Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Crusie
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Bet Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hi Min đã co thắt dữ dội đến mức run lẩy bẩy, Cal lồng tay vào tóc cô và xoay đầu cô lại để chỉ
cho cô chiếc đồng hồ trên lò sưởi. “Bây giờ là chín giờ ba lăm,” giọng anh khàn khàn. “Anh đã thua
vụ cá cược với David. Nó đã kết thúc.”
“Chúng ta đã phí mất năm phút ư?” Min có vẻ hăng hái.
“Vừa nãy em có phàn nàn đâu,” Cal ngả đầu mình xuống bụng cô.
“Đưa em lên giường hoặc chiếm lấy em ở ngay trên tràng kỷ này đi,” Min hít thở khó nhọc.
“Em muốn anh ngay bây giờ.”
“Nhất định anh sẽ cưới em,” Cal nói và kéo cô khỏi tràng kỷ, hướng về phòng ngủ.
Cô bị vấp chân đằng sau anh và rồi thở dốc khi anh đẩy cô xuống giường, trên chiếc chăn bằng
sa-tanh. Cơ thể cô nóng rực trên lớp vải mát lạnh khi anh cởi quần áo và tìm bao cao su. Và rồi anh
đã ở cạnh cô, ép chặt đầy nóng bỏng vào cô, và cô nhắm mắt lại để thưởng thức anh, thưởng thức
vùng xương và cơ bắp vững chãi đang áp vào cô. “Đừng chờ nữa,” cô nói, rồi lại cảm thấy bàn tay
anh lướt đi khắp người mình, khiến cho mọi dây thần kinh mà cô có kêu thét lên. Khi các ngón tay
anh một lần nữa trượt vào trong, cô đón nhận và quằn quại bên dưới anh. Và khi cô cảm nhận được
cơ thể anh nằm giữa hai đùi, cô rướn lên để tiếp xúc với anh, tuyệt vọng muốn được cảm thấy anh
rắn chắc bên trong. Đôi mắt anh nóng bỏng trên người cô và cô mê mải nhìn đáp lại, đắm chìm
trong anh, điên lên vì anh. Sau đó anh hôn cô và luồn lưỡi anh vào miệng cô khi anh tiến vào. Cô
thở dốc và bám chặt lấy anh khi sự đụng chạm của anh truyền đi khắp mọi nơi.
Anh lùi lại rồi đẩy vào sâu hơn. Cô cắn môi, yếu ớt vì khoái cảm khi hơi nóng dâng lên, và rồi
cô bắt đầu di chuyển, bắt lấy nhịp điệu của anh, đờ đẫn với sự khít chặt của anh, của họ. Một mặt
anh thì thầm vào tai cô, mặt kia vẫn không ngừng tiết tấu, bảo với cô rằng anh yêu cô, rằng cô thật
xinh đẹp, rằng cô là của anh, hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô có thể cảm nhận anh ở khắp
mọi nơi, giọng nói, hơi thở, đôi tay và cơ thể anh, tất cả đều âu yếm cô, khiến cô say với tình yêu và
khao khát. Cô cảm nhận bờ môi của anh, bảo anh rằng cô yêu anh, mãi mãi, mãi mãi, không bao
giờ kết thúc, mãi mãi, và cô cảm thấy anh trong mạch máu mình, cảm thấy anh ở khắp nơi, đầu
ngón tay, đằng sau mắt, sâu và thấp nơi họ đang khóa chặt lại với nhau, nơi hơi nóng, áp lực và sự
căng thẳng xoắn lại và siết chặt, ánh sáng rực rỡ và các ngôi sao, tan chảy trong thứ ánh sáng chói
lòa hơn bất kỳ thứ gì khác trước đây. Anh đẩy người cao hơn, mạnh mẽ hơn. Còn cô bấm ngón tay
vào người anh và kêu tên anh khi anh tiến vào hết lần này đến lần khác. Tiếp đó, cô vỡ vụn, uốn
cong người dưới tay anh khi anh ghìm cô xuống, co thắt vô vọng khi cơ thể anh di chuyển nhanh và
mạnh. Và rồi, khi cô vẫn còn đang bám chặt lấy anh, vẫn còn đang thở dốc do cơn cực khoái
choáng váng, anh cũng rùng mình rồi gục xuống trong cánh tay cô.
“Ôi Chúa ơi,” Min kêu lên khi cô có thể mở miệng trở lại.
“Tốt à?” anh thở dốc và cô lắc đầu.
“Rất tốt. Đẳng cấp thế giới. Phi thường.” Cô hít một hơi thật sâu để ngừng hổn hển và anh lướt
tay lên ngực cô, đúng chỗ. Cô đặt tay lên tay anh và ấn nó vào sát hơn, hít vào thêm một hơi thật
sâu. “Chúa ơi, em yêu anh.”
