Ta biết con không được khỏe và ta buồn khi nghĩ con hành động như thế chỉ để giống mọi người. Ta đau lòng khi trông thấy các chàng trai lông bông ngoài đường ban đêm, khi mà nếu ở trong nhà sẽ tốt hơn cho họ rất nhiều.
Hai chàng trai trẻ có vẻ hốt hoảng khi nghe những lời đả kích mạnh mẽ đó của bà Jo đối với một trong các thú vui thời thượng nhất hiện nay. Stuffy mừng là chưa bao giờ tham dự một bữa ăn kiểu đó còn Dolly sung sướng vì đã ra về sớm. Đặt một bàn tay lên vai cả hai, bà Jo nói tiếp giọng dịu dàng, ước muốn nói với họ những lời mà không bao giờ một người phụ nữ nào khác có thể nói ra:
– Các con thân yêu, nếu như ta không yêu các con thì ta sẽ không nói với các con những lời này. Ta biết không có gì dễ chịu cả, nhưng lương tâm không để yên cho ta nếu ta không nói với các con những lời lẽ có thể tránh cho các con hai lỗi lầm nặng nhất mà một chàng trai trẻ có thể mắc phải. Các con vừa mới nếm thử sự quyến rũ của phụ nữ và chẳng mấy chốc sẽ thối lui không kịp. Các con hãy dừng lại ngay, không những cho các con mà còn để giúp những thanh niên khác qua gương tốt của các con. Hãy đến tìm ta nếu như các con gặp khó khăn. Ta đã nghe kể những chuyện còn tồi tệ hơn những gì các con có thể tưởng tượng.
– Cám ơn bà. Con nghĩ là bà có lí. Nhưng thật khó thực hành những gì bà khuyên bảo khi các bà mời ta rượu và những ông tử tế đưa con gái họ đến nhà hát nhạc kịch hài. - Dolly nói.
– Ta hiểu. Nhưng giá trị một người đàn ông là sống hợp với lương tâm của mình, mà không cần để ý đến những gì người khác làm.
Bà Jo dừng lại một chút rồi nói tiếp, hăng hái:
– Thật khó cưỡng lại tất cả các cám dỗ. Mùa đông năm ngoái, bác Brooke đã lo lắng về Demi vì nó làm việc rất khuya với nghề nhà báo. Thế là bác ấy nói chuyện với nó về những thứ mà chắc chắn nó đã nhìn và nghe thấy khi trở về nhà ban đêm. Và nó đã nói: “Con đã thấy những gì mẹ nói, thưa mẹ. Nhưng không ai trở nên xấu cả nếu như anh ta không muốn”.
– Chính vì cậu ấy không muốn trở nên xấu nên tất cả chúng con đều rất nể trọng Demi. - Dolly nói, mắt nhìn bà Jo và bà hiểu ngay mình đã nhắm đúng.
– Vậy thì đối với mấy người kia, các con nên cư xử giống như Demi đối với các con vậy, một tấm gương tốt. Tha lỗi cho ta đã giữ các con lại quá lâu, các con thân yêu, nhưng đừng quên bài giảng nhỏ của ta. Hãy đi tìm các bạn đi.
Hai chàng trai, như những người có kinh nghiệm và tân thời, coi thường bài giảng của bà Jo, nhưng trong thâm tâm, chúng biết bà có lí. Thế là chúng có những quyết tâm tốt. Đó là tất cả những gì bà mong muốn.
Các Cậu Bé Của Jo Các Cậu Bé Của Jo - Louisa M. Alcott Các Cậu Bé Của Jo