Nguyên tác: The World In My Pocket
Số lần đọc/download: 2342 / 67
Cập nhật: 2016-06-17 12:48:52 +0700
Chương 16
G
ypo đứng dựa lưng vào thành chiếc moóc nhà đang nghiêng ngả trên đường. Mắt anh chăm chú nhìn vào chiếc xe bọc thép chở tiền, thành xe chỉ còn cách bụng anh độ một gang tay. Bleck vòng lên phía trước, qua thân xe hắn nhìn rõ Morgan và Gypo ở phía sau.
Cả ba phải đứng lúc chùng chân, lúc lên tấn để giữ thăng bằng vì chiếc BUICK phóng rất nhanh, nên moóc luôn chao đảo.
- Lạy Đức Mẹ, - Gypo thốt lên, - trong xe có người ư?
- Đúng đấy, nhưng hắn ta không sờ đến anh đâu - Morgan nói. - Hắn chết rồi. Gypo à, cần phải mở những cánh cửa này để khẳng định rằng hắn chưa mở đài vô tuyến.
Lần đầu tiên từ khi cả bọn bắt tay vào việc, Bleck đưa tay ra được một ý kiến có vẻ thông minh:
- Đài vô tuyến tất nhiên phải dùng điện ắc-qui. Vì vậy cần phải bò xuống gầm xe để cắt các dây điện.
- Đúng - Morgan khẳng định lại. - Gypo, anh chui xuống cắt dây điện đi, nhanh lên.
Gypo ngây mặt:
- Tôi không muốn chui vào đó. Chiếc xe có thể bị xô và tôi sẽ chết nghẹt.
- Tôi ra lệnh, anh nghe thấy chưa, nhanh lên!
- Thôi đành chui vậy.
Anh đi lại phía tủ đồ nghề cầm chiếc kìm cắt dây điện và chiếc tuốc-nơ-vít. Morgan nhìn qua tấm rèm trên cửa sổ, bây giờ chiếc BUICK bắt đầu leo lên đường nhựa và Kitson vẫn tăng ga cho xe chạy rất nhanh. Chiếc moóc chồm lên chồm xuống, lắc dữ hơn. Cứ chạy thế này nữa thì sẽ nguy hiểm: nếu trên đường xuất hiện xe thanh tra giao thông thì lôi thôi to, nhưng không có cách nào báo được cho Kitson. Morgan hy vọng rằng khi ra đến xa lộ Kitson sẽ tự động giảm tốc độ. Gypo đã nằm xuống sàn moóc chui vào gầm xe chở tiền. Khoảng cách giữa sàn với gầm của xe quá nhỏ, điều đó càng làm cho Gypo sợ hãi. Morgan chuyển cho anh chiếc đèn pin, khi lách đến gần chỗ đặt động cơ, Gypo bỗng nhìn thấy một khoảng màu đỏ cách mặt anh độ gang tay. Gypo đoán ra ngay đó là máu, anh cảm thấy ngột ngạt, nghèn nghèn ở cổ, anh cố nới khuy áo cổ. Thật khủng khiếp vì xác chết chỉ cách anh có một tí và đâu đây có lỗ thủng nên máu mới nhỏ xuống đây. Cố trấn tĩnh, Gypo đưa tay lần mò dây điện. Nếu Morgan không đứng ngay cạnh xe thế kia, thì Gypo cũng cứ bảo bừa rằng đã cắt dây điện cho xong việc, nhưng hắn cứ lừ lừ thế kia thì không nên đùa. Mãi sau, Gypo cũng tìm được búi dây, nhưng không thể nào với tới được.
- Tôi không thể nào với tới dây điện được Frank ạ, có lẽ ta phải lần ở phía trên vậy.
- Các cánh cửa đóng sập cả. Hãy chờ một chút.
Morgan chạy lại phía tủ dựng dụng cụ, tìm ra chiếc kìm cắt có tay cầm dài hơn.
- Anh cầm cái này sẽ với tới, cắt luôn đi.
Để dùng kìm cắt, Gypo phải đặt đèn pin xuống, như vậy quá tối không thể luồn kìm vào trong chỗ dây điện được.
- Phải có người soi cho tôi. - Gypo nói bằng giọng van lơn.
Morgan hướng về phía Bleck ra hiệu:
- Chui vào đấy, chiếu soi cho Gypo.
Bleck nhẹ nhàng chui vào gầm xe cầm đèn pin soi cho Gypo. Hắn cũng hơi hoảng khi nhìn thấy máu ở gầm xe và vẻ mặt méo mó vì lo sợ của Gypo. Gypo cắt xong dây điện, anh ta nói:
- Thế là ổn. Cho tôi chui ra cái nào!
