Số lần đọc/download: 204 / 9
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:44 +0700
Chương 15 - Gậy Thông Bồn Cầu Màu Cam
T
ôi chạy tới góc sảnh. Đúng lúc tôi chuẩn bị thét lên “Snekkit” và nhảy qua cửa thì đèn đóm vụt tắt, dìm toàn bộ sảnh ăn vào trong bóng tối. Tôi phanh kít lại, mắt không nhìn thấy gì nữa.
Tôi cứ ngỡ mọi người sẽ la hét om sòm, nhưng thay vào đó thì những tiếng Ôôô và Aaa nổi lên đầy hứng thú, kéo theo là sự im lặng tập thể. Rồi một tiếng kêu vù vù và một đường sáng trắng êm dịu rơi xuống ngay giữa căn phòng.
Tôi ngước mắt lên và nhìn thấy mái vòm dần mở rộng như một con mắt không lổ, để lộ ra trần nhà làm bằng kính, bên trên là hàng tỷ tỷ dặm bóng tối lấp lánh ánh sao.
Bác Bob xuất hiện bên tôi. “Bác thấy chuyện vừa rồi rồi. Cuộc ẩu đả với bạn của cháu ấy. Đúng là một chuyện không hay ho gì.”
“Cái gì đang xảy ra vậy?” tôi hói. “Ý cháu là, mái nhà và tất cả những thứ này.”
“Đợi mà xem,” bác Bob nói. “Sẽ làm ta sững sờ.”
Tiếng vù vù đã ngưng. Mái vòm đã mở hết cỡ. Tít phía bên phải tôi là hai mặt trời xanh lá chầm chậm quay vòng quanh nhau. Bên trái tôi...
“Chiếc phà sắp tới rồi,” bác Bob nói.
“Chiếc gì cơ?”
“Chiếc phà xuyên thiên hà,” bác ta giải thích. “Đi vòng quanh tất cả các hệ thống sao lân cận. Chở hành khách, hàng hóa và những thứ khác.”
Một vật thể vĩ đại bắt đầu trôi vào tầm nhìn. Một chiếc phi thuyền. Một chiếc phi thuyền thật sự, đầy sinh lực. Có đầy đủ ăng ten và cần cẩu và tên lửa và vỏ kim loại và cánh tàu và ống dẫn. Nó lừ đừ trôi như một tàu thủy chở dầu nhưng lớn gấp cả trăm lần.
“Những vệt cháy xém kia là do nhảy ra nhảy vào miền siêu không gian,” bác ta nói. “Nhiệt độ cao khủng khiếp. Và cháu nhìn ra đằng trước kìa, có thấy bộ phận dọn dẹp thiên thạch không, cái tấm chắn khổng lồ có đầy sẹo lồi lõm kia kìa?”
Thế rồi có tiếng động cơ trầm đục gầm lên từ xa. Cả sàn nhà bật rung nhè nhẹ.
“Khủng đấy chứ?” bác Bob nói.
“Vâng,” tôi đáp. “Khủng quá đi chứ lị.”
“Đây không so được với ở nhà,” bác Bob nói. “Trên ti vi không có bóng đá, còn món tôm càng thì hơi bị í ẹ. Nhưng nếu cháu định dành nốt phần đời còn lại trên một hành tinh khác, thì đây không phải là một lựa chọn tồi.”
Bác ta nói đúng. Đương nhiên là đúng rồi. Tôi thật may mắn. Tôi vẫn còn sống. Tôi phải thấy biết ơn mới đúng.
Có tiếng xì xì nho nhỏ, rồi những chiếc lưỡi lửa màu cam bật phụt ra từ hai mươi đầu tên lửa xếp dọc bên sườn chiếc phà xuyên thiên hà.
“Lần điều chỉnh chót,” bác Bob nói. “Trước khi cập bến.”
“Wow.”
Chúng tôi đứng đó trong yên lặng, ngắm nhìn chiếc phà bay chầm chậm qua nóc nhà, cho đến khi mảnh vây đuôi cuối cũng đã khuất bóng, bỏ lại chúng tôi ngơ ngẩn nhìn bầu trời đêm.
Đèn lại bật sáng, và ai nấy đều đưa tay che mắt cho đến khi quen với ánh sáng. Mái nhà bắt đầu ù ù đóng trở lại, và tiếng bàn tán ì xèo lại nổi lên. Rồi ai đó thì thầm vào tai tôi, nghe rất kỳ quặc, “Đồ xì hơi bốc mùi.”