“Tốt,” Cal trông mệt lử. “Anh cũng yêu em. Xin lỗi vì chúng ta không có thời gian nói đến
những gì em muốn.”
“Em muốn điều đó,” Min nói giữa những hơi thở.
“Em đã đạt được rồi đấy,” Cal quay đầu và bắt gặp chiếc đồng hồ của cô. “Ôi Chúa ơi.”
Min ngước lên thành giường bằng đồng cong tít và hít vào một hơi thở dài sườn sượt. “Em
nghĩ một ngày nào đó, có thể em sẽ muốn mình bị trói vào đầu giường.”
“Chỉ để làm cho rõ thôi,” Cal nói, “Anh thường kéo dài hơn bảy phút.” Anh thả đầu mình
xuống gối. “Tất nhiên, màn dạo đầu thường không kéo dài đến một tháng.” Anh hít một hơi thật
sâu. “Tiếp tục đi, nói cho anh nghe số liệu thống kê về độ dài thông thường của màn dạo đầu đi.”
“Chưa đủ lâu đâu,” Min nói. “Anh là ngoại lệ đấy. Có lẽ em sẽ trói anh vào đầu giường này. Và
em sẽ chơi trò kem sô-cô-la.”
Cal nhắm mắt lại. “Cảm ơn em. Anh sẽ thích điều đó đấy. Làm một danh sách đi. Chúng ta sẽ
làm hết chỗ đó. Chắc là không phải tối nay, nhưng rồi sẽ đến lúc.”
Min rúc vào anh khi mạch đập của cô bắt đầu chậm lại. “Em quá hạnh phúc. Em quá điên
cuồng vì anh, và em quá hạnh phúc.”
Anh xoay người gần cô hơn và hôn cô. Cô nằm im trong lòng anh, an toàn, ấm áp và thỏa
mãn.
“Anh yêu em,” anh nói, và khi cô mở miệng để bảo anh rằng mình cũng yêu anh thì có ai đó
bắt đầu nện vào cửa nhà cô.
“Có chuyện quái quỷ gì thế?” Cal hỏi.
“Cửa nhà em ư?” Min nói.
“Diana đã quên mang chìa khóa à?” Cal nâng mình ngồi dậy. “A ui. Em là một phụ nữ rất giỏi
vận động đấy, Minerva.”
“Không hẳn đâu,” Min nói khi điện thoại reo lên. “Em đã bị điểm C môn thể dục đấy.”
“Họ đã giao lầm bài tập cho em rồi.” Cal vỗ nhẹ vào hông cô và với tay lấy quần. “Em nghe
điện thoại. Anh sẽ ra mở cửa. Anh sẽ quay lại gặp em trong này. Cứ khỏa thân nguyên thế nhé.”
Cal vừa cài khuy áo sơ mi vừa băng qua phòng khách nhà Min, nhắc nhở mình rằng hét vào
mặt em vợ tương lai sẽ rất là tệ. Điều đó khiến anh gần như vui mừng khi giật cửa ra và thay vào đó
là thấy David. Anh có thể hét bất kỳ điều gì mình muốn vào mặt cái tên đần độn này.
“Min có đây không?” David trông tự mãn.
“Có, cút đi.” Cal định đóng cửa và rồi nhớ ra. “Anh đã thắng. Ngày mai tôi sẽ gửi một tấm séc
cho anh. Giờ thì cút đi.”
“Tôi không nghĩ thế.” David chặn khung cửa. “Tôi phải gặp Min đã.”
“David?” giọng Min vang lên sau lưng họ, và khi họ quay lại, Cal ngừng thở.
Cô đang quấn cái chăn màu xanh violet quanh người và Elvis luẩn quẩn dưới mắt cá chân. Vai
cô để trần, cô trông rối bời và lộn xộn, những lọn tóc ánh vàng bù xù, đôi má trẻ trung ửng hồng,
đôi môi đầy đặn sưng lên và có màu cánh hồng. Và khi nghĩ, Mình đã tạo ra nó, Cal lại muốn cô
nhiều đến mức anh bước một bước về phía cô.
“Chúa ơi,” cằm David rớt xuống.
“Cô ấy là của tôi,” Cal nói. “Cút đi.”
“Anh đã thắng,” David nói và đẩy tờ séc vào người anh.
“Gì cơ?” Cal cau mày với hắn ta. “Không.”
“Vụ cá cược kéo dài đến nửa đêm,” David vẫn nhìn Min chằm chằm. “Anh còn hơn hai giờ
nữa.” Hắn mỉm cười với Min. “Đoán rằng Calvin Vĩ đại cũng là Calvin Tốc độ.”
“Ôi trời đất quỷ thần ơi,” Cal nói khi Elvis gầm gừ với David và David bước lùi lại một bước.