Khi lùi ra khỏi gầm xe, Bleck chợt nghe thấy tiếng động, tóc hắn bỗng dựng đứng. Tai hắn nghe rõ tiếng thở gấp rất giống như kéo bể, sau đó là tiếng rên. Bleck cũng thấy sợ hãi như có ai đang sờ vào người hắn. Gypo thì hoảng hơn, thầm thì:
- Lạy Đức Mẹ, hãy cho con thoát khỏi nơi đây.
Gypo sợ đến nỗi luống cuống xô cả vào Bleck, trong khi hắn cũng đang cố thoát khỏi gầm xe. Bleck đang nghiến răng đấm mạnh vào ngực Gypo làm anh ta xỉu đi:
- Có im ngay không!
Hắn chui vội ra khỏi gầm xe, đứng dậy, tay sửa áo:
- Có chuyện gì đấy? - Morgan hỏi khi thấy mặt Bleck tái mét. Trong lòng xe Gypo cũng lồm cồm bò ra, tay lau lau áo, anh cũng cố đứng dậy. Trên mặt anh có hai vùng loang máu là má và cổ, Gypo sợ hãi hổn hển:
- Anh ta vẫn còn sống, tôi nghe thấy anh ta cựa mình.
Morgan thấy lo lắng, nhưng cố trấn tĩnh đồng bọn.
- Hắn không thể mở đài vô tuyến và xóa khóa mã. Cả hai núm này làm việc được đều phải nhờ điện ắc-quy. Dây điện đã cắt xong không đáng lo nữa. Nào Gypo anh hãy mở cánh cửa buồng lái. Chúng ta phải lôi hắn ra thôi.
- Không đâu, các anh cứ làm, nhưng tôi thì chịu - Gypo run rẩy trả lời, lùi về phía sau. - Nếu tôi mở cửa hắn sẽ bắn tôi trước tiên.
Morgan dao động. Hắn lại nhìn qua cửa sổ, BUICK đã chạy chậm lại, vì đã ra đến xa lộ, đường êm hơn. Kitson hãm xe lại. Morgan thấy con đường trải nhựa lớn rất nhiều ô-tô qua lại. Nếu tay kia mà nổ súng, thì sẽ có nhiều người nghe tiếng. Morgan chưa biết tiến lùi ra sao, thì Bleck nói:
- Có lẽ nên đợi là hơn cả, Frank à. Bọn mật thám được rải ra đầy đường như giòi bọ. Nếu nổ súng...
- Ừ, có lẽ phải đợi.
Gypo thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn run bước gần lại phía cửa sổ lấy khăn mùi-soa lau mồ hôi mặt và cổ.
Morgan lách lại gần phía buồng lái của xe chở tiền, áp tai vào các tấm thép bọc cửa. Hắn thấy im lặng, sau khi đứng ở đó một lúc, hắn nhìn Bleck:
- Không thấy động tĩnh, anh quả quyết là nghe thấy tiếng động à?
- Đúng, hắn cựa ở trong đó.
- Gypo! - Morgan bỗng quay lại. - Quỷ bắt anh đi, hãy xem ngay tấm cửa sau. Làm việc càng sớm chúng ta càng mau có tiền.
Gypo nặng nề đứng dậy, né người lách qua mặt Morgan, lần đến phía sau chiếc xe. Kitson bắt đầu nổ máy, qua cửa sổ Morgan thấy các xe chạy ngay bên cạnh.
Chúng vượt chiếc BUICK, Morgan cảm thấy yên tâm khi thấy rằng Kitson chỉ chạy với tốc độ không vượt quá 30 dặm một giờ. Kitson chạy rất êm trên xa lộ.
Gypo xem xét kỹ cửa sau của xe. Anh thất vọng. Nhưng anh vẫn khẳng định phần này của xe đã được xử lý một cách chặt chẽ, cẩn thận và bảo đảm. Cánh cửa đóng rất chặt không thể bẩy ra được, không có chỗ nào để lách các thanh thép vào. Ở giữa tấm cửa có một ổ khóa như thiết bị của các cánh cửa két tiền. Cạnh đó có một ô gắn kính, nhìn qua đó thấy có bảng số. Gypo hiểu rằng phải quay các đĩa thì các số sẽ tuần tự xuất hiện. Muốn mở được cửa phải dò được quy luật cố định của các chữ số này. Và để làm được việc đó phải có một đôi tai cực nhạy và đặc biệt chủ yếu là đôi tay, cụ thể hơn là các ngón tay phải rất nhạy cảm, không run.
- Thế nào, có chuyện gì thế? - Morgan dịch lại gần Gypo hỏi.