Tôi quay lại và thấy Charlie. “Xì hơi bốc mùi,” nó lặp lại. “Giời đất thần thánh ma quỷ thiên đường địa ngục. Những chiếc bộ đàm. Bánh kem mâm xôi. Tớ vẫn là thằng Charlie đây thôi. Chỉ cần... cậu ngồi xuống nói chuyện tử tế, OK?”
“Im đi.”
“Jimbo, thôi nào. Chỉ cần...”
Nó vẫn là Charlie ngày nào. Dù bọn chúng đã biến nó thành cái gì đi nữa. Tôi không thể tức giận mãi với nó được. “Được rồi,” tôi đáp. “Nhưng đừng có lảm nhà lảm nhảm cái chuyện muốn ở lại đây nữa, không là tớ đập cậu vỡ sọ ra đấy.”
“Tớ hứa,” Charlie đáp.
o O o
Chúng tôi đi ngang qua phòng, nó kêu tôi ngồi xuống rồi đi lấy thêm thức ăn.
Hai người phụ nữ bàn kế bên đang tranh cãi xem giữa Robot Xe tăng hay là Robot Siêu nhân, con nào đáng sợ hơn. Tôi cảm thấy thật khó hiểu. Nhưng sinh vật hành tinh Độp đều thuộc loài thông minh siêu việt. Chúng chế ra xe hai bánh biết bay. Chúng có một chiếc phà đi xuyên qua miền siêu không gian. Thế thì tại sao chúng không phục hồi dân số với những kỹ sư? Hoặc phi công không quân? Hay là kế toán viên?
Charlie quay lại, tay bưng cả một cái vại đựng đầy ú ụ món mì Ý xốt cà chua. Ngửi qua có vẻ không được ngon lành cho lắm.
Nó cắm cái thìa vào chiếc bát, chọc khuấy mòng mòng. Nhìn như mấy đứa trẻ con ở trường chúng tôi, những đứa không chịu ăn, chỉ thích làm người tuyết từ khoai tây nghiền và xếp món đậu thành hình mặt cười. Tôi muốn nó thôi ngay mấy trò trẻ con đó và nói chuyện với tôi đàng hoàng. Nhưng chỉ cần ngồi đây với nó thôi cũng tốt. Và nếu nó không nói gì, tôi cũng có thể vờ coi như bọn chúng chưa làm gì với bộ não của nó.
Cuối cùng nó cũng thôi nghịch đống mì. “Ăn thử đi,” nó đẩy cái bát về phía tôi.
“Không đời nào,” tôi nói. “Tớ ghét mì Ý.”
“Ừ,” Charlie nói. “Nhưng mì này là mì Ý đặc biệt.” Bộ mặt nó quay trở lại cái vẻ lạnh tanh của một kẻ cuồng tín tôn giáo dị hợm.
“Charlie,” tôi cố kiềm chế cơn giận đang trào lên trong ngực, “tớ không thích món mì Ý. Và cậu thừa biết tớ không thích món này, vì lần gần đây nhất tớ ăn một hộp mì Ý tớ đã nôn ọe hết cả ra. Và cậu thừa biết tớ đã nôn ọe hết ra vì tớ nôn lên người cậu chứ đâu.”
Charlie xoa trán, hít một hơi sâu, và nhăn mặt lại như đang bị táo bón. “Jimbo, đây là loại mì có hình chữ cái.”
“Giờ này mà cậu còn đi ăn cái loại mì có chữ?” tôi hỏi. “Thật hay ho nhỉ. Cậu mới lên bảy đấy à?”
“Thì cứ nhìn vào trong bát đi!” Charlie nói.
“Không,” tôi khoanh tay trước ngực.
Charlie đứng phắt dậy và chồm người qua bàn gào lên, “Sao cậu đần độn thế!? Dĩ nhiên là tớ ghét cái chỗ này. Dĩ nhiên là tớ muốn bỏ trốn. Và tớ đã có một kế sách thiên tài. Nhưng cậu đã phá hỏng tất cả chỉ vì cái đầu mít đặc cán mai của cậu! Nhìn vào cái bát ngay không thì bảo!”
Tôi nhìn xuống. Những chữ cái làm bằng khuôn mì sắp xếp theo nội dung sau:
o O o
“À,” tôi nói. “Vì thế mà cậu giả vờ cư xử kỳ quặc thế.”
“Vâng,” Charlie mỉa mai đáp. “Vì thế mà tớ cư xử như thế đấy.”