“Nó kéo dài đến nửa đêm ư?” Giọng của Min cao vút khi cô bước lại gần họ, vấp vào chiếc chăn
trên đường đi.
Minerva, em định làm gì thế? Cal nghĩ thầm và thích thú quan sát cô. Ham muốn trong anh
đang hồi phục lại.
“Tất nhiên là thế.” David mỉm cười hân hoan với Cal. “Tất cả các vụ cá cược đều kết thúc vào
nửa đêm.”
Min lại kéo mạnh tấm chăn lên. “Anh có ý nói với tôi là,” giọng cô lạc đi, “Cal đã thắng vụ cá
cược này?”
“Ồ, phải,” David ra vẻ tự mãn.
“Chà, gừ, cảm ơn,” Min trở lại tông giọng bình thường của mình khi cô giật tờ séc khỏi tay hắn.
“Lúc nào tôi cũng có thể dùng đến mười đô.”
“Gì cơ?” David mất đi vẻ tự mãn.
Min mỉm cười vui vẻ với David. “Tôi biết Cal đã thắng nó,” cô nói, “nhưng chúng tôi có một
luật bất thành văn là tôi có được toàn bộ số tiền anh ấy thắng khi đem tôi ra cá cược. Tôi đang
dành dụm được kha khá bằng cách đó, nên cái này…” Cô nhìn tờ séc và gần như làm rơi cái chăn.
“Ôi Chúa ơi.”
“Không phải mười đô,” Cal giật mạnh chăn lên trước khi nó tuột hẳn xuống.
Mìn ngước lên nhìn anh, thất kinh. “Anh đã cá mười nghìn đô rằng anh có thể đưa em vào
giường ư?”
“Không,” Cal nói. “Anh sẽ đặt một cái áo phông in rằng, ‘Tôi đã không chấp nhận vụ cá cược
đó.’”
“Mười nghìn đô,” Min lại nhìn xuống tờ séc. “Nếu buổi tối đầu tiên anh kể cho em nghe về
chuyện này và đề nghị chia đôi nó, thì sau đó hẳn là em đã ngủ với anh.”
“Thật hả?”
“Không,” Min nói.
“Anh không nghĩ thế.” Cal lấy tờ séc ra khỏi tay cô rồi đẩy mạnh nó vào David. “Giờ anh có thể
đi được rồi đấy.”
“Cái đó là gì thế?” David chỉ tay về tràng kỷ.
Cal ngoái lại và thấy dây lưng của Min vẫn còn quấn quanh tay vịn.
“Anh ấy đã trói tôi vào tràng kỷ,” Min nói giúp. “Rồi anh ấy đã xé cái váy ngủ, bôi kem sô-cô-
la lên người tôi và nếm thử. Đó thật là một cơn ác mộng.” Cô cười toe toét. “Nếu anh đi, chúng tôi
có thể thử lại trải nghiệm đó lần nữa.” Cô ngước lên nhìn Cal. “Chúng ta chưa hết doughnut phải
không?”
“Nếu hết, anh sẽ chạy ra ngoài và mua thêm,” Cal nói. “Chạy là từ quan trọng nhất.”
David trông bối rối. “Điều đó...”
Min chờ đợi.
“... rất không giống em,” hắn nói nốt.
“Chà, đã không giống thôi,” Min nói. “Giờ thì có đấy.”
“Nhưng…” David bắt đầu, và rồi bà Nanette và ông George xô hắn ra khỏi ngưỡng cửa để vào
phòng.
“Ồ, tuyệt,” ham muốn trong Cal bốc hơi khi ông George nhìn thấy anh.
“Đấy là điều em đi ra để nói với anh,” Min túm chặt chăn hơn. “David đã gọi Di. Con bé vừa
gọi điện để cảnh báo em là anh ta hẳn cũng đã gọi vài người khác nữa.”
“Anh,” ông George hướng đến chỗ Cal, và Min bước vào giữa họ.
“Bố đang phản ứng thái quá đấy,” Min bảo ông George.
“Mẹ chưa bao giờ thích căn hộ của con, con yêu,” bà Nanette nhìn quanh. Rồi bà nhìn thấy
chiếc túi hai màu trắng xanh trên bàn. “Doughnut ư?”
“Đáng lẽ anh nên cho em ăn cô-ca-in mới đúng,” Min nói với Cal. “Em hiểu rằng thứ đó làm
người ta gầy đi.”
Ông George vẫn mắc kẹt với suy nghĩ của mình. “Min, David nói rằng anh chàng này đã cá
rằng cậu ta có thể…”
“Không,” Min nói. “David từng cố ép anh ấy chấp nhận vụ cá cược đó nhưng Cal đã từ chối. Bố
đi mà hét vào mặt David ấy.”