- Để mở được phải làm việc cật lực, như tôi đã nói đấy, để tìm được quy luật của các số phải có thời gian.
- Thế không bẫy cửa này ra được à?
- Không, anh xem đấy, cửa đóng rất khít, không có thế để bẩy. Nếu có thời gian thì có thể tôi phải dùng mỏ hàn hơi để mở.
- Anh hãy cố gắng tìm quy luật của khóa, - Morgan ra lệnh, - chúng ta còn độ 40 phút nữa thì đến nơi. - Bắt đầu đi.
Gypo ngạc nhiên nhìn Morgan như nhìn một người loạn trí.
- Ngay bây giờ ư? Trong tiếng ồn ào và lắc lư như thế này không thể làm việc đó được. Vì tôi cần phải nghe rõ tiếng đĩa số quay. Trong trạng thái như thế này không thể làm ăn gì được.
Morgan định sửng cồ, nhưng bỗng ôm tay. Vết thương bên sườn làm hắn tái người, điều đó làm hắn lo lắng. Hắn nhận ra rằng lúc này không nên thôi thúc Gypo, vì như vậy có thể phá sản hoàn toàn cả kế hoạch. Hắn bắt đầu suy nghĩ về người lái xe. "Thật sinh ra lắm chuyện rắc rối". Hắn suy nghĩ và nhìn ra cửa sổ. Công việc có thể sẽ phức tạp hơn là hắn tưởng. Hắn đấm đấm vào thành xe.
- Trong chiếc xe này là một triệu đô-la. Hãy thử tưởng tượng xem! Thế nhưng chỉ vì cái cửa kia! Một triệu đô-la! Chúng ta phải lấy được, dù có phải hy sinh thêm nữa cũng phải đoạt bằng được số tiền đó.
Kitson đã phải rất chú ý để giữ cho xe chạy thật êm, nhất là những đoạn đường vòng. Lúc nãy chiếc BUICK do anh lái đang chạy ra phía xa lộ, vì vậy anh không còn lúc nào để chú ý đến Ginny, còn khi xe đã đến đường lớn, bánh xe đã lăn trên con đường phẳng và êm, dần dần anh trở lại bình tĩnh. Ginny ngồi ngả lưng vào thành ghế, đưa mắt nhìn các xe ô-tô đang vùn vụt lao vượt họ. Nàng trông còn rất xanh, tay để lên đầu gối cho đỡ run. Kitson luôn nghĩ đến người lái xe nằm trong buồng lái xe chở tiền và anh phải chở một cái xác chết. Liệu anh ta đã kịp mở máy phát chưa? Phải chăng chiếc BUICK đang tiến về phía bọn cảnh sát phục kích?
Thấy mình suy nghĩ liên miên một mình quá lâu anh không chịu được và lên tiếng hỏi.
- Nếu như anh ta đã kịp mở máy vô tuyến, thì chúng ta đang bị cảnh sát đón lỏng cũng nên.
Ginny lạnh lùng trả lời:
- Chúng ta cũng không còn đường nào khác.
- Tất nhiên rồi, - Kitson trả lời, nhưng thấy lo lắng, - còn tôi cũng mừng, vì mình không phải ngồi trong thùng moóc, trong đó hình như rất căng thẳng.
Ginny bỗng nói nhỏ:
- Kitson, có nghe thấy không?
Tim Kitson đập mạnh, tiếng còi rú của xe cảnh sát réo lên từ xa. Các ô-tô đang lao trên đường cao tốc, bỗng chạy chậm lại, nhường đường cho xe cảnh sát. Tiếng rú của xe cảnh sát càng thêm đinh tai. Một lúc sau, Kitson trông thấy chiếc xe cảnh sát thứ nhất. Sau nó là bốn chiếc mô-tô hộ tống, theo sau là hai xe nữa. Cả bọn lồng lên trên cả tuyến đường với tốc độ trên 80 dặm một giờ. Ginny và Kitson đều quay mặt nhìn.
- Chúng ta đã ra đến đường xa lộ rất đúng lúc, - Kitson nói khàn khàn. Ginny gật đầu.
Sau đó vài dặm, tốc độ cả đoàn xe chậm lại, ở phía trước rất xa ô-tô chuyển động như rùa bò.
- Thế là hết! - Kitson thấy hồi hộp. - Chúng ta sẽ bị tóm cổ.
- Đừng thất vọng, - Ginny nhắc.