“Tại vì cậu muốn bọn chúng nghĩ cậu thích ở đây.”
“Vâng,” Charlie mỉa mai đáp. “Tại vì tớ muốn bọn chúng nghĩ tớ thích ở đây đấy.”
“Thế thì,” tôi nói, “điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không thích ở đây?”
“Tống ta vào không gian?” Charlie đáp. “Hoặc ném ta vào làm thức ăn cho cái máy nghiền nào đó? Làm sao tớ biết được. Nhưng về cơ bản, sẽ bắt đầu với việc một vài con nhện trang bị đầy đủ lôi ta đi xềnh xệch, mặc ta la hét. Như thế kia kìa.”
Nó trỏ qua vai tôi. Tôi quay lại. Thuyền trưởng Gà hay còn gọi là Bantid Vantresillion đang đứng ở góc phòng, bận chiếc áo khoác tím, có hai con nhện khỉ đứng hai bên. Hai con nhện đội mũ bảo hiểm, vác theo những cây gậy thụt bồn cầu màu da cam.
“Bắt lấy chúng!”
Hai con nhện bổ nhào tới chỗ chúng tôi.
“Chạy mau!” Charlie hô.
Chúng tôi vừa nhảy, vừa tránh. Chúng tôi trượt trên những chiếc ghế dài và phi thân qua từng chiếc bàn. Tôi khiến một phụ nữ ướt sũng trong súp nấm. Charlie hạ cánh xuống một bát bánh mật đường. Một con nhện giơ cây thụt bồn cầu lên và chiu chíu phóng ra một tia laser sượt qua chân tôi, làm cháy xém ống quần bò. Charlie tránh được tia thứ hai, tia này làm bốc cháy bộ tóc một kẻ hâm mộ khoa học viễn tưởng, đang ngồi ăn kem ly thập cẩm.
“Những thú vui về đêm này thật là thích!” một con nhện hét lên.
“Như chơi xe điện đụng!” con còn lại hét trả.
Bằng cách nào đó, chúng tôi cũng xoay xở được tới cửa chính. Tôi hét, “Snekkit!” bức tường mở ra và chúng tôi phóng ra hành lang.
Phải nói là hai đứa tôi cũng cừ ra phết. Cả đời chúng tôi chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy. Có lúc tôi xô một gã béo ra khỏi cái xe bay hai bánh, và hai đứa cùng nhảy lên, nhưng chiếc cần điều khiển nhìn như một quả cà chua, tôi nào có biết dùng, và thế là cái xe rớt xuống, cạ lên mặt sàn rin rít. Chúng tôi bèn nhảy khỏi xe và tiếp tục tháo thân.
Và đương nhiên là bị chúng bắt. Chúng có nhiều chân hơn, chưa kể món vũ khí thụt bồn cầu tử thần. Tôi nghĩ bọn chúng không bắn cho chúng tôi thủng lỗ chỗ khói bay đã là may lắm rồi. Khi chúng tôi đứng lại, vừa mới chống tay lên đầu gối hổn hà hổn hển thì ngay giây lát sau, chân tay đã bị khóa chặt cứng bởi những cái chân màu nâu lông lá. Lũ nhện nhìn thế mà khỏe gớm. Còn hơi thở thì kinh khủng khiếp.
“Xơi ngay chúng đi thôi!” một con nhện nói. “Ăn sống! Cho nó tươi!”
“Đừng có táy máy!” con kia nói. “Ta đâu có muốn bị chích điện.”
“Không,” con đầu tiên đáp. “Ta đâu có muốn bị chích điện.”
Vantresillion xuất hiện sau hai con nhện. “Đưa chúng đến nhà giam.”
“Các người định làm gì chúng tôi?” Charlie hỏi.
Vantresillion cười lớn rồi quay mặt bước đi.
“Đi nào, lũ khỉ trọc này,” con nhện đầu tiên nói.
Chúng tôi bị công kênh trên không trung, hai con nhện hối hả chạy như băng, chẳng thèm để tâm đến hai đứa tôi bị quăng quật tung hứng, va cả đầu vào tường khi chúng rẽ qua các góc.
Ba phút sau, chúng “snekkit” cho một cái cửa mở ra, rồi vứt chúng tôi vào một căn phòng nhỏ, rồi lại “snekkit” cho cửa đóng sập lại.