“Vậy thì đây là cái gì?” ông George giật mạnh tờ séc khỏi tay Cal. “Đây là…” Ông nhìn thấy số
tiền. “… cho mười nghìn đô la.” Ông nhìn Cal. “Cậu không chỉ đồi bại, mà còn khinh suất với tiền
bạc.”
“Cháu đã không chấp nhận vụ cá cược đó,” Cal nói. “Và không một ai tin vào điều đó hết.”
“Em tin mà,” Min mỉm cười với anh.
“Vậy thì kệ xác tất cả những người khác,” Cal nói và tiến tới gần cô hơn.
Ông George đứng thẳng người lên. “Minerva, mặc quần áo vào, con sẽ đi về nhà.”
“Bố à, con ba mươi ba tuổi rồi,” Min nói. “Không đâu.” Cô với tay ra và lấy tờ séc khỏi tay ông.
“Giờ thì bố về nhà đi. Đưa mẹ cùng…”
“Calvin,” một giọng băng giá vọng ra từ ngưỡng cửa.
Cal nhìn qua ông George và thấy mẹ anh. “Ồ, tuyệt vời.” Anh nhìn xuống Min. “Đây khá là
giống giấc mơ của anh. Cuối cùng anh cũng đã làm tình với người phụ nữ trong giấc mơ của mình,
và sau đó thì mẹ anh xuất đầu lộ diện.”
“Chà,” Min cố giữ cái chăn. “Đây thực sự không phải là một bữa tiệc cho đến khi có người
mang đá đến.”
“Xin thứ lỗi,” bà Nanette lên tiếng, cố đẩy ông George ra khỏi đường. “Chị là Lynne Morrisey
phải không?”
Bà Lynne nhìn bà Nanette như thể bà là một thành viên của giai cấp lao động.
Bà Nanette chìa tay ra. “Tôi là mẹ của Min, Nanette? Rất vui được gặp chị.”
“Chị thế nào,” bà Lynne đáp lời mà không bắt tay lại, đoạn quay sang Cal. “Calvin.”
“Xin chào, mẹ,” Cal nói. “Đây là người phụ nữ con sẽ dành trọn quãng đời còn lại cùng cô ấy.
Nếu mẹ không ủng hộ, chúng con sẽ dành các ngày Chủ nhật thứ ba trong tháng để nghe Elvis hát
ở bữa ăn. Tùy mẹ thôi.”
Bà Lynne nhìn anh trong một giây băng giá thật lâu, và rồi Cal thấy Cynthie đi qua ngưỡng
cửa sau lưng bà, mặt mày trắng bệch. “Cynthie?”
“Mẹ đã gọi cô ấy,” bà Lynne nói. “Mẹ cảm thấy rằng…”
“Không,” Cal nói với cả hai bọn họ.
“Con không thể nghiêm túc…” bà Lynne bắt đầu.
“Đừng ép anh ấy,” Cynthie bình tĩnh nói. “Đó là điều cháu đến để nói với bác. Đây là sự mê
đắm. Rồi sẽ qua thôi. Hãy cho anh ấy thời gian.”
Cal lắc đầu và kéo Min về phía tràng kỷ, rời xa những người điên ấy.
“Tôi sẽ cho cậu ta thời gian,” ông George vẫn đang cau mày. “Tôi sẽ cho đồ con hoang…”
“Ồ, ông sẽ cho cậu ta thời gian,” bà Nanette nói. “Như thể ông không tồi tệ hơn cậu ta vậy.”
“Gì cơ?” ông George hỏi lại.
Min cuộn người bên Cal trên tràng kỷ và lồng tay mình vào tay anh. “Vậy là em đang nợ anh
mười đô vì anh đã bắt em đợi đến sau chín rưỡi.”
“Phải,” Cal siết chặt tay cô. “Mỗi tội là anh đã thắng nó trong một vụ cá cược về em, nên em sẽ
lại lấy nó khỏi tay anh thôi.”
“Tôi biết ông đang làm gì,” bà Nanette nói với ông George, giọng bà tức giận.
“Tôi đang... hét vào mặt tên con hoang đã quyến rũ con gái tôi,” ông George lảo đảo lùi lại một
bước.
“Tôi biết những gì ông đang làm vào giờ ăn trưa,” bà Nanette tiếp tục, mắt bà lóe lên tia chết
chóc.
“Tôi chỉ ăn trưa thôi mà,” ông George bối rối.
“Phải rồi, nhưng ăn ai?” Bà Nanette hét lên, và Min rúm lại rồi nói, “Ôi, Chúa ơi, mẹ à,”. Bà
Lynne nhìn bà Nanette với ánh mắt coi khinh, Cynthie thì nhắm mắt lại, còn David trông nản chí,
bối rối, và giận dữ khủng khiếp. Sau đó Liza bước vào với Tony đi theo sau rồi dừng lại, cau mày
nhìn tất cả bọn họ.