Những chiếc xe đi trước giảm tốc độ, sau đó dừng lại. Họ chờ rất lâu, sau đó lại tiếp tục nhích lên. Kitson lái chiếc BUICK, anh cho nó tiến chậm chạp theo các xe khác. Bàn tay anh ướt mồ hôi. Phía trước đã thấy trạm kiểm soát. Hai chiếc xe cảnh sát đã đỗ ngang đường, dành lại một lối nhỏ cho các xe chạy qua. Tay cảnh sát nói gì điều ngắn gọn với người lái sau đó ra hiệu cho xe chạy, Ginny nhắc Kitson:
- Tôi sẽ nói chuyện với họ, còn anh đừng ho he gì.
Kitson sửng sốt trước thái độ bình tĩnh của Ginny, anh đưa mắt nhìn nàng. Anh cố hình dung xem ba người còn lại trong moóc đang nghĩ gì. Họ ngồi trong xe, nên không thấy dãy xe đứng im chờ kiểm soát, vì vậy họ không hiểu được vì sao xe lại đứng lại giữa đường. Kitson lại thấy mừng vì không phải ngồi trong chiếc moóc, nhưng anh lo Gypo không giữ được tinh thần làm ồn lên thì khốn. Sau mươi phút - thời gian đó làm cho tinh thần anh căng thẳng - đến lượt xe họ tiến về phía trạm kiểm soát. Ginny kéo váy lên trên đầu gối, cô ý để hở bộ đùi dài và đẹp, bắt chéo chân và thò đầu ra khỏi xe.
Viên cảnh sát bước lại, nhìn vào mặt nàng, sau đó vào bộ đùi, hắn cười rất tình, mặt hắn đỏ bừng. Hắn không để ý đến Kitson.
- Thưa cô, cô từ đâu đến? - Hắn vừa hỏi, vừa dựa sát vào thành xe BUICK và nhìn ngắm Ginny với con mắt say đắm.
- Chúng tôi từ Dukas, - Ginny trả lời. - Đi du lịch sau ngày cưới. Có cái gì mà làm ồn lên thế, hả ông?
- Thế trên đường cô có nhìn thấy chiếc xe bọc thép của hãng Welling không? - Viên cảnh sát hỏi. - Mà cô có khi cũng chả biết dù có nhìn thấy nó. Trên thân nó có dấu hiệu của hãng, in rất to.
- Có lẽ không thấy, - Ginny quay về phía Kitson, - có lẽ, chúng mình không gặp cái xe đó, anh yêu nhỉ?
Kitson lắc đầu. Tim anh đập mạnh, anh thấy lo, có khi viên cảnh sát kia nghe rõ tiếng đập thình thịch quỷ quái này cũng nên.
- Thế các ông đánh mất chiếc xe đó à? - Ginny cười khanh khách.
Tay cảnh sát cũng thấy vui vui, đôi mắt hắn không rời cặp đùi rất mùi mẫn kia.
- Thôi, chuyện không đâu. Cô cho xe tiến lên đi. Chúc cô hưởng trọn vẹn tháng trăng mật. - Hắn nhìn Kitson và nháy mắt. - Anh thật may mắn, hãy "cố gắng" nhé.
Kitson nhấn ga sau đó họ lại nhập vào đoàn xe, lao trên con đường nhựa rộng rãi.
- Lạy Chúa! - Kitson thở dài nhẹ nhõm, anh nắm chặt tay lái. - Ginny thật tài ứng phó.
Ginny sửa lại váy, che bộ đùi, đôi vai run run như trút được gánh nặng.
- Cho bọn đàn ông thanh thoát đôi mắt một tí thì có thể dễ dàng chỉ huy họ.
Ginny cầm lấy túi xách lấy ra bao thuốc.
- Anh có hút không?
- Cho tôi một điếu.
Cô châm một điếu thuốc và đưa cho Kitson. Trên điếu thuốc còn dính ít son. Kitson thấy sung sướng khi nghĩ rằng môi Ginny cũng vừa động vào điếu thuốc này. Ginny cũng đốt thuốc. Mười dặm sau, họ ngồi bên nhau im lặng. Sau cùng Ginny nhắc:
- Đến chỗ rẽ đầu tiên thì rẽ sang phải, đấy là đường đến Fawn Lake.
Kitson gật đầu. Anh nhìn thấy có chiếc máy bay trực thăng bay về phía mình. Nó giữ độ cao khoảng 100 mét cách mặt đường.
Chiếc trực thăng bay ầm ầm qua đầu BUICK và moóc, nó để lại đằng sau một luồng không khí mạnh và lạnh Ginny nói:
- Bọn này báo động nhanh thật.
Nàng giơ đồng hồ, lúc này là 12 giờ 10 phút. Từ lúc họ chặn chiếc xe đến bây giờ chỉ mới có 45 phút, thế mà Ginny cảm thấy đó là cả một chuỗi thời gian dài.