Căn phòng này thật khác lạ, không có màu trắng mà lại hỗn hợp xám, đen và nâu. Tường làm bằng chất gì như xi măng, hình như đã không được cọ rửa hàng mấy trăm năm rồi. Có những vệt nâu nhớp nháp chảy đọng trên tường, và trong góc phòng lù lù một đống rác rưởi cảm giác chẳng khác nào có sinh vật gì vừa mới lìa đời ở đó.
“Tuyệt lắm,” Charlie nói.
Chúng tôi im lặng hồi lâu.
Tôi hít thở sâu. “Xin lỗi nhé, là lỗi ở tớ.”
“Không sao,” Charlie nói. “Tớ tha thứ cho cậu đấy. Cứ coi như thế đi.”
Chúng tôi lại tiếp tục im lặng hồi lâu nữa.
“Thế cái kế sách đó là gì?”
“Kế sách nào?” Charlie hỏi.
“Ừ,” tôi nói. “Cái kế sách thiên tài ấy. Cái kế sách tớ đã làm hỏng với cái đầu dốt đặc cán mai ấy.”
“À, cái đó hả,” Charlie nói. “Thì, nếu cậu đặt mấy miếng dính lên trán và thật tập trung nghĩ, cậu có thể hóa ra những bông bắp cải Brussels phát nổ được như lựu đạn ấy.”
“Rồi sao...?”
“Tớ đang tích trữ chúng,” Charlie đáp. “Để xây kho vũ khí chiến đấu mà tẩu thoát chứ.”
“Thoát đi đâu?” tôi hỏi. “Mình đang ở cách Trái Đất bảy mươi nghìn năm ánh sáng. Trừ phi cậu hóa ra được mấy cái bánh ga tô đen có khả năng biến thành tàu vũ trụ.”
“Được rồi,” Charlie nói. “Không việc gì phải mỉa mai nhau thế. Ít ra tớ cũng động não đấy chứ.”
Bên kia tường chợt vang lên một âm thanh kèn kẹt, như báo trước điềm chẳng lành.
“Chắc là máy nghiền đấy,” Charlie nói. “Thôi, nhân thể, tớ cám ơn cậu đã đến giải cứu tớ.”
Tôi gật đầu. “Không có gì. Ý tớ là, rõ ràng tớ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Cậu là bạn tớ mà lị. Thêm nữa, tớ cũng nhớ cậu.”
“Ừ, tớ cũng thế. Tớ nghĩ nếu cậu không xuất hiện chắc tớ sẽ phát điên lên mất. Ai ai cũng nói rặt một chủ đề Chiến binh Lưỡi kiếm, hoặc lải nhải ngôn ngữ Vogon.”
o O o
Tôi không rõ hai đứa bị nhốt trong xà lim bao lâu. Đèn thì lúc nào cũng sáng rực, còn đồng hồ đã trở nên vô tác dụng từ khi chúng tôi đặt chân lên hành tinh Độp. Chúng tôi tán dóc về con nhỏ Megan Shotts và lũ cào cào của nó. Về đôi bít tất in hình người tuyết của thầy Kosinsky. Về kem cá hồi, mứt dâu tây, và bánh kẹp phô mai Cheddar.
Nhưng nghĩ ngợi về quê nhà lại làm chúng tôi rầu rĩ. Thế nên hai đứa bèn lấy mũi giày vạch bụi bẩn trên sàn nhà để chơi cờ ca rô. Rồi thi nhau kể tên tất cả các nước trên thế giới. Duy có điều, chúng tôi cứ nghĩ đến việc mình sắp bị làm thịt, nên hơi thiếu tập trung.
Mười giờ trôi qua. Hoặc hai mươi. Ba mươi cũng nên. Đã thấm mệt, chúng tôi cố nằm xuống chợp mắt, nhưng nằm trên cái lớp nâu nhầy này mà nghỉ ngơi được quả cũng khó. Thế là chúng tôi lại đứng dậy. Và rồi tới lúc thấy mệt không thể chịu được nữa, chúng tôi kệ quách cái lớp nâu nhầy, nằm bệt xuống ngủ khò khò.
Ngủ chưa được bao lâu thì hai con nhện khỉ khác vào đánh thức chúng tôi. Mà có khi vẫn là cặp ban nãy. Thật khó phân biệt.
“Vận động tí đi nào,” một con nói.
“Khẩn trương đi!” con kia nói.
“Các ngươi định đưa bọn ta đi hành hình bây giờ hay sao?” Charlie hỏi.
“Hu ra,” một con nói. “Thằng này thông minh đây.”
“Chúng ta là những nhà vô địch,” con kia hát. “Nhưng bọn mày thì không.” Rồi nó cười khoái trá.