“Cái quái quỷ gì thế này?” cô nói.
“Tony,” giọng Cal sắc cạnh.
“Để cho rõ nhé,” Tony nói với anh, “Tớ đã cố ngăn cô ấy lại.”
“Tại sao cậu không khóa cửa để những người này không thể vào được?” Liza hỏi Min.
“Tớ khóa rồi mà,” Min nói. “Cal đã mở cửa. Hét vào mặt anh ấy đi.”
“Đánh tôi luôn đi,” Cal nói. “Tiết kiệm được chút thời gian cho tất cả chúng ta đấy.”
“Ý bà là gì khi nói thế?” ông George hỏi bà Nanette, mặt ông đỏ gay.
“Các bữa trưa của ông,” giọng bà Nanette vút lên. “Ông đưa cô thư ký của ông đi ăn trưa tất
cả các ngày.”
“Giọng ầm ĩ,” Min nghĩ đến các hàng xóm của cô. “Đừng dùng cái giọng ầm ĩ của mẹ.”
“Chúng là những bữa ăn trưa công việc,” ông George thanh minh. “Tôi cần một thư ký để làm
việc.”
“Ông không bao giờ đưa tôi đi ăn trưa,” bà Nanette hét lên.
“Bà không ĂN,” ông George hét lại.
Min nghển cổ lên để nhìn Liza qua họ. “Cậu biết không, vụ cá cược đó là mười nghìn đô đấy.”
“Cậu đang đùa à.” Liza nhìn Cal, bất ngờ. “Anh cá mười nghìn đô vào…”
“Không,” Cal nói. “Chết tiệt, nhìn này.” Anh lấy tờ séc ra khỏi tay của Min và xé nó ra làm đôi.
“Thấy chưa? Không có vụ cá cược nào cả.”
“Chúng ta có thể dùng đến nó mà,” Min nói, nhưng cô không có vẻ buồn.
Tất cả họ cùng bắt đầu nhặng xị. Cal nhìn Min và nghĩ, tất cả những gì mình muốn là được ở
một mình cùng cô ấy suốt quãng đời còn lại.
“Này!” anh lên tiếng, và họ cùng nhìn anh với các mức độ coi khinh, tuyệt vọng và tức giận
khác nhau. Anh cầm một cái doughnut lên và quay sang Min. “Minerva Dobbs, anh yêu em và anh
sẽ luôn yêu em. Em sẽ cưới anh chứ?”
“Điều này đột ngột quá,” Min cười toe toét với anh.
“Chúng ta có thính giả, Minnie,” Cal nói. “Em có đồng ý hay không nào?”
“Em có,” Min nói và anh cầm lấy tay trái của cô, xòe các ngón tay ra và trượt chiếc doughnut
vào ngón đeo nhẫn, biết rõ với một mức độ chắc chắn mà anh chưa từng cảm thấy, đây chính xác là
điều đúng đắn phải làm.
“Sau này anh sẽ kiếm cho em một cái nhẫn đẹp hơn,” anh nhìn vào đôi mắt đen, đen lay láy
của cô. “Anh cũng sẽ cầu hôn khá hơn nữa. Làm thế này chỉ là để mang những người kia ra khỏi
chỗ chúng ta.”
“Chà, khi nào anh cầu hôn khá hơn, em sẽ lại nói vâng lần nữa,” Min nói.
“Cảm ơn em,” Cal nói và hôn cô, lại rơi vào hơi nóng của cô lần nữa. “Chúa ơi, anh yêu em,”
anh thì thầm vào tai cô. “Anh không thể tin được anh yêu em biết bao nhiêu.”
“Được rồi,” Liza nói. “Buổi trình diễn đã kết thúc.” Cô nhìn bà Lynne. “Bác là một người mẹ.
Đừng tức giận với Min. Nếu Cal phải chọn…”
“Elvis,” bà Lynne ngắt lời cô, giọng bà đều đều. Bà xoay người lại và đi ra khỏi căn hộ.
“Một phụ nữ thật đáng yêu,” Liza nói và quay sang bà Nanette. “Giờ đến bác. Chồng bác
không hề lừa dối bác. Cháu biết rõ đàn ông và bác ấy không phải người như thế.” Cô nhìn ông
George. “Đừng có làm việc qua bữa trưa nữa mà thay vào đó hãy đưa vợ bác ra ngoài ăn.” Cô quay
sang bà Nanette. “Và bác. Hãy ăn đi.”
Khuôn mặt bà Nanette rúm lại, và ông George vòng tay quanh người bà. “Tôi không hề lừa
dối,” ông nói. “Tôi không có thời gian.”
“Bố,” Min lên tiếng, nhưng bà Nanette sụt sịt và nói, “Thật chứ?”
“Tôi không nghĩ là mình sẽ tìm thấy cô ở đây,” Liza quay sang Cynthie, không hề tàn nhẫn.
“Đó là vì quyển sách, phải không?”
“Không,” Cynthie nhìn một cách vô vọng vào chiếc bánh doughnut bị ép giữa các ngón tay
Min. “Không.”
“Nghe này,” Liza bảo cô ta, “chẳng có ai lại muốn nghe một phụ nữ vô cùng xinh đẹp kể
chuyện bằng cách nào cô ta đã bẫy được một anh chàng vô cùng đẹp trai cả. Thế là bảnh chọe. Hãy
viết một quyển sách kể về chuyện cô đã đánh mất tình yêu của đời mình và hồi phục lại như thế
nào. Mọi người có thể thấy nó hữu ích.”
“Mọi chuyện đã hết rồi, Cynthie,” Liza nói. “Anh ấy đã đi rồi. Mãi mãi.”
Mặt của Cynthie trĩu xuống, và Liza quay sang David.
“Và anh là một đống rác rưởi vô giá trị,” cô nói. “Nên hãy làm một điều đúng đắn là đưa
Cynthie về nhà đi.”
“Đây là một sai lầm,” David bảo Min. “Em có biết tên đàn ông này là gì không?”
“Có,” Min bóc một miếng kem sô-cô-la ra khỏi chiếc nhẫn đính hôn của cô. “Có sao đâu.
Chúng tôi sẽ tiến hóa cùng nhau.”
“Ra ngoài,” Liza bảo hắn, và Cynthie rời đi. Liza trừng mắt nhìn David. “Chà, đi theo cô ấy đi,
đồ lố bịch xấu xa nhà anh. Hãy làm điều gì đó tử tế thay cho những cuộc gọi nặc danh đi.”
David đứng thẳng lên. “Tôi đã không…” hắn bắt đầu nói, nhưng Liza đã khoanh tay lại, nên
hắn chuyển sự chú ý sang Min. “Hắn là một kẻ lợi dụng người khác khủng khiếp, Min.”
“Không đâu,” Min nói. “Anh ấy là một hoàng tử. Và anh là một con cóc gọi những cú điện
thoại nặc danh.”
“Em chưa bao giờ hiểu anh,” David nói và đi ra.
“Thật là một tên đần độn,” Liza bình luận.
“Con sẽ cưới anh chàng này ư?” ông George hỏi Min, giọng hoài nghi.
“Vâng,” Min nói. “Đừng xử tệ với anh ấy, nếu không bố cũng sẽ mất con vào tay Elvis đấy.”
Ông George bắn cho Cal một cái nhìn, ý nói rằng, Tôi sẽ quan sát cậu, anh bạn ạ, đoạn quay
gót bước đi.
“Chà, các con sẽ có những đứa con xinh đẹp,” bà Nanette phấn khởi hẳn lên.
“Chúng con sẽ không có con,” Min tuyên bố, và khi mắt mẹ cô nheo lại, cô thêm vào, “vì mẹ
biết là sau đấy con sẽ không bao giờ giảm được đống cân nặng đó cả.”
“Thế cũng đúng,” bà Nanette chấp nhận, tiếp đó ông George quay lại và kéo bà ra khỏi cửa.
“Vậy là được rồi,” Liza nhìn quanh căn hộ trống không. “Việc của tớ ở đây đã xong.”
“Cô lại là ai nữa vậy?” Cal nói. “Bởi vì cô trông giống người phụ nữ luôn đánh tôi, nhưng cô
dường như lại ở phe tôi. Cô có một chị em song sinh xấu xa nào không?”
“Tôi là bà tiên đỡ đầu của Min, Cậu bé Quyến rũ ạ,” Liza cau mày nhìn anh. “Và nếu anh
không trao cho cô ấy hạnh phúc mãi mãi, tôi sẽ quay lại và đánh anh tới chết bằng quả cầu tuyết
đấy.”
“Điều gì đã xảy ra với ‘bibbity bobbity boo’ vậy?” Cal hỏi Min.
“Đó là câu thần chú của Disney, cưng ạ,” Min nói. “Chứ không phải là một bộ phim tài liệu.”
Liza đi ra cửa và dừng lại khi cô thấy Tony đứng đó, hai khoanh tay lại. “Đến đây. Anh có thể
la hét với em trên đường quay lại nhà hàng.”
“Không,” Tony nói. “Điều em vừa làm rất tuyệt.” Anh dựa vào sát hơn. “Rất nóng bỏng.”
“Em sẽ không ngủ với anh đâu,” nói xong, Liza đi ra khỏi cửa.
“Không thể trách một anh chàng biết nỗ lực,” Tony nói và theo cô đi ra, đóng cửa lại sau lưng
họ.
Sự im lặng lắng xuống cả căn hộ.