Chúng tôi chống cự trong chốc lát, nhưng chẳng ích gì. Chúng trói chặt lấy chân tay rồi nhấc bổng chúng tôi qua đầu và vác xuống hành lang.
o O o
Năm phút sau, chúng tôi bị áp giải vào trong một văn phòng hiện đại trắng toát, với những cái cây cao su xanh xa trời, và Bantid Vantresillion ngồi sau một cái bàn làm việc. Đôi nhện mặt khỉ vứt chúng tôi xuống sàn.
“Cho bay lui,” Vantresillion nói, và đôi nhện thoăn thoắt ra ngoài.
“Charles này...” Vantresillion nói. “James này...”
“Các người định giết chúng tôi hay sao?” Charlie đứng dậy.
“Không,” Vantresillion nói.
“Nhưng lũ nhện,” tôi đáp, “chúng nói rằng...”
“Khiếu hài hước của chúng hơi bị kỳ dị,” Vantresillion nói.
“À.”
“Thường thì bọn ta sẽ giết mấy đứa,” Vantresillion nói. “Nhưng ta lại nghĩ mấy đứa có thể giúp bọn ta.”
Trong lòng tôi như trút được gánh nặng ngàn cân, trong giây lát mọi thứ cứ chuếnh choáng cả lên. Nhưng Charlie vẫn giữ được vẻ bình thản. “Được lắm,” nó nói. “Vậy thì cứ nói xem nào. Chúng tôi cũng thích giúp đỡ người khác, phải không Jimbo?”
“Ơ, gì cơ?” tôi hỏi. “À, đúng rồi. Chúng tôi rất thích giúp người khác.”
“Hừm,” Vantresillion nói. “Ta đang gặp rắc. Cứ mỗi lần một Giám Sát viên đi tới đảo Skye để trở về Độp thì ta lại bị mất liên lạc với họ.”
“Độp,” Charlie khúc khích cười. “Lần nào nghe tớ cũng không nhịn được cười.”
“Charlie...?” tôi nhắc.
“Gì?”
“Đừng có tỏ vẻ bất lịch sự về hành tinh của họ như thế được không?”
“Phải rồi,” Charlie đáp. Tôi nghĩ chắc nó cũng thấy hơi chuếnh choáng một tí.
“Và ta cứ gửi ai xuống đó tìm họ, thì ta cũng mất liên lạc với người đó luôn.”
“Chắc là do quân đội rồi,” Charlie nói. “Hoặc cảnh sát. Cũng có thể cả hai.”
“Nhưng làm gì có ai biết gì về Luồng Gia tốc,” Vantresillion nghiến răng.
“Nhiều người biết chứ,” Charlie nói. “Jimbo kể với mọi người mà, đúng không Jimbo?”
“Tớ nói lúc nào?”
“Không sao đâu,” Charlie. “Cậu không cần phải giữ bí mật nữa đâu.”
“Ừ đúng rồi,” tôi đáp. Tôi nào có biết Charlie đang giở trò gì, nhưng vì chẳng nghĩ ra cách nào khác nên tôi đành a dua theo. “Vâng. Chúng tôi có một cuốn sổ. Và một tấm bản đồ, cộng thêm mấy thứ khác. Kiếm được từ căn gác của cô Pearce. Và tôi đưa cho bố mẹ xem rồi. Thế nên giờ tất cả bọn họ đều biết về cái Luồng Gia tốc gì gì đó.”
“Mày nói dối,” Vantresillion nói.
“Lấy danh dự của hướng đạo sinh,” Charlie giơ ba ngón tay giữa lên. “Nếu nói điêu thì tôi vỡ tim mà chết.”
Nghĩ cho cùng thì nó cũng nói đúng đấy chứ. Becky đã nhìn thấy Luồng Gia tốc. Chị ấy sẽ đi báo cảnh sát. Đến giờ chắc họ đang vây như kiến quanh khu vực đó rồi cũng nên. Xe tăng, dây kẽm gai, các tay súng thiện xạ.
“Tôi đoán chắc rằng ngay khi trồi lên mặt đất họ đã bị bắn tiêu tùng rồi,” Charlie nói. “Tại vì họ là những người ngoài hành tinh có đuôi.”
“Ta đã mất năm Giám Sát viên rồi,” Vantresillion hầm hầm. “Thêm một người nữa ta thề sẽ không để cho một đứa nào sống sót trên cái hành tinh tối tăm chật hẹp của tụi bây.”