“Em sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên của em với anh,” Min nói khi cô lấy cái bánh
doughnut ra khỏi ngón tay. “Trái đất dịch chuyển, và rồi mẹ em hỏi bố em rằng ông đang quan hệ
với ai ở bữa trưa.”
“Phải rồi, có vài khoảnh khắc đáng nhớ ở đó,” Cal đồng tình.
Min lắc đầu. “Chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi những người đó.”
“Anh biết,” Cal nói.
“Tạ ơn Chúa là chúng ta có nhau,” Min ngước lên nhìn anh. “Em yêu anh.”
“Cảm ơn em,” Cal nói và hôn cô.
“Vậy em sẽ mua một ngôi nhà,” Min nói khi cô ngẩng lên hít thở. “Anh cảm thấy thế nào về
một ngôi nhà gỗ một tầng Art and Crafts giống kiểu bà em sống hồi trước?”
“Có em ở đó chứ?” Cal hỏi.
Min gật đầu.
“Duyệt,” Cal nói. “Giờ chúng ta có thể quay lại giường được chứ?”
“Vâng,” Min nói. “Mang theo bánh doughnut nhé.”
Một tiếng rưỡi sau, Min nằm cuộn mình bên Cal với Elvis ngủ khì cuối giường, trông như
nhung rỉ trên lớp sa-tanh màu xanh hoa oải hương. Cal đang thở gần như đủ lớn để gọi là ngáy, và
cô vỗ nhẹ vai anh. Cách đây một tháng, mình không hề biết anh ấy, cô mơ màng nghĩ. Và giờ anh
ấy là cả phần đời còn lại của mình.
Rồi cô hơi rụt lại một tí. Điều đó nghe thật lố bịch. Thực tế thì là hoàn toàn không chút lý trí.
Nhổ vào lý trí, cô thầm nghĩ, nhưng ý nghĩ đó không hề bay biến. Bạn hẳn phải điên rồi mới gắn
kết quãng đời còn lại của mình với một người mà bạn mới chỉ biết trong một tháng, đặc biệt là với
một người có quá khứ như của Cal.
Cô lách ra khỏi vòng tay anh và nhặt lấy áo sơ mi của anh trên sàn nhà. Khi cô mặc áo vào, hai
vạt trước không thể khít với nhau trên ngực cô. Cái này luôn luôn cài được trên phim mà, cô nghĩ,
phẫn nộ và thả nó xuống sàn. Thay vào đó, cô kéo chiếc chăn ra khỏi giường, làm Elvis tức giận và
bỏ lại Cal nằm ngủ dưới ga trải giường. Bây giờ là tháng Sáu. Anh sẽ không bị lạnh cóng đâu.
Rồi cô ra ngoài và ngồi xuống ghế tràng kỷ của bà cô, quấn mình trong chăn và cố hiểu rõ mọi
chuyện. Elvis bước ra ngoài để đến với cô và cuộn tròn trên thành tràng kỷ, và cô hơi dịch đầu một
tí để cọ cọ vào nó, khiến nó rên gừ gừ.
Vậy là, cô nghĩ, về cơ bản những gì chúng ta có ở đây là mình đang nhìn vào tên bài bạc
khủng nhất nơi này và nghĩ rằng anh ta là Tình Yêu Đích Thực Kéo Dài Mãi Mãi. Tỷ lệ ở đây là
gì? Đối diện cô, chiếc đồng hồ trên lò sưởi kêu lích kích khi kim đồng hồ chỉ mốc nửa đêm.
“Này,” Cal cất tiếng gọi và cô ngước lên nhìn anh đứng bên khung cửa, kìm lại một cái ngáp.
“Em đang làm gì thế?”
“Bây giờ là nửa đêm,” cô cố cho giọng vui vẻ. “Em đang quay trở vào trong một quả bí ngô.”
“Điều đó giải thích cho cái tràng kỷ đấy,” anh đi đến ngồi xuống bên cô. Anh vòng tay quanh
người cô và kéo cô lại gần rồi hôn lên trán. Cô nhắm mắt lại và dựa vào anh, yêu anh nhiều đến nỗi
cô thấy mình thật yếu đuối. Mình vướng vào rắc rối lớn ở đây rồi, cô nghĩ.
“Có gì không ổn à?” anh nói. “Anh đã nghĩ mọi thứ khá là hoàn hảo khi những người điên rời
đi.”
“Đúng vậy,” cô nói. “Em chỉ đang cố tìm hiểu xem chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.”
“Tiếp theo.” Cal gật đầu. “Được rồi. Chà.” Anh nắm lấy tay cô và lại ngáp. “Ngày mai, anh sẽ
gọi mẹ anh để bà không nguyền rủa chúng ta, rồi chúng ta sẽ đi ăn tối với bố mẹ em và bảo đảm
rằng họ không còn lẩn thẩn nữa.”
“Có hy vọng đấy,” Min nói. Chiếc chăn trượt qua vai cô, và Cal đặt tay mình ở đó, vẽ những
vòng tròn nhỏ chầm chậm trên da cô bằng đầu ngón tay khi nói.
“Và rồi chúng ta sẽ đi tìm căn nhà mà em đã nhắc đến, một căn nhà mà chỉ có sáu bậc thang
tính từ đường lên.” Anh hơi nhích người để tránh một cái lò xo rồi thêm vào, “Và chúng ta sẽ kiếm
một cái tràng kỷ mới.”
Min cảm thấy mình bắt đầu mỉm cười, hạnh phúc phồng lên bất chấp mọi tỷ lệ và anh ôm cô
chặt hơn. “Và rồi chúng ta sẽ làm đám cưới. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
Min lạnh người khi anh nâng tay cô lên miệng và hôn các khớp ngón tay. “Phải rồi. Đó chính
là phần em đang băn khoăn.”
Bàn tay Cal siết chặt tay cô. “Em nghĩ là chúng ta sẽ có vấn đề ư?”
“Em không biết nữa,” Min nhìn vào mắt anh. “Em nghĩ chúng ta sẽ yêu nhau cho đến ngày
chúng ta chết, nhưng em không biết rằng thế là có đủ không. Cuộc sống không phải là một câu
chuyện cổ tích.”
“Được rồi,” Cal nói. “Bây giờ là nửa đêm, anh đã có cả một buổi tối mệt nhọc, và giờ đây anh
hơi chậm hiểu. Em đang lo lắng điều gì thế?”
“Hạnh phúc mãi mãi về sau,” Min biết rằng cô đang tỏ ra như một đứa ngốc. “Tất cả những
thứ chúng ta vừa làm, phần lãng mạn, phần chuyện cổ tích, em biết nó diễn ra như thế nào, em đã
đọc nhiều truyện rồi.”
“Phần chuyện cổ tích ư?”
“Nhưng các câu chuyện không kể cho bạn nghe về phần hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Và theo
những gì em thấy, đó là nơi mà tất cả mọi thứ tan vỡ. Năm mươi phần trăm các cuộc hôn nhân kết
thúc bằng ly dị, và vâng, em biết những con số thống kê đó đã bị lệch đi bởi những những người ly
dị trùng lặp…”
“Bây giờ là nửa đêm, và tao vẫn đang nghe về thống kê,” Cal nói với con mèo.
“… nhưng em lo lắng. Không hề có câu chuyện nào về hạnh phúc mãi mãi. Tới đó là hết rồi.
Nơi phần khó khăn bắt đầu.”
“Được rồi,” Cal nói. “Vậy nên?”
“Vậy nên,” Min nhìn vào mắt anh. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Em muốn anh triết lý về tương lai vào lúc này ư?” Cal nói. “Anh thậm chí còn không chắc anh
để quần của mình ở đâu nữa kìa.”
Min nhìn anh một lúc, yêu anh bất chấp sự thật là anh có kiểu tóc xấu tệ, đang đùa cợt và
không hề giúp ích gì. Bất chấp mọi thứ, cô nghĩ và mỉm cười với anh. “Không.” Cô túm chặt cái
chăn quanh người. “Em không biết mình đang nghĩ gì nữa. Hãy quay về giường nào.”
“Chúng ta sẽ sống từng ngày một thôi,” Cal ôm lấy cô. “Anh cũng không biết tí gì về chuyện
này, anh đã không lên kế hoạch gì cả, nhưng anh nghĩ chúng ta chỉ cần dính chặt lấy nhau. Chăm
sóc lẫn nhau. Vỗ lưng nhau khi mọi thứ trở nên khó khăn.” Khi trông cô vẫn lưỡng lự, anh mỉm
cười với cô cùng vô vàn tình yêu trong mắt đến nỗi cô trở nên mụ mẫm, đoạn anh nói, “Cá với em
mười đô là chúng ta sẽ làm được điều đó.”
Tỷ lệ là gì chứ? Cô nghĩ và chợt nhận ra một cách cực kỳ rõ ràng rằng mình sẽ không vào phe
kia của vụ cược, rằng chỉ một kẻ thua cuộc mới cá cược chống lại họ. Điều này thực sự là, cô nghĩ,
kinh ngạc. Điều này thực sự là mãi mãi. Mình tin vào nó.
“Min?” anh gọi tên cô, và cô hôn anh, đặt tất cả tình cảm của mình vào trong nụ hôn đó.
“Không cá cược,” cô nói bên miệng anh. “Tỷ lệ của anh quá tốt.”
“Tỷ lệ của chúng ta quá tốt mới đúng chứ,” anh đưa cô về giường.
Cá Cược Với Tình Yêu  Cá Cược Với Tình Yêu  - Jennifer Crusie Cá Cược Với Tình Yêu