“Ông đùa đấy à?” Charlie mỉm cười.
Vantresillion chồm người ra trước và kéo một chiếc hộp đen ra giữa bàn. Trên hộp là một dãy nút bấm. Lão đặt ngón tay lên nút màu đỏ. “Ta nhấn một phát,” lão nói, “là hành tinh của hai đứa sẽ nổ tung. Không còn tháp Eiffel. Không còn Vạn lý Trường thành. Chỉ còn một đám thiên thạch bốc khói trong vũ trụ.”
“Còn mấy nút kia?” Charlie hỏi. “Có dùng để pha cà phê sữa được không?”
Tôi quay sang gằm ghè nó. “Cố gắng cư xử cho nhã nhặn chút đi, OK? Nhỡ ông ta nói thật thì sao.”
“Xem đây,” Vantresillion nói. Lão quay ghế, và trên tường hiện ra một màn hình, ở trung tâm là hình ảnh một hành tinh. Nhìn hao hao sao Thổ, với mấy cái vòng xung quanh và ba mặt trăng vệ tinh. “Khu Bảy,” lão nói. “Trên hành tinh này bọn ta cũng đặt một Luồng Gia tốc.” Rồi lão nhấn cái nút màu vàng, và toàn bộ hành tinh phát nổ tan tành thành một quả cầu lửa khổng lồ.
“Quỷ thần ơi!” Charlie thốt lên.
Hành tinh nọ tiêu tan trong chốc lát. Chỉ còn một đám thiên thạch bốc khói và ba mặt trăng nhỏ nhoi đang buồn bã trôi dạt vào chân không.
“Chúa ơi,” tôi nói. “Trên hành tinh đó có, ừm, có người không?”
“Có chứ,” Vantresillion nói. “Nhưng chúng nhìn hệt như loài sóc chuột, lại rất ngu si nên ta không thích chúng cho lắm.” Lão lôi từ ngăn bàn ra hai chiếc vòng đồng và vứt về phía chúng tôi. “Đeo vào.”
Chúng tôi đeo vòng vào. Lão nhấn cái nút thứ ba và hai chiếc vòng bật đóng chặt lại.
“Oái!” Charlie kêu lên.
Tôi cố gỡ cái vòng ra khỏi tay, nhưng nó đã co lại và không có cách nào tháo ra được nữa.
“Hai đứa đi Luồng Gia tốc xuống đó,” Vantresillion nói. “Hãy nói chuyện với bất kỳ tên chỉ huy ngu xuẩn nào dưới đó và bảo rằng bọn ta muốn lấy lại người.”
“Nhưng...” Charlie nói. Tôi có thể nghe thấy cả tiếng bánh lò xo quay lọc xọc trong não nó. “Họ sẽ không tin chúng tôi đâu. ‘Trái Đất sắp bị cho nổ tung đấy.’ Nghe không thuyết phục lắm phải không?”
“Thế thì cố mà thuyết phục,” Vantresillion nói. “Snogroid!”
Cửa mở và một con nhện lật đật chạy vào. Lão ném cho con nhện một cái vòng nữa. “Đeo vào.”
Con nhện đeo vào và cái vòng bật đóng lại khít khao. “Cha chả là đẹp mê hồn,” nó nói. “Và vừa khít khìn khin.”
Vantresillion quay sang chúng tôi. “Tụi bay có năm phút. Rồi dùng chiếc vòng gọi cho ta. Nếu lúc đó còn chưa giải quyết xong vấn đề thì thằng Charles sẽ hóa ra thế này đây.” Lão nhấn nút xanh lá cây. Một tiếng nổ lớn kèm theo tiếng la thất thanh vang lên. Con nhện bùng cháy phừng phừng, và cả phòng tràn ngập khói nâu lẫn mùi lông cháy. Khi khói tan, trên sàn nhà còn lại một vòng nhọ nồi đen đúa và chiếc vòng khóa chặt, vẫn sáng ánh lên bởi sức nóng.
“Đó, điều đó sẽ khiến chúng thay đổi suy nghĩ,” Vantresillion nói. “Thêm năm phút nữa là ta sẽ làm y hệt như vậy với James. Và sau đó đơn giản là ta sẽ mất kiên nhẫn và nhấn cái nút đỏ. Rồi ta sẽ nhấn cái nút cuối cùng và nhấm nháp một tách cà phê sữa ngon lành.” Lão cười phá lên một lúc lâu, chắc nghĩ rằng việc này buồn cười lắm. “Giờ thì theo ta.”